Chào nhau lúc thị trấn lên đèn, một mình em trở về thành phố.
Bốn mươi cây số. Bạn ái ngại cho đứa con gái đường xa vạn dặm, một mình, trong
đêm tối…
Em nói em lang thang hoài, quen rồi, không sao đâu. Nhưng nói
thẳng ra, em thích lênh đênh trên đường một mình như thế này thì hóa ra quái dị
trong mắt của người ta. Bởi cô đơn chẳng phải là nỗi khiếp sợ của người đời
sao?
Cứ một năm vài ba đợt em phải tham gia đoàn công tác đi huyện,
mỗi đợt kéo dài bốn, năm ngày. Sớm đi, chiều về. Cực chẳng đã, mưa quá, hay nắng
quá, hay khúc đường hiểm trở nhiều ổ voi ổ gà quá, em mới chui vào xe ô tô của
mấy ông trong đoàn. Em nói em say xe, nên không thích. Sau đó mọi người phát hiện
ra em chưa bao giờ say bởi bất cứ gì, (kể cả say người), em đành nói em không
quá giang để rồi chờ đợi mệt mỏi, tự dưng không quyết định được chuyện đi ở, tự
dưng để người khác giữ chân mình, em không thích. Người trong đoàn không nói
gì, nhưng tia nhìn hơi khó chịu, hơi mỉa mai, “người ta nhà văn, nên phải ngạo
mạn, lập dị như vầy…”. Em buồn cười, lên xe máy đi tuốt.
Bởi có nói đến Tết thì chẳng ai hiểu được, một mình trên đường
là nỗi cô đơn tuyệt vời nhất. Bồng bềnh. Phiêu diêu. Cảm giác không ai theo kịp
mình, thấy mình như con bướm cứ chập chờn, chập chờn, không ai nắm bắt được. Vậy
là không cần diễn, không cần đối phó, vậy là gương mặt cứ mềm ra, ngây ngây, vậy
là ý nghĩ mông mênh, vu vơ không ra đầu cuối, đang nhớ người này, sực nhớ người
kia, đang nghĩ tới màu tím của những bông dừa cạn bên đường thì cái vệt xanh của
vạt cỏ ống phớt qua, kéo theo những bông lau già bạc phơ phất.
Đây mới là mình. Cái cảm giác đó em chỉ có khi… ngủ. Nhưng vì
ngủ sâu nên không ý thức được, không ngây ngất, vui sướng được. Cảm giác đó
cũng đôi khi xuất hiện lúc em chen chúc giữa cái chợ đông người. Người lúc
nhúc, nhưng ai nấy đều phải bươn tới, phải tất bật, phải giữ cái túi mình đề
phòng bọn bất lương, phải cãi cọ đôi co để giằng lại chút tiền nhỏ nhoi. Chẳng
ai nhìn lâu vào một cái gì, mắt họ lướt đi trên những món hàng đẹp đẽ, và em được
tự do.
Nhưng ở đó, em không có được ngọn gió này, bờ cỏ này, vạt năn
cháy nắng, cánh đồng hoang vắng, đìu hiu kia. Theo vòng bánh xe quay, ý nghĩ của
em cũng trôi theo, đến nỗi em còn không theo kịp mình. Những cây lức trổ bông
trắng xoá bên đường, cái cây quỷ này hồi nhỏ má hay đâm với muối để bó
chân mình. Một hàng cây so đũa đang mùa ra trái, mấy chị lỡ thời chắc chạnh
lòng, trời ơi, so đũa còn có đôi, huống chi… Một khúc cây nhỏ treo cái
chai nhựa tòn ten trước một quán hàng nhỏ, ui trời, đây chắc là “biển hiệu”
bán xăng, bà con mình nhiều khi cũng quá trời sáng tạo, treo bẹo cả trên bờ. Và
con heo dơ èm ủi đất bên sông, cái xuồng ngập lé đé trong nước, những đứa trẻ
tha thểu ngoài sân, bắt chuồn chuồn, cái panô vô “khu dân cư văn hóa”, những
người đàn ộng chạy xe ôm chờ khách cháy da dưới nắng, người con gái đội rổ rau
nước còn chảy ròng ròng đẫm vai, tổ chim trên lủng lẳng trên đường dây điện rối…
những hình ảnh xui mình vừa nghĩ ngược về tuổi ấu thơ lại ngẩn ngơ chuyện hiện
tại, chuyện tương lai của… đất nước, chuyện người với người, chuyện bữa cơm
trong nhà người, chiều nay…
Và trong đêm tối mịt mùng đêm nay, những con đường cũng không
vì thế mà mất đi vẻ biến ảo, lung linh. Em không vì cây cỏ bên đường chìm vào
đêm mà thôi nghĩ. Bởi đêm không sao giấu che được sự không công bằng (mà dưới
ánh sáng ban ngày, cái - sự - không này bày đầy ra), ở ánh đèn nhỏ le lói trong
nhà này và rực rỡ chói lóa trong nhà khác; ở chăn chiếu rách nhà này và chăn nệm
ấm ở nhà khác; ở những xóm nghèo chìm lặng như thuở hồng hoang và những khúc chợ
đầy tiếng chạm cốc lanh canh lẫn trong tiếng karaoke vống lên trong tối. Nghĩ
chán về sự công bằng (vốn không bao giờ có), em day sang những vì sao trên trời,
vệt đèn pha của người đồng hành, những cô gái đứng bên vệ đường thẹn thò chờ
người yêu tới, mùi cỏ đêm ngai ngái, gió đêm trong trẻo, mát lành… Tất cả những
thứ đó em thường nghe thấy, nhưng trong cái thế bị nhìn, trong lúc đang đối
phó, và cho dù em tự nhủ mình đang sống rất thật với lòng, nhưng mặt vẫn kênh
lên, mắt vẫn tỉnh bơ, nên cảm giác với chung quanh cũng ráo tạnh. Bây giờ, chỉ
một mình trôi đi, thấy mọi thứ cùng mông lung với mình, đẹp mà lạ, như mới gặp
lần đầu, ngọt lành, mộng mị.
Sông dường như vẫn thường trôi như vậy.
Bạn gọi điện thoại, hỏi, về tới đâu rồi? Em ngơ ngác, không
biết bạn ơi. Bạn nhằn trong điện thoại, trời đất, đi tới đâu cũng không biết nữa,
đầu óc để đâu. Em cười, và nghĩ, cho tôi làm nước chảy chút nữa đi, làm ơn.
Và nước thì đâu thèm quan tâm mình chảy về đâu…
Nguyễn Ngọc Tư
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét