Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

Về lại bến sông quê

Về lại bến sông quê

Cầm chắc vô lăng, tôi cho xe tăng tốc xuôi con đèo Ngoạn Mục. Gió chiều mát rượi thổi qua sườn dốc, lay động nhẹ nhàng từng cành cây kẽ lá. Những tia nắng vàng yếu ớt còn sót lại uốn éo vắt qua lưng đèo. Đường đèo tĩnh lặng, chỉ có dòng ô tô hối hả ngược xuôi... Cảnh vật thật lãng mạn, yên bình, nhưng lòng tôi đang dậy sóng. Tôi chú ý tập trung lái xe, chủ yếu sao cho xe chạy nhanh mà vẫn giữ được an toàn. Tôi tự nhủ với mình: An tâm, sẽ tìm thấy cô ấy, nhất định cô ấy sẽ không sao, cô ấy sẽ không rời xa mình... Cô ấy là người hiểu chuyện, có lẽ có việc gì quan trọng ở quê, cô ấy trở lại bến sông quê, nhất định... Trong đầu tôi nảy ra hàng loạt ý nghĩ nhưng tôi cố gạt đi để tập trung lái xe, đầu óc tôi căng thẳng... Máy điều hòa trong ô tô phả ra mát rượi, nhưng tôi cảm thấy thật bức bối, khó chịu. Cà vạt chặt cổ tôi, tôi đưa tay kéo lỏng ra, chuệch choạc, tôi không còn chú ý tới hình thức của mình. Tôi cầu mong không có chuyện gì xảy  ra với cô ấy và sớm tìm gặp lại.
Tôi tự trách mình là một người vô trách nhiệm, trên danh nghĩa tôi là người yêu của cô ấy mà tôi không biết gì về cô ấy. Tôi không biết cô ấy buồn vui như thế nào trong cuộc sống. Cô ấy thích ăn gì uống gì, sở thích ra sao? Cô ấy có khó khăn gì, uẩn khúc gì, có đau ốm gì không?... Sống bên nhau dưới một mái nhà gần hai năm qua, nhưng phòng ai nấy ở. Tôi hầu như không quan tâm gì về cô ấy. Ngược lại, cô ấy quan tâm tôi, chăm sóc tôi, lặng lẽ dõi theo cuộc sống của tôi. Không những tốt với tôi, mà cô còn đối xử tốt với bạn bè và mọi người xung quanh mình. Ở công ty của tôi ai cũng yêu quý cô. Còn tôi thì ngược lại, tôi đối xử với cô ấy như với người giúp việc, không hơn không kém. Và trong lòng tôi gần đây có suy nghĩ khác. Tôi nhận ra mình là người cố chấp, gia trưởng, độc đoán luôn cho mình đúng. Trong công việc kinh doanh, quyết định của tôi hầu hết mang lại hiệu quả cao, nhưng trong tình cảm tôi không sáng suốt, tôi đã vô tình "bước lơ đãng", để vuột mất "một tâm hồn tôi đợi đã từ lâu". Bằng hai bàn tay trắng, tôi đã tự mình gầy dựng được sự nghiệp. Không! Tôi không thể để mất khỏi tầm tay một nửa quan trọng của đời mình...
Một buổi chiều đẹp trời nhiều hoa nắng, tôi đang tập trung kiểm tra đống sổ sách của các phòng chuyển lên sau khi đã đóng thùng một lô hàng mới chuẩn bị xuất kho. Anh bảo vệ vào báo cáo:
- Thưa anh! Có khách xin gặp anh.
- Mời vào. - Tôi đáp lạnh lùng.
Một cô gái xinh đẹp nhưng ăn mặc chân quê ngại ngùng bước vào phòng. Cô lúng túng cất lời chào. Tôi mời cô gái ngồi ở ghế sô pha. 
- Cô gặp tôi có việc gì? - Tôi hỏi.
- Em nộp hồ sơ xin việc làm. - Cô gái trả lời và e ngại đưa bộ hồ sơ cho tôi.
Tôi xem nhanh qua lý lịch và các văn bằng chứng chỉ. Cô bé tốt nghiệp đại học khoa kế toán tài chính loại ưu. Gấp lại các giấy tờ, tôi nói chậm rãi như thách thức: 
- Công việc khá vất vả, cô làm được không? 
- Lao động để kiếm sống em không ngại... Rất mong được giám đốc nhận em vào làm việc. Em cám ơn!
- Khoan đã. Cô chưa biết tôi nhận cô vào công ty làm công việc gì mà đã vội cảm ơn à? - Tôi vừa hỏi vừa quan sát sự ngạc nhiên biểu hiện trên khuôn mặt thánh thiện của cô gái.
-  Nếu em được vào làm việc, anh phân công em về bộ phận nào của công ty em cũng sẽ cố gắng, em đã chuẩn bị tinh thần rồi.
- Cô… có thể làm người yêu của tôi không, tất nhiên là trên danh nghĩa thôi! Tôi sẽ không mạo phạm đến cô đâu. Tôi sẽ trả lương cho cô và phân bổ cô vào một khu dây chuyền sản xuất với cương vị “trưởng chuyền”... Cô sẽ có hai khoản lương, ý cô thế nào? Cô không cần trả lời tôi vội, cô có thể suy nghĩ hoặc từ chối...
Tôi đứng lên định đi ra khỏi phòng khách, giọng cô gái nói với theo:
- Anh ơi, em… đồng ý.
- Được! Hôm nay là thứ năm, đầu tuần tới cô đến chúng ta làm hợp đồng...
Cô gái ngập ngừng bước ra khỏi văn phòng. Tôi không quan tâm đến tâm trạng của cô ấy. Tôi đã chọn cho mình con cừu non xinh đẹp, cô ta sẽ là món quà tự tôi tặng cho mình để che mắt mọi người và bè bạn trong giới kinh doanh của tôi. Rằng tôi là người hoàn hảo và hạnh phúc mỹ mãn...
Chỉ có tôi và cô gái tên Giang hiểu được sự tình và mối quan hệ giữa chúng tôi theo thỏa thuận. Trước mặt mọi người trong công ty và bạn bè thân hữu, thì tôi và Giang là một cặp đôi hoàn hảo. Nhưng khi chỉ có hai, quan hệ của chúng tôi là giám đốc và công nhân. Giang giữ thái độ rất đúng mực của một nhân viên. Giang biết thân phận của mình. Giang làm việc rất chăm chỉ, nhiệt tình hỗ trợ đồng nghiệp trong công việc. Hết giờ làm mỗi chiều, Giang tranh thủ ghé qua nhà riêng của tôi để dọn dẹp, giặt giũ và chuẩn bị cơm nước cho tôi. Xong việc đã đến tám giờ tối, Giang chào tôi và vội vã về phòng trọ của mình. Ngày lại ngày Giang cần mẫn làm việc như một cỗ máy, nhưng rất vui vẻ. Nhất là đến lượt được nhận lương, tôi nhận ra được sự phấn khởi ở cô ấy. Nhiều tháng qua đi, Giang cũng thu nhập được kha khá, theo dự tính của tôi. Nhưng tiền lương Giang nhận được không biết dùng vào việc gì, mà chẳng thấy cô ấy sắm sửa gì cho mình cả. Tôi hơi thắc mắc về điều này. Có lần tôi định hỏi Giang, nhưng lại thôi. Tôi cũng không muốn tìm hiểu sâu vào đời tư của người khác. Tôi thấy Giang vất vả vì vừa làm việc ở công ty, vừa phải lo công việc nhà cho tôi, không hiểu em ăn uống nghỉ ngơi thế nào, nên tôi yêu cầu em dọn về ở trong ngôi nhà của tôi… Những buổi tiệc tùng với bạn bè quan trọng, tôi đưa Giang đi cùng. Tôi nhận ra được sự bất đắc dĩ ở cô khi đi bên cạnh tôi, hoặc khi tôi tỏ ra thân thiện tình cảm mối quan hệ của hai chúng tôi trước mặt bạn bè. Giang luôn giữ thái độ lễ phép với tôi và bạn bè của tôi, vì so tuổi đời Giang kém tôi hơn mười tuổi. Những buổi được gọi là hẹn hò như thế, Giang ăn mặc gọn gàng trông rất xinh đẹp. Bạn bè nhìn vào ai cũng ngưỡng mộ tôi... Ngày ngày Giang sống trầm lặng và làm việc bên cạnh tôi như một cái bóng. Giang chăm sóc tôi chu đáo như một đứa em gái ngoan hiền lo lắng cho anh trai. Có lẽ trong thâm tâm nàng nghĩ mình là một người làm thuê, nên phải hoàn thành tốt công việc. Có bàn tay nội trợ của Giang, ngôi nhà bề bộn của tôi trở nên ấm cúng và ngăn nắp. Có bàn tay người con gái chăm sóc, tôi thêm phần đạo mạo của một nhà doanh nghiệp trẻ. Tôi bỗng cảm nhận được không khí của gia đình hạnh phúc… Từ trong sâu thẳm tâm hồn tôi thấy vui hơn, tâm trạng thoải mái hơn, tính tình cởi mở hơn, cuộc đời trở nên tươi đẹp. Có những buổi tối rỗi rãi, tôi đánh xe chở cô nàng đi dạo. Mục đích của tôi là ra ngoài hít thở không khí trong lành để suy nghĩ kế hoạch cho một dự án mới. Còn Giang thì vô tư hỏi tôi đủ điều về các di tích, các thắng cảnh... cho đến các kế hoạch kinh doanh. Có đôi lúc Giang quên mình là công nhân của tôi, nàng vui vẻ trao đổi với tôi như với một người em hay một đồng nghiệp. Tôi nhận ra Giang là người rất hiểu biết, có nhiều sáng kiến, sống chan hòa và là người làm việc có trách nhiệm...
Đầu óc đặc quánh những con số và các dự án kinh doanh, tâm hồn khô cứng của tôi bỗng lóe lên một ý nghĩ mới. Hình ảnh cần mẫn của Giang, khuôn mặt xinh đẹp của cô đêm đêm hiện về chiếm lĩnh trong tâm thức của tôi. Nhiều đêm tôi trằn trọc không sao ngủ được. Tôi muốn gặp em, tôi muốn được ở bên em, được ôm em vào lòng… Tôi đã yêu em sao? Nhưng không, tôi không thể hành động như vậy được. Tôi phải tỏ ra mình là người đàn ông chân chính, chính tôi đã lạnh lùng thỏa thuận với em mà. Hơn nữa, vốn dĩ từ trước đến giờ tôi không thích con gái. Từ trong sâu thẳm đáy lòng mình chỉ có bản thân tôi biết vì sao một người đàn ông có ngoại hình lịch lãm, thành đạt như tôi lại không có người yêu, mặc dù có rất nhiều cô gái theo đuổi tôi.  Tôi đã thất bại từ mối tình đầu. Tôi đã bị người yêu đầu đời phản bội, bị coi thường vì tôi là kẻ nghèo trắng tay, không có sự nghiệp… Nàng đã vui cười trên sự đau khổ của tôi để bước lên xe hoa của một đại gia, nàng không quên ném vào mặt tôi những lời khinh bỉ nghiệt ngã. Trái tim tôi tan nát, kể từ đó tôi vùi đầu vào lao động và học hành. Tôi đã tự mình dành lấy những thành tựu cao quý nhất trong con đường học vấn và tôi đã trở thành nhà kinh doanh thành đạt. Cũng từ đấy đến nay trong tim tôi không có chỗ cho những cô gái xinh đẹp xung quanh mình…
Di động của tôi reo lên, tôi thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, nhìn thấy số lạ tôi tắt máy. Nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ tối, tôi gọi với xuống lầu:
- Giang ơi! Làm hộ anh ly nước cam.
- Dạ anh! Đợi em tí. - Giang trả lời tôi ngọt ngào.
Giang mang ly nước lên đặt ở bàn máy tính và quay sang trải giường cho tôi rồi lặng lẽ đi xuống. Giang không quan tâm tôi đang nghĩ gì. Em không để ý đến tôi, em giữ đúng khoảng cách “chủ tớ” làm tôi càng nể phục em nhiều hơn. Tôi nghĩ đến gương mặt rạng rỡ của em ban chiều vui cười cùng một người bạn trai trong công ty mà tôi vô tình nhìn thấy làm lòng tôi ghen tỵ. Tôi ghen sao? Nhưng tôi không biết mở lời với Giang như thế nào. Tính kiêu ngạo của tôi không cho phép tôi hạ mình trước những người con gái. Nhưng Giang cũng không giống các cô gái khác, Giang không để mắt đến tôi. Tâm can tôi rối bời trong mối quan hệ không rõ ràng, lòng bức bối…
Ngày lại ngày trôi qua, tôi tìm cơ hội để bày tỏ tình cảm của mình nhưng chưa có dịp. Tôi vẫn cố tỏ ra lạnh lùng vô cảm với Giang, nhưng tim tôi nhức nhối. Giá mà tôi nói được tiếng “yêu em”, giá mà tôi được che chở chăm sóc cho em, được ôm em vào lòng… Một buổi chiều tôi đang vùi đầu vào đống sổ sách thì Giang bước vào phòng giám đốc, ngập ngừng nói:
- Anh ơi, cho em… xin ứng tiền lương của tháng sau… được không anh?
- Em buồn cười nhỉ, tiêu xài vào việc gì mà mới lãnh lương xong lại xin ứng lương tiếp vậy? - Tôi gắt gỏng.
Giang lặng lẽ chào tôi và bước nhanh ra cửa. Chiều tối hôm ấy tôi tiếp khách hàng nên không về nhà ngay sau khi hết giờ làm việc. Khoảng tám giờ tối, tôi thấy điện thoại mình có tin nhắn. Mở ra xem thì đó là tin nhắn của Giang chỉ vẻn vẹn “Xin phép anh, em về quê có việc gấp. Xong việc em trở lại. Anh cho phép nhé, anh giữ gìn sức khỏe…”. Tôi vẫn bình thản, xong cuộc vui trở về nhà tôi mở điện thoại gọi hỏi em việc gì đã xảy ra. Điện thoại em reo vang ở ngăn tủ phòng khách. Hình như em cố tình để lại điện thoại, vì chiếc điện thoại ấy là một trong những thứ tôi mua cho em. Tôi tân trang những vật ngoài thân cho em để chứng tỏ đẳng cấp của chúng tôi. Có lẽ em biết nó không thuộc về em, nên trước khi đi em gởi trả lại tôi. Thế là tôi không còn cách nào liên lạc được với em. Vì từ trước tới giờ tôi không quan tâm đến em. Tôi không biết bạn bè em có những ai, quê quán em ở đâu, cha mẹ em là người thế nào? Tôi thấy buồn khi em không còn ở bên tôi. Lòng bỗng dưng trống vắng lạ thường.
Căn nhà giờ đây như rộng hơn, một nỗi buồn man mác trỗi dậy trong lòng. Tôi thao thức cả đêm không ngủ được. Tôi hốt hoảng vào phòng em xem còn lại đồ dùng cá nhân không? Không phải tôi sợ em mang đi những thứ của tôi, mà tôi sợ em không trở lại. Căn phòng em ở rất ngăn nắp, quần áo mặc thường ngày em đã đem đi, chỉ còn lại quần áo đẹp mà tôi mua cho em thì vẫn treo ngay ngắn trong ngăn tủ. Tôi ngồi lặng trên chiếc giường nhỏ của em như cố tìm chút kỷ niệm còn sót lại. Đưa tay vuốt chiếc gối mỏng còn vương hơi ấm của em, tay tôi gạt trúng chú gấu bông nhỏ cũ kỹ được đặt trên góc chiếc gối. Tôi với tay cầm con gấu bông lên xem. Có thể đây là kỷ vật quan trọng nên em trân trọng mang theo bên mình, mặc dù nó đã cũ theo thời gian. Bỗng tôi nhìn thấy một mảnh giấy cũ được xếp trong vòng tay chú gấu rơi ra. Đó là bức tranh nhỏ vẽ bằng bút chì than của một họa sĩ không chuyên. Bức tranh quê có con đò, bến nước, dòng sông… nhưng không theo một cấu tứ của hội họa. Bức tranh cũng cũ kỹ theo thời gian có kèm theo dòng địa chỉ… Tôi đã biết em đang về nơi đâu. Lần theo dòng địa chỉ này, chiều hôm sau tôi vội vã lái ô tô đi tìm em.
Trong ngôi nhà nhỏ, người mẹ đang nằm trên gường bệnh, bà cố gượng đau để ngồi lên hỏi thăm tôi. Tôi bối rối tự giới thiệu về bản thân mình: Tôi là người yêu của Giang. Họ hàng và người làng xúm xít thăm hỏi quan tâm chăm sóc bà. Mọi người cũng vui mừng chào đón tôi như người thân về lại. Tôi cảm thấy lòng ấm áp lạ thường sau bao năm xa cách không khí chân tình, mộc mạc của làng quê. Tôi lại là tôi - chàng trai chân chất của làng quê năm nào. Tôi nhanh chóng trở thành thành viên chính thức của gia đình. Giang cũng vui mừng vì tôi đã tìm về nhà em… Cởi bỏ áo com lê,  tôi cùng Giang cắm hoa, đơm hoa quả lên bàn thờ của người anh trai cũng trạc tuổi tôi. Qua lời kể của Giang, tôi được biết: Anh là con trai ruột của mẹ đã hy sinh trên chiến trường K năm 1987. Giờ đây tôi mới hiểu Giang làm việc bằng mọi cách là để kiếm tiền chữa bệnh hiểm nghèo cho mẹ, người đã có công nuôi dưỡng Giang trưởng thành sau khi cha mẹ sinh ra Giang đã mất trong một trận thiên tai. Tôi có cơ hội dùng tiền của mình vào việc chính đáng. Tôi lái xe đưa mẹ ra bệnh viện tỉnh để điều trị bệnh thận mà bà đã mang trong mình nhiều năm. Nhập viện, mẹ được các y tá, bác sĩ tận tình chăm sóc. Tôi cùng Giang ngày đêm túc trực bên giường bệnh của mẹ. Tôi cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc thật sự  khi ở bên Giang. Tôi không thể sống thiếu  Giang… Mắt mẹ ánh lên niềm vui tuổi già vì thấy tôi hiếu thảo và yêu thương con gái của bà. Bệnh của mẹ có phần thuyên giảm… Và tôi có cơ hội bày tỏ tình cảm của mình dành cho Giang bên bến sông quê…
 KIM CHUNG
,

1 nhận xét:

Chưa qua giông bão đã là ngày xưa

Chưa qua giông bão đã là ngày xưa! Nặng lòng một chuyến ra đi/ Nửa vì bệnh sĩ, nửa vì áo cơm/ Ồn ào mà vẫn cô đơn/ Sang Tây chẳng thấy vui...