1/ Con sông quê tôi chảy qua giữa hai cánh đồng làng.
Đây chỉ là một dòng sông nhỏ, tách ra từ con sông lớn. Quanh
năm bốn mùa, màu nước sông có thể khác nhau, nhưng bao giờ cũng đậm chất phù
sa. Đó chính là màu của sự phì nhiêu màu mỡ mà dòng sông đã đem đến cho những
cánh đồng.
Không biết dòng sông đã từng sùng sục chảy siết ở tận nơi
đâu, chứ khi qua làng tôi, trôi êm ả lạ lùng. Nếu không có những làn sóng lăn
tăn, vào những buổi chiều hè, ta có thể nghĩ đó là một tấm gương lớn tráng bạc
cho những đám mây soi bóng. Nhưng chính những làn sóng nhỏ ấy đã tạo cho dòng
sông một nét đẹp, chúng tạo ra ánh lấp lánh không ngừng dưới ánh nắng chiều.
Người làng tôi đi qua sông bằng đò ngang, bến đò ở chỗ cuối
con đường rộng. Ở đó, dưới bóng mát của một cây dừa cổ thụ, người chèo đò thường
che mặt trong bóng chiếc nón lá, nằm nghỉ khi vắng khách. Đó cũng là chỗ cho
khách qua đò ngồi lại khi chưa gặp chuyến đò sang. Đò thường đông khách vào lúc
sáng sớm và buổi chiều. Những lúc ấy, con đò phải qua qua lại lại liên tục,
chuyến nào cũng đầy người, chen chúc đủ màu áo, nhất là màu áo rực rỡ của các cô
gái làng, màu áo trắng và khăn quàng đỏ của học sinh đi học. Dòng sông râm ran
tiếng cười, chuyện trò, trải rộng khắp bốn bề.
Người chèo đò là một ông cụ đã ngót sáu mươi nhưng trông còn
cường tráng và nhanh nhẹn. Cụ đẩy mạnh mái chèo, tạo nên những xoáy nước tròn
sâu, đẩy con đò về phía trước, làm những ngọn sóng bị cắt ngang, tóe ra những
tia bụi nước. Cụ là người chèo đò có trách nhiệm, coi nghề chở đò không chỉ là
nghề kiếm sống mà còn là công việc giúp đời, nên khi ai có việc cần kíp, dẫu
lúc đêm khuya, gà gáy, cụ cũng vui vẻ chèo chống mà không đồi hỏi gì.
Buổi chiều về trên bến sông thật vui. Ấy chính là lúc trẻ con
trong làng tụ họp. Chúng bơi lội, reo hò, bày các trò chơi, làm ầm vang cả một
quãng sông. Đối với những nhà gần bờ sông thì đây là nơi giặt giũ. Các chị, các
bà vừa làm vừa trò chuyện về việc nhà cửa, đồng áng.
Mỗi khi có việc gì đi xa làng, nghĩ đến làng là tôi nghĩ đến
dòng sông, cứ như nó chính là cái tạo nên làng tôi vậy. Mai sau, hẳn làng tôi sẽ
đổi khác; dòng sông, bến đò sẽ khác. Nhưng làm sao tôi quên được cái không khí
êm đềm, thú vị trên dòng sông hôm nay?
Tả một dòng sông hùng vĩ và thơ mộng theo quan sát hoặc tưởng
tượng của em.
2/ Hà Nội quê em có con sông Hồng đỏ nặng phù sa. Dù có đi đâu,
em vẫn nhớ về sông Hồng.
Con sông Hồng chay qua lòng Hà Nội. Sông chảy giữa những bãi
mía, bãi ngô, bờ dâu xanh ngắt. Mặt sông thường đỏ như màu gạch non, phải chăng
vì thế mà có tên là sông Hồng?
Dòng sông đẹp như một dải lụa đào vắt ngang lên tấm áo màu
xanh của đồng bằng Bắc Bộ. Con sông gắn với thời thơ ấu của em. Em và sông như
hai người bạn thân thiết. Mỗi buổi sáng đẹp trời, con sông Hồng mới nhộn nhịp
làm sao! Từng đoàn thuyền đánh cá giong buồm thả lưới trắng xóa cả mặt sông. Những
tiếng hò, tiếng hát vang lên. Tàu thuyền đi lại tấp nập như mắc cửi. Hai bên bờ
sông, cỏ còn ướt sương đêm, mà các bà, các chị xã viên đã ra ruộng tỉa bắp, hái
dâu.
Buổi trưa, trẻ con rủ nhau ra bơi lội vùng vẫy như những chú
cá heo. Cuối hè, nước sông thường lên cao và đục ngầu. Đó là màu phù sa, gợi một
mùa bội thu sắp tới.
Em nhớ có một nhà thơ đã ví Hà Nội như một cô gái mặc áo đỏ
sông Hồng. Sự so sánh đó thật đẹp và hợp lý. Sông Hồng hùng vĩ, thơ mộng mãi
mãi là hình ảnh đẹp của quê hương em. Em quý sông Hồng.
3/ Quê tôi có dòng sông Hồng chảy qua. Nơi đây đã chôn dấu không
biết bao nhiêu kỷ niệm của tôi thời bé dại. Đến khi lớn khôn, tôi vẫn chẳng thể
nào quên được người bạn hùng vĩ ấy.
Từ trên cao nhìn xuống, dòng sông như một dải lụa đào vắt
ngang đồng bằng Bắc Bộ. Nước sông đỏ như màu gạch non. Hai bên bờ, những bãi
mía, nương dâu xanh mướt một màu. Bình thường, dòng sông luôn hiền hòa và lặng
lẽ. Chính dòng sông ấy đã nuôi sống cả nhà tôi. Mẹ tôi là người lái đò trên
sông đã bao năm mới cảm nhận được con sông, hiểu nó như người bạn. Nhà thơ Tế
Hanh có viết:
Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Con sông của Tế Hanh thật là đẹp, nên thơ. Chính vì vậy mà
nhà thơ rất yêu nó. Sông Hồng lại có một vẻ đẹp khác. Chúng tôi coi nó như một
người bạn đã chia sẻ. Nhớ những buổi tắm sông, thấy vị phù sa mằn mặn, mát nồng,
chúng tôi lại càng yêu sông hơn, cứ muốn vùng vẫy mãi trong làn nước mát. Sồng
Hổng đẹp lắm! Cùng một ngày, mà nó có đến ba màu khác nhau. Những màu sắc rất
thật của thiên nhiên mà con người khó có thể tạo ra được. Buổi sáng nhờ mặt trời
thân thiện chiếu vàng, dòng sông như được khoác thêm một chiếc áo choàng lung
linh, dát bạc lên trên lớp áo đỏ gạch. Trưa đến, những hạt nắng thi nhau xuống
tắm làm cho con sông ánh lên màu nắng vàng hoe. Chiều về, khi ánh mặt trời dần
dần dịu lại, sông lại trở về lớp áo giản dị thường ngày, là nơi để trẻ con vui
đùa, các bà mẹ vừa nói chuyện vừa giặt quần áo, cảnh sinh hoạt tấp nập, đông
vui, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng cười khanh khách của lũ trẻ. Buổi tối bên sông,
tôi thường rủ các bạn thả đèn hoa. Dòng sông lúc này được ánh trăng chiếu vào,
rực rỡ, lung linh kỳ ảo như khoác chiếc áo vàng lóng lánh. Chúng tôi chạy đến bờ
sông, thả những chiếc đèn bằng giấy màu xuống. Đẹp quá! Sáng quá!
Sông Hồng thơ mộng là vậy nhưng khi mùa lũ lụt đến, nó thay đổi
hẳn. Tôi còn nhớ như in cái lần ấy, khi tôi chạy ra vui đùa với con sông mà
không biết mùa lũ đã tới. Tôi bỗng thấy nước sông sôi sùng sục, tung bọt đỏ ngầu,
giận dữ cuồn cuộn chảy. Tôi sợ hãi chạy về hỏi mẹ: "Mẹ ơi! Con sông bị phù
phép rồi mẹ ạ! Nó hung dữ lắm, khác hẳn mọi ngày!".
Cho đến bây giờ, sông vẫn là người bạn vô cùng thân thiết của
tôi
Mẹ cười, xoa đầu tôi, nói rằng:
- Không phải đâu! Đó là lũ lụt! Khi mùa lũ hết, con sông sẽ
hiền hòa như xưa.
Tôi đã hiểu rằng đó là hiện tượng thiên nhiên mà con sông lớn
nào cũng có. Ngày ngày trôi qua, mùa lũ khép lại, con sông lại trở về như xưa,
dòng nước phù sa đi tưới tắm cho bao miệt vườn cây trái. Tôi không còn sợ mỗi
khi con sông "thay đổi" nữa, mà tôi cảm thấy tự hào vì đó là nét hùng
vĩ của con sông quê tôi.
Cho đến bây giờ, sông vẫn là người bạn vô cùng thân thiết của
tôi. Sông gắn bó với tuổi thơ tôi và cả khi tôi trưởng thành. Mỗi lần về thăm
quê, tôi lại cùng bọn trẻ thả đèn giấy trôi sông. Mặt sông lại ánh lên như chào
mừng tôi trở về với mảnh đất quê hương yêu dấu.
4/ Con sông Hồng chảy qua quê hương em. Dòng sông đẹp như một dải
lụa đào vắt ngang lên tấm áo xanh mướt của đồng bằng Bắc Bộ. Nó đã gắn bó với
tuổi thơ ấu của em, làm ấm lòng biết bao trái tim bé nhỏ. Ôi! Con sông thân
thương!
Xa xa, dáng nằm của con sông Hồng vẫn muôn đời đỏ nặng phù
sa, thế đứng hiên ngang như rồng cuộn hổ ngồi ngàn năm hiện lên ấm màu hoài niệm.
Có lẽ mặt sông thường đỏ thắm như màu thẹn thùng của màu môi thiếu nữ. Ánh bình
minh vàng chan hòa trên mặt sông ấm áp. Những đám cỏ non còn ướt đẫm sương đêm,
ngơ ngác trong giấc mộng ngọt ngào. Từng đoàn thuyền giong buồm ra khơi, thả
lưới đánh cá. Những tiếng hò, tiếng hát vang lên xáo động cả mặt sông. Trông
kìa, các em bé té nước cho nhau cười như nắc nẻ. Chúng bơi lội, chúng lặn ngụp
như những chú cá heo. Sông dịu dàng ôm chúng vào lòng như một người mẹ. Sông chảy
giữa những bụi râu, bãi mía xanh ngắt. Tiếng sóng vỗ ì oạp vào bờ, như hát, như
reo vui cùng chúng em. Hai bên bờ, các cô các bà đem chăn màn ra giặt ra phơi,
mồ hôi ướt đẫm tấm lưng gầy…
Ôi dòng sông! Sông đẹp dịu dàng trong những ngày nắng đẹp,
sông trắng xóa trong những cơn mưa bụi mùa hè. Sông đỏ ngầu, ầm ầm, tức giận chảy
xiết mỗi khi nước lũ tràn về. Sông muốn cho chúng em cuộc sống yên bình.
Sông ơi! Sông hãy đưa nước về nuôi sống cho những cánh đồng
bốn mùa tươi tốt. Sông hãy đưa cá về nuôi sống những người dân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét