Những người hát trên đồi
1. Xuân về, đồi núi trải dài trong màu cỏ non
êm mượt. Những tia nắng dịu dàng lang thang khắp những bờ suối mát lành và những
triền đồi bazan đất đỏ. Thênh thang cái nắng, cái gió đại ngàn hòa lẫn trong những
khúc hoan ca vui mùa xuân mới. Đó là nhịp đập mùa xuân đang lẫn vào tiếng cồng
chiêng bập bùng, vào men rượu cần huyền thoại, để ngời lên trong những hòa sắc
Tây Nguyên ân tình mà sâu lắng, ảo huyền.
Trong những ngọn sóng cỏ xanh non rợn tới trời,
nghe vang đâu đâu tiếng hát của núi rừng. Những người hát trên đồi, theo nhịp bước
mùa xuân trở lại. Những đôi môi biết cười, những thanh âm vang vọng đại ngàn xa
tắp. Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi, và những lời ca thênh thang, theo mây
ngang trời.
2. Thênh thang ta bước trên đồi/Chim
muông hoa lá theo nhau lên tiếng(Gió bay trên đồi). Mùa xuân theo nhịp bước tim
vui. Chân trần bước trên mảnh đất quen, mắt ngước nhìn khoảng trời xanh ngắt, hồn
lâng lâng men rượu ngà say. Ngây ngất trong giây phút đi về giữa quên và nhớ. Lời
ca của những người con Tây Nguyên cứ kéo dài một kiếp người, từ lễ thổi tai để
truyền ký ức đến men rượu cần cho phút thoáng quên giữa dòng đời tất bật. Và đất
trời cũng tụ hội trong những tiếng ca, những khuôn nhịp, những giai âm và bước
chân gọi mời khát khao trở lại, tìm kiếm Địa đàng, vươn đến những miền đất bình
yên, thanh lọc.
Này những lời ca, cứ theo giọng hát Y Moan rạo
rực hơi thở núi rừng trongBài ca trên đồi: Lời của chàng Đam San đi tìm Nữ
thần mặt trời/Lời của con tim nao nức thao thức cuộc đời…Hỡi em yêu dấu ơi/Nhớ
thương anh vẫn chờ/Trên đồi cao anh hát những ngày bên nhau. Đất trời
chùng chiềng theo lời ca. Và mùa xuân bỗng thêm xuân, cỏ cây cũng hồi sinh trở
lại trong những lời yêu thương, trong hình bóng cuộc tình một ngày tìm về, gọi
dậy bao khát khao.
Đó là tiếng lòng của người đàn ông, của những
chàng trai hát bài ca đi tìm Nữ thần mặt trời. Còn với người con gái, ấp e
thiên tính nữ như bông hoa trinh nguyên, thuần khiết mà cháy bỏng, đó là khoảnh
khắc lắng lòng dịu dàng trong một ngày xuân Lãng mạn trên đồi: Bồng bềnh
gió cứ cuốn bồng bênh bay lang thang/Bồng bềnh em theo anh trôi hoài trôi
mãi/Và ngày tháng cứ thế cuộc tình trong si mê/Bồng bềnh anh cho em tháng năm vỗ
về.
Mùa xuân cứ thênh thang theo tiếng ca, qua suối
qua đèo. Những ngọn đồi tiếp nối, trong hơi xuân đất trời mở hội. Tình yêu – mối
giao cảm tuyệt vời nhất giữa người và người cứ miên man, trải dài theo những ngọn
đồi của núi rừng Tây Nguyên, như những vần thơ Tagore: Sương mù và Tình
yêu/ Hai kẻ lãng du/Lang thang trên đồi.
Nhưng tình yêu ấy, có lẽ còn mong manh hơn cả
sương mù, cứ mê mải len lỏi vào từng nhành hoa, khóm lá theo bước thiên di của
nắng và gió. Những rừng thông xanh, những hồ nước đầy, những vạt dã quỳ cuối
mùa song vẫn tươi vàng hoang dại, những đôi mắt lúng liếng cười, như gọi về bao
nhớ quên thuở trước. Tất cả, trong sắc xuân ngời lên, qua những bài ca, những
khúc nhạc vui mà những người hát trên đồi đem lại cho đời sống và lòng người. Mấy
ai không thinh lặng giây phút đắm mình trong những khúc ca ấy, và không thấy
lòng lâng lâng những nỗi niềm riêng.
3. Đồi cỏ xanh mượt, vượt quá tầm mắt. Những
khoảnh khắc chìm trong tiếng ca xuân thì hãy còn vang vọng mãi. Kìa tia nắng mới
mở ra khoảng không gian dịu mát, bình yên Tây Nguyên.
Này em có nhớ? Những tia nắng báo hiệu một
ngày xuân mới, xôn xao ngang qua ô cửa với cái khẽ khàng se lạnh mỗi độ xuân về.
Màu nhạt của nắng hòa cùng chút bảng lảng của buổi sớm trong lành, và những giọt
sương chừng như cũng đang cựa mình thức giấc. Tất cả hòa nhịp trong khúc hoan
ca của phố núi khi Tết đến, ngày gọi mùa sang.
Phải thức trọn các giác quan mới cảm nhận đủ
đầy cái màu nắng mới ấy. Trong những tia nắng, có sắc màu của những bình minh dịu
êm, có cả hương thơm của những cánh hoa nở rộ mỗi độ vào xuân. Nắng còn mang
theo mình cái ngọt ngào như một lời ru của mẹ, như một vòng tay đưa nôi chập chờn
giây phút tuổi thơ. Và như sự tương giao cảm giác trong thơ Baudelaire: Các
âm thanh, màu sắc và mùi hương hô ứng với nhau. Nắng mới hòa hợp trong khoảnh
khắc lắng lòng để nghe nhịp thở của đất trời và nhịp đập của trái tim mình.
Mùa xuân, những người hát trên đồi. Hát cho
những màu sắc, âm thanh và mùi hương tụ hội. Hát cho những bình minh hé mở, những
mầm non cựa quậy, những yêu thương theo cánh gió đi về…
Lê Minh Kha
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét