Đọc “Về thu xếp lại...”
của Đỗ Hồng Ngọc
của
Sách của Đỗ Hồng Ngọc
Cảm giác đầu tiên khi đọc tác phẩm mới này của Đỗ Hồng Ngọc,
có thể thấy rằng đây là những dòng chữ từ một người sắp ra đi… Chẳng phải sao,
ngay trên tựa sách đã ghi là “Về thu xếp lại…” (VTXL).
Đúng là trong các tản văn có nói về tuổi già, về bệnh, về những
người bạn đã ra đi - trong đó, ngay ở Lời Ngỏ là ghi lại hình ảnh tới thăm người
bạn thân, nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, tại phòng Săn sóc đặc biệt Bệnh viện Chợ Rẫy.
Tác giả Đỗ Hồng Ngọc, một bác sĩ về hưu và đang giữ thói quen
Thiền tập hàng ngày, tự ghi lại hình ảnh của mình, trích:
“… Thấy những bạn trẻ... trên dưới bảy mươi mà “gato”! Mới vài
năm thôi mà mọi thứ đảo ngược cả rồi. Bây giờ có vẻ như tôi đang lùi dần về lại
tuổi ấu thơ, tuổi chập chững, tuổi nằm nôi...” (Lời Ngỏ, VTXL)
Cần ghi nhận rằng chữ “gato” trong đoạn trên là tiếng lóng
trong nước, có nghĩa “ghen ăn tức ở” dùng trong giới trẻ. Như thế, hình ảnh tuổi
già dưới mắt ĐHN rất mực độc đáo: phải cao niên tới một tuổi nào đó, mới thấy
mình như tuổi ấu thơ (vì trí nhớ lãng đãng rồi), thấy mình ở tuổi chập chững
(vì đi lụm khụm rồi), thấy mình như tuổi nằm nôi (vì phần nhiều là nằm bệnh)…
Tuy nhiên, giọng văn không hề bi quan tí nào. Từng trang sách
là những dòng chữ rất mực yêu thương trần gian này. Ông nói về già và bệnh, đồng
thời đưa ra kinh nghiệm lạc quan của bản thân về Thiền tập, về quán niệm hơi thở,
vể trải nghiệm những dòng chảy thời gian trên cơ thể, trên trí nhớ…
Đỗ Hồng Ngọc nói về khổ đau, nhưng chỉ xem như là chuyện hoa
nở hoa tàn, như ở Chương cuối trong VTXL: “… tại vì có cái ta mà phát sanh phiền
não, khổ đau. Pháp vận hành theo pháp, chẳng vì ta. Chẳng vì ta mà hoa nở hoa
tàn. Nếu không can thiệp thì nó vậy là nó vậy. Sự phân biệt chính là can thiệp,
dính mắc.”
Đỗ Hồng Ngọc nói về cái chết, nhưng chỉ xem như một quà tặng
từ cõi trần gian, trong cùng chương vừa dẫn: “Thuốc đã sẵn có. Phật giáo nhìn
cái chết là sự vận hành của pháp. Chết là sự chấm dứt tạm thời của một hiện tượng
tạm thời, cái sống. Cho nên chết không phải là hết. Cái sống, một hiện tượng tạm
thời và vận động không ngừng, vô thường thú vị, một bonus, nên cái chết cũng là
vô thường, một bonus khác.”
Không phải là mượn lời của ai, hay dẫn lại từ sách, mà tất cả
là từ kinh nghiệm của nhà văn Đỗ Hồng Ngọc, cùng chương vừa dẫn: “Không phải là
lý thuyết suông, mà là sự thực nghiệm, thể nghiệm ngay trên bản thân
mình. Hãy đến và nếm thử. Mô tả không được!”
Không phải nếm thử cái chết, tuy rằng Đức Phật có dạy pháp niệm
tử. Nơi đây, nhà văn họ Đỗ nói rằng những thể nghiệm trong cõi trần gian tuyệt
vời đó là từ bản thân ông khi sống với Kinh Phật, trích cùng chương vừa dẫn:
“Mà thấy Pháp tức là thấy Phật. Pháp nó tự vận hành. Không có
người vận hành. Không có ta. Cho nên Phật dạy cách khác đơn giản hơn: Cái thấy
chỉ là cái thấy. Cái nghe chỉ là cái nghe. Chỉ vậy. Khi có cái “ta” xen vào: Ta
thấy, ta nghe... thì đã sinh sự. Có ta hay không có ta thì pháp nó cũng cứ vận
hành như vậy. Nhưng bằng cách nào để sống được “cái thấy chỉ là cái thấy”? Vì
ta không phải là gỗ đá, vô tri. Vấn đề chỉ ở chỗ không dính mắc. Cô hoa hậu
xinh đẹp thì thấy là xinh đẹp, nhưng dính vào thì tiêu!”
Chỉ trong vòng mấy câu trên, chưa hết một đoạn văn, Đỗ Hồng
Ngọc đã ghi lại “sự thực nghiệm, thể nghiệm ngay trên bản thân
mình. Hãy đến và nếm thử” một số bản kinh nhà Phật.
“Thấy Pháp tức là thấy Phật” là từ Kinh Tương Ưng SN 22.87,
khi Đức Phật thăm ngài Vakkali đang bệnh, và nói: “Vakkali, hễ ai thấy Pháp là
thấy ta; ai thấy ta là thấy Pháp.”
“Pháp nó tự vận hành. Không có người vận hành. Không có ta”
là từ Luật duyên khởi, không hề có cái gì gọi là ta hay người. Trong Kinh Trung
Bộ MN 115, Đức Phật nói: “Nếu cái này có, cái kia có; do cái này sanh, cái kia
sanh. Nếu cái này không có, cái kia không có; do cái này diệt, cái kia diệt…”
Không hề có bất kỳ ai vận hành, và cũngc hẳng có cái ta nào.
Đỗ Hồng Ngọc lại tiếp rằng lời Phật dạy hãy giữ cái thấy nghe
chỉ là cái thấy nghe… chính là từ Kinh Bahiya.
Họ Đỗ lại thêm rằng chỉ là ở chỗ không dính mắc… câu này là từ
Kinh Kim Cương và rất nhiều kinh khác.
Đỗ Hồng Ngọc dẫn ra cội nguồn khổ là từ tham ái bằng hình ảnh
cô hoa hậu xinh đẹp… cũng từ rất nhiều kinh.
Tuyệt vời cho nhà văn Đỗ Hồng Ngọc và cho bất kỳ ai đã có thể
sống được như ông, khi đã “thể nghiệm ngay trên bản thân mình” những bản kinh
Phật như thế.
Nhưng không khô khan hay trịnh trọng chút nào. Văn của Đỗ Hồng
Ngọc không hề khô khan như các lớp toán hay vật lý chúng ta đã trải qua.
Trước tiên là cách đặt nhan đề, sách và chương sách - tất cả
đều từ ngôn ngữ thơ mộng của Trịnh Công Sơn, người bạn thân của tác giả. Nhưng
chính cách kể chuyện của Đỗ Hồng Ngọc mới là độc đáo, tuyệt vời, luôn luôn gây
giựt mình cho độc giả.
Thí dụ, tuổi đẹp nhất của đời người? Như dường là hầu hết mọi
người đều đoán sai… vì câu trả lời của Đỗ Hồng Ngọc là tuổi 65-75:
“Tôi nay ở tuổi 80. Thực lòng... đang tiếc mãi tuổi 75… Cái
tuổi đẹp nhất của đời người theo tôi có lẽ ở vào lứa 65-75. Đó là lứa tuổi tuyệt
vời nhất, sôi nổi nhất, hào hứng nhất... Tuổi vừa đủ chín tới, có thể rửa tay
gác kiếm, tuyệt tích giang hồ…” (Lời ngỏ)
Tuổi 75 đẹp nhất? Bạn nhiều phần là sẽ đồng ý với tác giả Đỗ
Hồng Ngọc, nếu bạn đọc xong tuyển tập tản văn này.
Đọc văn Đỗ Hồng Ngọc cũng cần có thái độ rất bình tỉnh… bởi
vì khi kể về già và chết, ông đã gọi đó là diễn biến tuyệt vời. Như ông viết ở
Chương Cát bụi tuyệt vời, trích:
“Có sinh ắt có tử, có tử ắt có sinh. Hơi vào có hơi ra và ngược
lại. Cho nên người đạt đạo họ tỉnh queo, nôm na là họ... giác ngộ. Họ chẳng cần
phải bối rối. Họ biết nó phải vậy. Như Thị.
Chu trình “khép kín” đó bắt đầu tăng tốc ở lứa 65-75 tuổi.
Tăng tốc khô héo, tăng tốc nhăn nheo. Sự tăng tốc của lứa tuổi này
cũng làm ta há hốc, muốn kêu lên kinh ngạc… như ở tuổi dậy thì, tuổi mới lớn.
Cái vòng đời nó diễn biến tuyệt vời đến vậy, liên tục đổi thay đến vậy thì có
gì đáng phàn nàn đâu! Nhiều bạn cùng lứa than với tôi sao thế này sao thế khác,
tôi thường chỉ nói “Ai biểu già chi?” rồi cười xòa với nhau mà không khỏi có
chút … ngậm ngùi.”
Dĩ nhiên, Đỗ Hồng Ngọc khác rất nhiều với người đời thường
(như tôi, chẳng hạn, một nhà văn không biết gì về y khoa). Đỗ Hồng Ngọc kể về
thời sinh viên, chuyện xương người với đầu lâu là những thứ phải học kỹ, phải
nhớ tên gọi và chức năng của từng hốc xương, khớp xương… Nhưng chuyện tu học
thì, hiển nhiên là ai cũng có thể cảm nhận được những ghi nhận của họ Đỗ về
Kinh Phật. Khi ông kể về trải nghiệm ngay trên cơ thể của ông.
Trong Chương Tôi chợt nhìn ra tôi của sách VTXL, tác giả kể về
“tôi thấy tôi” - tức là thấy cái vô ngã, cái vô thường, và do vậy là cái thật
tướng vô tướng, trích:
“… Không phải bất ngờ vì tôi thấy tôi. Mà bất ngờ vì tôi chợt
“nhìn ra” tôi. “Nhìn ra” khác với thấy. Nhìn ra là “quán”. Quán Tự Tại
Bồ-tát hành thâm Bát Nhã chiếu kiến ngũ uẩn giai không... Quán là thấy rõ
(chiếu kiến). Tôi bấy giờ không còn là tôi bây giờ. Tôi bấy giờ là tứ đại, là
ngũ uẩn. Và nếu quán một cách sâu sắc hơn, có thể thảng thốt kêu lên: “Bổn lai
vô nhất vật”! (Lục tổ Huệ Năng)…
Có lần Phật hỏi Duy-ma-cật: Ông quán Như Lai thế nào?
Duy-ma-cật đáp: Thì như quán pháp thân của Phật và của chính tôi thôi. Có gì
khác nhau đâu!
Nhìn thì có thể thấy khác. Bởi nhìn thì qua mắt, nhãn căn.
Quán thì không nhìn bằng mắt. Mà nhìn bằng cả năm thứ con mắt (ngũ nhãn) gồm nhục
nhãn (mắt thịt), thiên nhãn, tuệ nhãn, pháp nhãn và Phật nhãn. Thú vị,
khi quán thì cả Như Lai, Phật và Tôi... đều là một, không khác. Đó là đã thấy
pháp thân, thật tướng vô tướng.”
Đỗ Hồng Ngọc còn dùng những hình ảnh để độc giả dễ hình dung
xem thật tướng vô tướng đã héo đi thế nào, trích:
“… Trước hết tôi bây giờ già hơn tôi xưa, già thấy rõ,
già tốc hành chớ không phải già lai rai như trước.
Nhiều hôm nhìn vào gương soi, tôi thấy mình như một quả táo để
lâu ngày, héo dần, teo tóp, nhăn nheo. Nhưng có cái gì đó như cứng cỏi hơn, tuy
quắt queo mà chỉ bay hơi nước, bay cái láng mượt, nuột nà của quả táo căng phồng,
ngây thơ, tràn đầy thuở nào. Bây giờ thì co cụm lại, co rúm lại, gom tụ lại vào
trong cái hột, cái lõi.”
Hình ảnh đi từ trừu tượng “cái tôi trong thật tướng vô tướng”
trở về cái trước mắt, cái trên bàn của “cái tôi như quả táo héo mòn, nhăn
nheo”… hình như chưa từng có nhà văn nào viết như thế. Nhưng đó cũng chính là sự
thật của cõi này, khi Đức Phật tuyên thuyết về tứ diệu đế.
Trong khi phần lớn đều lo sợ già, lo sợ nhăn nheo, Đỗ Hồng Ngọc
gọi đó là diễn biến tuyệt vời, và ông quan sát hàng ngày với thái độ xem chuyện
lão hóa là “cũng dễ thương quá”… Họ Đỗ viết trong chương vừa dẫn:
“… Rồi đến cái tuổi gió heo may, dìu dịu, nhạt nhòa nhưng vẫn
là tuổi năng nổ, hoạt động mạnh mẽ và hiệu quả nhất để rồi chuyển sang tuổi
già, tạm coi là sau tuổi 65, một chu trình “khép kín” đã lại bắt đầu: tăng tốc
khô héo, tăng tốc nhăn nheo, tăng tốc ngược chiều đủ làm hết hồn, làm há hốc,
muốn kêu lên kinh ngạc…
Nó diễn biến tuyệt vời đến vậy, liên tục đổi thay đến vậy thì
có gì đáng phàn nàn đâu, có gì mà không thể tủm tỉm cười một mình đâu. Cho nên
nếu tôi có gì khác tôi xưa thì chính ở chỗ tôi có phần... khoái cái sự già nua
tăng tốc đó của mình, tôi hồi hộp dõi theo nó, tôi cảm thấy nó… hợp lý, nói
chung là… cũng dễ thương quá đó chớ!
Ở tuổi 70 chưa thấy già đâu. Thậm chí đến 72, 73 vẫn còn thấy
trẻ chán.” (ngưng trích)
Đỗ Hồng Ngọc kể chuyện đời thường của ông, qua đó cho thấy
ông quán sát thân tâm liên tục, xem các diễn biến như xem hoa bay gió thổi,
không hề khởi tâm kinh hãi với vô thường, trích cùng chương dẫn trên:
“… Nhiều khi, sáng dậy, nhìn vào gương soi tôi lại thấy tức cười.
Tôi đó sao? Nhăn dần từng nét ngộ nghĩnh trên mắt trên da. Đôi khi muốn lấy viết
vẽ nguệch ngoặc gương mặt thay đổi từng ngày của mình, từng ngày nhưng rất
nhanh, thấy rõ chứ không như ngày xưa, nhiều năm mới nhận ra nét đổi thay. Tôi
tức cười nhìn mình. Nó nhìn tôi cũng cười. Ngộ nghĩnh. Cười mà ráng. Không ráng
thì nó trĩu nặng. Mấy tế bào của cơ mặt hình như sinh tật làm biếng, xệ xuống
cho khỏe…
… Ghi tiếp “Nhật ký rời”: Chỉ còn mấy ngày nữa, đã đầy tám chục
(tuổi ta). Phải nhanh chóng ghi lại vài điều kẻo quên.Thứ nhất, ở tuổi này tôi
thấy tay mình ngày càng run. Làm cái gì mà cẩn thận thì đổ vỡ. Làm cái gì không
tính trước thì được. Tùy cơ ưng biến thì tốt. Tay run đến nỗi viết cũng khó mà
vẽ chơi cũng khó. Tôi phải vẽ kiểu “tốc họa”, vẽ như chớp, theo một cảm xúc bất
chợt, không toan tính thì tốt. Ai bắt chước được cái run?” (ngưng trích)
Trong khi tác giả Đỗ Hồng Ngọc viết để kể về những trải nghiệm
riêng, độc giả hiển nhiên là không mong đợi những chuyện ly kỳ như phim 007 hay
truyện Z 28. Tất cả lời kể trong VTXL chỉ là những chi tiết đời thường, dưới mắt
quan sát của người có thói quen thiền tập như Đỗ Hồng Ngọc đều đột nhiên trở
thành đáng chú ý.
Thí dụ, tác giả Đỗ Hồng Ngọc kể về chuyện ngủ, chuyện thức dậy,
chuyện ghi trên giấy từ đêm trước về những gì cần làm, chuyện xem trận banh,
chuyện đọc tin trên báo chỉ cần liế qua cái tựa… nghĩa là chuyện đời thường soi
rọi dưới mắt ông. Phải chăng đó là từ thói quen quán sát thân tâm?
Hay là khi tác giả tự soi gương, nhận ra tóc bạc, da nhăn… rồi
chuyện ngồi thiền, quán niệm hơi thở, rồi niệm từ bi, niệm hỷ xả… rồi tự pha ly
cà phê, rồi ngồi vào máy tính.
Cứ tà tà kể chuyện như thế, cuốn sách cũng hoàn tất. Tuy là
chuyện đời thường, là chuyện của người già, nhưng thực sự không đời thường tí
nào, cũng không già cỗi tí nào. Vì nơi đây, từng khoảnh khắc được quan
sát và kể lại, đã hiển lộ lên một thế giới rất mực lạc quan. Nói về già nhưng vẫn
là thơ mộng rất mực, như đùa như giỡn… Nói về cái chết nhưng vẫn dịu dàng như
nói với người bạn thân sắp gặp lại.
Như cách Đỗ Hồng Ngọc viết về bệnh:
“… Nhưng bệnh cũng có cái hay của nó chứ. Nó làm cho ta nhớ lại
mình. Đã đành biết bệnh tật gắn vào mình từ trong trứng nước, thậm chí trước đó
nữa, ở nơi ông bà cha mẹ mình từ ngàn xưa qua các gene di truyền nhiều thế hệ,
nhưng cứ mỗi lần bệnh tật, với tôi, trở thành một cái giật mình. Mà cũng lạ, đường
đường là một người thầy thuốc, học hành đàng hoàng, ra trường hơn nửa thế kỷ,
nghề nghiệp chín chắn, nổi tiếng là người thầy thuốc “mát tay”, luôn quan tâm
chăm lo giúp đỡ cho người khác khi có ai nhờ đến, cả bệnh thân lẫn bệnh tâm, vậy
mà, với mình, tôi quên tôi tuốt. May thay, nhờ có bệnh nhắc. Mà không phải là bệnh
nhẹ. Bệnh nhẹ không đủ nhắc tôi đâu…”
Hay như khi Đỗ Hồng Ngọc viết về cái chết, về cách luôn nhớ về
cái chết:
“… Có cách nào để người ta luôn nhớ đến cái chết để được sống
hạnh phúc hơn không?
Có đó. Cứ ngồi yên đó. Lăng nghe hơi thở của mình. Thở vào...
thở ra. Một hơi thở là một cuộc sống. Thở ra rồi thở vào. Lại một cuộc sống mới.
Thì ra.... sống và chết là một chu kỳ hình sin. Cái gọi là sống, cái gọi là chết.
Gọi vậy thôi chớ không phải vậy. Có thể đảo ngược lại. Nhìn kỹ thì thấy cái chết
mới là cái sống. Thở vào như sóng. Thở ra như nước. Sóng là nước. Nước là sóng.
Tùy duyên. Bày đặt vui thôi mà!”
Trong tuyển tập VTXL, nhà văn Đỗ Hồng Ngọc còn viết nhiều về
ăn, ăn mặn hay ăn chay, về thỉnh thoảng nấu ăn, về bốn loại thức ăn theo quan
điểm nhà Phật, về thuốc đông tây nam bắc, về thời đi học mỗi sáng ăn xôi, về dạo
cảnh chùa, về những buổi đi uống cà phê cùng bạn, về những người bạn vắng dần,
về Internet mang theo nước mắt nụ cười…
Nói về đời thường, và rồi nói về mật nghĩa cõi này. Tới những
đoạn văn như thế, chúng ta tự nhiên đọc chậm lại, và có thể phải đọc đi đọc lại
rất nhiều lần, vì văn nơi đây nghe như thơ, như kệ, như nhạc, như thần chú, như
mật nghĩa của pháp.
Thí dụ, như đoạn văn sau, khi Đỗ Hồng Ngọc viết:
“Phật có đến có đi. Có từ bi có hỷ xả. Có nói năng có im lặng.
Có thể dùng âm thanh dùng ánh sáng dùng chuông mõ, tiếng tụng niệm mà thấy Phật.
Nhưng Như Lai thì không. Không thể dùng âm thanh, ánh sáng mà thấy Như Lai.
Kinh nói Như Lai thọ lượng mà không nói Phật thọ lượng vì Phật thọ lượng chỉ có
hơn 80 năm! Kinh nói Như Lai thần lực mà không nói Phật thần lực vì Phật chẳng
ưa chuyện thần thông. Kinh nói vào nhà Như Lai, mặc áo Như Lai, ngồi tòa Như
Lai mà không nói vào nhà Phật, mặc áo Phật, ngồi tòa Phật… Cho nên, Phật là Như
Lai, mà Như Lai không phải Phật. Như Lai là Như Lai. Nó vậy đó…”
Đọc thấy Đỗ Hồng Ngọc viết chữ “vậy đó” rất mực dịu
dàng, nhưng từng chữ một vẫn nặng rất mực, kiên cố rất mực.
Trong sách, chúng ta đọc thấy Đỗ Hồng Ngọc còn viết nhiều nữa,
như về Trần Nhân Tông, về Tuệ Trung Thượng Sĩ… Tác phẩm “Về thu xếp lại..” của
Đỗ Hồng Ngọc không chỉ để đọc một lần. Sách này có thể nên đưa vào túi xách,
nên mang theo bên người để thỉnh thoảng đọc lại. Để không sợ già, không sợ chết,
để biết cách đùa giỡn với bệnh, và cũng để biết cách Thiền tập trong những cách
tự quan sát thân tâm mình không rời.
Tuy rằng Đỗ Hồng Ngọc có cẩn trọng ghi rằng sách này là “góp
nhặt từ những trang nhật kỳ rời, từ những ghi chép lang thang không ngày tháng,
rải rác nơi nọ nơi kia… Rất riêng tư, và rất chủ quan...” nhưng các chuyện kể
trong sách cũng là chung cho mọi phận người, nơi những dòng chữ của ông có thể
giúp độc giả sống bình an giữa những bất an cõi này, sống yêu thương giữa những
hoang mang cõi này.
Có thể tin rằng tác phẩm “Về thu xếp lại...” sẽ có một vị trí
độc đáo trong văn học Việt Nam, và cũng rất đặc biệt sẽ là một cẩm nang sống
cho nhiều người học Phật tương lai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét