Cánh diều bay lưng trời đánh thức tuổi thơ tôi
Trò thả diều dường như đã trở thành thú vui của trẻ con thôn
quê như chúng tôi mà trẻ em ở thành thị ít có được...
Mỗi khoảnh khắc, hình ảnh trôi qua trước mắt ta đều mang một
thông điệp sâu sắc của cuộc sống. Bất chợt, một cơn mưa mùa thu gợi cho ta bao
mộng ước, một chiếc lá khẽ rơi đem đến cho con người những suy ngẫm về cuộc đời.
Và một cánh diều bay lưng trời cũng đủ đánh thức trong tôi biết bao kỉ niệm của
tuổi thơ.
Ở quê tôi, sau mỗi độ thu hoạch lúa, khoảng tháng 10, tháng
11 là đến mùa thả diều của những đứa trẻ con trong xóm. Ngày đó, chiều nào cũng
vậy, vừa tan học là bọn tôi chạy ù về nhà, có đứa vội đến mức không kịp thay quần
áo và ăn cơm mà ngay lập tức mang diều ra những cánh đồng đã gặt ở gần nhà để
chơi. Chúng tôi mê thả diều đến tối mịt mà vẫn chưa về, đợi đến khi ba mẹ xách
roi ra gọi mới chịu về.
Rặng tre, bờ ruộng thường là nơi bọn trẻ con xóm tôi tụ tập để
làm diều. Khung diều thường được làm từ tre. Tre thì đã có sẵn, chỉ việc lựa
cành dẻo, vót rồi đem phơi nắng. Lúc phơi, phải lưu ý đến độ giòn, độ dẻo để
khi uốn thành khung, tre không bị gãy.
Sau khi uốn khung xong, người ta dán giấy và gắn đuôi cho diều.
Giấy dán cũng không phải mua vì chúng tôi tận dụng những quyển vở không còn
xài. Đuôi diều thì chỉ việc cắt dài giấy ra rồi dùng keo kết lại với nhau. Tuỳ
theo kích cỡ của diều, ta có thể nối đuôi dài hay ngắn. Cuối cùng, ta buộc dây
vào diều và mang ra đồng.
Làm diều phải tỉ mỉ là vậy nhưng thả diều còn đòi hỏi “nghệ
thuật” hơn. Có những con diều trông rất to, rất đẹp nhưng lại bay không cao bằng
những con diều bé hơn. Vì vậy, muốn diều bay cao, người thả phải “chạy mồi” một
quãng.
Khi diều bay lên không trung, ta sẽ nới dây từ từ, cho đến
khi diều ở lưng chừng bầu trời thì ta cố định dây lại. Những đứa trẻ trong xóm
tôi thường hay tụ tập với nhau để thi thả diều. Con diều nào bay cao nhất thì
chủ nhân của nó sẽ được tôn làm “đại ca”.
Chúng tôi mê thả diều đến tối mịt mà vẫn chưa về,
đợi đến khi ba mẹ xách roi ra gọi mới chịu về.
Tôi nhớ mãi hình ảnh thằng An năm nào. Nó thắng cuộc trong một
lần thi thả diều nhưng rồi diều của nó lại bị đứt dây và bay đi mất hút. Nhìn
nó tiếc đứt ruột mà bọn tôi không sao nhịn được cười.
Sau cuộc thi, tôi hay nằm nghỉ bên những đám rạ người ta vừa mới
gặt. Không có cái cảm giác nào thú vị bằng việc nằm ngửa bên rạ, ngước mắt lên
nhìn những cánh diều đang vi vu trong gió. Cái cảm giác mát mẻ, lâng lâng như
muốn bay lên cùng diều. Và cũng chính cái cảm giác đó đã khiến tôi không sao
quên được mỗi khi nhìn thấy một cánh diều đang bay trong gió. Đó dường như đã
trở thành một cái thú vui của trẻ con thôn quê như chúng tôi mà trẻ em ở thành
thị ít có được.
Bây giờ, trẻ con, dù ở nông thôn hay thành thị cũng không phải
vất vả làm diều như chúng tôi ngày xưa vì ở chợ, người ta bán cả diều đã được
làm sẵn. Những con diều này đẹp, to hơn, nhiều màu sắc và cũng đa dạng hơn về
hình dáng các con vật. Không gian thả diều cũng không còn được rộng rãi, thoáng
đãng như trước bởi những cánh đồng giờ đã biến thành vuông tôm, khu dân cư đông
đúc.
Những đứa trẻ cùng nhau thả diều năm nào giờ đã khôn lớn, mỗi
đứa mỗi nơi. Không biết có còn ai nhớ đến những kỉ niệm của ngày xưa không
nhưng riêng tôi, tôi vẫn nhớ như in những kỉ niệm đẹp của thời thơ ấu – cái thời
“tuổi thơ con thả trên đồng".
Lê Văn Xuân
Theo http://vnexpress.net/
Rất may là giờ vẫn còn nhiều người chơi diều giữ lửa đam mê này lắm tác giả ạ. Bạn có thể xem thêm ảnh với các bài viết về diều sáo ở đây: http://dieusao.com
Trả lờiXóa