Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2024

Mắt người thơ toát mồ hôi

Mắt người thơ toát mồ hôi

Que diêm/ vô tình khóc cười bao dải phố/ bao sinh linh bể lầm than trôi dạt// Mắt người thơ toát mồ hôi/ cẩn trọng bảo trọng/ khi nhìn ngọn bút que diêm đánh vào trang giấy lập lòe đóm sáng.
Tâm ca
Cho tác giả “Một ngọn đèn xanh”
Bãi phù vân ruổi rong
gánh trên vai bao chữ
mà nỗi niềm oằn cong
Vài đóa hoa tím hồng
có còn xinh tươi mãi
trôi qua dòng đục trong
Luẩn quẩn bể long đong
vỗ về dăm số phận
cạn kiếp người chưa xong
Cõi xa xôi thong dong
tiếng đời vang gọi mãi
bia đá lệ tuôn dòng
Những mũi tên
Đường Tam Dương ẩn hiện bảy sắc cầu vồng vắt qua ký ức
nhớ nhớ và nhớ
hạ xưa tung cửa gọi ta
phân vân phân vân phân vân
ta như cánh chim bạt gió chao qua vườn cũ
cỏ rơm dậy men kỷ niệm
chếnh choáng say
giận cuộc quay về
Nhớ nhớ và nhớ
phân vân phân vân phân vân
trăm lần thua cuộc
Đường Tam Dương cong vút cánh cung
đã đang và sẽ bắn vào ta những mũi tên xa xót
Que diêm
Que diêm
xua tan bếp lạnh
nồi cơm thơm hồn nông phu phiêu phiêu cánh đồng sương sớm
Que diêm
gieo mầm cháy
giặc lửa cướp đi những cánh rừng
tro than tức tưởi loạn cuồng sinh thái
muông thú điêu linh côn trùng tỵ nạn và…
Que diêm
tạo nguồn ấm
đưa người thoát cơn lạnh giá
Que diêm
vô tình khóc cười bao dải phố
bao sinh linh bể lầm than trôi dạt
Mắt người thơ toát mồ hôi
cẩn trọng bảo trọng
khi nhìn ngọn bút que diêm đánh vào trang giấy lập lòe đóm sáng.
Nỗi buồn thương tật
Một bông hoa giả
dăm ba chú bướm bị lừa
Một cành hoa giả
hàng ngàn chú bướm bị lừa
Dăm ba chú bướm bay đi
hàng ngàn chú bướm bay đi
một nửa nỗi buồn rớt lại
(nỗi buồn thương tật)
Mặt bằng lòng tôi hốt nhiên
một nửa nỗi buồn di trú.
Người
Cụ bà đi xa
khăn tang chẳng ai chít
duy có ngưới khóc mướn
Người khóc mướn
duy một lần quay mặt với tiền công
không vật vã thê thiết
chị tựa vào mông lung thôn thức
nước mắt lăn đẫm ướt nỗi người
Phòng trọ người khóc mướn
mỗi chiều thầm tỏa khói hương
Hương hồn cụ bà đơn độc
người khóc mướn đơn độc
từ nay như có người thân.
Khúc hát người câm
Như người nông dân cần mẫn
mỗi sớm mai cụ lầm lũi ra đồng
thả khúc hát vào trời xanh ngát
khúc hát chẳng ca từ
vang lên từ tâm lực
hốt hoảng lũ chim phá lúa
Tiền công ư
cụ quay lưng từ khước
chiều về nhận bữa cơm thường
cùng chai rượu nhỏ
cơm no dạ
rượu thêm cao giọng hát
điều cụ ước cậy vào tay mắt
: “Khi tôi chết hãy chôn tôi giữa cánh đồng!”
(để còn được hát mãi chăng?)
Sáng thu nay
cụ chợt úa theo sen
tóc lẫn vào mây
màu da chìm trong đất
khúc hát xanh lặn xuống cánh đồng
duềnh lên hương lúa.
Tiếng chân anh bước
(Cho anh thương binh Lê Hoàng Dũng)
Chân anh bước
tiếng thực tiếng hư
con đường làng hàng tre nghiêm bóng
trời xanh thương mái tóc nhàu
Chân anh bước
tiếng hư tiếng thực
ồn ã cuộc đời khôn át tiếng chân anh
Tiếng hư
tan vào quá khứ
hóa lân tinh sáng ngời trang sử
tan vào sông núi
tươi đóa vinh quang cài lên ngực Tổ quốc kính yêu
Tiếng thực
nhịp Marche đệm theo khúc ca thời đại
Tiếng gõ vào tương lai
tiếng sóng biển đêm khe khẽ
nâng ánh hồng rực sáng…
Thất lạc
Tôi gửi tôi lên tàu nhật nguyệt
cuộc hành trình dằng dặc
thẳm sâu nỗi người đích đến
vỗ về sẻ chia
đôi khi rủ mây rủ gió
ngân hà xa tít rong chơi
đời thất lạc tôi tìm hoài không gặp
Tôi tan vào đời
ngưỡng vọng những bàn tay
cấy xuống đồng bật lên cuộc sống
những bàn tay xòe ra khát vọng
ôm nhọc nhằn ôm những bi ai
dìm vào hư ảo
Mỏi mệt tôi tạt qua con phố
tiếng rao đêm uống vào chát đắng
mộng thất lạc tôi tìm hoài không gặp
tôi đi về bên đời bên mộng
nghe âm vang
tiếng gọi
tìm mình…
Không còn sợ ánh sáng
Người đàn bà mộc mạc buồn theo điệu Boléro
sợ ánh mặt trời
sợ đèn đường
sợ loài đom đóm
đôi khi sợ cả chính mình
Sợ đôi mắt ngang
sợ chiếc lưỡi nhọn
người đàn bà ấy chen qua bóng tối
đến nơi hò hẹn
vụng về như kẻ trộm tồi
Người đàn bà ấy chẳng dám lụa là son phấn
ngày ngày vun đầy những lời xưng tụng tôn vinh
càng vật vã niềm khát vọng dần hóa tro than
Sáng nay trước di ảnh chồng
người đàn bà ấy lâm râm cầu khấn
một lời không trọn
nén hương tỏa khói ngập ngừng
mái tóc lệch màu run run nói hộ
người đàn bà ấy ra cổng
đón người đàn ông đã hẹn.
Điệp khúc Marathon
Ầm ào
ầm ào
khơi xa
hàng trăm con sóng
hàng ngàn con sóng
mỗi bình minh mở cuộc Marathon
bờ cát dài
đích đến
Mệt nhoài
mệt nhoài
lao tới
những con sóng
bạc trắng mái đầu
chạm bờ cát dài
chạm bờ hư không
Ngàn năm qua
và ngàn năm tới
khi bình minh sải chân trên biển
hàng trăm con sóng
hàng ngàn con sóng
ầm ào
ầm ào
khơi xa
lại trỗi lên
điệp khúc
Marathon.
4/12/2022
Phạm Bội Anh Thuyên
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tam Lu nghiêng trời

Tam Lu nghiêng trời Trương Thu Hiền đã xuất bản ba tập bút ký: “Đoản khúc cho quê”, “Độc bản”, “Hoa báo mùa sang”. Ngôn từ của chị đẹp, gi...