Thứ Ba, 5 tháng 11, 2024

Cao thủ

Cao thủ

Sáu giờ 15. Chống cằm, một tay quay quay chùm chìa khóa của cái xe giờ đã bẹp dí ở nhà sau cú va chạm tối qua khi đang tải cô chủ từ lớp học thêm về nhà, Trà định nhờ bố hay mẹ đèo đi nhưng rồi lại tự thấy việc lôi phụ mẫu ra khỏi chăn ấm vào lúc 6 giờ sáng quả là hơi nhẫn tâm. Hơn nữa, nó cũng chưa từng thở qua cái gọi là “không khí xe buýt” nên cũng muốn thử. Thế là bây giờ, Trà ngồi ở bến chờ xe một cách ít tự tin và nhiều hồi hộp...
Khi Trà sắp sửa có... những giấc mơ đẹp thì chiếc xe buýt biển 13 - sau này nó mới biết cái biển này có ý nghĩa gì (!) - mới trờ tới một cách chậm rãi. Nó bước vội lên xe như sợ nếu chậm vài giây thì sẽ lại phải chống cằm thêm 15 phút nữa. Trà đưa tiền cho người soát vé rồi chui tọt xuống hàng ghế cuối ngồi nép sát vào cửa sổ. Xe buýt sáng vắng tanh, ngoài nó chỉ có một cậu nhóc chừng tuổi... em nó mặc một chiếc áo khoác màu xanh, ngồi ở hàng ghế đầu, và một bà cụ xách một túi đồ xanh đỏ. Trà hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ...
... Và thế là tao phát hiện ra ở khe cửa sổ cái... của nợ này - Trà giơ tờ năm trăm gấp hình trái tim lên.
Ngân giật lấy, đọc to dòng chữ nhỏ xíu bằng một giọng thích thú: “Ai nhặt được tờ tiền này thì phải để lại ở gầm ghế một lời chúc trên tờ... 1.000”. Ha ha... Gã này có vẻ ngộ đây!
Hoài nhíu mày:
- Tại sao mày nghĩ đấy là một sinh vật... thuộc giống đực?
Ngân trỏ vào tờ tiền, phân bua:
- Đây hoàn toàn là chữ của một thằng con trai, điều ấy không có gì phải bàn cãi.
Trà ngẩn ra:
- Nói chung, giờ tao phải làm sao?
Ngân cười khoái chí như một gã thợ săn nhìn thấy con mồi của mình:
- Mày cứ viết lại đi. Tao cung cấp 1.000 cho.
Nắng chang chang. Trà đứng đợi ở bến xe buýt, nó giậm giậm chân theo nhịp, cố nhớ lại điệu nhảy hiphop vừa học. Chiếc xe số 13 lại xuất hiện chậm rãi như nó vẫn thường vậy. Trà leo lên xe bằng một vẻ hăng hái hiếm có. Chiếc xe đã lác đác người ở các dãy ghế, đang nói chuyện rôm rả. Nó bước nhẹ nhàng như một chú mèo con xuống phía cuối. Ở hàng ghế cuối có đúng một gã trai tóc tai bù xù với cặp kính cận to uỳnh ngự trị trên mắt. Đen đủi thay, gã ngồi đúng cái ghế sát của sổ - cái ghế lúc này Trà quý hơn vàng. Nó hơi nhăn nhó, nhìn gã cận một cách đắm đuối như thể thôi miên. Tên kia lúc đầu hơi bối rối nhưng dường như cũng muốn chứng tỏ mình không phải loại tối dạ lắm. Gã từ từ nhích sang bên cạnh. Trà mừng rỡ ra mặt, nó hơi cúi người cảm ơn rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế mà nó đã phải dồn hết công lực cướp lại bằng... đôi mắt. Khi đã yên vị, nó mới chậm rãi thò tay vào túi lấy ra tờ 1.000 gấp đôi, cẩn thận đặt xuống gầm ghế. Rồi nó lại nhịp nhịp chân một cách sảng khoái nghĩ tới cái cảnh tức tối của gã ấy khi đọc dòng chữ: “Chúc ư? Được, chúc mi ngủ ngon để rồi... ngủ quên luôn trên xe đi! Ký tên: Tiểu tiên nữ”. Trà cười khoái chí mặc cho ánh mắt... khiếp sợ: “có lẽ con này bị thần kinh” của gã ngồi bên cạnh...
Sáng hôm sau, vừa bước lên xe, Trà đã thò ngay tay xuống gầm ghế, lôi lên một tờ giấy nhỏ. Nó đọc mà... rùng mình: “Úi chà, nhóc cũng đanh đá đấy. Đúng là con gái Ams [1]!”.
Nó gào rú lên như Taczan khi nhìn thấy Ngân và Hoài:
- Chúng mày ơi, gã này là... thánh!
Nói xong, nó nằm vật ra bàn giãy đành đạch ăn vạ, tay vung vẩy tờ giấy. Mắt Ngân sáng bừng như đèn pha taxi khi đọc tờ giấy:
- Cao thủ đây!
Nó chuyền tờ giấy cho Hoài, đập đập vào người Trà:
- Này, tao biết vì sao gã biết trường bọn mình rồi.
Trà bật dậy, chống hay tay vào cằm:
- Sao? Sao?
Ngân bĩu môi:
- Gớm, cái mặt trông rõ là... ham hiểu biết! - Ngân ấn đầu Trà xuống - Nghe này, rất đơn giản, gã ấy đi cùng xe buýt với mày vào hôm qua nên gã đã nhìn thấy biển trường của mày, có thế thôi!
Trà vỗ đầu:
- Ừ nhỉ, có thế mà không nghĩ ra!
Hoài vuốt vuốt mái tóc mềm mại của nó, nói giọng nhè nhẹ không hợp với một câu hỏi hình sự chút nào:
- Mày có thấy ai... khả nghi trên xe không?
Trà chun mũi lại: “Khả nghi ư? Làm gì có!”. Chợt, nó đập bàn cái rầm, chắc cũng mạnh cỡ cái lần cô Hóa đếm được lớp có... 27 đứa “bùng” học:
- A, có! Một tên ngồi ngay cạnh tao!
Nhưng mặt nó lại ỉu xìu ngay:
- À, không được. Một gã mang một cái tổ chim trên đầu và hai cái đít chai bia trên mắt thì không thể nào... khả nghi được.
Ngân chứng tỏ sự thông thái của nó:
- Đừng nhầm. Những gã như thế mới không thể tin nổi. Tao nghi... chính gã đấy.
Nó xoa xoa hai tay vào nhau một cách phấn khích:
- Đã vậy, tương kế tựu kế. Mày cứ giả vờ không biết gì cho gã sướng...
Vài tuần trôi qua, việc trao đổi thư vẫn diễn ra đều đặn. Gã trai tóc bù xù không ngồi cạnh Trà nữa nên nó không có cơ hội bắt chuyện. Dù sao nó cũng hài lòng với những lá thư kỳ quặc và không lưu tâm tới những thứ còn lại. Ngoài chuyện trêu chọc, gã trai bắt đầu viết những vấn đề... linh tinh khác. Ví như chuyện hôm trước gã bị gọi lên bảng, chuyện gã trêu cô giáo thực tập, chuyện thằng bạn gã quay nhầm bài kiểm tra Địa bằng sách... Sử...
Ba đứa thấy khoái gã này vô cùng. Mỗi sáng Trà tới lớp mang theo những thông điệp mới lạ thì cả bọn lại xúm lại đọc, rồi bình luận, rồi lại chí chóe cãi nhau để soạn thư trả lời. Bây giờ, Trà rất thích cái khuôn mặt ngu ngơ như bị... mất trí nhớ của tên kia. Trông mái tóc rối tung ấy thì hẳn là gã rất giản dị, không cầu kỳ, theo lời Ngân là “dễ nuôi” (!), còn cái cặp vật thể kỳ lạ trên mắt gã thì như nhắc Trà: chủ nhân tôi là người chăm chỉ! Gã hơi ít nói, nhưng không sao, con trai thì nên như thế. Mới lại việc gã dịch sang nhường chỗ hôm đầu tiên chứng tỏ gã cũng là một thằng con trai không đến nỗi... quá tồi!
Ba đứa quyết định trưa hôm sau Trà sẽ lên ngồi cạnh và lật ngửa bài tên kia. Để cho gã thấy con gái Ams không thường! Gã tưởng gã vẫn đang nắm thế chủ động cơ đấy, gã đã bị xỏ mũi! Chắc gã sẽ đứ đừ đừ, đổ Trà thẳng cẳng... (!)
Nó bước lên xe, nhìn nhìn ngó ngó rồi đi xuống hàng ghế cuối, cúi người lấy tờ giấy ở gầm lên. Nó vừa bước lên hàng ghế đầu vừa lẩm bẩm:
- Không biết hôm nay bà ấy viết cái gì nữa?
Thằng nhóc ấy mặc một cái áo khoác xanh thì phải!.
Chú thích:
[1] Trường Hà Nội - Amsterdam.
Minh Nhật
Theo http://vietnamthuquan.eu/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mười bảy và những cơn mưa đầu hạ

Mười bảy và những cơn mưa đầu hạ Tiếng thầy giảng chồng lên tiếng mưa, cứ êm êm và nhạt nhòa. Buổi đầu ở một lớp học thêm mới nên Việt Anh...