Thế giới hiện sinh ngoài khung cửa
Tưởng tượng và Dấu vết của Uông Triều đã dẫn người đọc rời hẳn thế giới
tiểu thuyết hiện thực quen thuộc của văn chương Việt Nam 1945-1975 mà bước vào
thế giới của sáng tạo đích thực, tiểu thuyết hư cấu (fiction). Điều này hầu
chưa tác giả trẻ đương đại nào thành công. Các tác giả trẻ dù đã có nhiều cách
tân, song họ vẫn bị hiện thực ghì chặt lấy, vẫn chưa thoát được cách viết “phản
ánh hiện thực”.
Bước vào Tưởng tượng và Dấu vết là bước vào thế giới không thể phân biệt được
đâu là thực, đâu là hư, đâu là ảo giác, đâu là đời sống. Có những giấc mơ giữa
ban ngày, có những con người hoang tưởng từ trong bức tranh bước ra đời thực.
Nhân vật hiển hiện ngay trước mặt nhưng không thể biết họ là ai, họ từ đâu đến,
đi đâu về đâu. Người mẹ ngoại tình với cây cổ thụ, ông bố nổi ghen bị cái cây
quật ngã. Cái rễ cây đuổi theo ông bố, mọc lên ngay giữa nhà. Con số bí mật theo đuổi nhân vật Tôi đến dòng cuối cùng
của trang sách. Và sau cùng, Tôi, người kể truyện cũng không biết mình là ai.
Những “bí mật” ấy tạo nên sự hấp dẫn mới lạ, buộc người đọc phải tìm câu trả lời.
Nhưng câu trả lời lại là ẩn ngữ của tác phẩm, bởi tác giả đặt người đọc vào một
tâm thế hoàn toàn khác so với tiểu thuyết “truyền thống”. Nhà văn không kết luận,
không bắt người đọc phải hiểu theo ý mình. Cánh cửa sổ mở ra, nhân vật chính
còn đang kiếm tìm lời giải cho cuộc sống của anh ta, và người đọc, người đồng
hành với nhân vật cũng phải tự tìm kiếm câu trả lời cho chính mình khi đối diện
với những vấn đề của hiện sinh.
Vấn đề của hiện sinh là gì? Con người tìm kiếm tự do? Nhưng tự do có đem đến
hạnh phúc không hay chỉ đem đến đổ vỡ? Tại sao thế giới hôm nay lại vô cảm đến
vậy? Cha, mẹ, con cái, người yêu, và những người ở ngoài khung cửa sổ kia, họ
đang lướt qua trước mặt Tôi, tất cả đều xa lạ. Họ gặp nhau mỗi ngày nhưng như
chưa bao giờ biết rõ về nhau. Tôi đang chết dần như cái cây hết nhựa sống. Tôi
tra hỏi sâu vào hiện sinh, con người là gì. Tôi nhận ra chính mình đang trở
thành cây, sau gáy đang mọc ra những lá cây. Nhân vật trong tác phẩm của Tôi,
cũng là chính Tôi, ban đêm mọc ra lông lá móng vuốt của loài quái thú. Một nửa
con người là quái thú, không sao tiêu diệt được. Tác giả cũng nói đến những khó
nhọc của việc viết văn, những trang văn giết người.
Tác giả đã sử dụng kỹ thuật dòng chảy ý thức khá nhuần nhuyễn với nhân vật Tôi.
Tôi là một “chàng trai 26 tuổi, (bị một tai nạn thảm khốc) ngồi yên một chỗ,
không một người bạn qua lại, đang dằn vật thể xác và tinh thần, một kẻ cô độc,
đang chết mòn”. Tôi nhìn đời qua ô cửa sổ, nhận thức, suy tư và sống. Tôi trầm
mình trong ký ức tuổi thơ và tuổi sinh viên. Tôi nhìn rất sâu vào bản thể sinh
tồn của chính mình, vào sự chết, vào bản thể của mọi vật xung quanh, kể cả đàn
kiến bò trên tường. Tôi ngửi được mùi rất riêng của cô gái thoảng trên người bố,
biết bố đang ngoại tình. Tôi soi rọi mọi hành vi, cách hành xử của con người
qua ánh sáng phân tâm học. Tác giả trộn lẫn câu chuyện của nhân vật Tôi đang kể
với câu truyện trong những cuốn sách Tôi đang đọc, đồng thời trộn Tôi với nhân
vật trong cuốn sách anh đang viết. Tác giả xóa nhòa ranh giới thời gian hiện tại
và quá khứ, xóa nhòa ranh giới giữa thực và mơ, giữa cái hiển hiện và cái hoang
tưởng, giữa nhân vật Tôi trong thực tại với nhân vật trong những cuốn sách anh
đọc và cuốn sách anh viết. Quả thực tác giả đã tạo được một thế giới nghệ thuật
đa chiều đồng hiện, một thế giới còn ít xuất hiện trong tiểu thuyết Việt Nam.
Trên cái nền của một thực tại đổ vỡ, mất mát, vô cảm như vậy những tưởng tiếng
nói nhà văn sẽ bị che lấp đi. Nhưng không, tiếng nói ấy vang lên mạnh mẽ về nhiều
vấn đề của thực tại xã hội hôm nay. Đó là sự đổ vỡ của gia đình, là trạng thái
vô cảm của con người, là những thân phận bé nhỏ vô danh như bà lão tóc bạc trắng
bán quán nước dưới gốc đa, ông già đi qua chiến tranh chết ở giữa sông, dưới
chân trụ sắt cây cầu cổ; cô gái điếm có con số bí mật, cô gái câm họa sĩ vẽ bức
tranh ấn tượng. Tác giả chia sẻ những nỗi niềm không tỏ lộ của nhân vật bố và
nhân vật mẹ khi họ đi tìm ý nghĩa cuộc sống riêng của họ. Dẫu thế nào, họ vẫn
dành cho Tôi tất cả sự quan tâm, chăm sóc và yêu thương. Tác giả nhìn những thất
vọng và khóc khuất của xã hội bằng cái nhìn nhân bản và cảm thông. Nhân vật cô
gái điếm được miêu tả mạnh mẽ. Người mẹ, ông bố ngoại tình có chân lý riêng của
họ. Sex cũng được miêu tả ở giá trị nhân bản. Tất cả các nhân vật đều có cuộc sống
riêng theo ý mình, khẳng định mạnh mẽ giá trị của cá nhân, mặc dù rất khác
nhau, nhưng họ vẫn tôn trọng nhau và cùng tồn tại.
Trong tác phẩm có những trang đối thọai tinh tế, tài hoa. Nhân vật như nhìn thấu
vào trong nhau, và ngôn ngữ của họ, là một thứ ngôn ngữ trau chuốt thiên về tư
tưởng. Khả năng sáng tạo của tác giả rất phong phú, cuộc tình của cái cây cổ thụ
với người mẹ là một thí dụ. Tác phẩm có cấu trúc mạch lạc, đơn tuyến nhưng lại
tạo được một thế giới đa tầng đồng hiện. Tác giả tô đậm nhiều chi tiết đặc
trưng của mỗi nhân vật, nhờ đó tạo ra chất kết dính, làm nên sức hấp dẫn của cốt
truyện. Dãy số bí mật 688.211 theo với nhân vật Tôi mãi, dãy số ấy từng cho anh
công nhân trúng số, và người đọc hy vọng đến cuối tác phẩm sẽ biết đó là bí mật
gì…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét