Hương thu
Ô kìa chiều
Ai thả nắng vương cây
Tóc rối ai bay
Mòn ai đuôi mắt
Điệu lý buông lơi tính tang khoan nhặt
Da diết bổng trầm xao xác sông xưa
Ta hỏi chiều
Thu đã về chưa
Mà lá vàng rơi khẽ nghiêng thật nhẹ
Mà gió mơn man vuốt ve thật khẽ
Biêng biếc trời chiều
Man mát hương sen.
Ta hỏi chiều
Sao rất đỗi thân quen
Tí tách bếp ai dẻo thơm cốm mới
Câu lý giao duyên ngập ngừng bối rối
Bồng bềnh người ơi
Mây tím lưng trời.
Hà Nội, chiều 7 tháng 8 năm 2014
LỜI BÌNH:
Giữa một đô thị như Hà Nội gần như đã chật cứng
xe cộ, nhà cửa, âm thanh… Trừ những người giàu có, quyền tước chiếm giữ được những
khoảng không gian riêng có cây che bóng mát cho những ô cửa sổ mở ra để nhìn ngắm
ánh trời… Còn cuộc sống của hầu hết mọi sinh linh chọn thành phố làm nơi cư ngụ.
Âm thanh chát chúa, khói bụi cay mù, xe cộ với tốc độ luồn lách… Nhìn những
dòng người, dòng xe với những chiếc mũ bảo hiểm dọc theo những con đường nắng bốc
hơi ngùn ngụt người đã thấy nôn nao như mình đã lạc sang một “tiểu hành tinh”
nào đấy mù xa… Không biết làm thế nào đấy mà người thơ vẫn có một buổi chiều Hà
Nội, vẫn dành riêng cho mình một cõi đắm say thanh thản. Ta như nghe được tiếng
reo của người đang chìa bàn tay chờ đón mùa thu bằng cảm giác mùi hương.
Tạo hóa ban phát riêng cho những người làm
thơ thứ hạnh phúc không ai có thể tranh giành, không luật pháp khắc nghiệt nào
có thể ngăn trở tâm hồn người ta đến với cái đẹp; người thơ như được đứng riêng
một cõi:
Ô kìa chiều
Ai thả nắng vương cây
Tóc rối ai bay
Mòn ai đuôi mắt
Điệu lý buông lơi tính tang khoan nhặt
Da diết bổng trầm xao xác sông xưa
“Tóc rối” của ai bay? Ai nhìn ai “mòn
đuôi mắt”? Cái gì “bổng trầm”? Cái gì “xao xác” và “sông xưa” là con sông nào
mà thả được dòng trôi vào cái mảnh đất nhà cửa chen chúc những khối bê tông thô
ráp mệt mỏi dâng đầy!
Đọc đoạn hai bài thơ “Hương thu”
Ta hỏi chiều
Thu đã về chưa
Mà lá vàng rơi khẽ nghiêng thật nhẹ
Mà gió mơn man vuốt ve thật khẽ
Biêng biếc trời chiều
Đọc đến đây ta có thể khẳng định sự mơ hồ của
“lá rơi” của ngọn “gió mơn man ve vuốt” của sắc trời chiều “biêng biếc”, thêm
vào chút “hương sen man mát” làm cho ngây ngất, mở lòng, chứ anh cũng chưa gặp
mùa thu - vì còn phải hỏi chiều “thu đã về chưa”? Nhưng nào say đắm
có mất gì, khi lòng ta bỗng dưng bổi hổi, xao xuyến nhớ về một mùa thu đẹp đã
đi qua để lại cho hồn ta những vẻ đẹp, những màu sắc âm thanh sáng trong, ngập
ngừng, bối rối:
Ta hỏi chiều
Sao rất đỗi thân quen
Tí tách bếp ai dẻo thơm cốm mới
Câu lý giao duyên ngập ngừng bối rối
Bồng bềnh người ơi
Mây tím lưng trời.
Thơ hay thường là những kỷ niệm đẹp nhưng phải
được cháy lên hoặc thắt quặn lòng mình. Thêm vào một tay nghề … “Hương thu” có
nhiều nét đẹp nhưng mới chỉ dừng lại ở những “xốn xang”, còn “thiếu vị buồn”. Bởi
cái gì đẹp thăm thẳm thường pha thêm chút ánh buồn (Đẹp và buồn đi với nhau),
bài thơ mới chiếm được hết lòng độc giả, mới làm mê mẩn người xem.
Hà Nội, 26/10/2016
Đây nữa ạ:
Trả lờiXóahttp://dangxuanxuyen.blogspot.com/search/label/-%20V%E1%BB%81%20%C4%90%E1%BA%B6NG%20XU%C3%82N%20XUY%E1%BA%BEN%20%26%20T%C3%81C%20PH%E1%BA%A8M?&max-results=30