Trong sâu thẳm ai cũng có một hình bóng lý tưởng để mong ước tôn thờ và cả nhớ
nhung. Cái bóng ấy không thực tại nhưng hoàn toàn tồn tại theo mỗi bước ta từ
ngây thơ đến trưởng thành rồi già dặn. Tác giả Hoành Trần đã trân trọng gọi
hình bóng lãng mạn ấy là "NGƯỜI TỪ TIỀN KIẾP"
NGƯỜI TỪ TIỀN KIẾP
Một lần ai nhẹ bước qua tôi,
Mất biếc môi hồng dáng lả lơi.
Lòng chợt bâng khuâng như thác đổ
Hồn nghe xao xuyến ngỡ tim rơi.
Người dưng đã ghé trong tiền kiếp,
Kẻ lạ bay qua giữa cuộc đời.
Chỉ để cho nhau nhiều khổ hận,
Rồi xa biệt mất dạ bùi ngùi.
Nàng ấy đến thật khẽ, thật tình cờ nhưng thế giới trong chàng trai từ đấy đảo lộn, đau đáu hạnh phúc và chờ mong. Thoáng vội vàng ấy thật trẻ trung xinh tươi. Nàng là lạc thú khát khao rừng rực.
Phác họa về nàng cũng thật đại khái: một bước đi nhẹ nhàng ngầm giới thiệu vóc dáng thanh mảnh, cử chỉ tao nhã quý phái; "mắt biếc, môi hồng" vừa đủ xinh của tuổi trẻ căng trào nhựa sống; riêng "dáng lả lơi" ở đây mới đặc biệt đáng chú ý.
Nói về người yêu, về thần tượng thì đa phần trong thơ văn người ta luôn ước lệ cô gái phải xinh đẹp đoan chính, tư dung hài hòa. Phẩm của tâm hồn như hương khiến sắc tự nhiên ngời lên thanh thoát.
Nhưng tôi cho đó là công thức. Người con gái ngày nay có cái đẹp cởi mở hơn, hiện thực hơn. Cái bản năng phụ nữ khiến nàng thích làm duyên, hay đưa đẩy, nóng bỏng nồng nàn. Vẻ đẹp quyến rũ mặn mà khiến nàng "người" hơn và chính là một thỏi nam châm thu hút phái mày râu. Cứ cho nàng được"lả lơi" quyện chặt chàng trai trong chiếc lưới tình ma thuật nhất.
Và...với nhân vật "nàng" chỉ bấy nhiêu thôi còn 80% khác tác giả dành cho chàng trai. Vì chính đây là lời thổ lộ của trái tim yêu ngây ngất chân thành. Với một thoáng mong manh là vậy nhưng nàng đã hoàn toàn đánh gục đối phương trong muôn ngàn cảm xúc tột cùng.
Cả con người cứng cỏi của chàng hoàn toàn khuất phục trước đôi mắt đẹp khó cưỡng của tình yêu giai nhân "sắc bất ba đào dị nịch nhân"(Nguyễn Trãi theo Việt Nam Tự Điển)
Ngoài đối cặp thực, trong mỗi câu là một so sánh tương phản: lấy cái rung động tinh tế mà đi kèm với hình ảnh cực mạnh.
Lòng chợt bâng khuâng như thác đổ
Hồn nghe xao xuyến ngỡ tim rơi.
Chính sự bố trí đặc sắc ấy nâng cảm giác người xem thơ lên một trạng thái lơ lửng, tránh không khỏi bồi hồi và trôi tuột vào dòng tình cảm nơi thơ. Chàng trong thơ yêu, chàng trong người đọc cũng xôn xao bị lôi cuốn.
Cùng ý tưởng như trên song cặp luận nâng mức độ tha thiết của tình yêu tư duy với những ngôn từ càng tha thiết lạ: Người dưng đã ghé trong tiền kiếp,
Kẻ lạ bay qua giữa cuộc đời.
Yêu quá rồi, say quá rồi...Chàng đã hoàn toàn mất phương hướng vì nàng hiện ra từ một cõi xa xăm"trong tiền kiếp" Ở cõi xa xăm lung linh ấy nàng đã hiện diện như vị chúa tể trên ngai thờ tình ái. Chàng chỉ có thể khuất phục, chàng chỉ có thể hai tay dâng trái tim quý giá duy nhất của mình cho người con gái tiền kiếp.
Từ ấy hoa thắm, nắng vàng cũng vì nàng mà hiện hữu. chàng mãi mãi đánh mất chuỗi ngày hồn nhiên, chuỗi ngày bình yên hay cũng là chuỗi ngày dài vô vị... Thiên đường từ nàng dựng lên là một bầu trời thu hẹp chỉ chứa mỗi bóng hình nàng. Để rồi cho dù mất mát thương đau chàng cũng cam lòng để"hận"
Vì cái nghĩa "hận" ấy mênh mông, mâu thuẫn lắm. Đó cũng là cái giá của tình yêu.
Chỉ để cho nhau nhiều khổ hận,
Rồi xa biệt mất dạ bùi ngùi.
Cái giá của một miền hạnh phúc trong khu vườn thượng giới thuở Adam và nàng Êva như một câu ca văng vẳng:
"Ngày nào cho tôi biết biết yêu thương người mang mối tương tư....Tôi ghé răng cắn vào miếng môi ngọt đắng tình yêu cuối cùng ..giấc mơ não nùng vội tan!"(Chuyện Tình)
Bài thơ tám hàng đưa chúng ta thâm nhập vào miền yêu nơi vùng đất khắc nghiệt nhất mà ai cũng muốn chen chân vào, dù rằng nuốt nước mắt khi ra.
Tình đối với người thi sĩ là món quà vô giá mà không nếm trải thử đời làm thơ như thiếu một vốn liếng cao. Sự trưởng thành đến từ thất bại mà sự thất bại nguy hiểm nhất lại chính là trong tình yêu. Năng lượng để vượt qua nỗi đau kinh khủng ấy là to lớn, là chất chồng, là đằng đẳng gian nan. Nhưng xin một lần gặp NGƯỜI TỪ TIỀN KIẾP để ta không sống uổng phí cuộc đời này, để ta biết lệ tình là thứ hủy diệt hơn cả a xít, dung nham. Và trái tim ta nhiều khi lại khát thèm sự hủy diệt ngọt ngào ấy.
Bài thơ mang một thông điệp khá lãng mạn, chỉ có ở những người thơ-những kẻ không biết thực dụng- yêu là cho, cho đến tận cùng có thể. Tôi ngây ngất cùng bài thơ của anh chỉ có một chỗ dùng từ theo ý tôi chưa hay lắm (kẻ lạ bay qua) nếu có thể ngôn tình hơn (khách mộng ngang qua) thì tuyệt hảo.
Tác giả Hoành Trần nguyên là một nhà giáo song cách anh viết thơ tình yêu rất cách tân và bay bướm, không còn rào chắn nào nơi thơ anh, hễ cảm xúc chạm đến đâu là thơ anh theo đến đấy, bất chấp...vâng bất chấp. Kể cả hai tiếng "lả lơi' mà tôi nghĩ rất đắt, rất hình tượng khi phụ nữ Á Đông và phương Tây giao thoa nhau.
NGƯỜI TỪ TIỀN KIẾP
Một lần ai nhẹ bước qua tôi,
Mất biếc môi hồng dáng lả lơi.
Lòng chợt bâng khuâng như thác đổ
Hồn nghe xao xuyến ngỡ tim rơi.
Người dưng đã ghé trong tiền kiếp,
Kẻ lạ bay qua giữa cuộc đời.
Chỉ để cho nhau nhiều khổ hận,
Rồi xa biệt mất dạ bùi ngùi.
Nàng ấy đến thật khẽ, thật tình cờ nhưng thế giới trong chàng trai từ đấy đảo lộn, đau đáu hạnh phúc và chờ mong. Thoáng vội vàng ấy thật trẻ trung xinh tươi. Nàng là lạc thú khát khao rừng rực.
Phác họa về nàng cũng thật đại khái: một bước đi nhẹ nhàng ngầm giới thiệu vóc dáng thanh mảnh, cử chỉ tao nhã quý phái; "mắt biếc, môi hồng" vừa đủ xinh của tuổi trẻ căng trào nhựa sống; riêng "dáng lả lơi" ở đây mới đặc biệt đáng chú ý.
Nói về người yêu, về thần tượng thì đa phần trong thơ văn người ta luôn ước lệ cô gái phải xinh đẹp đoan chính, tư dung hài hòa. Phẩm của tâm hồn như hương khiến sắc tự nhiên ngời lên thanh thoát.
Nhưng tôi cho đó là công thức. Người con gái ngày nay có cái đẹp cởi mở hơn, hiện thực hơn. Cái bản năng phụ nữ khiến nàng thích làm duyên, hay đưa đẩy, nóng bỏng nồng nàn. Vẻ đẹp quyến rũ mặn mà khiến nàng "người" hơn và chính là một thỏi nam châm thu hút phái mày râu. Cứ cho nàng được"lả lơi" quyện chặt chàng trai trong chiếc lưới tình ma thuật nhất.
Và...với nhân vật "nàng" chỉ bấy nhiêu thôi còn 80% khác tác giả dành cho chàng trai. Vì chính đây là lời thổ lộ của trái tim yêu ngây ngất chân thành. Với một thoáng mong manh là vậy nhưng nàng đã hoàn toàn đánh gục đối phương trong muôn ngàn cảm xúc tột cùng.
Cả con người cứng cỏi của chàng hoàn toàn khuất phục trước đôi mắt đẹp khó cưỡng của tình yêu giai nhân "sắc bất ba đào dị nịch nhân"(Nguyễn Trãi theo Việt Nam Tự Điển)
Ngoài đối cặp thực, trong mỗi câu là một so sánh tương phản: lấy cái rung động tinh tế mà đi kèm với hình ảnh cực mạnh.
Lòng chợt bâng khuâng như thác đổ
Hồn nghe xao xuyến ngỡ tim rơi.
Chính sự bố trí đặc sắc ấy nâng cảm giác người xem thơ lên một trạng thái lơ lửng, tránh không khỏi bồi hồi và trôi tuột vào dòng tình cảm nơi thơ. Chàng trong thơ yêu, chàng trong người đọc cũng xôn xao bị lôi cuốn.
Cùng ý tưởng như trên song cặp luận nâng mức độ tha thiết của tình yêu tư duy với những ngôn từ càng tha thiết lạ: Người dưng đã ghé trong tiền kiếp,
Kẻ lạ bay qua giữa cuộc đời.
Yêu quá rồi, say quá rồi...Chàng đã hoàn toàn mất phương hướng vì nàng hiện ra từ một cõi xa xăm"trong tiền kiếp" Ở cõi xa xăm lung linh ấy nàng đã hiện diện như vị chúa tể trên ngai thờ tình ái. Chàng chỉ có thể khuất phục, chàng chỉ có thể hai tay dâng trái tim quý giá duy nhất của mình cho người con gái tiền kiếp.
Từ ấy hoa thắm, nắng vàng cũng vì nàng mà hiện hữu. chàng mãi mãi đánh mất chuỗi ngày hồn nhiên, chuỗi ngày bình yên hay cũng là chuỗi ngày dài vô vị... Thiên đường từ nàng dựng lên là một bầu trời thu hẹp chỉ chứa mỗi bóng hình nàng. Để rồi cho dù mất mát thương đau chàng cũng cam lòng để"hận"
Vì cái nghĩa "hận" ấy mênh mông, mâu thuẫn lắm. Đó cũng là cái giá của tình yêu.
Chỉ để cho nhau nhiều khổ hận,
Rồi xa biệt mất dạ bùi ngùi.
Cái giá của một miền hạnh phúc trong khu vườn thượng giới thuở Adam và nàng Êva như một câu ca văng vẳng:
"Ngày nào cho tôi biết biết yêu thương người mang mối tương tư....Tôi ghé răng cắn vào miếng môi ngọt đắng tình yêu cuối cùng ..giấc mơ não nùng vội tan!"(Chuyện Tình)
Bài thơ tám hàng đưa chúng ta thâm nhập vào miền yêu nơi vùng đất khắc nghiệt nhất mà ai cũng muốn chen chân vào, dù rằng nuốt nước mắt khi ra.
Tình đối với người thi sĩ là món quà vô giá mà không nếm trải thử đời làm thơ như thiếu một vốn liếng cao. Sự trưởng thành đến từ thất bại mà sự thất bại nguy hiểm nhất lại chính là trong tình yêu. Năng lượng để vượt qua nỗi đau kinh khủng ấy là to lớn, là chất chồng, là đằng đẳng gian nan. Nhưng xin một lần gặp NGƯỜI TỪ TIỀN KIẾP để ta không sống uổng phí cuộc đời này, để ta biết lệ tình là thứ hủy diệt hơn cả a xít, dung nham. Và trái tim ta nhiều khi lại khát thèm sự hủy diệt ngọt ngào ấy.
Bài thơ mang một thông điệp khá lãng mạn, chỉ có ở những người thơ-những kẻ không biết thực dụng- yêu là cho, cho đến tận cùng có thể. Tôi ngây ngất cùng bài thơ của anh chỉ có một chỗ dùng từ theo ý tôi chưa hay lắm (kẻ lạ bay qua) nếu có thể ngôn tình hơn (khách mộng ngang qua) thì tuyệt hảo.
Tác giả Hoành Trần nguyên là một nhà giáo song cách anh viết thơ tình yêu rất cách tân và bay bướm, không còn rào chắn nào nơi thơ anh, hễ cảm xúc chạm đến đâu là thơ anh theo đến đấy, bất chấp...vâng bất chấp. Kể cả hai tiếng "lả lơi' mà tôi nghĩ rất đắt, rất hình tượng khi phụ nữ Á Đông và phương Tây giao thoa nhau.
15.11.16
Thư Hoàng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét