Thứ Hai, 21 tháng 2, 2022
Hoàng Lê nhất thống chí 3
Hồi thứ mười hai
- Xe vua trở về kinh thành, đã gần một tháng. Hiệu lệnh ban
ra, chẳng qua mới đến các vùng ứng Hoà, Thường Tín, Từ Sơn, Thuận Thành, Quảng
Oai, năm lộ mà thôi. Còn như từ Trường Yên về nam, Thanh Hoa là đất căn bản,
lăng tẩm tiền triều ở đó, Nghệ An cũng là quận chân tay, quân cấm và quân túc
trực đều lấy người ở đấy, thì nay vẫn bị mất về tay giặc, tin tức không thông,
đó thật là điều đáng lo rất lớn. Hiện nay, việc nước hư thực thế nào, thế giặc
mạnh yếu ra sao, những người đứng ngoài mà xem, không ai không biết. Trước đây,
hoàng thượng gặp nạn phải chạy, các quan trèo đèo vượt suối, khó nhọc vất vả đã
hơn một năm, bao nhiêu nhân tình chắc đã từng trải hết rồi, sao vẫn điềm nhiên
không lo nghĩ gì cả? Tổng đốc họ Tôn từ thượng quốc tới đây, thế nước và tình
hình của giặc chỉ biết đại khái. Đến như các miền, cũng có nơi xung yếu, noi
bình thường, chia đồn và mai phục, cần phải trù tính kỹ càng. Việc binh có lúc
nên đánh, lúc nên giữ, phải tuỳ cơ ứng biến trong chốc lát. Tất cả những điều ấy,
họ làm sao mà hiểu được rõ ràng, đích xác? Vả chăng, khi trước Lê Quýnh khai
báo ở bên ấy, nói rằng: "Nhiều nơi trong nước ta không chịu theo giặc, người
chuộng nghĩa còn nhiều, lòng người cũng có thể trông cậy, nếu được đại binh
sang làm thanh viện thì công việc khôi phục có thể thành...". Đó chỉ là một
cách nói, để tổng đốc họ Tôn không cho việc ấy là khó. Quýnh vì muốn chóng được
quân sang cứu, cho nên mới bịa ra lời nói hão để lừa dối họ. Họ cũng tưởng là
thật, hăng hái tiến lên, không còn lo nghĩ gì về sau. Cứ xem lời lẽ trong bài hịch,
thì những điều họ bắt buộc mình phải đương lấy, rất là nặng nề; còn họ thì chỉ
lảng vảng ở bên bờ sông, lấy thanh thế suông để doạ dẫm mà thôi. Không biết rằng,
Nguyễn Huệ là một tay anh hùng lão luyện, dũng mãnh và có tài cầm quân. Xem hắn
ra Bắc vào Nam, ẩn hiện như quỉ thần, không ai có thể lường biết. Hắn bắt Hữu
Chỉnh như bắt trẻ con, giết Văn Nhậm như giết con lợn, không một người nào dám
nhìn thẳng vào mặt hắn. Thấy hắn trỏ tay, đưa mắt, là ai nấy đã phách lạc hồn
xiêu, sợ hơn sợ sấm sét. E rằng chẳng mấy lâu nữa, hắn lại trở ra, tổng đốc họ
Tôn đem thứ quân nhớ nhà kia mà chống chọi, thì địch sao cho nổi? Họ chẳng qua
chỉ là người khách, chuyến này sang cũng cốt xem sự thế khó hay dễ để liệu bề
tiến lui mà thôi. Nhưng còn nhà nước của ta thì sao? Thái hậu có thể chạy sang
đất Trung Hoa một chuyến nữa chăng?
Lúc bấy giờ, vua Lê cùng thái hậu và con đầu của vua trọ ở cửa
Tây Định trong thành Yên Kinh, cạnh nhà Quốc tử giám, trước cửa có biển đề:
"Tây An Nam doanh" (Dinh An Nam phía tây). Còn các bề tôi thì ở trong
cửa Đông Trực, cạnh nhà Dương phố, ngoài cửa có biển đề: "Đông An Nam
doanh" (Dinh An Nam phía đông). Tất cả bọn đều được nhà Thanh chiểu theo số
người mà cấp phát cho lương ăn, và cho phép tự do qua lại.
Vương lui ra, tức quá thành bệnh. Cách vài ngày, bệnh thêm nặng,
vương bèn gọi các vương thứ tám, thứ mười một và thứ mười bảy tới dặn rằng:
- Chúa thượng không cương quyết, đại thần giết lẫn nhau, tai
biến không gì lớn hơn thế nữa. Nay hãy kéo về để dẹp yên cuộc phiến loạn ở bên
trong, rồi sau lại vào đánh giặc cũng được.
Lúc đó, nhà Nguyễn cho rằng tướng mạnh và quân tinh nhuệ của
Tây Sơn đều tụ họp cả ở Qui Nhơn mà Quang Toản ở thành Phú Xuân thì quân lính phòng
giữ rất yếu ớt, bèn đốc suất hết thuỷ quân và trên một ngàn chiến thuyền, hẹn
ngày thuận theo gió nam vượt biển ra phía bắc. Cờ quạt chói nắng, chiêng trống
vang trời, xông thẳng vào đánh cửa Thuận An. Tướng Tây Sơn là phò mã Trị đem hết
quân lính chống giữ, địch không nổi, phải tan vỡ. Quang Toản nghe tin, lại đốc
hết tướng sĩ, tự mình cầm quân tới đánh nhau với quân Nguyễn. Gần trưa, quân Toản
đại bại, vỡ chạy tan tác. Quân chúa Nguyễn bèn tiến lên, chiếm lại đô thành.
Hôm đó nhằm vào ngày mùng 3 tháng năm, mùa hè năm Tân dậu (1801), tức là năm thứ
24, kể từ khi chúa Nguyễn ánh quyền giữ việc nước.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Những mùa nắng Nha Trang
Những mùa nắng Nha Trang Nếu tôi là họa sĩ, có lẽ những giọt nước mắt xa Nha Trang sẽ được vẽ bằng một mầu sắc nào đó rất lung linh trong mộ...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét