Bầy con gái 1
Chương 1
Điều hãnh diện nhất của Vân Phi không hẳn bởi Vân Phi có người
yêu trước các chị mà vì Vân Phi đã có một cuộc sống yên ả bình thường nhất. Đó
mới chính là điều Vân Phi bằng lòng và thoải mái với cuộc sống ồn ào của gia
đình. không phá phách điên cuồng như Thủy, không cao vọng như Quỳnh, không ồn
ào thái quá như Thảo.
Với Vân Phi, lúc nào, phút nào, thời gian nào Vân Phi vẫn sống bình dị như
nhau. Mức sống thật chừng mực, thật đều đặn. đều đặn như buổi sáng đến trường học.
buổi chiều ở nhà quanh quẩn trông phòng may vá hay đọc sách. như những chiều cuối
tuần dạo phố với người yêu, thế thôi. Vân Phi chưa thấy mơ ước một điều gì khác
ngoài những điều Vân Phi đã có.
Với Mẹ, Vân Phi còn là một cô gái ngoan được Mẹ yêu chiều nhất giữa bầy con gái
ồn ào phá phách của Mẹ năm nay, Vân Phi mười tám tuổi, người yêu của Vân Phi
hai mươi bốn tuổi. Hoàng bằng tuổi Thảo - chị đầu đàn của bầy con gái. Trên Thảo,
anh Sơn, hiện đang đóng quên ở tỉnh lẻ xa xôi. Thỉnh thoảng Sơn về phép cũng phải
kinh ngạc thảng thốt nhìn lũ em gái lớn nhanh như thổi. Mới ngày nào Vân Phi
còn nhỏ nhít, lê la chơi bầy hàng với trẻ con hàng xóm mà bỗng chốc lớn hẳn ra.
Em đã biết sửa soạn điểm trang, đã có người yêu cho những ngày nghỉ cuối tuần hạnh
phúc rồi. Mau thật, lẹ thật. như một chớp mắt dài, bầy con gái lớn vươ*.t nhau
từng chặng ngắn. hẳn bố mẹ vừa vui mừng, vừa lo âu nhìn đàn con một ngày một lớn.
trông bữa ăn Bố Mẹ thường nhìn sâu trông mắt các con tìm tương lai từng đứa ẩn
hiện đâu đó. thảo ồn ào sẽ vất vả lao đao. Quỳnh có đôi mắt thật buồn; có khuôn
mặt lúc nào cũng như chìm vào suy tư - chắc về sau tình duyên không êm xuôi,
sung sướng được. thuỷ phá phách sống không biết đến ngày mai, biết đâu số lại
sướng. lúc nào trông Thuỷ cũng hồn nhiên vui nhộn, hầu như Thủy không biết buồn
bao giờ. vân Phi thì dịu dàng trầm lặng. chắc cuộc sống êm ả nhất nhà.
Đó là những điều tiên đóan của Bố Mẹ dành cho bầy con gái. Còn anh Sơn, mỗi lần
về lại kéo Vân Phi ra một góc nhà, hỏi dò:
- Ở nhà có tin gì lạ chưa?
Vân Phi tròn mắt nhìn anh:
- Chưa ạ
Sơn nhăn mặt:
- Sao lại chưa nhỉ ?
- Anh muốn hỏi đến chuyện gì?
- Thế không có đưá nào đến 'rước' đứa nào trông nhà này đi hết hả ?
Vân Phi dậm chân kêu lên:
- Anh Sơn nói gì đâu không thôi.
Sơn nheo mắt:
- Gì đâu là sao. Nhìn mấy cô càng ngày càng lớn tôi phát chóng mặt, phát lo lắng
dùm. tại sao không ai nghĩ đến điều đó nhỉ ?
- Ghê! Anh Sơn làm như tụi em... ế cả lũ rồi không bằng.
Sơn đổi giọng dỗ dành:
- Đứa nào chịu khó lấy chồng sớm anh thưởng.
Vân Phi hỏi:
- Thưởng gì ?
- Tùy thích.
Và buổi tối Vân Phi họp các chị lại rỉ tai câu hỏi của anh Sơn. cả bốn đứa con
gái cùng la lên thật lớn để chọc... tức:
- - Chúng em nhất quyết ở nhà 'ăn bám' Bố Mẹ hoài hoài cho anh Sơn hết... lấy vợ
Cũng tại vì Bố Mẹ thường dục Sơn lấy vợ sớm sớm cho bà cụ có cháu bồng. mỗi lần
nghe nhắc lấy vợ sơn lại nghĩ đến đám em gái ồn ào đông đúc ở nhà, Sơn thấy sợ
nên anh thường nói với Bố Mẹ, nửa đùa, nửa thật:
- Chừng nào tụi con gái nhà mình lấy chồng bớt đi một hai đứa, lúc đó con mới lấy
vợ
Vì thế mà bọn con gái thường hay chọc Sơn, phá sơn không ngớt, nhởn nhơ trước mặt
anh để chọc tức đủ điều. Sơn cằn nhằn đám em luôn miệng, nhưng không phải vì thế
mà Sơn ghét các em. chính đám con gái cũng cảm thấy như thế.
Ở đơn vị sơn có nhiều bạn nhất. sơn nghĩ có lẽ tại Sơn có nhiều em gái nên mới
'đắt' bạn như thế. nếu Sơn không có cô em gái nào hẳn bạn bè xa anh hết. cũng bởi
Sơn ít nói, ít thích ồn ào đùa phá. tính Sơn khác hẳn với các cô em. sự ồn ào của
bầy em gái đôi lúc khiến Sơn điên đầu, nhức óc, khiến Sơn 'sợ' con gái một phần
cũng chỉ vì nhìn các cô em.
Thảo nhắc đến anh Sơn thùông nhăn mặt:
- Tao mà có người yêu cỡ ông Sơn thà... ở vậy cho sướng thân.
Thủy trêu chị:
- Thế người yêu cỡ ông.... cận chắc chịu liền ?
Thảo mắng Thủy:
- Đừng có vô duyên, mi mà nhắc đến thằng cha cận đó lần nữa ta bẻ cổ mi nghe
chưa?
Thủy bụm miệng cười khúc khích, bắt chươc' giọng Hùng Cường, con nhỏ nhún nhẩy
'Một trăm phần trăm em ơi chiều nay lại cắm trại rồi, xin em một buổi đi dạo Bô
Na đi em...'.
Quỳnh ngồi đọc truyện trên bàn, cau mặt ngó Thủy:
- im mồm dùm tao chút, Thủy.
Thảo cười bảo Quỳnh:
- Nhìn con Thủy y như khỉ mắc kinh phong.
Thủy le lưỡi trêu Quỳnh:
- 'Bà già cô đơn' lên là phải im ngaỵ
Quỳnh nhún vai ngồi yên lặng giữa tiếng cười nói của mọi người, tiếp tục xem
sách một cách thản nhiên. vân Phi nhìn Quỳnh - chiều cuối tuần thật đẹp thế này
mà Qùynh vẫn bình thản ngồi ôm quyển sách được thì kể cũng lạ chị thảo và Thủy
đang ríu rít rủ nhau đi phố may sắm vì hôm nay đầu tháng, Thảo mới lãnh lương,
có lẽ. vân Phi cũng có hẹn với Hoàng. chỉ riêng Qùynh không bận rộn gì cả. chờ
Thảo và Thủy đi khỏi, Vân Phi đến bên Qùynh nhỏ nhẹ:
- Chị không đi chơi hả, chị quỳnh?
Qùynh lắc đầu, vẫn không rời quyển sách. vân Phi nói:
- Chiều nay chị qùynh đi chơi với tụi em, nghẻ
Quỳnh chớp mắt nhìn Vân Phi cười hỏi đùa:
- Đi đâu?
- Xi nê, nghe nhạc gì đó tùy chị thích.
- Có tôi chên vô không làm mất tự do của cô cậu chứ ?
Vân Phi cười nhẹ, đôi má ửng hồng:
- Có gì đâu, tụi em gặp nhau hằng ngày. Chị đi chơi chung càng vuiii chứ sao.
Hoàng cũng muốn mời chị đi chơi chung hoài mà chưa có dịp đó thôi.
Qùynh thở nhẹ đứng dậy, Vân Phi reo:
- Chị quỳnh đi nghe, bốn giờ Hoàng tới đón.
Quỳnh ngồi sà xuống giường lắc đầu:
- Thôi, xin 'cô cậu' hôm khác, hôm nay tôi có hẹn rồi.
Vân Phi tròn mắt:
- Hẹn với bồ?
Qùynh gật đầu tủm tỉm. vân Phi ngồi xuống bên chị hỏi dồn:
- Ai thế Quỳnh, cho em biết tên đỉ
Quỳnh trợn mắt làm điệu:
- Quên lắm, Phi biết rồi mà.
- Ai đâu?
- Khanh đó.
Vân Phi xịu mặt:
- Chị thì lúc nào cũng Khanh, Khanh. cứ làm như chị khanh là 'bồ ruột' không bằng
ấy thôi. Coi chừng có ngày chồng con Khanh đến nhà mình 'ăn vạ' à.
Quỳnh cười:
- Còn lâu, đến đây ăn vạ ta xui con Khanh ly dị ngay tức khắc.
Vân Phi kêu lên:
- Trời ơi! Quỳnh 'loạn' quá đi mất. có ai lại bỏ chồng theo chị bao giờ không?
Qùynh xua tay:
- Thôi, dậy sửa soạn đi đâu thì đi đi, để cho tao yên tĩnh vài phút. sống ở nhà
này đôi khi muốn điên. tao sắp điên rồi Vân Phi ạ!
Vân Phi nhè nhẹ đứng dậy không nói thêm với Quỳnh một lời nào nữa. Năn nỉ cũng
vô ích. trông bốn chị em, phải nói Vân Phi thương Qùynh nhất. nét lạnh lùng của
Quỳn cho Vân Phi cảm tưởng Quỳnh đang cô đơn ghê lắm. quỳnh đang bị những dằn vặt
quá đáng vậy. Không ai đủ tài tìm hiểu Quỳnh. con người quỳnh là ca/ một 'bí mật'
bao trùm. và, Vân Phi muốn tìm hiểu cho bằng được, muốn tìm cách an ủi, chia xẻ
với Quỳnh hết mọi thứ. vân Phi nghĩ thế và do ước thế. chị em người tay thường
hay tâm sự với nhau đủ điều. Vậy mà với Vân Phi và Quỳnh, chưa đứa nào tâm sự với
đứa nào cả. khi thấy Vân Phi đi chơi với bồ về, Thủy thường đùa:
- A! con người hạnh phúc. hôm nay đi chơi có thêm mục gì hấp dẫn không kể cho
em nghe với.
Thảo lên giọng kẻ cả, trầm giọng:
- nó thì chỉ có mỗi mục xinê, ăn kem, dạo phố xông là về. hết chuyện!
Vân Phi chỉ cười hiền hòa không phản đối hay giận bất cứ một lời trêu chọc nào
của Thảo hoặc của Thủy cả. khi vui, Vân Phi cũng ríu rít nói cho Thủy nghe một
vài điều ngộ nghĩnh hoặc trêu lại chị thảo với anh chàng kính cận một vài câu
dí dỏm dể phá nhau cho ồn ào nhà cửa. Cho Quỳnh nhăn mặt trông môt. góc bàn phản
đối một cách âm thầm chán nản. quỳnh cứ tự tạo cho Quỳnh một thế giới riêng biệt
Xa cách hẳn mọi người. Thủy không ưa Qùynh bằng Thảo, có lẽ tại Quỳnh ít đùa
phá thân mật với nó như Thảo.
Vân Phi đến đứng trước mặt Quỳnh với robe tươi trẻ, với đôi má phớt hồng cùng nụ
cười duyên dáng dễ thương. vân Phi nói với chị:
- Ngày nghỉ chị cũng nên đi phố cho vui, chị quỳnh. ở nhà ôm hoài quyển truyện
chán chết được.
Quỳnh ngả lưng lên gối dà, duỗi thẳng đôi chần trần, cười nhẹ:
- Tao sắp đi làm rồi Vân Phi ơi.
Vân Phi dợm bước đi, vội dừng lại ngạc nhiên:
- Chị đi làm ở đâu?
- Đâu cũNg được, chỗ nào có việc thì làm.
- coi chừng Ba Mẹ mắng chết.
Qùynh nhún vai:
- Tao lớn rồi chứ còn nhỏ nhít gì nữa mà mắng với lạ vả lại, biết tao đi làm Ba
Mẹ còn mừng nữa chứ la gì.
Vân Phi cúi đầu, nói nhỏ;
- Chị nói thế chứ Ba Mẹ đâu có muốn cho chị đi làm sớm. dù gì cũng phải học cho
tốt năm naỵ
Quỳnh chớp mắt:
- Dù muốn, dù không tao vẫn nhất định đi làm, học hết vô rồi.
Và đổi giọng pha trò, Qùynh nói:
- Yên trí, lãnh lương tháng đầu tao may quần áo hết cho mi mặc 'ké' để đi bát
phố với ngườì yêu. Chịu chứ ?
Vân Phi cũng cười, đùa lại chị:
- Thôi, em chả dám, để quỳnh mặc đi với bố là hơn.
- Ta chỉ có bồ Khanh thôi à.
Vân Phi đi những bước chân reo vui xuống cầu thang, thấy thương câu nói của chị
qùynh. khanh quả diễm phước hơn những người con trai mà dưới đôi mắt bình dị của
Vân Phi thì có dư điều kiện để làm người yêu hay chồng chị quỳnh được. vân Phi
không hiểu sao hai người có thể thương nhau như ruột thịt, 'mê' nhau như tình
nhân như thế. mẹ thường mắng Quỳnh:
- Con bé này chỉ thấy nó cặp kè, rủ rê con Khanh đi chơi thôi, thế nào cũng có
ngày thằng chồng nó đến 'mắng vốn' bố Mẹ đấy, con ạ
Quỳnh cười với mẹ:
- Khanh nó hay cãi nhau với chồng, nó bảo chỉ ở gần con là n'o thấy bình yên nhất.
Mẹ cau mặt:
- Chỉ nói nhảm.
Thảo thắc mắc hỏi Quỳnh:
- Ủa, tao thấy tụi nó yêu nhau lắm mà, Quỳnh?
Thủy chên vào:
- Yêu nhau gì mà cãi nhau suốt ngày. Lần nào bà Khanh đến nhà đôi mắt cũng đỏ
hoẹ yêu nhau kiểu đó thôi em xin... chào thuạ
Qùynh cau có bênh bạn:
- Đồ ngu, cãi nhau mà vẫn yêu nhau có sao? Càng yêu lắm càng cắn nhau đau, biết
chưa?
Thảo hất hàm, nheo mắt hỏi Vân Phi:
- Ê! Vân Phi, phải vậy không?
Vân Phi đỏ hồng đôi má, cuống quít trông ánh mắt ranh mãnh của mọi người đang
nhìn m`inh. thủy được dịp trêu Vân Phi:
- Ừ! ChịPhi với anh Hoàng chắc 'cắn' nhau suốt ngày mất.
Vân Phi ré lên:
- Nói nhảm vừa vừa chứ Thủy.
Thủy trợn mắt vênh váo:
- Trời ơi, người ta hỏi thật tình, chị không có thì thôi việc gì phải la làng
lên thế.
Thảo hưởng ư'ng những lần Thủy trêu Phị chỉ đến khi Qùynh phải cau mặt mắng Thuỷ
mới chịu im.
- Thủy, ăn nói như thế đó ?
Hoặc:
- Thủy, đùa vậy đủ rồi.
Thủy sợ quỳnh hơn sợ thảo mặc dù Thảo là chị đầu của đám con gái. Thủy có thể
cười dỡn đến độ hỗn hào với Thảo được. nhưng với Quỳnh, chỉ khi nào vui lắm Thủy
mới dám đùa quá trớn hoặc khi nào tức lắm Thủy mới dám cãi lại vài câu rồi
thôi. Vân Phi thì chưa bao giờ, vả lại, Vân Phi lúc nào cũng ngoan hiền nhỏ nhẹ,
lúc nào cũng thu mình trông tầm mắt mọi người thì đâu còn điều gì để nói đến nữa.
Vân Phi cũng đùa đó, cũng phá đó, cũng lém lỉnh ồn ào đó, nhưng Vân Phi không
làm ai bực mình, vẫn không gây khó chịu quá đáng cho các chị, vẫn dịu dàng
ngoan ngoãn với ba mẹ, vẫn bình thản và bằng l`ông với cuộc sống mình đang có.
quỳnh thì không thích cuộc sống của Vân Phi nhưng đôi lúc cũng phải nhận là Phi
sung sướng và hạnh phúc. một thứ hạnh phúc thật bình thường, không ồn ào, không
vất vả, không cao quá tầm tay với. Như buổi chiều cuối tuần đẹp thế này. Vân
Phi cũng đang hòa mình vào niềm vui với mọi người, với một tên con trai, với những
đan tay không rời, không dứt. như thế là hạnh phúc -- như thế là tình yêu. Với
Quỳnh, tình yêu phải là cái gì thật cao, thật khó kiếm. người đàn ông Quỳnh yêu
phải kah'c biệt mọi người, phải vượt lên tầm mắt Quỳnh. như thế là Quỳnh đòi hỏi
quá đáng. quỳnh biết mà vẫn thấy không dứt được những ý nghĩ ấy. Ngươì đàn ông
Quỳnh yêu ở đâu đó -- xa vời quá sức ! Mông mênh quá sức!
Căn gác bây giờ yên lặng hoàn toàn, nhưng sự bừa bãi thì không bao giờ biến được.
trên giường Thảo, hai, ba chiếc áo thay dở dang quăng bừa bãi -- Tủ quần áo mở
tung ra, đầy màu sắc nhức mắt -- Chức tích của Thủy. Bàn học Vân Phi, son, phấn,
nước hoa, gương, lược chất đầy ngút mắt. những hình ảnh này khiến Quỳnh nhớ đến
một mẩu chuyện nhỏ với Vĩnh Thưởng. cũng vào một ngày đẹp trời--- buổi chiều của
đám con gái. Thưởng đến thăm Quỳnh đột ngột khi Quỳnh đang nằm đọc sách giữa
chăn nệm bừa bãi của bọn con gái để lại: Thảo, Thủy, Vân Phị thưởng đến làm Quỳnh
bối rối không ít. mời Thưởng ngồi vào cái ghế độc nhất trên bàn học, Quỳnh gom
thật nhanh mớ quần áo vào một góc. vĩnh Thưởng nhìn Quỳnh cười tủm tỉm-- Nụ cười
như soi thấu ý nghĩ và hoàn cảnh của Quỳnh lúc ấy.
Qùynh nói gượng gạo:
- Hôm nay Thưởng không đi chơi đâu sao mà lại đến Quỳnh ?
- Đến Quỳnh là đi chơi rồi còn gì.
Quỳnh lắc đầu:
- Quỳnh khác.
- Sao lại khác ?
- Những ai đến với Quỳnh chiều chủ nhật đều là những người hết mục... đi chơi.
Thưởng cười nhẹ:
- Quỳnh nói thế chứ. được đến thăm Quỳnh là một điều vui cho Thưởng rồi. Đâu
dám đòi hỏi.
Quỳnh cười rộn ràng trông ánh mắt non dại của tên con trai mớ'i lớn. làm sao mà
đòi hỏi được nhỉ ? chưa có một tên con trai nào dám đòi hỏi Quỳnh một điều gì hết.
tại sao? Quỳnh không hiểu nổi điều đó. có lẽ sự lạnh lùng của Quỳnh làm cho mọi
người không dám đến gần thì phải. Đó cũng là một điều hay, Quỳnh cần được bình
yên hơn là bị quấy rối bởi những khuôn mặt con trai Quỳnh ghét.
Mãi đến khi Vĩnh Thưởng ra về, Quỳnh mới nhận thấy giọng nói của Thưởng có âm
thanh là lạ, ngập ngừng. hình như có một chuyện gì đó làm Thưởng xúc động không
nói được. lúc đưa Thưởng xuống cầu thang, Thưởng nói nhỏ, thật nhỏ:
- Quỳnh, có quyển sách Thưởng để trên bàn Quỳnh.
Quỳnh hỏi:
- Thưởng để quên sao?
- Không, Thươ*?ng... gởi Quỳnh.
Quỳnh trở lên bàn học, quyển sách có ghép một bức thư tình. quỳnh nghĩ, không
biết mình đã nhận được bao nhiêu bức thư tỏ tình vụng dại của những tên con
trai cùng trường, cùng lớp rồi nhỉ ?. mở bức thư của Vĩnh Thưởng, viết: '....
quỳnh không bao giờ ngờ nổi Quỳnh đã thật đẹp, thật quyến rũ trông buổi chiều
tôi đến thăm Quỳnh đột ngột thế này đâu, Quỳnh nhỉ ? ngày mai tôi bỏ thành phố
này mà vẫn không dám mở lời từ giã Quỳnh. bởi soa Quỳnh biết không? bởi... bởi
tôi yêu Quỳnh. tôi yêu Quỳnh lặng lẽ từ bao nhiên năm naỵ tôi hiểu, Quỳnh không
bao giờ nghĩ đến điều đó vì nhiều lần nhìn trông ánh mắt Quỳnh, tôi biết rõ hơn
ai hết. người đàn ông trông Quỳnh hẳn phải vượt lên tất cả, đâu có thể tầm thường
như tôi -- như những tên con trai đã theo đuổi Quỳnh trông trường. tôi đã theo
dõi những tên con trai đeo đuổi Quỳnh và tôi thật đã không tìm thấy một tên nào
xứng đáng với Quỳnh hết. điều đó khiến tôi thoải mái lạ, Quỳnh ạ không hiểu sao
tôi lại có ý nghĩ đó nữa. Có lẽ tại Quỳnh trang nghiêm quá. lẫn lộn giữa những ồn
ào của bạn bè trông trường, Quỳnh mang nét trầm lặng xa vời, Quỳnh cao sang vượt
bực. tôi đã thầm ích kỷ mà mông cho Quỳnh cứ như thế mãi. Quỳnh cứ kiêu k`y
cách biệt với mọi người để trông đôi mắt Quỳnh không có một hình bóng nào hết cả.
tôi ích kỷ quá phải không Quỳnh. mông Quỳnh tha thứ cho sự ích kỷ của tôi. Cầu
chúc cho Quỳnh những ngày vui tiếp nối...
Vĩnh Thưởng'
Quỳnh vô tình để bức thư cho Thủy đọc được. con nhỏ thở dài trêu Quỳnh:
- Lại một 'cây si' đáng thương hại.
Quỳnh hỏi:
- Sao lại đáng thương hại?
- Vì cây si đã 'si' nhầm một bức tượng đẹp vô hồn.
Quỳnh cườì nhẹ -- bọn con gái nhà này cũng mù mịt về Quỳnh. không ai hiểu gì về
Quỳnh cả. quỳnh bỗng nghe buồn bâng khuâng...
Chương 2
Khanh đến vừa Lúc Quỳnh tắm xong, những giọt nước mát khiến
Quỳnh thoải mái và dễ chịu làm sao!
Khanh ngồi chờ Quỳnh trên những quần áo bừa bãi của căn phòng vắng.
Quỳnh cười với Khanh:
- Sao ngồi buồn thế ?
Khanh chớp chớp mắt:
- Nhìn bừa bãi của căn phòng mày, tao nhớ tao... con gái ghê! Ưóc gì được trở về
nhà nằm dài trông phòng đọc truyện thì nhất.
Quỳnh lau tóc trêu Khanh:
- Yên phận rồi bồ ơi, tiếc cũng đã muộn. 'hắn' đâu?
- Đi chơi với bạn.
- Ghê vậy đó. hôm nay 'thả' chồng đi riêng à ?
Khanh nhăn mặt:
- Mày làm như tao 'giữ' ông ấy không bằng vậy. Đi đâu thì đi chứ, ăn thua gì.
Quỳnh nheo mắt:
- Khanh... dại. Tao mà lấy chồng là giữ luôn, không cho đi chơi riêng một bước.
Khanh cười:
- Thì lấy chồng đi. Tao cầu mày lấy chồng để nếm mùi buồn khổ như tao.
Quỳnh lắc đầu:
- Rất tiếc, chưa có bồ thì làm sao có chồng.
- Tại mày 'kén' quá.
Khanh trách Quỳnh, Quỳnh thở dài bâng khuâng:
- Tao đâu có kén. vì chưa gặp đó thôi chứ kén gì. ngươì yêu tao đâu cần phải có
địa vị, miễn sao yêu nổi là mừng rồi.
Khanh nghĩ đến Hải cùng những ngày tháng còn là tình nhân. quả thật, tình yêu đẹp
quá sức, tưởng chừng có thể yêu nhau cả đời bằng những hẹn hò thú vị vậy. Nhưng
rồi cũng tan biến mất. bây giờ thì có nhau đời đời nhưng những cảm giác thươ*?
tình nhân không còn nữa. Cuộc sống vợ chồng nhiều lúc xảy ra những đụng chạm thực
tế không mấy đẹp làm Khanh nản. khiến Khanh thèm trở lại thời con gái quay quắt.
nhớ những hẹn hò lén lút. nhớ những lần nói dối Bố Mẹ đi chơi với người yêu. Những
buổi sáng buổi chiều đùa phá như giặc với lũ em. khanh sống êm đềm suốt thời
con gái cho đến ngày lấy chồng. thời gian chỉ mới một năm mà Khanh tưởng chừng
như lâu lắm vậy.
Quỳnh thường bảo Khanh:
- Sao mày 'già' mau quá thế Khanh ơi.
Khanh cười nhẹ:
- Vì tao có chồng -- có chồng không già cũng phải già, Quỳnh ạ
Quỳnh nhún vai, le lưỡi:
- Thôi, nghe mi nói ta 'cóc thèm' lấy chồng nữa cho trẻ hoài, đẹp hoài. Cho con
trai theo tao hàng đàn, hàng đống. ch omi nhìn tao mà buồn tủi khóc thầm đó
Khanh.
Khanh dài giọng:
- Ừ! Tao cầu, tao mông mi sống như thế mãi để trở thành.. bà cô già khó tính
xem có tên con trai nào theo mi nữa không cho biết.
Quỳnh đấm lên vai Khanh, la:
- A! Mi rủa tao ở già phải không con quỉ. bạn bè chơi với nhau bấy nhiêu năm
như thế đó hả ?
Khanh cười ròn:
- Ờ! Tại mi nói nghe 'lối' quá, kén kỹ quá ta rủa cho bõ ghét. ở đó cho mi xem.
mai mốt ta sanh xông ta vẫn mặc mini jube đi dạo phố cho con trai chết ngất như
thường.
Quỳnh nhảy cẫng lên, vỗ tay reo:
- Ủa, Khanh có bầu hả ?
- Ừ.
- Mấy tháng rồi?
- Chừng hai ba tháng gì đó.
Quỳnh sờ soạng lên bụng Khanh:
- Bụng mi nhỏ xíu à. ừ, sanh lẹ lên cho ta làm... má nuôi.
Khanh đùa:
- Sanh xông tao cho mi luôn đó.
Quỳnh nhổm người lên, móc tay Khanh:
- Mi mà nói láo ta bẻ gẫy răng nghe chưa.
Khanh cười cười. Quỳnh rủ:
- Đi Khanh.
- Đii đâu?
- Đâu cũng được. bát phố mừng ngày mi có... bầu.
Khanh đỏ mặt mắng đùa bạn:
- Con khỉ. chồng tao không ăn mừng thì thôi. Cớ chi mi dành quyền một cách trắng
trợn như thế chớ.
Quỳnh nhăn mặt nhún vai:
- Dẹp ông chồng qua một bên dùm đi, mi mà nhắc hoài ta bắt cóc mi về làm... vợ
liền liền.
Khanh đấm Quỳnh túi bụi:
- Nhảm quá đi mất, đầu óc con nhỏ này không khá được. ăn nói 'loạn' quá thể.
Quỳnh chạy vụt vào trông màn gió cười khúc khích...
Chương 3
Đám con gái lần lượt kéo nhau về lúc chập tối. Căn gác vắng lại
ồn lên, loạn cả lên. thủy kêu ré trông tấm màn che hờ để thay đồ:
- Quần áo tôi mụ quỳnh dấu đâu mất tiêu rồi. Vân Phi ơi, kiếm dùm em đi.
Vân Phi thay đồ xông trước nhất, chạy ào ào xuống bếp không nghe lời năn nỉ của
Thủy. Thảo gắt om sòm:
- Con qui? Quỳnh chỉ giỏi ở nhà phá hoại không à. mới để bộ đồ ngắn ở đầu
gìương nó dấu đâu mất rồi đó.
Thủy mặc bộ đồ của Thảo súng sính bước ra. Thảo hét:
- Ê Thủy? thì ra là mày. Trả quần áo cho tao không ?
Thủy nhăn mặt:
- Cho em mượn chút xíu.
- Quần aó mày đâu?
- Bà Quỳnh dấu mất.
Thảo chợt nhìn quanh. thiếu sự có mặt của Quỳnh trông căn phòng. thảo báo động:
- Bà già cô đơn 'biến' rồi.
Thủy cũng ngó quanh:
- Chuyện lạ, chị quỳnh ơi, chị quỳnh ơi!
- Chắc đi chơi với.... bồ rồi.
Thủy cười ròn. vân Phi gọi hai người con gái:
- Chị thảo, Thủy. Xuống Mẹ gọi nhanh lên.
Thảo châu mỏ nói vọng xuống:
- Chờ chút, tao tắm đã.
Vân Phi dọa:
- Mẹ đang mắng mấy người ở dưới này đó. con gái gì đi chơi về con` la hét om
sòm. không sợ hàng xóm người ta kiện chọ
Thủy chạy xuống trước, con bé nhăn nhăn:
- Thôi chị phi ơi cho em xin đi. Chị thì lúc nào cũng hiền, ngoan, dịu dàng có
ai dám phân bì đâu mà nói thế không biết. ở trông nhà này ngoài anh Hoàng ra,
không ai... ngoan bằng chị
Làm như không nghe lời Thủy, Vân Phi lui cui phụ mẹ dọn cơm lên bàn. lúc Thảo
xuống cả nhà đã ngồi vào bàn ăn. thiếu Quỳnh, mấy đứa con gái nhao nhao lên:
- Mụ quỳnh đi chơi với bồ quên lối về rồi.
- Nhỏ quỳnh hôm nay đi chơi 'kỹ' ghệ
Thảo đề nghị:
- Ăn cơm xông tao đi kiếm con Quỳnh, đứa nào đi theo không?
Thủy nheo mắt, biũ môi:
- Thôi đi đừng kiếm cớ bà Thảo ơi, tôi biết bà hẹn với anh chàng bốn mắt ở đầu
ngõ kia kìa. Đi thì cứ đi, việc gì phải lấy cớ kiếm chị quỳnh mà tội cho chị ấy.
Thảo trợn mắt, giơ đũa định khõ lên đầu Thủy, Thủy trốn sau lưng áo Mẹ hét ầm
ĩ. mẹ xua tay nhăn nhó:
- Thôi, thôi, chúng mày đi lấy chồng hết cho tao đỡ mệt. ở nhà một bầy con gái
thế này chỉ ăn hại, phá phách tao mà thôi, chỉ hàng xóm họ thì thầm là nhà vô
phúc.
Thủy đã ngồi lại đàng hoàng, cãi:
- ĐÂu phải Mẹ nhà đông con gái là nhà có phúc chứ. mẹ nhìn xem bốn đứa con gái
mình mai mốt được bốn ông con rể rước đi. Mẹ chả tốn một đồng xu nào. Thử xem nếu
Mẹ có bốn ông con trai, Mẹ 'gả' vợ cho bốn ông một lần, tốn biết bao nhiêu Mẹ
biết không ?
Mẹ lắc đầu như thể chán nản:
- Tao cho không bốn đứa thằng nào chịu cưới tao còn cám ơn nữa là đằng khác.
Thảo cười cười:
- Mẹ nói thế làm 'mất giá' con gái Mẹ đi. Mẹ nhìn xem đứa nào cũng đẹp, cũng
noble cả.
- Con gái Mẹ là nhất, Mẹ nhỉ ?
Thủy lém quá sức. thảo nào Mẹ không cưng chìu Thủy được. con gái út của Mẹ chứ
sao. Vân Phi nghĩ đến sự vắng mặt của Qùynh bằng những ngạc nhiên ngấm ngầm. có
thể quỳnh đi chơi, có thể quỳnh đi kiếm việc làm, nhờ vả bạn bè ? chả biết có
nên nói với Mẹ ý định đi làm của chị quỳnh không nhỉ ? nhgĩ đến ngày Quỳnh bỏ học
đi làm, Vân Phi thấy thương Quỳnh ghê gớm. quỳnh đã sớm ý thức được cuộc sống
khó khăn của g/d trông lúc mà Vân Phi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. vân Phi thấy
mình sống thật ích kỷ. sống chỉ biết nghĩ riêng mình. hồi chiều, lúc ngồi trông
ciné, Hoàng đã đề nghị cuối năm làm đám cưới. Vân Phi chưa có quyết định gì với
đề nghị đó của Hoàng cả. chiều nay trông bữa cơm, Vân Phi định hỏi ý kiến Mẹ để
chờ Mẹ quyết định hộ sau đó VânPhi sẽ nói với chị quỳnh để quỳnh giúp thêm ý kiến.
thế nhưng, sự vắng mặt của Quỳnh cùng những ồn ào của bầy con gái đã khiến Vân
Phi nhìn xa hơn một chút. hiểu sâu hơn một chút nữa. Tuổi Vân Phi còn nhỏ, và
Hoàng cũng còn trẻ. vân Phi đậu xông hai phần Tú Tài, chờ chị thảo lấy chồng,
chờ Thủy lớn ra một chút nữa. Lúc ấy làm đám cưới cũng chả muộn...
Chương 4
Quỳnh về trông bữa ăn gần tàn. những đứa con gái tranh nhau hỏi
ríu rít:
- Quỳnh đi đâu về thế ?
- Quỳnh ở đâu thế ?
- Quỳnh đi chơi 'kỹ' thế ?
Quỳnh chào Mẹ rồi đi thẳng lên lầu. Bọn con gái chia nahu dọn dẹp phòng ăn, chỉ
một lóang là xong. kể ra thì thiếu người làm cũng chả lấy gì là vất vả lắm. rồi
cũng quên đi. Chỉ mấy hôm đầu chị sáu xin về quê thăm g/d rồi ở luôn trên đó. bọn
con gái cũng cảm thấy lúng túng, vất vả một chút. nào nấu ăn, nào giặt quần áo,
nào dọn nhà, lau nhà. quần nhau suốt cả ngày, cãi nhau chí choé mà vẫn không
xong. sau cùng Mẹ phải chia công việc: Thủy rửa chén buổi trưa, Vân Phi rửa
chén buổi chiều, Quỳnh nấu cơm. thảo vì bận đi làm ngày hai buổi nên tối về dọn
dẹp nhà cửa. Quần áo ai người đó giặt. như thế kể cũng tạm yên -- cũng tạm gọn.
ba nhìn con gái làm việc. ông gật gù ra vẻ bằng lòng ghê lắm:
- Từ nay ngân quĩ g/d bớt được một khoản chi tiêu.
Ba nói thế, bọn con gái phản đối ngấm ngầm sông Ba vẫn tỉnh bơ bơ:
- Mướn người làm về chỉ tổ cho nói đua đòi theo đám con gái nhà mình. nay mode
này, mai mode nọ chứ ích gì. thà để so6' tiền bỏ ra trả người làm mỗi tháng đó
thêm vào tiền chợ hàng ngày cho chúng nó ăn ngon có hơn không.
Mẹ cười tươi như hoa khen Ba nói đúng quá. thủy bấm Thảo:
- Gớm! Ba Mẹ già rồi còn 'tình' ghê hợp nhau ghê, chị thảo nhỉ ?
Thảo nheo mắt thắc mắc:
- Chả biết ngày xưa hồi mới yêu nhau Ba mẹ có bao giờ 'mimi' nhau không nữa?
- Cái đó thì phải hỏi chị phi ạ
- Tại sao lại hỏi con Phỉ
- Tại chị ấy kinh nghiệm trông tình yêu trước mình.
Vân Phi lúi húi rửa bát, nghe Thủy, Thảo nhắc tên mình. vân Phi quay lại. Thủy
nheo mắt:
- Phải không chị phỉ
- Hả ?
- Phải chị kinh nghiệm tình đời trước em không ?
Vân Phi cười cười:
- Ừ, dĩ nhiên !
- Thế đố chị ngày xưa Bố Mẹ mình yêu nhau có 'mimi' nhau không ?
Vân Phi đỏ mặt:
- Làm sao tao biết được.
- Còn chị với anh Hoàng thì sao?
Vân Phi lắc đầu:
- Nhảm, tao không biết.
Th?uy cười ròn:
- Em biết.
- Biết gì ?
- Biết Vân Phi với anh Hoàng.... đó.
Thảo nheo mắt rủ thủy:
- Lên lầu, Thủy?
Thủy nói:
- Ừ, chờ em.
Vân Phi rửa chén xông theo Thảo, Thủy lên lầu. Căn gác tối om không nhìn thấy
đường. thủy gọi ầm lên sau lưng Thảo:
- Chị quỳnh ơi!
Không nghe Quỳnh trả lời, Thảo hét:
- Quỳnh ơi, Quỳnh biến đâu mất rồi.
Cũng không nghe Quỳnh lên tiếng. vân Phi mò mò công tắc điện bật đèn lên. thủy
đi giữa hai chị caù nhàu:
- Mụ quỳnh này ích kỷ ghê! Chắc ma dấu Mụ ấy rồi.
Vân Phi thúc vào hông Thủy nhăn:
- Thủy nói nhảm.
Thủy ngúng nguẩy phản đối. Vân Phi nhìn quanh phòng không thấy Quỳnh. giường
chiếu, chăn nệm bừa bộn. thảo nhào lên giùông nằm dài. Thủy leo lên nằm gối đầu
trên bụng Thảo thoải mái. Vân Phi mở cửa ra balcon. quỳnh ngồi ở đó. câm lặng
--- Xa vắng. biết có người ra Quỳnh vẫn không quay lại. Vân Phi nghe thương chị
rưng rưng.
Ngồi xuống bên Quỳnh, Quỳnh hỏi Phi:
- Làm gì mà mấy bà ấy la hét tao ầm ầm lên thế hở phỉ
Phi bảo:
- Mấy bà sợ mạ
- Bà Thảo lớn đầu mà y như con nít. tối ngày cặp kè với con Thủy thấy chướng ghệ
tao chán con gái nhà mình quá đi, đông gì đông lạ !
Phi cười hiền lành:
- Coi vậy chứ nhà mình đâu có đông gì. bạn em nhà nó còn có saú chị em gái sàn
sàn nhau mới khổ chứ. cãi nhau suốt ngày mà vẫn thân nhau kỳ lạ nó than ở nhà mỗi
lần may quần áo phát thương ông bà Bô, cứ mỗi đứa một bộ cũng đủ chết.
Quỳnh nhìn bâng qươ* xuống đường. tối cuối tuần người đi cũng nhộn nhịp con ngõ
nhỏ. vân phi hỏi chị:
- Quỳnh ăn cơm chưa?
- Rồi !
- Ở đâu? nhà chị khanh hả ?
- Ừ! Nhà con Khanh nấu bún bò Huế ngon tuyệt Phi ạ ăn bún bò nhớ Huế ghê gớm.
tao khoái đi làm có tiền ra Huế chơi. Thăm lại bạn bè cũ là vui nhất.
Vân Phi buồn buồn:
- Huế bây giờ tang thương như thành phố chết. loạn lạc, thiên tai đủ thứ. làm
sao mà vui như ngày xưa nổi.
Quỳnh mơ màng:
- Chả biết bạn bè mình còn ai không nhỉ ?
Quỳnh hỏi bâng qươ* mà chợt thấy rưng rưng buồn. nhớ đến những ngày cùng bạn bè
đùa phá ồn ào khu cư xá đông đúc. nhớ những buổi chiều mưa bay bay khoác
manteau vừa đi vừa ăn bắp rang ở con đường Lê Lợi có nhiều lá bàng phủ kín bước
chân Quỳnh. và nhớ nhất một đôi mắt con trai --- Đôi mắt tuyệt vời mà cho đến
bây giờ Quỳnh vẫn không tìm nổi ở đám con trai ồn ào bao quanh Quỳnyh. kỷ niệm
càng nhắc càng thấy thương nhớ, tiếc nuối nồng nàn. nên, Quỳnh thường sống cho
kỷ niệm, cho một tình yêu thơ dại ngày xưa đó thôi. Những đứa con gái sống
trông căn nhà này lúc nào cũng cười nói phá phách được. quỳnh mang cảm tưởng Quỳnh
già trước tuổi. Già hơn cả thảo. Chưa bao giơ Quỳnh nghe Thảo than buồn hay
than già. lúc nào với Thảo cũng vui, cũng trẻ hết. nên Quỳnh sống cô đơn giữa
những vui đùa không dứt khoát của đám chị em. thủy đã đặt cho Quỳnh cái biệt hiệu
'Bà già cô đơn', Vân Phi là 'Con ngườì hạnh phúc' và chị thảo là 'Khuôn mặt Mùa
Xuân'.
Thảo đúng là khuôn mặt mùa Xuân. lúc nào trông Thảo cũng trẻ. hai mươi bốntuổi
Thảo vẫn vui tươi lí lắc như mới mười tám hai mươi. Hôm nọ có ông bạn của Ba
đ`oi làm mai cho Thảo một người em họ tên Trấn làm ở air Việt Nam. anh chàng
mang đôi kính cận thật dầy, người bệ vệ tốt tướng, dáng sang trọng, lớn hơn Thảo
mười tuổi. Cả nhà đã xúm nhau vào khuyên Thảo ừ đại cho các em nhờ. thủy bảo:
- Thảo chịu đại anh Trấn đi, cho em nhờ vả anh Trấn xin dùm một chân 'Hotosse
de l,air'.
Thảo trợn mắt quát Thủy:
- Tao rất buồn vì có con em chỉ nghĩ chuyện lợi dụng như mày, Thủy ạ!
Thảo chê Trấn, ghét Trấn. ba Mẹ có vẻ tiếc cho Thảo. Ông Bà cụ khen Trấn đủ điều.
Nào là: cậu ấy đứng đắn đàng hoàng, cậu ấy tốt, cậu ấy trông sang trọng. thảo
thường đùa với Quỳnh, Thủy, Phi:
- Anh chàng cận được điểm với Bố Mẹ quá, cái gì Bố Mẹ cũng đem cậu ấy ra khen hết.
Thủy cười:
- 'Cậu ấy' có đôi kính cận hơi dầy mà.... đẹp.
Thảo cười theo:
- 'Cậu ấy' cù lần một tí nhưng... dễ thương.
- 'Cậu ấy', xấu một tí nhưng có cái xế.... láng.
Quỳnh nói. Cả bọn cười rú lên. trấn có vẻ mết Thảo nặng mặc dù Trấn đến nhà năm
lần thì Thảo mới ngồi tiếp một lần, còn bao nhiêu lần khác Bố Mẹ tiếp 'cậu ấy'
hết.
Chưa bao giờ Thảo nghĩ là mình già. hai mươi bốn tuổi nếu biết sống vẫn thấy
mình còn quá trẻ. vân Phi vẫn bị thảo chê là sống vội, bằng tí tuổi đã bị bồ bịch
trói buộc. vân Phi chỉ yên lặng không phản đối lời chỉ trích của chị sông Quỳnh
bênh vực cho Vân Phi khi Thảo đề cập đến chuyện tình yêu của nó:
- Mỗi người là một cuộc sống. thảo không thể đem người này để ví vào người khác
được. vân Phi tuy còn nhỏ, nhưng không phải là quá nhỏ để không nên tìm tình
yêu. Tuổi Vân Phi có bồ là vừa rồi.
Thảo nhún vai:
- Còn tuổi tao, chưa có Bồ chắc là... ế.
Quỳnh từ tốn:
- Thảo không ế. cuộc sống của Thảo khác với cuộc sống Vân Phị thảo trẻ -- Thảo
đẹp -- Thảo có nhiều người theo đuổi nâng niu nên Thảo coi thường tình yêu. Thảo
lại đi làm nữa nên Thảo rộng rãi hơn nó trông vấn đề giao thiệp. làm sao so
sánh nổi.
Thảo không cãi nổi Quỳnh. cả nhà đều không cãi nổi Qùynh. có lẽ thế. thảo thường
nói đùa với mấy ông bạn trai đến nhà chơi đòi giới thiệu Quỳnh:
- Con Bé 'triết lý ông cụ non' lắm, liệu anh có cãi nổi nó không?
- Em tôi 'kén' hơi kỹ. anh chỉ nói chuyện với nó chừng hai ba lần là anh 'ao'
liền.
Bạn của Thảo phần đông đều có địa vị, lớn tuổi. Họ thích Quỳnh bởi Quỳnh có
dáng thanh cao xa vắng. ở quỳnh có sự lạnh lùng cố hữu. Không bồng bột ồn ào
như những đứa con gái đồng tuổi khác. nhưng tất cả đều bị quỳnh nhìn bằng đôi mắt
dửng dưng, không tình cảm. trông đôi mắt Quỳnh không phải là không có hình bóng
đàn ông hiện diện trông đó. quỳnh cũng đã từng mơ mộng về người yêu mình bằng
những lần ngồi nhìn bạn bè từng đứa lấy chồng. từng đứa bỏ rơi Quỳnh để đi dạo
phố với ngườì yêu. Quỳnh đã từng mơ ước một ngày rồi mình cũng thế. con gái ai
chảước mơ về người yêu mình. có điều là những thầm kín đó Quỳnh không bộc lộ ra
ngoài. Nên cả nhà không ai nghĩ là Quỳnh cũng có một tâm hồn đam mê như họ đam
mê hơn nữa là đằng khác.
Quỳnh mở cửa vào nhà. thủy, Thảo vẫn nằm gác chân nhau đọc sách. quỳnh thấy
chán, leo lên giường nằm dài. Vân phi thì cặm cụi ở bàn học. ở nhà này, có lẽ
chỉ được Vân Phi là ngoan và khá nhất. không đua đòi, không ồn ào phá phách.
không làm rộn những lúc Quỳnh cần yên lặng --Như lúc này chẳng hạn. thủy đọc một
đọan truyện hay, khen rối rít:
- Kim Dung viết chưởng càng ngày càng 'tuyệt cú mèo'. chị thảo, chị khóai thằng
bé Vi Tiểu Bảo không ?
Thảo lắc đầu:
- Cái thằng ranh con gian ngoa, xảo quyệt đó ai mà thương nổi.
Thủy xi 'dài:
- Thảo... quê, đọc kiếm hiệp mà không nhận xét nổi cái hay của nhân vận chính
gì cả.
- Tao ghét đọc kiếm hiệp, xem phát nhức đầu.
- Chị thì chỉ thích... anh Cận.
Thảo xô mạnh Thủy ra:
- Con qui? Nhỏ. mày giống hệt thằng Vi Tiểu Bảo.
Thủy cười ròn tan. thảo hét:
- Đi ra ngoài kia đọc kiếm hiệp cho tao ngủ sớm mai còn đi làm.
Thủy ôm quyến truyện nhảy phóc xuống giường nhanh nhẹn như một con mèo nhỏ. đến
cuối phòng Thủy vặn Magné thật to, thật ồn ào.
'Sad movies alquays make me cried
He said he had to quork so i quent to the shoqu alone
They turned ophph the lights and turned...
Thủy tựa cằm lên bàn nhịp hai tay theo điệu nhạc. vân Phi bị những ồn ào của tiếng
hát lôi cuốn, bài toán nhức đầu chứng minh hoài không ra đáp số. vân Phi bảo Thủy:
- Thủy ơi, ta van mi đó, làm ơn tắt máy dùm tao vài phút thôi.
Thủy giả vờ như không nghe Vân Phi nói. Con bé nằm dài lên bàn gõ nhịp hát
theo:
- Oh! Sad movies alquays make me cried.
- Oh! Sad movies alquays make me cried.
So i got lip and sloquly qualked on homẹ..
Vân Phi phải la ầm lên, Thủy quay lại cười dài:
- Cho em nghe nốt bài này xông tắt liền à.
Vân Phi nhăn nhó:
- Có nghe thì vặn nhỏ nhỏ cho mình mày nghe thôi. Hơn mười giờ đêm rồi ồn ào
quá hàng xóm họ chửi cho đấy.
Thủy bĩu môi, công cớn:
- Tưởng chị yêu cần thì 'tui' tắt chứ chị đem hàng xóm ra dọa 'tui' cóc sợ hàng
xóm là cái thá gì mà ngăn cấm 'tui' chớ.
Thảo cười trông màn:
- Hàng xóm là những con sâu đo nham hiểm nhất, đừng coi thường mà khổ đấy Thủy ạ
Quỳnh cũng lên tiếng:
- Tắt máy đi nghe chưa Thủy. Mươì giờ đêm rồi, học hành thì lười bie6'ng, chỉ
giỏi đọc tiểu thuyết với nghe nhạc thì không ai bằng.
Chỉ có tiếng nói của Quỳnh còn một chút hiệu lực cho Thủy nể. con nhỏ tắt máy
thật mạnh, vùng vằng:
- Sống ở cái nhà này thà... chết sướng hơn. cái gì cũng bị ngăn cấm hết. một bà
thì không cho đọc truyện -- một bà thì sợ hàng xóm, một bà thì cấm nghe nhạc.
Quỳnh lặng thinh. con bé này càng ngày càng ngổ ngáo. Chỉ tại Ba Mẹ cưng chiều
nó quá. đ`oi cái gì cũng cho, muốn cái gì cũng có. ồn ào suốt ngày, phá phách
suốt ngày. Quỳnh chợt thấy khó chịu bởi khuôn mặt từng người trông nhà. khó chịu
đến độ thèm đập phá --- thèm thoát đi. Lúc này Qùynh nghĩ đến một khuôn mặt đàn
ông. ai có thể là người đem mình ra khỏi căn nhà này bằng những phần nghi lễ phải
có nhỉ ? tự dưng Quỳnh nghĩ đến Khanh. có lần Khanh thủ thỉ với Quỳnh:
- Kiếm một người yêu cho mình thì thật khó. sông kiếm một ông chồng thì thật dễ.
chả cần phải thương phải yêu mà vẫn lấy được nhau. Bởi người yêu hay người xa lạ
gì rồi đến lúc sống chung cũng phải đụng chạm bằng từng đó thực tế. bằng từng
đó phiền muộn trông cuộc sống vợ chồng.
Quỳnh cứ nghĩ Khanh nói quá. người yêu và chồng phải là một. không thể nào Quỳnh
có thểyêu một người mà lấy một người được. quỳnh nói cho Khanh nghe ý nghĩ ấy.
Khanh chê Quỳnh:
- Mày chỉ giỏi lãng mạn. ngày xưa tao đã qua thời kỳ lãng mạn như mày. Bây giờ
thực tế rồi. Thấy chả còn gì để mơ mộng cả. khi lấy chồng phải lo lắng đủ thứ,
chứ đâu phải ngày hai buổi bám nhau, tối về đưa nhau đi Cine, ăn uống, nhảy
nhót rồi ngày mai, ngày mốt lại tiếp tục đâu cơ chứ.
Quỳnh bị 'đầu độc' bởi những kinh nghiệm của Khanh. biết vậy, Quỳnh vẫn thấy
hoang mang mỗi lần nghĩ đến tình yêu, đến những phiền muộn mà mọi người thường
gieo ào đầu óc Quỳnh khiến Quỳnh sợ hãi vu vơ.
Chương 5
- Cô Quỳnh, cô không lãnh lương à ?
Tiếng ông thư ký gọi khiến Quỳnh giật mình ngẩn đầu lên.
- Cô chê lương phải không?
Quỳnh cười ngượng ngập:
- Đâu có, bác!
- Sao giờ này cô vẫn ngồi tỉnh không vậy?
- Dạ .
- Ồ, sao cô lại dạ ?
Quỳnh cúi đầu ngồi yên. ông thư ký cười xòa, đem quyển sổ đến trước mặt Quỳnh:
- Cô ký tên vào đây rồi lãnh tiền.
Quỳnh ký tên vào quyển sổ lương. ông thư ký kế toán đếm tiền trao cho Quỳnh kèm
theo một nượ cười cởi mở:
- Chiều nay cô Quỳnh tha hồ đi phố nhé.
Rồi ông đổi giọng buồn buồn:
- Các cô còn trẻ, chưa có gia đình sướng thật. lãnh lương ra tiêu pha thả cửa.
Như tụi tôi, vừa đem tiền về đến nhà thanh tóan tiền nhà, tiền chợ là hết nhẵn.
con cái đứa xin tiền học, đứa mua đôi dép, nhiều khi không đủ tiền cho chúng nó
lại phải khất tháng sau. Thấy mà tội.
Quỳnh cười hiền lành. chờ cho ông thư ký về lại chỗ ngồi. Qùynh đem tiền ra đếm.
tám ngàn -- số tiền đối với Quỳnh thì thật lớn, thật ý nghĩa. Lần đầu tiên kiếm
ra tiền bằng sức mình. quỳnh thấy cảm động đến muốn khóc. bao nhiêu tính tóan đến
một lúc trông đầu Quỳnh: Phải mua cho Ba Mẹ một món quà gì đó. mua cho Thủy mấy
thước vải may Pyjamạ mua cho Phi một áo dài nội hóa. Mua cho chị thảo một lọ
thuốc sơn móng taỵ mua cho mình... quỳnh chợt thắc mắc không biết nên mua cho
mình cái gì ? lúc chưa có tiền thì ao ước đủ thứ. bây giờ nắm tiền trông tay những
ao ước biết mất, không nghĩ nổi.
Thu xếp lại giấy tờ thật nhanh, Quỳnh đi như chạy ra khỏi sở. đứng đón xe lam về
nhà, Quỳnh tưởng tượng ra khuôn mặt từng người trông g/d khi nghe Quỳnh báo tin
lãnh lương. thế nào con nhỏ thủy cũng vòi vĩnh kể công:
- A! Em ở nhà ủi áo dài cho chị quỳnh, 'công' em nặng nhất.
Vân Phi sẽ nhăn nhó:
- Em làm việc gấp hai khi chị quỳnh chưa đi làm. mệt tối tăm mặt mũi.
Quỳnh đã 'bị' nghe như thế nhiều lần kể từ hôm đi làm, lần nào Quỳnh cũng cười
chỉ thảo:
- Chị thảo cũng đi làm sao tụi bay không 'kể công' với chị ấy? lương tao bằng nửa
lương chị thảo. Cứ con Thủy đòi đóng một đôi giầy, con PHi đòi mua một cái ví
là vừa đủ hết. thế thà tao ở nhà 'hầu hạ' tụi bay còn sướng thân tao hơn. đi
làm chi cho ốm o thân thể, cho xấu xí mặt mày.
Thủy nham nhở nịnh chị:
- Đâu có, từ ngày chị quỳnh đi làm em thấy chị quỳnh đẹp hẳn ra. Có ốm đi một
chút, nhưng nhờ ốm đi vậy mà duyên dáng đấy. Ai mập tròn như bà Thảo, trông chết
người.
Quỳnh cười, gõ lên đầu Thủy mắng đùa:
- Mày lưu manh y hệt thằng Vi Tiểu Bảo.
Chương 6
Quỳnh bước vào nhà, mặt mũi đỏ gay vì nóng và nắng. mọi người
đã ngồi ở bàn chờ cơm Quỳnh. quỳnh nheo mắt với Vân Phi trước khi lên lầu thay
quần áo:
- Tao mới lãnh lương!
Những tiếng reo bất chợt ồn ào của đám con gái nổi lên. thủy, Vân Phi bỏ mâm
cơm chạy vụt theo Quỳnh.
Mẹ hét:
- Làm cái gì mà cuống lên thế, tụi giặc ?
Hai đứa không quay lại làm như không nghe tiếng la của Mẹ thảo thấy vậy cũng chạy
lên theo. Thảo cười cười'
- Thế nào, tối nay cô Quỳnh đãi đi ăn bún bò Huế chứ ?
- thôi, ăn phở đi, em chỉ thích ăn phở bò.
- Em ăn thạch chè Hiển Khánh.
Vân Phi nói theo. Quỳnh nhăn nhó:
- Trời ơi, mấy mụ này làm như chết đói đến nơi rồi không bằng ấy. Mỗi người đòi
ăn một thứ thì làm sao mà đi.
Thủy nhanh nhảu đề nghị:
- Thì đi từ từ. trước hết đi ăn bún bò Huế của chị thảo, sau đến ăn phở của em.
cuối cùng đến thạch chè của chị phị như vậy là huề cả làng. oK?
Quỳnh lắc đầu quầy quậy:
- Mày không quá Thủy à. đợi chiều rồi tính, giờ xuống ăn cơm, tôi đói bụng quá
rồi.
- Ê! Đừng có nói lảng. tính 'trốn' phải không bạn? tôi lãnh lương cũng đã bị vô
'luật' đầu tiên đó nghe cộ bây giờ đến phiên cô chứ.
Thảo nói. Quỳnh gật đầu:
- Ừ, đi đâu thì đi, chiều nay đi ăn uống vung vít cho tám ngàn em vừa lãnh
'trôi' luôn.
Thủy ôm vai Vân Phi xuống cầu thang:
- Thế mới đứng là chị quỳnh chứ. nhất chị đó chị quỳnh ơi.
Quỳnh cười thầm đi theo đám con gái xuống nhà. chị em gái đông ồn ào như thế
đó. khi thì cười đùa ríu rít cả ngày. Khi thì không buồn nói với nhau một tiếng.
mỗi đưá ôm một nỗi buồn phiền không duyên cớ, không than thở được với nhau. Quỳnh
nghĩ đến một ngày nào đó từng đưá bỏ bố Mẹ đi lấy chồng. căn gác này sẽ buồn biết
bao. Hẳn, Ba Mẹ tuy hài lòng thấy bầy con gái đã yên bề gia thất, nhưng ông bà
cụ vẫn thấy buồn khi bước lên căn gác vắng. nơi này những ngày còn đủ đứa đã
phá phách ồn ào. Đã la hét giận hờn nhau chí chóe. Ba Mẹ đã nhăn nhó đến phát
khóc khi nhìn hai đứa con gái cãi nhau như hai kẻ thù. chừng như chúng nó muốn
giết nhau. Vậy mà vài nhgày sau đã quàng tay nhau đi phố thân mật rồi. Đã nô
đùa phá nhua như trẻ thợ quỳnh nghĩ đến một ngày nào đó đến thăm chị thảo. Thấy
chị một tay dắt con, một tay làm việc. thân hình đã bắt đầu kém đẹp. làn da mặt
đã có những nếp nhăn mệt mỏi. Mái tóc biếng chải. Chân tay biếng điểm trang. một
ngày nào đó Vân Phi hiền lành sẽ lạch bạch với cái bụng lớn vượt mặt về nhà
than với Mẹ:
- Cháu bé chưa đủ tháng mà đã phá ghệ nó đạp con liên miên vậy đó Mẹ
Và, Mẹ sẽ nhìn cô con gái ngoan bằng đôi mắt lo lắng lẫn âu yếm khuyên răn:
- Con đầu lòng phải gìn giữ cẩn thận đấy nghe con. khi nào sanh đem về đây mẹ
nuôi cho mấy tháng đầu tiên.
Tội nghiệp Mẹ --- Quỳnh thương Mẹ quá. lo cho lũ con gái lớn lên, tròn bổn phận
rồi lại lo cho các cháu mà không một lời than van gì cả. mẹ thường nói trông bữa
ăn có đầy đủ các con:
- Mẹ mông sao mai mốt chúng mày có g/d vẫn cứ ở quây quần bên Mẹ, cho Mẹ được
lo lắng, săn sóc từng đứa lúc sinh đẻ. chứ chúng mày lấy chồng ở xa tao không
yên tâm chút nào.
Thủy vô tâm, con nhỏ đùa đùa:
- Thôi, thế mai Mẹ để ý mấy ông hàng xóm nhà mình để gả chị thảo cho cái ông đằng
trước cửa, chị quỳnh cái ông sát bên tay trái, chị phi cái ông sát bên tay phải.
Và con, cái ông sau lưng nhà. như thế Mẹ khỏi lo đi đâu xạ tất cả đều quây quần
bên Mẹ
Cả bọn cười ồn ào. Mẹ lại cau mặt mắng Thủy.
- Con bé này, chỉ nhảm.
Thảo cũng mắng theo Mẹ:
- Nó giống hệt thằng Vi Tiểu Bảo mẹ ạ.
Mẹ chả hiểu Vi Tiểu Bảo là thằng nào, ngơ ngác. thảo phải mất công kể cho Mẹ
nghe, cả bọn lại được dịp cười rú. quỳnh thương Mẹ quá. suốt cuộc đời Mẹ chỉ có
những mộng ước thật bình thường như thế. nhưng, liệu Mẹ có ước được hay không?
sợ mai kia mỗi đưá một nơi, xa nhau vời vợi. Đưá nào cũng mải lo cho g/d chồng
và g/d của chính mình để đến nỗi biếng về thăm Ba Mẹ để ba Mẹ mỏi mắt nhìn đàn
con mỗi lúc một cách xạ sao mà buồn đên thế? chỉ nghĩ thôi Quỳnh đã thấy mủi
lòng muốn khóc rồi. Ba Mẹ nuôi con lớn lên để cho con làm con thiên hạ quỳnh
không muốn thế, Quỳnh muốn sống hoài trông căn nhà này dù đôi lúc thấy buồn
quay quắt. có lẽ bởi những ý nghĩ đó mà Quỳnh hay bị dằn vặt vô cớ --- thấy
cách xa đám chị em ồn ào vây quanh là vậy.
Chương 7
Ăn cơm chiều xông cả bọn chia nahu dọn dẹp, vừa xông thì ...
khách đến. thủy nghe tiếng xe đầu tiên, con bé chạy vụt ra cửa, nhưng đã vội thụt
lùi vào nhà gọi Thảo:
- Tưởng anh Hoàng của bà Phị ai dè ông Cận. chị thảo, ra tiếp khách của chị đi.
Làm cách nào đuổi về lè lẹ còn đi ăn phở nữa đấy. Chị ngồi lâu tụi này đi trước
ráng chịu.
Thảo dậm chân, nhăn mặt:
- Thủy ra bảo 'hắn' về đi. Chị thảo đi chơi với bồ rồi. Nhà không còn ai cả.
Thủy trợn mắt:
- Đâu có được. nhỡ em nói mà anh ấy năn nỉ: thôi cô Thảo đi vắng thì cô Thủy tiếp
tôi vậy, thì sao?
Quỳnh cười trêu Thủy:
- Thì Thủy tiếp dùm chị thảo cũng được chứ có sao. Anh chàng có xe hơi, Thủy
tán cho anh chàng đưa mình đi ăn phở có phải tiện không nào.
Thủy vỗ tay reo lên:'
- Ý kiến hay, gì chứ cái đó thì để em nói chọ bảo chở chị thảo đi ăn phở chứ chở
xuống địa ngục 'cậu ấy' cũng OK liền liền.
Thủy nói và bước ra ngaỵ thảo kéo áo Thủy lại:
- Thủy.
- Hả ?
- Tao ghet' mặt thằng cha đó. không có nhờ rồi nó tưởng bở, tối nào cũng vác xe
đến nói: Tôi xin sẵn sàng chở các cô đi ăn phở thì bỏ xừ.
Thủy nhăn mặt:
- Lo gì chuyện đó. nếu tối nào 'cậu ấy' cũng chịu khó như thế, em nhận 'cậu ấy'
là anh rể bằng cả hai taỵ
Thảo gắt hơi to:
- Tao nói không nghe chưa?
Thủy xịu mặt:
- Điệu quá đi mụ thảo ơi, mụ chả 'ga lăng' với các em chút nào hết.
Thảo định mắng Thủy thì nghe tiếng Mẹ gọi từ nhà ngoài:
- Thảo ơi, có cậu Trấn đến chơi này con.
Thủy dạ thay Thảo và đẩy chị ra:
- Ra đi, tụi em lên lầu thay quần áo. Mười phút nữa xuống 'cứu nguy' cho chị
Thảo miễn cưỡng bước ra ngoài tiếp Trấn. ba đứa con gái xô đẩy nhau lên lầu trước.
la hét nhau ồn ào căn gác nhỏ. vân Phi càu nhàu:
- Con Thủy kiếm gì lục tung ngăn quần áo của tao lên vậy?
Thủy nheo mắt:
- Tìm xem chị có lấy lộn cái 'si líp' mới của em không ?
Vân Phi đỏ mặt mắng Thủy:
- Đừng có nói ẩu. Mày mới chính là con hay 'giả vờ' mặc lộn nhất. tao mới mua một
tá đủ mầu, quên viết tên là đã biến mất một nửa. Không phải mày cầm nhầm thì ai
vào đấy.
Thủy cười cười, con bé bĩu môi công cớn:
- Chị làm như trông nhà này có mình em là con gái không bằng vậy. Còn bà Quỳnh,
bà Thảo nữa sao không kể luôn.
Quỳnh đang thay quần áo trông tấm màn gió nói vọng ra:
- Con Thủy đổ quanh tao bẻ gẫy răng đó nghe không
Thủy cười nham nhở:
- Chắc bà Thảo quá.
Vân Phi cau mặt dục:
- Lại đổ bậy nữa. Thôi, nhanh lên mấy bà. chắc chị thảo đang nóng ruột lắm.
Ba đứa lại đu nhau xuống cầu thang. chưa đến cửa, Thủy, Quỳnh, Vân Phi đã rối
rít chào:
- Anh ạ!
- Anh ạ!
- Anh ạ ! ạ! ạ! ...
Những tiếng ạ của đám con gái kéo dài như không bao giờ dứt kèm theo những nụ
cười tinh quái trên những khuôn mặt láu lỉnh. trấn cuống cuồng vừa cười vừa gật
không biết bao cái cho đủ vì thoáng nhìn --- với đôi mắt cận thị --- Trấn có cảm
tưởng hàng chục cô gái trước mặt mình chứ không phải là ba cô nữa. Thảo thấy
thú vị trông nét bối rối của tên con trai. Thủy, Quỳnh, Phi ngồi chên nhau bên
cạnh Thảo:
- Sao lâu quá không thấy anh Trấn đến chơi thế ạ ?
Thủy hỏi trước. trấn muốn thu người cho thật bé trông salon để tránh những đôi
mắt ranh mãnh đang chăm chú nhìn như chực tìm sơ hở để phá. trấn cười, lúng
túng:
- À, à! tại... tại tôi bận.
- Anh bận đi chơi với bồ phải không?
- Đâu có.
- Có, có mà.
- Không, tôi… tôi không quên ai cả.
Thủy cười:
- Ừ, hôm nọ em gặp anh đi cinê với một cô này. Cô nhỏ trông xinh ghê vậy đó.
Thủy càng trêu, Trấn càng gân cổ cãi…
- Chắc Thủy nhìn lầm rồi. Tôi có đi cinê với cô nào bao giờ đâu.
- Anh nói xạo.
- Thật chứ.
- Anh thề đi.
Trấn bật cười nhỏ:
- Ừ, thề…
Vân Phi cấu Thủy cho con nhỏ ngừng, Thủy nhìn Thảo bảo:
- Lên thay đồ đi chị thảo.
Thảo đứng dậy, nói với Trấn:
- Anh Trấn ngồi chơi, tôi xin phép lên thay đồ đi với mấy cô em có chút việc.
Trấn nhìn theo Thảo, nói nhanh:
- Có sẵn xe, tôi có thể đưa các cô đi được chứ ạ!
- Sợ phiền anh quá.
- Có gì đâu mà phiền, tôi cũng đang không biết đi đâu.
Thảo đưa mắt ngầm cho Thủy, Quỳnh, Phi rồi chạy vụt vào nhà. quỳnh hỏi Trấn:
- Anh có bận gì không ?
- Không, không, tôi rất rảnh.
Trấn nói vội vàng như sợ bọn con gái đổi ý. quỳnh cười thầm và thấy thương hại
cho tên con trai nên không nỡtrêu hắn như Thủy đã trêu. Con bé thì cứ líu lo
luôn miệng.Hình như không được trêu chọc ai nó ăn không ngon ngủ không yên saođó.
nhất là có dịp trêu Trấn là điều mà Thủy thích thúnhất. không sợ “mất lòng” ai
vì các chị chẳng chị nào phản đối, la mắng Thủy cả.
Nhưng trước mặt Bố Mẹ, Thủy im thin thít. tại Bố Mẹ chấm Trấn cho Thảo. Bố Mẹ
mà chọn thì đố đứa nào dám phê bình. mẹ thì lại giảng cho một lô về sự đứng đắn
và khen cho hàng tràng “cậu ấy” thì đủ mệt:
- Cậu ấy đứng tuổi như thế, con Thảo lấy cậu ấy có phải sướng thân không. người
ta đàng hoàng đứng đắn,không cao bồi, hippy, không ăn chơi đàn đúm. đâu như mấy
thằngbạn con Thủy, lấc ca lấc cấc đầu tóc thì cả năm chưa gội,chưa cắt trông
phát khiếp.
Thủy nhăn nhó kêu:
- Trời ơi! Mẹ ví vậy đâu có được. anh Cận vàbạn con là hai thế hệ khác nhau mà
Mẹ
- Mẹ không bằng lòng cho con chơi với bạn bè như thế.
Thủy cãi:
- Bạn cùng lớp con chứ con có chơi bao giờ đâumà Mẹ lọ
Mẹ quát:
- Liệu hồn cộ
Thế là Thủy im. con bé càu nhàu trông miệng:
- Mẹ chỉ bênh anh Trấn không à !
Đó là lý do Thủy không dám đem Trấn làm đềtài đùa phá trông bữa ăn trước mặt Ba
Mẹ nữa.
Thảo bước xuống, mùi nước hoa ngào ng.at căn phòng.Đôi mắt vẽ xanh xanh –đôi má
hồng hồng. chiếc Robe hở cổ,hở tay khiêu khích. quỳnh nhìn Thảo thầm nghĩ “Thảo
điệu quá,nặng phần trình diễn” quá đi mất. đã ghét người ta mà cứ muốn khiêu
khích người ta, quyến rũ người ta mê mệt mình. thảo là vậy, lúc nào Thảo cũng
mang ý tưởng chinh phục. lúc nào con trai quanh Thảo cũng phải mê mệt mình, Thảo
mới bằng lòng. điệu này anh chàng Cận được ngồi bên Thảo chắc lái xe lên lề đườngquá.
Thủy bấm Vân Phi, nói nhỏ:
- Trông bà Thảo nhà mình cứ y như là đi dự thi Hoa Hậu “cầm cờ” không bằng ấy,
Phi nhỉ ?
Vân Phi cười, ghé sát tai Thủy:
- Dự thi xem ai ăn nhiều nhất thì có.
- Chắc bà Thảo chiếm giải nhất thì quá. bà ấymập ù, anh Trấn nhìn cũng chạy
dài.
Phi cười khúc khích. thủy ôm cánh tay Vân Phị cảbọn kéo nhau ra xe. Thảo ngồi đằng
trước với Trấn. thủy, Quỳnh, Phi ngồi đằng sau. Trấn bị lôi cuốn theo đám con
gái ồn ào nên cũng bắt đầu cười nói thoải mái tự nhiên hơn. đi một quãng đường,
Trấn hỏi Thảo:
- Thảo và các em định đi đâu?
Thảo ngẩn người. Chả lẽ lại nói :Thảo và các em đi ăn phở thì kỳ quá – nhà quê
quá. không biết nói đi đâu bâygiờ. mục đích chính thì không dám nói ra. Thảo
quay xuống cầu cứu bọn em :
- Anh Trấn hỏi tụi mi “định” đi đâu anh ấy đưa đi kìa…
Vân Phi nhanh nhẩu, định nói thì đi ăn phở và bún bò chứ còn đi đâu nữa. Nhưng
chợt nhớ ra sự có mặt của Trấn, Vân Phi lại nín thinh. lúc này cả ba đứa đều thấy...
'kẹt'. thấy Trấn là một 'chướng ngại vật' cần phải đẩy lui khỏi thế giới con
gái ngay lập tức. thủy ấm ức nhất vì hồi chiều Thủy 'lỡ' ăn ít cơm. bây giờ còn
đói cồn cào. Thủy ngồi rủa thầm Trấn và Thảo. Thảo điệu quá, đi ăn phở bình dân
mà diện cứ như đi dự đại Hội điện ảnh thế kia kìa, nhìn phát tức mình. thủy tìm
cách trêu cả người cho bõ tức.
Bốn cô gái bỗng dưng im lặng. trấn hơi lạ lùng, hơi thắc mắc, nên cũng im lặng
nốt. trấn cứ lái xe từ từ, chậm rãi như người đi dạo mát để chờ một trông bốn
cô con gái lên tiếng nhưng cuối cùng rồi Trấn cũng phải lên tiếng trước khi đi
ngang tiệm nước:
- Hay mình vào uống nước đã nhé ?
Thủy cười thầm:
- Sao anh... cù lần đến thế. mới vừa uống ở nhà một ly nước đá lạnh to tướng
xong, giờ lại... uống nước nữa.
Nhưng, Thảo đã gật đầu thật điệu:
- Vâng, Thảo cũng đang khát nước.
Trấn tìm chỗ để xe. Cả bọn lại kéo nhau vào. Quỳnh nghe vài tiếng huýt sáo nho
nhỏ của bọn hippy khi cả bọn đi ngang qua. Một tên con trai lên tiếng:
- Anh chàng này tốt số quá. được đi chơi với bốn người đẹp một lúc.
- Tao chấm cô bé mặc quần 'xì gà' trắng.
- Không, em áo xanh xinh hơn.
- Cô mặc robe hấp dẫn nhất.
Trấn kéo ghế cho từng đứa một cách hết sức lịch sự anh chàng có vẻ cảm động ra
mặt vì mời được đám con gái vào uống nước.
- Thảo uống gì?
- Cho Thảo ly sữa tươi.
Trấn nhìn Quỳnh, Thủy, Phi:
- Quỳnh, Thủy, Phi uống gì ?
- Em Bireleýs !
- Em sữa tươi giống chị thảo !
- Em Coca !
Trấn phải lập lại hai, ba lần mới nhớ nổi những thứ nước phải kêu. Anh chàng gọi
bồi:
- Cho tôi một Bireleýs, hai sữa tươi, hai cocạ
Nước mang ra, Thủy, Quỳnh, Phi tự rót, tự pha lấy không kịp để cho Trấn kịp trổ
tài 'galant'. chỉ có Thảo là ngồi yên -- lười biếng và kênh kiệu. Trấn khuấy đều
ly sữa cho Thảo một cách trịnh trọng. chỉ phải săn sóc một mình Thảo thôi, Trấn
thấy đỡ cuống cuồng, đỡ bối rối hơn, nên vì thế mà ly sữa của Thảo cứ được Trấn
từ từ, nhẹ nhàng khuấy mãi. Thủy đưa mắt nhìn Phi, Phi cũng đang theo dõi Trấn
và nét mặt Thảo. Thảo tỉnh bơ ngồi vòng tay lên bàn, nheo mắt nói thầm với Phi:
- Cù lần quá. tao không thể có một ông chồng thộn và cù lần cỡ anh chàng cận
này nổi đâu !
Phi cười. Thủy uống gần cạn ly Coca, nhắc Trấn và Thảo:
- Anh Trấn, chị thảo, uống nước đi chứ.
Trấn rút vội cái muỗng ra khỏi ly sữa, gác nhẹ lên thành dĩa cho Thảo, mặt hơi
đỏ.
Thủy nói:
- Em uống gần hết ly rồi mà anh với chị thảo vẫn còn y nguyên.
- Ờ, để anh gọi cho Thủy một chai Coca nữa nhé.
Thủy bảo:
- Thôi anh.
Và suýt chút nữa Thủy rú lên cười. Phải cố lắm mới nhịn được. thủy cho tay xuống
đùi Phi cấu một cái thật mạnh cho tan cơn ấm ức muốn cười. Phi dẫy lên bất chợt,
la trông miệng:
- Điên hả, Thủy?
- Phi cù lần quá, Phi ơi !
Phi trợn mắt:
- Cái gì cù lần ?
- Điệu quá à, ly sữa uống mãi không hết.
Thảo biết mấy em trêu Trấn. chợt thương hại tên con trai. Thảo nói:
- Tụi em Thảo lớn rồi mà còn nghịch ghê cợ anh không biết chứ ở nhà tụi nó phá
nhau nhức đầu luôn ấy.
Quỳnh cười thầm:
- Thảo cứ nói y như Thảo không biết đùa là gì vậy, Thảo là chị đầu của bầy con
gái, chắc Thảo ngoan nnhất, người lớn nhất. ông con trai nào mới quên cũng ngỡ
thế, có ai ngờ đâu Thảo lại là ngườì phá nhất nhà, ồn ào nhất nhà.
Trấn nhướng cặp kính cận nhìn ba cô gái ngồi trước mặt, cười dễ dãi:
- Các cô ấy vui tính ghệ tôi thích các cô đùa phá như thế. nhà không có em gái
nên thường khi tôi thèm nghe tiếng cười đùa hồn nhiên phá phách như vậy lắm.
Thủy nhanh miệng:
- Như vậy chắc nếu có em gái anh cưng ghê lắm phải không ?
- Cưng chứ !
- Thế anh Trấn nhận Thủy làm em gái đi. Được anh cưng là nhất rồi.
- Sợ thủy nói đùa.
- Không, em nói thật mà, nhé ? !
Trấn nhìn Thủy cười cười, Thủy đóng kịch:
- Anh chê Thủy không đẹp, không ngoan, không xứng đáng làm em gái anh phải
không ?
Thấy cô bé như sắp khóc, Trấn vội vàng:
- Ờ, đâu có. được cô em gái vừa ngoan, vừa xinh như Thủy ai mà không chịu.
Thủy cười ranh mãnh, con bé chồm lên:
- Anh chịu rồi nhé ?
- Ừ !
- Ừ, thì anh phải ngoéo tay với Thủy cho chắc ăn.
- Ừ, ừ !
Không chờ Trấn bằng l`ông hay không, Thủy tự nhiên móc ngón tay mình vào nog'n
tay tên con trai. Đôi mắt Thủy chớp chớp làm ra vẻ ngây thơ, nhõng nhẽo:
- Trước mặt chị thảo, Quỳnh, Phi, emtuyên bố từ nay anh Trấn là anh trai của em
rồi đó. anh Trấn hứa là phải chiều em, không được bắt nạt em. bằng lòng không ?
hứa đi !
Trấn nhìn trông đôi mắt hồn nhiên của Thủy, gật đầu:
- Ừ, anh hứa thương Thủy như em gái. Nếu Thủy ngoan anh sẽ chiều và không bao
giờ bắt nạt Thủy cả.
Thủy reo lên như trẻ con:
- Nhất anh Trấn !
Nhìn Thủy, Quỳnh không đóan nổi con bé đang âm mưu phá Trấn chuyện gì nữa, Trấn
dễ tin và ngây ngô giữa bầy con gái khôn ngoan qui? Quái này quá. tội nghiệp hắn.
quỳnh nghĩ Mẹ mà biết đám con gái của Mẹ phá Trấn như thế này thế nào Mẹ cũng
nhăn nhó la mắng cho một trận đích đáng mới thôi.
- Thôi, về chị thảo.
Quỳn bảo. Trấn gật đầu:
- Ừ, về !
Cả bọn lại kéo nhau ra cửa. Quỳnh để ý thấy nhiều cặp mắt nhìn theo Thảo. Phải
công nhận là Thảo đẹp. thảo quyến rũ nhất đám con gái. Thảo đi thẳng đầu ngẩng
lên không nhìn ai, không để ý đến ai. Thảo có dáng kênh kiệu của một người con
gái biết mình đẹp, biết mình thu hút đàn ông và có đủ điều kiện để bắt đàn ông
mê mệt mình. thảo nào mà nhìn Thảo lúc nào cũng vui tươi nhí nhảnh. cũng tràn đầy
nhựa sống và nụ cười luôn luôn tự tin. quỳnh tự nhận là Quỳnh thua Thảo ở sự trẻ
trung đó. quỳnh già trước tuổi. Chả biết đó có phảo là những thiệt thòi Quỳnh
phải gánh chịu hay không.
Chương 8
Trấn đưa bọn con gái về nhà hơi khuya. Trước khi bọn con gái
vào nhà Trấn chần chờ như muốn giữ Thảo ở lại để nói riêng vài phút. biết ý Trấn,
Vân phi bấm Quỳnh, Thủy lên trước. thảo dợm bước theo các em. nhưng Trấn bất chợt
gọi khẽ, chừng như sợ sự ồn ào của đám con gái quay trở ra:
- Thảo !
Thảo quay lại:
- Anh gọi gì cơ ?
- Chiều mai... thảo có rảnh không ?
Thảo cười nghịch ngợm trông bóng tối:
- Không chắc được. có thể là rảnh mà cũng có thể là không.
Trấn ngập ngừng:
- Tôi muốn.... tôi muốn mời Thảo chiều mai đi chơi.
Thảo trêu Trấn:
- Sao hồi nãy anh không nói cùng với mấy cô em Thảo. Để thảo gọi chúng nó xuống
hỏi xem chúng nó có bằng lòng đi không đã, nhé ?
Trấn lắc đầu, đôi mắt lộ vẻ thành khẩn:
- Không, Thảo, tôi... tôi mời Thảo thôi.
- À ! Anh rủ thảo đi chơi riêng phải không ?
Trấn gật đầu vội vàng:
- Lần đầu tiên tôi mời Thảo đi chơi, mông Thảo không nỡ từ chối.
Thảo cười thầm ' từ chối hẳn nhiên đi rồi chứ còn không nỡ gì nữa. Anh cù lần
quá đi chơi với anh chán chết. thà bắt chước con Thủy nằm ở nhà đọc kiếm hiệp
còn dễ chịu hơn'.
Thảo nhẹ nhàng nói với Trấn:
- Anh mời trễ quá, chiều mai Thảo có cái hẹn trước thành ra không nhận lời anh
được.
Trấn thoáng buồn:
- Thế, Thảo có thể cho tôi một cái hẹn khác được không ?
Thảo cười cười:
- Không biết nữa. Nếu rảnh Thảo có thể nhận lời anh.
Trấn tươi nét mặt:
- Chủ nhật tuần sau vậy nhé.
- Để xem. thảo sẽ trả lời anh vào chiều thứ bẩy. Nhà anh có Téléphone chứ ?
- Có, để tôi ghị
Trấn vội vã viết số điện thoại vào tấm carte trao cho THảo. Thảo đọc lướt nhanh
hàng chữ, nhẹ gật đầu:
- Thảo sẽ phone lại cho anh.
- Cám ơn Thảo.
Chờ cho Trấn đi khỏi, Thảo chạy vụt vào nhà, bước lên lầu một cách ồn ào. Đám
con gái đã mỗi đứa một giang sơn. quỳnh nằm đọc báo một góc giường. vân Phi và
Thủy nằm gác chân nhau nghe nhạc. nghe bước chân Thảo lên, Thủy giả vờ nói với
Vân Phi:
-Phi nhỉ ? anh Cận trông cũng 'beau' ghê đó chứ. chỉ mỗi tội cù lần quá chịu
không nổi.
Phi cười, bấm Thủy;
- Ừ, bà Thảo nhà mình mà lấy anh cận chắc bà ấy phải nhốt chồng trông nhà một
tháng để dạy cách ăn nói và bình tỉnh trước mặt ...gái.
- Nhất là phải có một khuôn mặt lạnh như tiền, một tấm lòng sắt đá và cặp mắt
phớt tỉnh trước sự ồn ào và phá phách của mấy cô em thì mới mông 'sống' được.
Thảo tiến đến đập mạnh lên mông Thủy, la:
- Mấy con nhãi, thầm thì nói xấu tao cái gì đó.
Thủy quay lại cười giòn:
- Em với chị phi đang chị ưng đại anh Cận cho rồi. Làm đám cưới gấp trông năm
nay cho nhà bớt đi một người. Chứ nhà mình con gái đông quá, không ông nào dám 'làm
rễ' hết. như thế chỉ thiệt thòi cho em mà thôi. Em nhỏ nhất nhà, phải chờ mấy
chị mệt quá.
Thảo trợn mắt:
- A! Con nhỏ này bằng tí con đã nghĩ đến chuyện vợ chồng. tao cho mày lên làm
chị hai tao lấy chồng trước đó.
- Em đâu dám vô lễ thế.
- Mai tao khuân về cho tụi mi một ông anh rể.
- Cỡ anh Cận không?
Thảo bĩu môi:
- Tên Cận mà là cái... thá gì. tao chọn thì không ai chê nổi.
- Cho em xem... lý lịch, căn cước, nghề nghiệp.
Thảo xua tay :
- Không được, mày con nít.
- Em mười sáu tuổi rồi, ở đó mà con nít.
- Mười sáu tuổi còn vị thành niên. không nên xên vào chuyện tình yêu nhảm nhí.
thôi, chịu khó học đi cưng ạ. bốn năm nửa tao nói mẹ gả chồng chọ
Thủy công môi:
- Ai cần chị nói. Chị phi mới mười tám tuổi chưa đủ trưởng thành sao đã có bồ rồi.
Coi chừng chị phi có chồng trước chị à.
Thảo cười:
- Ừ! Đứa nào có chồng sớm tao sẽ tặng cho một đôi gối thêu, một chăn bông thật
dày, một tá slip trắng Made in Phrance đàng hoàng chứ không phải Made in
HongKông giả như mấy tụi mi thường mặc đâu.
Vân Phi bảo Thủy:
- Đề nghị của chị thảo nghe 'hấp dẫn' ghê nhỉ nghe bà ấy tán tao lại thích... lấy
chồng ngay để nhận quà quá à.
Thủy xui:
- Bảo anh Hoàng làm đám cưới gấp đi chị phi ơi. Anh ấy là con 'mọt sách' không,
chán quá.
Phi nói:
- Không học đi lính làm sao mỉ
- Đi thì đi chứ. con trai gì yếu quá vậy.
Vân Phi cười dịu dàng:
- Còn học được thì cứ học chứ dại gì đi lính. chừng nào hết học hãy haỵ đi lính
dài người như anh Sơn, cả năm không về phép một lần buồn chết.
Thảo gật gù:
- Thằng Hoàng bé con thế mà khôn, ở nhà để cuối tuần đi bát phố, cinê với người
yêu có phải sướng hơn là chui vào rừng ở như ông Sơn không nào. Bồ tao mà ở xa
như ông Sơn tao... bỏ liền.
Thủy nói:
- Anh Sơn chê con gái Saigon đó chị ơi!
Thảo dài giọng:
- Con gái Saigon cũng chê lại anh ấy. Mầy biết mấy con bạn tao tụi nó chê anh
Sơn sao không ?
- Chê sao?
- Ừ, tụi nó nói ông anh mày sao mà khó thương đến thế? ông anh mầy sao mà...rừng
đến thế? khiến tao phải trả lời tụi nó phát mệt luôn.
Vân Phi ngồi nhỏm dậy:
- Ê, Thủy, Thủy biết bạn anh Sơn cái ông để râu không?
Thủy lắc đầu:
- Em không để ý.
- Tên này 'đẹp trai' lắm. có điều là hắn có vẻ lối quá, tao ghét.
- Sao em không biết, hắn tên gì?
Phi lắc đầu:
- Chưa biết tên, ông này lạ hoắc à. hôm nọ anh Sơn dắt về nhà chút xíu đi liền.
nhìn tướng hắn lối làm sao ấy. Chắc anh chàng nghĩ là mình đẹp, mình to con,
mình có bộ râu... rừng hẳn đám em gái ông Sơn mê hết trơn.
Thủy nheo mắt:
- Chắc anh chàng được ông Sơn báo động nhà tao có một bầy em gái phá như quỉ.
mày phải làm ra vẻ ta đây kẻo tụi nó trêu cho thì điêu đứng mặt mày. Nên anh
chàng 'cố' làm như thế đó.
Thảo ngồi cắt mỏng từng lát dưa leo đắp lên mặt, nói với Phi:
- Đứa nào mê nổi bạn anh Sơn chứ tao thì chê trước tiên.
Vân Phi chợt báo động:
- A! Nhưng anh chàng có một sơ sót không qua nổi mắt em là anh chàng có vẻ ...
mết bà Quỳnh nhà mình.
Thủy thích quá, con bé reo lên:
- Sao chị biết? chắc anh Sơn đang 'âm mưu' kiếm chồng cho em gái chứ gì. chị quỳnh
có vẻ thích lại anh ấy không?
Phi lắc đầu:
- Bà ấy mà thương ai, ghét ai đố biết nổi, mặt cứ tỉnh bơ bơ đi qua đi lại trước
mặt tên bạn anh Sơn trông khi anh chàng thì cứ ngẩn ngơ nhìn bà ấy. Mới bước
vào cửa anh chàng đã 'chấm' chị quỳnh rồi.
Thủy, Thảo, Phi ôm nhau cười khúc khích, rù rì nói đến tên con trai đó và Quỳnh
làm cứ như chuyện lạ lùng nhất không bằng vậy. Quỳnh nghe buồn cười - Cuộc sống
của đám con gái trông căn nhà này chỉ có bấy nhiêu chuyện thôi cũng có thể nói
với nhau hàng giời không hết. bàn tán suốt đêm không ngủ cũng chưa dứt. suốt
ngày này sang ngày khác như thế. cãi nhau, phá nhau, quây quần bên nhau buổi tối.
Buổi sáng dậy sớm mỗi đứa một công việc. buổi trưa, buổi chiều họp nhau ở bữa
ăn, kể cho nhau nghe những chuyện ngộ nghĩnh ở trường, ở sở làm, trêu nhau người
này, người nọ la hét, mắng chửi nhau om sòm rồi lại gác chân nhau nói cười rúc
rích, âu yếm và thân thiết như không muốn rời, muốn dứt nhau. Quỳnh thương cuộc
sống của chị em Quỳnh tha thiết. nhưng, đôi lúc Quỳnh cũng thấy buồn bơ vơ sao
đó, thấy thiếu thốn một cái gì trông đám chị em gái ồn ào. Quỳnh bắt gặp những
phút mộng mơ của Quỳnh. hẳn những lúc ấy Quỳnh vừa bất chợt nghĩ đến một hình
bóng đàn ông và những ước mơ cũng vừa đến và những đợi chờ đối với Quỳnh dài dặc
quá, mông lung quá. không bao giờ tìm kiếm nổi.
Chương 9
Tên con trai đứng sững ở giữa cửa nhìn Quỳnh chăm chú. quỳnh
ngồi thoải mái trông salon dũa móng taỵ mái tóc cuốn cao lên để lộ khoảng gáy
trắng hồng. quỳnh chăm chú trông công việc làm đẹp đôi bàn tay không để ý xem
ai. Tên con trai đằng hắng một tiếng và bước hẳn vào trong. quỳnh ngẩng đầu
lên.
- Thưa cô, đây có phải nhà cô Thảo? Quỳnh xỏ chân vào đôi dép đen, gật đầu vội
vàng:
- Vâng, mời ông ngồi chơi, tôi đi gọi chị thảo.
Quỳnh nói và đi nhanh vào trông nhà. thảo đang tắm.
Quỳnh nói:
- Chị thảo, có khách.
Thảo nói vọng ra:
- Bạn tao đấy, ra tiếp dùm tao một lát đi.
Quỳnh nhăn nhó:
- Chịu thôi, để em bảo con Thủy nó xuống tiếp hộ.
Thảo dẫy lên, la thất thanh:
- Đừng, Quỳnh, mày mà gọi con qui? Đó xuống nó ngồi nói bậy bạ là chết tao. Con
trai ông Giám Đốc sở tao làm đấy. Ra tiếp dùm tao chút đi. Làm ơn, làm phước
mà.
Quỳnh miẽn cưỡng bước ra, càu nhàu:
- Nhanh nhanh lên nghe bà. lát nữa tôi phải đến ăn đầy tháng con con Khanh đấy.
Bà làm trễ giờ tôi thì biết.
Thảo dục:
- Thôi ra di, lát tao cho tiền đi taxi gấp đôi. Ồn lắm!
Quỳnh rót nước và bước ra, tên con trai đang ngồi đọc tờ tuần báo Quỳnh đang
xem dở. quỳnh nhẹ nhàng ngồi đối diện tên con trai:
- Mời anh xơi nước.
Tên con trai nhình Quỳnh, cười cởi mở:
- Chị thảo đang dở bận một chút sẽ ra ngaỵ
- Không sao! À, cô là em thứ mấy của Thảo thế nhỉ?
- Dạ, tôi kế chị thảo ạ
- Cô Quỳnh phải không nào?
- Dạ!
Tên con trai cười vui:
- Tôi nghe Thảo nói nhiều về các cô em gái đến nổi tôi thuộc tên từng người tuy
chưa biết mặt.
Quỳnh cười nhỏ nhẹ:
- Chắc chị thảo kể xấy tụi tui không chứ gì?
- Đâu có, Thảo 'tán' em gái ghê chứ. nhất là tán Quỳnh.
Quỳnh nghiêng mái tóc làm dáng, kêu lên thật hồn nhiên:
- A! Sao lại nhất là ... tán Quỳnh?
- Thảo khen Quỳnh nghiêm trang nhất nhà, ngoan nhất nhà và... xinh nhất nhà.
- Trời ơi! chị thảo khen vậy không sợ người ta cười cho à?
Tên con trai nhìn Quỳnh chăm chú. đôi mắt thoáng làm Quỳnh bối rối. Hắn nói:
- Sao lại cười? Ai dám cười cơ chứ?
Quỳnh chỉ:
- Anh, và bạn chị thảo.
- Thảo nói thế không đúng sao?
- Anh thấy sao?
Quỳnh vặn lại, tên con trai nheo nheo mắt:
- Tôi thấy đúng, mới nhìn Quỳnh tôi đã đoán ra Quỳnh là nhân vật thứ mấy trông
nhà rồi.
Quỳnh nhìn tên con trai đối diện. hắn có vầng trán cao thông minh -nụ cười ồn
ào và cởi mở, ánh mắt sâu sắc, tinh nghịch. tên con trai này mang đầy nét trẻ
trung hoạt động, khác hẳn những tên bạn trước của chị thảo. Hắn bạo ăn nói. Mới
gặp mà Quỳnh đã bị khớp trước hắn. quỳnh nghĩ thầm 'phải có con Thủy ngồi đây
cho nó phá anh chàng xem có đỏ mặt ấp úng không?'
Quỳnh đang định gọi Thủy thì Thảo ra - May cho anh chàng và may cho chị thảo
nhé! Quỳnh đứng vụt dậy, Thảo cười tươi tắn:
- Chào Thịnh. xin lỗi nhe, chờ Thảo có lâu không?
Thịnh cười:
- Ngồi một mình thì lâu thật. nhưng tại có cô Quỳnh...
Quỳnh chạy vụt vào nhà, và nói:
- Không dám ạ!
Sau lưng Quỳnh, tiếng cười của chị thảo ròn tan, vui nhộn. quỳnh nghe lưng lưng
một niềm vui chợt đến.
Quỳnh báo động cho Thủy, Phi:
- Hai đứa xuống mà xem bạn chị thảo.
Thủy quăng quyển truyện, đôi mắt sáng rỡ:
- Bạn chị thảo phải không? hôm qua bà ấy khoe mà.
Vân Phi cũng háo hức:
- Chắc không là ông Trấn thứ hai?
Quỳnh lắc đầu:
- Tên này 'láu' lắm, phải hồi nảy con Thủy xuống quay cho hắn một vài câu... bõ
ghét.
Thủy nhảy phóc xuống giường:
- Để em xuống xem.
Vân Phi kéo áo Thủy:
- Chờ tao với.
Quỳnh suỵt suỵt la hai đứa con gái:
- Tụi bây ồn ào chút nửa khách về bà Thảo bà ấy chửi cho mà nghe, điếc tai.
Thủy vênh váo chạy xuống lưng chừng cầu thang. con bé gọi ầm lên:
- Phi ơi, anh Hoàng đến.
Quỳnh nhìn Vân Phi nheo mắt:
- Cho tao mươ.n 'tài xế' mười phút, nhờ nó chở đến nhà con Khanh đươ.c không Phỉ
Vân Phi ngoan ngoãn gật đầu:
- Dạ đươ.c.
Quỳnh trêu Phi:
- Có buồn không đó ?
- Không có gì.
Chút nửa về đừng có cằn nhằn là chị quỳnh bất lịch sự. cả tuần người ta mới gặp
nhau có một lần lại kéo đi mất ... mười phút.
Vân Phi cười, hàm răng trắng đều duyên dáng:
- Cho chị quỳnh bắt anh ấy làm tài xế nửa tiếng luôn đó. em còn phải dọn dẹp và
đi tắm rửa cho đàng hoàng.
Quỳnh kêu lên:
- Gớm, đệu quá đi cô ơi.
Hoàng gặp Quỳnh ở đầu cầu thang. hoàng chào Quỳnh:
- Chị ạ!
- Khôg dám ... ạ!
Hoàng cười:
- Chị quỳnh đi chơi?
- Ừ, nhờ Hoàng chút đươ.c không?
Hoàng nhanh nhẩu:
- Đươ.c chứ ạ, lâu lắm mới đươ.c chị nhờ.
Quỳnh nhăn mặt, la Hoàng:
- Cô cậu điệu y hệt nhau. Sao, chở dùm tôi đến nhà Khanh, có gì phiền không?
Hoàng vui vẻ:
- Vâng.
- Cần gặp Vân Phi để 'xin phép' không?
Hoàng ngần ngừ. vân Phi ló đầu nhìn ra cửa, chớp chớp đôi mắt nhìn Hoàng:
- Thôi khỏi, em biết rồi.
Hoàng nheo mắt ngó Vân Phi:
- Mười phút nửa anh trở lại.
Vân Phi vẩy vẩy Hoàng. hoàng nhìn thấy ở cổ tay Vân Phi một chiếc lắc bạc lạ mắt
nhưng không tiện hỏi. Quỳnh hiểu ý, kéo tay Hoàng:
- Chút nửa về tha hồ mà 'phỏng vấn'.
Hoàng đỏ mặt líu ríu theo Quỳnh xuống cầu thang. đi ngang phòng khách Quỳnh
nhìn thấy Thảo và Thịnh đang châu đầu vào nhau xem chung một tờ báo đầy vẻ thân
mật. quỳnh nện mạnh gót giày ra cửa. Thịnh nhìn lên, Thảo cũng nhìn lên, nụ cười
tươi và đẹp hơn bao giờ hết. quỳnh nói:
- Anh ngồi chơi ạ! Chị thảo em đến Khanh nghẹ
Thảo gật đầu:
- Ừ! Đi nhanh nhanh lên rồi về.
Quỳnh bước ra cửa cười thầm. vui... không chịu đươ.c. chỉ một tên con trai lạ,
đẹp trai hiện diện giửa hai chị em mà đã khiến Thảo người lớn hẳn ngay lên. và,
Quỳnh ngoan như chưa bao giờ ngoan thế. ngày thường đi đâu mạnh ai nấy đi. Có
bao giờ hỏi han, dặn dò nhau như thế bao giờ đâu chứ. quỳnh nghĩ : giá anh
chàng Thịnh đến nhà đều đều như thế này, biết đâu bọn con gái nhà Quỳnh lại chả
ngoan hiền, lễ phép ra không chừng. quỳnh bật cười trông ý nghĩ ấy.
Chương 10
Tuấn ngồi giữ hai vợ chồng Hải và Khanh và chợt thấy thèm
không khí ấm cúng của một gia đình. đã lâu lắm rồi Tuấn không nghĩ đến điều đó
- không nghĩ đến một người con gái nào cả. cuộc sống xa thành phố đã khiến Tuấn
quên những ngày đi học, những buổi chiều đưa đón người yêu. Những thứ bẩy, chủ
nhật tràn đầy hạnh phúc. quên hẳn thành phố với quá nhiều kỷ niệm. với hình
dáng con gái dễ thương Tuấn yêu trông tuổi học trò. với đôi mắt Ngọc Nga tình tứ,
đắm saỵ những người con gái đi qua đời Tuấn hình như quá nhiều mà kỷ niệm thì
thật nhỏ bé - Thật đơn giản và bình thản như ngày bỏ học vào Quân Đội. Tuấn
không còn giữ nổi một cái gì khác, kể cả giữ một tình yêu.
Có tiếng trẻ con khóc trông phòng. khanh đứng vụt dậy, vội vả:
- Chết, cậu bé nhà tôi thức giấc.
Hải nhìn theo vợ cười âu yếm:
- Bế con ra đây chào bác Tuấn đi em.
Một lát Khanh trở ra. Vòng tay ôm con thật vụng về nhưng chứa đựng biết bao
nhiêu là âu yếm. tuấn cầm bàn tay nhỏ xíu, xinh xắn của con bé, nựng:
- Con gái của cô Khanh chắc thế nào cũng làm Hoa Khôi một vùng.
Khanh cười, đôi mắt lông lanh:
- Anh Hải chê con gái đó anh ơi. Ông ấy thích con trai đầu lòng cợ tôi thì trai
gái gì cũng thích cả. tuy nhiên, con gái càng... thích hơn.
Tuấn trêu Hải:
- Tại ông ấy sợ con gái mai sau lại bắt chước mẹ 'bắt nạt' bố. một mình cô bắt
nạt ông ấy đủ khổ rồi, giờ lại thêm cô con gái theo phe Mẹ bắt nạt thêm nửa
thì... sống sao nổ.
Khanh kêu lên:
- Anh cứ tươ?ng thế chứ tôi đâu dám bắt nạt ông ấy.
Hải cười vén tay áo cho Tuấn nhìn thấy vết bầm tím ngắt:
- Thế 'chó con' nào cắn tôi đây?
Khanh bảo:
- Ơ, ơ, tại...tại anh.
- Sao... tại anh?
Khanh giả vờ đùa với con không nói. Tuấn bảo Hải:
- Ông hạnh phúc lắm đó.
Hải bế con từ trên tay Khanh:
- Ông lấy vợ đi rồi sẽ hạnh phúc như tôi. Có ai cấm ông đâu.
Tuấn cười:
- Có chứ!
Khanh tròn mắt nhìn Tuấn:
- Ai cấm anh ?
Tuấn chỉ lên bộ đồ lính:
- Những thứ này cấm tôi.
Khanh nhăn mặt:
- Gớm, anh đừng có bi thảm bộ đồ lính của anh đi, tôi ghét lắm. bộ những ai đi
lính như anh cũng đều... ế vợ hết đấy hở ?
Tuấn cười:
- Chứ sao. Chỉ trừ ông Hải của cô thôi. Lính thành phố sướng như ông công chức
già ngày hai buổi đi làm, tối về quây quần bên vợ con. nếu đươ.c như thế tôi đã
'xin' lấy vợ từ lâu rồi.
Khanh dài giọng than thở:
- Thôi đi anh ơi. Ông Hải đi chơi tối ngày à. bỏ vợ con ở nhà một mình nhiều
khi tôi tức muốn khóc vậy đó.
Hải nhìn Tuấn nheo mắt nói đùa:
- Có vợ đôi lúc thích thật, nhưng nhiều khi... mất tự do ghê ông ạ mất cả bạn
bè nửa. Ngày còn solo muốn đi đâu thì đi, ở đâu cũng là nhà, trông lòng thảnh
thơi. Thế mà từ ngày có vợ, đi một bước là thấy nóng ruột muốn về. cứ lo ở nhà
giận dỗi có khổ không chứ.
Khanh công môi:
- Ai bảo anh lấy vợ. đã can đảm lấy vợ rồi thì không đươ.c than thở. anh phải
biết chứ. anh nói thế là anh ích kỷ, anh không biết thương vợ. anh sống cho
riêng anh mà thôi.
Hải nhìn Tuấn cười:
- Anh thấy đó... ghê lắm !
Khanh đỏ lên:
- Cái gì... ghê ?
- Anh có nói gì đâu, anh chỉ phân trần với Tuấn cho anh ấy nhìn gương anh đấy
chứ.
Tuấn cười vui:
- Tôi đâu có sợ mà anh dọa. Tôi mà lấy vợ xông sẽ... đào ngũ ở nhà cho anh biết.
Khanh cười ròn tan:
- Thôi nghỉ phép kỳ này lấy vợ đi anh Tuấn.
- Cô giới thiệu đi.
- Anh quên thiếu gì ? cô Nga, cô Phươ.ng, cô Loan gì gì đó đâu cả ?
Tuấn đùa:
- Các cô đi lấy chồng hết rồi.
Hải bảo Khanh:
- À, em giới thiệu cô Quỳnh cho anh Tuấn.
Khanh lắc đầu:
- Quỳnh nó không chịu type người của anh Tuấn đâu. Con nhỏ kén dữ lắm.
Tuấn hỏi:
- Quỳnh nào thế ? xinh không?
- Dỉ nhiên là phải xinh.
- Khanh giới thiệu đi.
- Thôi...
Hải dục:
- Thì em cứ giới thiệu cho Tuấn, biết đâu cô cậu gặp nhau lại mê nhau như điếu
đổ.
Khanh gân cổ cải Hải:
- Bạn em làm sao anh biết đươ.c ?
- Anh đoán thế.
- Anh chỉ giỏi đoán mò.
Hải cười:
- Gớm, vợ tôi khó tính ghệ thế hôm nay em có mời Quỳnh đến chơi không?
- Có chớ ! Nó đến bây giờ đó.
Hải nheo mắt nhìn Tuấn cười tủm tỉm. khanh kêu:
- Tôi không giới thiệu bạn tôi cho anh Tuấn đâu mà hỏi.
Tuấn nói:
- Tại sao thế ?
- Anh xa Saigon cả năm, cả tháng. bộ anh bắt nó già người ngồi chờ anh ấy à ?
Hải cau mặt:
- Em... kỳ ghê ! Biết đâu cô Quỳnh lại chả thích chờ đợi. Đó là một cái thú
đáng yêu của người đàn bà, em không thấy thế sao?
Khanh lắc đầu ranh mãnh trêu Hải:
- Không em chả thấy gì cả. chỉ thấy người yêu ở xa là muốn... bỏ mà thôi.
Tuấn cười:
- Cô này có chồng, có con rồi mà còn trẻ con ghệ phá phách y như hồi còn đi học
vậy đó.
Khanh cười ồn ào. Tuổi con gái bay biến rồi còn đâu. Mới có hơn một năm làm đàn
bà mà Khanh nghe chừng như mình già cỗi quá sức. xa cách hẳn đám bạn bè củ chưa
lấy chồng vẫn còn hồn nhiên đi học. xa cách Vân Quỳnh ở sự rông chơi thảnh thơi
của nó. hôm nào gặp Thúy. Nó kêu lên:
- Trời ơi, Khanh. sao Khanh người lớn thế?
Hoặc Quỳnh thì nhỏ nhẹ:
- Mày... bà quá đi Khanh ạ. hết nhí nhảnh lí lắc như những ngày đi học rồi.
Khanh nghe những tiếc nuối vu vơ của thời con gái với Quỳnh, Thúy mua xoài xanh
trốn học hai giờ đầu ra sau trường ngồi ăn bị giám Học bắt gặp. buổi trưa bị phạt
đứng thút thít khóc trông lớp học. với những đôi mắt đắm đuối con trai nhìn lên
từ cuối lớp. những mảnh giấy nhỏ chuyền tay nhau trông giờ im lặng giảng bài.
Các giáo sư thường gọi là 'điện tín ngầm'.
- Trông giờ tôi giảng bài, yêu cầu tất cả hảy để tay lên bàn yên lặng, cấm nói
chuyện, cấm đánh điện tín ngầm, cấm cho tay xuống học bàn bốc me chuạ..v.v...
Giáo sư 'cấm' đủ thứ, thế mà Khanh, Thúy, Quỳnh vẩn đánh điện tín ngầm, vẩn cắn
xoài chua chấm muối ớt dưới học bàn xuýt xoa làm những đứa bên cạnh thèm nhỏ
rãi, vẩn phá phách ồn ào, nói cười rúc rích. khanh phá có tiếng trông lớp học.
quỳnh thì nghịch ngầm, Thúy lém lỉnh cải giái sư tiếng một. con nhỏ dử nổi danh
- không sợ một ai - Đi đâu với nó còn yên tâm hơn đi với... bồ. quỳnh đi học học
mỗi chiều đều phải nhờ Thúy đi chung một đoạn đường 'con trai đứng đông nhất' để
khỏi phải nghe những lời chọc ghẹo nham nhở hoặc bị lẽo đẽo theo đến tận nhà.
quỳnh nhát nhúa nhưng lại hay kênh kiệu. Vì thế mà con trai theo đông. khanh
thường khuyên Quỳnh:
- Mày nên kiếm một tên bồ để hắn đưa đón mỗi ngày, khỏi bắt con Thúy làm 'vệ
sĩ'.
Quỳnh cười lạnh lùng:
- Muốn kiếm lắm mà mình chẳn chọn nổi ai mà cũng chả ai chọn mình cả.
Khanh bèn kể một lô con trai để ý Quỳnh, con nhỏ chỉ lắc đầu quầy quậy. Khuôn mặt
lúc nào cũng lạnh băng như người không tình cảm. thế mà Quỳnh lại là đứa lảng mạn
nhất trông bọn. ngày Hảo lấy chồng - Khanh, Quỳnh làm phù dâu và quên Hải trông
tiệc cưới. Khanh định làm mai Quỳnh cho Hải nhưng đều lở dịp. cuối cùng Khanh,
Hải yêu nhau. Tình yêu kéo dài ba, bốn năm mới kết thúc, Khanh mới thật sự làm
đàn bà cho đến ngày hôm naỵ để mỗi ngày mỗi thấy mình già dặn hơn một chút - Xa
cách đám bạn bè cũ hơn lên.
Chương 11
Quỳnh ùa vào bất chợt. sự xuất hiện của Quỳnh khiến Tuấn nôn
nao làm sao đó. người con gái đó Tuấn đã nghe nói quá nhiều ở sơn. người con
gái đó Tuấn đã gặp một lần tại nhà. người con gái đó mà vợ chồng Hải đang nhắc
nhở. quỳnh đó - Vân Quỳnh đó. màu áo Quỳnh mặc làm sáng căn phòng, rực rỡ nụ cười
của Tuấn.
Quỳnh chào Tuấn và cười với vợ chồng Hải:
- Đáng lẽ mình tới sớm hơn, nhưng tại phải tiếp khách dùm bà Thảo nên đến hơi
muộn. quà của cô bé đây.
Khanh đón gói quà trên tay Quỳnh để vào lòng con, cười rộn ràng:
- Mày chỉ bày vẻ, ngồi đây chơi.
Quỳnh ngồi xuống cạnh Khanh:
- Đưa tao bế con gái nuôi tao một chút chứ. mày ích kỷ quá đi.
Khanh lắc đầu:
- Khoan để tao giới thiệu...
Quỳnh hơi nhăn nhăn:
- Thôi, đừng giới thiệu.
Hải nheo mắt nhìn Quỳnh:
- Sao thế? bạn tôi đang bảo Quỳnh khó tính đây này.
- Đâu phải Quỳnh khó tính.
Quỳnh nói và nhìn tên con trai chăm chú không bắt gặp một chê trách nào của hắn
trông đôi mắt Quỳnh cả. trái lại, Quỳnh nghe như đã quên biết tên con trai ở
đâu đó - Quỳnh nói nhỏ, mơ hồ:
- Trông anh quên quen.
Tuấn cười nhẹ:
- Tôi là bạn của Sơn - ở cùng đơn vị.
Quỳnh reo lên:
- A ! thảo nào. Hình như anh có đến nhà một lần.
- Vâng, vừa gặp Quỳnh tôi đã nhận ra ngaỵ sơn vẫn thường nói nhiều với tôi về
các cô em gái...
Quỳnh bật cười nho nhỏ, nghe vui vui khi nghĩ đến Thảo, Thủy, Phị nghĩ đến anh
Sơn. những cô em gái của anh Sơn thì chả ai dám 'mê'. nhất là do chính anh Sơn
nói thì phải biết. q nhớ buổi tối nào Vân Phi chợt báo động có một tên bạn anh
Sơn đến nhà. tên con trai được Phi tả là đẹp, là hiên ngang, le lối. Thì ra là
Tuấn. tên con trai đó là Tuấn. không biết anh chàng có bị bọn con gái 'quay'
không? anh chàng nghĩ gì về bầy con gái ồn ào đông đúc nhà Q nhỉ ?
Thế nào Tuấn chả nói với Sơn:
- Bọn em gái mày qui? Quái không chịu được. tao đến chơi một mình bị các cô phỏng
vấn đến... điên đầu.
Mai mốt anh Sơn về lại được dịp cằn nhằn:
- Tao đến... ế vợ vì trông gương chúng mày.
Anh Sơn chỉ giỏi nhăn nhó, làm ra vẻ khổ sở thế thôi, nhưng sự thật, anh Sơn
chìu đám em gái hết mình, nên đám con gái tha hồ vòi vĩng anh đủ điều, đủ chuyện
hết.
Khanh nhìn Tuấn rồi nhìn Q:
- Bộ hai người quên nhau trươ'c rồi hở?
Q lắc lắc mái tóc:
- Đâu có, anh Tuấn bạn anh Sơn đó.
Hải trêu:
- Bạn của anh là quên rồi còn gì.
- Chưa quen.
- Thì hôm nay quen, có sao đâu.
Q bảo đùa Khanh:
- Ông chồng mày lém quá đi Khanh.
Tuấn cười với Q:
- Hải... ngoan lắm, Q ạ
Khanh cười ròn rã:
- Ghê, bạn bè ông Hải bênh nhau dữ, Hải mà ngoan thì tôi đâu có khổ như vầy.
Tuấn hỏi:
- Cái gì mà khổ? tôi thấy Hải thương vợ, thương con, thương gia đình ghê gớm lắm
đó. ngày xưa hắn lang bang, bê bối bao nhiêu, từ ngày lấy vợ đến giờ bỏ hết,
không còn giữ lại một chút gì của thời chưa vợ hết. thế là ngoan rồi còn gì.
Khanh lắc mái tóc đổ dài:
- Anh và Q còn... ngây thơ lắm. không hiểu gì về Khanh đâu.
Hải nhìn Khanh, ánh mắt thoáng bâng khuâng:
- Anh cũng còn không hiểu nổi em nữa thì làm sao Tuấn với Q hiểu cho nổi.
- Vì thế mà em khổ đâu ai hiểu.
Q nói đùa:
- Có tao hiểu, được chưa. Ấm ức điều đến tao kể, tao nghe hết.
Khanh bảo Q:
- Nhà mày chị em gái đông sươ'ng ghê vậy đó. tha hồ tâm sự
Q cười nhẹ nhàng:
- Khanh tươ?ng lầm rồi. Chị em nhà mình không tâm sự với nhau bao giờ cả. đùa,
phá, la hét nhau có, trêu chọc nhau có, nhưng tâm sự thì không bao giờ.
Tuấn nhìn Q, ánh mắt đằm thắm:
- Tôi nghe Sơn kể nhiều về thành tích đùa phá của các cô em gái. Thấy... vui
ghê vậy.
Q kêu lên nho nhỏ:
- Anh Sơn là vua nói xấu em gái. Mai mốt anh Sơn về phép Q phải họp tất cả lại
để 'phản đối' anh ấy mới được.
Tuấn nói đùa:
- Tôi mà em gái đông như Sơn chắc tôi cưng, chìu nhất.
Q cười:
- Nhà đông chị em gái vui thật, nhưng ồn ào nhiều lúc chịu không được. bạn anh
Sơn ông nào đến chơi cũng than với anh Sơn là... sợ bọn em gái anh Sơn. nên, vì
thế mà về nhà anh Sơn hay cằn nhằn, la mắng bọn Q ghê lắm.
Tuấn nói nhẹ nhàng:
- Nói thế chứ những ngày ở đơn vị, Sơn lại thương em gái hơn ai hết. sơn thường
nhắc đến người yêu thì ít mà nhắc đến các em thì quá nhiều. Lúc nào cũng các
em, các em cả.
Q chớp chớp đôi mắt cảm động. tính anh Sơn là vậy nhưng Q cũng hiểu là anh Son
thương các em nhất. những bức thư viết cho Q anh Sơn đã nói lên những thương
yêu đó. và, Q đã nói với anh Sơn là Q hiểu anh, Q thương anh, Q yêu cuộc sống của
anh hơn ai hết.
Q bế Vi Vi hộ khanh ngồi nói chuyện với Tuấn. khanh phụ với chị người làm dọn
phòng ăn.
Hải bảo:
- Bữa cơm này là bữa cơm thân mật gia đình.
Khanh nói:
- Bạn Khanh chỉ có Q và bạn anh Hải chỉ có Tuấn.
Bốn người quây quần vào bàn ăn. con gái Khanh nằm ngủ ngoan hiền trông nôi
trông thật bé bỏng dể thương. q bảo Khanh:
- Mai mốt con Khanh lại chiếm giải Hoa Khôi một vùng đó nghe Khanh.
Khanh cười, ánh mắt lông lanh sung sươ'ng:
- Mày nói y như Tuấn. ừ, tao cũng mông con gái tao mai mốt lớn lên thật xinh,
thật đẹp và tao sẽ đích thân lo cho con gái tao. Mày thấy được chứ !
- Mày 'kén' thì phải nhất.
Q nói, Khanh cười:
- Chứ sao, con gái tao là phải... nhất rồi.
Hải nhìn vợ nói đùa:
- Con gái em mai sau cũng bắt nạt... chồng hạng nhất.
Khanh lườm Hải thật dài kêu:
- Anh chỉ giỏi nói xấu vợ là không ai bằng.
Q nheo mắt:
- Thôi, cho Q can. hai ông bà lại sắp 'chén bay, dĩa bay' bây giờ.
Hải quàng tay ôm vai vợ:
- Hay cải nhau vậy chứ tôi yêu 'nhà tôi' nhất.
Khanh kêu ứ ừ! và dúi mặt vào lưng Hải, đôi má ửng hồng bầu bỉnh trẻ con. tuấn
nhìn vợ chồng Hải cười rộn ràng với Q. q đón nhận nụ cười của Tuấn mà nghe vui
vui như buổi sớm mai đẹp trời giữa những tiếng cười đầy tình thương mến bao bọc.
Chương 12
Căn gác vắng chỉ còn lại Thảo với nổi cô đơn dài dặc khôn
cùng - Với những tủi cực vỡ òa. Tôi vừa cho đi hai mươi bốn năm giữ gìn của Bố
Mẹ- Con vừa cho đi hai mươi bốn năm làm con gái. Mẹ ơi! con gái Mẹ hư hỏng quá
rồi. Mẹ mắng con đi ! Mẹ từ con đi ! Mẹ đánh đập con đi ! Con khổ quá Mẹ !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét