Minh cũng một thời si mê Hằng nhưng chưa hề dám tưởng
tượng rằng có ngày mình gặp và ở chung với người kỳ nữ ấy trong một hoàn cảnh đặc
biệt như thế này...
Người ta phát hiện ra ca sĩ Thu hằng trốn đi từ sau bữa cơm
chiều. Hồi còn mặt trời, anh em đi làm cỏ đậu về đã không thấy Hằng rồi. Đến bữa
ăn, cô lại vắng mặt. B tưởng sinh nghi, tìm khắp nơi.
Đội bảo vệ trường do đồng chí Bảy Lãnh chỉ huy, xách súng bơi
qua sông. Đội gồm ba người.
Một: Tư Hào, trước làm đội trưởng đội bảo vệ, hễ khi học viên
trốn đi mà bắt được là anh ta đánh. Chuyện ấy đến tai ban giám hiệu trường. Tư
Hào bị cách chức, Bảy Lãnh lên thay. Bảy Lãnh “chánh trị” hơn, điềm đạm, có
tình có lý hơn. Nhưng cũng rất cứng rắn.
Hai: Minh Vồ, một tay du đãng chán đời đi làm găng tơ đường sắt.
Nghề của anh ta có liên quan đến bộ bài ba lá và con dao găm. Minh Vồ một thời
làm mưa làm gió suốt tuyến đường từ ga Long Khánh về tới Sài Gòn bất kể lực lượng
an ninh trật tự trên tàu. Nửa năm cải tạo, anh ta “chuyển biến tốt” và được bổ
sung vào đội bảo vệ của trường.
Người thứ ba là Bảy Lãnh.
Ba người cầm ba cây đuốc, chỉ có mình Bảy Lãnh mang súng. Tư
Hào xách cái rựa ngoéo, đi trước mở đường. Bảy Lãnh theo sau, Minh Vồ đi cuối
cùng. Nhiều lần anh phải chạy vì Tư Hào đi nhanh quá, mới thấy ánh đuốc loáng
trong lùm cây này đã biến mất trong bụi rậm kia. Tư Hào nóng lòng vì anh ta thấy
có trách nhiệm trong vụ trốn trại này. Chính anh ta dẫn đội Thu Hằng đi hái chuối
rừng. Tới nơi, anh ta còn ba hoa chỉ đường này về Long Khánh, đường kia ra xa lộ,
đường nọ đi Vũng Tàu làm như thể mình là dân kháng chiến ở rừng lâu đời lắm. Thế
là Thu Hằng để ý và trốn đi.
Bảy Lãnh chợt ra hiệu cho mọi người dừng lại. Anh giơ cao ngọn
đuốc khỏi đầu. Ánh lửa vàng cam chiếu long lanh trên những giọt mồ hôi rịn lấm
tấm trên trán, anh nói:
Minh chọn hướng bên trái. Anh muốn đi về phía ấy vì hình như
thoáng trong gió anh nghe có hương hoa gì rất nhẹ và ánh trăng sáng bạc như sữa.
Minh đi rất nhanh trên lối mòn của thú rừng, chần chờ một chút trên bãi cỏ đầy
vết chân nai, nghe ngóng hồi lâu rồi quyết định tắt đuốc.
Ánh trăng chảy quanh anh. Minh nghe mùi thơm dịu của hoa ngọc
lan bay ngan ngát. Biết đâu Thu Hằng không bị cái mùi thơm này dẫn dắt. Minh
nghĩ như thế vì hương hoa nhắc anh nhớ đến mùi nước hoa mà Hằng vẫn thường
dùng. Hôm đầu tiên bị bắt và đưa tới trường này Hằng đi ngang qua chỗ Minh đang
cuốc đất, anh cũng nghe sực nức mùi nước hoa đắt tiền ấy, ngẩng lên, thấy một
tiểu thư toàn đen, tóc óng ả trên bờ vai. Minh lặng người đi. Trời ơi, ca sĩ
Thu Hằng chứ còn ai. Cô ca sĩ một thời quyến rũ giới trẻ bằng giọng ca khàn
khàn đầy nhựa thuốc lá. Thế rồi mất biệt thời gian dài, và một đêm kia, trong
cuộc vây bắt một toán buôn thuốc phiện lậu người ta nhận ra Thu Hằng với
khẩu ru lô nạp đạn sẵn trên tay.
Minh cũng một thời si mê Hằng nhưng chưa hề dám tưởng
tượng rằng có ngày mình gặp và ở chung với người kỳ nữ ấy trong một hoàn cảnh đặc
biệt như thế này.
Minh rọi đèn bấm vô một bụi rậm vừa có tiếng động. Đó chỉ là
một con thỏ rừng. Anh tìm kiếm quanh một hố đá rồi đi theo tiếng nước róc rách.
Hương hoa ngọc lan tỏa ngát một vùng rừng. Minh dừng lại, lắng nghe tiếng vi vu
của trăng sau tầng lá mỏng trên đầu. Ngọn gió đi qua như có một đôi cánh
mỏng trong suốt. Anh tưởng tượng ra Thu Hằng đang đứng tần ngần bên suối.
Minh gọi vừa phải:
- Thu Hằng ơi, về đi.
Dòng suối đã hiện ra dưới thấp, chỗ có những chiếc lá chuối
nước lấp lánh ánh sáng. Nếu mình gặp Hằng ở đây mình nói sao để cho Hằng quay về?
Chắc chắn là phải giải thích, nếu cần thì năn nỉ. Nhưng nếu hỏi mà Hằng không
trả lời, nếu giải thích mà Hằng chỉ nhún vai như đã từng nhún vai và nói thẳng
vào mặt mình: “Anh sức nào mà theo tán tôi. Xin cho tôi hai chữ bình an đi anh
Minh Vồ ạ.” Hằng nhấn mạnh chữ “vồ” một cách cay độc và châm chọc rồi cười, môi
nhếch lên. Nhưng khổ chưa, Minh vẫn không thấy trong nét cười ấy có chút gì
đáng giận, cái nét cười sao mà duyên dáng quá, cái dáng đi sao mà y hệt như cô
đào Michèle Mercier! Minh chỉ nói mấy tiếng: “Thu Hằng ạ, rồi cô sẽ hiểu rằng
tôi không còn là thằng Minh Vồ ngày trước đâu, tôi đã được làm nhân viên của
trường thì cũng đủ chứng tỏ…”
Thế rồi Minh đến dòng suối, đi khuất vào những lùm cây bên
con đường mòn nhỏ. Anh chợt nghe lẩn trong tiếng róc rách có tiếng lội nước lõm
bõm rất gần.
Dưới ánh trăng, Hằng xắn quần lội qua suối. Minh đứng lặng im
một lúc rồi nhón chân đi lại phía ấy. Lúc đã đến thật gần cô gái, anh đột ngột
rọi đèn bấm thẳng vào mặt cô và nhảy ra chỗ mỏm đá, đứng dạng chân, hai
tay chống mạnh. Thu Hằng rú lên một tiếng khẽ.
- Cô theo tôi về!
Trong ánh mắt đen đẹp tuyệt vời kia, Minh thấy nỗi sợ hãi.
Đột nhiên Hằng nhích tới một bước, mái tóc sổ tung, mặt ngửa
ra dưới ánh trăng. Cô năn nỉ.
- Ở đây chỉ có anh với tôi. Anh tha tôi đi. Anh làm ơn đưa dùm
tôi ra ngoài lộ rồi tôi đền ơn anh.
Minh ngây người trước sự gần gũi đột ngột ấy, anh không biết
xử trí ra sao, chỉ biết một cách mơ hồ rằng những lời yêu cầu ấy không thể thực
hiện được, rằng làm như thế là trái.
- Không. Cô phải theo tôi về trường. Tôi không thể để cô trở lại
thành phố, sống lại kiếp sa đọa cũ.
Minh nói một cách khốn khổ, như van xin, như tỏ tình.
Bỗng nhiên cô gái ôm chầm lấy Minh, dụi đầu vào ngực anh rồi
bật khóc.
- Anh Minh ơi, Hằng đi lạc trong rừng, gai cào nát cả chân đây
này.
Minh rụng rời tay chân, anh lắp bắp nói:
- Vậy thì cô phải về để tôi băng bó cho.
- Hằng không thể sống ở đó thêm một ngày nào nữa. Xin anh nghĩ
tình, dẫn Hằng ra tới ngoài lộ thôi. Anh muốn gì em cũng chiều.
Một cái cúc áo được mở ra. Minh ngăn tay cô lại.
Thu Hằng gục xuống, khóc.
Minh ngồi xuống một tảng đá lớn, tựa cằm lên hai đầu gối, đăm
đăm nhìn xuống suối. Nước róc rách dưới chân anh. Đột nhiên anh nói:
- Cô đi đi! Hãy đi nhanh lên, không thì người ta sẽ đến đây bắt
cô ngay bây giờ.
Ngay lúc ấy Tư Hào và Bảy Lãnh xuất hiện. Thu Hằng vụt
chạy vào rừng. Bảy Lãnh lên đạn, đuổi theo. Còn lại Tư Hào và Minh.
- Tại sao mày thả nó? Tư Hào hỏi.
- Tôi không thả.
- Láo. Chính lũ tao đã chứng kiến mọi việc.
Trong rừng có tiếng nổ. Tư Hào và Minh chạy băng vô rừng. Họ
lùng sục một lúc mới gặp được bảy Lãnh. Tư Hào hỏi:
- Nó đâu rồi?
- Không biết. Nó biến như ma.
Minh thở phào. Họ tiếp tục lùng sục nhưng vẫn không tìm được
cô ca sĩ. Bảy Lãnh giận điên, chĩa súng vô ngực Minh Vồ:
- Thằng khốn. Mày có biết tội mày như thế nào không?
Minh im lặng. Tư Hào móc còng số tám ra còng tay Minh.
- Mày ở tù thay cho nó hiểu chưa!
Minh bình thản nói:
- Tôi đã lường trước được việc ấy rồi. Các anh dẫn tôi về đi.
Nhưng ngay lúc ấy, một bóng người từ trong bụi rậm đi ra đứng
án ngữ trước mặt ba người đàn ông.
- Thu Hằng đây! Tôi có trốn đâu. Chỉ đùa một tí thôi. Tại sao
các anh lại còng tay anh Minh.
Tư Hào nhảy bổ tới, Thu Hằng né sang bên và cười khanh khách:
- Anh làm gì vậy? Nếu trốn thì tôi đã không xuất hiện. Bây giờ
thì tôi muốn ở lại làm bạn với anh Minh cho vui.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét