1- Chiếc thuyền buồm chạy gần đến Rạng Tàu thì đứt gió. Gã cuộn
buồm, hạ mái chèo xuống, ngoáy. Mặt trời đã lên cao. Mồ hôi xâm xấp lưng áo. Ở
đằng mũi, người vợ ngồi giữ hai cần câu tựa vào chốt đỡ, chìa ra hai bên. Thị
cũng bận quần đùi như chồng, trên người còn mảnh yếm thô lấp lửng cặp vú to quá
khổ. Trong khoang, thằng bé năm tuổi trần truồng ngồi chơi với hai con cá thu lớn
gần bằng nó. Họ là dân di cư từ Thanh vào vàtỏ ra hơn hẳn dân bản địa nghề câu
thu: câu ống có cần dễ lừa cá hơn và móc mồi bằng lưỡi chuyền, cá đớp khó sẩy.
Tháng giêng, nước biển đã dần xanh. Khúc chờ nồm thiệt cực…
Cần câu bên phải đột ngột ghì mạnh muốn bật khỏi tay người vợ.
“Bén!”- thị hô to, gài nhanh cần bên trái vào nấc gỗ, đứng dậy chụp ống, nới
dây. Gốc cần kẹp dưới háng, tay phải giữ cần và dây, tay trái nhả. Con cá chạy
dữ. Đọt cần lúc nghiêng bên này, lúc ngả bên kia, cong riết. “Cậy! Cậy nì!”- gã
điều khiển thuyền theo tiếng quát của người vợ. Thằng nhỏ nhào ra, gồng mình
lăng xăng theo động tác của mẹ, hét hùa theo “chậy! chậy!”. Đọt cần bỗng lơi.
Bàn tay ngoáy ống thu dây của người vợ nhanh như chong chóng. Có lúc thị chuyển
người sang trái thuyền, hét: “bát!”…
Đã nhìn thấy con cá cách thuyền mươi sải. To quá! To hơn cả
hai con lúc sáng. Lia ngang một hai lần, thấy thuyền, con cá đột ngột quay
đầu lao mạnh ra xa. Người vợ bặm môi, trợn mắt, nới ống, dây róc róc tuôn. Gã
đã ngừng chèo, điều khiển thuyền day trở theo tiếng quát của “nữ tướng” phía
trước. Thu vào. Rồi nới ra. Thị nhao qua nhao lại cùng tiếng hô đầy uy vũ, tay
ngoáy ống, cần câu lúc cong lúc dãn không ngớt rung lên. Các động tác mạnh mẽ của
thị khiến cặp vú tâng tâng liên tục làm sợi dây cột cẩu thả sau lưng tuột ra, mảnh
yếm chỉ còn treo trên cổ, lúc vắt qua phải khi lật hẳn ra lưng. Gã thấy người
thị cũng bóng nhẫy như lưng con cá. Đến lần thu thứ ba, con cá đã áp sát thuyền,
nó chỉ còn lúc lắc những cái vây đờ đẫn.
Gã cầm móc hậu khấu phụ lôi nó lên. Con cá rơi đạch trên mặt
ván, nẩy lên mấy lần rồi nằm im, miệng nó còn ngáp ngáp hồi lâu. Gã gỡ lưỡi câu.
Nó cả ham, đóng sâu. Người vợ đã ngồi bệch xuống thở, mồ hôi ròng chảy. Thằng
bé bặm môi, khéo léo nắm đuôi lôi con cá vào khoang dưới rồi giở rổ lấy con cá
rựa ra đưa bố. Ba cái lưỡi thau chuyền nhau từ đầu đến đuôi 00con mồi xong, gã
liệng xuống nước phần đỏi thau dài hơn hai sải sáng lấp lóa. Khúc đỏi này đủ để
mồi chìm vừa và cá khỏi cứa đứt khi chạy. Lúc gã kéo buồm lên bắt gió nồm, người
vợ từ từ nới ống cho đoạn dây gai cách thuyền ba chục sải. “Giờ đến buổi chợ
chiều cầm chắc ba con nữa” - gã nghĩ thầm rồi bỗng nói vọng ra trước: “Nay khá ể!”.
Thị bảo: “Khá!”, mắt nhìn thằng bé ngủ trong khoang, tay còn nắm cái đuôi cá.
Thị cài cần vào nấc gỗ cười ngỏn nghẻn: “Cột cái dây”. Gã liếc vào khoang, canh
lái, lại giúp vợ. “Mẹ thằng Nồm cũng ham… như con cá lúc nãy- gã thích thú
nghĩ - vài năm nay đã lên bờ mà thói quen ở thuyền vẫn y sì. Xong việc thị tòm
xuống nước vùng vẫy như mái gà rùng lông thoã mãn”. Mùi mồ hôi nồng nồng của thị
khiến hai tay gã vòng ra trước phủ lên cặp vú…
2- Gã thấy tưng tức dưới bàng quang và định làm cái việc thỏa
mãn nó thì bỗng dưng vòng tay trống không, thị biến mất, cả chiếc thuyền, thằng
Nồm và biển. Gã choàng tỉnh, thì ra mình ngủ quên, gã bật cười thành tiếng, nhớ
lại sự việc. Sáng nay thị thấy khó ở, cái thằng Bấc- gã tin nó là thằng, dân biển
mà thị mẹc thì cứ ngồi bờ rồi đẻ cho nhà khác - hành mẹ nó dữ quá, gã bảo thị ở
nhà. Tháng trước, gặp ông lị ở Gành Ngang, gã cùng làng dìu ông vô
bãi và thành con trai trưởng thọ tang, cúng tế hơn một mùa trăng đến khi xếp
xong cốt ông vào lăng mới thôi. Nghe cụ trưởng vạn bảo ngôi đường
thành lập cách đây hơn trăm năm, lăng đã có đến 7 sắc phong, từ tiên đế đến đức
Khải Định, hằng năm mồng mười tháng giêng chánh kị, các cụ mới mở sắc đọc rồi dịch
cho làng nghe. Tuy là dân mới ngụ cư nhưng nghe cả vạn nhắc, gã cũng thuộc lõm
bõm, thường khấn mỗi khi sóng to gió lớn: “Thần Ngọc Lâm thuộc tộc lớn ở
Biển Nam, là vị thần cứu vớt thiêng liêng đã từng bảo vệ đất nước che chở dân
lành, gẫm thật linh ứng…” Gã nhớ cả những thần hiệu như: Từ Tế
Chương Linh Trợ Tín chi thần hoặc Dực Bảo Trung Hưng chi thần…, nhớ
bao nhiêu gã khấn bấy nhiêu. Ông lần này to nhất, đến mười một sải, hốc
mũi có thể chui vào được! Gã rất vinh dự được vạn khen, cụ trưởng vạn bảo đây
là giấy phép gã làm dân bản địa.
Cả tháng vinh dự làm chủ tang cũng có nghĩa là nhà gã đã vay
gạo mươi bữa. Sáng nay thấy thị mệt, gã cũng muốn ở nhà nhưng nghĩ đi nghĩ lại
rồi ra thuyền, để thằng Nồm lại mẹ nó có gì nhờ. Bần thần quên cái bình nước. Đứng
bóng vẫn chưa có con cá bén. Nhiều lần từ sáng tới xế chạy khan, giấc chiều
trên đường về lừa luôn được bốn con. Gã tự an ủi rồi chèo đến Giếng Tiên kiếm
nước. Cái vũng tròn mấy chục sải ngang, chung quanh vách đá dựng đứng, cửa rất
hẹp dân bản địa cũng ít khi mạo hiểm vô lấy nước, gã khấn ông rồi
khéo léo đưa thuyền vào. Giếng lặng đến bất ngờ. Gã tấp thuyền lên đụn cát
thiêng, men theo khe nhỏ. Quái lạ, nước ở đây quanh năm không cạn sao mới tháng
tư đã chẳng thấy một giọt? Nghe như có tiếng róc rách.
Gã cứ đi, lúc luồn dưới những lùm bụi lạch suối, lúc qua trảng
cỏ xanh tươi càng lúc càng thấy mát mẻ, khoan khoái; gã đi trong sự thôi thúc kỳ
lạ không cưỡng được của lơ mơ khát tìm và nỗi hoảng sợ quyến rũ. Gã cũng không
nhớ mình đã đi vào hang đá bao xa, phía trước vẫn còn mờ mờ vệt sáng là gã cứ
dò dẫm tiến vào. Vùng sáng là một lỗ hổng tròn vạnh trên cao, gã ngước nhìn thấy
vòm hang xoay cả trời xanh mây trắng. Hoa mắt nhìn xuống, gã sững sờ thấy một hố
nước xanh trong phẳng lặng, cũng hun hút trời xanh, mây trắng. Gã thấy chóng mặt,
bước lùi một chút, rũ người vì cảm giác rơi vun vút vào khoảng không trong những
giấc mơ. Gã ngồi xuống, định thần nhìn lại và bật cười thành tiếng, thì ra chỉ
là một vũng nước cạn in bóng bầu trời trên cao. Gã khum tay vốc nước, trời xanh
mây trắng tan thành nỗi thoả thuê. Gã uống rồi vốc nước rửa mặt, thoả mãn ngả
người xuống phiến đá bằng, nghĩ bụng sẽ về kể cho làng biết khám phá của mình…
Gã tỉnh ngủ, ngạc nhiên thấy hai bàn tay mình đơm các ngón
như cái nơm, vật giữa háng cứng đơ kỳ cục, và nhất là vẫn còn đâu đây mùi mồ
hôi nồng nồng của thị. Thị quả là sức lực, gã nghĩ. Những đêm mùa hè, cả nhà ra
bãi ngủ, trên đầu là trời sao, dưới lưng cát mịn, trong tiếng sóng rì rầm, thị
cứ cuồn cuộn vô hồi, như sóng. Hàng phi lao vi vút gió, mái lá dừa vách liếp, cửa
liếp không bao giờ đóng, nhà với gã cũng như cái tổ của chim trời, cũng là
thiên nhiên, trời biển. Những trưa không đi biển gã cầm mũi lao nhỏ đằm mình
quanh Rạng Ngang xỉa nhum, tôm hùm trong lóng lánh sắc màu san hô. Thế giới kỳ ảo
này đôi khi cũng xúi gã làm cái việc mơ mộng: bứt cành hoa biển đẹp về tặng vợ.
Thị sướng lắm: trong con mắt thị, gã là người đàn ông số một. (Có thể do tác giả
suy diễn, ở làng thời này chưa có khái niệm lãng mạn; cũng có thể đúng bởi,
lãng mạn là bản chất của sự sống: sự vượt quá đôi khi, sự lấp lửng tự nhiên , sự
hài hoà bí ẩn, chẳng hạn tiếng hót và sắc lông con trống…). Những mái lá rông
rênh gió, bờ dương vi vút bãi cát dài tiếng sóng, hừng đông đỏ rực triều lên Rạng
Ngang, những đêm trăng trai bạn nghỉ biển nướng miếng khô lao, khô mực la đà
chén rượu với những câu bài chòi ứng tác về tình nghĩa vợ chồng, về cảnh đẹp
quê hương, về ước vọng mùa màng… tất cả cùng với người vợ sung mãn - từ lâu gã
đã tin thị, do sống ở trời biển này, không thể là một thị khác - thành niềm
thương mến của đời gã(người có học sẽ bảo là hạnh phúc!).
Mặc cho cái vật dưới háng lên tiếng, gã đứng dậy định lại uống
thêm bụm nước nữa rồi về thì thật ngạc nhiên, hố nước đâu mất, lỗ sáng trên cao
cũng không còn, chỉ có vệt sáng mờ mờ cửa hang và, đáng ngạc nhiên hơn, cái quần
vải thô của gã rơi thành những mảnh lả tả. Gã ngơ ngác một lúc rồi vừa bụm cái
vật kia vừa lò dò ra khỏi hang. Rồi cũng đến Giếng Tiên. Nhìn quanh hố biển, gã
hoảng hốt thật sự: trên bãi cát thiêng chỉ có mảnh vải màu xanh xanh đỏ đỏ! Gã
dụi mắt, thì đây đúng là những vách đá dựng đứng nhiều lần gã mạo hiểm dòng dây
xuống bắt sáo con lên chợ bán cho những Chú Khách ngày biển giả. Mùa
này không có sóng lớn bất ngờ, nếu có thuyền cũng không thể trôi qua cửa và nơi
đây chưa hề có kẻ trộm! Càng nghĩ gã càng sợ, nhìn quanh quất, nước mắt bắt đầu
chảy: mất thuyền thì lấy gì nuôi mẹ con thằng Nồm? Gã quỳ thụp xuống bên mảnh vải
màu, nhắm mắt khấn thần Ngọc Lâmnhững câu thuộc lõm bõm trông chờ một
phép mầu. Phép mầu đã không xảy ra. Cửa Giếng, nắng chiều đỏ rực Hòn Cân phía
xa trên sóng nước. Gã rã rời ngã xoài xuống cát rồi bất ngờ vùng dậy lấy mảnh
màu cột che quanh bẹn cuống cuồng định hướng men theo các vách đá.
Qua khỏi Gành Mứt trời vừa nhập nhoạng, trước mắt gã là một
vùng ánh sáng lung linh đủ màu. Gã dụi mắt nhìn về phía Hòn Cân, ngọn đèn biển
vẫn bình yên chớp nháy. Gã đang đi đúng hướng, trước mặt phải là vạn chài xinh
đẹp có người vợ và đứa con của gã, có lăng ông bảy sắc phong, có bờ cát dài và
rừng dương ngút gió… Chói mắt, nhiều lần gã vấp ngã đau điếng cho tới lúc chân
gã chạm vào bờ cát. Gã đi nhanh về phía vũng, bến thuyền trước nhà. Bến vắng. Bờ
không phải là những mái lá mà là tầng tầng ánh sáng chớp nháy đủ màu, vô vàn những
âm thanh lạ và những bóng người lao nhanh vun vút. Gã hoa mắt, ngã xuống bãi,
nơi cả nhà gã thường ra ngủ…
3- Tiếng cười nói lao xao đánh thức gã. Đã tỏ mặt người. Bãi cát
có hàng trăm kẻ lạ đi dạo hoặc tắm biển. Họ ở đâu ra mà nhiều vậy? Bất giác gã
quay nhìn lại phía làng: vùng ánh sáng ken dày đêm qua là những chiếc hộp khổng
lồ, rất nhiều ô cửa, và người. Nhà của gã đâu, những mái lá làng biển thân quen
của gã đâu rồi? Làm sao tự dưng mọc lên những khối hình mang cả nhiều người
chút xíu trên cao kia? Gã vùng dậy đi thẳng đến nơi mà gã nghĩ trước đây là mái
lá của mình. Phải vượt qua một bức tường chắn, một nền phẳng cứng dọc theo bờ
biển, có những vật chạy trên nó chở người như thuyền trên nước - suýt nữa một vật
như thế lao vào gã, kẻ điều khiển con thuyền kỳ dị này ngoác miệng ra: “Đù mẹ
mày!” Gã không hiểu lắm nhưng vẫn nghĩ đó là câu chửi vì vẻ mặt sừng lên của
người kia. Gã thấy sợ. Ở cái làng này cãi nhau chí chát người ta cũng không có
vẻ mặt ấy!
Gã rụt rè tiến về khoảng trống lớn, trên cao có nhiều ô cửa.
Một người đàn bà đón gã gần như ngay lập tức, có lẽ bà ta đã nhìn thấy chuyện
trước nhà vừa rồi. Thị chăm chú nhìn gã từ đầu xuống chân rồi từ chân lên, vẻ mặt
đầy ngạc nhiên. Anh mắt thị dừng rất lâu nơi những cơ bắp cuồn cuộn trên người
gã, nơi mảnh vải gã quấn. Còn gã cứ há hốc mồm trước đôi môi mọng quá đỏ, viền
mắt đen, nước da trắng, tấm áo mỏng trắng tinh dài quá gối, mỏng đến mức có thể
nhìn thấy cặp vú căng mọng tưng tưng theo nhịp thở cố nén, cánh mũi phập phồng
của thị. Người thị toả ra một mùi thơm rất lạ. Gã ngếch mũi hít hít, ngạc
nhiên: đàn bà phải có mùi hăng hắc nồng nồng chứ! Gã bắt gặp ánh mắt đờ đẫn của
thị cùng lúc cái miệng đỏ chét kia thì thào: “Vào nhà đi!”. Nhà. Gã nhớ ra rồi
lơ ngơ đi trên những tấm láng bóng, mát lạnh. Nghe tiếng rít ghê tai, gã quay lại
thấy người đàn bà đã phủ kín khoảng trống rất nhanh bằng một tấm sắt. Thị lại nắm
tay gã, đuôi mắt dài ra: “Lên trên này”. Thơm quá! Gã cứ ngây người bước sau thị
trên các bậc cấp, đi qua những vật dụng rất lạ, cái nào cũng sáng loáng, nhiều
màu sắc. Thị chỉ cái chậu dài, cũng láng bóng, bảo: “Tắm đã!”. Thấy vẻ ngơ ngác
của gã, thị chợt hiểu lại vặn các khoá mở nước, hoà thứ nước dẻo thơm ngầu bọt,
ra hiệu cho gã rồi bước đi. Con người tắm trong cái chậu này ư? Với thứ nước có
hương thơm này? Thảo nào người thị thơm phức! Thật vô lý: chỉ cần tòm một phát
xuống biển vùng vẫy thoả thích, nước biển xanh và sạch thế, chắc chắn sạch hơn
máng nước ngầu bọt này. Gã rất thích nhìn vợ nhoài ra rơi xuống nước giũ lông
cánh như maí gà sau khi thoã mãn. Cái mùi nồng nồng của thị do biển sinh ra, gã
nghĩ. Bao giờ cũng vậy, bắt mùi là gã nghe rân rân quanh bẹn. Thị mà ngửi cái
mùi này, nghe kể cách tắm kỳ dị này chắc cười sặc cơm.
Người đàn bà đi vào thấy gã còn lần chần, thành thạo gỡ mảnh
vải xanh đỏ xong ấn gã vào bồn tắm. Thị cũng tụt rất nhanh tấm áo mỏng
trên người rồi uốn éo nhoài lên người gã xoa vuốt, kì cọ mơn man. Bàn tay thị mịn
màng chứ không thô ráp như mẹ thằng Nồm. Gã nhắm mắt tận hưởng cảm
giác sảng khoái lạ lẫm chưa bao giờ có. Đôi tay gã lúc đầu nghệch ra rồi từ từ
cũng làm cái việc nó thích làm. Gã ngạc nhiên: tuy cũng to không thua gì mẹ đĩ ở
nhà nhưng sao đôi vú thị đầy vun ở phần trên? Thị khép hờ mắt rên lên ư ử trong
cổ, hai tay lục tìm cuống cuồng, nó đã mạnh mẽ chì miết chứ không dịu
dàng lúc đầu; rồi một tay đột ngột tách ra, xông thẳng tới cái đích mà trước
đây nó vờ vịt chừa ra có vẻ không quan tâm, mục tiêu dù ẩn trong vùng bọt nước
bí ẩn vẫn hiện diện đầy đủ trong nó ngay lần đôt kích đầu tiên; nó hân hoan rồi
lập tức có vẻ bần thần: cái bọc đầy ngộn này vẫn đang ngủ say - đúng lý phải
khác, phải song hành cùng biểu hiện cuống quýt của những cơ bắp cuồn cuộn kia;
nó ngạc nhiên một thoáng rồi hăm hở một cách sinh động những ngón tay làm các
thao tác đánh thức, các thao tác hẳn nó thành thục từ lâu; nó sốt ruột và bạn
nó, dù đang hỗ trợ rất tích cực ở những chỗ khác cũng đành chuyển xuống tập
trung vào cái đích cốt lõi duy nhất, cái đích quyết định…
Thật lạ lùng là gã không thể! Phải một lúc sau những bàn tay
mới hiểu điều đó, gần như cùng lúc thở hắt ra, dừng lại.
Nhìn gã ăn như rồng cuốn, thị hài lòng: “thì ra hắn đói!”. Gã
ăn như thể đã trăm năm rồi mới được ăn- những món nhàn nhạt rất lạ, còn thứ nước
màu nâu đen hẳn là rượu, tuy hương vị có khác với thứ trong veo sủi tăm cất từ
gạo.
Trong trạng thái lâng lâng thoã mãn, gã được thị đưa sang căn
phòng khác cũng đầy những thứ lạ mắt. Thị đẩy gã rơi xuống một phiến bằng trắng
tinh, gã hoảng hốt vùng vẫy khi thấy nó bồng bềnh như sóng. Thị tít mắt cười,
ào theo. Trườn qua người gã, thị vói tay cầm một vật nhỏ đưa ra gặc gặc. Cái hộp
ở đằng kia bỗng sáng lên, những âm thanh lạ tai phát ra cùng lúc hai người trần
truồng quấn riết nhau, gã nhanh chóng hiểu họ đang làm chuyện ấy. Gã quay mặt
đi và nhớ ra mình cũng trụi thùi lụi, xấu hổ úp người lại. “Họ không thấy mình
đâu, coi cho sướng!”- thị lật gã lại, giải thích. Ngập mặt trong đôi vú thị chủ
động chồm lên áp vào, thỉnh thoảng nghe tiếng rên quen thuộc, gã cũng tò mò hé
mắt về phía ô sáng đáng xấu hổ kia và tin thị nói đúng: lạ thật, có vẻ họ không
biết cách mấy sải còn hai người nhìn họ lúc toàn thể lúc gần lại to ra từng chi
tiết. Gã từng thích thú coi chó, thằn lằn dính lẹo nhưng người thì… lạy thần Ngọc
Lâm… mắt gã bây giờ đã dán hẳn vào cặp người đang quên hết trời đất kia. Cảm
giác râm ran chạy dần từ ngực xuống bụng, xuống đùi, gã chợt nhận ra đôi môi,
hàm răng, cái lưỡi của thị đang làm cái việc thị làm bằng tay dưới nước; cái miệng
của hai người kia lúc nãy cũng làm thế. Gã thấy lịm người: môi miệng người đàn
bà đã háo hức trùm lên cái đàn ông của gã, chao ôi, gã rên lên, thị có cắn sứt
nó đi cũng được- chưa bao giờ gã thấy toàn thân muốn tan ra như lúc này - mẹ Nồm
chỉ toả mùi chứ có khi nào làm như hai người đàn bà ở đây đâu? Và mỗi lần như
thế, cái chất đàn ông của gã đều bật lên mạnh mẽ. Còn bây giờ thì… gã chồm dậy
đè nghiến người đàn bà xuống rà cái mũi hít khắp người thị, miệng lảm nhảm:
“cái mùi…cái mùi…”. Chỉ có mùi thơm khốn nạn và cái nhẽo nhợt của chính gã…
4- Gã trở mình. Sao Mai đã lên cao. Sắp hừng đông. Mẹ Nồm lạ thiệt,
giấc này thường khoèo gã dậy, xong là chạy ào ra biển… Mẹ con giờ ở đâu? Gã lại
chảy nước mắt. Ba hôm liền người đàn bà kia cuốn gã trong cơn mê không thể nào
cưỡng được. Thị cứ nghĩ do gã quá sợ sệt nên tìm cách trấn an đến khuya rồi thì
đuối sức, thị ném cho gã cái quần đùi, hách tấm sắt đẩy gã ra ngoài. Gã chỉ còn
biết dò dẫm lên Lăng. Lăng có vẻ to đẹp hơn nhưng vẫn ở chỗ cũ: cây bàng cổ thụ
rất dễ nhận ra. Ngoài kia, ngọn đèn biển trên chóp Hòn Cân vẫn nhấp nháy. Sóng
Bãi Dài vẫn rì rầm đều đặn nhịp thở, bên kia Gành Mứt thỉnh thoảng rền lên nhịp
ba - biển vẫn đây, thân thuộc mà làng đâu, vợ con gã đâu? Gã cứ bứt đầu, dụi mắt
rồi đưa cánh tay lên mũi hít: mùi thơm người đàn bà vẫn còn như bằng chứng hiển
nhiên về sự tồn tại những ngôi nhà to lớn - giờ thì gã biết đó là nhà - những
ngôi nhà san sát nhau lóa sáng ánh đèn. Làng ơi, mẹ con thằng Nồm ơi, gã nấc
lên…
Sóng vẫn đều đặn vỗ bờ bình thản.
Mặt trời lên đỏ lựng, tròn vạnh và tinh khôi.
Gã lững thững đi xuống các cấp đá đưa mắt nhìn suốt bãi đã
đông chật người. Chợt gã sững lại: lạy thần Ngọc Lâm phù hộ, tít đầu
kia sát Gành Trong nhấp nhô nhiều mái tranh! Chẳng lẽ làng đã chuyển vào đó nhường
chỗ cho những ngôi nhà to lớn sáng loáng này. Nỗi mừng nghẹn ứ trong cổ, gã
phóc nhanh xuống bãi chưa kịp nghĩ tới cái lý của vấn đề là thời gian của sự đổi
thay. Gã vừa đi vừa chạy qua đám người, đàn ông thì phải rồi: quần đùi dù đẹp vẫn
vậy, còn đàn bà chỉ treo hai mảnh chút che không kín vú và chỗ kia. Gã ngượng
chỉ dám liếc mắt từ xa nhưng đi qua nhiều lần tiếng trầm trồ “đẹp quá!”, để ý
thấy hình như lời khen các bà dành cho mình. Gã không hiểu. Người đàn bà trong
ngôi nhà kia sáng ấy cũng dán mắt vào người mình một cách tò mò. Trai biển ai
chẳng vậy, những bắp thịt đen cháy, có gì đáng ngạc nhiên đâu?
“Xin lỗi, một cô gái đi lại gần gã lên tiếng, tôi có thể chụp
anh vài kiểu ảnh được không”. Gã lúng túng dừng bước, không biết cô ta cần gì
mình. “ôi xin anh vài kiểu ảnh, cô gái chỉ vào vật cầm trên tay giải thích,
anh có thân hình rất đẹp” “hưng…, gã nghĩ tới chuyện trong ngôi nhà, lắp bắp,
tôi… tôi phải về làng…” “À, càng tốt! cô gái reo lên, thế làng anh ở đâu?” Gã
chỉ những mái tranh. “Cái rì-sọt đó ư?, cô gái ngạc nhiên kêu lên, đó
là khu du lịch”. “Nhưng làng biển của tôi…, gã há hốc mồm, những ngôi nhà
tranh… đâu rồi” Cô gái cười rạng rỡ, hướng về những mái tranh tỏ giọng chê
bai: “Lên cao, che chắn bưng bít ớn rồi người ta mới chợt nhận ra cái làng lộng
gió của anh mới đúng là cái con người cần… Họ đang trở lại làng biển cách đây một
thế kỷ!”. Cô bỗng nheo mắt nhìn chăm chú: đến lượt cô không hiểu cái gã có thân
hình như Héc-Quin này tâm thần hay ở cung trăng rơi xuống? Nhưng cái ngơ ngác
thật thà của anh ta không phải của người điên. Cô ôn tồn hỏi lại câu làng anh ở
đâu, gã mới kể sự việc và bảo đúng ra làng ở vị trí của những ngôi nhà cao lớn
san sát kia, gã chỉ ngôi nhà màu xanh phía xa và khẳng định lúc trước lều tranh
mình ở đấy. “À, nhà của víp”. “Đâu có vích ở đó? Một người đàn
bà…”. Cô gái bật cười: “Không phải giống rùa to ấy đâu. Víp là
một nhân vật quan trọng, một ông lớn. Người đàn bà đó là vợ ông ta”.
Gã ngán ngẩm nghe cô gái giải thích rồi hướng mắt về phía những
mái tranh. Quả là nó cũng to lớn hơn rất nhiều so với kiểu nhà dân biển. Neo đậu
ở đó là những chiếc thuyền có những cánh buồm màu sắc sặc sỡ. Giờ gã mới để ý,
vũng biển trước mặt cũng có nhiều thuyền kiểu này đang nhởn nhơ trên sóng xanh,
không hề có dấu vết nghề, chẳng lẽ làm thuyền đẹp để chạy chơi? Nhiều người hiếu
kỳ vây chung quanh. Cô gái bỗng ra lệnh: “Anh đi với tôi!” Gã đi theo như cái
máy. Qua khỏi bãi cát, cô lấy từ trong khoảng sân gần đó ra vật cô gọi là xe
máy, bảo gã ngồi lên sau rồi cả hai cùng lướt đi êm ru quanh co một hồi trên mặt
đường phẳng lỳ. Cô dừng xe đưa gã vào một ô nhỏ khẻ chạm ngón tay lên cái hộp
trên tường, cảm giác rung nhẹ như sóng mềm triều lên trong đêm khơi. Cô lại chạm
tay, cánh cửa mở ra. Gã lại theo cô đến một căn phòng, cô bảo đây là chỗ ở của
cô, hướng dẫn gã nghỉ ngơi tắm rửa rồi ra ngoài, đóng cửa. Một lát sau cô về
đưa cho gã bộ đồ bảo mặc vào rồi bày biện mấy món ăn. “Tôi là phóng viên của
báo địa phương, cô lấy trong hộc bàn ra một số tấm giấy có hình người, cảnh biển,
những bông hoa… tất cả như thật và nhỏ bằng bàn tay, tôi bảo chụp ảnh anh là để
có những tấm này in hình anh” - cô giải thích. “Thật kỳ dị, gã nghĩ, sao con người
lại có thể thu nhỏ đến mức này?” Mùi gió quen thuộc phả vào, gã chưa kịp để ý
cô gái làm cách nào khiến bức vách trống mấy ô, phía xa kia vẫn là biển, gã bật
dậy đến bên ô cửa, tái mặt vì biết đang ở một nơi rất cao. Sao… không leo dốc
mà…, gã lúng búng. Lúc nãy mình đi thang máy, cô cười cảm thông.
Cô lại chở gã đi, bảo đến làng biển theo cô là từ nơi này dời
đi, dĩ nhiên lịch sử thành phố - chỗ tôi và anh đang ở - đã có bề dày trên năm
mươi năm!
Làng nằm ở cửa sông, cách thành phố không xa lắm. Đó là những
ngôi nhà xây san sát nhau, lợp ngói khác kiểu vảy cá như phố chợ các Chú
Khách. Cửa sông neo đầy thuyền lớn, không có cột buồm, làm sao họ chèo nổi
những chiếc thuyền đang trùng trình một cách uể oải trên sóng nước kia, gã thắc
mắc. Nó chạy bằng máy, cô gái bảo. Lại máy, xe máy, thang máy rồi giờ là thuyền
máy, vật cô gái đang đeo trước ngực là máy ảnh… trời đất ơi, con người đang ở
đâu, sao phải nhiều máy móc thế, kìa, một chiếc thuyền đang cồng cộc chạy qua
kéo sau đuôi vệt sóng dài, không thấy bóng người trên trời biển, rồi hàng trăm
chiếc thuyền thi nhau cày nát mặt biển, có thể nào, lẽ nào biển cho phép, lạy
thần Ngọc Lâm, liệu cái ồn ào vô hậu kia có làm ông giận mà rời
xa con người… Cô gái đang trò chuyện với chủ một sạp hàng, người đàn bà béo múp
tóc xoăn tít lọt thỏm giữa những sắc màu, có tiền sẽ mua được nhiều thứ cho mẹ
con thằng Nồm - gã nghĩ. Quanh co qua nhiều ngóc ngách chật hẹp (trước đây làm
gì có những con đường với các tường chắn riêng rẽ từng nhà!), và qua nhiều lần
hỏi thăm, cô gái đưa gã đến một mái tranh tựa vào chân núi Mồ Côi, có lẽ là duy
nhất sót lại của làng biển.
Sau một hồi nghe cô gái và gã hỏi chuyện, đôi mắt mờ đục của
ông già chợt sáng lên, ông nói như reo:
- Có! Tui có biết! Thằng Nồm là bạn tui mờ! Coi thử… phải rồi,
cha mẹ nó nói giọng trọ trẹ. Năm đó ông lị to lắm, cha nó đi câu rồi
không thấy về…
-Thế ông có biết bây giờ mẹ con ông Nồm ở đâu không?
- Làm sao tui biết được? Hồi đó tui mới năm, sáu tuổi. Giờ chắc
hổng ai còn sống đâu!
- Nghĩa là nếu còn sống, ông Nồm cũng tám mấy?
- Sống dai như tui chỉ khổ xác chớ được gì?
- Ông còn nhớ gì về họ nữa không?
- Sao tui không nhớ? Bộ các người nghĩ tôi lẫn à? Tui chẳng
đã nhớ tui là bạn của… lúc nãy hỏi thăm ai cà? Chắc chết hết rồi… Sống dai khổ
xác…
Cô gái dúi vào tay ông già mù tờ tiền rồi ra hiệu cho gã đi.
Gã lặng nhìn cây dầm chèo cột trên mái nhà ám khói một lúc rồi mới cất bước. Họ
đã hỏi chuyện nhiều người nữa nhưng cũng chẳng sáng tỏ gì hơn. Cô gái thuê thuyền
đưa hai người đến Giếng Tiên. Cái hang mới cách đây vài ngày gã ngủ quên đã
không thể tìm thấy!
5- Trong tuần, tất cả các tờ báo lớn nhỏ đều đăng tải sự kiện
làm xôn xao dư luận: “Giấc ngủ tám mươi năm!”, “Chàng trai ngoài trăm tuổi!” hoặc “Một
huyền thoại sống”…
Mấy ngày này phòng cô gái liên tục có khách, theo lời cô lúc
là giáo sư tâm lý học, khi thì tiến sĩ thần kinh… nhiều nhất là đồng nghiệp của
cô, những phóng viên, có người ở từ rất xa tới. Áo quần làm gã lí bí khó chịu,
cô gái đồng ý khi ở trong phòng gã chỉ cần mặc quần đùi. Vài tay phóng viên trẻ
tranh thủ bấm máy xong nheo mắt với cô gái tán thưởng: “báu vật!”, cô gái cười
khẫy “còn phải hỏi!”. Nhiều lần cô đưa gã đến những căn phòng có các dụng cụ lạ
lẫm. Mấy vị giáo sư, tiến sĩ áp những vật lên ngực, lên đầu gã, mắt họ dán vào
mấy ô sáng hiện lên nhiều vệt loằng ngoằng, họ hỏi đi hỏi lại chuyện làng, chuyện
vợ con gã, chuyện cái giếng Tiên… Ý nghĩ bọn người này đang giúp mình khiến gã
kiên trì trả lời tất cả mọi câu hỏi. “Thật không thể hiểu được, một cơ thể khỏe mạnh, não trạng tốt!”, họ kết luận.
Cô gái đưa gã về phòng, cho gã nghe thứ âm thanh êm tai (có
khi rối rắm chói gắt) mà cô bảo là âm nhạc, bật máy cho gã xem ti vi - cái ô
sáng hiện ra cảnh vật, con người đang hoạt động, liên tục thay đổi - gã đỏ mặt
nhớ chuyện trong nhà bà víp gì đó, liếc sang cô gái, cô mỉm cười khuyến khích
và đưa cái vật đang cầm trên tay hướng dẫn gã cách chọn xem chương trình. Cô
thường ngồi trước một màn hình khác hai bàn tay gõ lóc róc. Dù bên
ngoài đang mùa hè nóng bức, trong phòng luôn mát lạnh, cô bảo nhờ cái máy treo
trên cao kia. Càng lúc gã càng thấy bức bối khó chịu. Sao lại phải nhờ đến quá
nhiều thứ máy móc, phải nhốt mình trong căn phòng kín mít, ro ro tiếng gió máy?
Ngoài kia là biển trời rộng rãi, thoáng đãng, gió nước mơn man. Con người thật
điên trong sự che chắn của những bức vách và máy móc…
Gã há miệng ngước mặt thở như con cá bị ngộp rồi vùng dậy ào
tới ô cửa. Tay gã chưa chạm vào móc khóa thì từ trong cửa, một hình người mờ mờ
hiện ra. Gã hốt hoảng xà lui, ú ớ: “có… có người…” rồi sụm xuống. Cô gái chạy lại
đỡ gã dậy, ôn tồn giải thích đó là bóng của chính gã trong cửa kính! Thấy gã
toát mồ hôi, cô lấy cái khăn mát lạnh thơm phức quỳ xuống lau mặt, lau người
gã. Gã choàng tay ôm cô, vùi mặt vào người cô, nức nở. Gã bỗng thấy toàn thân
cô run lên rồi mềm nhũn trong tay mình. Làn hương dìu dịu từ người cô khiến gã
giật mình buông tay ra, kịp thấy mặt cô gái đờ đẫn, cô mở mắt, chớp chớp hàng
mi dày. “Tôi thấy khó thở… Cô cho tôi… ra biển”, gã ngập ngừng đề nghị. Cô gái
liếc nhìn bàn làm việc rồi đưa gã xuống thang máy, dặn cứ ra trước bãi chờ, nửa
tiếng nữa phắc bài cho toà soạn xong cô sẽ tìm gã cùng đi dạo.
Gã đi qua những con đường, những toà nhà cao vút, nghếch mũi
đón làn gió thân thiết, đi qua bãi đầy người đến thẳng mé nước. Gã thấy trên
người lướng vướng liền cởi bỏ tất ca, trần truồng ào ra, mặc kệ những tiếng ri
rô chung quanh. Gã bơi đi, mặc kệ mấy cô gái tắm ngoắc tay lia lịa
“anh gì ơi dìu em bơi với!”. Gã bơi đi, hung dữ và thoả thuê, mặc kệ lời hẹn nửa
tiếng nữa của cô phóng viên. Gã bơi đi, mặc kệ những ông giáo sư tiến sĩ thông thái
và đám máy móc của họ.
Ang chừng đã đến Rạng Ngang, gã hụp xuống tìm bãi đặt chân.
Biển sâu cả chục sải, nham nhở. Mọi khi con nước này núi ngầm san hô chỉ cách mặt
biển nửa sải và dợn sóng, có vậy ông mới dựa vào đây cho làng rước
vào. Gã lặn theo vệt đá và hiểu rằng Rạng Ngang đã biến mất, hèn gì, khi gã kể
chỗ ông dựa, nhiều người ngạc nhiên.
Gã bơi đi, cứ ngược sóng mà bơi, biển trước mặt mênh mông vẫy
gọi. Một lần gã và thị bơi thi, ấy là do thị thách. Từ bờ đến rạng, gã chỉ tới
trước vài sải. Đứng nghỉ, sóng chạ vào ngực thị bồng bồng cặp vú, thị bảo tại
nó cản nước. Gã cười bảo đúng rồi vuốt ve nó an ủi khiến thị rất hài lòng…
Gã bơi đi, bỏ lại chiều phía sau, bỏ lại những con sóng nối
nhau lũ lượt tìm bờ. Xưa nay sóng vẫn vậy. Nhưng gã thì còn gì ở bờ nữa đâu? Tất
cả đã quá xa lạ. Đó là thế giới khác, không phải dành cho gã, cho cái làng chài
từng nuôi dưỡng gia đình gã.
Gã bơi đi tìm lại biển của mình, thần Ngọc Lâm thiêng
liêng cứu vớt, sẽ đưa gã đến với mẹ con thằng Nồm. Trong nỗi hả hê bất chợt, gã
quay đầu lại vừa lúc con sóng phủ qua đỉnh tháp cao nhất thành phố, phủ qua mặt
trời đỏ rực. Trong khoảnh khắc ấy, gã bỗng thấy người nhẹ tênh: ngược chiều những
con sóng rực lên một vùng hồi quang lấp lóa cặp vú trần của thị tâng tâng theo
tiếng hô ngang trời đầy uy vũ “bát!”, “cậy!”. Gã biết thần Ngọc Lâm đã
đến và chìm vào giấc ngủ trong mùi mồ hôi nồng nồng quen thuộc của thị…
Trại viết Vũng Tàu, 16/6/2004
Lê
Hoài Lương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét