Chưa có dịp đi nhiều, nhưng thật lạ là mỗi lần được đi du lịch tới những vùng đất
mới, tôi lại được chứng kiến cảnh mưa rơi của nơi ấy, đừng nói mưa nơi nào cũng
giống nhau.
Xa thành phố cao nguyên bé
nhỏ mang tên Đà Lạt, tôi cố tìm cho mình một lý do trong hàng vạn lý do để níu
bước chân lại, bởi nơi đây có quá nhiều điều để vấn vương, lưu luyến. Nhưng có
lẽ, tôi nhớ nhất là những cơn mưa Đà Lạt. Không đến đột ngột rồi trôi tuột đi
trong cái ướt át dầm dề, cuồn cuộn sình lầy như Sài Gòn, mưa Đà Lạt cứ lặng lẽ,
nhỏ bé hóa thành những đóa hoa thủy tinh nhỏ xíu, vương trên tóc, trên tà áo cô
thiếu nữ hai má hồng đào, như muốn gửi chút tâm tình của Đà lạt cho mỗi du
khách thập phương. Đó là mưa phùn.
Một Đà Lạt buồn khi những cơn mưa tới
Để ý cứ đến khoảng tháng sáu
trở đi, người ta rỉ tai nhau:” Muốn tìm cảm giác lãng mạn không? Lên Đà Lạt
nhé, mùa này đang mưa”. Thiệt lạ phải không? Vâng, Đà lạt là nơi thỏa mãn những
nhu cầu lãng tử dù dị thường nhất của mỗi người. Bởi dẫu nắng hay mưa, Đà lạt vẫn
đẹp, vẫn nên thơ hơn tranh vẽ.
Mưa phùn thường xuất hiện
vào buổi chiều trở đi, vừa lúc ấy hoàng hôn phủ xuống màu huyết dụ buồn bã. Mưa
giăng. Trắng xóa những tàn cây ngọn cỏ. Những giọt mưa nhỏ như hạt pha lê vụn cứ
âm thầm rơi nghiêng theo hơi thở của gió, lất phất vào mặt. Tôi co lại, không bởi
cái lạnh, mà dường như muốn ôm trọn vào lòng mình thứ gì đó quá đỗi mong manh.
Người ta ví mưa trắng đất trời, với tôi thì mưa Đà Lạt không có màu trắng, nó
có màu của cuộc sống. Cơn mưa phùn buổi sáng trong trẻo, mát lành hơn trong hơi
sương, một chút lành lạnh áp vào da thịt tạo nên sự thích thú kì lạ.Trong cái mờ
ảo của thành phố Đà Lạt vào buổi sáng sớm, làn sương trắng như bông trôi bồng bềnh
trên mái nhà, cuộn lại như chiếc vương miện dành cho nàng công chúa e thẹn,
khép nép. Mây hay sương đó, mà gần gũi như những đôi tay đan vào nhau quyến luyến.
Tôi mở toang cửa sổ, mặc cho cái lạnh buổi sớm mang hương thông ngan ngát ùa
vào khắp phòng, mặc cho những tấm chăn kéo lên vội vàng, tôi đưa tay hứng vội
những giọt long lanh của đất trời chớm nở. Lấp xấp những mái nhà thấp, cao,
chìm cả vào trong mây và những hạt mưa bụi thoảng nhẹ trong hơi gió, nhìn xa xa
như những mũ nấm màu rơm đang nấp vội đùa nghịch với mây. Đà Lạt buổi sớm đẹp tựa
như cô bé vừa giã từ thời thơ ấu, cởi bỏ chiếc vòng hoa đội đầu, em chạm vào tất
cả, bừng dậy một sức sống khỏe khoắn, gọi về những ước mơ đẹp đẽ. Em mang nhựa
sống dạt dào cho từng ngọn cây, từng bông hoa không tên, em mang cho tâm hồn
con người cái náo nức lạ lùng. Có cái gì đó rất mong manh và tinh nghịch của buổi
sớm mưa Đà Lạt. Dù sao Em cũng vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, chưa hề vương bụi trần.
Những cơn mưa tẩy đi bụi trần
Tôi ngóng mặt trời lên cao bằng
những bước chân rảo quanh chợ Đà Lạt. Dù ở buổi nào trong ngày cũng mang vẻ
tĩnh tại rất duyên, rất đằm. Đà Lạt hầu như ít mưa vào buổi trưa. Cách đây mười
năm, người ta còn phải run mình vì cái lạnh buổi trưa của Đà lạt, vì buổi trưa
nơi cao nguyên này không hề có nắng. Không khí vẫn mang hơi ẩm dịu dàng, dễ chịu,
trời cứ âm âm, không chút nào gay gắt khiến những thiếu nữ Đà lạt luôn tự hào
khoe đôi má hồng đào và làn da trắng như sữa là vậy. Còn giờ đây, vào buổi trưa
Đà lạt không còn lạnh, đủ để người ta diện một chiếc áo tay ngắn mà phông phênh
xuống phố hay đi tham quan. Nhưng dẫu sao, nắng Đà lạt vẫn ngọt, cứ chậm rãi nhỏ
từng giọt mật ong vàng óng, một lát thôi là cả thành phố phủ đầy mật nắng, cây
cối, nhà cửa, mặt người cùng ánh lên như thủy tinh dưới nắng. Vì có cây cối bao
phủ, nên dẫu nắng cỡ nào, tôi vẫn không cảm thấy nóng nực và bực bội. Nắng ư?
Hãy cứ dạo bước, rồi khi mệt, kiếm một gốc thông nào đó trú chân. Ngồi dưới những
tán thông xanh ươm, reo rì rào trong gió, bạn sẽ thấy tinh thần dịu mát và sảng
khoái lạ lùng. Còn gì thích thú hơn là bắc võng giữa hai gốc thông nghỉ ngơi
trong một buổi trưa yên ả, nghe tiếng thông hát khúc trầm ca? Vốn không đợi mưa
vào buổi trưa, tôi dựa vào gốc cây, ngước lên nhìn mặt trời lấp lánh sau vòm
lá. Cái chói chang thường ngày của vị thần sức mạnh ấy đâu, mà giờ đây tôi thấy
như một hạt kim cương khổng lộ đang vắt chênh vênh trên những ngon cây vun vút
cao kia? Thế đó, buổi trưa Đà Lạt-cô bé của chúng ta ngày nào bước chân vào tuổi
mới lớn, một chút dỗi hờn, ương bướng, nhưng nét đáng yêu và bình yên nào dễ
dàng chối bỏ.
Đường đèo Đà lạt lặng tắt nắng,
bàn tay hoàng hôn đan vào những đám mây, bờ môi màu huyết dụ chạm khẽ tầng trời,
mải lang thang ở đồi Mộng Mơ,chiều xuống lúc nào tôi không hay. Thảng thốt như
em bé lạc mẹ giữa chốn rừng núi mênh mông, đồi Mộng Mơ tuy chẳng còn hoang sơ lắm,
thế mà cơn mưa chiều bất chợt đổ xuống không báo trước, không còn là mưa phùn mỏng
như tơ, đây là cơn mưa của núi, của rừng, cơn mưa của khao khát và tự do, tôi bỗng
thấy mình cô đơn lạc lõng đến vô cùng… Mưa chiều Đà Lạt. Khoảng đồi thông chìm
vào một màu tím u buồn, sầu thảm. Không phải mưa nơi xứ Huế, vậy mà sao tôi vẫn
thấy cả một khoảng trời màu tím ngắt, tím tê tái tâm hồn, những giọt nước mắt
cũng hòa vào màu tím, những tâm hồn yêu thương và lạc lõng được tấm áo nhung lụa
ướt át choàng lấy, ôm vào mình bao nỗi đơn côi. Bạt ngàn những cánh tay thông
xanh trĩu xuống như đôi mắt người thiếu phụ mênh mang buồn. Lá đổ muôn chiều,
trong tiếng mưa rào rạt nghe vọng về một dư âm xa vắng, phảng phất khoái cảm của
tâm hồn đang ướt mềm trong mưa.
Sẽ có một lúc nào đó giữa
muôn trùng đồi núi, ta thấy mình nhỏ bé và đáng thương như lúc này. Ai đang vui
sẽ trở nên buồn, ai đã buồn xin hãy để nỗi buồn cứ theo mưa mà thấm vào khoảng
hồn trống vắng, để cảm xúc theo cung bậc cứ nhẹ nhàng lên ngôi. Để ta thấy cuộc
đời này, mọi thứ rồi cũng sẽ dần phôi pha. Nhưng “…làm sao em biết bia đá không
đau…” (Diễm xưa). Muốn chạm được vào tâm hồn của cả đá sỏi vô tư, đừng ngồi
ngóng mưa qua trong một quán cà phê nào đó nơi Đà lạt, hãy đi đi, sải bước chân
tự do lãng tử, tìm đến chốn núi đồi mông mênh. Và hãy đứng đó, trên những triền
dốc vắng, hãy lặng người đi nghe tiếng mưa hát, nghe tiếng khóc âm i của gió và
thông, để đi trọn cùng nỗi buồn. Để cúi xuống bên những hàng cát sỏi, nhặt lên
và hôn vào ấy, gửi lại Đà Lạt một nửa hồn thương đau…
Chiều mưa Đà Lạt. Cô thiếu nữ ngày nào giờ lỡ làng mối tình đầu, đôi mắt cô cứ
âm thầm nhòe nước, mái tóc màu huyết dụ của cô lất phất bay trong chiều gió lạnh,
mây quyện trong vạt váy tím đưa cô lặng lẽ về cuối trời…"Chiều nay còn mưa
sao em không lại? Nhỡ mai trong cơn đau vùi..."
"Mưa vẫn hay mưa cho đời
biến động..." .Người ta yêu Đà lạt vì những cơn mưa, nhưng cũng sợ Đà lạt
vì Đà Lạt hay mưa. Ta sợ cái buồn của thành phố hoa mỗi khi mưa xuống, đã buồn
nay càng thêm da diết, tê tái. Cái buồn rưng rức lê thê, dù Đà Lạt không hay
mưa dầm. Nhưng cũng thật lạ, tôi thấy Đà Lạt càng buồn thì càng đẹp. Cảnh vắng
người thưa, phố đêm chìm vào cơn mưa trong buốt giá… Đứng trên triền dốc vắng,
như đứng bên lề cuộc đời tấp nập, tôi tưởng tượng đến một ngày Đà Lạt không còn
nét hoang sơ trữ tình níu chân lữ khách, mềm lòng hồn ai, tôi không biết mình
có đủ can đảm trở lại Đà Lạt chăng?
Một quán Cà phê mang tên "Mưa" (Rainy)
Nến, hoa hồng, ly sữa tươi
nóng, tiếng hát, và sự lặng im. Dương Tùng quán đáp ứng cho mọi khoái cảm lãng
mạn của con người khi đặt chân đến thành phố sương mù. Tối nay, giọng hát mênh
mang của người ca sĩ phòng trà chốn sương rơi quyện vào tiếng guitar ấm áp, mọi
cảm xúc lên ngôi. Ngoài trời mưa rất nhiều. Quán nằm khuất trong ngõ vắng, khiến
cái lạnh Đà Lạt dễ dàng len vào qua khung cửa. Tôi quay mặt ra ngoài trời. Nước
mắt tôi, sao lại rơi khẽ khàng mà vô vọng như thế?
Đêm Đà Lạt - cô gái trẻ ngày
nào ôm mối tình thầm bước qua tuổi hoàng hôn. Ai vẽ mà tài hoa thế, bầu trời Đà
lạt dát đầy bụi cam tím, mây vằn vệt như những giọt mưa ngắn dài chảy theo
khung cửa sổ đêm nay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét