Nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý:
Đêm qua mơ dáng ai đang ôm đàn…?
Không nằm trong dòng nhạc tiền chiến, ca khúc “Dư âm” ra đời
năm 1950, khi nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý đang làm Trưởng đoàn Văn công Liên khu 4.
Gần 7 thập niên qua, “Dư âm” được hát xao xuyến trên môi, được
hát thì thầm trong tim nhiều thế hệ người Việt. Một tác phẩm lãng mạn được hình
thành ngay giai đoạn khói lửa ác liệt, khiến công chúng không thể không liên tưởng
đến tình yêu nồng nàn và si mê của tác giả phút giây “đêm qua mơ dáng em đang
ôm đàn dìu muôn tiếng tơ”.
Vốn quê gốc Sóc Sơn - Hà Nội, nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý được sinh
ra và lớn lên tại Vinh vì hai cụ thân sinh chuyển vào công tác ở Nhà máy xe lửa
Trường Thi. Dân ca Nghệ Tĩnh thấm đẫm tâm hồn Nguyễn Văn Tý và trôi chảy mượt
mà trong từng ca khúc của ông. Trước khi trở thành nhạc sĩ, Nguyễn Văn Tý tham
gia văn nghệ với tư cách kịch sĩ kiêm ca sĩ. Cuộc hôn nhân đầu tiên của nhạc sĩ
Nguyễn Văn Tý chỉ kéo dài hơn một năm. Người phụ nữ bán muối ở bến cảnh Hộ Độ
có tên Mai Thị Cúc đám cưới với chàng trai hào hoa Nguyễn Văn Tý vào đầu năm
1946. Khi đứa con gái đầu lòng Nguyễn Thị Như Mỹ vừa tròn 3 tháng tuổi, thì bà
Mai Thị Cúc qua đời vì bệnh tim lúc cả nhà sơ tán lên Chợ Vực. Ân nghĩa phu thê
ngắn ngủi ấy, nửa thế kỷ sau được nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý hoài niệm trong ca khúc
“Thăm biển Cửa Lò”.
Cuộc hôn nhân thứ hai của nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý lâu bền hơn
và lưu lại rất nhiều dấu vết trong sự nghiệp âm nhạc của ông. Người phụ nữ ấy
là Bạch Lê - em gái của nhạc sĩ Nguyễn Văn Thương. Khi cùng sinh hoạt tại Đoàn
Văn công Liên khu 4, bà Bạch Lê cũng đã trải qua một đời chồng và có bốn đứa
con. Nhan sắc mặn mà và tinh thần đồng điệu đã kết nối họ với nhau. Năm 1953,
đám cưới Nguyễn Văn Tý - Bạch Lê được tổ chức ở Nam Đàn, do nhà thơ Lưu Trọng
Lư làm chủ hôn. Nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý rất tự hào kể lại rằng, đó là đám cưới
duy nhất có chiêu đãi tiệc mặn trong hoàn cảnh khó khăn lúc bấy giờ. Lý do, nhạc
sĩ Nguyễn Văn Thương nhờ người quen nuôi sẵn một con dê ở Thanh Chương để mừng
em gái tái giá.
Đóng góp thứ nhất của bà Bạch Lê vào sáng tác của nhạc sĩ
Nguyễn Văn Tý là ca khúc “Vượt trùng dương”. Khi hai người chở nhau bằng xe đạp
đi công tác, thì ý tưởng “Đây con thuyền vượt trùng dương…” thoáng hiện trong
lòng nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý. Cứ một đoạn đường lại thêm một câu hát, xe đạp lại
dựng bên vệ cỏ để chàng hý hoáy chép nhạc và nàng bồi hồi hát theo “xa xa tiếng
cười bao người chờ đón mời, vui trong nắng vàng ai về rộn xóm làng…”.
Những ngày luyến ái tươi đẹp với bà Bạch Lê được nhạc sĩ Nguyễn
Văn Tý tường thuật đầy chát ngôn tình: “Ngày nào giận nhau, thì đêm tôi thường
bỏ ra rừng vắng, tìm một gốc cây ngồi với ý định chờ hổ đến ăn thịt mình. Khi
có người phát hiện không thấy tôi, cả đoàn vội đi tìm. Mỗi người một đèn pin
sáng loáng cả vùng, lùng sục khắp nẻo. Chỉ có Bạch Lê là tìm ra trước, vì biết
chỗ tôi hay ngồi. Khi thấy tôi, Bạch Lê chỉ đưa tay vuốt mái tóc ướt đẫm sương
khuya của tôi, thì tôi trở thành người ngoan ngoãn ngay. Để ghi lại kỷ niệm
này, năm 1998, tôi đã viết bài “Sương khuya”!”.
Ngoài ca khúc “Sương khuya”, nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý còn có hai
bài hát viết tặng hiền thê Bạch Lê là “Con sáo sang sông” và “Là tình yêu mãi
mãi”. Tuy nhiên, mối duyên trăm năm giữa Nguyễn Văn Tý và Bạch Lê được hun đúc
và thăng hoa rõ ràng nhất ở ca khúc “Mẹ yêu con” sáng tác năm 1956 lấy cảm hứng
từ đứa con gái Nguyễn Thị Thái Linh của họ: “Mẹ thương con có hay chăng, thương
từ khi thai nghén trong lòng, mấy nắng sớm chiều mưa ròng… Miệng con chúm chím
xinh xinh, như đài hoa đang hé trên cành, khát nắng mới và sương lành…”.
Khai thác chất liệu dân ca nhuần nhuyễn, nhạc sĩ Nguyễn Văn
Tý có khả năng chạm vào mọi đề tài của cuộc sống, từ chăn nuôi đến thủy lợi, từ
nông nghiệp đến công nghiệp, từ giáo dục đến ngân hàng, từ miền núi Tây Bắc đến
đồng bằng Nam Bộ, mà công chúng có thể liệt kê ra những ca khúc như: “Mùa hoa nở”,
“Pha màu luống cày”, “Người đi xây hồ Kẻ Gỗ”, “Tấm áo chiến sĩ mẹ vá năm xưa”,
“Cô nuôi dạy trẻ”, “Em đi làm tín dụng”, “Tiếng hát bản Mèo”, “Dáng đứng Bến
Tre”… Phía sau mỗi bài hát của nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý đều có một câu chuyện. Tuy
nhiên, điều mà nhiều người tò mò nhất lại tập trung vào ca khúc “Dư âm” lừng lẫy.
Trước năm 1950, nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý chỉ có mỗi ca khúc “Ai
xây chiến lũy” viết lúc ông 23 tuổi. Năm 1957, nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý mới chính
thức được đào tạo về lĩnh vực sáng tác âm nhạc với người thầy Triều Tiên - Mao
Vĩnh Nhất. Nghĩa là, ca khúc “Dư âm” được viết không phải bằng kỹ thuật, mà bằng
những sợi tơ mỏng manh ngân nga tữ cõi hồn Nguyễn Văn Tý.
Bóng hồng hiển lộ trong ca khúc “Dư âm” là ai? Đó là một cô
gái 16 tuổi ở một làng ven biển Quỳnh Lưu, mà theo nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý tự thú
thì “chưa một lời tỏ tình, mới nhìn nhau qua đôi mắt. Thế nhưng, đôi mắt của cô
lại là đôi mắt biết nói, đã nói với tôi những điều sâu kín nhất, làm tôi bàng
hoàng rung động”.Một câu trong ca khúc “Dư âm”Nỗi tương tư âm thầm ấy, đã theo Nguyễn Văn Tý vào chiến khu:
“Một đêm, đúng vào lúc vừa buông màn nằm xuống, thì trong tôi bỗng trỗi dậy một
cái gì tràn đầy thương nhớ, về một mối tình son trẻ của tôi vừa tan vỡ cách đó
không lâu. Ban đầu thì hình như chỉ có hình ảnh và ý nghĩa chập chờn trong nỗi
nhớ. Nhưng kế sau đó, sao lại nghe như có những âm vang, rồi lại có cả ít nhiều
tiếng hát. Một câu hát rất lạ, trong đời tôi chưa hề quen biết: Đêm qua mơ dáng
em đang ôm đàn… Kinh nghiệm đối với tôi, khi đã có hiện tượng như thế, thì phải
làm sao, thật nhanh chóng lập tức ghi ngay. Nếu không, chỉ vài giây thôi, có thể
tôi không còn nhớ nữa…”. Và kết quả, nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý đã lần mò xuống bếp,
tìm ngọn đèn, để viết ca khúc “Dư âm” trên một cái nong.
Nỗi tương tư âm thầm ấy, đã theo Nguyễn Văn Tý vào chiến khu:
“Một đêm, đúng vào lúc vừa buông màn nằm xuống, thì trong tôi bỗng trỗi dậy một
cái gì tràn đầy thương nhớ, về một mối tình son trẻ của tôi vừa tan vỡ cách đó
không lâu. Ban đầu thì hình như chỉ có hình ảnh và ý nghĩa chập chờn trong nỗi
nhớ. Nhưng kế sau đó, sao lại nghe như có những âm vang, rồi lại có cả ít nhiều
tiếng hát. Một câu hát rất lạ, trong đời tôi chưa hề quen biết: Đêm qua mơ dáng
em đang ôm đàn… Kinh nghiệm đối với tôi, khi đã có hiện tượng như thế, thì phải
làm sao, thật nhanh chóng lập tức ghi ngay. Nếu không, chỉ vài giây thôi, có thể
tôi không còn nhớ nữa…”. Và kết quả, nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý đã lần mò xuống bếp,
tìm ngọn đèn, để viết ca khúc “Dư âm” trên một cái nong.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét