Tiếng đàn huyền diệu
Rồi tiếng đàn lại vút lên, nó xao động những âm thanh tươi mát, nó ca
ngợi vẻ đẹp của bầu trời, của những áng mây rực rỡ. Nó ca ngợi cuộc sống, ca
ngợi con người, ca ngợi tình yêu bất tử. Nó đẩy lùi bóng đêm, đẩy lùi những đau
thương và phiền muộn ...
Truyện cổ châu Âu
Quốc vương Lagust trị vì ở một vương quốc hùng mạnh. Quốc vương có
năm người con nhưng ngài yêu quí nhất công chúa út- nàng Li-dơ dịu dàng và xinh
đẹp. Vua cha rất yêu chiều nàng, nàng muốn gì được nấy. Hàng ngày Li-dơ dạo
chơi trong khu vườn của hoàng gia cùng các thị nữ. Đêm đến, dưới ánh nến lung
linh, rực rỡ muôn màu, dàn nhạc của hoàng cung chơi những bản nhạc du dương như
ở chốn thiên đường. Các vũ nữ múa lượn nhẹ nhàng như những cánh bướm. Nơi đây
là thế giới của những niềm vui.
Vị hôn phu của công chúa- quận công Đăng-tơ - một chàng trai trẻ
đẹp, hào hoa và tài giỏi. Họ đã đính hôn với nhau, chỉ còn chờ ngày cưới. Ngày
tháng cứ thế trôi đi, người ta tưởng như không gì có thể thay đổi được cuộc
sống vương giả đó.
Nhưng một ngày kia, từ biên ải có tin báo về, giặc đã xâm phạm bờ
cõi. Các vị tướng và binh sĩ đã chiến đấu hết mình, nhiều người đã tử trận. Thế
giặc quá mạnh, tướng ngoài biên xin thêm quân cứu viện. Vốn dòng võ tướng, quận
công Đăng-tơ tâu với đức vua cho chàng được đi dẹp giặc. Trước khi lên đường,
chàng đến chào công chúa. Họ hẹn nhau đến ngày chiến thắng sẽ lại cùng nhau hát
những khúc tình ca và lại dạo chơi trên những con đường dưới những hàng cây rợp
bóng. Tuy nói để động viên chàng đi đánh giặc, nhưng quận công đi rồi, công
chúa vô cùng buồn bã. Nàng khóc nức nở từ sáng tới trưa, từ trưa tới chiều và
từ chiếu tới tối. Ngày qua ngày, nước mắt nàng không ngừng chảy, chẳng ai an ủi
được nàng. Thương con gái và não lòng vì những tiếng rền rĩ của nàng, vua cho
Hec-nan - nhạc sĩ riêng của nhà vua- đệm đàn cho tiếng khóc của con mình.
Hec-nan là nhạc sĩ chỉ chơi đàn cho riêng đức vua nghe. Chàng có
một trái tim đầy ắp tình yêu và những cái túi rỗng tuếch tiền bạc. Với chàng,
chỉ có cây đàn là đáng giá. Cây đàn, theo tâm trạng của chàng, nó nói lên những
nỗi niềm, lúc u sầu, lúc vui nhộn.
Theo lệnh đức vua, Hec-nan đem cây đàn tới căn phòng có nàng công
chúa đang ủ rũ vì nhớ người yêu. Theo tiếng khóc và những giọt nước mắt, chàng
đàn những giai điệu não nùng; nghe còn buồn hơn tiếng khóc. Cây đàn của chàng
kể lể, thở than, nó nói lên cảnh chia ly, nỗi lòng của người ở lại, sự gian nan
của kẻ ra đi, lòng nhớ quê hương, nhớ người thân của họ. Tiếng đàn mô tả tiếng
gươm đao loảng xoảng, cảnh máu chảy đầu rơi, những tiếng rền rĩ thê lương nơi
chiến địa... Công chúa càng khóc to hơn. Nàng lịm đi vì đau khổ. Trước tình
cảnh ấy, Hec-nan thấy tim mình thắt lại. Chàng quyết định phải làm công chúa
vui lên. Chàng chuyển tiếng đàn sang cung bậc khác. Nó sâu lắng, dịu êm, nó làm
tâm hồn công chúa dịu lại và nàng công chúa lắng nghe, tiếng khóc mỗi lúc lại
nhỏ dần...
Dưới những ngón tay chàng Hec-nan, tiếng đàn rì rầm kể chuyện. Nó
thì thầm âm thanh của những ngọn gió nhẹ nhàng lướt qua cánh đồng cỏ, nó xạc
xào tiếng nói của rừng cây, tiếng róc rách của dòng suối, tiếng chim chiều gọi
nhau về tổ, tiếng tù và của mục đồng khi hoàng hôn buông...
Rồi tiếng đàn lại vút lên, nó xao động những âm thanh tươi mát, nó
ca ngợi vẻ đẹp của bầu trời, của những áng mây rực rỡ. Nó ca ngợi cuộc sống, ca
ngợi con người, ca ngợi tình yêu bất tử. Nó đẩy lùi bóng đêm, đẩy lùi những đau
thương và phiền muộn ...
Li-dơ im bặt, lắng nghe tiếng đàn của chàng nhạc sĩ thiên tài. Khi
tiếng đàn rung lên những lời yêu thương cháy bỏng. Tiếng đàn thần diệu làm họ
nhìn nhau mê đắm. Công chúa đã hoàn toàn quên nỗi nhớ của mình, quên cả chàng
quận công trẻ tuổi. Trong lòng nàng chỉ còn tiếng đàn và chàng nhạc sĩ. Tâm hồn
họ đã hoàn toàn thuộc về nhau và tình yêu đã đến với hai người.
Chiến tranh kết thúc, tin chiến thắng đưa về. Quận công Đăng-tơ,
người tướng trẻ tài danh sắp về đến kinh thành. Nghĩ đến lúc phải xa Hec-nan,
công chúa không cầm lòng được, nàng rủ chàng đi trốn. Trong đêm khuya, hai
người lặng lẽ cưỡi ngựa rời bỏ kinh thành. Đăng-tơ trở về, việc đầu tiên chàng làm
là đi tìm công chúa. Khi biết tin Li-dơ đã trốn đi cùng Hec-nan, chàng gần như
phát điên. Chàng- một tướng trẻ anh hùng, trăm trận trăm thắng- mà lại có thể
để người vợ chưa cưới của mình trốn đi cùng một nhạc sĩ nghèo xác xơ như thế
được sao? Trên yên ngựa, chàng lao đi như một mũi tên và theo sau là những cận
vệ với gươm giáo sáng lòa, cung tên lấp lánh. Li-dơ và Hec-nan ra sức chạy.
Nghe tiếng vó ngựa dồn dập đằng sau, hai người càng cố chạy nhanh hơn. Họ băng
rừng, lội suối, không cần biết phía trước có những gì đang đợi họ ...
Thất vọng và căm giận, Đăng-tơ lệnh cho những người đi theo bắn về
phía hai người. Hàng loạt mũi tên bay tới, Li-dơ và Hec-nan gục xuống. Họ nằm
bên nhau, trong tay Hec-nan vẫn giữ chặt cây đàn.
Theo http://www.music.edu.vn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét