Thứ Hai, 29 tháng 5, 2023

Chuyện tình như ở trong mơ 2

Chuyện tình như ở trong mơ 2

CHƯƠNG 11
Không khí nằng nặng hơi nước sau cơn mưa dầm suốt đêm hôm qua. Nắng vàng yếu ớt rớt trên tàng cây phong lá đã đổi thành màu vàng đậm. Gió nhè nhẹ. Khoảnh sân sau rộng và sâu lót bằng gạch nung đỏ thẳm. Trời cuối tháng 10 lành lạnh dù có nắng. Thoại Sơn ngồi một mình trên cái ghế sắt. Ly cà phê nguội nằm trên bàn ngay trước mặt. Xa xa cách chừng vài mươi bước là hàng rào sắt ngăn với vực sâu. Dưới thung lũng rừng cây đã đổi màu. Hình như mỗi ngày phong cảnh lại khác nhau. Tiếng động rì rầm như là tiếng xe cộ, tiếng người hay là thứ âm thanh mơ hồ vọng lại. Đời sống thật yên bình. Thanh thản. Trật tự. Một đời sống thản nhiên. Không âu lo. Không thắc mắc. Thành ra nhiều khi cũng nhàm chán. Đời sống không có thay đổi đâm ra cũ mèm. Anh hồi tưởng lại chuyến đi Grand Canyon với Thi Phụng. Chuyến du lịch vui, có nhiều điều đáng ghi nhớ. Cũng nhờ đi chung với nhau như vậy mà anh hiểu thêm về cô cộng tác viên khả ái của mình. Xinh đẹp, dịu dàng, lịch thiệp, lãng mạn và giàu tưởng tượng, nàng là một partner hoàn toàn. Anh chỉ có một thắc mắc nhỏ là đôi khi nàng có cử chỉ, thái độ hoặc lời nói bất thường. Dường như tâm tư của nàng đang có mâu thuẫn, âu lo hay băn khoăn về một điều gì. Có thể đó là hoàn cảnh gia đình. Anh nhớ lại câu nói của nàng khi hai người đứng nơi mỏm đá trên bờ vực thẳm ở Grand Canyon. Em... Em... Phụng không làm được anh ơi...".
Thoại Sơn hơi mím miệng cười khi thấy đôi chim cu đáp xuống sân ngay chỗ lon đựng nước uống. Đôi vợ chồng mà con trống to lớn, mập mạp và bộ lông đẹp hơn con mái. Đây là favorite couple của Thi Phụng. Ngay lần đầu tiên trông thấy đôi chim cu này nàng cười nói đùa với Thoại Sơn là nàng fall in love với chúng. Điều đó khiến cho Thoại Sơn buồn cười. Anh hỏi đùa: " Như vậy Phụng nghỉ chơi với anh hả ". Nàng cũng cười đùa: Phụng tạm thời có bồ mới. Cũng chính nàng đi mua thức ăn và dụng cụ để dụ cặp vợ chồng xuống làm quen với nàng. Phải mất hơn tuần lễ, với sự dịu dàng và kiên nhẫn nàng mới làm thân được đôi chim. Chúng dạn dĩ để cho nàng vuốt ve và nựng nịu như là bạn thân. Từ đó dù không có mặt Thi Phụng chúng cũng tự nhiên đáp xuống để ăn uống, dạo chơi trên sân và đôi khi lần mò tới tận cửa sau.
Đang ngồi ngắm đôi chim cu Thoại Sơn chợt quay lại khi nghe tiếng cười nói của Thi Phụng. Anh thấy cô partner khả ái đi trước và hai đứa bé, một trai và một gái theo sau.
- Hai con chào bác Sơn đi con...
- Dạ... Hậu kính chào bác Sơn
- Dạ Vĩnh kính chào bác...
Quay sang mẹ của mình Vĩnh cười nói.
- Mẹ... Nhà bác Sơn đẹp và lớn hơn nhà mình. Mẹ xin với bác Sơn cho mình ở đây chơi nghe mẹ...
Thi Phụng chưa kịp trả lời Thoại Sơn lên tiếng trước.
- Hai cháu muốn lên chơi lúc nào cũng được, ở chơi bao lâu cũng được...
Nhìn Thi Phụng anh cười cười nói tiếp.
- Anh tính điện thoại cho Phụng...
- Có chuyện gì không anh?
Thoại Sơn chúm chiếm cười nói.
- Anh tính rủ Phụng đi chơi xa...
Liếc nhanh hai đứa con của mình Phụng nói nhanh.
- Mình mới đi Grand Canyon về mà anh Sơn...
Dù thấy vẻ ngần ngại và buồn rầu thoáng hiện trên mặt của Thi Phụng nhưng Thoại Sơn tảng lờ.
- Đi nữa... Lần này mình sẽ đi Florida nhưng...
Nói tới đó anh dừng lại khi thấy Thi Phụng lên tiếng.
- Anh chờ Phụng cho hai đứa nhỏ gặp favorite couple xong rồi mình nói chuyện tiếp nghe anh...
Thoại Sơn gật đầu ngồi xuống ghế trong lúc Thi Phụng dẫn con đi gặp đôi chim cu đang ăn uống. Mươi phút sau nàng trở lại ngồi xuống ghế cạnh Thoại Sơn.
- Hai đứa nhỏ thích cái hồ tắm nước nóng của anh lắm...
- Chiều nay anh mở tiệc...
- Ủa anh tính mời ai vậy?
Thoại Sơn cười nhẹ.
- Đâu có mời ai. Chỉ có anh với em và hai đứa nhỏ...
Thi Phụng nháy mắt và nói bằng giọng tinh nghịch.
- Anh tính lấy cảm tình của tụi nó hả. Anh dụ Phụng không được nên quay ra dụ con nít hả...
Thoại Sơn bật cười vì bị Thi Phụng nói trúng ý nghĩ thầm kín của mình. Anh chưa kịp nói gì nàng đã mau mắn tiếp.
- Anh tính đi Florida thiệt hả anh Sơn?
Thoại Sơn gật đầu không do dự thay cho câu trả lời. Liếc thấy vẻ băn khoăn và buồn rầu hiện ra trên mặt của Thi Phụng anh hỏi nhỏ.
- Phụng không muốn đi?
Thi Phụng im lặng. Nàng cũng biết mặc dù được xem như là partner nhưng thực tế nàng làm mướn cho Thoại Sơn. Anh trả lương cho nàng do đó anh có cái quyền. Đó là quyền ra lệnh và nàng phải thi hành. Tự dưng nàng cảm thấy buồn buồn khi hiểu ra một điều là giữa mình với Thoại Sơn vẫn còn có nhiều cách biệt. Đó là sự cách biệt giữa người chủ và người làm công.
- Phụng buồn anh hả Phụng?
Thi Phụng cúi mặt nhìn xuống đất và lặng câm không trả lời.
- Dạ hông... Phụng không có giận anh...
Thoại Sơn mỉm cười.
- Phụng không muốn đi xa thời mình...
Thi Phụng ngắt lời người đối thoại.
- Anh Sơn muốn đi thời Phụng cũng đi theo anh...
Thoại Sơn cười nói với Thi Phụng trong lúc nhìn hai đứa con của nàng đang chơi đùa với nhau.
- Lần này không phải hai đứa mình đi mà còn có thêm hai người nữa...
- Ai vậy anh Sơn?
Thoại Sơn cười chúm chiếm nhìn ra chỗ chuồng chim nơi Vĩnh và Hậu đang đứng nói chuyện với đôi chim cu. Hỏi mà không thấy Thoại Sơn trả lời Thi Phụng hơi ngạc nhiên quay qua nhìn mới biết anh đang ngó về phía chuồng chim nơi Vĩnh và Hậu đang đứng.
- Mình đi Florida mà thành phố nào hả anh Sơn?
Mắt không rời chỗ chuồng chim Thoại Sơn đáp gọn.
- Orlando...
Quay qua cười với Thi Phụng anh tiếp.
- Mình sẽ đi Disney...
- Disney đâu có gì vui... Ồn ào và đông người lắm...
Thoại Sơn gật đầu nói trong tiếng cười.
- Anh biết... Nhưng mà hai người anh định mời sẽ thích lắm...
Thi Phụng cau mày suy nghĩ vì lối nói chuyện úp úp mở mở của Thoại Sơn.
- Ai vậy anh?
Nghe cái giọng nũng nịu của cô partner Thoại Sơn cười hắc hắc.
- Họ là my favorite couple. Vừa gặp mặt họ là anh fall in love liền...
Đưa tay chỉ ra chỗ chuồng chim Thoại Sơn vừa đứng dậy vừa cười nói một cách vui vẻ.
- Anh ra mời họ đi Disney với mình Phụng chịu không?
Tới đây Thi Phụng mới biết được ý định thầm kín của Thoại Sơn. Thương nàng và có thể muốn chiếm cảm tình của nàng nên anh mới làm quen với hai đứa con của nàng bằng cách mời chúng đi Disney. Trẻ con không đứa nào không biết và không thích Magic Kingdom.
Vẫn ngồi yên tại chỗ cũ Thi Phụng cười chúm chiếm.
- Họ quen với anh thời anh mời đi. Em đâu có quen họ...
Cười hắc hắc Thoại Sơn thong thả bước. Nhìn theo vóc dáng Tú Uyên của anh Thi Phụng chợt buông tiếng thở dài hắt hiu buồn. Nàng ước gì mình gặp Thoại Sơn sớm hơn nửa năm mà thôi. Thời gian năm sáu tháng đó tuy không dài nhưng đủ để làm thay đổi tình trạng khó khăn của hiện tại. Nàng mơ ước có được một người yêu như Thoại Sơn. Nàng mơ ước có được một ông chồng như anh. Có tình yêu. Có tiền bạc. Nàng sẽ được sống trong hạnh phúc. Sinh cho anh những đứa con đẹp như mẹ, tài hoa như cha. Hạnh phúc. Thi Phụng lại thở dài khi nghĩ tới hai chữ đó. Nàng ước gì mình gặp Thoại Sơn khi vừa mới tốt nghiệp, không phải vướng bận chồng con, không phải lo âu và sợ hãi khi thoáng nghĩ tới Hân. Nàng rùng mình khi liên tưởng tới ánh mắt sắc lạnh của Hân. Nụ cười ma quái. Hai hàm răng chuột khít rịt, nói mà hầu như không mở miệng. Mẹ chồng nàng bảo người như thế hiểm lắm. Đối với nàng bây giờ Hân tượng trưng cho sự tàn nhẫn, độc ác và thâm hiểm. Hai mươi lăm ngàn tiền mặt mà Hân đưa cho cách đây bốn tháng nàng đã xài hết song cái check một trăm ngàn vẫn còn ở trong phong bì nằm yên trong hộc tủ của nàng. Nhiều khi nàng muốn trả lại tiền cho Hân mặc dù biết làm như thế tình trạng cũng không sáng sủa hơn. Nàng muốn trả lại tiền rồi sự việc ra sao cũng mặc. Điều mà nàng lo sợ nhất là Hân sẽ nói cho Thoại Sơn biết chuyện nàng là hit man mà anh ta mướn để thủ tiêu anh. Nàng sợ Thoại Sơn biết và khinh bỉ nàng rồi đoạn tuyệt với nàng. Nàng sợ mất anh. Nàng không thể để mất anh, mất tình yêu của anh. Mất tình yêu. Mất Thoại Sơn đồng nghĩa với mất sự sống dù nó chỉ là sự sống què quặt, sống trong nỗi lo âu và sợ hãi. Nàng sống với ác mộng, với cơn mơ về sáng, với hình ảnh Thoại Sơn đầm đìa máu đỏ nằm chết cong queo trong hốc núi hay bìa rừng xa lạ nào đó.
Thi Phụng giật mình khi nghe tiếng của Vĩnh hét lớn. Ngước về phía chuồng chim nàng thấy hai đứa con của mình, đứa đằng trước đứa đằng sau, đang ôm lấy Thoại Sơn.
- Đi Disney hả bác... Mình đi Magic Kingdom nghe bác...
- Mình đi Epcot Center... đi Sea World nghe bác... Vĩnh thích xem con dolphin làm xiếc...
Tiếng cười nói của Thoại Sơn vang lên vui vẻ.
- Ừ mình đi hết... Hai con muốn đi chỗ nào mình đi chỗ đó...
Thi Phụng ứa nước mắt vì tiếng con của Thoại Sơn vừa nói ra.
- Bây giờ mình đi gặp má con để hỏi xem má có chịu đi hôn...
Thi Phụng mỉm cười dù nước mắt đang ứa ra. Nàng biết là mình không thể từ chối cái ý ăn gian của Thoại Sơn. Nàng biết là anh đang chuẩn bị một cách khéo léo và tế nhị để chinh phục tình cảm của mình, để trói, để buộc nàng vào cái bẫy tình yêu mà anh đang giăng ra. Bằng cách đối đãi với Vĩnh và Hậu như con của mình, anh bất đầu xóa bỏ cách ngăn, dẹp đi chướng ngại để nàng chấp thuận một chuyện mà nàng biết anh sẽ hỏi chỉ có điều sớm hay muộn thôi. Nàng làm bộ nghiêm nét mặt khi thấy Thoại Sơn đẩy hai đứa nhỏ đi trước.
- Má đi Disney nghe má... Bác Sơn nói...
Vĩnh vừa nói vừa nhìn mẹ với ánh mắt van nài trong lúc Hậu, mới bốn tuổi xà vào lòng mẹ.
- Má đi nghe má... Bác Sơn nói mình sẽ đi Magic Kingdom...
Thi Phụng nhìn Thoại Sơn và bắt gặp anh cũng đang nhìn mình mỉm cười. Một người năn nỉ cũng đủ khiến nàng xiêu lòng huống hồ gì ba người, trong đó có một người vừa năn nỉ vừa ra lệnh.
- Ok... Mình sẽ đi... Hai con ra chơi với mấy con chim đi để mẹ và bác Sơn nói chuyện...
Được mẹ hứa hẹn Vĩnh và Hậu vui mừng đi ra chuồng chim. Đợi cho hai đứa con đi xa xa Thi Phụng lừ mắt với Thoại Sơn.
- Anh âm mưu cái gì đây?
Thoại Sơn mỉm cười và Thi Phụng biết mình sẽ nhớ mãi mãi nụ cười hiền hậu đó.

- Anh thương hai đứa nhỏ. Tụi nó là hình ảnh của anh ngày xưa. Lúc đó ba má anh nghèo lắm vì mới qua Mỹ chưa được bao lâu nhưng toàn gia đình mười mấy người cũng cố gắng dành dụm tiền để đi Disney. Tụi này phải ngủ dưới thảm, trong sleeping bag nhưng vui lắm. Bây giờ có tiền anh muốn làm cái gì...
Thi Phụng rơm rớm nước mắt khi nghe Thoại Sơn kể chuyện thơ ấu.
- Chắc tụi nó chưa bao giờ đi Disney phải không?
Thi Phụng nhẹ gật đầu. Thoại Sơn tiếp.
- Anh thương hai đứa nhỏ cũng như thương Phụng...
- Anh nói sao nói lại coi...
Thi Phụng ngắt lời và Thoại Sơn cười chữa.
- Anh thương Phụng nên thương luôn hai đứa nhỏ. Được chưa...?
- Được... Nói như vậy nghe mới xuôi tai. Danh có chánh thời ngôn mới thuận nghe chưa...
Thoại Sơn cười hắc hắc vì bị Thi Phụng chỉnh. Do dự giây lát nàng mới nói nhỏ.
- Đi Disney với hai đứa nhỏ thời Phụng cũng muốn đi tuy nhiên có một trở ngại nhỏ...
Thoại Sơn nhìn nàng dò hỏi. Thi Phụng thở dài.
- Trở ngại đó là Bằng...
Thoại Sơn nhẹ gật đầu. Bằng, chồng của Thi Phụng, ba của Vĩnh và Hậu chính là một trở ngại. Nàng không thể mang hai con đi chơi với một người đàn ông khác trong lúc bỏ chồng ở nhà. Đi chơi mà phải đèo bồng theo ông chồng tàn phế thời đâu có vui. Ở nhà còn thoải mái hơn. Hai lần trước đi một mình với Thoại Sơn nàng có lý do đi làm việc nên không sợ Bằng hiểu lầm. Bây giờ mang con đi Disney, tức là đi chơi, nàng khó mà thuyết phục được chồng là đi vì công chuyện của ông chủ giao phó.
- Hay là mình mời nguyên cả gia đình của Phụng đi luôn. Đông người vui chứ sao...
Thi Phụng nhìn Thoại Sơn.
- Anh không ngại?
Liếc nhanh ra chỗ hai đứa nhỏ đang chơi với đàn chim Thoại Sơn nói không do dự.
- Anh không ngại. Khi anh làm một điều gì có ích cho người khác thời anh không ngại. Anh muốn hai đứa nhỏ có cơ hội vui chơi... có kỹ niệm...
- Em sẽ hỏi gia đình em...
Thi Phụng cố ý tránh nói chồng em trước mặt Thoại Sơn vì sợ anh buồn.
- Hy vọng họ không chịu đi. Chiều một người lớn bị bệnh còn khó khăn hơn con nít...
Thoại Sơn gật đầu tỏ vẻ hiểu.
- Minh đi cho hai đứa nhỏ vui. Đó là chuyện quan trọng hơn hết. Nhờ vào cái dàn bài mà Phụng đã làm nên anh bắt đầu có ý tưởng để viết. Có thể anh sẽ bận viết lách khi xuống Florida...
Thi Phụng im lặng. Nàng biết Thoại Sơn viện cớ viết lách để cho mình được tự do với chồng con. Điều đó khiến cho nàng cảm phục anh nhiều hơn.
- Có thể...
Không biết nghĩ gì mà Thoại Sơn lại lắc đầu nói lảng sang chuyện khác.
- Thôi cứ để xuống Orlando rồi tính sau. Bây giờ Phụng order thức ăn đi rồi mình đi tắm...
Thi Phụng cười hỏi.
- Anh thích tắm lắm sao mà hở ra là tắm...
Cười chúm chiếm Thoại Sơn thì thầm vào tai Thi Phụng những gì mà mặt nàng đỏ lên rồi lắc đầu ngoe nguẩy đi về phía chuồng chim. Vừa đi nàng vừa lẩm bẩm.
- Quỉ... Anh kỳ quá... không muốn nghe...
CHƯƠNG 12
Nhìn thấy bóng chiếc Honda Accord quẹo vào đầu đường Anh biết vợ của mình đi làm về. Anh chua chát cười khi nghĩ tới tiếng vợ. Phụng không chính thức còn là vợ của nữa kể từ đêm oan nghiệt đó. 11 giờ 45 tối ngày 2 tháng 9. Chiếc Mustang do anh cầm tay lái phóng với vận tốc 85 dặm một giờ đã đụng thẳng vào gốc cây bên vệ đường. Anh bất tỉnh và chỉ mở mắt lại trong bệnh viện với một tin buồn. Anh sẽ không bao giờ đi được nữa. Vị bác sĩ khẳng định như thế và điều đó đã trở thành sự thực. Ba năm nay anh ngồi trên xe lăn. Anh không làm gì hết ngoại trừ ăn ngủ và gặm nhắm lỗi lầm của mình. Say rượu. Theo báo cáo của cảnh sát thời lúc tai nạn xảy ra trong máu của anh có rượu và nồng độ nhiều hơn năm lần của luật định. Anh biết điều đó vì anh dã uống rất nhiều trong buổi tiệc tiễn đưa Lộc, một người bạn thân sẽ nhập ngũ ngày mai.
Kể từ đêm hôm đó, chiếc xe lăn trở thành kẻ thân cận nhất của anh thay vì Phụng. Anh cũng hiểu là khi anh biến thành kẻ tàn phế thời gánh nặng gia đình đè nặng lên hai vai gầy của nàng. Phụng làm việc nhiều hơn và có thể gấp hai ba lần để nuôi chồng, nuôi con và cả bản thân mình. Phụng phải đi làm từ 8, 9 giờ sáng cho tới 10 giờ đêm, một full time và một part time mới có đủ để trả nợ hàng tháng trong đó có nợ của anh sau khi nằm nhà thương. Anh không phàn nàn vì sự làm việc của Phụng. Anh chỉ buồn và dấu kín nỗi buồn của mình vì sự càng ngày càng xa cách và lạnh nhạt giữa hai vợ chồng. Ái ân không có. Làm gì có chuyện ái ân với một kẻ tàn phế, bất lực như anh. Cử chỉ âu yếm không có. Lời nói thân mật cũng không luôn. Hai vợ chồng chỉ nói chuyện vừa đủ để không ai làm mích lòng ai và nhất là không ai cảm thấy bị bỏ rơi hay bị ruồng rẩy. Hai đứa con, lúc đầu còn quây quần bên anh nhưng mỗi ngày mỗi lớn chúng rời xa anh. Tuổi con nít cần vui đùa, chạy nhảy cho nên chúng không có vui khi ở cạnh một người ngồi xe lăn. Rốt cuộc rồi anh chỉ có một người thân duy nhất là mẹ ruột của mình. Sau khi chồng chết và sau khi anh bị tai nạn thời bà dọn vào để săn sóc con trai và cũng để tìm sự nương tựa cho mình. Hai mẹ con, một bà già nay yếu mai đau, một thanh niên trẻ tuổi ngồi xe lăn đã biến thành đôi bạn vong niên bất đắc dĩ.
Có tiếng cửa mở, sau đó tiếng giày khua động và Thi Phụng xuất hiện. Bằng sững sờ nhìn vợ và nhìn trân trối. Bao lâu rồi anh không chú ý tới người vợ trẻ đẹp của mình. Bao lâu rồi anh không quan tâm tới nhan sắc của Phụng. 29 tuổi. Phụng còn quá trẻ để phải khép kín đời sống của mình với một người tàn phế như anh.
- Hi anh... Anh khỏe hôn anh?
Lâu lắm rồi Bằng mới nghe vợ hỏi mình một cách khá âu yếm, khá săn sóc. Dường như trong lòng nàng có điều gì vui, và phải vui lắm nên mới lộ ra ngoài.
- Anh khỏe...
Ngập ngừng giây lát Bằng cười nói nhỏ.
- Hôm nay em đẹp tuyệt...
Thi Phụng chớp mắt. Dù chồng chỉ khen một câu ngắn gọn nhưng xuyên qua giọng nói nàng biết anh nói thật. Điều đó khiến cho nàng cảm động. Bằng không phải là kẻ nói nhiều do đó câu khen ngắn gọn đó có ý nghĩa hơn một trang giấy đầy chữ. Bước tới sát chiếc xe lăn Thi Phụng khom người hôn lên trán của chồng.
- Má có nhà hôn anh?
- Không... Bả đi sang nhà bà Ann còn hai đứa nhỏ đang xem cartoon...
Ngước nhìn vợ anh cười tiếp.
- Anh thích cái áo của em. Màu đẹp và lạ lắm...
Thi Phụng cười phụ họa.
- Em mới mua... Em có mua cho anh mấy bộ quần áo mới. Để ngày mai không có đi làm em sẽ thử cho anh...

Bằng gật đầu. Kể từ khi đi làm Phụng ăn mặc tươm tất hơn cũng như diện đẹp hơn. Anh không biết vợ làm gì, làm cho ai nhưng nàng lại có tiền và có thể có nhiều. Bằng chứng là nàng đã mua xe mới hơn, remodel lại căn nhà cũ, sắm sửa lại vật dụng trong nhà. Nàng mua cho chồng một cái laptop hiệu Dell và một cái truyền hình mới để tại phòng khách cho mọi người giải trí. Bù lại nàng cũng vắng nhà nhiều hơn với hai chuyến đi xa mà mỗi chuyến hai tuần lễ. Anh không bao giờ hỏi lý do về sự vắng mặt hơi thất thường này. Anh nghĩ anh không có quyền thắc mắc. Khi người ta không làm ra tiền thời người ta không có quyền thắc mắc. Anh chỉ nghe Phụng nói chuyện với mẹ của mình là nàng làm thư ký riêng cho một người nào đó trên núi. Ông ta rất giàu và có nhà cửa ở nhiều nơi, vì thế thỉnh thoảng nàng bắt buộc phải cùng ông chủ đi xa. Lý do rất chính đáng và không ai nghi ngờ hay dị nghi điều gì.
Tối hôm đó lúc cả nhà xem truyền hình Thi Phụng vui mừng nói cho chồng và mẹ chồng biết là ông chủ của nàng có nhã ý mời toàn thể mọi người đi nghỉ hè ở Disney vào dịp Giáng Sinh. Nàng cũng nói thêm là mọi phí tổn sẽ do ông ta đài thọ. Tuy nhiên nàng hơi thất vọng khi biết chồng và mẹ chồng lại từ chối không chịu đi. Bằng thời nói mình di chuyển khó khăn nên đi theo chỉ là gánh nặng cho gia đình. Còn bà Tâm thời bảo mình không được khỏe. Rốt cuộc chỉ còn lại nàng và hai con. Hai đứa trẻ reo hò khi biết sẽ được thăm Disney. Muốn cho vợ con vui Bằng từ tốn nói.
- Em dẫn hai đứa nhỏ đi chắc vui hơn. Tụi nó chưa bao giờ được đi Disney. Vả lại mình đi đông quá làm người ta tốn tiền nhiều hơn...
Thi Phụng im lặng và thầm cảm ơn quyết định của chồng. Nàng không muốn chồng và Thoại Sơn gặp nhau. Có lẽ còn quá sớm để hai người biết nhau.
- Nhà này anh mướn hả anh?
Thi Phụng lên tiếng hỏi khi Thoại Sơn ngừng xe nơi driveway.
- Anh mua...
Thoại Sơn cười đáp trong lúc tắt máy xe. Nhìn ngôi nhà hai tầng, rộng lớn có hàng rào bằng cây bao quanh Thi Phụng lại hỏi tiếp.
- Anh mua lâu chưa?
Mở cửa xe, bước ra ngoài Thoại Sơn cười nói.
- Mới mua gần hai tháng. Sau khi mình quyết định đi Disney...
Mở cửa đứng đối diện với Thoại Sơn phía bên kia Thi Phụng nhìn đăm đăm.
- Anh mua vì...
Thoại Sơn gật đầu cười mở cửa sau và nói lớn với hai đứa con của Phụng đang ngồi trong xe.
- Tới rồi... Hai cháu mang va li vào đi...
Vĩnh và Hậu hí ha hí hửng khệ nệ xách va ly đựng quần áo đi vào nhà. Đi trước mở cửa cho hai đứa xong Thoại Sơn trở ra xe. Đứng nhìn quanh quất ngôi nhà rộng lớn giây lát Thi Phụng cật vấn.
- Anh Sơn mua nhà hồi nào mà Phụng hổng biết?
Thoại Sơn cười cười.
- Anh tính làm cho Phụng ngạc nhiên nên không nói cho Phụng biết...
Ngừng lại giây lát anh cười chúm chiếm.
- Nhà này không phải nhà của anh mà là nhà của hai đứa mình...
Thi Phụng nhìn Thoại Sơn đăm đăm.
- Anh nói gì...
- Anh muốn nói là trên cái D có tên của Phụng nữa. Phụng làm chủ nửa căn nhà...
Thấy cô partner khả ái của mình trợn mắt Thoại Sơn bật cười hắc hắc nói đùa.
- Anh không tính mua nhà nhưng anh nghĩ mình còn xuống đây dài dài nên mua nhà ở tiện hơn. Vả lại mua nhà cũng là cách đầu tư...
- Như vậy anh Sơn để tên Phụng làm chi? Sao anh không để tên anh chị em của anh?
Thi Phụng vặn và ông văn sĩ của nàng trả lời không do dự như đã có sẵn ý nghĩ trong đầu.
- Anh chị của anh họ có phần riêng của họ rồi. Vả lại đây là công lao của Phụng...
Thi Phụng làm thinh không hỏi nữa. Nàng biết ý của Thoại Sơn. Anh thương nàng và cố tình làm những việc đó để chiếm cảm tình của nàng. Từng bước một, nhỏ tới lớn, tầm thường hay quan trọng anh làm cho nàng, vì nàng rồi tới một lúc nào đó sẽ nói lời yêu thương. Mắc nợ nhiều quá, nợ tiền và nợ tình cảm nàng khó lòng từ chối tình yêu của anh dành cho nàng. Thật ra nàng biết mình rất có cảm tình với Thoại Sơn, có thể yêu thương và chung sống với Thoại Sơn nếu không bị vướng mắc bởi hai người đàn ông. Đó là Bằng và Hân. Mặc dù là chồng nhưng chuyện của Bằng xem ra giản dị hơn. Nếu nàng có ly dị Bằng để lấy chồng khác thời cũng không có ai chê bai. Không có ai muốn sống chung với một người chồng tàn phế. Huống hồ gì nàng còn trẻ. Không lẽ nàng phải chôn cuộc đời son trẻ của mình bên cạnh một người đàn ông bất lực. Riêng trường hợp của Hân lại phức tạp hơn nhiều. Nàng không biết phải làm gì với Hân. Nghe lời của Hân thời nàng phải giết chết Thoại Sơn. Còn không nghe lời nàng cũng có thể mất Thoại Sơn. Đằng nào nàng cũng bị thiệt thòi. Hồi còn trẻ nàng hay nghe ba má nói câu Chơi dao có ngày đứt tay. Nàng không hiểu được cái nghĩa thâm thúy của câu này cho tới hôm nay.
- Phụng nghĩ gì vậy Phụng?
Thoại Sơn lên tiếng và Thi Phụng lắc đầu cười.
- Phụng nghĩ chương trình đi chơi cho ngày mai. Bây giờ đã trễ rồi nên đêm nay mình ở nhà ngủ cho khỏe...
Lần đầu tiên Thi Phụng nói dối với Thoại Sơn và nàng thầm mắc cỡ vì sự nói dối này. Tay xách va ly Thoại Sơn cười đùa.
- Em là bà chủ mà...
Bật lên tiếng cười thánh thót Thi Phụng cũng đùa.
- Phụng là bà chủ mà anh có nghe theo lệnh của bà chủ hôn...
- Nghe chứ... Phụng bảo anh làm cái gì anh sẽ làm cái đó...
- Nhớ nghe...
Nhìn Thoại Sơn nàng cười tiếp.
- Nếu được phép chọn lựa thời Phụng thích làm chủ anh hơn là làm chủ nửa ngôi nhà...
- Nhớ nghe...
Phụng cười hắc hắc vì Thoại Sơn bắt chước hai tiếng của mình.
- Anh sẽ làm tất cả điều gì miễn làm cho Phụng sung sướng...
Nghe câu nói chí tình này Thi Phụng rơm rớm nước mắt.
- Cám ơn anh... Phụng sung sướng khi có anh bên cạnh...
Thoại Sơn cảm động và anh tỏ lộ sự cảm động của mình bằng cách ôm vai Thi Phụng đi vào nhà. Vào tới nơi nàng còn ngạc nhiên hơn vì sự rộng rãi và sang trọng của bên trong. Sàn gỗ bóng loáng. Phòng khách rộng và cao nên thoáng mát. Ghế da màu rượu chát thật ấm cúng. Nhà có 4 phòng ngủ, ba phòng tắm. Nhà bếp rộng và sạch sẽ.
- Phụng thích không?
Thoại Sơn hỏi và Thi Phụng gật đầu cười. Nàng từng ước ao có được ngôi nhà như thế này. Bây giờ nàng được làm chủ phân nửa ngôi nhà và mai mốt không biết chuyện gì xảy ra. Có thể nàng sẽ làm chủ nguyên cả căn nhà này. Có thể nàng sẽ làm chủ của ông chủ ngôi nhà cũng chưa biết chừng. Nàng cười thầm vì ý tưởng ngộ nghĩnh vừa nảy ra trong trí của mình.
Hai đứa nhỏ đang ngồi chăm chú vào màn ảnh của cái máy truyền hình rộng.
- Phụng ở master bedroom còn anh và hai đứa nhỏ mỗi người một phòng...
Thoại Sơn nói khi xô cửa vào phòng ngủ. Nhìn quanh quất Thi Phụng cười cười.
- Phòng rộng quá tối ngủ sợ ma anh ơi...
Thoại Sơn cười im lặng. Thi Phụng tiếp nhanh.
- Chắc Phụng phải bảo con Hậu qua ngủ chung...
Đặt va ly xuống cạnh chiếc giường kingsize Thoại Sơn nhìn đồng hồ xong nói nhỏ.
- Mình nghỉ mệt một chút rồi khoảng bảy giờ đi ăn tối...
Thoại Sơn vừa quay lưng Thi Phụng bật nói.
- Anh Sơn...

Khi Thoại Sơn quay lại, bằng cử chỉ đột ngột nàng hôn phớt lên má anh kèm theo câu nói.
- Cám ơn anh... Cám ơn những gì anh đã làm cho Phụng...
Thoại Sơn chớp mắt rồi im lặng bước ra cửa. Thi Phụng nhìn theo. Tự dưng nàng thở dài.
11 giờ đêm. Hai đứa nhỏ đã đi ngủ từ lúc 9 giờ sau một ngày vui chơi. Thoại Sơn và Thi Phụng ngồi nơi phòng khách.
- Ngày mai mình làm gì hả anh?
Đang cắm cúi viết Thoại Sơn ngước lên cười nói.
- Anh tính đi biển...
Thi Phụng ngắt lời.
- Mùa này nước lạnh lắm không tắm được đâu anh ơi...
- Anh biết... bởi vậy anh mới tính đi Key West. Ở dưới đó ấm hơn...
Thi Phụng cười thánh thót.
- Anh chán Disney rồi phải hôn...
Thoại Sơn chưa kịp trả lời nàng tiếp nhanh.
- Hai đứa nhỏ thời thích Disney chứ em phát ngấy. Mình đi biển thú hơn... Em nghĩ con Hậu và thằng Vĩnh sẽ thích vì tụi nó chưa bao giờ đi biển...
- Ủa nhà ở Florida mà tụi nó chưa đi biển à...
Thi Phụng giật mình khi biết mình nói hớ một câu. Lúc mới gặp nhau lần đầu nàng đã nói với Thoại Sơn là đang ở dưới Florida. May mà Thoại Sơn vì mãi viết nên không thấy được nét bối rối và ngượng ngùng của nàng.
- Em muốn nói là lâu quá tụi nó chưa đi biển. Anh có đi Miami chưa?
- Có... Anh xuống đó học lặn...
- Scuba diver hả?
Thoại Sơn quay nhìn Thi Phụng với vẻ ngạc nhiên.
- Sao Phụng biết?
Thi Phụng cúi mặt xuống để cười.
- Phụng học lặn hồi còn ở high school. Phụng có bằng đàng hoàng...
Thoại sơn cười hắc hắc một cách vui vẻ.
- Vậy mình xuống Key West đi lặn...
- Còn hai đứa nhỏ bỏ cho ai...
Thoại cười tươi.
- Em đừng lo... Anh biết một chỗ. Họ vừa có người hướng dẫn, vừa cho mướn dụng cụ và giữ con cho mình nữa. Dĩ nhiên là mắc tiền...
Thi Phụng cười chúm chiếm.
- Anh hổng sợ Phụng trấn nước anh như kỳ trước à...
Thoại Sơn quàng tay kéo Thi Phụng sát vào người của mình và nương đà đó nàng cũng ngả vào vai của anh. Nhẹ hít lấy mùi hương trên tóc của Thi Phụng Thoại Sơn thì thầm.
- Hổng sợ... Em không dám trấn nước anh đâu... Anh chết rồi lấy ai chơi với em...
Dù Thoại Sơn nói đùa song Thi Phụng lại cảm thấy điều đó như là sự thật. Tiếng chết của anh làm cho nàng đông cứng trong cảm giác sợ hãi. Nàng liên tưởng tới cảnh anh nằm chết. Đám tang. Nàng bị cảnh sát bắt và bị cáo buộc tội giết người. Phiên tòa. Bản án hai mươi lăm năm. Những lời nguyền rủa. Những nụ cười khinh miệt. Những giọt nước mắt. Tiếng khóc của hai đứa con.
Tuy hơi ngạc nhiên vì Thi Phụng cứ gục đầu vào vai của mình song Thoại Sơn vẫn im lặng. Mùi hương của tóc, của nước hoa và mùi hương da thịt của nàng quyện vào mũi làm cho anh ngất ngây và run rẩy trong trạng thái mê đắm tột cùng. Thời gian qua, kể từ lúc quen biết cho tới giây phút này, anh luôn luôn mơ ước và khát khao được hôn lên mắt, lên má, lên môi, được ôm trong tay thân hình mềm ấm đầy quyến dụ của nàng.
Riêng Thi Phụng cũng vậy. Ba năm rồi, nàng thèm một nụ hôn, cử chỉ vuốt ve, lời âu yếm và yêu đương chín nhừ khao khát. Bây giờ úp mặt vào vai Thoại Sơn, nàng ngửi được mùi hương đàn ông gợi cảm và bàn tay nóng hừng hực của Thoại Sơn mân mê làn da mịn màng của mình, làm cho ước muốn yêu và được yêu của nàng bùng dậy.
- Phụng ơi...
Thoại Sơn thì thầm. Hơi thở nóng của anh phà vào tai khiến cho Thi Phụng rùng mình. Nàng ngước lên và bắt gặp Thoại Sơn cũng đang cúi xuống. Cái nhìn của anh cũng giống như cái nhìn của nàng. Hai khuôn mặt gần hơn. Hơi thở phà ra quyện với nhau, thúc bách nhau. Hai bờ môi chạm nhau. Nụ hôn chất ngất đắm say. Đột nhiên hình ảnh của một người hiện ra trong trí của Thi Phụng. Hân. Ánh mắt nghiêm lạnh. Nụ cười chết chóc. Phụng... Giết Thoại Sơn. Hai trăm năm chục ngàn đồng. Hai mươi lăm năm tù. Những điều đó làm cho nỗi khát khao yêu đương đông cứng lại trong tích tắc đồng hồ.
- Em... Em... xin lỗi anh...
Phụng ấp úng rồi cuối cùng bật khóc. Thoại Sơn ngạc nhiên. Nhìn khuôn mặt nhạt nhòa nước mắt của nàng anh thì thầm.
- Có chuyện gì vậy Phụng?
Thi Phụng lắc đầu. Nàng không thể nói được lời trần tình. Nói làm sao được sự khúc mắc của vấn đề. Nếu Thoại Sơn không hiểu và tha thứ thời nàng sẽ mất hết. Nàng không thể nói vì nói ra có thể sẽ mất hết những gì nàng đang có, đang thụ hưởng.
- Anh... Anh có giận Phụng hôn?
Vuốt ve bàn tay của Thi Phụng Thoại Sơn mỉm cười. Nụ cười thật hiền hậu, thật dễ thương.
- Anh không giận Phụng đâu. Anh yêu em...
Thi Phụng ứa nước mắt. Đây là lần đâu tiên Thoại Sơn nói yêu nàng bằng lời.
- Phụng biết điều đó. Em nghĩ không sớm thời muộn em cũng yêu anh. Nhưng bây giờ thời em chưa sẵn sàng. Anh ráng chờ thời gian nữa nghe anh...
Thoại Sơn nhẹ gật đầu.
- Anh sẽ chờ dù anh nôn nóng...
Hôn phớt lên môi Thoại Sơn Thi Phụng cười.
- Phụng không độc thân như anh cho nên... Hi vọng là Phụng không phải để anh chờ lâu...
Đứng dậy, đưa tay ra cho Thoại Sơn nắm rồi kéo anh đứng lên nàng cười.
- Bây giờ mình đi ngủ. Phụng cần phải ngủ lấy sức để ngày mai trấn nước anh...
Cười hắc hắc Thoại Sơn đi về phòng của mình.
- Anh Sơn...
Nghe tiếng Thi Phụng gọi anh quay lại.
- Phụng cũng nôn nóng, có thể còn nhiều hơn anh nữa...
Hơi gật đầu Thoại Sơn cười khép cửa lại. Dường như mùi hương của Thi Phụng đã theo anh vào tận trong phòng và nó làm anh trằn trọc suốt đêm.
CHƯƠNG 13

Hân dằn mạnh cái cell của mình xuống mặt bàn làm bằng thủy tinh để tỏ lộ sự giận dữ. Ba ngày, không biết bao nhiêu lần anh gọi Thi Phụng mà nàng không trả lời. Không biết vì lý do gì nàng lại cúp máy không liên lạc. Anh thử gọi Thoại Sơn thời máy trả lời cho anh biết Thoại Sơn không có ở nhà. Điều này cho anh nghĩ là hai người đã đi với nhau. Chuyện Thi Phụng đi chơi với Thoại Sơn không làm cho anh quạu quọ bằng chuyện nàng không muốn liên lạc với anh. Thường thường trước khi đi đâu xa nàng đều gọi điện thoại nói cho anh biết trước là nàng sẽ đi đâu, ngày đi cũng như ngày về. Có lần cao hứng nàng còn kể cho anh nghe vài điều về Thoại Sơn mà anh chưa biết. Tuy nhiên lần này hoàn toàn khác hẳn. Điều này chứng tỏ phải có điều gì thay đổi không có lợi cho anh và nhất là cho chuyện giết Thoại Sơn. Hân không nghĩ là Thi Phụng bỏ nhà đi trốn với số tiền của mình. Hai trăm năm chục ngàn tuy nhiều nhưng Thi Phụng không phải là kẻ ham tiền. Thi Phụng không thể bỏ trốn với hai đứa con nhỏ dại và ông chồng ngồi xe lăn. Thi Phụng cũng không thể nói cho Thoại Sơn biết âm mưu của anh bởi vì không có lợi cho nàng. Liệu Thoại Sơn có tin vào những lời Thi Phụng nói không. Liệu Thoại Sơn, sau khi biết được âm mưu giết người lại có thể tha thứ và tiếp tục yêu nàng.
Ực một hơi cạn ly rượu Hân lẩm bẩm.
- Cô tính trốn luôn hả. Không dễ đâu cô ơi... Tôi sẽ phá... phá nát... Tôi sẽ làm cho thằng Sơn không bao giờ nhìn mặt cô nữa. Cô liệu hồn...
Lẩm bẩm câu nói Hân đứng lên đi vào nhà bếp để pha cho mình ly rượu khác. Nhìn đồng hồ anh thấy chỉ 3 giờ chiều. Trở ra phòng khách anh buông mình xuống ghế nệm nhìn đăm đăm cái điện thoại nằm trên mặt bàn. Uống một hớp rượu anh với tay cầm nó lên. Mở nắp anh bắt đầu bấm số.
Key West. Nắng ấm. Bãi biển lưa thưa người. Nước xanh ngắt. Từng đợt sóng nhấp nhô ngoài xa. Tiếng sóng vỗ rì rầm một điệu hoài hủy buồn buồn. Tiếng Thoại Sơn cười vang vang. Tiếng Vĩnh và Hậu cười nói la hét khi bị những lượn sóng lớn từ ngoài xa cuốn vào và xô ngả ba người. Ngồi phơi nắng trên cát Thi Phụng lắc đầu cười khi thấy Thoại Sơn cõng Hậu trên vai đứng đón sóng và cuối cùng bị nước vật ngã lăn lóc trên cát. Cả ba là niềm vui nhỏ bé của nàng. Cả ba là hạnh phúc của nàng. Ước mơ một đời sống bình yên, êm ả. Nàng muốn, mỗi buổi sáng khi thức dậy có chồng bên cạnh. Nàng muốn có một bàn tay nâng nàng dậy mỗi khi nàng vấp ngã trong cuộc đời. Nàng muốn mỗi buổi tối, được gối đầu lên vai người đàn ông mà mình yêu thương để thủ thỉ, tâm tình và được chiều chuộng. Thấy Thoại Sơn vẩy vẩy nàng gượng ngồi dậy rồi thong thả đi xuống nước. Đang đứng với hai đứa nhỏ Thoại Sơn chăm chú nhìn Thi Phụng đi tới. Thân ngọc vóc ngà của nàng bó gọn trong bộ bikini màu đen phô bày những đường cong tuyệt mỹ.
- Nước nóng hôn anh?
Thi Phụng làm bộ hỏi để che đậy ngượng ngùng khi thấy Thoại Sơn đang nhìn mình với ánh mắt si mê.
- Nóng nhưng không nóng bằng Phụng...
Thi Phụng bật cười vì câu trả lời của Thoại Sơn.
- Anh Sơn nóng thật à?
Thi Phụng vặn và Thoại Sơn từ từ ngâm mình xuống nước.
- Bởi vậy anh mới dùng nước để giảm nhiệt...
Thi Phụng cười thánh thót nói với Hậu.
- Leo lên lưng má đi má cõng con xuống nước...
Reo thành tiếng vui vẻ Hậu thót lên lưng và hai mẹ con từ từ đi xuống nước. Lượn sóng lớn từ ngoài xa lừng lững tiến vào bờ. Thoại Sơn hét vang.
- Nó vào...
Đeo trên lưng anh Vĩnh la làng.
- Bác Sơn đừng ngã nghe...
Ầm... Nguyên cả cột nước với sức mạnh khủng khiếp trùm lên đồng thời đẩy mạnh bốn người vào bờ. Ực ngụm nước mặn chát Thi Phụng ho sặc sụa trong lúc Hậu bật cười hắc hắc mặc dù té lăn cù trên cát.
- Phụng có sao không?
Vừa ho vừa ụa Thi Phụng vừa khọt khẹt.
- Nước mặn chát... Thôi em hổng ra xa đâu...
Từ từ đi lên cát nàng đứng nhìn Thoại Sơn cõng Hậu còn Vĩnh kèm sát bên đi ra xa giỡn sóng. Trong tiếng gió thổi và sóng vỗ nàng nghe có tiếng điện thoại reo vang vang. Bước nhanh tới chỗ ngồi nàng cầm lấy điện thoại.
- Hello anh Hân... Anh khỏe hôn?
Có lẽ vì uống nhiều rượu và có lẽ vì tức bực nên Hân hơi lớn giọng.
- Phụng đi đâu mấy ngày nay mà anh gọi không được...?
Hơi ngạc nhiên khi nghe giọng nói không được lịch sự của Hân song Thi Phụng vẫn nhã nhặn trả lời.
- Dạ Phụng đi Florida...
- Đi với ai?
Thi Phụng cau mày khi bị Hân cật vấn. Nàng nghĩ thầm trong trí.
- Ông này làm như ba hay chồng mình không bằng. Tôi đi với ai mắc mớ gì tới ông mà ông hỏi. Vô duyên...
- Dạ đi với gia đình. Phụng dẫn hai đứa nhỏ đi Disney...
- Thoại Sơn có đi với Phụng không?
Tự nhiên Thi Phụng muốn giấu không cho Hân biết là nàng đi với Thoại Sơn.
- Dạ không... Anh Sơn nói với Phụng là ảnh về thăm anh chị của ảnh và ở tới qua tết tây mới trở lại...
Đầu dây bên kia im lặng giây lát rồi giọng nói trầm khàn của Hân lại vang lên.
- Vậy à... Anh gọi Phụng mấy lần không được nên anh gọi Sơn mà cũng không trả lời. Anh nghĩ Thoại Sơn đi với Phụng...
- Dạ hông... Phụng xuống Disney ngày 23. Lúc đó anh Sơn còn ở nhà...
- Vậy hả... Anh gọi Phụng hỏi thăm vậy thôi. Chừng nào Phụng về nhà tới gặp anh nha...
- Dạ... Sau khi về Phụng sẽ tới thăm anh. Chắc cũng có chuyện cần bàn với anh Hân. Dạ Phụng chúc anh Hân một Giáng Sinh vui vẻ...
- Cám ơn Phụng...
Gấp điện thoại lại Phụng trầm ngâm suy nghĩ. Hân như bóng mây đen che kín niềm vui của nàng. Hân như ám ảnh không thể nào dứt bỏ ngay cả lúc vui mừng nhất. Nàng biết mình đã vấp phải một lỗi lầm. Nhưng lúc đó nàng không có chọn lựa nào khác hơn vì hoàn cảnh xô đẩy, vì sự thúc bách của tiền bạc. Nàng ước gì mình có thể trả lại tiền cho Hân. Nàng ước gì mình có thể thú thực với Thoại Sơn. Điều mà nàng băn khoăn nhất chính là câu hỏi. Liệu anh có thể tha thứ và vẫn tiếp tục yêu nàng? Không đo lường được phản ứng của anh cho nên nàng không dám thú tội. Nàng sợ mất tình yêu. Nhưng liệu nàng giữ kín bí mật được bao lâu dưới sự thúc bách và hăm dọa của Hân. Thi Phụng thở dài buồn bã.
- Có chuyện gì mà anh thấy Phụng có vẻ buồn?
Thoại Sơn ân cần hỏi và Thi Phụng lắc đầu.
- Đâu có chuyện gì anh. Phụng chỉ buồn vẩn vơ. Đàn bà mà anh biết rồi...
Thoại Sơn gật đầu cười.
- Hai đứa nhỏ than đói bụng...
Thi Phụng cười. Thoại Sơn thì thầm.
- Anh mê nụ cười của Phụng. Nó buồn nhưng rất quyến rũ...
Thi Phụng rùng mình vì hơi thở nồng ấm của Thoại Sơn phà vào tai mình.
- Phụng khóc anh có mê hôn?
- Mê luôn. Phụng khóc, cười, la, hét gì anh cũng mê...
Cười hắc hắc Thi Phụng mặc nhanh quần áo.
- Mình đi ăn ở đâu hả anh?
- Anh biết có chỗ bán fish sandwich " ngon lắm...
- Anh nói làm Phụng chảy nước miếng...
Đợi hai con mặc quần áo xong cả gia đình đi bộ ra phố.
- Tới chưa bác Sơn?
Vĩnh hỏi và Thoại Sơn vui vẻ trả lời.
- Gần tới rồi. Con ráng đi chút nữa rồi bác Sơn mua cho con cái sandwich lớn nhất...
Hậu xen vào.
- Con nữa bác Sơn. Con đói bụng đi hết nổi rồi bác Sơn...
- Thôi để bác Sơn cõng con...
Thi Phụng quay mặt sang chỗ khác để giấu nụ cười khi nghe Thoại Sơn gọi tiếng con ngọt ngào với hai đứa con của mình. Nàng biết ơn anh đã chịu khó làm quen và chiều chuộng hai đứa con của mình. Mới có mấy ngày mà hai đứa nhỏ quấn quít bên anh không rời. Dường như chúng tìm thấy nơi anh một thứ tình cảm mà chúng thiếu thốn là tình cha con.
- Tới rồi...
Thoại Sơn đưa tay chỉ nhà hàng nhỏ song xinh xắn với tên B. O S Fish Wagon đồng thời đặt Hậu xuống đất. Hai đứa nhỏ chạy ùa tới. Thi Phụng cười nói.
- Anh Sơn dụ mẹ không được nên tính dụ con nít hả...
Thoại Sơn cười hắc hắc.
- Anh thương tụi nó. Phụng biết con Hậu hỏi anh điều gì đêm hôm qua không?
- Điều gì?
- Nó hỏi anh có muốn làm ba của nó không?
Thi Phụng quay nhìn Thoại Sơn đăm đăm.
- Rồi anh trả lời nó ra sao?
- Anh nói anh muốn mà má của nó không muốn... Nó nói với anh là nó sẽ năn nỉ má...
Thi Phụng buông tiếng thở dài thầm lặng. Nàng nghĩ nếu một mình nàng có thể khóc được.
- Ai nói Phụng không muốn. Tuy nhiên...
Ngập ngừng giây lát nàng lên tiếng.
- Mình quen nhau bao lâu rồi anh nhớ không?
- Hơn bảy tháng. Mình gặp nhau hồi tháng 5 mà bây giờ gần tết tây rồi...
- Anh nhớ dai dữ...

Thi Phụng cười đùa khi cả hai tới cửa nhà hàng. Họ chọn một cái bàn lớn đặt ngoài sân. Để cho Thoại Sơn chọn thức ăn Thi Phụng ngồi im lặng ngắm cảnh. Trời xanh và trong vắng. Gió nhè nhẹ. Nàng ngửi được mùi muối biển với rong rêu hăng hắc. Mới ở đây có hai ngày mà bốn người đều bị nắng nung biến da thành màu nâu sậm. Vĩnh và Hậu thấy vui tươi và khỏe mạnh hơn. Chúng cười đùa líu lo vì được tự do. Ở nhà, quanh quẩn bên cạnh bà nội già nua với người cha bệnh hoạn, hay cau có gắt gỏng nên chúng phải giữ ý tứ và thụ động nhiều hơn. Bây giờ được sống trong khung trời mở rộng của nước, gió và biển cả mênh mông nên chúng cảm thấy thơ thới và hoàn toàn tự do để hòa nhập với thiên nhiên. Thoại Sơn cũng vậy. Anh vui vẻ hơn, mạnh khỏe hơn và yêu đời hơn. Ngay cả nàng cũng biết tâm tình của mình đổi khác. Nhìn hai đứa con nàng thầm cám ơn Thoại Sơn và cảm thấy thương yêu anh nhiều hơn trước. Nếu bây giờ anh nói tiếng yêu chắc nàng khó lòng từ chối hay hẹn lần như lúc trước. Tới lúc nào đó nàng phải đối diện hai điều. Đó là tình yêu và sự thật. Nàng có thể nói dối với Thoại Sơn song không thể dối gian với chính mình. Dù nàng cố giấu diếm, che đậy rồi rốt cuộc sự thật cũng phải lộ ra. Bí mật mà nàng cố che giấu đó Hân và nàng biết. Hai người biết. Đủ rồi. Nàng có thể khước từ tình yêu của anh nhưng không thể phủ nhận là yêu anh.
- Sandwich của Phụng nè...
Thi Phụng cười gật đầu. Đưa miếng bánh mì lên cắn một cái đoạn nhai chầm chậm xong nàng cười nói.
- Ngon... Cá gì vậy anh?
- Mahi mahi...
- Còn anh ăn gì?
- Cũng giống như Phụng...
- Sau khi ăn mình làm gì ba Sơn?
Hậu xem vào hỏi một câu. Phụng trợn tròn mắt nhìn con gái vì ngạc nhiên khi nghe nó gọi Thoại Sơn bằng ba. Thi Phụng thì thầm.
- Anh dạy nó hả?
Thoại Sơn lắc đầu.
- Không... Chính anh cũng ngạc nhiên...
Vĩnh lập lại câu hỏi của em gái.
- Ăn xong rồi mình là gì hả ba Sơn?
Liếc nhanh Phụng Thoại Sơn trả lời.
- Mình đi về nhà nghỉ mệt xong đi shopping...
Hai đứa nhỏ reo hò. Ngã đầu vào vai Thoại Sơn Hậu cười nói nhỏ.
- I love you... Ba Sơn...
- Vĩnh thích ba Sơn không?
Thi Phụng hỏi dò. Vĩnh gật đầu cười.
- Thích...
- Còn ba ở nhà?
Ngần ngừ giây lát nó mới nói.
- Con thương ba nhưng ở với ba Sơn vui hơn...
Hậu lại xen vào.
- Con cũng thương ba Sơn nữa. Mai mốt mình về nhà ba Sơn ở hả má?
Thi Phụng liếc Sơn và bắt gặp anh cũng đang nhìn mình tủm tỉm cười.
- Anh giỏi dụ dữ à nghe...
- Đâu có giỏi. Dụ đàn bà được mới giỏi vì khó hơn dụ con nít...
Thi Phụng lườm anh đoạn cắm cúi ăn một hơi hết cái sandwich.
- Phụng giận hả?
- Hổng biết...
Thi Phụng cười thầm khi nghĩ anh nghĩ là anh dụ tôi chứ anh đâu biết rằng tôi đang dụ anh. Tôi dụ anh mà anh không biết. Cái đó mới giỏi...
Thoại Sơn len lén nhìn trong lúc Thi Phụng cúi đầu ăn. Lúc chưa đi biển nàng có nước da trắng mịn mà bây giờ màu da đổi ra xậm hơn nên trông là lạ. Người nàng toát ra mùi hương tự nhiên vì anh biết đó không phải là mùi dầu thơm. Phụng thường nói là nàng ít khi dùng dầu thơm trừ khi thật cần thiết. Anh hỏi khi nào thật cần thiết thời nàng cười không chịu trả lời. Anh nói Phụng không xức dầu thơm mà sao người của Phụng lại thơm thời nàng nói không biết. Có lẽ đó là cái mùi tự nhiên tỏa ra từ thân thể của mỗi người.
- Về nhà nghe ba Sơn... Hậu buồn ngủ...
Hậu lên tiếng. Thoại Sơn trả tiền. Gia đình bốn người đi dài dài trên con đường rộng. Không biết nghĩ gì mà Thi Phụng nắm lấy bàn tay của Thoại Sơn. Nàng hơi mỉm cười khi anh bóp nhè nhẹ bàn tay của mình như là cử chỉ âu yếm. Không biết anh ghé tai thì thầm những gì chỉ thấy Thi Phụng đỏ mặt lắc đầu quầy quậy.
- Nghèo mà ham...
Nàng nói trong tiếng cười hạnh phúc. Nhìn vẻ mặt tiu nghỉu của Thoại Sơn nàng chạnh lòng nên ghé tai anh nói nhỏ.
- Em sẽ suy nghĩ về đề nghị của anh với một điều kiện...
Thoại Sơn sắm nắm lên tiếng.
- Điều kiện gì anh cũng ưng thuận hết miễn là.
Thi Phụng bật cười. Giọng nói nửa âu yếm và nửa tinh nghịch của nàng vang vang trong gió ấm vì ánh mặt trời vàng hực.
- Anh đừng có hứa trước rồi tới lúc đó...
Thoại Sơn nghiêm giọng.
- Anh không biết điều kiện của Phụng là gì nhưng nếu làm được anh sẵn sàng. Ngay cả chết anh cũng vui lòng...
Thi Phụng cảm thấy như có dòng nước lạnh chạy khắp thân thể của mình. Nàng cảm thấy bàn tay của mình đang được Thoại Sơn nắm chặt bỗng thành lạnh băng. Tiếng chết của Thoại Sơn như mũi dao vô hình đâm vào tim nàng gây buốt đau làm đông lạnh niềm vui vừa chợt tới.
- Em sao vậy Phụng. Sao tay em tự nhiên lạnh ngắt vậy Phụng?
Thi Phụng thều thào.
- Em không biết. Tự nhiên em cảm thấy lạnh...
Thoại Sơn nói với giọng quan hoài.
- Em cần đi check up. Bao lâu rồi em không đi bác sĩ?
- Hơn năm rồi...
- Anh có bạn là bác sĩ. Để khi mình về nhà anh sẽ lấy cái hẹn cho em đi gặp bác sĩ...
Giọng nói của Thi Phụng khàn khàn.
- Phụng nghĩ mình đâu có bịnh gì mà đi bác sĩ...
- Làm sao Phụng biết không bịnh. Nhiều người thấy mạnh khỏe mà tới chừng đi check up mới biết mình bị bịnh...
Thi Phụng im lặng không cãi lời của Thoại Sơn. Nàng biết nàng bị bịnh gì và chứng bịnh này không có bác sĩ nào chữa trị được cũng như không có thuốc nào uống cho lành bịnh.
Thoại Sơn dè dặt lên tiếng.
- Anh nghĩ Phụng cần đi bác sĩ... Phụng đừng ngại về chuyện tiền bạc. Anh lo hết. Tốn bao nhiêu cũng được miễn là Phụng mạnh khỏe...
Liếc nhanh cô bạn gái đang trầm tư nghĩ ngợi anh cười tiếp.
- Anh không muốn mất Phụng...
Thi Phụng mỉm cười.
- Phụng cũng không muốn mất anh...
Tuy ngạc nhiên về câu nói hơi tối nghĩa của Thi Phụng song Thoại Sơn không hỏi.
- Vậy khi nào mình trở về nhà anh đưa Phụng đi bác sĩ nha...
- Dạ... Chừng nào mình về?
- Mốt mình rời Key West về Orlando xong ở thêm ba ngày nữa cho hai đứa nhỏ đi Disney rồi mình về nhà...
Thi Phụng cười đùa.
- Anh cưng hai đứa nhỏ hơn Phụng...
Thoại Sơn lắc đầu.
- Anh cưng hai đứa cách khác còn anh cưng Phụng cách khác...
- Cách nào?
Thi Phụng vặn và Thoại Sơn cười cười.
- Cách nào mà Phụng muốn...
CHƯƠNG 14
Sau tết tây mọi sự đều trở lại bình thường. Thi Phụng đi làm đều đặn. Công việc của nàng chẳng có gì bận bịu, vất vả và nặng nhọc mặc dù Thoại Sơn vừa giao cho nàng lập dàn bài một cuốn truyện mới trong lúc anh đang cố gắng hoàn thành quyển tiểu thuyết Làm thế nào để giết một văn sĩ đang viết tới phần sau cùng. Liếc chiếc đồng hồ treo trên tường thấy đã hơn 4 giờ chiều nàng từ từ thu dọn mọi thứ xong tay xách cặp tay cầm bóp nàng bước ra khỏi phòng làm việc của mình. Ngang qua phòng làm việc của Thoại Sơn nàng dừng lại.
- Phụng về hả?
- Dạ... Em phải chỡ thằng Vĩnh và con Hậu đi học võ...

Thi Phụng đi trước và Thoại Sơn theo sau. Ngày nào cũng vậy anh đưa nàng ra tới cửa hoặc đôi khi ra tận xe mới trở vào. Tuy nhiên hôm nay hơi khác. Anh vẫn đứng ngoài sân nhìn theo bóng chiếc Honda cho tới ngã ba. Anh hơi ngạc nhiên thấy xe của Thi Phụng vẫn đi thẳng thay vì quẹo phải để về nhà. Đi thẳng tức là nàng đi tới nhà Hân. Thế nhưng tại sao nàng lại nói phải về nhà đưa con đi học võ. Thầm thắc mắc song Thoại Sơn nghĩ Phụng là em bà con chú bác với Hân do đó chuyện nàng có tới nhà thăm Hân cũng là chuyện thường, không có gì để anh phải nghi ngờ hay đánh dấu hỏi về sự giao du giữa nàng với Hân. Huống chi, quen biết nhau gần một năm anh biết Thi Phụng là một người đàn bà đứng đắn. Nếu gặp một người đàn bà khác, thích tiền bạc và danh tiếng họ đã lăn xả vào để quyến rũ hoặc chài mồi anh từ lâu rồi. Thi Phụng không làm chuyện đó. Mặc dù biết anh yêu nàng, sẵn sàng cưới nàng làm vợ nhưng nàng vẫn lửng lơ con cá vàng, vẫn né tránh mỗi khi anh đề cập tới chuyện hôn nhân. Lý do mà nàng nêu ra rất giản dị. Nàng không thể ly dị chồng để lấy anh. Nàng không muốn hoặc không thể bỏ một người chồng tàn phế để lấy chồng khác. Bằng ngồi xe lăn do đó anh không đủ sức để tự lo lắng cho mình. Dĩ nhiên nàng cũng biết làm như vậy là lãng phí xuân xanh của mình. Nàng nghĩ có lúc nào đó, khi tình cảm giữa anh với nàng nhiều tới độ nàng không thể cưỡng chống lại tình yêu của mình thời nàng sẽ nhận lời làm vợ anh. Bây giờ thời chưa và anh phải chờ đợi.
Khi đậu xe trước nhà Thi Phụng thấy cửa đã mờ như Hân biết nàng sẽ tới. Có lẽ anh đã thấy bóng xe của nàng từ xa. Điều này cho nàng biết anh ta cũng nôn nóng muốn gặp nàng vì gần một tháng nay nàng chỉ nói chuyện với anh ta có một lần lúc ở Florida.
- Hi Phụng. Khỏe không?
Thi Phụng sớm nhận ra câu chào hỏi không bình thường của Hân. Thường thường khi gặp nàng Hân rất vui vẻ và vồn vả. Câu hỏi đầu tiên của anh phải là câu: Hi Phụng... Em khỏe không. Anh trông em càng ngày càng đẹp ra... Bây giờ anh chỉ nói một câu bốn tiếng. Điều này chứng tỏ anh ta mad ". Kệ cho anh ta mad cho quen. Đàn ông gì mà hở ra là... không như Thoại Sơn...
- Dạ anh Hân khỏe không?
Hân trả lời kiểu cách.
- Cám ơn Phụng anh bình thường... Phụng đi chơi vui hôn?
- Dạ cũng vui... Mệt nhiều hơn vui. Phải săn sóc một người bệnh và hai đứa nhỏ...
Hân gật đầu cười.
- Phụng uống gì anh lấy cho...
- Dạ cám ơn anh... Phụng mới uống ở nhà anh Sơn...
- Vậy hả... Chuyện em và Sơn tới đâu rồi?
Thi Phụng ngước lên nhìn Hân. Nàng bắt gặp ánh mắt soi mói và nụ cười có ý nghĩa như thế này.
- Cô nên thú thật đi. Tôi biết hết rồi...
- Dạ cũng lình xình...
- Nghĩa là sao...?
Hân hỏi. Thi Phụng chưa kịp trả lời anh cười tiếp.
- Hay là em với thằng Sơn tình trong như đã mặt ngoài còn e...
Thi Phụng nổi sùng khi thấy nụ cười khinh khỉnh và nhất là hai tiếng em với thằng Sơn của Hân. Tuy nhiên một câu nhịn chín câu lành. Má nàng thường khuyên nàng như thế từ lúc nàng còn trẻ. Dường như cũng biết mình hơi quá nên Hân cười giả lả.
- Anh xin lỗi Phụng... Anh hơi quá...
- Dạ không có chi anh...
Thấy Phụng liếc đồng hồ Hân hỏi liền.
- Phụng cần đi đâu hả?
- Dạ cần chở hai đứa nhỏ đi học võ nhưng năm giờ mới đi... Anh Hân có chuyện gì bàn với Phụng?
- Cũng chẳng có gì chỉ muốn hỏi Phụng xem công tác tới đâu rồi...
- Dạ cũng đang tiến hành nhưng mà chậm lắm. Phụng chưa nghĩ ra cách nào để làm cho...
Thi Phụng ngập ngừng không nói hết. Nàng ngại khi nói ra ba tiếng anh Sơn chết. Hân gật gù tỏ vẻ hiểu.
- Phụng cứ thong thả. Anh tin là Phụng sẽ tìm ra cách thức để làm cho Thoại Sơn chết...
Thi Phụng cúi đầu xuống làm bộ nhìn vào tờ báo Time đặt trên mặt bàn. Nàng cố tránh nhìn Hân để anh ta biết nàng khóc. Giọng nói của Hân vang lên trầm trầm, đều đều như tiếng nói chuyện rì rầm của người khuất mặt.
- Hình như ngày mai là sinh nhật của Phụng?
- Dạ...
Vì cúi đầu xuống cho nên Thi Phụng không thấy được nụ cười của Hân.
- Phụng ngồi chờ... Anh lên lầu lấy quà sinh nhật của Phụng...
Hân bỏ đi và bây giờ Thi Phụng mới dám ngước lên lên. Qua màn nước mắt mờ mờ nàng thấy bóng Hân mường tượng như như ma quái với đôi tay dài ngoằng chụp lấy mình. Rút miếng giấy nàng chậm nước mắt.
- Đây là quà sinh nhật của Phụng...
Hân trao cho nàng cái hộp được gói cẩn thận với cái nơ hồng màu xanh lớn và đẹp. Thấy nàng định mở anh đưa tay ra.
- Phụng đem về nhà mở đi. Anh muốn Phụng...
Khẽ gật đầu Thi Phụng đứng lên. Hân theo nàng ra tận cửa. Anh còn dặn dò một câu.
- Có gì thắc mắc Phụng điện thoại cho anh...
Gật đầu Thi Phụng vặn công tắc. Chiếc Honda phóng nhanh đi. Nàng không thấy được nụ cười tinh quái của Hân.
Cho hai đứa nhỏ đi ngủ xong Thi Phụng vào trong phòng riêng của mình. Đóng và khóa cửa lại cẩn thận nàng hồi hộp mở món quà sinh nhật của Hân. Trong lòng hộp giấy chỉ có một dvd và phong bì màu trắng. Run tay xé phong bì nàng lôi ra cái check ghi con số khiến cho nàng như nghẹn thở.
- Một trăm ngàn đô la...
Thi Phụng lẩm bẩm. Tại sao Hân lại đưa cho mình số tiền còn lại trước khi công việc chưa hoàn tất. Hân không phải là người ngu xuẩn hoặc điên khùng tới độ đưa khơi khơi tiền cho nàng mà không đòi hỏi sự trao đổi. Nhìn cái dvd nàng linh cảm một cái gì bất thường. Lặng lẽ bỏ cái dvd vào laptop nàng dán mắt lên màn ảnh. Càng thấy, càng nghe, nàng càng thêm sợ hãi tới độ phải ôm lấy ngực vì cảm thấy như hai lá phổi teo lại không còn đủ không khí để thở. Hân đã thu vào dĩa tất cả mọi chi tiết về những lần nàng và anh ta bàn luận chuyện thủ tiêu Thoại Sơn. Nàng nghe giọng nói của mình vang o o. Nàng thấy gương mặt của mình. Nàng thấy rõ mình ngồi trên ghế nệm, tay mân mê xấp tiền giấy 100. Nàng thấy Hân nhét cái check của anh ta vào trong bóp. Nàng thấy nàng cười hớn hở.
- Son of...
Không nhịn được Thi Phụng bật lên tiếng nguyền rũa nhưng nàng kịp thời ngừng lại. Rồi nàng lại thêm sợ hãi khi nghĩ tới một điều khủng khiếp hơn nữa. Blackmail. Nắm cái chứng cớ hiển nhiên này Hân bảo gì nàng cũng phải làm ngay cả ngủ với anh ta. Với cái dvd này nàng phải làm, cắn răng hoàn thành công tác mà Hân đã giao phó. Cho tới giờ phút này nàng mới biết mình quá khờ khạo. Đối với một kẻ nhiều thủ đoạn như Hân nàng trở thành một người để cho anh ta mặc tình sai khiến. Chơi dao có ngày đứt tay. Câu nói đó hiện lên trong trí của nàng. Lần đầu tiên chơi dao nàng bị đứt tay, đứt sâu. Lần đầu đùa với lửa nàng bị phỏng nặng. Nhìn vào màn ảnh nàng thấy ghét cái bản mặt điếm đàng và gian hiểm của Hân. Nàng cũng tự đâm ra ghét chính mình. Nàng cảm thấy mình vô duyên và ugly. Nàng cảm thấy mình không xứng đáng với Thoại Sơn, không xứng đáng nhận lãnh tình yêu của anh.
Tiếng kêu của điện thoại làm cho nàng giật mình. Mở máy, nhìn số điện thoại nàng biết Thoại Sơn gọi.
- Hi anh...
- Anh gọi cho Phụng biết là anh đã hẹn cho Phụng đi check up ngày mốt. 10 giờ sáng. Anh sẽ đi với Phụng...
- Dạ...
Thi Phụng chỉ nói được một tiếng ngắn.
- Ngày mai là sinh nhật của Phụng. Anh sẽ mời Phụng đi ăn tối và mua quà cho Phụng rồi...
Nghe Thoại Sơn cười vui vẻ nàng thầm thở dài. Nàng biết mình không xứng đáng nhận lãnh tình yêu cùng sự săn sóc của anh. Tuy nhiên nàng không thể khước từ vì ngại làm anh buồn.
- Dạ... Anh đang làm gì vậy?
- Đang nghe nhạc...
- Một mình...?
Thi Phụng hỏi và nghe tiếng Thoại Sơn cười.
- Anh định mời cô partner khả ái của anh nghe nhưng chỉ sợ cô ấy không nhận lời...
- Anh chưa mời mà sao biết cô ta không nhận lời...
Nhìn đồng hồ Thi Phụng nói tiếp.
- Bây giờ hơi trễ vậy Phụng hẹn sẽ cùng anh nghe nhạc ngày mai. Hay là như thế này... Mình đừng đi ăn tối mai. Mình mua thức ăn đem về nhà... Mình vừa ăn vừa uống rượu, vừa nghe nhạc và khiêu vũ. Phụng muốn nhậu với anh...
Thi Phụng nói liền một lúc mấy tiếng khiến cho Thoại Sơn cười hắc hắc. Thi Phụng cũng cười thánh thót. Như vui lây cái vui của nàng nên Thoại Sơn cũng cười giỡn.
- Phụng có ý kiến tuyệt. Anh sẽ mua thức ăn và rượu...
- Dạ Phụng chúc anh ngủ ngon...
- Cám ơn Phụng... Mai mình gặp lại...
Sau khi nói chuyện xong Thi Phụng ngồi thừ trên giường. Lấy cái dvd ra ngắm ngía nàng trầm ngâm suy nghĩ. Nàng biết mình cần phải suy nghĩ để đối phó với Hân. Nàng nhớ lại cách đây hơn tuần lễ, nhân gặp Chu tại nhà của Thoại Sơn, nàng có hỏi về trường hợp tương tự như của mình thời Chu cho biết nếu tự thú tội và hợp tác với cảnh sát để họ truy tố kẻ chủ mưu ra tòa thời nàng sẽ không bị kết tội. Chu còn nói thêm cái gì như là talk & walk. Ý nghĩ gặp Chu để tự thú tội làm cho nàng yên tâm. Dù có bị tù tội nàng cũng không hối hận vì nghĩ mình làm đúng. Nàng yêu Thoại Sơn do đó không đành tâm giết chết anh.
Vừa xô cửa bước vào Thi Phụng thấy Thoại Sơn đang đứng chờ đợi từ lâu.
- Anh chờ Phụng lâu hôn anh?
Dù biết trước câu trả lờ song nàng vẫn hỏi vì muốn nghe Thoại Sơn có trả lời đúng như mình đã nghĩ không.
- Không lâu. Phụng biết hai câu này không...
- Câu gì vậy anh?
Thi Phụng hỏi trong lúc cởi giày. Nàng có thói quen thích đi chân trần trên thảm và Thoại Sơn cũng thích nhìn hai bàn chân mủm mỉm của nàng.
- Sông dài con cá lội biệt tăm... Thương em ngàn năm anh cũng đợi, trăm năm anh cũng chờ...
Mặt hồng lên vì sung sướng nàng vòng tay ôm lấy cổ của Thoại Sơn. Nhìn sâu vào mắt anh nàng mỉm cười thì thầm.
- Anh mừng sinh nhật Phụng đi...
Tuy hơi ngạc nhiên vì cử chỉ âu yếm khác thường của Thi Phụng song Thoại Sơn không có thời giờ suy nghĩ vì hai cánh tay mềm ấm của nàng càng lúc càng nặng hơn. Hơi thở nồng nàn tình tự của nàng phà vào mũi khiến anh run rẩy.
- Happy birthday...
Câu nói ngắn của anh bị đứt đoạn vì bờ môi dụ hoặc của Thi Phụng. Mùi hương, vòng tay, hơi thở, ánh mắt đắm đuối của Thi Phụng có một sức quyến rũ không thể nào cưỡng chống lại được và Thoại Sơn chỉ biết cúi đầu làm theo mệnh lệnh của tình yêu từ lâu nung nấu.
- Anh yêu em Phụng ơi...
Thoại Sơn thì thầm sau khi hai người ngưng hôn để thở. Thi Phụng mỉm cười. Nụ cười tắm đẵm hạnh phúc. Nàng không cần nói bởi vì Thoại Sơn đã đọc được trong mắt nàng một hứa hẹn của tương lai. Hình ảnh của anh đã ở trong mắt nàng và sẽ ở trong đó mãi mãi.
- Quà sinh nhật của em đâu...
Thi Phụng xòe tay ra đòi quà. Cầm bàn tay của người yêu lên hôn Thoại Sơn lôi trong túi quần ra một cái hộp nhỏ được gói cẩn thận. Tự tay mở hộp anh lấy ra một chiếc nhẫn kim cương. Thi Phụng tròn mắt vì kinh ngạc. Nàng không tin Thoại Sơn mua cho mình chiếc nhẫn kim cương trong dịp sinh nhật. Phải có lý do đặc biệt hơn.
Đưa chiếc nhẫn soàn lên Thoại Sơn trịnh trọng nói. Giọng của anh run run vì xúc cảm.
- Nếu anh có lời mong ước thời mong ước đó chính là em nhận lời làm vợ anh. Anh hiểu hoàn cảnh của em nên không ép em phải thực hiện lời hứa nhận lời làm vợ anh ngay bây giờ. Anh yêu em và sẽ chờ em cho tới khi nào em sẵn sàng...
Thi Phụng hơi do dự. Có lẽ nàng không đoán trước được hành động của người yêu. Tuy nhiên sau một thoáng do dự nàng mỉm cười nhỏ nhẹ.
- Em không thể nhận lời làm vợ anh...
Mặc dù thấy nét buồn hiện ra trên mặt của người yêu nhưng nàng lại mỉm cười tiếp.
-... cho tới khi nào anh tháo chiếc nhẫn cũ của em ra và đeo nhẫn mới vào...

Thoại Sơn thở phào. Anh run tay tháo chiếc nhẫn cưới mà Thi Phụng đang đeo bên tay trái ra xong đeo chiếc nhẫn mới vào. Đưa bàn tay lên ngắm nghía Thi Phụng cố giấu tiếng thở dài không cho Thoại Sơn biết. Nàng cảm thấy như càng lúc càng bị đẩy lùi vào chân tường vì không tìm ra lối thoát. Nhìn người yêu đang đứng trước mặt nàng ứa nước mắt thốt với giọng buồn cũng có mà vui mừng cũng có.
- Được làm vợ anh là mong ước lớn nhất của em. Tuy nhiên vì hoàn cảnh em không thể chung sống với anh cho tới khi nào em giải quyết hết mọi rắc rối của mình...
Thoại Sơn gật đầu. Ôm lấy người yêu vào lòng, hôn lên tóc của nàng anh thì thầm.
- Anh hiểu... Anh sẽ chờ em...
Dụi đầu vào ngực, tay mân mê nút áo Thi Phụng cười thánh thót.
- Em đói bụng...
Đưa cái hộp trong đó có chiếc nhẫn cũ cho người yêu Thoại Sơn vui vẻ thốt.
- Tiệc đã sẵn sàng... Mời em...
Hai người theo cầu thang đi xuống phòng giải trí. Trong góc phòng nơi quầy rượu Thi Phụng thấy chai sâm banh được ngâm nước đá. Cạnh đó mấy dĩa thức ăn. Đèn mờ mờ. Không khí ấm dù đang mùa đông. Thoại Sơn bật dàn stereo xong mở chai rượu. Rót vào hai cái ly đưa cho Thi Phụng một cái anh trịnh trọng nói.
- Anh cám ơn em đã yêu anh, đã cho anh tìm thấy một tình yêu diễm tuyệt nhất...
Hai cái ly chạm nhau cùng với tiếng Thi Phụng thì thầm như ở trong mơ.
- Em yêu anh... Tình yêu của chúng mình sẽ là sức mạnh giúp em vượt qua bao trở ngại để đến với anh trong ngày rất gần đây...
Nhạc cất lên dìu dịu. Thoại Sơn ghì chặt lấy người tình. Thi Phụng hưởng ứng cử chỉ âu yếm này bằng cách tựa đầu vào ngực anh. Giọng ca của ai đó cất lên thì thầm nỉ non.
- Yêu nhau trong cuộc đời
Mơ duyên tình dài
Gắn bó đôi lời
Ta quen nhau một ngày
Yêu nhau trọn đời
Giữ cho lâu dài...
CHƯƠNG 15
Ánh sáng mờ mờ. Thi Phụng tỉnh giấc. Nhìn đồng hồ nàng thấy 6 giờ sáng. Tiếng thở của Thoại Sơn vang đều đều. Nàng quay qua nhìn. Nét mặt của anh thật trẻ thơ. Bàn tay của Thoại Sơn đang ấp lên ngực chợt động đậy khiến cho nàng biết một điều. Nàng không có mặc quần áo. Dù đầu óc còn váng vất vì cơn say rượu song nàng nhớ lại những gì xảy ra tối hôm qua. Từ khi nghĩ ra ý kiến gặp Chu để thú tội và tố cáo tội ác của Hân thời cái mặc cảm tội lỗi của nàng đối với anh cũng biến mất. Nhờ vậy mà nàng cảm thấy thanh thản và yên tâm. Nhờ vậy mà nàng mạnh dạn yêu anh và không ngần ngại buông thả. Rượu, âm nhạc, sự khát khao ái ân đã khiến, không những nàng mà luôn cả Thoại Sơn buông thả vào mê đắm của tình yêu. Họ ăn, uống, khiêu vũ, ái ân. Họ biến căn nhà rộng thành ra thế giới riêng. Họ cho hết, không giữ gìn. Thi Phụng quên, quên hết, quên mình có chồng, có con. Nàng chỉ nhớ và chỉ muốn sống cho mình, cho tình yêu mà nàng mải mê kiếm tìm từ mấy năm nay. Bây giờ nằm bên cạnh Thoại Sơn, nàng chợt thấy buồn. Nàng buồn vì biết mình đã phạm thêm một lỗi lầm. Mặc dù lỗi lầm có được tha thứ hay không vẫn là lỗi lầm. Tuy nhiên nàng không ân hận mà chỉ buồn, rất nhẹ nhàng và có thể sẽ không kéo dài lâu. Lần đầu tiên gặp Thoại Sơn nàng linh cảm sẽ có cái gì mới lạ làm thay đổi đời mình. Khi vì tiền, nhận lời làm việc cho anh nàng biết điều gì sẽ xảy ra. Nàng ý thức một cách rõ ràng là sớm hay muộn gì giữa mình và anh sẽ nảy sinh tình cảm. Biết bao lần nàng cố gắng một cách khó khăn và hầu như vô vọng để không yêu Thoại Sơn. Nàng đã làm được điều đó. Tuy nhiên một việc xảy ra ngoài dự tính. Cái dvd của Hân đã dồn nàng vào chân tường đồng thời khơi động cái bản năng tự vệ của nàng. Yêu Thoại Sơn nàng không thể giết anh đã đành mà nàng còn làm ngược lại. Bảo vệ anh. Tố cáo tội ác của Hân là nàng bảo vệ Thoại Sơn, bảo vệ tình yêu và hạnh phúc của mình.
Thi Phụng nằm im trong bóng tối suy nghĩ lan man chuyện này sang chuyện khác, ý nghĩ này sang ý nghĩ nọ. Bên cạnh nàng Thoại Sơn vẫn thở đều. Anh có lý do chính đáng để ngủ ngon. Anh đã yêu và được yêu. Anh đã có những gì anh mơ ước.
- Em thức dậy hồi nào vậy em?
Thoại Sơn lên tiếng đột ngột khiến cho Thi Phụng giật mình. Nàng co rúm người lại và bật cười vì bàn tay của anh mơn man trên ngực. Để tránh cử chỉ khiêu khích này nàng xoay người lại úp mặt vào ngực anh và nói nhỏ.
- Em mới thức dậy. Tính pha cà phê mà lạnh quá làm biếng...
Thoại Sơn ngồi dậy. Chìa má sang anh cười cười.
- Hôn anh đi rồi anh pha cà phê cho em uống...
Thu Phụng lắc đầu.
- Hông... Hồi tối hôn anh muốn mòn môi em rồi...
Cười hăng hắc Thoại Sơn rời giường. Nhìn theo vóc dáng người yêu Thi Phụng thở dài. Mặc dù nghĩ mình đã giải quyết được chuyện quan trọng nhưng nàng vẫn còn lo âu nhiều thứ. Vấn đề ly dị chồng để lấy Thoại Sơn giản dị và dễ dàng. Không ai có thể chê trách nàng ly dị Bằng để lấy chồng khác. Không một người đàn bà trẻ nào muốn lãng phí tuổi xuân để sống với một người chồng tê liệt. Phần hai đứa con còn nhỏ cũng rất mến Thoại Sơn. Sau chuyến đi Disney chúng nhắc anh luôn. Chúng nài nỉ nàng dắt lên nhà Ba Sơn. Con nít ham vui mà nhà của anh lại vui hơn vì có nhiều trò chơi như hồ tắm, bàn bi da, Nintendo game.
Thoại Sơn trở lại với hai ly cà phê sữa nóng. Hớp ngụm Thi Phụng nói nhỏ.
- Hai đứa nhỏ nhắc anh luôn. Nó bảo em chở lên nhà anh chơi...
Thoại Sơn nhìn người tình.
- Anh cũng nhớ tụi nó. Mai thứ bảy em chở tụi nó lên nhà đi...
Khẽ gật đầu Thi Phụng cười tiếp.
- Tụi nó bảo thích nhà ba Sơn. Con Hậu nói nó mê cái nhà của anh. Em còn mê huống chi nó...
Thi Phụng bật cười sau khi nói. Thoại Sơn nhìn nàng.
- Em mê nhà hay mê anh?
- Hổng có mê nhà mà cũng hổng có mê anh...

Thi Phụng cười chúm chiếm. Ghì đầu người tình xuống, hôn lên môi nàng thì thầm.
- Ghiền anh như ghiền thuốc phiện vậy đó...
- Em có hút thuốc phiện chưa mà nói...
- Chưa nhưng mà nghe ba với chú năm nói...
Lối nói chuyện của Thi Phụng khiến cho Thoại Sơn có cảm tưởng anh là chồng của nàng, là người thân cận trong gia đình do đó nàng bỏ mất tiếng của em.
- Uống cà phê xong mình làm gì hả em?
- Ngủ tiếp... Em ngủ chưa đã mà...
Cười hăng hắc Thoại Sơn gật đầu.
- Bữa nay mình khỏi làm gì hết...
Không nói tiếng nào Thi Phụng tung cái mền trùm lấy hai người. Căn phòng chìm vào yên tĩnh.
CHƯƠNG 16
Hân và Thi Phụng ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn làm bằng gỗ đỏ bóng loáng.
- Phụng thích quà sinh nhật của anh hôn?
Làm lơ nụ cười đểu của Hân Thi Phụng gật đầu.
- Dạ thích lắm. Cám ơn anh Hân đã cho Phụng món quà sinh nhật chưa bao giờ có...
- Bây giờ Phụng tính sao?
Hân gằn gằn giọng nói của mình.
- Tính gì anh Hân?
Thi Phụng hỏi bằng giọng tỉnh khô. Dường như nàng cố tình không hiểu Hân muốn hỏi gì.
- Vụ Thoại Sơn...
- À vụ anh Sơn...
Đưa ly nước lạnh lên hớp ngụm nhỏ Thi Phụng cất giọng bình thường nếu không nói là lạnh lùng.
- Phụng đang xúc tiến chuyện đó. Như Phụng đã nói với anh là mình phải kiên nhẫn. Chắc anh Hân không muốn đi tù?
Hân im lặng. Dĩ nhiên là anh không muốn bị lôi ra tòa và bị kết án mười lăm hay hai chục năm tù về tội chủ mưu giết người. Tuy nhiên anh hết kiên nhẫn để chờ đợi. Hôm qua, lúc trò chuyện với Sơn bằng điện thoại, Sơn đã khoe tuần tới sẽ hoàn thành cuốn tiểu tuyết mới nhất. Quyển Làm Thế Nào Để Giết Một Văn Sĩ của anh đã được nhà xuất bản ở New York mua tác quyền và sẽ in thành sách. Nó sẽ là cuốn sách bán chạy nhất của tháng 2. Hân càng thêm ứa gan khi nghe Thoại Sơn nhấn mạnh mấy tiếng bán chạy nhất. Đó cũng chính là lý do, sau khi chuyện trò xong anh lập tức gọi Phụng tới nhà để thúc bách nàng.
- Dĩ nhiên là anh không muốn ở tù nhưng anh muốn Phụng làm lẹ lên...
Thi Phụng ngước lên nhìn người đối diện. Hân đọc thấy trong mắt nàng một vẻ cương quyết, tự tín và lạnh lùng. Đó là điều anh chưa bao giờ thấy ở nàng kể từ khi quen biết cho tới ngày hôm nay.
- Phụng cũng muốn làm cho xong việc nhưng dục tốc bất đạt đó anh Hân. Anh có muốn nghe Phụng trình bày cách thức giết người không?
Hân chầm chậm gật đầu. Hớp ngụm nước lạnh cho thông cổ Thi Phụng từ từ tiếp bằng một câu hỏi.
- Muốn giết mà không bị tù tội thời mình phải làm sao thúc đẩy cho người mà mình muốn giết phải tự chết. Điều này có nghĩa là làm cho họ tự tử. Anh Hân có cách gì làm cho anh Sơn tự tử?
Hân cau mày khi bị Thi Phụng hỏi một câu khó trả lời bởi vì tuy có ý muốn Thoại Sơn chết nhưng anh chưa bao giờ nãy ra cái ý làm Thoại Sơn phải tự tử.
- Muốn giết một người nào thời mình phải điều tra và nghiên cứu để biết tính tình, sở thích, giờ giấc đi lại... Anh Hân quen với anh Sơn lâu rồi vậy anh biết ảnh thích cái gì? Tánh tình của ảnh như thế nào?
Hân tỏ ra lúng túng vì bị hỏi một câu bất ngờ. Mặc dù là bạn học với nhau nhưng anh cũng không thân với Thoại Sơn lắm. Không những không thân mà anh còn ganh ghét ngầm với Sơn vì mặc cảm thua kém của mình. Khi lớn lên đi vào nghề viết lách anh càng thêm ghét Thoại Sơn nhiều vì Thoại Sơn nổi tiếng hơn và được độc giả ái mộ. Do ở tính thâm trầm, ít nói nên anh không tỏ lộ sự ganh ghét của mình. Tuy nhiên theo ngày tháng sự ganh ghét không có chỗ phát tiết đã biến thành mối thù hằn sâu đậm. Đó là lý do khiến cho anh nảy ra ý nghĩ mướn Thi Phụng giết Thoại Sơn.
Cuối cùng Hân lên tiếng. Giọng của anh ta mất đi vẻ tự tín thường ngày.
- Mặc dù là bạn học với nhau song anh và Sơn không thân lắm... Hai đứa cũng không chơi với nhau. Thỉnh thoảng có tiệc anh mới mời Sơn tới nhà...
Thi Phụng cười thầm khi nghe Hân thú nhận. Riêng nàng nhờ có chủ tâm, nên trong thời gian làm việc với nhau, đã âm thầm nhận xét và ghi nhận tính tình, sở thích, hoạt động hằng ngày. Nàng biết nhiều về ưu và khuyết điểm của Thoại Sơn. Nàng biết anh thích ăn món gì, loại thức ăn nào. Nàng biết anh là một người giàu tình cảm, hiền lành, tử tế và khiêm nhường. Gần đây nàng mới khám phá ra nhiều chuyện khiến cho nàng ngỡ ngàng đồng thời vui mừng và cảm phục người tình nhiều hơn nữa. Một hôm nàng tới nhà trong lúc Thoại Sơn đi New York. Vào phòng ngủ nàng thấy phong thư đã mở rồi của ngân hàng gởi về hàng tháng. Tò mò nàng mở ra đọc. Cái giấy tường trình của nhà băng cho nàng biết anh đã làm rất nhiều việc mà nàng không ngờ. Anh gởi tiền cho các thương phế binh, cho trẻ em tàn tật hoặc mồ côi Việt Nam. Sự tò mò tìm hiểu về người mà mình yêu thương khiến cho nàng lục tìm giấy tờ trong phòng. Thoại Sơn gởi tiền cho một cơ quan giúp đỡ những người vô gia cư, cho Salvation Army, Red Cross tại nơi mình cư ngụ. Anh là một trong ba người đứng ra thành lập một cơ quan giúp đỡ cho học sinh nghèo muốn đi học đại học mà không có tiền.
- Phụng...
Tiếng gọi của Hân khiến cho Thi Phụng ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.
- Xin lỗi anh Hân. Phụng hay suy nghĩ vẩn vơ...
Ngừng lại với tay lấy ly nước lên hớp một ngụm nhỏ xong Thi Phụng cười nhìn Hân.
- Anh Sơn là một người giàu tình cảm và lý tưởng...
Tuy thấy nụ cười mỉa mai của Hân song Thi Phụng tảng lờ nói tiếp. Dường như nàng nói cho mình nghe hơn là để cho Hân nghe.
- Thoại Sơn có thể chết vì tình...
Hân nhìn đăm đăm Thi Phụng. Anh lờ mờ nghĩ ra điều mà Thi Phụng ám chỉ nhưng vẫn im lìm không dám nói ra.
- Bởi thế chỉ có tình yêu mới làm cho Thoại Sơn đau khổ và tự quyên sinh...
Hân gật đầu. Cầm lấy cái bóp da như sửa soạn đứng lên Thi Phụng tiếp nhanh.

- Anh Hân nên kiên nhẫn. Nếu anh không kiên nhẫn và nghe theo sự xếp đặt của Phụng thời Phụng sẽ trả lại tiền và để anh Hân làm một mình...
Hân cười hực.
- Phụng dám... Phụng nên biết tôi có đủ bằng chứng để lôi cô ra tòa. Nếu Thoại Sơn mà xem cái dvd thời nó sẽ ghê tởm cô...
Thi Phụng mỉm cười. Nàng có thái độ bình tịnh trước lời hăm dọa của Hân. Điều đó khiến cho anh ngạc nhiên.
- Anh Hân chắc biết anh Chu?
- Tôi biết...
- Cách đây hơn tuần lễ Phụng có gặp anh Chu ở nhà anh Sơn. Viện cớ là mình cần biết một vài điều căn bản về cuốn tiểu thuyết Làm Thế Nào Để Giết Một Văn Sĩ nên Phụng có hỏi anh Chu về trường hợp giết người. Ảnh cho biết là nếu Phụng tự thú nhận tội ác của mình với cảnh sát đồng thời hợp tác với họ để truy tố anh Hân thời Phụng sẽ được miễn truy tố. Tuy có gia đình nhưng Phụng là một kẻ vô danh. Còn anh Hân là văn sĩ tiếng tăm. Nếu nội vụ đổ bể ra thời sự nghiệp văn chương của anh sẽ chấm dứt...
Hân nhìn Thi Phụng trừng trừng. Nếu có thể anh sẽ bóp cổ nàng chết. Tuy nhiên anh cố dằn cơn nóng giận. Giọng nói của anh gầm gừ trong cổ họng.
- Còn cô... Cô cũng sẽ mất Thoại Sơn...
Thi Phụng bật lên tiếng cười thánh thót.
- Anh Hân nói như thế là anh Hân chưa biết Thoại Sơn. Anh Hân chưa biết anh Sơn yêu Phụng tới mức độ nào. Phụng nghĩ nếu Phụng thú thật anh Sơn sẽ tha thứ cho Phụng. Ảnh có thể bị shock lúc ban đầu nhưng sau đó ảnh sẽ tha thứ cho Phụng bởi vì mất Phụng là ảnh sẽ mất tình yêu... Anh Sơn là một người có lòng quãng đại và độ lượng. Ảnh không như một vài người khác nhỏ nhen và ti tiện...
Hân biết Thi Phụng chưởi khéo mình. Giận xanh mặt song anh cố nhịn không để lộ ra ngoài. Đứng dậy như có ý tiễn khách anh cười nói một cách vui vẻ với Thi Phụng.
- Phụng nói có lý lắm. Anh sẽ nghe theo lời Phụng cố gắng chờ đợi. Hi vọng Phụng sẽ không làm anh phật lòng...
Thi Phụng im lặng bước ra cửa. Trên đường lái xe trở về nhà nàng miên man suy nghĩ về những lời mình đã nói với Hân. Mặc dù nói với Hân như vậy nhưng thật ra nàng không dám quả quyết là Thoại Sơn sẽ thứ tha chuyện nàng cùng với Hân âm mưu giết anh. Cũng vì thế mà nàng do dự chưa dám thố lộ việc làm xấu xa của mình. Nàng sợ. Nàng sợ mất Thoại Sơn. Nàng sợ mất tình yêu. Nàng biết nàng đã phạm tội và không muốn dấn sâu vào tội ác. Nàng không thể giết Thoại Sơn. Nàng không thể, bằng cách này hay cách khác, bằng bất cứ hành động nào giết chết Thoại Sơn hoặc làm cho anh tự tử. Nàng yêu anh và nàng phải bảo vệ tình yêu của mình. Hạnh phúc đang ở trong tay. Nàng không thể để nó vuột mất. Hạnh phúc chỉ tới với nàng một lần mà thôi.

Hân ngồi im nhìn ra ngoài đường. Từ trong phòng làm việc nơi tầng thứ nhì anh có thể thấy con đường tráng nhựa phẳng phiu. Hàng cây xanh cao nhất rung rinh trong cơn gió nhẹ. Nắng hanh vàng đọng trên mái nhà màu nâu của căn nhà đối diện. Sau lần gặp nhau hôm kia anh không hề nghe tin tức gì của Phụng. Gọi điện thoại mấy lần mà nàng im lặng không chịu trả lời. Điều đó khiến cho anh tức bực lẫn lo âu. Chuyện mướn nàng giết chết Thoại Sơn đi tới một giai đoạn cuối cùng nhưng lại không có nhiều thuận lợi cho anh. Điều đó không có chi lạ bởi vì anh đã phạm nhiều lỗi lầm. Chọn Thi Phụng là một lỗi lầm thứ nhất. Chọn một người đàn bà làm hit man, anh đã phạm một sai lầm căn bản. Do ở bản tính cố hữu của mình là sợ hãi, mềm yếu, tình cảm, đàn bà không phải hoặc khó thể trở thành kẻ giết người chuyên nghiệp. Lỗi thứ nhì của anh là hấp tấp, vội vàng không chịu suy nghĩ và nghiên cứu tường tận về tính tình của Thi Phụng. Nàng trẻ đẹp, bặt thiệp, duyên dáng, quyến rũ. Đó là những ưu điểm hiếm người có được. Tuy nhiên nàng cũng có một vài khuyết điểm như nặng về tình cảm và nhất là lương thiện. Chính cái thiện, hay cái lương tâm trong sáng đã khiến nàng do dự không thể dứt khoát tư tưởng cũng như hành động của mình. Kẻ giết người có dự mưu là kẻ có cái mầm ác ở trong tâm của họ. Riêng Thi Phụng thời không. Nàng nhận lời anh chẳng qua do hoàn cảnh dồn ép chứ thật tâm nàng không phải là kẻ giết người vì bất cứ vì lý do gì. Cái lầm thứ ba của anh là đánh giá thấp đối thủ của mình. Vì tự tính, chủ quan, anh đã coi thường Thoại Sơn. Một điều quan trọng nhất khiến cho mưu định của anh bất thành là tình yêu. Do hoàn cảnh đặc biệt, chồng bị tai nạn ngồi xe lăn mấy năm, nên Thi Phụng là một người đàn bà thiếu thốn tình yêu. Nàng khao khát được nghe lời âu yếm, cử chỉ dịu dàng, thái độ thông cảm, hiểu biết và chia xẻ. Nàng có chồng nhưng chồng nàng không làm tròn bổn phận của một người chồng cho nên khi gặp Thoại Sơn nàng biết mình đã gặp được một người đàn ông lý tưởng. Từ đó nàng yêu Thoại Sơn và không thể giết người mà mình yêu thương. Những điều đó vượt ra ngoài sở liệu của anh. Bây giờ ngồi suy nghĩ lại Hân biết anh cần phải điều chỉnh kế hoạch của mình trước khi sự tình tồi tệ hơn. Một điều quan trọng nhất và cũng là lỗi lầm lớn nhất mà anh mắc phải chính là phong thư gởi cho Thi Phụng. Anh tưởng dùng cái dvd để hăm dọa, thúc hối nhưng đồng thời cũng đẩy Thi Phụng vào chân tường. Vì muốn bảo vệ mình và Thoại Sơn, nàng có thể sẽ có phản ứng ngược lại rất bất lợi cho anh. Thi Phụng có thể tự thú tội của mình với cảnh sát và cái dvd cộng thêm hai cái chi phiếu mà anh đã ký cho nàng là một bằng chứng hiển nhiên để cảnh sát truy tố anh ra tòa về tội chủ mưu giết người. Nghĩ tới chuyện này Hân lo âu. Cảm giác bất an này theo đuổi khiến cho anh ngồi đứng không yên. Muốn xoay chuyển lại tình thế anh cần phải gặp Phụng để thu hồi tang chứng. Ngoài ra anh cần phải nhớ là không thể mắc phải lỗi lầm nữa.
CHƯƠNG 17
Hân và Thi Phụng ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn làm bằng gỗ đỏ bóng loáng.
- Phụng thích quà sinh nhật của anh hôn?
Làm lơ nụ cười đểu của Hân Thi Phụng gật đầu.
- Dạ thích lắm. Cám ơn anh Hân đã cho Phụng món quà sinh nhật chưa bao giờ có...
- Bây giờ Phụng tính sao?
Hân gằn gằn giọng nói của mình.
- Tính gì anh Hân?
Thi Phụng hỏi bằng giọng tỉnh khô. Dường như nàng cố tình không hiểu Hân muốn hỏi gì.
- Vụ Thoại Sơn...
- À vụ anh Sơn...
Đưa ly nước lạnh lên hớp ngụm nhỏ Thi Phụng cất giọng bình thường nếu không nói là lạnh lùng.
- Phụng đang xúc tiến chuyện đó. Như Phụng đã nói với anh là mình phải kiên nhẫn. Chắc anh Hân không muốn đi tù?
Hân im lặng. Dĩ nhiên là anh không muốn bị lôi ra tòa và bị kết án mười lăm hay hai chục năm tù về tội chủ mưu giết người. Tuy nhiên anh hết kiên nhẫn để chờ đợi. Hôm qua, lúc trò chuyện với Sơn bằng điện thoại, Sơn đã khoe tuần tới sẽ hoàn thành cuốn tiểu tuyết mới nhất. Quyển Làm Thế Nào Để Giết Một Văn Sĩ của anh đã được nhà xuất bản ở New York mua tác quyền và sẽ in thành sách. Nó sẽ là cuốn sách bán chạy nhất của tháng 2. Hân càng thêm ứa gan khi nghe Thoại Sơn nhấn mạnh mấy tiếng bán chạy nhất. Đó cũng chính là lý do, sau khi chuyện trò xong anh lập tức gọi Phụng tới nhà để thúc bách nàng.
- Dĩ nhiên là anh không muốn ở tù nhưng anh muốn Phụng làm lẹ lên...
Thi Phụng ngước lên nhìn người đối diện. Hân đọc thấy trong mắt nàng một vẻ cương quyết, tự tín và lạnh lùng. Đó là điều anh chưa bao giờ thấy ở nàng kể từ khi quen biết cho tới ngày hôm nay.
- Phụng cũng muốn làm cho xong việc nhưng dục tốc bất đạt đó anh Hân. Anh có muốn nghe Phụng trình bày cách thức giết người không?
Hân chầm chậm gật đầu. Hớp ngụm nước lạnh cho thông cổ Thi Phụng từ từ tiếp bằng một câu hỏi.
- Muốn giết mà không bị tù tội thời mình phải làm sao thúc đẩy cho người mà mình muốn giết phải tự chết. Điều này có nghĩa là làm cho họ tự tử. Anh Hân có cách gì làm cho anh Sơn tự tử?
Hân cau mày khi bị Thi Phụng hỏi một câu khó trả lời bởi vì tuy có ý muốn Thoại Sơn chết nhưng anh chưa bao giờ nãy ra cái ý làm Thoại Sơn phải tự tử.
- Muốn giết một người nào thời mình phải điều tra và nghiên cứu để biết tính tình, sở thích, giờ giấc đi lại... Anh Hân quen với anh Sơn lâu rồi vậy anh biết ảnh thích cái gì? Tánh tình của ảnh như thế nào?
Hân tỏ ra lúng túng vì bị hỏi một câu bất ngờ. Mặc dù là bạn học với nhau nhưng anh cũng không thân với Thoại Sơn lắm. Không những không thân mà anh còn ganh ghét ngầm với Sơn vì mặc cảm thua kém của mình. Khi lớn lên đi vào nghề viết lách anh càng thêm ghét Thoại Sơn nhiều vì Thoại Sơn nổi tiếng hơn và được độc giả ái mộ. Do ở tính thâm trầm, ít nói nên anh không tỏ lộ sự ganh ghét của mình. Tuy nhiên theo ngày tháng sự ganh ghét không có chỗ phát tiết đã biến thành mối thù hằn sâu đậm. Đó là lý do khiến cho anh nảy ra ý nghĩ mướn Thi Phụng giết Thoại Sơn.
Cuối cùng Hân lên tiếng. Giọng của anh ta mất đi vẻ tự tín thường ngày.
- Mặc dù là bạn học với nhau song anh và Sơn không thân lắm... Hai đứa cũng không chơi với nhau. Thỉnh thoảng có tiệc anh mới mời Sơn tới nhà...

Thi Phụng cười thầm khi nghe Hân thú nhận. Riêng nàng nhờ có chủ tâm, nên trong thời gian làm việc với nhau, đã âm thầm nhận xét và ghi nhận tính tình, sở thích, hoạt động hằng ngày. Nàng biết nhiều về ưu và khuyết điểm của Thoại Sơn. Nàng biết anh thích ăn món gì, loại thức ăn nào. Nàng biết anh là một người giàu tình cảm, hiền lành, tử tế và khiêm nhường. Gần đây nàng mới khám phá ra nhiều chuyện khiến cho nàng ngỡ ngàng đồng thời vui mừng và cảm phục người tình nhiều hơn nữa. Một hôm nàng tới nhà trong lúc Thoại Sơn đi New York. Vào phòng ngủ nàng thấy phong thư đã mở rồi của ngân hàng gởi về hàng tháng. Tò mò nàng mở ra đọc. Cái giấy tường trình của nhà băng cho nàng biết anh đã làm rất nhiều việc mà nàng không ngờ. Anh gởi tiền cho các thương phế binh, cho trẻ em tàn tật hoặc mồ côi Việt Nam. Sự tò mò tìm hiểu về người mà mình yêu thương khiến cho nàng lục tìm giấy tờ trong phòng. Thoại Sơn gởi tiền cho một cơ quan giúp đỡ những người vô gia cư, cho Salvation Army, Red Cross tại nơi mình cư ngụ. Anh là một trong ba người đứng ra thành lập một cơ quan giúp đỡ cho học sinh nghèo muốn đi học đại học mà không có tiền.
- Phụng...
Tiếng gọi của Hân khiến cho Thi Phụng ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.
- Xin lỗi anh Hân. Phụng hay suy nghĩ vẩn vơ...
Ngừng lại với tay lấy ly nước lên hớp một ngụm nhỏ xong Thi Phụng cười nhìn Hân.
- Anh Sơn là một người giàu tình cảm và lý tưởng...
Tuy thấy nụ cười mỉa mai của Hân song Thi Phụng tảng lờ nói tiếp. Dường như nàng nói cho mình nghe hơn là để cho Hân nghe.
- Thoại Sơn có thể chết vì tình...
Hân nhìn đăm đăm Thi Phụng. Anh lờ mờ nghĩ ra điều mà Thi Phụng ám chỉ nhưng vẫn im lìm không dám nói ra.
- Bởi thế chỉ có tình yêu mới làm cho Thoại Sơn đau khổ và tự quyên sinh...
Hân gật đầu. Cầm lấy cái bóp da như sửa soạn đứng lên Thi Phụng tiếp nhanh.
- Anh Hân nên kiên nhẫn. Nếu anh không kiên nhẫn và nghe theo sự xếp đặt của Phụng thời Phụng sẽ trả lại tiền và để anh Hân làm một mình...
Hân cười hực.
- Phụng dám... Phụng nên biết tôi có đủ bằng chứng để lôi cô ra tòa. Nếu Thoại Sơn mà xem cái dvd thời nó sẽ ghê tởm cô...
Thi Phụng mỉm cười. Nàng có thái độ bình tịnh trước lời hăm dọa của Hân. Điều đó khiến cho anh ngạc nhiên.
- Anh Hân chắc biết anh Chu?
- Tôi biết...
- Cách đây hơn tuần lễ Phụng có gặp anh Chu ở nhà anh Sơn. Viện cớ là mình cần biết một vài điều căn bản về cuốn tiểu thuyết Làm Thế Nào Để Giết Một Văn Sĩ nên Phụng có hỏi anh Chu về trường hợp giết người. Ảnh cho biết là nếu Phụng tự thú nhận tội ác của mình với cảnh sát đồng thời hợp tác với họ để truy tố anh Hân thời Phụng sẽ được miễn truy tố. Tuy có gia đình nhưng Phụng là một kẻ vô danh. Còn anh Hân là văn sĩ tiếng tăm. Nếu nội vụ đổ bể ra thời sự nghiệp văn chương của anh sẽ chấm dứt...
Hân nhìn Thi Phụng trừng trừng. Nếu có thể anh sẽ bóp cổ nàng chết. Tuy nhiên anh cố dằn cơn nóng giận. Giọng nói của anh gầm gừ trong cổ họng.
- Còn cô... Cô cũng sẽ mất Thoại Sơn...
Thi Phụng bật lên tiếng cười thánh thót.
- Anh Hân nói như thế là anh Hân chưa biết Thoại Sơn. Anh Hân chưa biết anh Sơn yêu Phụng tới mức độ nào. Phụng nghĩ nếu Phụng thú thật anh Sơn sẽ tha thứ cho Phụng. Ảnh có thể bị shock lúc ban đầu nhưng sau đó ảnh sẽ tha thứ cho Phụng bởi vì mất Phụng là ảnh sẽ mất tình yêu... Anh Sơn là một người có lòng quãng đại và độ lượng. Ảnh không như một vài người khác nhỏ nhen và ti tiện...
Hân biết Thi Phụng chưởi khéo mình. Giận xanh mặt song anh cố nhịn không để lộ ra ngoài. Đứng dậy như có ý tiễn khách anh cười nói một cách vui vẻ với Thi Phụng.
- Phụng nói có lý lắm. Anh sẽ nghe theo lời Phụng cố gắng chờ đợi. Hi vọng Phụng sẽ không làm anh phật lòng...
Thi Phụng im lặng bước ra cửa. Trên đường lái xe trở về nhà nàng miên man suy nghĩ về những lời mình đã nói với Hân. Mặc dù nói với Hân như vậy nhưng thật ra nàng không dám quả quyết là Thoại Sơn sẽ thứ tha chuyện nàng cùng với Hân âm mưu giết anh. Cũng vì thế mà nàng do dự chưa dám thố lộ việc làm xấu xa của mình. Nàng sợ. Nàng sợ mất Thoại Sơn. Nàng sợ mất tình yêu. Nàng biết nàng đã phạm tội và không muốn dấn sâu vào tội ác. Nàng không thể giết Thoại Sơn. Nàng không thể, bằng cách này hay cách khác, bằng bất cứ hành động nào giết chết Thoại Sơn hoặc làm cho anh tự tử. Nàng yêu anh và nàng phải bảo vệ tình yêu của mình. Hạnh phúc đang ở trong tay. Nàng không thể để nó vuột mất. Hạnh phúc chỉ tới với nàng một lần mà thôi.
Hân ngồi im nhìn ra ngoài đường. Từ trong phòng làm việc nơi tầng thứ nhì anh có thể thấy con đường tráng nhựa phẳng phiu. Hàng cây xanh cao nhất rung rinh trong cơn gió nhẹ. Nắng hanh vàng đọng trên mái nhà màu nâu của căn nhà đối diện. Sau lần gặp nhau hôm kia anh không hề nghe tin tức gì của Phụng. Gọi điện thoại mấy lần mà nàng im lặng không chịu trả lời. Điều đó khiến cho anh tức bực lẫn lo âu. Chuyện mướn nàng giết chết Thoại Sơn đi tới một giai đoạn cuối cùng nhưng lại không có nhiều thuận lợi cho anh. Điều đó không có chi lạ bởi vì anh đã phạm nhiều lỗi lầm. Chọn Thi Phụng là một lỗi lầm thứ nhất. Chọn một người đàn bà làm hit man, anh đã phạm một sai lầm căn bản. Do ở bản tính cố hữu của mình là sợ hãi, mềm yếu, tình cảm, đàn bà không phải hoặc khó thể trở thành kẻ giết người chuyên nghiệp. Lỗi thứ nhì của anh là hấp tấp, vội vàng không chịu suy nghĩ và nghiên cứu tường tận về tính tình của Thi Phụng. Nàng trẻ đẹp, bặt thiệp, duyên dáng, quyến rũ. Đó là những ưu điểm hiếm người có được. Tuy nhiên nàng cũng có một vài khuyết điểm như nặng về tình cảm và nhất là lương thiện. Chính cái thiện, hay cái lương tâm trong sáng đã khiến nàng do dự không thể dứt khoát tư tưởng cũng như hành động của mình. Kẻ giết người có dự mưu là kẻ có cái mầm ác ở trong tâm của họ. Riêng Thi Phụng thời không. Nàng nhận lời anh chẳng qua do hoàn cảnh dồn ép chứ thật tâm nàng không phải là kẻ giết người vì bất cứ vì lý do gì. Cái lầm thứ ba của anh là đánh giá thấp đối thủ của mình. Vì tự tính, chủ quan, anh đã coi thường Thoại Sơn. Một điều quan trọng nhất khiến cho mưu định của anh bất thành là tình yêu. Do hoàn cảnh đặc biệt, chồng bị tai nạn ngồi xe lăn mấy năm, nên Thi Phụng là một người đàn bà thiếu thốn tình yêu. Nàng khao khát được nghe lời âu yếm, cử chỉ dịu dàng, thái độ thông cảm, hiểu biết và chia xẻ. Nàng có chồng nhưng chồng nàng không làm tròn bổn phận của một người chồng cho nên khi gặp Thoại Sơn nàng biết mình đã gặp được một người đàn ông lý tưởng. Từ đó nàng yêu Thoại Sơn và không thể giết người mà mình yêu thương. Những điều đó vượt ra ngoài sở liệu của anh. Bây giờ ngồi suy nghĩ lại Hân biết anh cần phải điều chỉnh kế hoạch của mình trước khi sự tình tồi tệ hơn. Một điều quan trọng nhất và cũng là lỗi lầm lớn nhất mà anh mắc phải chính là phong thư gởi cho Thi Phụng. Anh tưởng dùng cái dvd để hăm dọa, thúc hối nhưng đồng thời cũng đẩy Thi Phụng vào chân tường. Vì muốn bảo vệ mình và Thoại Sơn, nàng có thể sẽ có phản ứng ngược lại rất bất lợi cho anh. Thi Phụng có thể tự thú tội của mình với cảnh sát và cái dvd cộng thêm hai cái chi phiếu mà anh đã ký cho nàng là một bằng chứng hiển nhiên để cảnh sát truy tố anh ra tòa về tội chủ mưu giết người. Nghĩ tới chuyện này Hân lo âu. Cảm giác bất an này theo đuổi khiến cho anh ngồi đứng không yên. Muốn xoay chuyển lại tình thế anh cần phải gặp Phụng để thu hồi tang chứng. Ngoài ra anh cần phải nhớ là không thể mắc phải lỗi lầm nữa.
CHƯƠNG 18
Chu vồn vả đón tiếp Thi Phụng ngay tại văn phòng của mình.
- Phụng uống gì tôi lấy cho?
- Dạ cám ơn anh. Anh cho Phụng xin ly nước lạnh...
Chu đi ra ngoài rồi lát sau trở vào. Đặt ly nước lạnh xuống bàn ngay chỗ Thi Phụng ngồi anh tươi cười hỏi.
- Sao chừng nào đám cưới. Sơn khoe với tôi là nó mua cho Phụng cái nhẫn đính hôn...
Thi Phụng cười e lệ. Hớp ngụm nước nàng thốt. Giọng của nàng run run.
- Chắc anh Sơn cũng nói cho anh biết là Phụng đã nhận lời cầu hôn của ảnh...
Chu gật đầu cười. Nhìn người đối diện giây lát anh mới lên tiếng. Giọng của anh dịu dàng và thân ái như nói với một người bạn thân.
- Sơn có nói điều đó. Tụi này là bạn thân với nhau, thương nhau như anh em ruột. Hai vợ chồng tôi rất vui mừng khi biết Phụng và Thoại Sơn yêu nhau. Sơn là một người tốt...
Thi Phụng gật đầu.
- Phụng biết anh Sơn là một người tốt. Ảnh sẽ là một người chồng mà Phụng mong ước được có trong mơ của mình...
Chu gật đầu cười. Nụ cười của anh thật hiền hậu. Điều đó khiến cho Thi Phụng cảm thấy an tâm và không ngại ngần nói ra hết những rắc rối của mình.
- Khi anh Sơn ngỏ lời cầu hôn thời thật ra Phụng cũng do dự không dám nhận bởi vì hai điều. Thứ nhất là hoàn cảnh gia đình. Phụng đang có chồng và vẫn chưa ly dị chồng. Điều thứ nhì là Phụng cảm thấy không xứng đáng với tình yêu của anh Sơn dành cho Phụng...
Chu im lặng nghe. Anh nhận thấy nội tâm của Phụng có điều gì bất ổn. Lời nói của nàng có nhiều mâu thuẫn và đôi khi lộn xộn. Hơn nữa nàng lại có thái độ băn khoăn và bứt rứt. Dường như nàng đang lâm vào chuyện gì khó xử hoặc khó nói ra.
- Sở dĩ Phụng nhận lời cầu hôn chỉ vì không muốn anh Sơn buồn, không muốn làm ảnh thất vọng...
Chu cau mày. Anh lờ mờ đoán ra lý do Phụng điện thoại xin gặp mình. Nàng có điều gì khó thố lộ ngay cả với Thoại Sơn.
- Phụng là vợ chưa cưới của Sơn thời cũng là bạn của tôi. Vậy có điều gì thắc mắc Phụng cứ nói ra. Chuyện Phụng chưa ly dị chồng mà nhận lời cầu hôn của Sơn cũng không có gì quan trọng. Not a big deal...
Chu nhấn mạnh câu nói cuối của mình. Phụng mỉm cười nhìn Chu với vẻ biết ơn.

- Đó là tôi nói về lý. Còn về mặt tình cảm thời chắc không có ai trách móc hay chê bai Phụng ly dị người chồng tàn phế và bất lực của mình để lấy một người chồng khác. Phụng còn trẻ mà. Phụng còn hai đứa con nhỏ phải nuôi dưỡng. Phụng phải nghĩ tới tương lai của con cái. Thoại Sơn có khả năng về tài chánh để giúp Phụng cho con lên đại học...
- Dạ anh Chu nói đúng. Phụng cũng cám ơn anh Chu đã hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh của Phụng. Phụng hân hạnh có anh Chu là bạn...
Bật cười vui vẻ Chu nói đùa.
- Khi Sơn và Phụng có con tôi sẽ yêu cầu được làm cha đỡ đầu của đứa bé...
Thi Phụng mỉm cười sung sướng. Tuy nhiên sau đó nàng trở lại vẻ buồn rầu và lo âu.
- Chuyện hôn nhân của anh Sơn và Phụng sẽ êm đẹp nếu không có một rắc rối. Phụng xin gặp anh Chu cũng vì rắc rối này. Phụng nghĩ anh Chu có thể giúp đỡ Phụng...
Chu im lặng nghe Thi Phụng trình bày câu chuyện. Thỉnh thoảng anh cau mày. Có lúc anh thở dài. Đôi khi anh há miệng định nói hay định hỏi nhưng cố gắng kềm giữ để cho Thi Phụng kể đầu đuôi câu chuyện. Cuối cùng Thi Phụng chấm dứt bằng tiếng thở dài rồi nói trong tiếng khóc.
- Phụng cảm thấy mình không xứng đáng với tình yêu của anh Sơn. Phụng biết mình phạm tội...
Chu nhìn Thi Phụng đang ngồi dối diện với mình qua chiếc bàn rộng. Anh không thấy một kẻ âm mưu giết người. Anh chỉ thấy một người đàn bà hiền lành đôn hậu, vì hoàn cảnh phải làm chuyện xấu. Thi Phụng không thể trở thành kẻ giết người.
- Phụng biết mình làm bậy và tự động gặp tôi để trình bày. Phụng đã làm đúng. Đứng vai trò của một người cầm cán cân công lý tôi sẽ giúp Phụng và ngược lại Phụng phải giúp tôi...
- Dạ anh Chu muốn Phụng giúp điều gì. Nếu làm được Phụng sẵn sàng...
Chu mỉm cười nói với Thi Phụng bằng giọng nhẹ nhàng.
- Tôi cần Phụng làm nhân chứng. Tôi cần có bằng chứng để truy tố Hân...
Khẽ gật đầu Phụng mở bóp lấy ra một phong bì màu vàng đưa cho Chu.
- Trong này có hai cái chi phiếu mà anh Hân đã trả cho Phụng. Ngoài ra còn có hai cái dvd ảnh thu hình...
Thi Phụng ngập ngừng không nói hết câu song Chu gật đầu tỏ vẻ hiểu.
- Hân còn đưa cho Phụng hai mươi lăm ngàn tiền mặt nhưng Phụng lỡ xài hết rồi...
Thấy vẻ ngượng ngùng và sợ sệt của Thi Phụng Chu không nỡ nặng lời nên anh cười trấn an.
- Không sao... Hai cái chi phiếu và cái dvd này cộng thêm lời thú tội của Phụng cũng đủ bằng chứng cho tôi truy tố Hân rồi...
- Dạ Phụng cám ơn anh Chu nhiều lắm...
Nói xong Thi Phụng đứng lên vì biết Chu rất bận bịu. Thân tiễn Thi Phụng ra tới cửa Chu còn nói thêm.
- Tôi khuyên Phụng nên thú thật với Sơn. Nếu thật tình thương yêu Phụng thời nó sẽ tha thứ. Không có ai giấu diếm được sự thật đâu...
- Dạ Phụng sẽ nghe lời anh...
CHƯƠNG 19
Thi Phụng gấp lá thư bỏ vào phong bì đã đề tên người nhận và dán sẵn tem. Nước mắt nàng rơi lả tả trên phong thư tình gởi cho Thoại Sơn. Nàng có thừa nước mắt để dán kín phong thư lại.
- Anh yêu,
Đúng ra em phải gặp mặt để nói cho anh biết chuyện này nhưng em sợ em không có đủ can đảm để nói cho nên em phải viết thư. Sau khi anh đọc thư xong thời em cũng xin anh một điều là anh hãy quên em đi vì em không xứng đáng làm người yêu và làm vợ anh. Em đã làm một chuyện xấu và em phải trả cái giá cho việc làm của mình.
Hơn nữa năm trước đây em tình cờ gặp Hân và sau đó quen Hân. Trước hết em xin minh định với anh là em không yêu Hân cũng như không có một liên hệ tình cảm nào với Hân hết. Chuyện của em với Hân hoàn toàn là business. Quen nhau thời gian Hân mướn em làm việc cho Hân. Lúc đó vì cần tiền nên em đã nhận lời. Chắc anh còn nhớ lần đầu tiên mình gặp nhau. Đêm hôm đó Hân đã trả cho em một ngàn đô la để em tìm cách làm quen với anh. Chuyện mà Hân giới thiệu em là em bà con chú bác của Hân cũng do Hân xếp đặt. Sau đêm đó Hân đề nghị trả cho em hai trăm năm chục ngàn để em giết anh. Lý do mà Hân muốn giết anh là vì ganh tị với tài năng của anh. Anh chết Hân sẽ trở thành người viết văn nổi tiếng nhất. Lúc đó vì bị thất nghiệp không có tiền lại thêm nợ nần tùm lum nên em đã nhận lời mà không chịu suy nghĩ chính chắn.

Trong lần gặp gỡ đầu tiên em biết là anh rất thích em và chính em, em cũng cảm mến anh nữa. Xuyên qua thời gian quen biết, em mới khám phá ra anh là một người đàn ông hiền hậu, thật thà, tử tế và giàu tình cảm. Anh còn nhớ lần chúng mình đi ngũ đại hồ không. Chính em, do đồng tiền thúc bách đã tính trấn nước anh chết. Nhưng không hiểu vì lý do gì mà em chỉ làm nửa chừng. Cũng như khi anh bị rơi xuống nước trong đêm bão tố em đã quăng dây cứu anh. Lần chúng mình đi Grand Canyon cũng vậy. Em vẫn còn mang ý định thủ tiêu anh. Em mơ thấy anh rơi xuống vực sâu nằm chết. Nhiều đêm em đã sống trong ác mộng thấy em cầm dao đâm anh chết. Em sống trong nỗi thấp thỏm. Em sống trong sự lo âu. Hân đã nhiều lần thúc hối, hăm dọa em phải giết anh. Em xấu hổ vì tiền mà em trở thành một kẻ giết người, giết một người đã giúp đỡ mình, đã đối xử tốt với mình và nhất là đã thành thật yêu thương mình. Cái mặc cảm tội lỗi đã giày vò em, khiến cho em ăn ngủ không yên, làm cho em cảm thấy mình không xứng đáng với tình yêu của anh. Gần đây anh lại ngỏ ý lấy em làm vợ. Điều đó khiến cho em suy nghĩ rất nhiều và sau cùng đi tới một quyết định. Em biết em không thể, không đủ can đảm để giết anh, cho nên cách duy nhất là em dẹp bỏ ý nghĩ giết anh. Em đã gặp anh Chu và trình bày câu chuyện cũng như nỗi khổ tâm của em. Em biết em đã phạm tội và sẽ bị pháp luật trừng trị nhưng em bằng lòng với quyết định của mình. Em chỉ có điều ân hận là em gặp anh, yêu anh nhưng cuối cùng bị mất tình yêu mà mình đã mong ước trong giấc mơ của mình hồi còn trẻ...
Sau hết em xin anh đừng tìm gặp em. Anh hãy quên em đi vì em không xứng đáng với anh, với tình yêu diễm tuyệt mà anh đã cho em. Em cũng không van xin anh sự tha thứ bởi vì em không đáng được tha thứ...
Thoại Sơn thở dài khi đọc xong lá thư của Phụng. Anh vừa giận vừa thương nàng. Nhưng anh biết mình thương nhiều hơn giận. Hôm qua Chu gọi điện thoại nói cho anh biết chuyện Hân chủ mưu giết anh bằng cách mướn Phụng làm hit man. Với lời khai của Phụng và các bằng chứng hiển nhiên nên Hân đã bị bắt và sẽ bị truy tố. Vì không muốn chuyện lộ ra có hại cho Phụng nên anh đã khẩn khoản xin Chu ngưng truy tố Hân. Chu còn cho anh biết là Phụng vì lý do tự thú tội và có công hợp tác với chính quyền nên nàng được trả tự do.
Ngôi nhà rộng im lìm và vắng vẻ. Thoại Sơn cảm thấy cô đơn và buồn rầu. Hết rồi bóng dáng thướt tha và yêu kiều của Thi Phụng. Anh không còn được nghe tiếng cười hạnh phúc của người yêu. Giọng thủ thỉ ân tình của nàng. Nụ hôn mật ngọt. Thân thể mềm ấm. Mùi hương của ái ân như lãng đãng đâu đây, bàng bạc trong căn nhà quạnh hiu. Mình phải làm sao? Thoại Sơn tự hỏi. Quên đi chuyện cũ? Tha thứ cho Thi Phụng? Nối lại cuộc tình dang dở? Những câu hỏi lởn vởn trong trí. Anh biết là anh yêu Thi Phụng. Anh cần nàng và không thể sống thiếu nàng.
Tiếng còi vang lên báo hiệu giờ tan sở. Thi Phụng uể oải dọn dẹp bàn giấy của mình. Sau khi lá thư từ biệt được gởi đi nàng tự động nghỉ làm cho Thoại Sơn. Cũng may nàng được hãng bảo hiểm State Farm nhận làm thư ký lo sổ sách giấy tờ. Lương không nhiều lắm nhưng gia đình nàng tạm thời qua cơn khốn khó.
Mở cửa, ngồi vào tay lái nàng ngồi thẩn thờ chưa vội mở máy xe. Nàng cảm thấy nhớ nhung. Nhớ quay quắt cả người. Nhớ lười ăn biếng ngủ. Nhớ môi hôn ngọt ngào. Nhớ ái ân đắm say. Nhớ nụ cười tiếng nói. Hình dung ra khuôn mặt của Thoại Sơn nàng ứa nước mắt. Anh đã ra đi khỏi cuộc đời của nàng. Bây giờ chỉ có nàng ngồi ôn lại chuyện cũ, gặm nhắm nỗi đau của mình. Anh ơi... dù xa anh em vẫn yêu anh mãi mãi. Em vẫn cám ơn anh đã cho em một thời mật ngọt, một tình yêu diễm tuyệt không có trong mơ. Em biết điều đó. Không bao giờ có tình yêu đẹp như mình mơ ước phải không anh...
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Một tiếng. Hai tiếng. Thi Phụng tần ngần. Nàng không có mong đợi người khác gọi mình. Ba tiếng. Bốn tiếng. Nàng chậm chạp mở máy. Số điện thoại lạ.
- Hello...
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm khàn, thật lạ mà nàng chưa bao giờ nghe. Người lạ nói tiếng Anh trôi chảy nhưng giọng lại giống như người ngoại quốc nói tiếng Anh. Tuy giọng nói là lạ song nàng nghe âm hưởng hao hao như giọng nói của một người mà nàng đã quen là Hân.
- Tôi đã bắt cóc hai đứa con của bà. Nếu bà muốn chuộc mạng cho con thời bà phải đích thân tới gặp tôi để thương lượng...
Lạnh toát người vì sợ hãi. Thi Phụng hầu như muốn buông rơi cái điện thoại của mình rồi sau đó bật khóc nức nở.
- Ông ơi... Tôi van ông đừng có giết con tôi... Ông muốn gì tôi cũng làm theo ý của ông...
- Bà phải làm theo lời tôi dặn. Thứ nhất bà không được báo cảnh sát. Bà nghe rõ chưa?
Tiếng người lạ gằn gằn. Thi Phụng lập lại.
- Tôi biết... Tôi sẽ không báo cảnh sát...
- Thứ nhì bà phải đi một mình tới gặp tôi. Bà nghe rõ chưa?
- Dạ tôi nghe ông...
- Bà biết đường lên núi không?
- Dạ biết...
- Ok... Bây giờ bà hãy lái xe lên núi rồi tôi sẽ chỉ đường tiếp cho bà. Bà nên nhớ là tôi có người theo dõi và quan sát bà. Muốn gặp mặt hai đứa con bà tuyệt đối không nên gọi cảnh sát...
- Dạ tôi sẽ làm theo lời ông dặn...
Như một kẻ mất hồn Thi Phụng thẩn thờ lái xe. Nàng lo lắng và sợ hãi. Lòng thương con khiến cho nàng làm theo lời dặn bảo của người lạ mà không nghĩ tới hậu quả. Nàng cũng không đủ bình tĩnh để suy nghĩ bất cứ chuyện gì có thể nguy hại cho bản thân. Nàng sợ cuống lên tới độ không chịu báo với cảnh sát. Đi hết con đường lên núi nàng mới chợt nhận ra đây là con đường tới nhà của Hân và Thoại Sơn. Tên Hân làm cho nàng liên tưởng tới chuyện vì oán giận mình đã tố cáo nên anh ta bắt cóc con mình để trả thù. Ý tưởng đó khiến cho nàng càng thêm sợ hãi.
- Bà tới đâu rồi?
Tiếng người lạ vang lên đầy hăm dọa.
- Tôi đã lên tới đỉnh...
- Bà biết Meadow Lane chứ gì?
- Dạ tôi biết...
- Bà quẹo vào Meadow Lane xong tìm ngôi nhà màu trắng có chiếc SUV đen đang đậu trước cửa. Tôi sẽ chờ bà... Bà nghe rõ chưa?
- Dạ tôi nghe ông rõ. Còn hai đứa con của tôi ở đâu?
- Chúng nó đang ở trong xe với tôi...
Điện thoại bị người lạ cắt đứt một cách đột ngột khiến cho Thi Phụng không kịp hỏi thêm tiếng nào. Khi nghe kẻ lạ nói tới tên đường Meadow Lane nàng quả quyết kẻ bắt cóc con mình chính là Hân vì nhà của Hân cũng nằm trên đường này. Tuy nhiên kẻ lạ lại bảo nàng quẹo trái thay vì quẹo phải. Đó là một khác biệt. Khác biệt thứ nhì là nhà của Hân màu xanh chứ không phải màu trắng. Quẹo trái ở ngã tư nàng lái xe chầm chậm trên đường. Tự dưng nàng ứa nước mắt. Quãng đường này nàng đã đi về hàng ngày khi còn làm việc cho Thoại Sơn. Nàng nhớ từng ngôi nhà. Nàng quen từng cái thùng thơ. Nàng biết các thân cây dọc theo hai bên đường. Trên quãng đường này nàng và Thoại Sơn từng nắm tay nhau đi trong những buổi trưa mát trời. Cũng chính trên con đường đầy bóng mát này nàng đã nói cho anh nghe về những ước mơ vụn vặt của minh. Kỹ niệm đẹp mà cũng vô vàn chua xót. Cuối cùng nàng dừng lại khi thấy chiếc xe SUV màu đen. Nàng ngạc nhiên vì chiếc xe lại đậu ngay trước cửa nhà của Thoại Sơn. Không lẽ Hân đã bắt cóc Thoại Sơn và luôn cả hai đứa con của mình. Thi Phụng lẩm bẩm. Có thể lắm... Có thể Hân muốn bắt luôn cả nàng nữa... Đậu xe lại nàng chậm chạp đi tới chiếc xe sơn đen. Nơi cửa kính có miếng giấy trắng. Thi Phụng đọc nhỏ.
- Cửa không khóa. Bà đi vào nhà. Hai đứa con của bà ở trong đó...
Hơi ngần ngừ rồi sau cùng nàng lẩm bẩm.
- Đi thời đi... Cùng lắm là mình chết chung với Thoại Sơn...
Năm phút để nàng đi hết con đường tráng xi măng dẫn vào cửa. Đúng như lời kẻ lạ nói. Cửa không có khóa. Nhà vắng tanh. Sự im lặng làm cho nàng sờ sợ và do dự không dám bước vào. Cuối cùng nàng cũng phải bước đi. Phòng làm việc của nàng vẫn y nguyên. Phòng ngủ của Thoại Sơn cũng không có gì thay đổi. Nhà bếp cũng vậy. Theo cầu thang nàng bước xuống phòng giải trí. Thảm mượt như nhung. Quầy rượu có chai sâm banh ướp nước đá. Đèn mờ mờ. Nhạc cất lên dìu dịu. Lời ca như tiếng thì thầm.

- Yêu nhau trong cuộc đời
Mơ duyên tình dài
Gắn bó đôi lời
Ta quen nhau một ngày
Thương nhau một đời
Giữ cho lâu dài...
Khi yêu nhau lần đầu
Duyên chưa đậm màu
Cũng đã say nhiều
Rồi thời gian quen biết
Tình ta tha thiết muôn phần...
Tiếng hát như tiếng lòng, xoáy sâu vào nỗi đau niềm nhớ khiến cho nước mắt của Thi Phụng ứa ra làm nhạt nhòa cảnh vật. Thoại Sơn hiện ra sau quầy rượu. Thi Phụng lịm người. Cũng nụ cười thân quen. Cũng ánh mắt đam mê. Củng mái tóc bềnh bồng. Cũng hơi hám thân quen. Cũng những gì nàng đã thấy trong mơ của mấy tháng xa nhau. Từng bước. Từng bước. Tình yêu đẩy họ lại gần nhau, gần nhau hơn cho tới khi mặt chạm mặt và tay trong tay.
- Tôi bắt cóc bà và con bà... Bà có chịu đi với tôi không?
Thi Phụng thì thầm.
- Ông không cần bắt cóc tôi cũng tình nguyện đi theo ông... mãi mãi...

29/5/2009
Chu Sa Lan
Theo https://isach.info/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lời tạ lỗi muộn màng

Lời tạ lỗi muộn màng Viết cho H., HQ Tr.Uý tại BTL/HQ bến Bạch Đằng ngày xưa. Nếu anh tình cờ đọc được thì xem như đây là một lời tạ lỗi m...