Trong nhà anh chị Mẫn mấy hôm nay tươi vui hẳn
lên. Niềm vui ấy hiển hiện trong nụ cười, ánh mắt của bao người trong gia
đình. Ai nấy đều chan hòa trong không gian tươi mới, như thể là trời đất
đang vào xuân.
Mà xuân thật rồi ấy chứ, cây mai bên hiên nhà
đã nẩy lộc đơm nụ tự lúc nào rồi! Chao ôi! Trông kìa, trên vòm lá xanh tươi mơn
mởn ấy, vươn lên không biết bao nhiêu nụ, bao nhiêu đóa hàm tiếu, và cả những
bông hoa đã nở rộ, làm tươi sáng cả một góc vườn.
Chị nhìn ngắm cây mai, lòng không khỏi bồi hồi
xúc động, chị như thấy lại sáng mùa thu hôm ấy. Anh đang bê cây mai vào nhà, với
gương mặt tươi vui hơn mọi ngày. Chị đã rất thích, khi thấy những bông hoa vàng
thắm như đang tươi cười với chị.
Lúc bấy giờ, khi anh trao cây cho chị, đã đọc
mấy câu thơ: - Tặng em. “Thời gian không mới cũ/ Còn nguyên nụ cười xuân” .
- Sao bỗng dưng anh lại tặng hoa cho em? Mình
đang trong giai đoạn khó khăn mà anh!
- Anh biết chứ, nhưng em không nhớ hôm nay là
ngày gì à? Cố nhớ xem...
- A...em nhớ rồi, sinh nhật em.
- Đúng rồi, tặng em, nhưng không phải anh mua
đâu, loài hoa này bây giờ muốn mua cũng không có, một người bạn biếu cho gia
đình mình đấy.
Ánh mắt và giọng nói của anh lúc đó cũng ấm
áp vô cùng.
Chị sung sướng quá, cảm thấy mình như đang được
bao trùm trong một không gian đầy hương thơm của hạnh phúc.
Không hạnh phúc sao được, khi trong khoảng thời
gian này, anh đang mất việc, vì công ty của anh làm ăn ngày một thua lỗ, phải
giải thể. Mọi việc chi tiêu trong gia đình đều dựa vào chị, Trong khi đó việc
buôn bán ở chợ cũng gặp không ít khó khăn. Chị thấy người đi chợ luôn nhìn những
hoa quả chị bán với ánh mắt đầy nghi ngại, họ luôn hỏi nguồn gốc từ đâu? Có
phun thuốc giữ tươi xanh không?... Cuộc sống trở nên khó khăn hơn bao giờ.
Không hiểu sao, đang trong tình cảnh như vậy, bé Dung bỗng dưng lại hay ốm
đau... Anh cũng lo âu không kém, ngày nào cũng để tâm tìm kiếm việc làm. Nhưng
khi trở về nhà thì lại ở trong trạng thái mệt mỏi, buồn chán, khiến chị cũng
không dám hỏi han gì nhiều, sợ anh quá buồn nản mà đâm ra cáu gắt. Nhưng rồi,
sau khi nằm im lặng một lát, anh lại khích lệ chị, bảo: - Em đừng quá lo lắng,
rồi anh sẽ có việc làm thôi.
Vậy mà... anh vẫn không quên ngày sinh
của chị.
Chị lại nhớ, cũng vào năm đó, mùa hạ đã qua
đi vẫn với những cánh mai vàng xinh, mặc dù thời tiết rất oi nồng, mặc dù
lòng người chất chứa đầy âu lo, buồn bã. Mặc cho tất cả... cây vẫn thắm
tươi. Mà chị có chăm sóc mấy đâu, chỉ là mỗi lần nấu cơm thì tưới
nước vo gạo cho mỗi cây một ít. Vậy mà vườn cây của chị lá luôn xanh.
Rồi vào một đêm mùa đông. Chị đang nhìn đăm
đăm ra ngoài trời, chờ mong... chị chờ mãi, chờ mãi... đêm đã vào khuya,
mưa càng lúc càng nặng hạt, và hơi lạnh cành nhiều, nhưng vẫn chưa thấy
bóng dáng anh đâu. Mọi khi, giờ này anh đã về đến nhà rồi.
Chị giơ tay, định khép cửa sổ lại, nhưng rồi
đứng yên, lặng nhìn, nơi có mấy chậu cây cảnh. Dưới ánh sáng của ngọn đèn đường,
chị thấy có những đóa hoa vàng đang ngời lên sắc thắm. Chị chú ý nhìn những đóa
hoa đang ướt sững trong khí trời lạnh giá mà lòng dậy lên niềm yêu
mến. Cây đã âm thầm mang lại cho chị niềm vui và hy vọng qua từng thời gian sống.
Rồi chị chợt nhớ, dường như lâu lắm rồi thì
phải, nhiều người yêu hoa đã lãng quên nó. Có lẽ, họ không mấy thích thú khi
nhìn ngắm mãi một loài mai mà mùa nào cũng cho hoa chăng? Hay là mai Tứ
quý không thể uốn nắn một vóc dáng đẹp như các loài mai khác? Hay còn một lý do
nào khác mà chị chưa được biết? Nhưng dù sao đi nữa, thì chị vẫn yêu thích mai
Tứ quý. Bởi loài hoa này đã chuyển biến theo dòng thời gian, khi những cánh hoa
vàng đã rơi rụng đi, sẽ cho những nụ hồng, rồi hoa đỏ, có những hạt xanh, một
thời gian sau những hạt xanh ấy chuyển thành màu đen bóng, trông như răng hạt
huyền, trông rất duyên...
Cũng kể từ ngày có mai Tứ quý trong vườn, anh
không còn phải đi tìm mua mai vào mỗi cuối năm nữa, mà đem cây mai Tứ quý ấy đặt
ngay giữa hiên nhà.
Năm này cũng vậy. Anh đã nói với chị: - Em thấy
không? Đẹp, xinh... vừa xinh, vừa đẹp... và rồi anh lại ngâm nga. Thời gian còn
mới nguyên/ Một màu xuân trên cành.
Chị bật cười, trêu anh: - Anh mà xuất khẩu,
là có ngay vài câu thơ... con cóc...
Chỉ có thế thôi, mà cả hai cùng nhìn nhau cười...
không khí trong nhà ấm áp hơn bao giờ.
Tôn Nữ Minh Nghi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét