Thứ Sáu, 22 tháng 12, 2017

Đêm âm vang từng tiếng mưa rơi

Đêm âm vang từng tiếng mưa rơi
1. Nửa khuya, tôi mở cửa sổ cho tiếng mưa rơi vọng vào trong căn phòng bé nhỏ, nơi tôi thường một mình hằng đêm mơ mộng, thơ thẩn, đăm chiêu và có lúc trở thành kẻ đờ đẫn, mất hồn!
Thú vị nhất là khoảnh khắc này, thế giới chỉ có tiếng mưa rào rạt, trong cõi vang vang của gió, của mưa và tiếng giọt rơi lã chã trên mái hiên nhà tựa như những bàn tay vỗ vào nhau đều nhịp, trỗi lên một bài hưng ca vô tận.
Tôi ngồi lặng lẽ giữa bóng đêm để nghe rõ từng tiếng mưa rơi đầu mùa, lòng tham lam hít những hơi thở thật sâu để đón hết tinh lực của đất trời sau những ngày nắng hạ rồi tiếp liền những cơn mưa trút nước. Tôi đang tận hưởng thế giới này không còn biên giới nào là của riêng, bởi chẳng là mưa nắng đã làm đôi bạn thân thiết, và tôi cũng là bạn của nắng mưa đó sao?
2. Chiều qua gặp anh Vỵ, Vỵ đến tòa soạn đăng cáo phó cho chị Thu Hương vừa mới giã từ cõi đời hai bữa trước, cũng bất chợt như một mùa nắng vừa đi qua.
Buổi tối ngồi với Phong ở một quán cốc quen thuộc tờ mờ đèn vàng, vài ba cốc rượu gạo Đại Hàn làm tăng thêm hương vị cho bữa ăn và nghe Phong kể vài mẩu chuyện truân chuyên của đời sống, tựa như những mùa mưa nắng tràn về rất đỗi thân quen. Cuộc sống cần có những dặt dìu, lay lắt chăng? để mình cảm nhận sâu sắc hơn ân tình của bằng hữu, của những người thân trong gia đình. Trong tiếng hỗn độn sinh linh, vẫn có những khoảng lặng rất thâm trầm và nơi đó tình yêu luôn hiện diện, tôi có Em, tình cờ từ những hạt tuyết mỏng li ti rơi vào trong mắt ở một mùa gió động năm nào. Tôi ngồi với Phong mà vẫn nhận ra mình đang ngồi với những người bạn khác. Những người bạn như những giọt mưa bay bay vô định, tấp dạt đâu đó, nhưng vẫn gieo vào lòng mình những âm thanh huyền hoặc. Những âm thanh nhẹ nhàng vỗ đều của những bàn tay dù có khi không nắm giữ nhau được, nhưng vẫn là những điều cần thiết để nuôi dưỡng nhau đi suốt những mùa.
3. Anh Quy đã hai ngày không gặp, cũng tìm mọi cách nhắn tin qua email, nỗi cô đơn anh tả, tôi hiểu, là lúc vắng thiếu những điều bình dị tưởng luôn làm phiền lụy ta mọi ngày. Tôi cảm nhận nơi anh một tấm lòng có khác giữa những tấm lòng bằng hữu. Thì ra tiếng mưa của đêm nay bắt đầu bằng tiếng của những hạt mưa li ti bé nhỏ, phận người dù đã mong manh, những lúc trỗi lên chung nhịp, thì tạo thành một bản hưng ca bất tận.
Đêm âm vang tiếng mưa rơi dồn giã, tiếng của triệu triệu hạt mưa li ti bé bỏng, chan hòa thấm nhuần trong đất chừng nuôi lớn lại những sinh linh vô thường.
Uyên Nguyên
Theo http://uyennguyenthuquan.blogspot.com/


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chạy trốn - Truyện ngắn của Đào Quốc Vịnh

Chạy trốn - Truyện ngắn của Đào Quốc Vịnh Thực lòng lúc ấy tôi bỗng ứa nước mắt. Nhưng bất giác tôi kịp tỉnh ra là mình đã bắt đầu làm cho...