Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2024

Mượn câu thơ phú trải lòng cùng ai

Mượn câu thơ phú
trải lòng cùng ai

Nhà thơ Đỗ Minh Dương tên thật Đỗ Minh Dơn, sinh ngày 12.01.1948, tại xã Hải Lĩnh, huyện Tĩnh Gia, tỉnh Thanh Hóa hiện sống tại Đồng Nai. Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam.
Xuất thân là một người lính, Đỗ Minh Dương làm thơ từ rất sớm. Làm thơ, viết báo tại Đồng Nai, ông đã có nhiều đóng góp tích cực trong hoạt động văn học nghệ thuật của tỉnh nhà, và đã xuất bản 12 tập thơ (Hương gió, miền đồi; Thư tình để ngỏ; Chạnh lòng; Tình yêu và định mệnh; Hành trình lục bát; Với miền đất đỏ, Lau trắng phất phơ…)
Ông đã nhận một số giải thưởng: Giải C Cuộc thi Thơ năm 1975 của Báo Văn Nghệ, Giải C Giải thưởng VHNT năm 2013 của Liên hiệp các hội VHNT Việt Nam; Giải tư Cuộc thi Thơ – Tạp chí Nhà văn & Tác phẩm 2017 – 2018; Giải nhì Cuộc thi sáng tác “40 năm Đồng Nai hội nhập và phát triển” (Hội VHNT Đồng Nai – 2020). Ngoài ra, đã 4 lần đạt Giải thưởng VHNT Trịnh Hoài Đức của UBND tỉnh Đồng Nai.
Thơ Đỗ Minh Dương mang nỗi yêu thương đau đáu dành cho người lính và đồng đội, là sự chiêm nghiệm cuộc đời lặng lẽ nhưng rất sâu xa. Đối với cuộc sống đời thường, thơ Đỗ Minh Dương là lời cổ vũ nhiệt thành cho sự nghiệp Đổi mới của quê hương, đất nước. Ông có những sáng tạo và thành công với thơ lục bát và thơ Đường luật.
TRẦN THU HẰNG giới thiệu
Thời gian
Thời gian mang tờ lịch
Treo lên các bức tường
Thế mà tôi cứ ngỡ
Tờ lịch treo thời gian
Một chiều thu nắng cháy
Tóc bạc soi hoa tàn
Tôi giật mình hớt hải
Quay lại tìm thời gian
Gặp dòng sông lam lũ
Sóng vọng lời khóc than
Muôn kiếp đời đau khổ
Tan chảy vào mênh mang…
Nhặt lên tờ lịch cũ
Nước mắt bỗng tuôn tràn!
Đêm buồn đọc Tú Xương
Đêm buồn ngồi đọc Tú Xương
Ngỡ vừa gặp Cụ dặm trường tới đây
Vốn người cốt cách thẳng ngay
Ghét xu nịnh, chẳng khoanh tay cúi luồn
Nhọc nhằn với nghiệp văn chương
Túi thơ bầu rượu, nửa cương nửa gàn
Một thời nước mất nhà tan
Bấp bênh cái phận, bẽ bàng cái danh
Dấn thân vào cuộc đua tranh
Tám khoa thi trượt mà thành Tú Xương
Lạ chi cái thói quan trường
Đại bàng đánh hỏng, ễnh ương hóa rồng
Đành về xóm chợ ven sông
Xót thương bà Tú nuôi chồng hụt hơi
Những mong vật đổi, sao dời
Khôn nguôi vận nước, phận người long đong
Giận đời lắm chuyện bất công
Mượn câu thơ phú trải lòng cùng ai…
Ngựa hay chưa chạy đường dài(*)
Văn chương còn mãi Tú Tài… hỏng thi.
(*): Cụ Tú Xương sinh năm Canh Ngọ, đậu Tú tài năm Giáp Ngọ, mất cuối năm Bính Ngọ, khi đang ở tuổi 36.
Trong tiếng chuông ngân
Vào chùa nghe tiếng chuông ngân
Buồn vui trăm nẻo, chuyện gần chuyện xa
Tiếng chuông lay thức hồn ta
Tựa vào cửa Phật trông ra cõi Thiền.
Cho dù là Phật là Tiên
Cũng đau tiếng khóc tự miền nhân gian
Ai mong đến được Niết Bàn
Tôi thương khổ lụy lầm than kiếp người!
Theo anh
Một kỷ niệm với nhà thơ Trinh Đường
Tôi có những người anh như định mệnh
Họ thổi vào ngọn lửa thắp hồn tôi.
Tôi mang theo như báu vật suốt đời
Kỷ niệm với Trinh Đường – nhà thơ xứ Quảng
Cuộc hành trình dưới trời đầy bom đạn
Qua những vùng ác liệt nhất quê Thanh
Đêm Ba Làng pháo hạm dập cầm canh
Mờ sáng bom chần tan hoang xóm nhỏ
Anh viết bài thơ lệ nhòa máu rỏ
Khóc bà mẹ mù lòa đội bánh bán rong!
Vượt chặng đường cửa tử núi Cung
Giặc Mỹ hẹn giờ rải bom tọa độ
Không đạp được xe thì cùng dẫn bộ
Lội vào khe Nước Lạnh nhúng thử khăn
Chỉ một lần đi tránh điểm cầu Hang
Bất ngờ giặc bom giết đàn bò qua đó
Ra đảo Nghi Sơn được xơi cá mó
Hải Lĩnh mời về no cá biển, rau sam…
Anh vẫn đi với dạ sắt gan vàng
Qua cửa Thần Phù vào hang Từ Thức
Lên trận địa Hàm Rồng bị bom vùi ngất
Thăm núi Nhồi thử hóa đá với Vọng Phu…
Trong túi không tiền vẫn sống vô tư
Năm tháng trời trăm bài thơ đánh giặc
Anh sống hết mình, hồn nhiên chân thật
Dửng dưng coi cái chết tựa lông hồng
Theo Anh suốt mấy tháng ròng
Thú vị hơn mười năm đi học
Anh rút ruột cho tôi tơ vàng sợi ngọc
Chữ nghĩa Thánh hiền, kim cổ đông tây…
Cuộc đời Anh lận đận đắng cay
Thấm mãi vào tôi lung linh từng giọt máu!
Thanh Hóa 1972
Lục bát tặng mình
Thời gian như sợi xe nên
Vòng dây số mệnh buộc lên đời người
Gió mây giăng mắc tơ trời
Bánh xa quay tít… luân hồi chúng sinh.
Đam mê xe sợi dây tình
Vướng vòng duyên nợ không đành gỡ ra
Não lòng thương nhớ người xa
Cạn duyên mà số đào hoa vẫn còn
Cái vòng danh lợi đa đoan
Mồ hôi nước mắt keo son bện thành
Chuông vàng treo chỉ mỏng manh
Tai bay vạ gió tan thành khói sương
Lương tâm kết sợi vô thường
Xe dài dây nghĩa dây thương cùng người…
Nong đời xanh lá dâu tươi
Thân tằm vương vít rối bời đường tơ
Dành riêng những sợi dại khờ
Đem xe kết mấy vần thơ… tặng mình!
Bạn đến
Bạn đến như thần đến
Buồn, vui bỗng vỡ òa
Rượu ba trăng ủ kỹ
Uống cùng năm tháng xa…
Rượu làm mới bạn cũ
Thơ làm tươi tuổi già
Kể gì ngon hay nhạt
Say tự lòng say ra
Chuyện trò vui như tết
Bỗng thấy buồn bao la
Lát nữa rồi tiễn bạn
Lại chỉ còn mình ta!
Đồng dao cho mình
Từng qua chiến trận
ngỡ còn như  mơ
cớ gì phải sợ
những điều vu vơ:
Sợ kẻ mưu mô
kết tình thân thiện
Sợ trái chưa chín
vỏ đã đổi màu
Sợ người buông câu
chẳng nhằm vào cá
Sợ tay ném đá
dấu vào sương thu…
Sợ khúc hát ru
trở nên xa lạ
Sợ trời yên ả
tích mây chẳng lành
Sợ mầm chưa xanh
đã già héo úa
Sợ ngày méo mó
lại tròn vào đêm
Sợ người ta quên
những gì đáng nhớ…
Nhất điều đáng sợ –
lòng người dửng dưng!
Gửi bạn
Tôi không phải con chiên của Chúa
Nhưng vẫn mong được nhận phước lành
Cũng không phải tín đồ Phật tử
Lòng nhân từ thương mọi kiếp nhân sinh…
Hồn nhiên tôi sống hết mình
Trải những đắng cay, lầm lỗi
Lặng lẽ ươm trồng vun xới
Buồn vui vào gốc của riêng mình…
Có thể nào bạn nỡ trách tôi:
Sao lắm lúc si tình quá vậy?
Bởi không yêu đời buồn biết mấy
Lời nguyện cầu đã cứu được ai đâu…
Bước chân định mệnh
(Gửi một người em từng sống ở Đồng Nai)
Khi em cất tiếng chào đời
Anh đà côi cút dưới trời thương đau
Đường đời, anh trước em sau
Bước chân định mệnh gặp nhau – Biên Hòa
Khổ buồn anh đã trải qua
Cớ chi em cũng xót xa nỗi lòng?
Nợ tình một gánh long đong
Đa đoan thì được bế bồng đa đoan
Đâu ngờ trăng rụng đầu non
Giữa dòng một bố một con sang đò
Thương nhau cuộn tổ tò vò
Si tình bạc tóc đào hoa vẫn giòn
Dại khờ xô đẩy khôn ngoan
Nhọc nhằn cơm áo lo toan phạc phờ
Kiếp tằm nên phải nhả tơ
Ai cần chi những câu thơ nặng tình…
Chim khôn chọn được đất lành
Em vào Gia Định, mình đành chia hai
Thuyền anh cột bến Đồng Nai
Quẩn quanh đè nát chông gai đời mình!
Nổi chìm một kiếp phù sinh
Bệnh thân – buồn khổ, bệnh tình – xót xa
Ơn Trời ban tặng cho ta
Ái tình say đắm rồi ra… vợ hiền!
Phù du của cải bạc tiền
Thì còn cái nghĩa cái duyên bạn bè
Ván đời lụi pháo, tàn xe
Ta về khép cửa lắng nghe lòng mình…
6/12/2022
Đỗ Minh Dương
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tam Lu nghiêng trời

Tam Lu nghiêng trời Trương Thu Hiền đã xuất bản ba tập bút ký: “Đoản khúc cho quê”, “Độc bản”, “Hoa báo mùa sang”. Ngôn từ của chị đẹp, gi...