Cát bụi tuyệt vời
Nhạc Trịnh Công Sơn rất triết
lý. Mùa Chay lại về, tôi thích nghe bài ca “Cát Bụi”:
Hạt bụi nào hoá kiếp thân tôi,
Hạt bụi nào hoá kiếp thân tôi,
để một mai vươn hình hài lớn dậy.
Ôi cát bụi tuyệt vời,
Ôi cát bụi tuyệt vời,
mặt trời soi một kiếp rong chơi.
Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi,
Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi,
để một mai tôi về làm cát bụi .
Ôi cát bụi mệt nhoài,
Ôi cát bụi mệt nhoài,
tiếng động nào gõ nhịp không nguôi.
Bao nhiêu năm làm kiếp con người,
Bao nhiêu năm làm kiếp con người,
chợt một chiều tóc trắng như vôi
Lá úa trên cao rụng đầy,
Lá úa trên cao rụng đầy,
cho trăm năm vào chết một ngày…
Cát bụi, con người chỉ là cát bụi. Hạt bụi tuyệt vời khi hoá kiếp thân tôi. Hạt
bụi mệt nhoài khi tôi trở về làm cát bụi. Khi dùng hình ảnh hạt bụi để nói về
thân phận con người, Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã lấy nguồn cảm hứng trong Thánh
Kinh Sáng Thế: Thiên Chúa dùng bùn đất tạo dựng Ađam, sau khi Ađam phạm tội bất
phục tùng, Thiên Chúa phạt ông và con cháu sau này cũng sẽ trở về với cát bụi (
x. St 1,26-3,24).
Nghĩ cho cùng, tất cả mọi người cũng chỉ là những hạt bụi hoá thân thành kiếp
nhân sinh, sớm muộn cũng sẽ tàn lụi với thời gian. Do đó nỗi khắc khoải ngàn đời
của con người là tìm kiếm ý nghĩa của sự hiện hữu, ý nghĩa của đau khổ, ý nghĩa
của giải thoát, ý nghĩa của cuộc sống. Vấn nạn mà con người chưa tìm được câu
trả lời chính là: Hạt bụi nào hoá kiếp thân tôi? Hạt bụi nào hoá kiếp thân bạn? Và Hạt bụi nào hoá kiếp thân xác chúng ta?
Một vòng quay, một trăm năm, một kiếp người có là mấy! “Chợt một chiều tóc trắng
như vôi”. Không phải là trắng như bông, trắng như mây hay trắng như tuyết mà là
như vôi đổ xuống huyệt mồ. Trịnh Công Sơn không bi quan, ông chỉ nói lên điều
ông cảm nghiệm thấm thía về sự mong manh của kiếp người. Cuộc đời đẹp biết bao,
sự sống cao quý biết dường nào, nhưng nó cũng như “đoá hoa vô thường”. Xét cho
cùng, đã là con người sinh ra trên đời, mặc dù có sống lâu trăm tuổi, có vẫy
vùng ngang dọc cách mấy, từ bụi tro hóa kiếp nhân sinh, cuối cùng rồi cũng trở
về bụi tro. Đó là một thực tế, nhìn nhận và đối diện với nó cách can đảm để có
thể đưa tới một cuộc sống tốt đẹp hữu ích và có ý nghĩa.
Mùa Chay muốn nhắc nhở chúng ta quay về với sự thật của thân phận con người “Hỡi
người hãy nhớ mình là bụi tro, một mai rồi sẽ trở về bụi tro…”. Phụng vụ Giáo Hội
muốn diễn tả rằng: cuộc đời này mong manh vắn vỏi, bởi thế nó rất hệ trọng. Số
phận đời đời của mỗi người được quyết định trong thời gian tạm bợ này. Người
theo Đạo Phật thì tin ở sự đầu thai kiếp sau, luân hồi nghiệp báo. Đối với Kitô
hữu thì vĩnh cữu được gieo mầm trong hiện tại. Không để thời gian trôi qua cách
phung phí. Đời người chỉ có một lần. Được mất chỉ có một cơ hội.
Thân phận mỏng dòn mà Phụng vụ Mùa Chay nhắc cho chúng ta đừng quên, không phải
chỉ có liên quan đến phần xác hay chết của phận người mà còn cả về mặt tinh thần
cũng mong manh yếu đuối. Thánh Phaolô đã diễn tả kinh nghiệm đó trong thư Rôma:
“Thật vậy, tôi làm gì tôi cũng chẳng hiểu: vì điều tôi muốn, thì tôi không làm,
nhưng điều tôi ghét, thì tôi lại cứ làm… Sự thiện tôi muốn thì tôi không làm,
nhưng sự ác tôi không muốn, tôi lại cứ làm… Bởi đó tôi khám phá ra luật này:
khi tôi muốn làm sự thiện thì lại thấy sự ác xuất hiện ngay… Theo con người nội
tâm, tôi vui thích vì luật của Thiên Chúa; nhưng trong các chi thể của tôi, tôi
lại thấy một luật khác: luật này chiến đấu chống lại luật của lý trí và giam
hãm tôi trong luật của tội là luật vẫn nằm sẵn trong các chi thể tôi. Tôi thật
là một người khốn nạn! Ai sẽ giải thoát tôi khỏi thân xác phải chết này?” ( Rm
7,15.19.21-24).
Ý thức về sự yếu đuối và tội lỗi của mình, về khuynh hướng xấu, sự bất lực nơi
bản thân để mỗi người nỗ lực giải thoát khỏi sự thống trị khắc nghiệt của tội lỗi
và đó là khởi đầu cho ơn hoán cải và ơn cứu độ.
Mùa Chay mời chúng ta vào sa mạc với Chúa Giêsu. Sa mạc là nơi hoang vu trơ trọi, mênh mông. Ở đó người ta mất hết mọi điểm tựa, không còn chi để “chia trí, lo ra”, chẳng hạn như ngoại cảnh ồn ào, các hoạt động, các thú vui, các quan hệ xã hội. Chỉ còn ta với ta và buộc ta phải quay về với mình trong sự đơn độc của chính mình. Trong sự quay về đó ta có cơ may nhìn thấy những điều cốt yếu nhất khi đối diện với chính lòng mình.
Mùa Chay mời chúng ta vào sa mạc với Chúa Giêsu. Sa mạc là nơi hoang vu trơ trọi, mênh mông. Ở đó người ta mất hết mọi điểm tựa, không còn chi để “chia trí, lo ra”, chẳng hạn như ngoại cảnh ồn ào, các hoạt động, các thú vui, các quan hệ xã hội. Chỉ còn ta với ta và buộc ta phải quay về với mình trong sự đơn độc của chính mình. Trong sự quay về đó ta có cơ may nhìn thấy những điều cốt yếu nhất khi đối diện với chính lòng mình.
Con người chúng ta thường sống hời hợt bên ngoài, tan loãng ra trong trăm thứ
linh tinh hay phụ thuộc khác. Mùa Chay mời gọi chúng ta đi vào sa mạc, nghĩa là
tạo một sự trống vắng nào đó, một sự thinh lặng của các giác quan của trí khôn
và của cõi lòng, một sự rút lui vào trong tâm khảm mình để có thể phân định đâu
là cái chính cái phụ, đâu là cái cùng đích và cái phương tiện. Đây chính là lúc
hồi tâm .
Biết mình mỏng dòn, nhưng con người theo Phụng vụ Mùa Chay lại không phải là
con người mềm yếu, uỷ mị, ngả nghiêng theo mọi lời mời mọc cám dỗ. Con người
Mùa Chay dũng cảm chiến đấu. Như Chúa Giêsu bắt đầu cuộc đời hoạt động công khai.
Chúa vào sa mạc và tuyên chiến với Satan tức là với mọi mãnh lực của sự ác một
cách không khoan nhượng và Ngài đã chiến thắng.
Người Kitô hữu là người biết
nói không với tội lỗi, là người dám bơi ngược dòng: “Giữa một thế hệ gian tà sa
đoạ, anh em hãy chiếu sáng như những vì sao trên vòm trời” (Pl 2,15). Người
Kitô hữu không cố ý sống lập dị khác người, song đứng trước điều xấu, dù là khi
cả xã hội đều làm điều xấu đó, họ vẫn không được ngả theo. Họ phải can đảm từ
chối một cơ hội làm giàu bất chính, một liên minh bất công, một mối quan hệ tội
lỗi… Dĩ nhiên điều đó không dễ chút nào nhưng đã là môn đệ Đức Giêsu, họ không
có chọn lựa nào khác.
Con người theo Phụng vụ Mùa Chay biết mình tự thân chỉ là cát bụi, nhưng là
“cát bụi tuyệt vời”. Nó vẫn tuyệt vời ngay khi trở về với cát bụi trong một chiều
“lá úa trên cao rụng đầy”, chứ không phải chỉ tuyệt vời khi “vươn hình hài lớn
dậy” mà thôi.
Đức tin dạy cho chúng ta biết rằng “Hạt bụi” là chúng ta, được tình yêu Thiên
Chúa gọi vào hiện hữu và chia sẽ sự sống bất diệt của Người. Kiếp người cho dù
có đau thương, có bi đát, đôi lúc tưởng chừng bóng tối lấn lướt ánh sáng, nhưng
cuối cùng sự sống, chân lý, tình thương vẫn mạnh hơn tất cả.
Ước gì mỗi người Kitô hữu đều có bản lĩnh của Đức Giêsu để chiến thắng sự nặng
nề, nhỏ mọn của bản thân; luôn luôn cậy dựa vào Thiên Chúa, sống Mùa Chay thánh
thiện để đón nhận nhiều Ơn Phúc Chúa ban.
Nguyễn Hữu An
máy bay eva air
ve may bay eva di houston
phòng vé korean air tại tphcm
săn vé máy bay đi mỹ giá rẻ
vé máy bay đi canada tháng nào rẻ nhất
Những Chuyến Đi Cuộc Đời
Ngẫu Hứng Du Lịch
Tri Thuc Du Lich