Huyện phố Hàm Tân nằm gần vùng biển nhỏ quê hương miền Nam Trung Bộ, với đủ biển sóng, dương liễu, lau lách thuyền sông, đồi non cồn cát, dốc núi sương mù dặm ngàn thôn xa, phố huyện sân rêu, đàn chim di rét…Giữa khung trời tĩnh lặng ấy, Đoàn Thuận sinh trưởng, vào đời, và nhà thơ cất lên những điệu ru ca đằm thắm nhất. Quả thật Lời Chiều chính là những lời ru dịu ngọt, làn điệu lục bát trữ tình của ngàn đời đất mẹ. Đoàn Thuận biến đời ông thành chiếc võng, và ông đã ru (như từng được Mẹ ru thuở thiếu thời) ru mây, hoa cỏ, sương, đồi, đêm, chiều… Đáp lại sông, biển, đời cũng ru ông miệt mài. Thơ Đoàn Thuận qua Lời chiều, cho thấy một niềm yêu thương quê nhà dạt dào,vùng đất mỗi con sông, mỗi làn hương đều kết dính bền bĩ vào tâm hồn nhà thơ. Trong những bước chân đi (“Nắng mưa làm mỏi bước đời”) hẳn có lúc Đoàn Thuận cũng ngại ngùng…Ông không chỉ dặn lòng, ông gọi người: ”Xin người hãy chậm chân chiều”…Ở nhà thơ cái gì cũng thong thả như thế. Sự thong thả khiến ta dễ liên tưởng về một thời gian đã qua, một không gian đã mất, với bóng dáng Đường Thi, những nàng thương nữ những bác hoàng hạc, những động đào nguyên:
Ngập ngừng một bước trần ai
Người xưa chốn cũ đã ngoài thời gian
Tuổi thơ và tình yêu trong Lời Chiều, chỉ le lói ít lần. Phải chăng Đoàn Thuận quay mặt cùng nó? Chưa hẳn! Hãy nghe ông ví von:
Ta theo hạt bụi vào đời .
Đã thành viên cuội một thời trẻ thơ.
Ngập ngừng một bước trần ai
Người xưa chốn cũ đã ngoài thời gian
Tuổi thơ và tình yêu trong Lời Chiều, chỉ le lói ít lần. Phải chăng Đoàn Thuận quay mặt cùng nó? Chưa hẳn! Hãy nghe ông ví von:
Ta theo hạt bụi vào đời .
Đã thành viên cuội một thời trẻ thơ.
Thật ngộ nghĩnh và không kém thâm trầm. Tình yêu thì qua hình ảnh mềm mại:
Phố quen chợt rụng lá vàng.
Một người nghiêng nón bên hàng dương xa.
Phố quen chợt rụng lá vàng.
Một người nghiêng nón bên hàng dương xa.
Cũng có lúc Đoàn Thuận vẽ lên cảnh chia lìa. Chẳng thở than, chỉ nghe len vào hồn những âm vang rất nhẹ:
Trong mưa lẫn giọt mắt buồn tiễn đưa.
Những dòng lục bát, lời ru chiều của Đoàn Thuận, sau cùng là hơi thở của vùng quê hương dịu dàng, tắm đẫm ngôn ngữ và đời ông. Ông viết nên, hãy thôi,cứ gọi đấy là những tiếng hót của một loài chim:
Có con chim lẫn phố mây.
Để rơi tiếng hót xuống đầy hoàng hôn.
Những dòng lục bát, lời ru chiều của Đoàn Thuận, sau cùng là hơi thở của vùng quê hương dịu dàng, tắm đẫm ngôn ngữ và đời ông. Ông viết nên, hãy thôi,cứ gọi đấy là những tiếng hót của một loài chim:
Có con chim lẫn phố mây.
Để rơi tiếng hót xuống đầy hoàng hôn.
Saigon,11/1995
Trần Phương Như
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét