Những ngày sương nhạt
Dòng suối Lạch nguyên khởi lại hiện ra kể
ngày người ta xả hết nước hồ Xuân Hương, dù cộng đồng Lạch (Lat) bản địa đã lùi
sâu hơn từ lâu, vào tận chân núi Langbian, cách đây vài chục cây số.
VỌNG
Ai nhớ con suối nguồn cội xứ sở kể từ khi chiếc
áo sơn nguyên, những làng sơn cước của thứ xã hội bán khai bé bỏng tháo cởi hơn
100 năm trước để mang vào kiếp "phố", đô thị, muốn xem hình hài của
nó, thì hẳn đây là dịp. Đã qua 265 ngày vắng nước, đủ để cỏ dại mọc xanh dưới
đáy hồ, liếm ra dòng suối cổ xưa vùi sâu như vừa"sống lại", êm ái và
thản nhiên chảy, với nước từ thượng nguồn Hòn Bồ rong ruổi về lúc đục lúc trong
theo từng ngày mưa nắng. Nhưng ở phố núi này ai cũng biết số người nhớ con suối
Lạch kia hẳn sẽ ít hơn nhiều so với số người nhớ hồ nước Xuân Hương, bởi làng Lạch
trú vào chân núi xa xa kia sau nhiều chục thế kỷ nay vẫn lơ thơ dân số
đôi ngàn.
Dòng suối Lạch cổ xưa ngầm ẩn hiện nỗi lòng
hồ
Xuân hương khô cạn, Ảnh Nguyễn Hàng Tình
Ba ngày sau khi xả nước hồ, những người Lạch
từ trong xã Lát_thuộc huyện Lạc Dương_ mới hay, cá lớn thiên hạ đã bắt hết.
Vòng quanh hồ Xuân Hương thành "Lễ hội cá" ở xứ du lịch suốt mấy
ngày. Vậy mà hôm sau đó nữa bỗng thấy họ xuất hiện, kéo nhau ra Đà Lạt, nhảy xuống
dòng suối Lạch chỗ còn nước mà quần thảo, mót lấy những con cá cuối cùng. Đứng
trên bờ nhìn xuống, nhận ra đồng bào Lạch ngay, bởi kiểu bắt cá tập trung cao,
ánh mắt ngơ ngác, hồn hậu, và dụng cụ thô sơ của cư dân miền Thượng. Đây đó ở
nơi cầu Sắt phía thượng lưu những nhóm người Lạch già trẻ túm tụm nướng cá bằng
củi ngo ăn thoả thú ngay bên lề cỏ, dĩ nhiên mấy vị đàn ông thì đệm thêm chút
rượu đế(nên nhớ chứ không phải rượu cần!) đựng trong những vỏ chai nhựa Lavie.
Vấn đề là cá và và thú bắt cá thôi, chứ thực ra nhiều người Lạch không còn quan
tâm hay nhớ về con suối Lạch(Lat) này nữa, bởi thời cuộc đã xa lắc còn nhịp sống
thì giờ đã là trồng lơghim, và đánh cồng chiêng cho du khách xả xì - trét
mỗi khi đêm về, dù cái tên " Đà Lạt"( Da là nước, là suối; và
Lat hay Lach là người Lat, người Lạch) đã thành tên của cả xứ sở, của một Đô thị
du lịch lừng danh, nơi khách sạn cùng thị dân, xe cộ soi bóng. Những tháng ngày
hồ khô cạn này thỉnh thoảng thấy những tốp đàn bà mang gùi kéo mấy đứa trẻ con
lững thững đi theo dọc vỉa hè đường Yersin ven hồ để ra trung tâm phố xá trong
lặng lẽ và xưa cũ, họ chẳng buồn nhìn xuống lòng hồ, khiến cảm giác nơi mình mọi
thứ cứ bạc phơ ra. Ai chẳng nhớ, sau cái tên Grand Lac do người Pháp từ Âu Châu
xa lạ bỗng xuất hiện ở cao nguyên Langbian đặt thì người Việt vốn ưa mỹ ngữ mà
gọi bóng bẩy hơn cho dòng suối này là " Xuân Hương", thì
cái tên "Lat" cho dù là suối hay hồ, nước hay nguồn, vẫn gợi thương vời
vợi một cội rễ núi ngàn ngun ngút. Cùng với Hà Nội_với hồ Gươm, phố núi
cao nguyên Đà Lạt là một trong hai đô thị duy nhất của Việt Nam có hồ nước
thiêng liêng, chứa linh hồn, là thắng cảnh Quốc gia, thực thể ngọc ngà nằm giữa
lòng đô thị. Có người Đà Lạt nào ra đi không nhớ về hồ Xuân Hương?.
Người Đà Lạt có từ "ra phố".
"Ra phố" ấy là khi ngang qua hồ Xuân Hương. Thiên hạ bảo hồ Xuân
Hương là "trái tim Đà Lạt", là "con ngươi ", "chiếc
gương soi" của phố núi là vì vậy. Phố núi bé như một bàn tay, trăm thứ dồn
về chỗ trũng nhất là đây, từ sạch đến dơ, hay đến dở, tốt đến xấu, thanh lịch
hay thô kệch, tự tin hay mặc cảm, vững mạnh hay non yếu, năng lực hay kém cỏi...
Cái "Trái tim" đô thị bé bỏng này làm người ta cọ sát nhau, chạm mặt
nhau, giáp mặt nhau, lạ hoá quen, quen hoá thân, và nói quá một chút rằng cứ
như thiên hạ ở đây quen biết nhau cả.
Vì vậy, những ngày hồ Xuân Hương không còn là
hồ như thế này, mọi người hình như hẫng đi, một cảm giác về sự thiêu thiếu, trống
vắng, chơi vơi, như xa "lực hút", mất điểm tựa, đến độ có
người bảo:" sao không gian cứ từa tựa như một nơi chốn của khoảnh khắc
ngày đầu sau chiến tranh", bởi xứ sở bỗng thanh bình, thứ thanh bình lạ đến
buồn tênh, lành lạnh, hoang vắng, vơi cạn sức sống. Gặp các chủ khách sạn, họ tự
tình: "Nguồn khách cũng cạn, hẻo theo sự biến mất của hồ Xuân Hương".
Còn ông bạn già đánh xe ngựa ở đồi Tây Đức mấy tháng nay gác chiếc xà ích vào
xó vườn, khái quát gọn trơn: " Hết nước là hết ...lãng mạn!". Người
xà ích tự an ủi: Chỉ có du khách "khùng" mới cố mà ngồi lên đấy vòng
quanh để ngắm nhìn đáy hồ trơ trơ!". Tình huống éo le này làm ta
sáng mắt rằng vì sao mấy nàng Sài Gòn muốn lên Đà Lạt du chơi hay gọi điện:
"hồ Xuân Hương có nước lại chưa anh?"(như thế họ vì Đà Lạt chứ vì chi
ta!).
Dưới lòng hồ một ngày tháo nước
Ảnh Nguyễn Hàng Tình
Ảnh Nguyễn Hàng Tình
Hình như không chỉ tổn thương du khách, cạn
nước hồ Xuân Hương, Đà Lạt còn mất cả... thơ. Ông Hàn Mặc Tử lần đầu tiên (và
cũng là lần cuối cùng) đến Đà Lạt vào mùa đông năm 1933 của thế kỷ trước
từng làm bài thơ duy nhất của ông về xứ sở này chẳng nhắm ngay vào cái hồ này
mà trút hồn thi sĩ:"...Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều/ Để nghe dưới
đáy nước hồ reo/ Để nghe tơ liễu run trong gió/ Và để xem trời giải nghĩa yêu "(trong
"Đà Lạt trăng mờ"). Thiên nhiên trong vắt Đà Lạt luôn cao hơn lòng
người, thách đố tất cả, nên đấy hình như vẫn là đệ nhất thi phẩm viết về Đà Lạt
cho đến ngày nay. Lại có anh nhạc sĩ chất phát từ B'lao lên buông xả cảm xúc viết
ra thứ ca từ thật lòng: "hồ Xuân Hương là nhuỵ, là sương
khói quê nhà". Nhưng cứ theo anh chàng nhạc sĩ hàng huyện khó ghét
này thì hồ Xuân Hương mà khô cạn cũng làm ảnh hưởng đến nền nhiếp ảnh nghệ thuật.
Nhưng có lẽ chỉ những kẻ nhạy cảm thái
quá(như đám Văn nghệ), hoặc thực dụng trần trụi (như các Chủ khách sạn) cứ buồn
rầu vì hồ Xuân Hương trơ đáy kéo dài, chứ còn các những đôi lứa yêu nhau thì chả
sao, cũng phơi phới, khối cặp say sưa theo sự đẩy đưa nơi con suối Lạch: dẫn
nhau xuống nơi đáy hồ nứt nẻ kia để chụp lấy bộ ảnh cưới cho đặc sắc, lần cưới
vợ tiếp theo chắc gì gặp lại. Những bộ veston Tây sang trọng lướt đi
trong chiếc váy trắng nõn nã dài đến thê thiết như thế giữa nền cảnh nứt nẻ của
mặt đất đỏ dẫu có là kẻ chụp ảnh tồi cỡ mấy cũng không thể làm bức ảnh xấu đi,
không cảm xúc. Các đôi gái trai yêu nhau không được đạp vịt sắt, Pelado trên mặt
hồ thì cũng xoay sở bằng thú mới là hồn thênh thang theo cỏ hoang
trên mặt đất sình nứt nở kỳ ảo vậy. Lạ thật với xứ Đà Lạt, khi cỏ dại mọc đầy ở
đâu thì các loài hoa tử tế cũng bon chen, từ đâu dưới đáy hồ trỗi dậy trổ
bông quá trời.
Nhưng cũng lắm người hàng ngày qua lại cứ ném
vào những tiếng "trách" móc cho ai không lo tập trung những chuyện cần
kíp sống còn khác cho xứ sở du lịch mà nổi hứng cho tháo cạn hồ, và phá cầu ông
Đạo (cây cầy ngăn dòng suối Lạch mà hình thành nên hồ nước Xuân Hương) để làm
cho được một đường cầu - cống đời mới, dù đường cầu cũ người Pháp làm quá chuẩn
mực, bền chắc, chưa cần thiết phải mất thời gian và tiền bạc cho việc đập bỏ, bởi
theo nhận định cũng xài được hai chục năm nữa. Còn hồ thì mới vét lần thứ hai
cách nay chỉ hơn mười năm trong lịch sử gần trăm năm của nó. Lòng hồ là lai
láng, trải dài, nhưng vét đến chỗ hết hứng thì chặt ngang, không vét nữa, cứ
như thiên nhiên hoạt động bồi lắng theo "kịch bản". Khi phá cầu
ra, người ta té ngửa vì người Pháp thiết kế đặc biệt quá, khác xa đoán định của
"chuyên gia Thuỷ lợi" tỉnh nhà, nên loay hoay mãi không tìm ra giải
pháp xử lý, cách thức thi công phù hợp trên con suối Lat. Chẳng lẽ quay lại đi
cầu cứu đám Thực dân, lục lại hồ sơ thiết kế về chiếc cầu ông Đạo ở bên Pháp?
Từ đó, công trình cà dựt, đủng đỉnh, bỏ bê, công nhân lèo tèo như sương khói, dầm
dề suốt từ mùa khô sang mùa mưa vẫn không xong (và cũng không biết đến bao giờ
kết thúc), gặp lại mùa khô, như thể thách thức bá tánh vậy. Có thời điểm cô bác
phố núi "tắm" trong bụi, thay vì mù sương dấu yêu, bởi xe cộ chở bùn
đất tung hoành. Nhiều cửa hàng, cửa hiệu ở đường Phạm Hồng Thái, Yersin,
Mimoza.. đóng cửa để... tránh bụi. Tốn kém hơn 100 tỉ đồng của dân là một chuyện,
nhưng đẩy cả cộng đồng tới cảm giác mỏi mòn, ngóng trông là tổn thất
khó bù đắp, không thể thanh minh.
Hồ Xuân Hương là một tác phẩm đô thị
khi đầy nước có những buổi sớm
long lanh thế này, Ảnh Nguyễn Hàng Tình
khi đầy nước có những buổi sớm
long lanh thế này, Ảnh Nguyễn Hàng Tình
Dòng thời sự chủ lưu của người Đà Lạt những
tháng qua vẫn chỉ là "Câu chuyện hồ Xuân Hương". Ngày nào người ta
cũng hỏi nhau: "Bao giờ xong?". Chuyện đại sự mà như giỡn; thân thể
ngọc ngà của trinh nữ mà đụng vào nặng tay. Cái hay là ngắm bụi đất thay sương,
cảm xúc bị chấn thương, khách sạn ế ẩm, nhưng không một người dân, hàng quán,
cơ sở lưu trú nào kiện nhà chức trách. Chả ai nghĩ đến chuyện giảm thuế cho dân
năm này. Ai đó từ Sài Gòn vì quá nhớ Đà Lạt lại có tuần nhảy lên, thì chao ôi
kêu trời với tình cảnh cái hồ mang tên con gái. Nhưng lữ khách bỗng khen:
"Thế mới biết người Đà Lạt luôn hiền lành, rộng lượng, bao dung với chính
quyền !".
Khó như chuyện ở kỳ hội nghị của các nước
Asean vừa diễn ra ở Đà Lạt, ai đó bày trò lấy đất chặn qua loa lại cho
lòng hồ có ít nước tụ, mặt nước lưa thưa nham nhở lềnh bềnh bụi rác
giữa một công trường bốn bề bề bộn thế_rồi ngay sau khi khách rời Đà Lạt
thì cho xả ngay_mà người ta vẫn làm được. Dân phố núi thứ thiệt thấy xứ sở vốn
được xem dù hoàn cảnh nào cũng tử tế- trung thực - văn minh- thanh lịch Đà Lạt
mà nay cũng sống đối phó, diễn kịch nên ngạc nhiên.
Rồi cũng có ngày hồ Xuân Hương sẽ "trở về",
người Đà Lạt sẽ không "nhớ" nó nữa, nước sẽ phủ tràn từ thượng lưu cầu
Sắt đến hạ lưu đập cầu ông Đạo, khói sương sẽ tha thướt lan toả, dáng cây Liễu
Rũ bên hồ cùng nhà Thuỷ Tạ kia sẽ có mặt nước để soi bóng, và tiếng vó ngựa người
bạn già tôi sẽ khua vang ven bờ.
Ông Kiến trúc sư người Pháp Enesrt
Hébrard_người đưa ra ý tưởng ngăn con suối Lạch ngõ hầu tạo hồ nước cho Đà Lạt
thành đô thị thanh cảnh, và ông Kỹ sư công chánh Labbé_người đứng ra ngăn đập
trên suối_ quả làm "khổ" trái tim người Đà Lạt đến tận ngày nay. Hai
vị đã thành người thiên cổ từ nửa thế kỷ trước, nhưng hồ Xuân Hương đã thành
thân thể, ruột gan Đà Lạt, như một thứ di sản đô thị sống động vĩnh cửu, hồn
vía một xứ sở.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét