Dương Nghiễm Mậu, con người nội soi trong
Tiểu sử:
Dương Nghiễm Mậu tên thật là Phí Ích Nghiễm, sinh ngày 19
tháng 11 năm 1936 tại quê nội làng Mậu Hòa (quê ngoại làng Dương Liễu), huyện
Đan Phượng, phủ Hoài Đức, tỉnh Hà Đông. Từ 12 đến 18 tuổi sống ở Hà Nội. Học tiểu
học ở trường Hàng Than, trung học, Chu Văn An, viết đoản văn, tùy bút cho báo
trường và các báo có phụ trang văn nghệ học sinh. 1954 di cư vào Nam với gia
đình, năm đầu ở Huế, năm sau ra Nha Trang, hè 1957 vào sống hẳn Sài Gòn .
Từ 1957 trở đi viết nhiều: tạp văn, tùy bút, đoản văn, truyện
ngắn, truyện dài. Tiểu thuyết đầu tay Đầy tuổi tôi đăng trên tạp chí Văn Nghệ từ
số 2, tháng 3/1961 (sau in thành sách đổi tên là Tuổi nước độc, Văn, 1966),
truyện ngắn Cũng đành in lần đầu trên báo Tân Phong của Trương Bảo Sơn; truyện
ngắn Rượu chưa đủ, trên Sáng Tạo (bộ cũ, số 28-29 tháng 1-2/1959) đã xác định
phong cách văn chương Dương Nghiễm Mậu. Từ 1962, làm tạp chí Văn Nghệ với Lý
Hoàng Phong, đồng thời viết cho Sáng Tạo, Thế Kỷ 20, Tin Sáng, Văn, Văn Học,
Bách Khoa, Giao Điểm, Chính Văn, Giữ Thơm Quê Mẹ, Sóng Thần… Tập truyện ngắn đầu
tay Cũng đành do tạp chí Văn Nghệ xuất bản năm 1963. Truyện dài Gia tài người mẹ
(Văn Nghệ, 1964), được giải thưởng Văn Chương Toàn Quốc (miền Nam), 1966.
1966 nhập ngũ. Từ 1967 làm phóng viên quân đội đến 30/4/1975.
Lập gia đình năm 1971, với Hồ Thị Ngọc Trang, giảng viên Anh ngữ. Sau 30/4/1975
bị bắt giam. 1977 đươc tạm tha. Từ 1977, học nghề sơn mài và sống bằng nghề này
tại Sài Gòn.
Tác phẩm đã in:
Truyện ngắn:
Cũng đành (Tạp chí Văn Nghệ, Sài Gòn, 1963), Đêm (Giao Điểm,
1965), Đôi mắt trên trời (Giao Điểm, 1966), Sợi tóc tìm thấy (Những tác phẩm
hay, 1966), Nhan sắc (An Tiêm, 1966), Kinh cầu nguyện (Văn Xã, 1967), Ngã đạn
(Tân Văn, 1970), Cái chết của… (Văn Xã, Sài Gòn, 71; An Tiêm, tái bản, Paris,
2001)…
Truyện dài:
Gia tài người mẹ (Tạp chí Văn Nghệ, 1964), Đêm tóc rối (Thời
Mới, 1965), Tuổi nước độc (Văn, 1966), Phấn đấu (Văn, 1966), Ngày lạ mặt ( Giao
Điểm, 1967), Gào thét (Văn Uyển, 1969), Con sâu (Sống Mới, Hoa Kỳ, không đề
năm)…
Những tác phẩm khác: Địa ngục có thật (bút ký, Văn Xã, 1969),
Quê người ( Văn Xã, 1970), Trong hoang vu, Tên bất lực, Kẻ sống đã chết, v.v…
Hơn bốn mươi năm sau khi xuất hiện, Dương Nghiễm Mậu vẫn còn
là nhà văn avant-garde đối với văn học Việt Nam bởi những suy tưởng và cách đặt
vấn đề của ông vẫn còn nguyên những mấu chốt bí mật, nhiều truyện ngắn với lối
cấu trúc rất lạ, chưa ra khỏi vòng trăn trở tìm tòi của người viết hôm nay. Mỗi
nhân vật của Dương Nghiễm Mậu là một trường hợp tự phân, tự hủy, bị kết án
chung thân phải sống, họ thuộc thế giới những thân phận lầm lũi đau, âm thầm chết,
thui chột, khô khốc một mình, không kẻ đoái hoài, không phuong điều trị.
Với Dương Nghiễm Mậu, những bi đát trong cuộc hiện sinh này
không chỉ là những vết thương “nhìn thấy” như cảnh cường hào đàn áp nông dân
trong Tắt đèn Ngô Tất Tố, như xã hội trộm cắp sa đọa trong Bỉ vỏ Nguyên Hồng…
mà còn là những vết thương không nhìn thấy trong con người. Nhưng những “nội-tâm-thương”
ở Dương đã khác nhiều với vết thương nội tâm trong văn học tiền chiến, nó “trẻ”
hơn, dữ dội hơn, có những đòi hỏi phức tạp hơn, mang tính bản thể hơn là tâm
lý, và khác biệt hẳn những ngòi bút phân tích Khái Hưng, Nhất Linh…
Mai Thảo tinh vi nhận xét: “… Dương Nghiễm Mậu bao giờ cũng đến
với tôi bằng khuôn mặt đó. Khuôn mặt một người nhắm cả hai mắt lại, cho cái
nhìn trở thành cái nhìn bên trong, cái nhìn tâm hồn, và nụ cười tủm tỉm hóm hỉnh
là chân dung Mậu ở tấm hình chân dung ngộ nghĩnh của Trần Cao Lĩnh.” (Mai Thảo,
Con đường Dương Nghiễm Mậu, trong cuốn Chân dung mười lăm nhà văn nhà thơ Việt
Nam, Văn Khoa 1985, trang 89). Mai Thảo đã nhận ra nét riêng tư nhất của Dương:
một con người nhìn vào mình, nội soi mình, đó cũng là tính chất chủ yếu của văn
chương Dương Nghiễm Mậu, và là điểm đầu tiên gần gũi với triết học hiện sinh.
Ở Dương Nghiễm Mậu, trong những tác phẩm hay, nhân vật không
khởi đi từ một thứ bản chất có sẵn, mà tự xây dựng nên cá tính của mình qua phản
ứng trước mọi tình huống. Tâm lý ít khi “bị” phân tích, hoặc tránh bị phân
tích, cũng chẳng thể hiện qua hành động mà tâm lý là hành động, tâm lý nằm
trong hành động. Con người có đó, trơ ra, hiện hữu. Sự hiện hữu có trước bản chất
là điểm thứ nhì tương quan với triết học hiện sinh.
Với Dương, những khổ đau không còn thuần túy tinh thần nữa mà
nó đã truyền sang thể xác, một sự giao thoa vật chất – tinh thần mà nhân vật nhận
thức được. Sự nhận thức là nét đặc thù thứ ba đến từ ảnh hưởng triết học hiện
sinh.
Điểm đặc biệt thứ tư trong Dương Nghiễm Mậu là truyện không
còn “tác giả” và “nhân vật” theo nghĩa truyền thống: nhà văn chối bỏ quyền thượng
đế tối cao tạo nặn ra nhân vật, bắt khoan bắt nhặt như trong hệ thống dựng truyện
cổ điển. Ở đây nhà văn chỉ có phận sự “ghi chép” những gì đã và đang xẩy ra; chữ
tôi không thuộc quyền sở hữu duy nhất của nhân vật chính, mà mỗi nhân vật trong
truyện đều có quyền xưng tôi như thể họ là “tác giả” của chính mình, tự xác định
cái tôi hiện hữu của mình qua hành động. Nét đặc thù thứ tư này phát xuất từ ảnh
hưởng giao thoa giữa triết học hiện sinh và tiểu thuyết mới, tạo ra cách viết
“đa âm” với những cái tôi biệt lập như trong Gia tài người mẹ: không có “cốt
truyện” về gia đình mà mỗi nhân vật trong truyện, mỗi người con, đều có quyền
đưa ra một thoại khác về sự xâu xé trong gia đình. Trong Đêm tóc rối – kẻ xưng
tôi, nhân vật chính, Lễ, một kẻ mất định hướng (desaxé), không tin bất cứ gì:
tình yêu, nhân nghĩa, đạo đức, hy sinh… Trong Con sâu, cũng không có cốt truyện
về chiến tranh, mà năm nhân vật chính đều xưng tôi, đều là lính hoặc bạn lính,
đều độc thoại nội tâm và đưa ra những cái nhìn khác nhau về hạnh phúc, về con
người, về chiến tranh, về cái chết.
Nét đặc biệt thứ năm trong tác phẩm của Dương Nghiễm Mậu:
nhân vật của Dương thường không có tên, hoặc chỉ nêu tên một vài lần trong cả
cuốn tiểu thuyết, và nơi chốn xẩy ra mọi việc cũng không rõ ở đâu. Đó là một
trong những nét đặc thù của tiểu thuyết thế kỷ hai mươi, mà phong trào tiểu
thuyết mới, đặc biệt Alain Robbe-Grillet chấp nhận như một thực tại không thể
chối cãi được: Sự xoá tên nhân vật, xoá sổ địa danh, nói lên tính cách không
tiêu biểu của nhân vật, của nơi chốn xẩy ra. Thời đại mà một cá nhân, một gia
đình, một dòng họ, có thể tiêu biểu cho nếp sống toàn xã hội như thời đại
Balzac đã qua rồi. Thời hiện đại, số phận nhân loại không còn đồng nhất với sự
thăng trầm biến đổi của một vài cá nhân típ, gia đình típ, như lão Goriot, như
họ Rougon-Macquart, như anh em nhà Karamazov… nữa. Nhân vật cũng không được khắc
tạc như những mẫu người “tiền chế” của thời đại như một Tố Tâm, một bà Án, một
Dũng, một Loan… Nhân vật, trong dòng mới của tiểu thuyết, không có tính cách
tiêu biểu hoặc từ chối tính cách tiêu biểu cho một xã hội, một thời đại, từ chối
những mẫu mực có sẵn, họ thường không tên, hoặc nếu có cũng ít được nhắc đến, họ
là những kẻ vô danh trong đời sống hàng ngày như kẻ bộ hành, người ăn mày, người
bán vé xe đò… và là đối tượng của tiểu thuyết hôm nay, như K, nhân vật chính
trong Lâu đài của Kafka, tên chỉ còn một chữ. Mấy ai còn nhớ Meursault, tên
nhân vật chính trong truyện L’ étranger-Người xa lạ của Camus hay Roquentin,
nhân vật chính trong La naussée-Buồn nôn của Sartre? Cũng chẳng thể nào kể được
“cốt truyện” của những tiểu thuyết này, bởi chúng là cuộc đời màøcuộc đời chỉ
là một chuỗi những rời rạc, chắp nối, bất ngờ, không thể có một cốt truyện liên
tục, dựng theo trật tự diễn biến của thời gian.
Trong Buồn nôn, nhân vật chính, kẻ xưng tôi, Roquentin đến một
bến cảng, đâu như tên là Bouville, tìm kiếm tư liệu để viết về hầu tước
Rollebon, một nhân vật quý tộc nổi tiếng cuối thế kỷ XVIII. “Cốt truyện” ấy chẳng
có gì để kể, và cũng không thể kể được, vì “cả truyện” có xẩy ra “chuyện” gì
đâu. Buồn nôn, viết năm 1938, về cái “không thể kể được” ấy, là cuốn tiểu thuyết
đầu tiên của J.P. Sartre, cũng là tác phẩm tiên phong “hướng nội”, nhìn vào
trong, tự ý thức về thân xác của mình: Roquentin có cảm giác bị cái gì ngăn cản,
không thể lượm tờ giấy bẩn ở đường dù hắn rất muốn lượm. Rồi cảm giác “buồn
nôn” toát ra từ bàn tay, khi hắn cầm viên sỏi. Quán cà phê làm hắn buồn nôn, mặc
dù trước đó hắn rất thích không khí ồn ào của cà phê. Sự buồn nôn cứ từ từ dâng
lên trong hắn cùng với ý thức về thân xác, về sự hiện hữu của mọi thứ xung
quanh, từ tay thủ thư tự học đến cô bồ cũ, thậm chí đến cả cuộc đời hầu tước
Rollebon, đề tài “nghiên cứu” của hắn, cũng trở thành vô nghĩa, cũng chả ra gì…
Tất cả mọi tồn tại, kể cả tồn tại của hắn, đều nhạt, đều “thừa” (de trop). Rút
cục, có lẽ chỉ còn âm nhạc -yếu tố duy nhất không hiện hữu như mọi vật mà là hiện
diện của tưởng tượng- là có thể kéo hắn ra khỏi cảm giác buồn nôn. Sự sáng tạo
nghệ thuật, một cuốn tiểu thuyết chẳng hạn, may ra có thể giúp hắn chấp nhận sự
tồn tại (l’existence).
Meursault trong Người xa lạ (1942) kể chuyện mình với một giọng
thờ ơ, xa lạ, gần như lãnh đạm “sao cũng được” (ca m’est égal), từ lúc hắn được
tin mẹ chết ở viện tế bần đến lúc phạm tội giết người. Trong suốt hành trình tiểu
thuyết, luôn luôn Meursault lập đi lập lại “tôi không biết” (je ne sais pas)
như một “bản ngã” thứ nhì. Đến nhà xác, người gác đề nghị mở quan tài cho xem mặt
mẹ. Meursault từ chối, hỏi tại sao, trả lời không biết. Lang thang trên bờ biển,
đánh lộn. Thành kẻ giết người. Ra toà, toà hỏi tại sao, trả lời không biết, (rồi
chợt nhớ ra một chi tiết: trên bãi bể, vì nắng chói thẳng vào mắt, Meursault phải
bước lên một bước để tránh ánh mặt trời, bởi cái bước “định mệnh” ấy mà gã Ả Rập
tưởng hắn muốn tấn công, mới rút dao găm ra, ánh mặt trời lại dội vào dao găm
làm lóa mắt, sẵn súng trong túi, hắn nhả đạn), Meurseult buột miệng: Tại trời nắng!
Cả tòa cười ầm. Không ai chấp nhận một lý do phi lý như vậy. Mà sự thực là thế:
không có lý do nào khác ngoài cái ngẫu nhiên, phi lý của ánh mặt trời.
Meurseult là người phi lý. Người phi lý bị vây khổn bởi sự không hiểu, không thể
giải thích được – bất khả tri và phi lý là thực chất của nhân sinh: Meurseult
chỉ nói lên sự thực nhưng không ai tin: hắn không biết tại sao hắn lại không muốn
nhìn xác mẹ và cũng không biết tại sao mình lại rút súng bắn người. Nhưng người
ta “biết cả”, người ta buộc tội hắn đã chôn mẹ với “tâm địa hung thủ” (enterré
sa mère avec le coeur de criminel) và người ta vẽ chân dung hắn: một kẻ giết
người với những lý do rõ ràng, nhưng hoàn toàn xa lạ, không có gì dính dáng đến
Meurseult. Bị xử tử qua chân dung ấy, Meurseult hoàn toàn xa lạ với thế giới “hợp
lý” ấy. Đã không biết gì về mình, hắn lại càng không biết gì về người. Đã xa lạ
với chính mình, hắn lại càng xa lạ với người. Người xa lạ là bi kịch của nhân
sinh, một nhân sinh không biết gì về mình, lại càng không biết gì về người
khác. Tất cả đều là những kẻ xa lạ. Với mình. Với người.
Tìm hiểu tác phẩm Dương Nghiễm Mậu, người ta thấy bàng bạc những
yếu tố này hay yếu tố khác trong quan niệm nội soi về mình, quan niệm người phi
lý, người xa lạ, rồi việc bỏ rơi cốt truyện, từ chối nhân vật tiêu biểu, bác bỏ
danh xưng… chứng tỏ sự có mặt của hai dòng tư tưởng chủ yếu thế kỷ XX: triết học
hiện sinh và tiểu thuyết mới. Tác phẩm của Dương, trong một chừng mức nào đó,
đã thật sự gặp gỡ những yếu tố tư tưởng mới chi phối các sáng tác hiện đại, đánh
dấu ngõ quặt của tiểu thuyết Việt Nam, thời kỳ ly khai ảnh hưởng tiền chiến.
Trong văn học miền Nam sau 54, chuyển hướng “ly khai” này hiện
rõ trên những tác giả như Dương Nghiễm Mậu, Thanh Tâm Tuyền, Trần Thị Ngh.,
Nguyên Sa, Huỳnh Phan Anh, v.v… qua cách họ đặt vấn đề và những cấu trúc hình
thức rất mới. Nói rằng chịu ảnh hưởng của tác giả này, tác phẩm kia, chưa chắc
họ đã bằng lòng, Nguyên Sa bảo: để chống lại tiểu thuyết mới (truyện không có
chuyện), tôi viết Những ngày làm việc ở chung sự vụ, một truyện với rất nhiều
chuyện. Nguyên Sa làm mới hay chống mới, điều đó không quan trọng, điểm đáng kể
là với Những ngày làm việc ở chung sự vụ ông đã viết được cuốn tiểu thuyết “đa
âm” và là một trong những tác phẩm viết về chiến tranh và chống chiến tranh lạ
lùng nhất trong khoảng hơn bốn mươi năm trở lại đây.
Vẫn trong dòng tiểu thuyết “ly khai tiền chiến” ấy người ta
thấy rõ ảnh hưởng những tác giả Pháp như Sartre, Camus, Robbe-Grillet… Ảnh hưởng
này, có thể đến từ nhiều mặt: trực hoặc gián tiếp qua học đường, qua sách vở,
qua xã hội, hoặc phát sinh từ chính bản chất phi lý của chiến tranh. Ngoài ra,
không thể chối cãi được sự đóng góp tích cực, ở đại học, của các giáo sư văn
triết thời ấy, ngoài việc giảng giậy họ còn viết sách phổ biến những trào lưu
tư tưởng triết học Đông Tây; và những tạp chí văn chương, những sách dịch có
giá trị, tất cả đều đã ít nhiều đóng góp vào việc hội nhập người đọc và người
viết với đời sống văn học thế giới và đã thúc đẩy cuộc “cách mạng văn hoá” sau
năm 54 ở miền Nam. Nhờ đó, ngay từ những năm 60, chúng ta đã có một số tác phẩm
mang tính chất đầy cạm bẫy và bất trắc dựa trên những suy tưởng có căn bản triết
học mà các tác giả avant-garde nhất hiện nay, cả trong lẫn ngoài nước, ít ai đạt
được chiều sâu nội dung và sự đa dạng trong cấu trúc như lớp nhà văn ly khai tiền
chiến sau 54 đã làm.
Trong thời kỳ đầu, tác phẩm của ông vẫn còn bắc cầu giữa mới
và cũ, Dương tìm cách tạo một phong cách hiện thực rất gần với nghệ thuật làm
phim của các điện ảnh gia tân hiện thực Ý những năm 50: vừa chính xác vừa tàn
nhẫn. Ở những tác phẩm sau, Dương đã tìm ra lối đi riêng của mình: trình bày
nhân vật dưới cái nhìn hiện tượng luận, tra khảo tính phi lý của con người, của
thân phận nhược tiểu trong chiến tranh và hầu như mỗi truyện (ngắn) hay đều có
cấu trúc, đề tài lạ, khác hẳn những gì đã viết trước và do đó tạo ra một phong
cách tiểu thuyết mới rất độc đáo, rất Dương Nghiễm Mậu, xin gọi là Mậu truyện.
Cuộc kháng chiến chống Pháp, dưới ống kính “tân hiện thực” của
Dương Nghiễm Mậu không còn những nét thơ mộng, hào hùng, chính khí như trong nhạc
Phạm Duy, Văn Cao, Nguyễn Đình Thi, Đỗ Nhuận… mà đầy vết hoài nghi, loang máu,
cạm bẫy và tội ác trong Cũng đành, Gào thét. Hà Nội của Dương Nghiễm Mậu cũng
không còn bóng dáng tha thướt áo Lemur Cát Tường, tuyệt hẳn những lả lướt khăn
châle màu Đoàn Chuẩn, mà cũng chẳng hiện thực phê phán Nguyễn Công Hoan, Nguyên
Hồng… đó là một Hà Nội đầy bất trắc, Hà Nội xuất huyết nội tâm, Hà Nội lựu đạn,
Hà Nội ám sát giữa đường, Hà Nội của lê dương khùng, Hà Nội của những kẻ sống lần
hồi bằng nghề bán máu…
Nhân vật trong Mậu truyện thường là người có ý thức, mang những
trăn trở siêu hình với những ung nhọt, những cái bướu trong tâm, bị kết án
chung thân phải sống, phải tồn tại với những ung nhọt ấy. Nếu cắt nó đi, cái bướu
- với những chân rết ung thư- sẽ truyền nọc độc khắp cơ thể. Thời 60, khi phần
đông các cây bút khác vẫn còn bận tâm khai thác, truy lùng những niềm đau ngoại
thương do người khác gây ra, Dương Nghiễm Mậu đã nhìn cuộc hiện sinh từ bản
thân con người, từ hành động, suy tư của chính mình, xuất phát những ung nhọt
trong cuộc sống nội tâm và ngoại giới. Nhân vật của Mậu không có lựa chọn nào
khác ngoài cái chết và cuộc sống phi lý, vô nghĩa.
Dương Nghiễm Mậu và thế hệ ngộ độc
Tiểu thuyết Gia tài người mẹ trình bày cục diện một dân tộc
trước những xâu xé đớn đau gây ra bởi chính những đứa con thoát thai trong lòng
dân tộc ấy: Một người mẹ trước khi chết gọi tất cả các con ở xa về để trối trăn
và chia gia sản. Gia tài người mẹ, của Trịnh, “gia tài của mẹ để lại cho con,
gia tài của mẹ là nước Việt buồn”. Gia tài người mẹ, của Mậu, không chỉ là nước
Việt buồn, mà là một đất nước trống rỗng, anh em giằng xé, tranh quyền làm chủ.
Trong cái gia đình thoái hóa tồi tệ ấy, mỗi người xướng lên một thoại. U già,
bà mẹ, và bốn người con: Thạch, Nhược, Nhẫn, và Tuấn, mỗi nhân vật đều xưng
tôi, đều kể chuyện nhà dưới cái nhìn chủ quan của mình. Người mẹ, rách nát thể
xác và tâm hồn, trải hai đời chồng (cả hai đều tham gia cách mạng nhưng dưới những
ngọn cờ khác nhau), với những đứa con riêng, con chung. Người chồng đầu chết
trong nhà lao, người chồng thừ nhì trở về thân tàn ma dại, nghiện ngập, yếu
đau, bị lính lê dương giết trước khi hãm hiếp vợ, sinh ra đứa con lai là Nhẫn.
Đó là hình ảnh bầm tím, khốn cùng của mẹ Việt Nam mà người đọc có thể mập mờ chắp
vá lại qua những mảng độc thoại nội tâm, đối thoại với người chết, trách móc,
oán hờn, của mỗi nhân vật, gọi là mập mờ chắp vá, bởi không có một sự thật mà
có nhiều sự thật khác nhau, tùy theo cách nhìn và cảm quan của mỗi người. Bên
giường mẹ hấp hối, lũ con tiếp tục cãi vã, đánh lộn, thậm chí giết nhau, dành
giật quyền có lý, phần thắng, quyền sở hữu ngôi nhà dột nát trống trơn không
còn gì trừ hận thù và đói khổ. Cái gia tài tàn mạt ấy, còn bị cưỡng bách thông
gia với những gia tài khốn khổ hơn của một loạt những dân tộc nhược tiểu khác,
cũng bị đô hộ như mình, cũng phải đánh thuê, giết mướn, tạo ra những đứa con vô
thừa nhận như Nhẫn: “Tôi là giọt máu của một kẻ thù trong gia đình này. Kẻ
thù đó là bố tôi, nhưng có thực bố tôi là kẻ thù đích danh không? Tôi nghĩ bố
tôi không bao giờ lại thế. Bố tôi cũng chỉ là một nạn nhân, một kẻ đánh mướn
mang bản án tù đày chung thân không sao gỡ được với thân phận nhược tiểu ốm o gầy
yếu trong thực tại nhân loại. Bố tôi còn sống hay đã chết rồi? Sống hay chết số
phận những người đồng loại với bố tôi đều không thay đổi.” (Gia tài người mẹ,
Văn Nghệ 1964, trang 33). Nhẫn là đứa con “kết tinh từ tội ác”, là giọt
máu của “hận thù và tàn bạo”. Người mẹ bị hãm hiếp mang nặng đẻ đau khối oan
nghiệt của mình như một ung nhọt không thể chữa chạy, loại trừ. Và đứa con,
càng lớn càng nhận thức được mặt trái của -cái gọi là con người- “tôi đi học
lủi thủi ngồi chỗ mình. Tụi bạn trong lớp bảo rằng tôi hôi hám lắm, một mùi hôi
của mọi, mà nhiều đứa trông đẹp đẽ thật đó lại hôi hám bằng vạn tôi, chúng
không muốn làm bạn với kẻ da đen (…). Tao chắc nó là dân nô lệ ở Phi Châu (…)
nơi mà người ta mua bán người như súc vật” (sđd, trang 32). Nhược tiểu,
đói khổ, kỳ thị, dốt nát… những căn bệnh gia truyền và cũng là những ung nhọt
phế thải chạy khắp thân thể người mẹ, truyền sang thai nhi. Người mẹ vĩnh viễn
sống với nỗi ung thư của mình, không có cách gì gột rửa được, nó là “một sự”
chưa có tên nằm trong bụng mẹ và ngoài bụng mẹ nó trở thành thực tại nhỡn tiền,
là Nhẫn: “tôi là điều để các anh tôi nhớ rằng chính mẹ tôi đã bị nhục nhã,
bố họ đã bị giết, kẻ giết đó chẳng phải ai xa lạ mà chính là bố tôi” (sđd,
trang 34).Nhận thức được “phận mình”, nhận thức được thực tại hãi hùng: sau khi
mẹ chết, đối với các anh, mình chỉ trơ truị là một sản phẩm kết tinh của tội
ác. Nhẫn treo cổ tự tử nhưng không chết.
Như Mẹ đảm (Mère courage của Bertolt Brecht), mẹ Việt Nam gây
chiến tranh và bị chiến tranh tàn phá, bị ngộ độc vi trùng hận thù do chính mẹ
gây ra và các con của mẹ reo rắc, thứ vi trùng mà chúng đã tiếp nhận như một thứ
“di sản dân tộc” từ trứng nước, từ bào thai, do cha mẹ chúng gieo mầm, những đứa
con triền miên trong ác mộng hung thủ “Tôi đã cầm chắc một con dao nơi
tay, tôi đứng lấp trong một góc tối nơi hò hẹn của ma quỷ cùng tội ác, tôi chờ
giết một người… Chỉ chờ khi hắn vừa bước tới là tôi túm lấy ngực, vật ngã nó xuống,
cắt lấy đầu rồi tôi rạch một nhát từ cuống họng xuống dưới xương cụt, tôi phanh
bụng ra, moi lấy tim… tôi chờ mãi cho tới khi có một cái bóng vừa xuất hiện ngơ
ngác, tôi túm lấy, nó không cử động, kháng cự, kêu la, vùng vẫy gì hết. Tôi đâm
một nhát thấu tim, khi nhìn vào mặt nó tôi mới nhận ra là tôi giết tôi…” (sđd,
trang 76).Không chỉ có Dương Nghiễm Mậu nhìn thấy cơ nguyên tha hoá của dân tộc,
mà Phùng Cung trong một bối cảnh khác, một chân trời khác cũng đã nhìn thấy cội
nguồn tàn sát nằm trong vô thức dân tộc:
Cờ máu rợp trời
Lợm gió!
Tiếng quốc thiều
Tăng âm cực đại thét gào
“Thề phanh thây uống máu!”
Ta lùng trong kho nhớ
Nhẩm biên niên sử
Xin hỏi loài người
Có quốc thiều nào man rợ thế không
(Xuống đường, tập thơ Trăng ngục in trong cuốn Phùng Cung
truyện và thơ, nhà xuất bản Văn Nghệ 2003, trang 365).
Mà đã nói đến quốc thiều ngoài Bắc của Văn Cao thì cũng phải
nói đến quốc thiều trong Nam của Lưu Hữu Phước:
Thanh niên ơi! (sau đổi thành công dân ơi), mau hiến thân dưới
cờ!
Một dân tộc thi nhau gọi máu, gọi chết mà quên gọi sống. Và
chết cho cái gì? Chết cho lá cờ! Hai lá cờ khác nhau! Hai mảnh vải khác nhau;
Hai hình vẽ khác nhau! Phi lý. Bên nọ hò hét đòi phanh thây bên kia vì không
hát chung một bài quốc thiều, vì không chào chung một lá cờ! Những người làm cờ,
làm quốc thiều đôi khi lại phát xuất từ cùng một phía!
Phi lý, vô nghĩa và không lối thoát, mẹ Việt Nam bất lực nhìn
từng mảnh thân mình tự xé bương như căn nhà mục nát mà các con bà đang cào cấu,
cướp lấy mỗi người một mảnh để tranh thủ phần thắng về mình, phần có lý về
mình. Người mẹ thiếp đi trong không gian tăm tối, mấy đứa con không nhìn thấy mặt
nhau. Ngoài kia, một đoàn người lạ mặt đang chờ đợi để xông vào nhà…
Đặt các nhân vật trước bờ vực lựa chọn, rồi họ sẽ chọn gì, sẽ
đi về đâu? không thể biết, Dương không cho Gia tài người mẹ là một cuốn tiểu
thuyết, ông bảo: “tôi mượn một thứ hình thức để viết ra những điều cần phải
viết” (Thay lời bạt). Chúng ta có thể xem đây là một loại tiểu luận tiểu
thuyết, thể văn khá thịnh trong nửa sau thế kỷ XX. Tác phẩm, dù đoạt giải thưởng
Văn Chương Toàn Quốc (của miền Nam) cũng chưa thật sự thành công vì nhiều chỗ
có những gượng ép luận đề. Nhưng đặc điểm ở đây là Dương đã thử nhìn lại lịch sử
với nhãn quan cực thực, không nhân nhượng. Dương đã viết về thực tại đất nước một
cách tàn nhẫn, xóa những huyền thoại, những lý tưởng điêu ngoa, những xưng tụng
gian dối.
Nhạc phản chiến của Trịnh Công Sơn đã nói lên được niềm đau
chiến tranh, kêu gọi người Việt “ngồi lại với nhau, gần kề nhau hơn”, với ước
mong hòa bình, thống nhất Nam Bắc, nối vòng tay lớn, nhưng họ Trịnh vẫn chỉ mới
nghiêng xuống niềm đau riêng của người Việt da vàng. Tác phẩm của Dương đã
thoát khỏi màu da, bởi niềm đau không có màu sắc, xác chết không phân biệt màu
da. Tác phẩm của Dương bao trùm lên tất cả những niềm đau chiến tranh của mọi
dân tộc. Những niềm đau ấy phát xuất tự chính bản thân con người, bản thân mỗi
dân tộc. Dương không than vãn, kêu oan, đổ tội cho đế quốc xâm lăng mà nhận
trách nhiệm của chính mình, của dân tộc mình. Và chỉ khi nào một dân tộc có khả
năng nhận ra “tội trạng” của mình, không đổ lỗi cho người khác, dân tộc đó mới
có khả năng trưởng thành, tự lập để xây dựng tương lai.
Gia tài người mẹ chỉ là những nét sơ phác, về sau, ông trình
bày những tình huống, những trường hợp sống phức tạp, đa nghĩa và đớn đau hơn,
tạo nên bức dư đồ rách của thực tại Việt Nam. Một Việt Nam không có gì đáng tự
hào, một Việt Nam không có khả năng tự phán, một Việt Nam không có khả năng tự
giải quyết vấn đề nội bộ của mình, luôn luôn đổ vại, khi thì tại giặc Tây, khi
thì tại giặc Tầu, khi thì tại giặc Mỹ, mà không biết là giặc, là “con rệp” nằm
ngay trong máu mình, nằm ngay trong ý thức vọng ngoại, thích tha người ngoài về
tổ, dễ bị mê hoặc bởi những ý thức hệ ngoại bang, tự tạo chiến tranh trên đất
nước, rồi tìm tất cả những lý lẽ để biện minh cho tội ác của chính mình bằng mớ
ngụy ngôn từ. Những sa đọa tàn mạt trong cuộc chiến gia đình với sự trợ lực của
người ngoài ấy, đã được nội soi từ hồng tâm mỗi nhân vật.
Nếu Gia tài người mẹ nhắm vào cục diện dân tộc thì Tuổi nước
độc khảo sát trường hợp cá nhân. Tuổi nước độc, tác phẩm đầu tay của một nhà
văn trẻ, văn viết có nhiều chữ thừa, vụng, các dữ kiện đưa ra có chỗ hơi thái
quá, nhưng vẫn có thể xem là một trong những tác phẩm chủ yếu của Dương mà sau
này những tiểu thuyết khác như Gia tài người mẹ, Đêm tóc rối, Gào thét, Con
sâu… tiếp nối cõi viết đã mở ra với Tuổi nước độc.
Truyện đăng lần đầu trên tạp chí Văn Nghệ tại Sài Gòn dưới tựa
Đầy tuổi tôi, khi in thành sách năm 1966, đổi tên là Tuổi nước độc.
Nước độc là tuổi tôi mà cũng là tuổi anh, tuổi chúng ta, tuổi
vị thành niên, tuổi đang thành niên, tuổi dễ bị ngộ độc và chính nó xác định số
phận con người, đời người, mở đầu bằng bối cảnh: “Trời trở rét làm cho nền
trời co nhàu lại, mọi người đi đứng một cách nhẹ nhàng như con mèo khôn khéo lựa
mình chui vào lần chăn trong đêm mùa lạnh” (Tuổi nước độc, Văn 1966, trang 5).
Ba tiếng “Trời trở rét” nhắc nhở không khí quen thuộc
Hà Nội trong Đôi bạn của Nhất Linh, nhưng ngay sau đó, tuổi nước độc phản pháo
đàn anh bằng một “nền trời co nhàu lại” kéo theo chuỗi hình ảnh dữ dội
thoát ra ngoài không khí lãng mạn, êm ả thường thấy trong các tác phẩm tiền chiến.
Dứt cái thơ mộng bề mặt của Hà Nội tiền chiến bằng cách ngay sau “trời trở
rét” là một “nền trời co nhàu lại” là một Hà Nội đang chiến, Hà Nội đánh
nhau, Hà Nội thất nghiệp, Hà Nội hấp hối hướng về Nam Bộ “Ở phố hàng gạch
có một nhà căng bảng mộ phu đi Nam Bộ” (trang 9). Rồi tiếp tới một lượt những
nghi vấn “những người thanh niên ra đi khi Nam Bộ vừa bắt đầu nổ súng chống
Pháp bây giờ ra sao?” (trang 9); rồi những vụ ám sát “một người đàn
ông nằm sóng sượt trên lề đường nơi cửa một tiệm thuốc bắc, chiếc mũ dạ nằm ngửa
cách xa xác chết khoảng một sải tay, không ai dám đi ngang qua chỗ ấy” (trang
9), những chuyện xẩy ra hàng ngày: lựu đạn nổ ở rạp Kim Phụng, lính tây
đen Maroc phóng xe cuốc xuống cầu thang một lèo như muốn tự tử v.v… Bạo lực đường
phố sửa soạn cho những xáo trộn bên trong con người. Nhân vật chính xưng tôi
(tên Ngạc) đang đi dạo trên hè phố Hà Nội, gặp Hiền, người yêu. Rồi súng nổ họ
lạc nhau. Ngạc về nhà thiếp đi trong ác mộng: “Buổi trưa khô nóng dần, tôi
thiếp đi chập chờn từng lúc một, đám đông náo động, khuôn mặt một người máu đầm
đìa chạy cuồng lên gào rồi mất tăm. Trong đám đông ấy tôi gọi Hiền không ra tiếng.
Chuyến xe lửa chạy ngang qua cầu lúc hơn mười giờ, tôi nằm im tỉnh táo nghe tiếng
còi kéo dài.” (trang 11).
Hà Nội bất an, Hà Nội bạo động, Mậu gia tăng vận tốc, chỉ dăm
trang đầu, đã mở toang một bối cảnh Hà Nội rất loạn, rất chì, rất lì lợm. Hà Nội
lựu đạn. Hà Nội thủ tiêu. Hà Nội tự tử… Đất kẻ chợ trở thành một đoàn xiếc, mỗi
kẻ tòng teng trên chiếc dây căng định mệnh mình, chỉ chệch nghiêng đi một tỵ là
có thể chết ngay lập tức: Hà Nội của nô lệ da vàng kéo nhau đi mộ phu Nam bộ;
Hà Nội của nô lệ da đen ba vạch đánh thuê, của lê dương giết mướn; Hà Nội của
người hùng cứu nước sẵn sàng mở chốt lựu đạn giữa rạp hát ban ngày; Hà Nội của
những cô gái nhà thổ… Tất thẩy đám “kẻ chợ” ấy đều vướng mắc vào trò xiệc oái
oăm chết người.
Ở trong vòng xiệc lớn, trùng điệp khoanh tròn những xiệc nhỏ
bi kịch cá nhân, phát xuất từ môi trường gia đình, xã hội, hoặc từ chính bản
thân những con người đầy thương tích chiến tranh, hằn sẹo cuộc sống. Với tiểu
thuyết đầu tay này, Dương Nghiễm Mậu đã phác vạch mạng lưới toàn bộ nhân vật tiểu
thuyết và truyện ngắn đến sau: một tập hợp những người bạn, người thân đã sống
những kinh nghiệm khắc nghiệt trên mảnh đất này, đã nhúng tay vào tội ác, đã có
những lựa chọn phi lý hoặc không quyền lựa chọn. Họ là những số phận mang tính
đặc thù: dây dưa với virus chiến tranh, dù muốn dù không cũng không thể nào gột
rửa được. Không hội nhập được với an lạc, hạnh phúc, cũng không thể chọn một
con đường thỏa đáng; cuối cùng mỗi người một hướng: kẻ ở lại trong thành, kẻ bị
động viên, kẻ bỏ ra ngoài theo kháng chiến, người xung vào lính nhẩy dù… Tất cả
đều có lý do để hành động nhưng rồi không ai biết chắc mình đúng hay sai, có lý
tưởng hay không lý tưởng. Hầu như tất cả đều bị xô đẩy theo một thứ định mệnh bất
trắc, kéo dài đến chết. Họ thân nhau và xa lạ với nhau, xa lạ chính họ. Tưởng
biết rõ về mình, nhưng không. Chẳng ai biết rõ về mình, về người yêu của mình,
về bạn thân của mình cả. “Nền móng” gia đình mà Dương Nghiễm Mậu phác ra là tiền
trạm dự báo cái “chuẩn gia đình” trong tiểu thuyết Nguyễn Huy Thiệp sau này, mặc
dù hai tác giả không hề “biết” nhau, không có điều gì chung, nhưng họ cùng huyết
thống Việt, họ cùng nhìn thấy sự bại hoại gia truyền.
Ngạc, trong Tuổi nước độc nổ bùng như chất phóng xạ, châm
ngòi cho thế hệ thanh niên vừa sinh ra đã bị nhiễm chất điên và chất độc. Bố
điên bỏ đi biệt tích. Ông nội hãm hiếp đứa ở rồi thắt cổ cho nó chết. Phát xuất
từ một gia đình loạn như thế, Ngạc khinh bỉ ông nội, kẻ sát nhân, đã nuôi mình
bằng nghề cầm đồ khốn nạn; bản thân ông nội, dưới con mắt Ngạc “bo bõm, keo kiệt,
thủ đoạn, tàn nhẫn, làm nghề cho vay lãi, cầm cố, làm cái họ, với những người
nghèo ở ngõ Gậm Cầu và chợ Bắc Qua” (trang 25). Những đặc chất này sống lại
trong lão Kiền của Nguyễn Huy Thiệp ba mươi năm sau như một cái rớp. Ông nội chỉ
biết có hai việc là đếm tiền và chửi bới những con nợ. Ngạc khinh ông nội, xưng
tôi với ông nội như một thằng du đãng thứ thiệt, nhưng nó vẫn sống ở nhà bằng
những đồng tiền bẩn thỉu mà ông nội kiếm ra, và nếu ai có hỏi về quê quán, gia
đình, thì nó nói dối: “Tôi vẫn lừa dối khi ai hỏi tôi về quê quán, gia
đình, họ hàng… Tôi bảo là gia đình tôi đã bị chết hết vì súng đạn và quê hương
tôi thì chiến tranh vây phủ ở mãi tận Thạch Thất, Sơn Tây, ba bốn năm nay tôi
không về. Tôi tự nhận là một thứ nạn nhân của chiến tranh. Nhưng sự thực tôi là
người đứng ngắm chiến tranh, đam mê lý thuyết cùng nhiều tư tưởng sáo trộn
trong thời kỳ chiến tranh. Phải chăng chiến tranh như một cuộc phiêu lưu khi
người ta quá an nhàn.
Trong cuộc ở giữa hai khối tranh giành tôi muốn là người tham
gia vào cuộc, có lý do đánh đuổi một thứ quân xâm lăng. Đồng thời tôi chán ghét
tụi ở thành thị làm giàu trên xương máu người đồng loại.
Tôi muốn là một tuổi trẻ phiêu lưu trên đường tìm kiếm những
cảm giác. Tôi lên giường tắt đèn đi ngủ còn nghe thấy tiếng ru của thím tôi và
những tiếng kẻng cầm canh ở trạm gác ngoài đầu cầu.” (trang 29-30)
Tâm thức và hành động của Ngạc na ná như tâm trạng số đông
thanh niên bất cứ thời nào trong “tuổi nước độc”: nhìn thẳng nói ngay, cũng
không có khí phách gì hào hùng cho lắm, chỉ muốn sống, muốn tìm cảm giác, sợ chết
và chẳng có lý tưởng cứu nước cứu nòi gì cả. Ngạc nhìn những biến trạng thời thế
như một người xa lạ, vừa muốn tham dự trực tiếp, vừa muốn đứng ngoài ngó vào với
con mắt dửng dưng, y hệt như lời nó phê thằng Trương: “Tham gia vào những
chuyện bí mật ở thành chẳng qua là chúng mày có mặc cảm với kháng chiến. Thấy một
công việc có nhiều người đang làm mà không thấy có mình ở trong thì cho là mình
bị bỏ rơi, là cái thành phần chống lại. Nghĩa là muốn đứng vào một đám đông để
những rung động lớn sẽ thấy mình được che chở.” (trang 36-37). Ngạc đã nói
toẹt ra cái mâu thuẫn âm ỉ trong lòng bọn thanh niên: vừa ích kỷ không thích
dây dưa, muốn đứng độc lập và biệt lập một cõi; vừa muốn gia nhập cộng đồng để
được tiếng “nhập cuộc”: nếu có theo bên này hay bên kia, phần lớn là do sự về
hùa vì mặc cảm. Chính cái mặc cảm đứng ngoài, không giống ai, chết nhát… đã xúi
người ta phải làm cái này, cái khác và có thể đó mới là động cơ chính, xác định
những lựa chọn giữa đi kháng chiến hoặc ở lại trong thành. Ngoài ra, mỗi hành động
cá nhân còn do hoàn cảnh đưa đẩy: thấy Tây và bọn bồi Tây dã man, bạn ra ngoài
theo kháng chiến, nhưng nếu cha, anh bị Việt Minh giết, bạn sẽ chống cộng sản,
hoặc bạn sống chùm trăn, mặc kệ những biến cố xẩy ra chung quanh. Tựu trung, tất
cả những vị trí ấy đều hàm hồ, vô nghĩa, bởi cái mà bạn tưởng là tự do lựa chọn
kia, thật ra chín phần mười vì hoàn cảnh chi phối hoặc sự ù lỳ bản thân đẩy bạn
vào. Ở ngả đường nào, rồi bạn cũng gặp những thối tha, nhục nhã, nhất là khi
cái thối tha nhục nhã ấy lại phát xuất từ chính bạn: Ngạc kinh tởm hành động
hãm hiếp giết người của ông nội, nhưng rồi một hôm Ngạc cũng suýt hãm hiếp một
người. Suýt giết chết một người. Từ khinh đến bị khinh chỉ là gang tấc.
Tuổi nước độc là tuổi khám phá nọc độc trong con người, nọc độc
phát sinh từ bản thân, từ gia đình, xã hội và nó quay trở lại ô nhiễm gia đình,
xã hội, bản thân. Tuổi nước độc (sau này Nguyễn Huy Thiệp gọi là Tuổi hai mươi
yêu dấu) khám phá ra sự bất lực của mình trước biên giới nhòe nhoẹt giữa thiện
và ác, giữa cái khinh và cái đáng khinh: tất cả đều chênh vênh như vị trí kẻ đi
trên dây xiếc, sự chao đảo có thể đến trong bất cứ phút nào. Tuổi nước độc cũng
là tuổi ý thức ra sự bạc nhược, sự vô trách nhiệm, như những yếu tính của con
người: nếu cuộc đời anh không ra gì, anh sẽ đổ vạ cho chiến tranh; thực ra anh
cũng chẳng muốn tham dự gì vào chiến tranh, anh theo bên này hay bên kia vì những
lý do chẳng ra gì, chẳng có gì là cao cả ghê gớm. Muốn tìm đến một lý tưởng thì
thấy không có lý tưởng. Muốn tìm đến đạo đức thì thấy không có đạo đức nào cả.
Muốn suy tư như một trí thức thì thấy mình rỗng. Khinh những kẻ kiếm tiền một
cách ti tiện như ông nội nhưng vẫn sống bám vào ông nội. Người yêu bị nạn, muốn
cứu người yêu, nhưng bất lực, lờ luôn. Ngạc giống Tân, một nhân vật khác trong
truyện: bố Tân bị Tây bắn chết, Tân bị Tây bắt làm phu rào đồn. Một hôm du kích
ném lựu đạn vào đồn, bốn năm người chết. Tân may mắn được người ta cứu sống
nhưng bị cụt chân, Tân đến hội nạn nhân chiến tranh xin trợ cấp, người ta phát
cho “một cái chăn, một hộp xà phòng, một hộp bơ, hai hộp thuốc đánh răng, một
cái bàn chải và năm chục bạc” rồi họ thả ra. Không biết làm gì để kiếm ăn phải
bán máu để sống cho đến kiệt sức, Tân tự hỏi: “Không hiểu họ cứu sống tôi
để làm gì?” (trang 89). Tân là trường hợp bức tử thể xác. Ngạc là trường hợp
bức tử tinh thần. Cả hai đều chầm chậm đi vào cõi chết. Đường đi của Ngạc giống
mà khác Tân. Ngạc cứ tiếp tục sống một cách phi lý, sống thừa, nhưng không dám
tự tử. Ngạc tự hỏi: Tôi hư vô phải không? Rồi một ngày Ngạc phải trả giá cho những
hành động của mình: Trong cơn xung đột dữ dội với người em khác mẹ mà Ngạc đã đối
xử tàn nhẫn, đứa em đem bàn là nóng chà lên mặt Ngạc. Ngạc trở thành một kẻ tàn
tật, đổi dạng và đổi hồn…
Quyết liệt hơn trong hành động: Ngạc “giải quyết” cái chết cho người thím tàn tật, Ngạc chiếm hữu chị Huệ, người con gái mà Ngạc mang ơn và vẫn coi như một người chị. Nhưng tất cả những bạo lực này không giải tỏa được phần nội tâm cực kỳ mâu thuẫn của Ngạc, Ngạc tiếp tục sống thừa, sống ác trong những cơn mê sảng mà cuộc đời và hoang tưởng trà trộn lẫn nhau. Dần dà, những ác mộng chiếm hữu Ngạc như một thứ thần chết triền miên và kinh hoàng. Những câu hỏi tại sao, tại sao tôi làm như thế? Tôi có yêu chị Huệ thật không? Hiền, người yêu cũ đâu rồi? Tại sao tôi lại tàn bạo như thế? Tại sao tôi lại bất lực như thế?… toàn bộ những mảnh phim tan tác quay tròn những hành động quái gở của Ngạc cùng tung hê ra một lúc trong đầu, tiếng nói của bạn hữu, của người yêu, người thù, những lời hỏi tội, những lời cung khai, những lời thề thốt, những tiếng thét, những lời nguyền… như một thứ hỏa mù bạo lực nghiền vụn, tán nát thành đạn trái phá chạy trong đầu Ngạc.
Quyết liệt hơn trong hành động: Ngạc “giải quyết” cái chết cho người thím tàn tật, Ngạc chiếm hữu chị Huệ, người con gái mà Ngạc mang ơn và vẫn coi như một người chị. Nhưng tất cả những bạo lực này không giải tỏa được phần nội tâm cực kỳ mâu thuẫn của Ngạc, Ngạc tiếp tục sống thừa, sống ác trong những cơn mê sảng mà cuộc đời và hoang tưởng trà trộn lẫn nhau. Dần dà, những ác mộng chiếm hữu Ngạc như một thứ thần chết triền miên và kinh hoàng. Những câu hỏi tại sao, tại sao tôi làm như thế? Tôi có yêu chị Huệ thật không? Hiền, người yêu cũ đâu rồi? Tại sao tôi lại tàn bạo như thế? Tại sao tôi lại bất lực như thế?… toàn bộ những mảnh phim tan tác quay tròn những hành động quái gở của Ngạc cùng tung hê ra một lúc trong đầu, tiếng nói của bạn hữu, của người yêu, người thù, những lời hỏi tội, những lời cung khai, những lời thề thốt, những tiếng thét, những lời nguyền… như một thứ hỏa mù bạo lực nghiền vụn, tán nát thành đạn trái phá chạy trong đầu Ngạc.
Tuổi nước độc tiêu biểu cho hệ tư tưởng của Dương Nghiễm Mậu
về con người, về tính chất hư vô trong cuộc sống, về bạo lực gia đình dẫn đến bạo
lực chiến tranh. Ngạc và các bạn khởi đi từ tuổi nước độc để sau này, trưởng
thành, gặp Lễ trong Đêm tóc rối (1965). Lễ đong đưa giữa “con đĩ già” và một
người con gái trinh nguyên. Giữa xác thịt và tình yêu. Hoàn toàn mất niềm tin,
mất định hướng. Lễ, nhân vật hư vô, bất lực trước cuộc sống, hoài nghi tất cả
những gì “tích cực”, kẻ luôn luôn tự hỏi “tại sao tôi không là một người
khác?” Tất cả những hành động của Lễ không mang một ý nghĩa nào: “tại
sao tôi không kiếm ra lý do và mục đích cho một hoạt động nào đó, như Khang đã
đi, như Thục đi làm nuôi vợ con, như Khánh đang chiến đấu ngoài mặt trận, như Mạnh
đang vùi đầu trong thư viện, như Nghiêm ôm ấp mộng tưởng trở thành nhà văn. Họ
có lý do và mục đích. Còn tôi, tôi không có gì cả. Và cũng từ đó tôi hoài nghi
công việc của người khác. Biết đâu họ cũng như tôi, và họ tự lừa họ như thế.”
(Đêm tóc rối, Thời mới 1965, trang 15). Lễ không tìm thấy một lý lẽ nào chấp nhận
được cho sự tồn tại của mình, bởi đằng sau những bức bình phong của lý lẽ, bao
giờ cũng có khoảng trống của hoài nghi, của không thực. Thục đi làm nuôi vợ con
ư? Có thực thế không? Thục hạnh phúc ư? Có thật thế không? Thế nào là hạnh
phúc? Nếu Lễ tìm thấy một, chỉ một câu trả lời xác định thôi trong tất cả những
câu hỏi đó có lẽ anh đã “sống đẹp” hơn. Nhưng không có gì xác định trong cõi đời
này. Mọi xác định đều hồ đồ, kệch kỡm, thô thiển, giả tạo. Lễ dốc toàn lực để hỏi
tra. Tra hỏi tình yêu. Tra hỏi hạnh phúc. Tra hỏi mục đích của cuộc đời. Tra hỏi
sự hư hỏng của mình. Tra hỏi thành công, thất bại. Tra hỏi ý nghĩa cuộc sống… rặt
một trả lời: trống không, vô nghĩa. Về người yêu cũ “Quyên đã đánh cắp
tình yêu của tôi làm vốn liếng trong một chuyến buôn hạnh phúc gian lận” (sđd,
trang 28), về mình “bây giờ anh chung sống với một con đĩ già… anh không oán
em, nhưng anh thâm thù hạnh phúc. Đôi cánh đã gãy, thiên thần và dòi bọ giống
nhau” (sđd, trang 49), “tôi hoài nghi những thần tượng, sự trong sạch, tinh khiết,
những điều chúng ta gọi là lý tưởng. Tôi ngờ ngay những nhận thức của tôi. Tôi
biết rõ một điều về tôi, sự hoang mang, mâu thuẫn…” (sđd, trang 41) . Dưới huyệt
của “tuyệt vọng và hư vô”, Lễ tìm đến thân xác mụ Liên như chiếc hầm trú nhơ nhớp,
chống những quằn quại bùn xình trong óc “Những cử động nhận chìm cơ thể
tôi vào một hồ đất bùn đen nhớp nháp, nhưng ở đó những đá sỏi sắc cạnh, hay gai
góc của rừng làm tê buốt, nhức nhối, cùng đó trí óc mưng tấy rồi co rút mang cả
người tôi chúi xuống một cơn bão giật, lắc đi lắc lại, như những hạt thóc đang
được lắc trong cối xay…
Những cảm giác đen nhầy nhụa tan đi trong giây phút của nhiệt độ, rồi lả dần xuống cảm giác bải hoải tê mỏi những nhớp nháp trầy trụa như vết chân cọ dài trên mặt đất sét cứng mà cơn mưa vẫn còn rả rích. Nỗi cô đơn chót vót ngất ngư dâng lên trong tôi kéo dài… trong một lúc nào thức dậy của trí tuệ, tôi gớm tôi, tôi lẩn tránh tôi những thói quen, nhưng những thói quen như một chiếc lưới đen (…) chụp xuống, quấn tròn tôi lại và quăng ra xa…” (sđd, trang 43).
Trong đêm đen, Lễ vẫn cố hướng sáng về cứ điểm cuối cùng “Em
hãy mang anh trở về căn nhà xưa, nơi mẹ anh đã chết”. Bởi trùm phủ lên tất cả vẫn
là mẹ. Mẹ chiến tranh, mẹ gây chiến tranh và chết vì chiến tranh. Mẹ bỏ con một
mình trong cuộc chiến hư vô tàn nhẫn “Chiến tranh đã kéo dài từ bao giờ. Bố
tôi chết trong chiến tranh đó sau nhiều năm lặn lội và bỏ mẹ tôi một mình. Mẹ
tôi chết trong đó và bỏ tôi lại không nhớ chút gì. Chiền tranh vẫn kéo dài tôi
mất Quyên trong đời sống một người khác và tương lai một thời thái bình tôi
chưa thấy làm tôi rỗng đi trong đầu, trong tim, mất đi trong mạch máu một sự sống
cần thiết, và chiến tranh kéo dài đến bao giờ” (sđd, trang 80). Những nhân
vật trong Đêm tóc rối cùng chung nhau một bóng đêm, một vùng tóc rối, họ mò mẫm
từng bước trong khu rừng bấp bênh, đầy lường gạt, ngộ nhận, trống rỗng và vô
nghĩa. Lễ tỉnh táo ý thức tình trạng “hư vô” của mình “có phải mọi người đều
có hạnh phúc và riêng tôi một mình hư vô trong cuộc sống. Có trời không. Trời
làm gì, nghĩ gì, đi đâu. Tôi nằm đây là cái gì. Chiếc bàn, cái ghế, tờ giấy,
chiếc ảnh, số phận nào, định đặt nào?” (sđd, trang 100).
Những cảm giác đen nhầy nhụa tan đi trong giây phút của nhiệt độ, rồi lả dần xuống cảm giác bải hoải tê mỏi những nhớp nháp trầy trụa như vết chân cọ dài trên mặt đất sét cứng mà cơn mưa vẫn còn rả rích. Nỗi cô đơn chót vót ngất ngư dâng lên trong tôi kéo dài… trong một lúc nào thức dậy của trí tuệ, tôi gớm tôi, tôi lẩn tránh tôi những thói quen, nhưng những thói quen như một chiếc lưới đen (…) chụp xuống, quấn tròn tôi lại và quăng ra xa…” (sđd, trang 43).
Không có trời. Không có gì cả. Không có định đặt nào. Tất cả
có đấy. Trơ ra. Hiện hữu. Cuộc hiện sinh tàn khốc. Cuộc sống không có lẽ sống,
phi lý và vô nghĩa.
1968-1969, ở thời điểm gay go nhất của chiến tranh, Dương
Nghiễm Mậu quay lại thực tại cuộc chiến chống Pháp, ôn lại những dã man, tàn ác
của đôi bên trong Gào thét, như muốn gào lên sự thật một lần nữa: chiến tranh
không giải quyết được gì, chỉ đào thêm những vực chôn người, vực ngộ nhận tàn
nhẫn. Cũng năm 68, trên báo Văn, xuất hiện truyện dài Con sâu bối cảnh chiến
tranh đạt tới đỉnh cao tuyệt vọng dù không hề thấy bãi chiến trường. Năm thằng
bạn cũ: Quảng, Thạc, Đức, Ngưỡng, Lực say mèm bên “năm cái ly cạn đứng im”. Những
chiếc ly im lặng nuốt trôi những khúc đời nhày nhụa, mất hướng của năm thằng
còn sống đang nhậu hộ những thằng đã chết. Sống chết ở đây nằm trong kế hoạch đại
quy mô trên toàn thể đất nước: đó là sự sống chết dưới cờ. Cả hai bên đều lợi dụng
lá cờ để tổ chức sự giết người có hệ thống, có lãnh đạo, có quốc thiều phụ họa,
có màu cờ tổ quốc ghi ơn.
Chiến tranh không lộ mặt tiền, nó sống âm ỷ trong những cơn
mê sảng, những lời cật vấn lè nhè đầy hơi rượi… Thằng còn sống hỏi tội thằng đã
chết: “Mày có biết thằng nào đã bắn mày không? Tao chắc nó chết rồi Tao không
hiểu sao bọn mày lại để lọt dễ vậy. Nhảy xuống những chỗ như vậy thì mày phải
biết chứ, mình ở chỗ trống, bọn nó trong bụi, sình lầy như vậy… Đ. má bọn nó,
tao còn ai để nhậu nữa… Tao về được gắn huy chương, còn mày thì được bỏ hòm.(…)
Con Tám-đen nó hỏi thăm mày, tao nói chết rồi. Có lẽ mày chết rồi nó mới thương
mày.” (Con sâu, Sống Mới, trang 16).
Con người trở thành “con sâu”. Đất nước trở thành một sa trường
sâu. Lò lính là nơi “vào đây đá cũng phải vỡ, sắt cũng phải cong”. Với sự
“đào tạo” người bằng cách tiêu hủy như thế, sự gãy trục tuột xích đã ngấm vào
xương tủy. Hai bên thi nhau trồng người để xông vào cái chết. Tập cho con người
biết chết thay vì biết sống. Môi trường nhiễm đầy tử khí, dưỡng khí đành phải
thối lui. Sự sống của những thằng còn lại chỉ là cái gì tàm tạm, chỉ là án
treo, chỉ là… đợi chết. Quảng sống để truy tìm “sự thật”, để tìm hiểu tại sao lại
đến nông nỗi này. Ở Quảng, những hình ảnh thời thơ ấu luôn luôn trở về với nét
mặt người cha khắc nghiệt, đã có thời hoạt động bí mật với những “người bạn”,
đã có những lần mang hành lý đi biệt lâu ngày. Cũng người cha đó, đã có lần điểm
vào mặt đứa con bảy tuổi “mày không phải con tao”. Cũng người cha đó, đi chán,
trở về, ốm đau, bất lực, thường trực nằm úp mặt vào tường cho đến lúc chết. Thằng
nhỏ chờ một “thông điệp” của người cha. Không có thông điệp. Không có thông điệp
nào cả từ con người suốt đời “ngoảnh mặt đi”, trừ “bầy chuột. Con rệp. Vốc máu.
Chiếc vỏ đạn nóng bỏng. Đôi mắt nhìn cuống quýt. Ngọn đèn dầu leo lét. Tiếng
nói đay nghiến.” (trang 127). Với một “di sản” như vậy, những đứa con bị hội chứng
hóa sâu, tự cật vấn: “Sao tôi lại được định đặt vào, ngồi, đứng, ăn, ngủ trong
căn nhà này… tôi nhìn thấy tôi như một con sâu…” (trang 126).
Tiếp tục việc phá sản Gia tài người mẹ, Con sâu đục đẽo tinh
vi hơn, sắc bén hơn, triền miên suốt hai thế hệ, nó rạch vết mổ sâu hoắm trong
ngũ tạng chiến tranh, nó nhìn thấy cục diện huynh đệ tương tàn chỉ là hậu quả sự
thừa hưởng tinh thần vô trách nhiệm ròng rã cha truyền con nối, thừa hưởng sự
mù mờ về lý tưởng, về chân lý, coi thường những hạt hạnh phúc nhỏ nhoi trong cuộc
sống hàng ngày, cha con, chồng vợ, đề cao khẩu hiệu giết người “thề phanh thây
uống máu”… Những người cha mải làm đại sự, mải chém giết quân thù, suốt đời
“ngoảnh mặt” với vợ con, với gia đình, với cuộc sống, đặc kín thế hệ đi trước,
trở thành những con sâu của sự sống, những con sâu cha reo rắc chiến tranh, đục
khoét hạnh phúc, đẻ ra những con sâu con mà “cái miệng chỉ là cái cối xay
cứt” (trang 133), là chúng ta, là Quảng, là thế hệ sâu quảng, tiếp tục đục
đẽo, tàn phá cái gia tài mọt rỗng, bằng súng ống, bom đạn, bằng chia rẽ, căm
thù. Quảng đã nhìn thấy sự thật. Anh ngộ độc sự thật mà chết.
Truyện ngắn của Dương Nghiễm Mậu - thoát khỏi vòng chiến để mắc
vòng tâm chiến - thường có một không khí đặc biệt, một độ căng bất thường. Những
truyện ngắn hay của ông dàn trải trên nhiều tập: Cũng đành, Đêm, Đôi mắt trên
trời, Sợi tóc tìm thấy, Kinh cầu nguyện, Ngã đạn,… Dương Nghiễm Mậu thành công
rất sớm, ngay từ những năm 57-59, ở tuổi 21-23, đã viết những tác phẩm già dặn,
có bề dày tư tưởng.
Cũng đành gồm sáu truyện ngắn, mỗi truyện đặt con người trước
một tình thế. Những nhân vật thèm khát vươn lên, cố gắng tìm kiếm ý nghĩa cuộc
sống nhưng càng tìm hiểu càng mù mịt. Niềm đau nhức của khoảng trống truyện ngắn
đầu tiên trong tập Cũng đành đưa người đọc vào thế giới nội tâm Dương Nghiễm Mậu,
một thế giới nhức buốt, đau xót, khi con người khám phá ra những ung mủ, thui
chột, những triệu chứng bất thường trong cơ thể và tâm hồn mình. Nhân vật chính
có một mụn nhỏ trên cổ từ bao giờ anh không hề nhận biết, cái bướu lớn lên theo
người, cho đến khi người yêu của anh phát lộ ra sự “lớn” bất thường của nó, từ
chối không đến với anh, anh mới ý thức được sự hiện diện của nó: “Tôi đứng
soi mặt tình cờ vào tấm gương trang điểm của nàng, lúc đó tôi mới thấy, tôi mới
biết, tôi mới hiểu cái bướu đang ngự trị trên cổ, cạnh mặt tôi đây. Tôi để tay
lên đó để sờ thấy nó hiện hữu giữa đời sống. Điều mà khi tôi yêu nàng – khi mà
tôi yêu tôi- tôi bỏ quên nó, tôi không quan tâm đến.
Nàng ngồi ôm mặt khóc. Tôi lấy tay giữ lấy cái bướu bỏ chạy
ra khỏi phòng, xuống nhà tôi quên cả chào hỏi, dừng lại. Tôi chạy mau, tay giữ
bướu tự mở cửa ra đường. Tôi hốt hoảng lo lắng khi có người, tôi sợ họ nhìn thấy.
Tôi nghĩ rằng người ta đang hò hét quanh tôi đòi bỏ tay ra cho họ nhìn, bao
nhiêu bước chân đuổi bắt rộn lên, rồi điệp điệp trùng trùng những khuôn mặt xa
lạ, ghê gớm, quỷ quái hiện đến như chỉ thấy cái bướu tôi mang trên thân thể.
Tôi dùng tất cả sức lực mình cố chạy cho nhanh, lẩn trốn vào bóng tối. Tôi
muốn vươn tay phá lủng tất cả ánh sáng đang chiếu rọi xung quanh” ( Niềm đau nhức
của khoảng trống trong tập Cũng đành, Văn nghệ, 1963, trang13).
Vấn đề nòng cốt ở đây là sự hiện hữu. Nhưng không phải bất cứ
hiện hữu nào. Hiện hữu như cỏ cây, như động vật không ý thức được mình, hay hiện
hữu như một con người có ý thức. Dương trình bầy trường hợp thứ nhì, hiện hữu
có ý thức và có người khác. Kẻ khác. Chính kẻ khác đã xác định vị trí của ta,
làm nên và tiêu diệt ta. Cái mà Sartre gọi là L’enfer c’est les autres. Nếu
không có “kẻ khác” ta chẳng cần nói, chẳng cần quần áo, chẳng cần một ngoại
hình “dễ coi”, bởi có ai nghe, ai nhìn? Vì kẻ khác mà phải có quần áo, tiếng
nói. Kẻ khác “tạo ra” ngôn ngữ, trang phục, lớp lang, ngoại hình, giả tạo…
Chính con mắt của kẻ khác đã vẽ nên ta, ngụy tạo ra ta, và đầu độc ta.
Con người hình thành từ kẻ khác và bị ngộ độc vì kẻ khác. Hắn
sống với những ung nhọt nhưng không biết. Khi mụn độc phát thành bướu, trên cổ,
trên mặt, làm thay đổi ngoại hình thì hắn bị kẻ khác vạch mặt chỉ tên như một
quái thai, một sự quái gở, một kẻ không giống ai, không thể sống được trong thế
giới của những người lành. Cái bướu đã giúp hắn nhận thức về thân phận mình: “nó
không phải là một sự tình cờ bỗng nhiên hiện diện. Nó là một sự thực.” (trang
29). Nhưng cái bướu hay sự thực là một hiện diện vô ích. Cái bướu cũng “vô ích”
như sự thật: người ta không cần nó. Lúc nó nhỏ chẳng ai để ý, nhưng khi to dần,
nhận diện được, thì chính anh, kẻ nhận diện ra sự thật (hay kẻ thấy mình có bướu),
sẽ bị người khác khước từ, chối bỏ. Để được trở lại “môi trường lành mạnh”, với
người yêu, với loài người, anh phải cắt bướu đi, cho giống đồng loại. Nhưng khi
đã cắt bỏ phần thui chột, thừa thãi, phần “sự thực” của mình, anh trở nên một
cái gì không thực nữa và anh sẽ chết.
“Thân thể anh còn đây, cái bưới đã mất. Anh khước từ sự hiện
diện vô ích của nó nên anh đã trở thành một sự không thực. Anh chẳng còn gì
ngoài cái thân thể đang dần dần nhiễm độc, ung thối ra cho những sinh vật khác
sinh sống. Anh là một sự không thực nằm đây – Sự quái gở bắt đầu bay hơi ẩm mốc.
Nhưng từ đó anh biết rằng anh là gì. Anh hơn đám đông vây quanh, bởi anh ý thức
được sự có anh, mọi người coi họ có mặt- nhưng là một sự có mặt hư ảo, không thấy
mình.” (Niềm đau nhức của khoảng trống, trong tập Cũng đành, Văn Nghệ 1963,
trang 30)
Đó là bài học nhận thức đầu tiên của “anh” về thân xác, về sự
hiện diện, sự có mình, có toàn quyền về thân mình. Phác họa chân dung một kẻ nhận
thức được sự hiện hữu của chính mình như thế, Dương Nghiễm Mậu là một trong những
tác giả tiên phong đem triết học hiện sinh vào tác phẩm, bởi đó chính là một
cách nhận thức rất hiện sinh, rất Roquentin, rất Sartre. Trước Dương, trong văn
học Việt Nam, chưa mấy ai viết về mình, về sự tồn tại, như thế. Khi nhận thức
được như vậy, “anh biết anh là anh. Anh có toàn quyền về thân anh. Người
ta từ khước anh- điều đó không cần thiết khi anh đối với anh đã là sự có mặt hằng
cửu”. Và khi nhận ra “niềm đau nhức của khoảng trống” anh thấy mình chỉ là “một
hải đảo cô đơn ngàn đời” (trang 31). Tự cắt mụn đi anh bước dần về cõi chết, những
chân rết của ung thư sẽ tự do tung nọc độc trên khắp cơ thể.
Lão Giăng trong truyện Người ngồi đội mũ là một tay Tây thực
dân chủ đồn điền trước khét tiếng giết người như ngóe, nay sống vất vưởng như
con chó già trong ngõ hẻm với đứa con gái hờ làm đĩ. Nếu dĩ vãng cá nhân của
lão mang những nét “vàng son” bàng hoàng và khủng khiếp, thì dĩ vãng dân tộc của
chàng thanh niên định đến giết lão để trả thù quá khứ nô lệ cũng không vẻ vang
hơn. Việc moi móc dĩ vãng của lão Giăng và chàng trai chỉ đem lại những trả lời
không lấy gì làm hồ hỡi cho cả đôi bên: chàng thanh niên nhận thấy cái di sản
mà chàng muốn bảo tồn thực ra chỉ là một thứ di sản mọc lên “từ một thứ gốc
rễ ở tận bên Tây nào, với những nhân vật tam quốc cùng với hàng trăm những kẻ
thống trị da trắng đến chốn này” (trang 47). Mọi cá nhân đều chịu sự thao
túng triền miên của thứ ung nhọt nằm vùng chạy cùng khắp cơ thể. Mọi nhận diện
thực tại đều đưa đến những đau đớn xót xa. Mọi nhận diện bản thân đều đưa đến
những nhục nhã, ê chề. Mọi nhận diện người khác đều đưa đến bất lực, xa lạ,
không thể hiểu được nhau.
Bồn cát tuổi thơ phân chia lãnh giới trẻ con và người lớn
trong cuộc đối thoại giữa một người thanh niên từng trải và một đứa bé trong bồn
cát công viên. Cuộc chơi của đứa bé đầy hình ảnh: nó trồng chuối, xây nhà, chơi
dế, chơi ve, chơi đi tàu về quê ngoại… Cơn mộng của người thanh niên đầy bóng tối,
những tiếng la hét, những con sư tử nhẩy chồm… “Sống” là một khúc dồi thời gian
dồn đầy kỷ niệm: mẹ tôi bị bắn chết, cha tôi bị cầm tù, anh em họ hàng thất tán
mỗi người một nơi tìm không thấy mặt, chị tôi túng quẫn trong vòng bệnh hoạn,
em tôi được gửi vào nhà tế bần, người yêu tôi đã bỏ đi… Đứa bé may mắn, nó chưa
“sống”, nên chưa bị nhúng chàm thời gian và kỷ niệm.
Tiếng động trên da thú chắp vá hai mảnh đời vỉa hè, hai kẻ sống
vô gia cư chết vô thừa nhận. Những nhân vật trong tập truyện ngắn này có chung
một điểm: họ cũng đành, cũng đành sống, cũng đành hiện hữu.
Truyện ngắn Cũng đành xây dựng như một toà nhà xoáy trôn ốc về
vấn đề bản thể. Tôi là ai? Tôi là ai trong chiến tranh? Tôi có quyền gì? Tôi có
căn cước không? Có quyền lựa chọn không? Có quyền hiện hữu không? Hay chỉ có độc
một quyền chết. Cũng đành viết về một kẻ đi kháng chiến, bị sốt rét hành, phải
trốn đơn vị chạy vào thành tìm ký ninh uống. Hắn không thể về được nhà mình
trên bãi Phúc Xá, mặc dù đứng trên đê, hắn nhìn thấy nó. Ngôi nhà biến thành
chiếc lâu đài u uất, ma trơi, hắn càng tìm cách về gần, nó càng trôi xa, càng
biệt tăm biệt tích. Trên đường vòng vo tìm kiếm, hắn chịu mọi đòn, hắn triền
miên sốt. Nghe nói giun trị sốt rét, hắn nuốt bao nhiêu giun nhưng sốt vẫn hoàn
sốt. Hắn trốn nhui, trốn nhủi, đói khát triền miên, ăn cắp, cướp dật, bị sốt
hành như cái bướu ung thư. Nhờ người làm cũ hắn kiếm được việc. Có tiền hắn uống
ký ninh thả cửa. Ký ninh làm hắn điếc. Bị đuổi. Hắn bới rác để sống… Một ngày,
bị lính bắt. Bị tra hỏi. Hắn khai tên thật. Bọn lính không tin. Đánh đập. Lại
tra hỏi. Hắn khai láo. Đánh đập. Lại tra hỏi. Đánh đập. Trước khi chết, hắn lập
lại cậu hỏi: Cha mẹ mày tên gì?
Cũng đành có không khí nghẹt thở, đầy tra tấn, nghi hoặc, tàn
ác, rất giới tuyến, rất Kafka Việt. Việt Nam của hai cuộc chiến, từ sống đến chết,
từ lý tưởng cứu nước đến vực thẳm sa đọa là những chuỗi dài ngộ nhận và phi lý.
Rút cục, sống hay sống sót chỉ là hai chữ cũng đành mà bên trong là dòi bọ, rác
rưởi, giun dế và trống rỗng. Con người xa lạ với cuộc sống, xa lạ với người
khác, không hiểu tại sao thân phận lại run rủi đưa ta đến đây, đến “bên này” mà
chẳng đến “bên kia”. Bên ni, bên tê, bên nào cũng vạch sẵn những ranh hố đợi chờ,
anh lạc đến là phải tự đào. Vùng vẫy cách nào cũng không thể thoát được.
Nói một mình (trong tập Đêm) dường như là chuyện một xác chết
kể lại chuyện mình. Nói là dường như bởi vì đọc xong bạn không chắc một cái gì
cả. Sự “không chắc” ấy mới chính là “cốt truyện”: tất cả dựa trên những yếu tố
mập mờ, không có gì rõ ràng xác quyết, cũng không có gì phủ định bởi người ta
không biết cái được gọi là đời sống nó như thế nào, không rõ bất cứ sự gì đã “xẩy
ra” trong cuộc đời, tất cả đều chắp vá đan cài, đoán già đoán non, mỗi người tưởng
mình “nắm” một mảng, nhưng nếu chắp lại thì chúng không có gì ăn khớp với nhau.
Cảm tưởng đầu tiên khi đọc một số truyện của Dương là rời rã, có khi bạn không
hiểu gì cả, chả biết tác giả muốn “nói” gì, nhất là “nó” không dẫn đến đâu, đọc
xong không rút ra được bài học nào, thậm chí nó “cứng” nó “nhạt”, nó cứ “trơ
trơ” ra đấy, ù lì như cuộc đời chúng ta đang sống, chẳng có “biến cố” gì đáng
nói. Vô dụng. Nghệ thuật của Dương Nghiễm Mậu dựa trên yếu tố đó. Vô dụng. Tác
giả đưa ra những vấn đáp không ngừng của nhân vật, về nguồn gốc, về bản chất đời
sống. Ai tạo ra đời sống của ta? Chẳng có ai cả. Ta tự tạo ra nó như thế đấy.
Trong truyện Nói một mình, nhân vật chính, xưng tôi, tên Thuấn, có người chị
tên Liên. Hai chị em mồ côi. Mẹ chết sớm, cha lấy vợ khác. Cảnh dì ghẻ con chồng.
Sau người cha cũng mất tích. Người ta tìm thấy xác người cha trôi sông Đáy. Người
chị làm điếm nuôi em. Thuấn kinh tởm nghề của chị, xỉ nhục chị, có thể đã bạo
hành chị, rồi bỏ đi. Nếu cố tình chắp vá lại cho “có truyện” thì đại để là như
thế. Truyện mở màn trên xác chết vô danh, chắc là xác chết của Thuấn. Rồi sau
đó là những lời kể lể về hành trình của một kẻ -chắc là Thuấn- từ lúc sinh đến
lúc chết. Một thứ tâm sự của xác chết, bởi chết là yếu tố bao trùm lên tác phẩm
như điều kiện cuối cùng của con người: Rồi ai cũng phải chết. Nhưng từ cái sinh
đến cái chết là cái gì? Chặng đường ấy ra sao? Tại sao sinh và tại sao chết? Chết
khốn khổ như một con chó hoang trong cô đơn vô vọng. Tình thương của người chị,
người bạn, người yêu có thể cứu vãn được không? Có thể đưa ta ra khỏi cõi cô
đơn sau cùng không? Người sắp chết cố gắng gào lên những tiếng kêu cứu cuối
cùng, nhưng âm thanh không lọt ra khỏi cổ, mà nếu có lọt ra ngoài thì cũng
không có ai ở đấy để nghe. “Đây là sa mạc? Giữa bể khơi? Hay là một khoảng trống
không nào đó – một góc nhà xác cũng nên – ôi những hình ảnh… ai kia… ai kia… ai
đấy… một người nào đấy lại đến với tôi trong lúc này?…”. Dĩ nhiên là không có
ai và người hấp hối đi vào cõi Đêm, một mình, nói một mình và chết một mình.
Tập Đôi mắt trên trời, do Giao Điểm in năm 1966, khoáy sâu
thêm vào đêm tối, đưa ra những cảnh sống không còn là sống. Những kiếp được gọi
là người ở đây còn tồi tệ hơn kiếp chuột, kiếp rệp… Sống hay tồn tại chỉ là sự
đồng hoá giữa người và vật. Bộ ba Mậu truyện Lấy máu, Những chuột, Và rệp là những
tác phẩm cực thực về bản chất xã hội loài người. Ngòi bút của Dương chiếu thẳng
vào mỗi trường hợp cá nhân khảo sát như một mũi dùi độc sáng.
Trong truyện Lấy máu, Năm-Sàigòn “vớt” một đứa nhỏ đang bốc
trộm thùng cơm thiu cho lợn ăn, về “nuôi” và dậy cho nó nghề bán thuốc cao
Giang đông chuyên trị bá chứng. Năm-Sàigòn rạch tay thằng bé cho máu chảy và rịt
thuốc cao vào vết thương trước mắt mọi người để “chứng minh tính cách thần diệu”
của cao Giang đông. “Qua một tuần lễ như thế tay trái tôi đã gần nát ra rồi,
có những vết tay mưng mủ và thối, nó rỉ nước vàng. Mỗi bữa bưng bát cơm không nổi
tôi phải dùng cù dìa mà súc ăn như một kẻ tàn tật. Thấy không thể tiếp tục cắt
máu ở bàn tay đó nên Năm-Sàigòn bắt đầu cắt ở bàn tay phải. Người ta vẫn xúm
đông xúm đỏ lại coi, và mua thứ thuốc vứt đi đó” (Lấy máu, trong tập Đôi mắt
trên trời, Giao Điểm 1966, trang 28). Nhớ đến cái chết của người mẹ, thằng
nhỏ tự hỏi “Máu tôi rỏ ra vì miếng cơm. Nhưng còn những giọt máu của mẹ
tôi do viên đạn bắn vào mạng mỡ đó – để đổi lấy cái gì?”. Nhưng rồi hai thầy
trò Năm-Sàigòn cũng không tiếp tục được cái nghề lừa bịp này lâu hơn, người ta
khám phá ra sự bịp bợm, người ta nhìn thấy bàn tay trái của thằng nhỏ đầy vết cắt
thịt mưng mủ thối tha, người ta thấy nó sắp chết vì hết máu, đến nỗi Năm-Sàigòn
khía tay nó chỉ nhỉ ra vài giọt, người ta “chắc trong người nó chỉ còn vài
cùi dìa máu mà thôi”. Bị vậy Năm-Sàigòn mặc sức khoa môi, múa mép, không
còn ai tin vào món thuốc thần của hắn nữa. Nói chán, hắn chìa thuốc ra cũng chẳng
ai hỏi lấy một câu. Hai thầy trò trở thành những con vật múa rối, bị bỏ quên,
không ai thèm đoái hoài đến nữa. Đến bọn trẻ con cũng hết thú, chúng quay đi,
trở về với những trò chơi bình thường. Lấy máu có một cách lạ lùng và kinh
hoàng chiếu xuống sự tàn nhẫn và thờ ơ của con người, ít tác phẩm nào đạt được.
Những chuột xoáy vào trường hợp sống của Lão Chệt và lũ chuột.
Chuột vừa là ân nhân vừa là lẽ sống của lão. Khi đói, lão chỉ cần thộp cổ một
chú nướng lên thơm phức là rồi. Lão bẫy chuột bằng mùi cua nướng, đoạn nhốt
chúng vào một chỗ, mỗi tuần thằng Lai, con lão từ Saigòn đánh xe về lấy chuột
đem bán cho những cửa hàng síu mại, bánh bao.
“Lão nhớ lại bữa chuột bao tử mấy hôm trước khi lão bắt được
trọn ổ, tới mười bốn con chuột đỏ hỏn chưa mở mắt lão đã mang về tẩm bột rán,
lão nghĩ ăn cái ấy thì bổ phải biết, cái gì bao tử chẳng bổ, đến dòi mà lão
nghe nói cũng là một vị thuốc ghê gớm lắm. Lão cầm lấy đầu chú chuột bóp mạnh một
cái, một tiếng kêu chít chít rồi tắt, giữa hai ngón tay, đầu chú chuột bẹp dí
toé máu và óc, lão vứt bỏ vào góc nhà, lão đưa ngón tay lên miệng mút mút lấy một
chút lầy nhầy của máu và óc ra chiều khoan khoái rồi lão vào trong bàn khiếm rượu
đế tợp một hớp. Lão lấy thuốc vấn một điếu châm lửa hút.
Lão thổi ngọn đèn, vào giường, lão xát mạnh và đập hai bàn
chân phủi cát rồi lăn ra ngủ (…).
Lão cứ nghĩ đến những món ăn đã được những đầu bếp khéo léo
chế biến chuột ra mà bán thì thật phục. Lão đã ăn rồi, ngon lắm, bằm nhỏ ra ai
biết đấy là đâu. Thịt gì chả thế, có lẽ thịt người cũng tương tự như vậy thôi,
có chăng là cách chế biến sào cho nó ra vị là được.” (Những chuột, trong tập
Đôi mắt trên trời, trang 38- 40).
Lão Chệt thiếp ngủ trong những giấc mơ… chuột. Lão mơ tới kỹ
nghệ thịt chuột, thấy mình là kẻ tiên phong làm trại chuột, sản xuất sữa chuột,
thịt chuột đóng hộp, lão làm giầu trên xương máu chuột, lão có xe hơi, nhà lầu,
bao nhiêu gái đẹp, lão cưới được con nhỏ Xiêm xinh đẹp trong ngõ mà lão hằng tơ
tưởng… Cuộc đời lão cứ bình lặng trôi với ba chuồng chuột lớn vừa có của ăn của
để như thế, nếu thằng Lai không cuỗm tay trên con Xiêm của lão. Nếu hai đứa
không cuốn gói lên Sàigòn bỏ lão, không về lấy chuột nữa. Từ ngày thằng Lai
không về, Lão cũng không bước ra khỏi nhà, mà cái nhà của lão trừ thằng Lai,
cũng không ai lai vãng. Lão hoàn toàn một mình với giang sơn chuột, lão ăn dần chuột
để sống, không ai trong xóm để ý đến sự vắng mặt của lão, trừ một vị khách quý
thình lình đến: “Một hôm lão thấy hình như lũ chuột đã có con đói lả và gầy còm
đi nhiều, có con phá ghẻ lở rụng hết cả lông. Lão quyết định lựa những con gầy
yếu thả ra nhà, lão lấy những quần áo cũ, giẻ rách chất từng đống rồi thả chuột
vào đó, lũ chuột gầy ốm cứ quanh quẩn chẳng đi xa, nó bò từ chỗ này sang chỗ
khác làm tổ ở góc nhà, có con đào hang, con cắp giẻ làm tổ, lão Chệt hiền từ
bao dung đàn thú vật vô hại đối với lão.
Bỗng một hôm lão Chệt thấy tiếng chuột kêu rẫy chết, từng đàn
chạy trốn, lão thấy một con chó xuất hiện. Con chó có mầu lông đen nhưng lù xù
như chó hoang, gầy teo, nó đi khập khiễng như kẻ nghèo đói, một mảng mông lở
loét đỏ lòm xem chừng khốn khổ lắm:
– Chào quý khách! Chào quý khách! (…).
Lão Chệt cầm một mảng thịt chuột nướng ở tay cho con chó ngửi
ngửi, nó ngoạm một miếng nhai ngấu nghiến ra chiều khoái trá lắm, lão tiếp tục
nhặt một ít bạn quý nướng vào lửa, con chó tiến đến gần, có lúc chưa kịp vứt ra
nó đã vồ lấy, lão Chệt không lấy thế làm bực. Nghe chừng đã no bụng, chó ta
khoanh tròn trên ổ rơm ngay bên lão Chệt ngủ.
Sự có mặt của con chó, lão Chệt thấy khoái hơn, nhưng ăn mãi
thịt chuột lão bắt đầu thấy chán. Vả trong đám chuột đã bắt đầu có con sinh đẻ
ra từng đàn chuột con. Lão nghĩ đến con chó. Tay phải lão Chệt có chỗ sưng lên
và lở lói, con chó nhiều lần ngửi ngửi và liếm láp. Lão Chệt rùng người. Lão thấy
lo sợ nghĩ đến chuyện một lúc nào đó con chó sẽ đè lão ra mà nhai, chỉ con chó
là có thể thịt lão được, còn bầy chuột kia thì ăn thua gì. Chờ con chó ngủ, lão
kiếm một cái chai để bên cạnh rồi cầm ở tay thu sức dáng một cái xuống đầu chó.
Chó duỗi hai chân dãy dãy lè lưỡi và sùi bọt mép. Lão Chệt mệt nhọc lắm mới kiếm
được con dao mổ bụng chó, lão chẳng còn hơi sức để làm thịt con chó, lão mổ bụng
moi bộ gan nướng ăn. Lão thấy tiết chó nóng và đặc sánh, lão thấy cổ khát nên vốc
xuống. Lão ưng ý về món ăn lạ kỳ. Lão vứt bỏ xác chó ra giữa nhà, lũ chuột kéo
đến ngoạm.
Trong xóm người ta bỗng xôn xao về cái chết của hai cha con
ông Hộ Nhâm, bệnh tình giống nhau và chết ngay, có người nghi ngờ nên kiếm bác
sĩ về khám, người ta phát giác ra bệnh dịch.” (sđd, trang 45-46).
Tác giả trình bầy chân dung một con người: lão Chệt và một xã
hội người: hàng xóm láng giềng của lão bên cạnh chân dung một con Chó và một xã
hội Chuột. Người và vật , tên cùng vần c, tương xứng nhau trong cuộc tồn sinh.
Tất cả những dứ, ngửi, nhai, ngoạm… của lão chệt không khác gì hành động của
con chó, có điều lão thủ đoạn hơn con chó, lão mưu tính kỹ hơn con chó. “Những
chuột” hiền lành hơn so với “những người” chung quanh lão chệt, chúng ít kỳ thị
hơn, bớt thờ ơ hơn, chúng tương trợ nhau hơn. Lão chệt, đỉnh cao tha hóa của
con người, khởi đi từ một nước Tàu ngàn năm văn vật và lịch sử, một trong những
trung tâm văn hoá lâu đời nhất của nhân loại, lão di lạc sang “ta”, đôi lúc lão
tự hỏi không biết ông cha mình “ngu si đần độn như thế nào mà sang đây hàng mấy
đời rồi chẳng làm nên cơm cháo gì”, ngay cả lão có lúc đã làm chủ một cái tiệm
chạp phô, chẳng may con vợ tài hoa son phấn của lão đem “đút lỗ cả cái sản nghiệp
vào hơi khói”. Lây nó, lão cũng nghiện ngập, sạt nghiệp tưởng chết, may mà lão
cai được và về đây làm “nghề” bắt chuột bán. Nhưng sự “xuốùng dốc” của lão chệt
cũng chưa bằng sự xuống dốc của cái quần hợp con người chung quanh lão: họ đi từ
“văn minh” xuống ăn lông ở lỗ mà không biết, không hay, họ gây ô nhiễm môi trường
bằng sự tàn ác, bằng sự kỳ thị, thờ ơ, sống chết mặc bay, bằng bán buôn lừa dối.
Lão Chệt là phản diện của bọn đồng loại xung quanh mà cuộc sống chỉ còn là sự
“xé xác” lẫn nhau, xé xác “bạn hữu”, xé xác “đồng hành” đem nướng cho đến ngày
kiệt quệ, tận diệt. Cái dịch hạch chuột không nguy hiểm bằng cái dịch hạch người,
dịch hạch ăn gan, uống máu (dú là chó hay quân thù cũng như nhau) nơi lão chệt
đã tràn lan khắp nơi, không thể nào cứu vãn nổi.
Trong truyện Và Rệp, Ông Tư có mỗi một lo lắng độc nhất là
làm sao trừ tiễu được bọn rệp đồn trú lậu trong kẽ ván sàn nhà ông, hở ra là
chúng đánh du kích khắp nơi. “Kẻ thù” này nằm ngay trong tay áo, nằm trên đầu
trên cổ, mà ông Tư không thể diệt nổi, dù ông đã dùng những hình thức xử tử cực
kỳ dã man:
“Ông Tư lấy cái đanh ghim xuống giữa lưng chú rệp, nó dãy dãy
chân như những cái bơi chèo, ông nhấc nó lên khỏi mặt tờ giấy, một chút máu dây
ra đỏ tươi, cái bụng phồng béo của rệp đã xẹp đi, ông soi con rệp lên ngọn đèn
quan sát một cách thích thú -chú mày, chú mày chết với ông, ai cứ bảo cứ trêu
vào ông mãi, đó, mày ngó thấy chưa, cả một giọt máu, máu tao chớ máu ai vào đấy
nữa. Sướng chưa con ơi…
Ông Tư đưa con rệp chạm vào thông phong đèn, con vật động mạnh,
rồi ông lại bỏ ra, một mùi hôi nồng nặc thật khó chịu làm ông Tư nhẩy mũi ba
cái liền, con rệp ở đầu kim bị rung mạnh đã rớt đâu mất, lúc dụi mắt xong, ông
Tư không thấy, ông bực bội soi đèn tìm lại sau ông thấy nó dính ở ngay bàn tay.
Lần này ông dùng cây kim chọc rồi hơ ngang vào ngọn đèn, bụng rệp bị nổ và kêu
xèo xèo bốc ra mùi cháy khét.
Ông Tư tiếp tục bò xuống sàn, với một cái tăm nhỏ khều xuống
khe ván, ông lùng kiếm những chú rệp đang ẩn ở đó, mỗi lần khều được ông lại gạt
cho rệp bám vào cái tăm hơ vào ngọn đèn cho rệp rơi vào đó” (trích Và rệp,
sđd, trang 57-58).
Phong cách trừ khử rệp của ông Tư không thua phong cách ăn
gan uống máu chó của lão chệt là mấy. Nhưng vấn đề của ông Tư “phức tạp” hơn, bởi
kẻ thù của ông Tư, không chịu đầu hàng, vì hai lẽ: đánh sát lá cà từng con một
như ông Tư vẫn làm thì không có cách nào cho chúng tuyệt chủng. Ông Tư thân cô
thế cô trong trận giặc rệp này vì chẳng ai bận tâm đến chuyện nhỏ nhít như chuyện
rệp. Ông Thức, một vị hàng xóm có học đang thảo luận với Bác Hai về những việc
hệ trọng như tư bản, vô sản, mác xít, Nga Mỹ đang thi nhau đưa người lên mặt
trăng… ông Tư xớ rớ lại chêm vào câu hởi vớ vẩn “Này thế mặt trăng có rệp không
nhỉ?”, khiến cho con người học thức đó phải lẩm bẩm khinh bỉ: Ám ảnh rệp một thứ
ám ảnh của dân vô học.
Rồi ông Tư vô học cũng được các vị bác học mách cho thứ thuốc
tiên trừ rệp: DDT. Mua về rắc thì chúng chết tiệt hết, như thể ta nện bom
nguyên tử. “Trong thuốc bột trắng ông Tư đã thấy xác mấy chú rệp nằm im.
Quân thù đã ngã trên chiến trường không một tiếng kêu” (trang 67), nhưng
DDT cũng chỉ được vài hôm, bọn rệp có cách hầm trú thần tình, khi thấy tình trạng
tạm yên trở lại, chúng lại mò ra đánh du kích. Không thể trừ được rệp, ông Tư nổi
khùng dùng biện pháp mạnh đốt nhà cho lũ rệp chết hết. Ám ảnh “rệp” của ông Tư
cũng bi đát như ám ảnh “kẻ thù”, một ung nhọt nằm vùng đột kích sự sống, dai
hoi không thể “giải quyết” được: sống là gây vi trùng, là gây kẻ thù, “ở đâu có
người ở đó có rệp”. Càng sách động căm thù, kẻ thù càng bành trướng… sự sống
càng trở nên cam go khốc liệt. Bộ ba Mậu truyện Lấy máu, Những chuột, Và rệp
cùng chĩa mũi dùi vào sự độc ác của con người, dưới những góc cạnh khác nhau.
Dương không cho nhân loại một ngõ thoát, cũng không tìm cách hoàn thiện con người
bằng những giải pháp, mà chỉ bầy ra những ví dụ sống, như Năm-Sàigòn, như lão
Chệt, như ông Tư… và cũng là những ví dụ chết: con người không có lối thoát
trong cái ác nghiệt tăm tối của mình
Truyện ngắn Đôi mắt trên trời như một điệp khúc của truyện
Nói một mình về cái chết. Điệp khúc bắt đầu từ cái chết của chiếc lá cuối cùng
trên cành, có lẽ nó bị sâu ăn, rụng xuống đất. Con sâu cuối cùng của cây bàng.
Nhưng rồi số phận con sâu cũng như chiếc lá, sẽ sống được bao lâu nữa? Con sâu
rồi sẽ như chiếc lá cũng bị văng xuống đất vì một con chim hay ngọn gió vô
tình, nó có bị dập không hay sẽ bị một đàn kiến làm thịt? Tại sao nó chết?
Nhân vật chính, vẫn không tên, cũng là một kẻ sắp chết, hắn
đang nằm trên giường bệnh viện, nhìn ra ngoài, hắn đoái hoài đến số phận chiếc
lá và con sâu bởi hắn cũng thế, hắn cũng đang hấp hối. Trong khi “chờ đợi”, để
“giết” thì giờ, hắn truy lùng cái chết như lùng một hung thủ. Gọi là chờ chết vậy
thôi chứ thật ra hắn biết hắn đã chết từ lâu, ngay từ hồi nhỏ, hôm người chú vớt
bố hắn lên từ con sông Cái: chân tay bị trói dật vào một miếng gỗ với cái đinh
đóng vào đầu, miệng ngậm đầy rác. Hắn đã sống mà như chết trong bao lâu rồi, hắn
không nhớ nữa. Hôm nay, đến lượt hắn, hắn cu’ng sẽ chết nhưng chết “lành” hơn,
“dịu” hơn bởi hắn chết bệnh. Những giây phút cuối, êm đềm ở bệnh viện, tuy được
bác sĩ và y tá chăm sóc tận tình, nhưng đầu óc hắn vẫn bị quấy rầy triền miên:
cái thây của bố hắn với chiếc đinh mười phân và sợi thừng trâu và rác. Từng chi
tiết cứ tức tưởi sống lại, chúng kèn cựa nhau chật ních trong óc hắn:
“Hai cổ tay bắt chéo chừng như đã cứng vẫn nằm nguyên, chú
kéo cánh tay trái ra, lật xác trở lại và kéo nốt cánh phải để lên bụng. Cánh
tay như một que củi, chú cố vuốt và uốn cho cánh tay nằm trên bụng và ở trên
nhau. Bây giờ tôi nhìn rõ hơn hai đường hằn bầm tím trên cổ tay đã đen, lõm vào
trong thịt và làm mất cả một làn da. Một người bị treo trên cành cây đu đi đu lại
với những chiếc roi quất ngang và thân hình oằn lên, hai chân dãy đạp vào không
khí, chiếc đầu ngoẹo đi ngoẹo lại và tiếng la thét trở thành rên rỉ rồi rũ ra
như một con sâu. (…)
“Chú kiếm chiếc gối mây cũ để lên đầu xác chết, vuốt mớ tóc
ngược về phía sau một cách phẳng phiu, chú soay trần lấy áo lau khuôn mặt nhợt
nhạt, chú lau cả xuống cổ. Khuôn mặt tái xanh đôi mắt trợn ngược như một pho tượng
đá. Chú đưa tay vuốt mắt lại khi chú buông tay ra thì máu tím ở trong mắt ứa ra
giàn giụa, đôi mắt vẫn chưa chịu nhắm, chú vuốt lại và giữ tay lại đó một lúc,
chừng như chút máu ứa ra đã đọng lại gắn đôi mi mắt lại với nhau và khuôn mặt
trở thành hiền từ. Làn máu chảy xuống đọng thành hai hàng dài bên sống mũi như
hai con giun đất đã bị kiến đốt chết không còn oằn oại.
Bà nội mang từ buồng bên ra một tờ giấy bản, chiếc đũa mộc,
bà đổ vào tay cho chú Tâm mấy đồng tiền trinh. Chú Tâm đưa tay cạy hàm răng ra,
nước trắng ứa tràn xuống cổ, chú nghiêng đầu cho nước chảy xuống mặt ghế, nước
trắng ra hết, sau cùng là một vốc bùn đen với rãi nhớt, chú Tâm còn moi ra cả một
mớ cỏ rác. Chú lau miệng rồi bỏ mấy đồng trinh vào đó, hai hàm răng cứng chú
banh ra và ngáng chiếc đũa mộc vào. Chú quay bảo: “Cháu nhìn mặt bố đi.” (…)
Tôi đứng lại gần và đưa tay vào làn da lạnh, dưới hai lỗ tai
một chút tôi sờ thấy rõ mũ một chiếc đinh mười phân còn trồi ra đó. Bố tôi
không kêu thành tiếng, ngậm miệng với mớ cỏ rác trong họng, nhắm mắt với búng
máu ứa, tay chắp với sợi thừng buộc trâu không cựa và chết với chiếc đinh mười
phân đóng sâu vào đầu” (Đôi mắt trên trời, Giao Điểm 1966, trang 149-151-152).
Những hình ảnh ấy đã đóng đinh lút mũ trong đầu hắn, không có cách gì nhổ ra được.
Chẳng biết hắn sắp chết vì bệnh phổi hay hắn chết vì những vết đinh làm mủ
trong đầu, bởi hắn vẫn đinh ninh “tôi cũng sẽ bị đóng một cây đinh vào đầu, nước
lan trên mặt sập, mắt ứa máu, một mũi tên đen bay đến cắm vào ngực tôi rất sâu
không sao rút ra được” (trang 157).
Hắn biết rõ rằng “Mỗi thế giới cách nhau một bờ sông đen”, nếu
bố hắn qua được dòng sông đen ấy thì có lẽ đã thoát được cả đinh lẫn thừng và
rác. Cuối cùng, hắn nhìn thấy rõ nhất chiếc quan tài… ông thầy cúng ê a ba hồn
chín vía… ở đâu thì về mà nhập hồn quan… Rồi hắn nhìn cả thấy phiên hắn: “Tôi
trở mình nằm sấp xuống nền cỏ, mùi đất nhẹ nhàng và mùi cỏ tươi, tôi nhai trong
miệng một cỏ tươi vị đắng nhẹ, hơi đất ẩm vây quanh, trong giây phút đầu tôi rỗng
không.” (sđd, trang 159). Ám ảnh cái đinh, dây thừng và rác đã theo hắn đến hơi
thở cuối cùng và có lẽ “nó” vẫn sống với hắn ở bên kia thế giới, nếu có một thế
giới bên kia.
Ngoài “nó” ra, sự rỗng không từ khước một ai: Người chết cũng
cảm thấy mình rỗng. Cảm tưởng trống rỗng, hư vô, thấu suốt thân thể, đã có từ
Ngạc, nhân vật đầu tiên của Mậu truyện trong Tuổi nước độc; rồi cảm tưởng này lại
xuất hiện ở Lễ trong Đêm tóc rối và Quảng trong Con sâu: Sống cũng rỗng mà chết
cũng rỗng, tất cả đều là những khối hư vô, trống rỗng, xa lạ với mình, với người,
cô đơn từ lúc sinh đến lúc chết.
Truyện ngắn Sợi tóc tìm thấy đưa ra một nghiệm sinh khác: mỗi
giây phút đang sống có thể là sự trùng hợp của nhiều khoảnh khắc đã sống cũng
như mỗi tên gọi có thể ẩn nhiều nhân vật khác nhau. Ví dụ Phương có thể vừa là
tên một người bạn trai, một người bạn gái và một đứa cháu gái lên tám, cả ba đều
có chỗ đứng bất thường trong tim Thuấn, hay chính tình yêu khác thường này đã
khiến Thuấn nhìn người này mà tưởng đến người kia: một sự nhầm lẫn, trùng hợp
nên thơ, bí mật, khó hiểu, tạo ra khoảng không gian phi thời gian, phi nhân vật.
Trong Sợi tóc tìm thấy, khái niệm thời gian hoàn toàn bị xóa
bỏ: chủ nhật này đi ăn phở với Phương ư? có thể là chủ nhật trước. Mà Phương
nào? Cả ba Phương đều sống động, đều đã ngồi, đã nói cười với Thuấn. Không gian
cũng chồng chéo: cái ghế của cha Thuấn đặt ở chỗ kia, trong căn nhà mới này,
nhưng có lúc hình như nó vẫn còn nằm ở căn nhà cũ khi cha anh chưa mất, bởi tiếng
nói của ông cụ vẫn tiếp tục vang trong đầu anh. Khái niệm nhân vật cũng xoá:
Phương có đó hay chỉ là ẩn thể của tất cả những gì thầm kín nhất đang chuyển động
trong lòng Thuấn?
Triệt tiêu thời gian không gian lẫn nhân vật, để không còn
khoảng cách nào giữa hôm qua và hôm nay, giữa chỗ này và chỗ khác, giữa người
này và người khác. Cái tên luôn luôn bất kỳ và vô nghĩa, nó không chở được “nội
dung” con người. Dường như Mậu muốn thể hiện ở đây sự phi lý của các khái niệm:
không gian, thời gian, nhân vật, vẫn lại “dường như” vì đây chỉ là một “giả thiết”
đọc Mậu truyện, chắc chắn còn có nhiều cách đọc khác với những giả thiết khác.
Và đó chính là một trong nét đặc thù của cách viết (mượn tạm chữ của Bùi Giáng)
phơi mở, mở phơi này.
Kinh cầu nguyện (1967) tập hợp nhiều truyện ngắn hay về những
nỗi đau trong mỗi trường hợp sống. Mỗi truyện là một vùng hoang tưởng khởi đi từ
những nguồn khác nhau. Có thể từø sự chia cắt giữa hai mẹ con, khi người mẹ sắp
đi lấy chồng, người con trai hụt hẫng tưởng mình bước vào cõi chết (truyện Mẹ
và con).
Bên sườn núi đá phảng phất hồn lão ngư ông và biển cả, viết về
hai kẻ thuyền chài trên hải đảo, một già một trẻ, một người đã từng mải mê cuộc
sống thủy thủ giang hồ, bỏ bê gia đình, một người đang đổi đời mình cho biển lấy
về mẻ cá nuôi vợ con. Họ gặp nhau trong cô đơn trong nghiệt ngã của cuộc sống,
trong những nghi vấn chưa thành lời về sự tồn sinh. Một kẻ đã gần đến cuối đường,
một kẻ chưa đi hết nửa, những câu hỏi còn đang bỏ ngỏ họ đã bị gió bão quấn đi
và những trả lời đành chìm sâu đáy nước.
Truyện ngắn Kinh cầu nguyện viết năm 60, bây giờ đọc vẫn còn
nguyên chất huyền bí, tương tự như Sang sông một truyện hay của Nguyễn Huy Thiệp
viết những năm gần đây: Tuyệt đối mơ hồ về thiện ác, bối cảnh được trình bầy
như một thứ Từ Thức Kafka: khách, một kẻ đã chán thị thành, “ngao du” lên miền
sơn cước, trọ trong một biệt thự mà chủ, dường như cũng đang “giũ bụi giang hồ”
tìm vui trong kinh Phật. Sự gặp gỡ giữa hai (thế) giới chủ khách xẩy ra trong bầu
không khí vừa lạnh lùng, bí mật, lại vừa an nhiên, tịnh độ như một khúc kinh cầu:
kẻ nam mô nhưng chả biết trong bụng chứa gì? Mà rút cục rồi kinh là gì? Cầu là
gì? Nguyện là gì? Sự nhật tụng có đi vào “bộ nhớ” của con người không? Hay tất
cả chỉ là ảo tưởng, kể cả chuyện “nhớ”? Bạn có thể đọc nhiều lần truyện ngắn
này, mỗi lần bạn sẽ tìm ra một ý nghĩa khác nhau và đó là cái duyên hạnh ngộ
không ngừng mà một vài Mậu truyện dành riêng cho bạn.
Buồn vàng (viết năm 1959) có âm hưởng nhức nhối đau thương
như bài thơ Đen của Thanh Tâm Tuyền, khởi đi từ tiếng kèn xoáy buốt, âm thanh
kim khí, man rợ “vọng động trườn từng đợt như một viên sỏi ném xuống mặt nước
yên tĩnh bắt đầu loãng xa những đợt sóng trùng điệp”. Không khí mê hoặc toát ra
từ tiếng kèn. Tiếng kèn ma quái, từ phòng trà nào đó, do người da đen nào đó,
thổi khúc nhạc Jazz nào đó, đã làm sống lại trong vô thức của một kẻ nghe nào
đó, kẻ xưng tôi, kể… Tiếng kèn thoạt tiên đuổi hắn xê ra, bắt hắn chạy thoát khỏi
vùng tiếng động, rồi dần dần nó loãng đi, nhường chỗ cho trí tưởng tượng tung
hoành (có thể là như thế, mà cũng có thể là không như thế).
Sang màn hai, là sân khấu, là những tiếng cất lên, những lời vô duyên, vô nghĩa, không ăn nhập gì với nhau, có vẻ muốn quảng cáo cho một thiên đàng nào đó người ta không cần ăn uống, sinh đẻ, gì cũng sẵn, tất tần tật: đại tiện không phải lo hố xí, chết không cần lỗ chôn, đã có đà điểu cắp xác bay đi… tóm lại là một kiếp tiên, sướng nhưng vô duyên lãng xẹt, không phải kiếp người, hắn đang nghe, lắng nghe, hắn nghe thấy tiếng bánh xe quay đều, hắn bỗng “ngộ” khỏi thiên đường, à thì ra vậy, là bài bản, là máy quay sẵn, ghi sẵn; hắn bèn ôm chầm lấy “vật” gần nhất vây quanh hắn lúc bấy giờ, là… bóng tối. Sang màn ba, cái bóng tối mà hắn ôm riết ấy hoá ra là “một lần da sần sùi không hơi nóng, không thoi thóp thở, một thứ gì sượng sần, nhớp nháp, tim tôi đập mạnh, mồ hôi đổ nóng, má tôi chạm vào một lần đất sỏi khô. Một điệu kèn ré lên buốt nhức…”
Sang màn hai, là sân khấu, là những tiếng cất lên, những lời vô duyên, vô nghĩa, không ăn nhập gì với nhau, có vẻ muốn quảng cáo cho một thiên đàng nào đó người ta không cần ăn uống, sinh đẻ, gì cũng sẵn, tất tần tật: đại tiện không phải lo hố xí, chết không cần lỗ chôn, đã có đà điểu cắp xác bay đi… tóm lại là một kiếp tiên, sướng nhưng vô duyên lãng xẹt, không phải kiếp người, hắn đang nghe, lắng nghe, hắn nghe thấy tiếng bánh xe quay đều, hắn bỗng “ngộ” khỏi thiên đường, à thì ra vậy, là bài bản, là máy quay sẵn, ghi sẵn; hắn bèn ôm chầm lấy “vật” gần nhất vây quanh hắn lúc bấy giờ, là… bóng tối. Sang màn ba, cái bóng tối mà hắn ôm riết ấy hoá ra là “một lần da sần sùi không hơi nóng, không thoi thóp thở, một thứ gì sượng sần, nhớp nháp, tim tôi đập mạnh, mồ hôi đổ nóng, má tôi chạm vào một lần đất sỏi khô. Một điệu kèn ré lên buốt nhức…”
Hắn đã tìm thấy “thiên đường” thật.
Tiếng kèn thấu vào lục phủ ngũ tạng hắn, như một nhịp điệu
man rợ, như ngọn lửa nhiệt đới oằn oại, dấy lên những đam mê, dục lạc, những
thèm khát đớn đau của thân phận nhược tiểu. Hắn đã tìm thấy tri âm, hắn “nhắm mắt
và giữ chặt bóng tối”. Buồn vàng được viết như một bản Jazz hoà màu những tối
tăm cực thực tạo nên những biến khúc lạ kỳ trong âm thanh màu sắc “Người nhạc
sĩ uốn cong thân hình, oằn oại như một con trăn ngũ sắc vừa nuốt vào bụng một
loài vật đang vặn mình tiêu hoá. Hắn cúi gập, vươn cao và những âm thanh oằn oại,
tức tưởi, nghẹn ngào, uất ức, đắng và buốt trườn lên”. Mậu đã tấu lên hợp âm
vàng-đen trong da thịt, trong tiếng kèn của người nghệ sĩ đen như bóng tối với
những nhịp yêu thương, những cơn ác mộng tù đầy, hiếp tróc, nô lệ. Tiếng kèn thức
tỉnh nỗi buồn vàng của những thế giới nhược tiểu, trầy trụa, không căn cước,
không cả màu da.
Ví dụ (trong Ngã đạn) viết năm 1964, đưa ra một thử nghiệm
táo bạo khác về truyện ngắn: truyện viết bằng những fragment, những mảnh vỡ tứ
tán, không ăn nhập gì với nhau, trừ một ý nghĩa sâu sa nào đó mà tác giả giấu kỹ
như một thách thức với độc giả. Chương một quay trong lò lợn sáng tinh mơ, với
những “con heo trắng như bột nhoa nhếch máu tươi đã bị chặt mất đầu”, với những
“tay em” (hoạn lợn) chặt đầu heo nhanh như cắt, trên đời chả sợ gì ai chỉ lo chết
xuống âm phủ bị ma lợn quấy. Sáng hôm ấy, trong đám xác lợn chất lên các xe
hàng đem vào thành phố có lẫn một cái xác, cũng cụt chân tay cụt đầu nhưng
không phải xác heo mà là xác người.
Chương hai và các chương nối tiếp quay hẳn sang những “bình
diện” khác, về tình yêu, về sự ghen tuông, về những cái chết khác, những “tai nạn”
khác, thừa nhận hay vô thừa nhận, tựu trung là không ai biết nguyên do, sự thật
ra sao. Tất cả dường như chỉ là những mảng đời mà mỗi đoạn, mỗi chặng, mỗi cảnh,
chỉ là một “ví dụ” như một hư cấu thoáng qua trong óc tác giả hay trong bản chất
ngẫu nhiên, phi lý của cuộc sống. Mỗi “ví dụ” là một hồi, một thoại, một cách dàn
cảnh của người sáng tác, một cách hư cấu. Cùng một câu chuyện yêu đương và đổ vỡ
nhưng nhân vật nữ kể khác hẳn nhân vật nam. Dường như tác giả muốn gửi đến người
đọc tính chất bất kỳ của cuộc đời: như thế này mà cũng có thể như thế khác,
không có gì nhất định, tất cả có thể như cái búng tay xoay như chong chóng, cuộc
đời chẳng qua chỉ là những ví dụ. Như cái tên của bạn, có thể là X, Y, có thể
là chữ Q, chữ P, chữ T hay chữ H, để rồi cuối cùng mọi sự cũng đều đến đích như
heo vào lò, nhưng có lẽ con người khá hơn con heo một chút, con người có thể có
một địa chỉ cuối cùng, đọc được: nơi đây an nghỉ giấc ngàn thu X, Y, Z…
Cho tới nay, trong văn học Việt, chưa có nhà văn nào khai triển
con người hư vô, một cách triệt để như Dương Nghiễm Mậu.
Ở truyện dài, Dương Nghiễm Mậu khai mở những bối cảnh xã hội,
phơi bày nội dung chiến tranh qua những thân phận nhược tiểu mà hận thù đã tàn
phá cả cơ thể lẫn tâm hồn. Bạo lực gia đình dẫn đến bạo lực chiến tranh, cả hai
cùng hợp tấu, đồng lõa nhào nặn nên những con người rỗng, không phản ứng, con
người lệch trục, tê liệt trước yêu đương hạnh phúc. Chất hư vô trong Mậu truyện
vừa có ý nghĩa triết học, là khoảng trống nhận thức được trong những suy tư
siêu hình của con người, vừa là một thực tế nhìn thấy trên chiến trường khốc liệt
Việt Nam. Trong truyện ngắn, Dương soi sáng hai khía cạnh hư vô ấy bằng mọi
hình thức sáng tạo mà ông có thể mường tượng được: ông tra khảo cái sống, quật
mồ cái chết, để những tử thi được dịp nói về mình. Những nhân vật trong Mậu
truyện thường lắm mồm, họ nói liên hồi, nhưng lời không thành tiếng, họ nói một
mình, tiếng họ vọng từ hư vô và thảy vào hư vô. Những người yêu hay có tên
Quyên, nhiều nhân vật chập trùng trong một tên, như Phương, tạo ra một thế giới
có thể đồng tính, có thể lưỡng tính, đôi khi dẫn đến ảo giác loạn luân… nhưng tất
cả chỉ là những “ví dụ”, những trường hợp sáng tác.
Chập tính bất kỳ của sáng tác với tính ngẫu nhiên của đời sống
để khai toả cái chết như một sự thật mà nhà văn vừa muốn điều tra vừa muốn xác
nhận như mục đích cuối cùng của con người, một cứu cánh phi lý, không thể hiểu
được. Trong những nhà văn Việt Nam thuộc thế hệ 60-70, Dương Nghiễm Mậu đứng
riêng một cõi, cô đơn, dường như không bạn đồng hành và đã tạo được thế giới
văn chương Dương Nghiễm Mậu, đầy khúc mắc, trăn trở mà người đọc nhiều thập
niên sau sẽ còn phải nhiều lần nghiêng xuống Mậu truyện để tìm biết những gì đã
xẩy ra trong lòng thế hệ này. Thế hệ tan nát như trái phá, bị dày xéo bởi nô lệ
và nhược tiểu và cũng để nhận diện những khám phá, những tìm tòi của Dương Nghiễm
Mậu về cấu trúc truyện ngắn và tiểu thuyết cũng như cái nhìn vô vọng của ông về
một cõi người không lối thoát bị bủa vây bởi hận thù và tàn ác, âm thầm cùng đi
vào cõi chết với nhau trong rã rời, tan tác, không hiểu nhau và không hiểu cả
chính mình.
Thụy Khuê
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét