Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2024
Người đẹp trong khách sạn
Chương I
Thí sinh các nước khuân lỉnh kỉnh những va-li đựng bát đĩa, cốc
chén đồ nghề đến phòng thi, riêng Nguyệt chỉ xách nhẹ tênh một túi ni lông đựng
bông cẩm chướng, một chai rượu Lúa Mới, một chùm lá trắc bách diệp và con dao vạn
năng.
Có những chiều Pôn tha thẩn bên Hồ Tây. Cái hồ nước tuyệt vời
nằm giữa thủ đô Hà Nội này, với Pôn, thân quen tới mức anh đã thuộc từng gốc
cây, từng ngôi chùa cổ, từng con đường làng dẫn tới mép hồ. Không biết bao
nhiêu lần chiếc máy ảnh Minolta của anh đã ghi lại những khoảnh khắc kỳ thú, những
hình ảnh độc đáo của cảnh vật và con người ở đây: Một dáng thiếu nữ bên hàng liễu,
đàn sâm cầm bay sà trên mặt hồ, ánh hoàng hôn cháy đỏ và sương la đà như khói
toả… Tất thảy những cái đó, càng gợi cho anh nỗi nhớ Nguyệt, tựa hồ như chúng
chỉ là một cái nền, một không gian gợi mở để chờ đón nhân vật của anh xuất hiện,
giống như trong bức tranh Mùa Thu Vàng của Lêvitan, chỉ có thiên nhiên Nga
thôi, chưa đủ, nhà danh hoạ dường như vẫn giành quyền cho mỗi người xem hãy tự
mường tượng lấy một bóng hình.
Nguyệt bặm môi nhìn Pôn như một cô bé đang hờn dỗi. Ánh mắt ấy,
trong khoảng khắc làm tim Pôn như đứng lại. Nếu không có ông chủ quán, nếu anh
uống thêm một li nữa, có lẽ anh đã ôm choàng lấy Nguyệt.
Trong khi nói, mắt Mỹ Lệ đã phát hiện ra những bức ảnh Nguyệt
đặt ở phía gối, cạnh nơi Pôn nằm.
- Lẽ ra tôi không muốn tranh cãi, không muốn làm mất thời giờ
của hàng trăm người ngồi đây. Nhưng vì cái cuộc thanh tra ngược này nó đê tiện
và bỉ ổi quá, chân lý và phi lý bị đảo lộn, bởi thế tôi phải nói vài lời. - Vào
những phút chót của cuộc họp, không thể nhẫn nhục nổi, Nguyệt buộc phải lên tiếng.
Cả hội trường chú mục về phía chị. Những kẻ vừa hả hê công kích và kết tội chị
cố tình la ó để làm mất tinh thần, buộc chị phải câm bặt, nhưng số đông thì chờ
đợi và có biểu lộ những ánh mắt khích lệ.
- Vậy là anh cũng chưa hiểu em. Cho đến bây giờ thì em hiểu rằng em hầu như bị cô đơn trong cõi đời này. Không sao cả. Anh cứ đi tìm kiếm cái sự thật vì nó anh đang bị giày vò tới mức có thể nói với em những lời tàn nhẫn vừa qua. Em không muốn bào chữa gì cho mình cả. Có những thứ chân lý thuộc về kẻ mạnh, thuộc về sự đê tiện và ác độc. Nhưng đó chỉ là một thứ nguỵ chân lý, và nó chỉ tồn tại nhất thời. Cũng như cuộc đấu tranh mà em đang đương đầu. Chân lý đang thuộc về kẻ mạnh. Lẽ ra có anh giúp sức cùng thì em đỡ vất vả cực nhọc biết bao nhiêu. Buồn thay người ta đã lôi kéo được cả anh về phía họ.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Tưởng chừng như
Tưởng chừng như (Nói với Gaston, 15.Dec.2013-15.Dec.2020) Đập cổ kính ra tìm lấy bóng Xếp tàn y lại để dành hơi (Khóc Bằng Phi, Vua Tự Đứ...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Thiên nhiên trong thơ Nguyễn Trãi 1. Trong lịch sử văn học Việt Nam, cảm thức thiên nhiên của các thi nhân không phải là hiếm. Nhưng t...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét