Thứ Hai, 29 tháng 5, 2023
Chuyện tình như ở trong mơ 1
CHƯƠNG 1
Thi Phụng ngồi im. Mắt của nàng dán chặt vào màn ảnh của máy
điện toán. Nhìn những con số nàng trầm ngâm nghĩ ngợi. Thật sự ra cũng không có
gì để suy nghĩ. Nàng bắt đầu gặp khó khăn về tài chánh. Sau khi trả hết bill
hàng tháng nàng còn đúng một trăm mười lăm đồng. Đó là tiền mua thức ăn và tiêu
xài lặt vặt của gia đình năm miệng ăn trong một tháng. Không đủ. Không đủ là
cái chắc. Cái tiêu chuẩn ăn quen nhịn không quen và ăn nửa bỏ nửa thời năm trăm
cũng thiếu huống hồ gì một trăm. Nhưng có cách nào để kiếm ra tiền trong thời buổi
củi quế gạo châu này. Nàng đã đi nhiều nơi để xin việc song chỉ nhận được một
câu trả lời: Sorry... No job. Mượn ai bây giờ? Bạn bè hay người quen nàng không
dám mở miệng vì mắc cỡ và nhất là biết người ta cũng không có tiền cho mượn. Mấy
cái thẻ nhựa nàng đã kéo không biết bao nhiêu lần và tiền nợ lên tới con số
chóng mặt. Mình phải làm gì? Câu hỏi không có trả lời bởi vì người đặt ra câu hỏi
cũng không biết phải làm gì để giải quyết tình trạng khó khăn này. Ngồi thừ ra
giây lát nàng lắc đầu thở dài như muốn quên đi hay không nghĩ tới. Đột nhiên một
ý tưởng lóe lên trong óc. Lục lọi trong hộc tủ chứa đầy giấy tờ hồi lâu nàng mới
tìm thấy cái business card của Hân. Bấm số điện thoại nàng nghe chuông reo hai
lần bên kia đầu dây rồi giọng nói của Hân vang lên.
- Tôi không giận mà tôi sùng ông… Như vậy là tôi khỏi làm đơn
xin việc phải không?
Con đường tráng nhựa chạy ngoằn ngoèo giữa khu rừng cây lá
xanh um. Mấy ngôi nhà hai tầng cất cheo leo trên lưng chừng núi. Có những ngôi
nhà nằm khuất dưới tàng cây cổ thụ rườm rà. Thỉnh thoảng có những tảng đá lớn
nhiều màu sặc sỡ trong rất lạ và đẹp nhô ra tận lề đường. Đây là con đường lên
núi, một khu vực nổi tiếng của vùng này vì có khí hậu mát mẻ, phong cảnh thơ mộng
và nhiều người giàu có cư ngụ. Thi Phụng lái xe khá chậm. Vận tốc cho phép 40
mà nàng chạy có 35 hoặc nhiều khi chỉ có 30 dặm một giờ. Dường như nàng cố tình
kéo dài thời gian để được thưởng thức phong cảnh hữu tình của núi rừng. Tuy ở
đây hai mươi mấy năm nhưng nàng lại ít có dịp thăm viếng vùng núi non này. Đời
sống của nàng quá nhiều bận rộn. Săn sóc hai đứa con còn nhỏ, ông chồng bịnh hoạn,
bà mẹ chồng bảy mươi, lại thêm làm việc 55 tiếng đồng hồ một tuần lễ đã khiến
nàng mỏi mệt và không có thời giờ cho bản thân của mình.
Hân bước ra phòng khách mà Thoại Sơn dường như không biết.
Cho tới khi Hân tằng hắng tiếng nhỏ anh mới giật mình cười. Nụ cười ngơ ngác. Cử
chỉ ngượng ngùng. Hân thấy hết song tảng lờ.
Thi Phụng mỉm cười. Dù nàng chỉ mỉm cười song cũng đủ cho Thoại
Sơn thấy được hàm răng trắng và đều đặn.
Nói xong Hân đặt ly rượu lên cái khay cho Thi Phụng bưng ra
phòng khách. Thêm hai người khách nữa tới. Đó là một đôi vợ chồng còn trẻ. Người
chồng tên Tấn và vợ tên Liên. Dường như họ học cùng lớp ở high school với Hân,
Thoại Sơn và Chu. Vì là bạn học thân thiết lâu ngày mới gặp nên họ trò chuyện,
cười đùa và trêu chọc với nhau. Cảm thấy mình bị lạc lõng Thi Phụng lặng lẽ cầm
ly rượu bước ra sân sau. Nắng tháng bảy chói chang. Gió thổi nhè nhẹ khiến cho
nàng cảm thấy dễ chịu. Ở trên đỉnh núi cao hơn mặt biển một ngàn bộ này nhiệt độ
cũng mát hơn dưới thung lũng mươi độ. Rừng cây xanh ngắt. Những mái nhà ẩn hiện
sau chòm cây xanh. Mấy ngôi nhà lớn nằm sát bờ vực. Từ lâu nàng vẫn mơ ước có
ngôi nhà trên đỉnh núi này. Không những phong cảnh đẹp đẽ, khí hậu mát mẻ mà sống
ở trên đỉnh núi này là chen chân vào cái xã hội trưởng giả của thành phố. Người
giàu sang, kẻ có tiền, có địa vị trong xã hội đều làm chủ các vùng đất đai xinh
tươi nhất. Lúc còn ở trung học và tới bây giờ nàng vẫn mơ được trúng số để có
nhiều tiền, để không phải làm việc, để giúp đỡ người này người nọ, để thực hiện
những mong muốn thầm kín của mình. Nàng vẫn mua vé số mỗi tuần, để sống với mơ
ước trước khi sổ số và thất vọng vì người may mắn không phải là mình.
Nói xong Thi Phụng bật lên tiếng cười ròn tan. Thoại Sơn cũng
cười vui vẻ. Nhờ thế mà họ trở nên thân mật hơn và nói chuyện với nhau dễ dàng
hơn.
Thấy Thoại Sơn cầm hai tách trà còn bốc khói nàng đưa tay ra
đỡ lấy. Bàn tay của hai người chạm nhau. Tuy cái đụng chạm nhẹ nhàng và ngắn ngủi
mà Thi Phụng cảm thấy tâm hồn có chút gì dao động nhẹ nhàng làm xao xuyến nỗi
khát khao yêu đương của mình tưởng chừng như ngủ yên từ lâu. Từ hồi chồng bị
tai nạn nàng không được nghe lời nói dịu dàng, cử chỉ âu yếm hoặc thái độ chia
xẻ. Bằng biến thành một kẻ thụ động, im lặng và bất hợp tác trên cả hai phương
diện tinh thần lẫn thể xác. Mang mặc cảm bị tàn phế anh để nàng quyết định mọi
việc lớn nhỏ trong ngoài; từ đi làm, dạy con học, đưa con đi chỗ này chỗ nọ. Có
thể nói nàng là một người chồng, cha, vợ và mẹ. Một mình nàng thủ luôn bốn vái
trò điều đó làm cho nàng mệt mỏi và nhất là không có thời giờ lo cho bản thân của
mình nữa.
- Tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết bà chị dâu gởi cho. Hỏi
thời bả nói bánh hạnh nhân. Mình là người Việt sinh ra và lớn lên ở đây có cái
tốt và cũng có cái không tốt. Mình có kiến thức rất mù mờ về quê hương của
mình. Địa dư, sử ký, văn hóa và tất cả mọi điều để cấu thành một người Việt
mình đều không có cơ hội để học và để biết. Ba tôi có nói với tôi một câu là:
Con đừng có sợ con không nói được tiếng Anh mà con nên lo âu là con sẽ không nói
được tiếng Việt. Cũng như con đừng có nghĩ con không thể hội nhập vào đời sống ở
đây mà con nên nghĩ là con sẽ không còn là người Việt.... Điều của ba tôi nói rất
đúng. Đó cũng là mối ưu tư của tôi. Nói thật...
- Tôi thích Phụng. Tôi mong được có một người bạn như Phụng...
Ngồi im giây lát Thi Phụng vặn công tắc lần nữa. Tiếng máy xe
nổ tuy không bình thường song đủ khiến cho nàng vui mừng và lẩm bẩm hai tiếng
Mô Phật. Vừa lùi xe ra khỏi nhà chứa xe nàng vừa suy nghĩ. Đêm qua lúc 11 giờ
Hân gọi điện thoại mời nàng tới nhà của anh ta ăn trưa. Dường như sợ nàng từ chối
nên Hân còn nói thêm là sẽ bàn chuyện làm ăn với nàng. Nếu ưng thuận làm một việc
cho anh ta nàng sẽ có một số tiền lớn. Hân không chịu nói rõ là công việc gì và
bao nhiêu tiền mặc dù nàng gạn hỏi nhiều lần. Nàng có cảm tưởng là việc mà anh
ta giao cho nàng làm lần này không giản dị và dễ dàng như lần trước. Theo exit
xe nhập vào xa lộ 27. Không nhằm giờ thiên hạ đi làm nên xe cộ thưa thớt. Thi
Phụng trở lại với những suy nghĩ của mình. Nàng biết mình cần tiền, cần nhiều
và cần gấp. Làm sao trong vòng một tuần lễ nàng phải có ít nhất ngàn đô la, để
trả nợ, để sửa xe, để mua thức ăn, quần áo, giày giép, sách vở cho hai đứa con
vì ngày tựu trường của chúng sắp tới. Tiền không tạo ra hạnh phúc. Thi Phụng mỉm
cười chua chát khi nghĩ tới câu nói này. Đồng ý tiền không tạo ra hạnh phúc
nhưng có thể làm mất đi hạnh phúc. Người nào nói ra câu này chắc không sống vào
thời mà nàng đang sống, không ở trong một xã hội mà nàng đang ở. Đó là một xã hội
của tiền, vì tiền. Do đó tuy không tạo ra hạnh phúc nhưng tiền có thể giết chết
hạnh phúc hoặc làm hao mòn và cuối cùng không còn hạnh phúc nữa. Chiếc Honda
già nua và cũ kỹ của nàng mệt mỏi bò lên con dốc cao và dài. Dường như nàng
nghe được tiếng thở hồng hộc của nó kèm theo câu nói: Mua xe mới đi bà nội… Bà
bắt tôi cày nhiều quá rồi. Nào đi làm. Nào chở con đi học. Nào đi chợ. Đi
shopping. Đi công viên. Đi nghỉ hè. Đi long nhong. Đi…đi…đi… Ngày nào cũng đi…
Hôm qua đi. Hôm nay đi. Ngày mai đi. Hãy cho tôi hưu đi bà nội… Thi Phụng thở
dài. Nàng biết mình cần chiếc xe mới. Không phải chiếc Mercerdes mới cáo cạnh
như của Hân. Nhiều lần nàng ước ao được ngồi lên chiếc xe đắt tiền đó. Điều khốn
khổ cho nàng là mơ ước song không bao giờ có được cái mà mình ước mơ. Thấy bảng
chỉ đường viết Signal Mountain Bld 1 mile nàng đổi sang lane trong cùng rồi sau
đó theo exit đi vào con đường đông đúc xe cộ và cơ sở thương mại để đi lên nhà
của Hân. Không khí man mát hơi nước. Sau những cơn mưa cây cỏ hoa lá trở nên
xanh và tươi tắn. Hân sẽ giao cho mình làm việc gì? Câu hỏi cứ lởn vởn trong óc
của Thi Phụng từ lúc nàng nói chuyện với Hân ngày hôm qua và cho tới khi nàng đậu
xe trước cửa nhà của anh ta. Cánh cửa mở ra trước khi Thi Phụng bấm chuông chứng
tỏ là Hân đã thấy nàng và nôn nóng gặp lại nàng.
Hân hỏi một câu lạc đề và câu hỏi của anh làm cho Phụng nhớ tới
câu chuyện mà ba nàng đã kể cho nàng nghe. Câu chuyện như thế này. Một ông phú
hộ chỉ có độc đứa con gái xinh đẹp và hiền hậu. Tuổi già rồi nên ông ta lo tìm
rể khôn ngoan để cai quản cái gia tài đồ sộ của mình. Thế là ông ta rao truyền
tin chọn rể cho con gái của mình. Bất cứ trai tráng trong làng và các vùng lân
cận, ai qua được cuộc trắc nghiệm thời ông ta sẽ chọn người đó làm rể. Thế là
trai tráng đua nhau tới gặp ông ta để thử thách. Gặp người nào ông ta cũng hỏi
một câu: Anh sẽ làm gì nếu anh có một triệu đồng?. Mọi người đều trả lời câu hỏi
giản dị đó. Có người ba hoa chích chè nói nếu có một triệu đồng họ sẽ đem tiền
ra làm ăn buôn bán để làm giàu hơn. Có anh khoác lác nói nếu có trong tay một
triệu đồng anh ta sẽ biến một triệu đồng thành ra hai ba triệu đồng. Có người
nói hưu nói vượn, lập chương trình, kế hoạch này nọ mong được lọt vào mắt của
ông phú hộ. Tuy nhiên ông ta lại tỏ ra thất vọng trước những câu trả lời của mọi
người. Cuối cùng có một anh kia tới xin gặp để thử thách. Ông phú hộ cũng hỏi một
câu tương tự và anh kia mới trả lời: Tiền có rơi ra đâu mà lượm… Ông phú hộ mừng
rỡ la lớn: Thằng này mới xứng đáng làm rể tao…
- Hai mươi lăm ngàn tiền mặt anh đưa trước cho Phụng, còn đây
là cái chi phiếu một trăm ngàn. Phụng tha hồ ăn tiêu mua xắm. Sau khi Thoại Sơn
biến mất anh sẽ viết cho Phụng một cái chi phiếu một trăm hai mươi lăm ngàn.
Làm cho Thoại Sơn chết là Phụng sẽ có hai trăm năm chục ngàn...
Thi Phụng cố tình không nói ra lý do để gây thêm sự nôn nóng
của Thoại Sơn. Xuyên qua lần gặp gỡ đầu tiên nàng biết Thoại Sơn thích mình do
đó nàng càng làm cao để khiến cho anh ta sốt ruột hơn và cố tìm đủ mọi cách để
được gặp nàng. Hân đã nói cho nàng biết Thoại Sơn nài nỉ xin số điện thoại của
nàng nhưng Hân viện cớ phải hỏi ý của nàng trước.
Nói xong câu đó nàng ngước nhìn và hơi ngạc nhiên vì thái độ
bình thản của Hân. Dường như anh đã đoán trước được ý tưởng của nàng.
Chiếc xe Honda vừa quẹo vào driveway bỗng dưng bốc khói mù mịt
khiến cho Thi Phụng cuống cuồng. Không kịp tắt máy xe nàng vội mở cửa bước ra đứng
nhìn rồi lắc đầu ngao ngán. Nàng nghĩ tới Hân, tới cọc tiền mặt và cái check
đang nằm trong bóp của mình rồi buồn bã thở dài. Nàng không có chọn lựa nào hơn
là cộng tác với Hân dù biết chuyện đó có thể dẫn tới hậu quả tai hại. Điều khiến
cho nàng buồn nhất chính là lý do tiền. Cái nguyên động lực đó từ lâu rồi nàng
cố tránh mà rốt cuộc cũng chính nó đã xô đẩy nàng phải làm điều tệ hại nhất.
- Không có làm gì hết… Mà có làm gì tôi cũng dẹp để mời Phụng
đi ăn tối…
- Dạ hai đứa nhỏ không ai coi chừng… Phụng còn phải đi tìm việc
làm...
Thoại Sơn quay nhìn người bên cạnh. Vì Thi Phụng cúi xuống
nên anh chỉ thấy được một phần khuôn mặt. Làn da trắng hồng với những cộng lông
măng xinh xắn. Chiếc mũi cao và hơi gãy một chút. Một chút thôi để làm cho thêm
xinh xắn bởi vì gãy nhiều quá mất đẹp. Cái miệng hơi mím lại ẩn ước nụ cười.
Đôi môi hồng tự nhiên không son phấn. Điều mà anh thấy mà không nói ra là Phụng
ăn mặc giản dị và không theo thời trang lắm. Chắc tại nàng không có tiền. Nhưng
tự nàng tỏa ra một thứ sang cả và cao quý khác thường.
- Dĩ nhiên là tôi làm được. Nhưng lần này tôi muốn thử cái gì
mới mẻ hơn. Tôi muốn chuyển hướng vì viết hoài một thứ độc giả sẽ nhàm chán…
- Dù quen Phụng không lâu nhưng bằng cảm nhận tôi biết Phụng
là một người tốt, có nhiều cá tính đặc biệt và.... Tôi không phủ nhận là tôi
thích Phụng. Không một người đàn ông nào lại không thích một người đàn bà như
Phụng. Phụng thông minh, dịu dàng, tế nhị, hiền hậu và dễ thương…
Cười cười Thi Phụng ngồi vào chiếc ghế còn thơm mùi da thuộc.
Trên mặt bàn rộng nơi góc bên phải là cái desktop với đầy đủ phụ tùng. Ngay trước
mặt nàng là cái laptop hiệu Apple. Đứng sau lưng cái ghế Thoại Sơn ngửi được
mùi nước hoa thoang thoảng toát ra từ làn tóc huyền óng ả của Phụng. Mùi nước
hoa quyện với mùi hương da thịt làm thành một mùi hương kỳ diệu khiến cho anh cảm
thấy ngất ngây say. Chưa bao giờ anh ngửi được thứ mùi hương dịu dàng mà đằm thắm
và lưu lại trong ký ức của anh lâu như vậy.
Phụng cười. Ánh mắt của nàng long lanh khi nghe Thoại Sơn
thay đổi cách xưng hô. Đây là lần đầu tiên Thoại Sơn xưng anh với nàng. Điều đó
tỏ cho nàng biết rằng tình cảm của Thoại Sơn đã rẽ sang một lối khác.
- Đẹp nhưng xô bồ, ồn ào và hổn tạp...
- Biết chứ... Anh đã học qua một khóa về hàng hải... Rồi anh
sẽ chỉ cho Phụng... Cũng không khó đâu...
Thoại Sơn bật cười vì lời nói đùa của Thi Phụng. Nhìn chiếc đồng
hồ trước mặt của mình anh gật đầu nói.
Bỏ vài cục đá vào cái ly nhựa xong Sơn rót nước lạnh vào rồi
đưa cho Phụng. Hai bàn tay chạm nhẹ nhau. Tự dưng Thi Phụng có cảm giác như bị
một luồng điện truyền sang tay rồi chạy rần rật trong thân thể của mình. Cảm
giác bị shock xuất hiện đột ngột và tan biến thật nhanh nhưng đủ để cho nàng biết
là mình bị rung động. Bốn năm nay, đây là lần đầu tiên nàng có sự va chạm với một
người đàn ông xa lạ ngoài chồng của mình. Tuy sự va chạm rất tầm thường và
không kéo dài lâu nhưng lại gây nên một cảm giác làm bàng hoàng tâm hồn. Như để
giấu kín cảm nghĩ cũng như che đậy điều gì đó nàng vội đứng dậy.
- Anh Sơn sao vậy. Anh bị ngộp hả…?
- Mình đi vào bờ. Sắp mưa rồi… Phụng vào mở máy tàu và radio
nghe tin thời tiết còn anh lo cuốn buồm lại…
Qua màn nước mưa Thi Phụng thấy lờ mờ Thoại Sơn đang ngụp lặn
trong nước. Chiếc phao được nàng ném đi với tất cả sức mạnh. Đưa tay vuốt nước
mưa chảy ròng ròng trên mặt nàng thấy Thoại Sơn đang nổi trên mặt nước. Tuy nhờ
có cái phao cấp cứu nên tạm thời anh không bị nguy hiểm nhưng nếu không được vớt
lên tàu anh có thể bị sóng gió nhận chìm. Ý tưởng nếu Thoại Sơn bị chết chìm thời
đó chính là dịp may cho nàng. Hân với tiền. Con số 250 ngàn đô la nhảy múa
trong trí não của Thi Phụng. Tuy nhiên nàng không đành lòng khi chứng kiến cảnh
Thoại Sơn đang hụp lặn trong nước. Thi Phụng… cứu anh… Thi Phụng… văng vẳng
trong đầu khiến cho nàng đứng yên không biết làm gì. Đột nhiên có tia chớp lòe
sáng rồi sau đó là tiếng nổ thật lớn. Nàng choàng tỉnh. Trong ánh chớp vừa lóe
lên nàng như thấy được ánh mắt van xin của Thoại Sơn. Ánh mắt đó nói lên một điều
gì và như đánh động vào lương tâm của nàng. Bằng hành động của vô thức nàng chụp
lấy sợi dây cột tàu ném xuống nước.
- Tôi biết Phụng là một người tốt. Đừng nói chi anh là người
quen biết, ngay cả người xa lạ, nếu bị rớt xuống nước nó cũng cứu nữa. Còn chuyện
cám ơn tôi nghĩ anh chẳng nên để tâm tới làm gì cho mệt. Anh đã giúp nó nhiều rồi.
Anh giúp nó có việc làm mà nó thích và lương hậu thời anh giúp nó nhiều lắm.
Chính nó phải cám ơn anh…
Thi Phụng cảm thấy như có bàn tay vô hình bóp trái tim của
mình lại khi nghe năm tiếng chuyện của hai đứa mình. Nàng hiểu Hân cố tình gán
ghép nàng vào chuyện giết Thoại Sơn để buộc nàng thực hành mưu định của anh ta.
Dù sao nàng đã lỡ nhận lời và nhận tiền rồi. Vô hình chung nàng trở thành đồng
lõa của Hân. Đối với luật phàp thời kẻ chủ mưu và đồng lõa đều có tội.
- Phụng thông minh lắm… Anh phục Phụng… Từ bây giờ anh để Phụng
tự do hành động miễn làm cho Thoại Sơn chết…
Thi Phụng cười thánh thót khi nghe câu nói nửa đùa nửa thật của
Thoại Sơn. Đưa cái laptop lên cao nàng vui vẻ lên tiếng.
Thi Phụng bước nhanh ra cửa. Thoại Sơn đứng nhìn theo. Vóc
thân mảnh mai. Mái tóc huyền buông lơi trên vai áo sơ mi màu trắng. Cái mông
tròn trịa ẩn hiện mập mờ sau làn vải mỏng của cái skirt sặc sỡ. Tự dưng Thoại
Sơn ước ao được hôn lên đôi môi chín nhừ ân ái, hít thở lấy mùi hương quyến rũ
của nàng. Đâu đây, trong căn nhà trơ trọi mình anh, trong không khí hay trong
tâm tưởng, mùi Chanel 5 còn lẩn khuất và tản mác. Nụ cười dụ hoặc. Ánh mắt đen
long lanh màu tình tự. Đôi môi he hé mở như đợi như chờ.
- Dạ Phụng biết 10 giờ rồi. Phụng sửa soạn xong sẽ gặp anh…
- Một tấm rồi. Anh đứng yên để Phụng lại gần hơn chụp cho
rõ...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Những Chuyến Xe Lửa Trong kho tàng văn học hay âm nhạc, đa số các kiệt tác để đời thường thiên về bi kịch, thảm sầu, mất mát… có thế...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét