Ước vọng đỉnh cao mới của âm nhạc
VIỆT NAM
VIỆT NAM
Nguyễn Thụy Kha
Hôm qua ghé quán Sơn
Cầm đường Văn Cao nâng vài ly Beluga tiễn Nguyễn Thuỵ Kha và Trần Tiến lên Nội
Bài bay vào Sài Gòn. Kha bảo bay vào dự hội thảo do Hội đồng lý luận TW tổ
chức. Bảo Kha chuyển bài tham luận để NTT đăng trước. Xin giới thiệu cùng bạn:
Thời chống Mỹ đã để lại một tầm vóc âm nhạc
sừng sững với những giao hưởng “Quê hương” (Hoàng Việt), “Miền Nam – tuyến đầu”
(Chu Minh), “Đồng khởi” (Nguyễn Văn Thương), “Đuốc sống” (Nguyễn Đình Tấn),
“Cuộc đối đầu lịch sử” (Vĩnh Cát). Những Rhapsodie như “Bài ca chim ưng” (Đàm
Linh), Rhapsodie số 2 (Nguyễn Văn Thương), Ourerture “Thắng lợi của tình yêu Tổ
quốc” (Nguyễn Đình Tấn). Những Opéra như “A Sao”, “Người tạc tượng” (Đỗ Nhuận),
“Bên bờ Kroong-pa” (Nhật Lai) … và biết bao hợp xướng, ca khúc tạo nên một dãy
Trường Sơn âm nhạc khiến thế giới phải nhìn vào thán phục.
Sau ngày thống nhất, một thập kỷ hậu chiến (1975 – 1985), âm nhạc Việt Nam đứng
trước một lựa chọn mới đầy thách thức. Ngoài việc toàn quốc hóa dàn nhạc điện
tử và dòng âm nhạc đại chúng với các thể loại pop, rock, jazz … trong ca khúc,
âm nhạc kinh viện dường như bế tắc trước trào lưu phát triển của âm nhạc thế
giới. Việc cố gắng giới thiệu giao hưởng “Phù Đổng” của Nguyễn Thiên Đạo – nhạc
sĩ Pháp gốc Việt theo trường phái Tiên phong hay nỗ lực viết opéra “Nguyễn Trãi
ở Đông Quan” của Đỗ Nhuận (không được dàn dựng), chỉ là những cố gắng đuối tầm
của một đất nước chìm đắm trong cơ chế quan liêu, bao cấp, lại phải tiếp tục
đối đầu với những tranh chấp biên giới Tây Nam, biên giới phía Bắc.
Ước vọng đỉnh cao mới của âm nhạc Việt Nam chỉ được xác lập lại bắt đầu từ thời
đổi mới, mở cửa. Ngoài việc nhìn nhận lại đóng góp của dòng nhạc lãng mạn từ
thời kỳ đầu Tân nhạc, các nhạc sĩ viết giao hưởng, nhạc không lời mới dần dà
khởi động lại, nhen nhóm lại ước vọng có lẽ từ cú huých của một nhạc sĩ trẻ tu
nghiệp ở Nga trở về qua “Rhapsodie Việt Nam” – nhạc sĩ Đỗ Hồng Quân (con trai
trưởng nhạc sĩ Đỗ Nhuận). Thập kỷ 90 mới thực sự là thập kỷ hồi sinh của dòng
nhạc kinh viện. Điều đó, được khởi xướng từ cuộc vận động sáng tác giao hưởng
về đề tài chiến tranh do Bộ Quốc phòng phát động. Vậy là có những dấu hiệu khởi
sắc khi các giao hưởng được trình diễn như “Đội cận vệ bất diệt” (Đàm Linh),
“Khúc tưởng niệm” (Doãn Nho), “Rhapsodie Hàm Rồng” (Nguyễn Đình Tấn), “Trở lại
Điện Biên” (Trần Trọng Hùng), “Người về đem tới ngày vui” (Trọng Bằng) … Năm
1995, nhạc sĩ Nguyễn Thiên Đạo mới lại trở về nước qua “Hòa tấu 95”, nhạc sĩ
Tôn Thất Tiết qua “Đối thoại với thiên nhiên”. Cuộc trình diễn “Nửa thế kỷ âm
nhạc” năm 1994 vừa có ý nghĩa tổng kết những đỉnh cao quá khứ, bắt đầu giới
thiệu những tìm tòi mới trong lĩnh vực ca khúc qua đêm thứ tư của chương trình
gồm 4 đêm. Bởi thế, năm 1998, nghị quyết 15 của Đảng về Văn hóa – Văn nghệ mà
chủ yếu là việc tiến tới sáng tạo những tác phẩm văn học nghệ thuật trong đó có
âm nhạc mang tầm vóc lớn lao mà lịch sử dân tộc đã tạo nên. Từ đó đến nay, qua
15 năm phấn đấu nỗ lực, âm nhạc Việt Nam đã bước đầu cho thấy những nhuận sắc
theo đường hướng, ước vọng mà nghị quyết nêu ra. Khởi đầu là vệt tác phẩm viết
về Hà Nội nhân kỷ niệm 990 năm Thăng Long Hà Nội và 300 năm Sài Gòn như “Sóng
hồn” (Nguyễn Thiên Đạo), “Concerto Thăng Long” (Đàm Linh), “Hà Nội thiên kỷ
mới” (Vĩnh Cát), Ouverture fantaisie “Chào thiên kỷ mới” (Trọng Bằng), “Mở đất”
(Đỗ Hồng Quân) …
Khoảng 10 năm gần đây, càng thấy những dấu hiệu đáng mừng trong việc xuất hiện
trở lại vững chãi của các tác giả thời chống Mỹ như thanh xướng kịch “Hoa Lư –
Thăng Long bài ca dời đô” của Doãn Nho, kịch múa “Ngọc trai đỏ”, opéra “Người
giữ cồn” của Ca Lê Thuần, concerto viết cho đàn kìm và dàn nhạc “Bình Minh” của
Quang Hải, 9 Sonat của nhạc sĩ Nguyễn Văn Quỳ, các giao hưởng của nhạc sĩ
Nguyễn Văn Nam, “Thăng Long – Hà Nội” của Vĩnh Cát … Thế hệ nhạc sĩ thời hậu
chiến cũng đồng hành mạnh mẽ như “Trổ 1” của Đỗ Hồng Quân, “Ngày hội” của Đặng
Hữu Phúc”, những giao hưởng Hà Nội của Trọng Đài, “Ký ức đồng khởi” của Võ Đăng
Tín, “Giao hưởng không đề” của Đức Trịnh, “Lệ Chi Viên” của Trần Mạnh Hùng,
“Vàng son” của Việt Anh, “Trẻ con ở Sơn Mỹ” của Lê Quang Vũ, “Ký ức 1995” của
Vũ Nhật Tân, “Eo lưng” của Trần Kim Ngọc. Nhiều tác phẩm giao hưởng thính phòng
Việt Nam đã vang lên trên các sàn diễn thế giới như “Rhapsodie Việt Nam” của Đỗ
Hồng Quân, “Lệ Chi Viên” của Trần Mạnh Hùng … Sự trở về của các nhạc sĩ gốc
Việt ở nước ngoài như Nguyễn Thiên Đạo, Lân Tuất cũng mang lại những tác phẩm
có giá trị như “Khai giác” (Nguyễn Thiên Đạo), “Tổ quốc tôi” (Lân Tuất) … Bên
cạnh dòng nhạc kinh viện, các nhạc sĩ như Ngọc Đại, Vũ Nhật Tân, Kim Ngọc đã có
những đóng góp ban đầu cho việc hòa nhập dòng nhạc đương đại thế giới mà cuộc
biểu diễn gần đây của Trần Kim Ngọc cùng tiến sĩ Nguyễn Thuyết Phong ở Mỹ đã
gây được tiếng vang tốt đẹp.
Thể loại hợp xướng mới cũng đã dần được khẳng định trở lại qua sáng tạo của
Minh Quang, Đào Hữu Thi, Ngô Quốc Tính, Nguyễn Cường, Trần Tiến, Nguyễn Thụy
Kha … Cùng việc sáng tác âm nhạc, những tác phẩm viết về các nhạc sĩ cũng đã
bắt đầu xuất hiện như cuốn sách dày dạn về nhạc sĩ Nguyễn Văn Nam “Giao hưởng
một đời người” của Nguyễn Thị Minh Châu, “Những gương mặt âm nhạc thế kỷ” (gồm
5 chân dung 5 nhạc sĩ giải thưởng Hồ Chí Minh đợt I là: Nguyễn Xuân Khoát, Lưu
Hữu Phước, Đỗ Nhuận, Văn Cao, Hoàng Việt), “Nguyễn Thiện Đạo – nhạc sĩ bị giời
đày” và “Huy Du – đời và nhạc” của Nguyễn Thụy Kha … và đặc biệt là cuốn tuyển
chọn “1000 ca khúc Thăng Long Hà Nội” được vinh danh kỷ lục quốc gia.
Nghệ thuật biểu diễn âm nhạc cũng có những đóng góp đáng kể. Đó là việc dàn
dựng được những tác phẩm tầm cỡ thế giới trình diễn tại Việt Nam như nhạc kịch
“Cây sáo thần” của W.A.Mozart và nhiều nhạc kịch khác. Đó là việc dàn dựng
những tác phẩm bề thế của G.Maler, L.V.Beethoven … Nhà hát Nhạc Vũ kịch Việt
Nam đã có những chuyến công du biểu diễn Châu Âu bằng những vở nhạc kịch đã dàn
dựng nói trên. Dàn nhạc Giao hưởng Việt Nam đã trình diễn ở nhiều nước trên thế
giới như Trung Quốc, Nhật Bản, Italia … và đặc biệt tại Mỹ cuối năm 2011. Trong
chương trình thật tự hào là đã trình diễn những tác phẩm Việt Nam như concerto
viết cho violon và dàn nhạc “Thăng Long” của Đàm Linh, những chuyển soạn các
làn điệu dân ca cho dàn nhạc của Ngô Hoàng Quân. Có lẽ 15 năm qua là khởi đầu
cho một ước vọng về đỉnh cao mới của âm nhạc Việt Nam trong thời đại hòa nhập
thế giới.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét