Vài cảm nhận về ca từ của An Thuyên
Phương
Trang Linh
Người ta
bảo, toán học là cơ sở của khoa học tự nhiên, còn văn học là cái nền tảng của
khoa học xã hội và văn học nghệ thuật. Thật đúng. Nhạc sĩ có kiến văn quảng bác
thì lời ca trong ca khúc của họ, ngoài sự chau chuốt về từ ngữ ra, nó còn dồn
nén ẩn chứa vô vàn những khả năng phong phú, gợi mở, thôi thúc người nghe,
khiến trí tưởng tượng được thăng hoa, sự thụ hưởng càng trở nên tinh tế, lấp
lánh.
Bình sinh
mình sống đơn giản, suy nghĩ ít ngoằn nghèo nên thích nghe các bài hát mà ta
tạm gọi là dòng dân gian. Một trong những nhạc sĩ mình yêu thích nhất là An
Thuyên. Mình không có tẹo kiến thức nào về âm nhạc, cứ nói theo cách cảm, cách
nghĩ của một người mê nhạc bình thường, chứ chẳng dựa trên cái cơ sở, cái nền
tảng lí luận chi chi của ngành nhạc.
Vậy mình và các
bạn như mình, chúng ta tạm gác cái phần nhạc sang một bên, để cùng bàn về cái
hay, cái đẹp, cái biểu cảm của ca từ trong một số bài hát tiêu biểu của An
Thuyên để thêm yêu bác nhạc sĩ thiếu tướng, người xứ “non xanh nước biếc, như
tranh họa đồ”.
Này nhé:
Câu đò đưa
thầm gọi
Tôi ghé về
tuổi thơ
Người xưa
đâu xa vắng
Ai đưa tôi
qua đò?
(Neo đậu bến
quê)
Lời lẽ rõ
ràng, giản dị như một lời tâm tình, thủ thỉ, nhưng khi đọc lên (chưa nói là
nghe) ta đã thấy quá khứ hiện về trên bến sông xưa cũ, một con đò nhỏ, dáng
thon thả trong chiếc áo nâu bạc mầu của cô lái đò… Nay trở về chợt thẫn thờ,
vẫn là quê ta đấy chứ đâu, vẫn là “vầng trăng non ngơ ngác” ngày nào khiến ta
rưng rưng:
Ngô mướt dài
bãi quê
Gió chiều
chiều diụ mát
Đàn trâu
chậm ngoài đê
Vẫn đi về
lối cũ
(Neo đậu bến
quê)
Thế rồi
ngoái nhìn dòng sông, cả một trời ấu thơ sống dậy, kệ tất cả, mọi thứ, bà con,
họ hàng lối xóm, cởi quần cởi áo nhào xuống dòng nước tím mát lịm, ngửa mặt lim
dim như trâu mẹ năm xưa phì phò nhìn nghé con yêu thương, mà hoài niệm, mà bồng
bềnh trong ráng chiều gần tắt:
Lang thang
đi bốn phương trời
Nay về sông
quê tắm mát
Sông Lam
biết khi mô cho cạn
Người ơi,
đục trong câu hát cháy lòng.
(Neo đậu bến
quê)
Vẫn hát về
dòng sông, giai điệu bài hát như thơ, quyến rũ, cứ uốn lượn, cứ vương vấn, cứ
quấn quít cái người đi xa trở về, và cái người con gái thuở nào, cái thuở ấu
thơ “gió bụi cát bay lẫn trong sữa thơm mẹ nuôi tôi lớn” hiện lên sóng sánh:
Bãi ngô chân
em vương bụi phấn
Tóc xanh
buông mây trong gió chiều
Thử hỏi có
hình dáng thiếu nữ quê nào đẹp hơn thế.
Cái dáng
“buông mây” ấy cứ theo ta đi mãi. Ta mang theo cả “vầng trăng non ngơ ngác theo
tôi đi chân trần”. Vầng trăng cổ tích ấy cứ dằn vặt, cứ trăn trở. Cái gót chân
thon thả ấy, cái gót chân lấm bùn ấy khiến ta say đắm từ khi nào:
Cho ta
thương nhau, mồ hôi chát mặn
Cho ta
thương nhau, vầng trăng không lẻ bạn
Đứt ruột nhớ
mong…
(Hà Tĩnh
mình thương)
Ô hay, trăng
chỉ có mỗi một, đơn lẻ, ngàn đời tới nay vẫn rứa mà, đêm đêm trăng vẫn sống lẻ
loi một mình, sao ta lại cứ nức nở cho cái lẽ tự nhiên ấy làm gì? Mình lục lọi,
mình tự hỏi… thế rồi trong tiềm thức bật ra hai câu thơ bất hủ của cụ Nguyễn:
“Vầng trăng ai xẻ làm đôi/ Nửa in gối chiếc, nửa soi dặm trường” (Kiều - Nguyễn
Du).
À ra thế,
khi yêu nhau, thì thương từ cái lẻ bóng của vầng trăng thương đi. Nếu không
canh cánh, không đau đáu nghĩ về nhau, và không có kiến văn sâu sắc thì làm sao
bác An Thuyên có thể nghĩ ra được lời ca hay đến thế, phảng phất Nguyễn Du đấy,
mà đố ai dám bảo bác ấy… đạo!
Cắt nửa vầng
trăng, tôi làm con đò nhỏ
Chặt đôi câu
thơ
Bẻ đôi câu
thơ, tôi làm mái chèo lướt sóng
Đưa tôi về
với người tôi yêu
(Ca dao em
và tôi)
Đợi vạn vật
đã chìm trong sự tĩnh lặng mà leo lên giời cắt vầng trăng non mầu sữa kia ra
làm con thuyền Yêu, để chèo thuyền về thăm người ấy ở một miền quê thăm thẳm
xanh biếc, để:
Cùng em đi
hát dân ca quê mình
Để tôi sống
giữa bao nhiêu ân tình.
Còn nhiều
nữa, nhiều lắm…
“Thương nhau
rồi đừng cởi áo cho ai”…, bạn có thấy bóng hình của câu ca dao “yêu nhau cởi áo
cho nhau, về nhà mẹ hỏi qua cầu gió bay” không? Rồi nữa, “áo nâu sồng em nhuộm
tình tôi”, có thấy ở đây vận dụng rất khéo câu ca dao xưa: “Chồng ta áo rách ta
thương, chồng người áo gấm xông hương mặc người”? Chuyện xưa, tích cổ được nhạc
sĩ cho vào bài hát thật nhuyễn, thật uyển chuyển.
Một đêm tôi
về xứ Nghệ, trăng rải sữa lên dòng sông quê lấp lánh. Ngắm đồng lúa con gái nõn
nà, ngắm bãi ngô trải rộng đôi bờ sông tự dưng trong tôi cất lên lời ca của bác
An Thuyên:
Biết sông
bao năm bầm khúc ruột
Cho quê
mình, gạo trắng nước trong.
(Hà Tĩnh
mình thương)
Chỉ một chữ
“bầm“ thôi đã gợi hình gợi cảm, gọi cái gian khó của mẹ cha, đã hóa thân vào
hình tượng dòng sông nuôi ta khôn lớn, chở che ta suốt một đời hun hút đi xa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét