Tiếng thở của đêm
Nửa đêm ngoài phố
Trúc Phương - Bảo Yến
Từ dạo gia đình chuyển từ quê ra phố thì tôi cũng dần làm
quen với những tiếng ồn ào nơi phố thị, xa rồi một miền quê yên ả và thanh bình.
Giờ đây tôi thèm lắm nghe một tiếng thở dài của đêm. Tôi ước mình có thể xa rời
những ồn ào phố thị, tôi thèm quá cuộc sống chốn quê với ngôi nhà tranh của thời
thơ ấu. Tôi thèm nghe một tiếng thở của đêm, những vì sao sáng lấp lánh trên bầu
trời đen thẫm. Và với riêng tôi thì bao năm sống ở phố cứ trôi qua vùn vụt, hơn
năm mươi năm chắc là khoảng thời gian dài cho những kí ức được vẹn nguyên, những
mảnh ký ức lắp ghép.
Ngày bé tôi yêu đêm lắm, tôi yêu đêm đến nỗi mỗi đêm cứ thích
thức thật khuya, để có thể ngắm ánh trăng sáng vằng vặc bên ngoài cửa sổ, rồi
những đêm không có trăng với tôi còn thích hơn vì nhìn những ánh sáng của những
ngôi sao lấp lánh, rồi một cậu bé con như tôi lại gieo vào hàng vạn vì sao những
mơ ước bình dị và gần gũi. Có khi ước mình trở thành hoàng tử anh dũng, có khi
chỉ ước ai đó hái giúp tôi một ngôi sao để tôi có thể mang ngôi sao nhỏ ấy vào
ngôi nhà của mình hay cũng đôi lúc tôi ước mình trở thành một vì sao nào đó, để
mãi mãi tỏa sáng lung linh trên bầu trời, để nhìn thấy cuộc sống này một các đầy
đủ hơn, để mọi người có thể nhìn thấy một cậu bé bình thường như tôi lại huyền
dịu hơn dưới ánh sáng của màn đêm. Những mong ước đó với tôi chẳng bao giờ
thành sự thật, nhưng tôi vẫn cứ yêu đêm, vẫn cứ yêu những vì sao lấp lánh trên
trời đêm…
Hơn năm mươi năm sống phố, và thời gian sống ở quê của ta chỉ bằng 1/5 thời
gian sống ở phố. Thế nhưng sao tôi vẫn là một người yêu cánh đồng quê, yêu những
dòng suối róc rách, yêu những con người mộc mạc và tôi yêu nhất vẫn là bầu trời
đêm. Với tôi, bầu trời đêm sẽ trở nên thiếu hụt nếu không có những vì sao. Thế
mà từ dạo lên ở phố, đêm đã không còn vẻ yên tĩnh vốn có, bầu trời đêm đã không
còn lung linh có lẽ một phần là vì những ánh sáng của đèn đường, và đêm không
còn thanh tĩnh nữa vì có âm thanh của phận người bập bềnh, chơi vơi giữa dòng
mưu sinh, những âm thanh ồn ào của việc đánh đổi giữa không phát triển và phát
triển.
Vào những đêm cuối tuần, ta vẫn thích thức thật khuya để nghe những âm thanh “đẹp”
í ới của cuộc sống trong đâu đó những phận người về đêm. Tiếng gió lùa qua ô cửa
lá, những cơn gió không đến rồi đi, tiếng nước róc rách của dòng kênh quê nhà
giờ chỉ là những âm thanh vọng về trong miền ký ức. Rồi đâu đó, tiếng những
thanh tre gõ vào nhau cùng văng vẳng tiếng rao nho nhỏ của cậu bé rao hủ tiếu
gõ… Những bước chân ấy mỗi ngày em không biết đã đi qua bao nhiêu con đường, có
bước chân miệt mài nào dẫn cậu bé đến trường hay không? Cả cái tiếng động cơ xe
máy của những thanh niên thích tốc độ, thích làm “anh hùng xa lộ” mà không hề
chú ý đến hành động của họ chỉ đang là phá làng phá xóm và trêu đùa mạng sống của
chính mình mà thôi. Và có đâu đó văng vẳng tiếng của mấy con mèo kêu trong đêm
vì đói. Mà tiếng mèo kêu vào đêm nghe cứ như là tiếng ai oán, ai khóc vậy… xa
xa còn có cả tiếng đàn cò hòa trong tiếng ca cổ. Không rõ giai điệu cũng không
nghe được lời bài hát, tôi chỉ nghe trong gió tiếng đàn ai đang não lòng, giọng
ca của ai mà da diết quá… Có nhớ thương ai không mà người đàn ông cứ ngồi đàn
hát u buồn thế kia?
Đêm về. Mọi sinh hoạt dừng lại. Mọi người đều tìm đến một giấc
ngủ bình yên sau một ngày dài chật vật với cuộc sống.
Đêm. Chỉ còn tiếng thở của bóng tối. Vặn mình và trở giấc. Một
giấc ngủ dài để sáng mai đón ánh bình minh tươi xanh đầy ánh nắng ban mai ấm
áp.
Bước đi trong đêm tối. dưới ánh sáng lẻ loi của đêm trăng
khuyết. Ánh đèn đường đã tắt. Đèn nhà ai chỉ lu mờ những ánh nhỏ nhoi, le lói.
Chợt nhớ lại cái ngọn đèn dầu ngày trước, le lói trong đêm. Như một kiếp người.
Phận người trong bóng đêm thật nhỏ bé. Một chị lao công, một
anh quét rác, một bác với xe hủ tiếu gõ, một vài em nhỏ với tiếng lóc cóc trên
tay mời khách. Khuya ngập về khu phố nhỏ.
Xe hủ tiếu gõ vẫn còn lang thang đón mời khách ban đêm.
Dưới mái hiên nhà ai, một vài mảnh đời lay lắt ngủ cho hết
đêm dài.
Một làn gió lạnh ùa về. Những đứa trẻ ôm nhau tìm hơi ấm. Những
cô gái tản dần và tìm bến đỗ. Chỉ còn mỗi xe hủ tiếu gõ ven đường, vẫn miệt mài
vì trời hôm nay vắng khách.
Đêm qua mau. Những tiếng thở dài rất khẽ cũng đủ để những phận
người như thế thấu hiểu lòng nhau.
Bước lặng trong phố đêm một ngày cuối tuần để cảm nhận hết những
chữ “Đời” trong cuộc sống!.
Lê Trung Ngân
Theo https://bacsiletrungngan.wordpress.com/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét