Nguyễn Trọng Luân: Trong cuộc giới thiệu
sách Rừng đói ngày 20-12-2016, có một tham luận mà tác giả vắng mặt nhưng được
nhà văn Sương Nguyệt Minh đọc bài viết ấy trước các khách dự với một thái độ
trân trọng và xúc động. Đó là tham luận của họa sĩ Lê Trí Dũng, một người lính
một người bạn thân thiết của tác giả Rừng đói. Tôi trân trọng giới thiệu
bài viết của anh dưới đây với bạn đọc và gửi lời cám ơn tới anh Lê Trí Dũng.
TÔI, NGƯỜI VẼ BÌA CUỐN RỪNG ĐÓI.
Tôi đem đến buổi lễ này một hòn cuội, đây
các bạn xem, nó đen, nhẵn lỳ, cầm mát rười rượi... Nó được tôi nhặt tuần trước
ở GHỀNH ĐÁ ĐĨA (Tuy Hoà - Phú Yên). Cách đây hàng chục triệu năm chắc nó to
như quả bóng đá...? Trải nắng mưa và thời gian, hàng triệu gót chân bào mòn,
hàng triệu phận người dẫm lên bây giờ nó còn như thế này! Nó đúng là CỦA HIẾM!
Hơn mười năm trước nhân một chuyến đi xa ngồi
cùng trên chiếc com măng ca đít vuông, xe chở mấy người lính cũ, người 304,
người 325, người công binh người pháo binh... Xe chạy, chuyện lính râm ran,
những trận đánh ác liệt, những thương vong, những tình làng nghĩa xóm, cả những
chuyện tiếu lâm... Nhưng chuyện nào cũng nhắc đến chữ ĐÓI. Những chuyện, những
cơn đói nếu không phải những người trong cuộc thì không bao giờ biết được!
Tôi thấy một nguy cơ hiện hữu: Nếu những người lính này ra đi sẽ không bao giờ
còn ai kể lại những chuyện như thế này nữa! Dù rất ghét đao to búa lớn, tôi
cũng phải dùng chữ: Những chuyện vĩ đại do một thế hệ vĩ đại ở một kỷ nguyên
vĩ đại viết nên...! Nó như những gót chân dẫm lên, bào mòn hòn cuội của
tôi... Những người lính với bao chuyện hay như thế nói với tôi: Kể ra thế
thôi chứ họ không có tài ghi lại được! Ai là người có tài ghi lại được? Cũng
sẽ là CỦA HIẾM, chứ gì nữa! Và Luân, bạn tôi, lính Sư đoàn 320 TÂY NGUYÊN,
cũng là một hòn cuội như vậy! Một hòn cuội biết nói!
Nhóm lính cựu chúng tôi thỉnh thỏang có gặp
nhau, thường đùa: Nếu có quyền sẽ phong một danh hiệu cao quý cho Luân, hơn cả
giải Nô Ben văn học, đó là danh hiệu: ANH HÙNG ĐỒNG ĐỘI! Cái danh hiệu từ đáy
lòng những người lính cú ấy được chắt ra từ hàng tấn nước mắt của bạn đọc các
tác phẩm của Nguyễn Trọng Luân, những trang viết tưng tửng, viết như không,
viết như không cần gọt rũa, viết như kể miệng với người bên cạnh, với một trữ
lượng vốn sống như vô tận... Mỗi trang viết của Luân thấm đẫm mồ hôi, nước mắt
và cả máu của đồng đội... Và người đọc vô tình, dù là một nữ thanh niên xung
phong Đò Lèn, một nữ du kích chân Đèo Cả, một cô giáo Sài gòn ngày đầu giải
phóng, hay một cháu bé học sinh cấp hai ngày nay... Vô tình, vô tình đều trở
thành đồng đội của anh...!
Hai tháng trước, tôi có dịp về nhà Luân, ngắm
nhìn sông núi đấm ao quê nhà... Chợt hiểu rằng: Cây có cội, nước có nguồn,
Luân chính là lớp thanh niên quê tôi ngày ấy đại diện cho thanh niên cả nước
gác bút lên đường ra trận... Anh chính là Cua, Cá, Rơm, Rạ, là đầm nước cỏ
lau, là trâu bò cày cuốc... Nhất nhất cái gì của làng quê anh cũng có thể viết
thành truyện... Với tôi! Người như Luân thật là hiếm! Vì thế! Hôm nay tôi đến
đây không phải bàn về RỪNG ĐÓI... Mà là nói về Nguyễn Trọng Luân, một hiện tượng!
Rất mạo muội?
Một chút về cái bìa cuốn sách Rừng Đói! Khi
Nghe Luân bảo: Anh ơi! Rừng đói xong rồi đấy! Đang chờ bìa! Tôi vẽ ngay... Đầy
hào hứng, Luân đã là Anh hùng Đồng đội rồi thì ta cứ đồng đội mà vẽ thôi! Đồng
đội là sống chết có nhau, là chia ngọt sẻ bùi... Tôi vẽ hai người lính "
Việt cộng " cõng nhau vượt qua rừng già sau trận mạc, trên đầu Trực
thăng HU- 1 A săn tìm... Cây rừng xao xác! AK đeo thõng, trái mỏ vịt và con
dao găm bên sườn, quân phục tả tơi... Họ quyết không bỏ nhau! Bìa sách còn được
sự hỗ trợ đắc lực của hoạ sỹ ccb LÊ THANH MINH rất giỏi về công nghệ thiết kế
trợ giúp! Minh từng tham chiến mặt trận B trong chiến tranh... Trong buổi chiều
muộn ngoài kia Hà nội hầm hập bon chen, hai người lính cũ vật lộn ba tiếng đồng
hồ... Hình ảnh hai người lính cõng nhau tìm về với đồng đội của mình còn được
nhắc lại trong bìa 4...! Đẹp xấu chưa bàn nhưng mọi người xem đều chung một
nhận xét: Bìa rất lính!
Có lần, tôi nói với Thầy tôi, Cụ Hoàng Ngọc
Hiến: Văn lính, em thích Bảo Ninh nhất! Có lẽ vì giọng văn Bảo Ninh có cái giọng
thằng trai phố bất đắc dĩ cầm AK...! Hôm nay, tôi xin phép ghi thêm tên Nguyễn
Trọng Luân vào cạnh! Vì nó đặc quê, một trai làng cầm súng! Mà văn của hai
anh đều Rất thật! Nói cho cùng! Dù nỗi buồn chiến tranh hay Rừng đói thì cũng
chỉ nói lên 1/1000 những câu chuyện của những người lính chúng tôi... Chuyện
trận mạc vĩ đại của những người lính vĩ đại!
Nhưng dù thế nào... vẫn hơn là sẽ bị bỏ
quên!.
Hoạ sĩ Lê Trí Dũng
Theo http://trieuxuan.info/
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét