1. Tống Biệt (Tản
Đà)
2. Gửi
Trương Tửu (Nguyễn Vỹ)
3. Màu Thời
Gian (Đoàn Phú Tứ)
4. Anh Biết
Em Đi... (Thái Can)
5. Mòn Mỏi (Thanh
Tịnh)
6.Những
Ngày Nghỉ Học (Tế Hanh)
7. Tình
Quê (Hàn Mặc Tử)
8. Về Thăm
Nhà Cảm Tác (Quách Tấn)
9. Chùa
Hương (Nguyễn Nhược Pháp)
10. Nắng Mới (Lưu
Trọng Lư)
11. Tràng
Giang (Huy Cận)
12. Lời Kỹ
Nữ (Xuân Diệu)
13. Trên
Đường Về (Chế Lan Viên)
14. Nhớ Rừng (Thế
Lữ)
15. Bến My
Lăng (Yến Lan)
16. Tỳ Bà (Bích
Khê)
17. Nghỉ
Hè (Xuân
Tâm)
18. Tống
Biệt Hành (Thâm Tâm)
19. Tương
Tư (Nguyễn Bính)
20. Tiếng
Việt Miền Nam (Bàng Bá Lân)
21. Mưa (Anh
Thơ)
22. Trăng
Hè (Đoàn Văn Cừ)
23. Nét
Nhìn Rạng Đông (Tuệ Mai)
24. Từ Giã
Tuyên Quang (Nhượng Tống)
25. Dặm Về (Nguyễn
Đình Tiên)
TỐNG BIỆT
TẢN ĐÀ
Nguyễn Khắc Hiếu (1889-1939):
hiệu Tản Đà, người xã Khê thượng, huyện Bất bạt, tỉnh Sơn tây, vốn
theo Nho học và có đi thi hương; sau khi hỏng khoa Nhâm Tý (1912), ông bắt
đầu viết quốc văn. Năm 1924, ông làm chủ bút Hữu thanh tạp chí trong ít lâu,
năm 1926, ông đứng chủ-trương tờ Annam tạp-chí (đình bản hẳn năm 1933).
Tác phẩm: Vận văn: Khối
tình con, q, I. II và III,
- Tiểu thuyết: Giấc mộng con, Giấc mộng con thứ hai, Giấc mộng lớn, Thần tiên, Thề non nước, Trần ai tri kỷ;
- Luận thuyết: Khối tình, Bản chính và bản phụ;
- Giáo khoa: Lên sáu, Lên tám, Đài gương, Quốc-sử huấn mông;
- Phiên dịch: Đại học, Kinh thi, q. thứ nhất gồm có Chu nam, Thiệu nam, Bội dung và Vệ, Đàn bà Tàu. Liêu trai chí dị (dịch được 40 truyện), v.v... (Việt Nam Văn Học Sử Yếu, Dương Quảng Hàm).
- Tiểu thuyết: Giấc mộng con, Giấc mộng con thứ hai, Giấc mộng lớn, Thần tiên, Thề non nước, Trần ai tri kỷ;
- Luận thuyết: Khối tình, Bản chính và bản phụ;
- Giáo khoa: Lên sáu, Lên tám, Đài gương, Quốc-sử huấn mông;
- Phiên dịch: Đại học, Kinh thi, q. thứ nhất gồm có Chu nam, Thiệu nam, Bội dung và Vệ, Đàn bà Tàu. Liêu trai chí dị (dịch được 40 truyện), v.v... (Việt Nam Văn Học Sử Yếu, Dương Quảng Hàm).
Tản Đà (1889-1939)
Suối tiễn, oanh đưa, những
ngậm ngùi.
Nửa năm tiên cảnh,
Một bước trần ai.
Ước cũ duyên thừa có thế
thôi.
Đá mòn, rêu nhạt,
Nước chảy, hoa trôi,
Cái hạc bay lên vút tận trời!
Trời đất từ nay xa cách mãi.
Cửa động,
Đầu non,
Đường lối cũ,
Nghìn năm thơ thẩn bóng
trăng chơi.
Tản Đà
(1889-1939)
GỬI TRƯƠNG TỬU
NGUYỄN VỸ
Viết trong lúc say
"Gửi Trương Tửu" mới
thật là kiệt tác của Nguyễn Vỹ...
Nguyễn Vỹ đã làm bài thơ này
trong một lúc vô cùng buồn giận vì cái nghiệp văn chương. Những ai cùng một
cảnh huống xem thơ tưởng có thể khóc lên được. Trong lời văn còn có
chút nghênh ngang từ đời xưa lưu lại...
(Thi Nhân Việt Nam,
Hoài Thanh & Hoài Chân)
Nguyễn Vỹ (1912-1971)
Một mình rót uống chẳng buồn
say!
Trước kia hai thằng hết một
nậm,
Trò chuyện dông dài mặt đỏ sẫm.
Nay một mình ta, một be con:
Cạn rượu rồi thơ mới
véo-von!
Dạo ấy chúng mình nghèo xơ
xác,
Mà coi đồng tiền như cái
rác!
Kiếm được xu nào đem tiêu
hoang,
Rủ nhau chè chén nói
huynh-hoang,
Xáo lộn văn-chương với chả
cá,. . .
Rồi ngủ một đêm, mộng với
mê,
Sáng dậy nhìn nhau cười
hê-hê!!
Thời-thế bây giờ vẫn thấy
khó,
Nhà văn An nam khổ như chó!
Mỗi lần cầm bút nói văn
chương,
Nhìn đàn chó đói gặm trơ
xương,
Và nhìn chúng mình hì hục viết,
Suốt mấy năm giời kiết vẫn
kiết,
Mà thương cho tôi, thương
cho anh,
Đã rụng bao nhiêu mớ tóc
xanh!
Bao giờ chúng mình thật ngất ngưởng?
Tôi làm Trạng nguyên, anh Tể
tướng?
Và anh bên võ, tôi bên văn,
Múa bút tung gươm hả một
phen?. . ..
Chứ như bây giờ là trò chơi,
Làm báo làm bung chán mớ đời!
Anh đi che tàn một lũ ngốc,
Triết lý con tiều, văn
chương cóc! (1)
Còn tôi bưng thúng theo đàn
bà,
Ra chợ bán văn, ngày tháng
qua! (2)
Cho nên tôi buồn không biết
mấy!
Đời còn nhố-nhăng ta chịu vậy!
Ngồi buồn lấy rượu uống
say-sưa,
Bực chí thành say mấy cũng vừa!
Mẹ cha cái kiếp làm thi-sĩ!
Chơi nước cờ cao lại gặp bĩ!
Rồi đâm ra điên, đâm vẫn vơ,
Rút cục chỉ còn mộng với mơ!
Viết rồi hãy còn say
(Phụ Nữ)
Nguyễn Vỹ
(1912-1971)
(Hoài Thanh & Hoài Chân)
(1&2) Hồi bấy giờ Trương
Tửu viết giúp báo Ích Hữu của Lê Văn Trương; Nguyễn Vỹ giúp báo Phụ Nữ của bà
Nguyễn Thị Thảo.
MÀU THỜI GIAN (1)
ĐOÀN PHÚ TỨ
Sinh ngày 10-9-1910 ở Hà Nội.
Học ở Hà Nội. Có bằng Tú tài Tây.
Viết văn từ năm 1925, lúc
còn học lớp nhất. Những bài văn đầu tiên là những
bài từ - khúc đăng báo Đông
Pháp. Sau này thỉnh thoảng viết giúp Phong Hóa,
Ngày Nay. Năm 1937, chủ
trương tờ Tinh Hoa. Chuyên viết kịch. Làm thơ rất ít.
(Thi Nhân Việt Nam,
Hoài Thanh & Hoài Chân)
Đoàn Phú Tứ (1910 - 1989)
Trong gió xanh
Dìu vương
hương (2) ấm thoảng xuân tình
Ngàn xưa không lạnh nữa, Tần phi (3)
Ta lặng dâng nàng
Trời mây phảng-phất nhuốm thời-gian (4)
Màu thời-gian không xanh
Màu thời-gian tím
ngát (5)
Hương thời-gian không nồng
Hương thời-gian thanh
thanh (6)
Tóc mây một món chiếc dao
vàng (7)
Nghìn trùng e lệ phụng (8) quân-vương
Trăm năm tình cũ lìa không hận
Thà nép mày hoa thiếp phụ
chàng (9)
Duyên trăm năm dứt đoạn
Tình một thủa còn hương
Hương thời-gian thanh thanh
Màu thời gian tím
ngát (10).
(Ngày nay)
Đoàn Phú Tứ
(1910 - 1989)
Nguồn: Thi Nhân Việt Nam
(Hoài Thanh & Hoài Chân)
CHÚ:
(l) Không ai ngờ một cái đầu-đề
có tính cách triết học như thế lại dùng để nói một câu chuyện tâm tình.
(2) Hãy để ý cái âm-điệu
vương vấn của mấy chữ này.
(3) Thi-nhân mượn sự tích
người xưa để giữ vẻ kín- đáo cho câu chuyện. Xưa có người cung phi, nàng Lý
phu-nhân, lúc gần mất nhất định không cho vua Hán Võ đế xem mặt, sợ trông thấy
nét mặt tiều tụy vua sẽ hết yêu. Cái tên Tần-phi thi-nhân đặt ra vì một lẽ
riêng.
Ngàn xưa không lạnh nữa; Chuyện
xưa đã hậu quên nay nhớ lại lòng lại thấy nôn-nao.
(4) Thi-nhân muốn nói dâng hồn
mình cho người yêu. Song nói như thế sẽ sỗ sàng quá. Vả người thấy mình không
có quyền nói thế, vì tình yêu ở đây chưa từng được san-sẻ. Nên phải mượn cái
hình - ảnh "trời mây phảng phất nhuốm thời gian" để chỉ hồn
minh. Chữ "nhuốm" có vẻ nhẹ-nhàng không nặng-nề như chữ "nhuộm".
Chữ "dâng" hơi kiểu cách.
(5) Người Pháp thường bảo thời-gian
màu xanh. Nhưng thi nhân nhớ lại thời xưa, hồi người đương yêu, cứ thấy màu thời~gian
tím ngát vì người riêng thích một thứ hoa tím, và màu hoa lẫn với màu yêu.
(6) Hương thời
gian là hương thứ hoa kia mà cũng là hương yêu, một thứ tình yêu qua đã
lâu rồi, nên chỉ thấy thanh sạch, nhẹ nhàng.
(7) Nàng Dương quý-phi lúc mới
vào cung, tính hay ghen, bị Đường Minh hoàng đưa giam một nơi. Nhưng nhà vua nhớ
quá sai Cao lực sĩ ra thăm. Dương quý phi cắt tóc gửi vào dâng vua. Vua trông
thấy tóc, thương quá, lại vời nàng vào cung.
Đoàn Phú Tứ hợp chuyện này
và chuyện Lý phu- nhân làm một và tưởng tượng một người cung-phi lúc gần mất
không chịu để vua xem mặt chỉ cắt tóc dâng, gọi là đáp lại muôn một mối tình
trìu-mến của đấng qnân-vương.
Ở đây không có chuyện cắt
tóc nhưng có chuyện khác cũng tương-tự như vậy.
(8) Chữ "phụng" rất
kín đáo, chữ "dâng" sẽ quá xa với chữ "tặng" quá
sưồng sã.
(9)Ý nói: thà phụ-lòng
mong-mỏi của chàng, còn hơn gặp chàng trong lúc dung nhan tiều tụy để di hận về
sau.
(10) Tím ngát tả
đúng mối tình dìu dịu. Tím "ngắt" sẽ đau đớn quá.
BÌNH:
Nói về toàn thể nên chú ý
đến điệu thơ. Bài thơ bắt đầu bằng những câu dài ngắn không đều: âm-điệu hoàn
toàn mới. Kế đến bốn câu ngũ-ngôn cổ-phonq, một lối thơ cũ mà các thi-nhân gần
đây cũng thường dùng. Bỗng chuyển sang thất-ngôn: điệu thơ hoàn toàn xưa. Lời
thơ cũng xưa với những chữ "phụng quân vương" và những chữ
lấy lại ở câu Kiều: "tóc mây một món dao vàng chia hai". Nhưng
với hai câu thất ngôn dưới thi-nhân đã từ chuyện người xưa trở về chuyện
mình. Những chữ "thiếp phụ chàng" đưa dần về hiện-tại. Rồi
điệu thơ trở lại ngũ ngôn với hương màu trên kia.
Thành ra ý thơ, lời thơ,
điệu thơ cùng với hồn thi nhân đi từ hiện tại về quá khứ, từ quá khứ gần đến
quá khứ xa, rồi dần dần trở về hiện tại. Hiện tại chỉ mờ mờ nhạt nhạt, nhưng
càng đi xa về quá khứ, câu thơ càng thiết-tha, càng rực-rỡ. Nhất là từ chỗ
ngũ- ngôn chuyển sang thất ngôn câu thơ đẹp vô cùng. Tôi tưởng dầu không hiểu
ý-nghĩa bài thơ người ta cũng không thể không nhận thấy cái vẻ huy hoàng,
trang- trọng của câu thơ (*).
(Thi Nhân Việt Nam, Hoài
Thanh & Hoài Chân)
(*) Nhạc-sĩ Nguyễn Xuân
Khoát có đưa phả bài thơ này vào đàn. Đoạn đầu bài nhạc đi rất mau, rồi chậm
dần. Đến đoạn thất ngôn nhạc lên giọng majestuoso. Cuối cùng còn thêm một đoạn
láy lại âm địệu mấy câu đầu.
|
ANH BIẾT EM ĐI...
THÁI CAN
Sinh ngày 22-10-1910 Ở
Văn Lâm, Phủ Đức Thọ (Hà Tĩnh).
Học: trường phủ, trường
Vinh, trường Bảo Hộ, trường Thuốc Hà Nội. Tốt nghiệp y khoa bác sĩ năm
1940.
Thơ Thái Can phần nhiều
đã đăng ở Phong Hóa, Tiểu Thuyết Thứ Bảy, Hà Nội báo, Văn Học tạp chí 1935.
. Những bài thơ đầu (ký Th. C) đã in trong quyển Những nét
đan thanh, Ngân sơn tùng thư, Huế, xuất bản 1934.
(Thi Nhân Việt Nam,
Hoài Thanh & Hoài Chân)
Thái Can
(1910- 1998)
Dặm ngàn liễu khuất với
sương che.
Em đừng quay lại nhìn anh nữa:
Anh biết em đi chẳng trở về.
Em nhớ làm chi tiếng ái ân.
Đàn xưa đã lỡ khúc dương cầm.
Dây loan chẳng đượm tình âu
yếm,
Em nhớ làm chi tiếng ái ân.
Bên gốc thông già ta lỡ ghi
Tình ta âu yếm lúc xuân thì.
Em nên xóa dấu thề non nước
Bên gốc thông già ta lỡ ghi
Chẳng phải vì anh, chẳng tại
em:
Hoa thu tàn tạ rụng bên thềm.
Ái tình sớm nở chiều phai rụng:
Chẳng phải vì anh chẳng tại
em.
Bể cạn, sao mờ, núi cũng
tan.
Tình kia sao giữ được muôn
vàn …
Em đừng nên giận tình phai lạt:
Bể cạn, sao mờ, núi cũng
tan.
Anh biết em đi chẳng trở về
Dặm ngàn liễu khuất với
sương che.
Em đừng quay lại nhìn anh nữa:
Anh biết em đi chẳng trở về.
Thái Can
(1910- 1998)
Nguồn: Thi Nhân Việt Nam
(Hoài Thanh & Hoài Chân)
MÒN MỎI (*)
THANH TỊNH
Họ Trần. Sinh
ngày 12-12-1913 ở làng Dưỡng Nỗ (Thừa Thiên). Học: trường Đông Ba, trường
Pellerin (Huế). Có bằng thành chung.
Đã viết
giúp: Phong Hóa, Này Nay, Hanoi báo, Tiểu Thuyết Thứ Năm, Tinh Hoa... Đã xuất bản:
Hận chiến trường (1936).
(Thi Nhân Việt Nam,
Hoài Thanh & Hoài Chân)
Thanh Tịnh (1913-1988)
Tìm thử chân mây khói tỏa mờ
Có bóng tình quân muôn dặm
ruổi
Ngựa hồng tuôn bụi cõi xa
mơ.
- Xa nhìn bên cõi trời mây
Chị ơi, em thấy một cây liễu
buồn.
- Bên rừng em hãy lặng nhìn
theo,
Có phải chăng em ngựa xuống
đèo?
Chị ngỡ như chàng lên tiếng
gọi
Trên mình ngựa hí, lạc vang
reo.
- Bên rừng ngọn gío rung
cây,
Chị ơi, con nhạn lạc bầy kêu
sương.
- Tên chị ai gieo giữa gió
chiều,
Phải chăng em hỡi tiếng
chàng kêu?
Trên giòng sông lặng em nhìn
thử
Có phải chăng người của chị
yêu?
- Sóng chiều đùa chiếc thuyền
lan,
Chị ơi, con sáo gọi ngàn bên
sông...
Ô kìa! Bên cõi trời Đông
Ngựa ai còn ruổi dặm hồng xa
xa.
- Này lặng em ơi, lặng lặng
nhìn
Phải chăng mình ngựa sắc hồng
in.
Nhẹ nhàng em sẽ buông rèm xuống,
Chị sợ trong sương bóng ngựa
chìm.
- Ngựa hồng đã đến bên hiên,
Chị ơi, trên ngựa chiếc
yên... vắng người!.
Thanh Tịnh
(1913-1988)
Nguồn: Thi Nhân Việt Nam
(Hoài Thanh & Hoài Chân)
(*) Phỏng theo chuyện "Barbe
bleue" của Perrault. Nhưng Thanh Tịnh đã tạo ra một không khí rất Á
Đông.
NHỮNG NGÀY NGHỈ HỌC
TẾ HANH
Họ Trần. Sinh ngày
15-5 năm Tân Dậu (1921) ở làng Đông-yên, phủ Bình-sơn
(Quảng Ngãi). Chánh quán:
làng Giao-thủy, cách làng kia mà con sông. Đậu sơ-học rồi ra Huế học trường
Khải Định, ở đó quen Huy Cận. Bài thơ trích sau đây
rút trong tập Nghẹn Ngào đã được giải khuyến-khích của Tự-lực văn-đoàn năm
1939.
(Thi Nhân Việt Nam,
Hoài Thanh & Hoài Chân)
Tế Hanh (1921-2009)
Đón chuyến tầu đi đến những
ga.
Tôi đứng bơ vơ xem tiễn biệt,
Lòng buồn đau xót nỗi chia
xa.
Tôi thấy tôi thương những
chiếc tầu,
Ngàn đời không đủ sức đi
mau,
Có chi vương víu trong hơi
máy,
Mấy chiếc toa đầy nặng khổ
đau.
Bánh nghiến lăn lăn quá nặng
nề!
Khói phì như nghẹn nỗi đau
tê.
Lâu lâu còi rúc nghe buồn
bã,
Lòng của người đi réo kẻ về.
Kẻ về không nói, bước vương
vương.
Thương nhớ lan xa mấy dặm đường.
Lẽo đẽo tôi về theo bước họ,
Tâm hồn ngơ ngẩn nhớ muôn
phương.
(Nghẹn Ngào)
Tế Hanh
(1921-2009)
Nguồn: Việt Nam Văn Học Sử
Giản Ước Tân Biên III
(Phạm Thế Ngũ)
TÌNH QUÊ
HÀN MẶC TỬ
Chính lên là Nguyễn
Trọng Trí. Sinh ngày 22-9-1912 ở Lệ Mỹ (Đồng-Hới), mất ngày 11-11-1940. Trú ngụ ở
Qui Nhơn từ nhỏ. Nhà nghèo, cha mất sớm. Học trường Qui Nhơn đến năm thứ
ba. Làm sở Đạc điền một độ, bị đau rồi mất việc.
Vào Nam làm báo ít lâu lại
trở về Qui Nhơn. Kế đó mắc bệnh hủi, đưa vào nhà thương Qui Hòa rồi mất ở đó. Làm thơ từ ngày mười sáu tuổi (lấy
hiệu là Phong-trần rồi Lệ-thanh). Đến năm 1936, khi chủ-trương tờ phụ-trương
văn chương báo Saigon mới đổi hiệu là Hàn Mặc Tử.
Đã đăng
thơ: Phụ nữ tân văn, Saigon, Trong khuê phòng, Đông dương tuần báo, Người mới. Đã xuất bản: Gái
quê (1936).
Trước sân anh thơ thẩn,
Đăm đăm trông nhạn về;
Mây chiều còn phiêu bạt
Lang thang trên đồi quê;
Gió chiều quên ngừng lại;
Giòng nước luôn trôi đi...
Ngàn lau không tiếng nói:
Lòng anh dường đê mê,
Cách nhau ngàn vạn dặm,
Nhớ chi đến trăng thề;
Dầu ai không mong đợi,
Dầu ai không lắng nghe
Tiếng buồn trong sương đục,
Tiếng hờn trong lũy tre,
Dưới trời thu man mác,
Bàng bạc khắp sơn khê,
Dầu ai trên bờ liễu,
Dầu ai dưới cành lê...
Với ngày xanh hờ hững,
Cố quên tình phu thê,
Trong khi nhìn mây nước,
Lòng xuân cũng não nề...
(Gái Quê)
Hàn Mặc Tử
(1912-1940)
Nguồn: Thi Nhân Việt Nam
(Hoài Thanh & Hoài Chân)
VỀ THĂM NHÀ CẢM TÁC
QUÁCH TẤN
Sinh ngày 23-11
năm Kỷ dậu (24 Janvier 1910) ở làng Trường-định, huyện Bình-khê (Bình-định).
Ông thân là người Tây học, bà thân là người Hán học. Bắt đầu học chữ Hán, năm 11
tuổi mới học chữ quốc ngữ. Học trường Qui Nhơn. Có bằng thành chung.
Đã xuất bản: Một
tấm lòng (1939), Mùa cổ điển (1941).
Quách Tấn (1910 - 1992)
Quê người dong ruổi bấy
nhiêu lâu,
Vườn cũ về thăm cảnh dãi dầu!
Trống trải ba gian nhà nhện
choán,
Ngửa nghiêng bốn mặt giậu
bìm leo!
Cội tùng bóng ngả sương rơi
lệ!
Ngõ trúc mây che cuốc giục sầu! (*)
Lẳng lặng bên thềm ôn chuyện
cũ...
Giật mình ngỡ đến chốn nào
đâu?
Quách Tấn
(1910 - 1992)
Nguồn: Thi Nhân Việt Nam
(Hoài Thanh & Hoài Chân)
(*) Cội tùng: Một cảnh
trong vườn. Câu này có mượn ý câu ca dao:
Một mai bóng ngả cội tùng
Mũ rơm ai đội áo mùng ai
mang.
Ngõ trúc: Một cảnh trong vườn.
Câu này có mượn ỷ câu:
Nghe con sắp được nghỉ hè
Thẩn thơ ngõ trúc rào tre
trông chừng.
trong bài ca "Nhớ
Con" của bà thân chúng tôi. (Lời chú của Quách Tấn).
CHÙA HƯƠNG
NGUYỄN NHƯỢC PHÁP
Nguyễn Nhược
Pháp (1914-1938)
Nhà thơ, con nhà văn Nguyễn Văn Vĩnh, em Nguyễn Giang, sinh ngày 12-12-1914. Quê làng Phượng Vũ, huyện Thường Tín, tỉnh Hà Đông (nay thuộc TP. Hà Nội). Ông đỗ tú tài Pháp, theo học Ban Luật trường Cao đẳng Pháp chính Hà Nội. Ông làm thơ và viết bài cho các báo: Hà Nội báo, Đông Dương tạp chí (bộ mới), Tinh hoa, Ngày nay và báo An Nam Nouveau (tiếng Pháp). Các bài phóng sự, truyện ngắn, kịch của ông có giá trị nghệ thuật và văn chương. Ngày 19-11-1938 ông mất, mới 24 tuổi.
Nhà thơ, con nhà văn Nguyễn Văn Vĩnh, em Nguyễn Giang, sinh ngày 12-12-1914. Quê làng Phượng Vũ, huyện Thường Tín, tỉnh Hà Đông (nay thuộc TP. Hà Nội). Ông đỗ tú tài Pháp, theo học Ban Luật trường Cao đẳng Pháp chính Hà Nội. Ông làm thơ và viết bài cho các báo: Hà Nội báo, Đông Dương tạp chí (bộ mới), Tinh hoa, Ngày nay và báo An Nam Nouveau (tiếng Pháp). Các bài phóng sự, truyện ngắn, kịch của ông có giá trị nghệ thuật và văn chương. Ngày 19-11-1938 ông mất, mới 24 tuổi.
Các tác phẩm
chính:
- Ngày xưa (tập thơ, in năm 1935)
- Người học vẽ (kịch vui 1936)
- Ngày xưa (tập thơ, in năm 1935)
- Người học vẽ (kịch vui 1936)
Ngày nay, những
bài thơ Chùa Hương, Đi cống, Sơn Tinh Thủy Tinh ai cũng cảm nhận thi tài duyên dáng
và đều thương tiếc ông sớm mất.
Trong bộ Thi
nhân Việt Nam, Hoài Thanh bình phẩm rất xác đáng: "Thơ in ra rất ít mà được người ta yêu
mến rất nhiều, tưởng không ai bằng Nguyễn Nhược Pháp".
(Văn Thi Sĩ Tiền Chiến, Nguyễn Vỹ)
(Văn Thi Sĩ Tiền Chiến, Nguyễn Vỹ)
(Thiên ký sự của một cô bé
ngày xưa)
Nguyễn Nhược Pháp (1914-1938)
Nguyễn Nhược Pháp (1914-1938)
Hoa cỏ mờ hơi sương.
Cùng thầy me em dậy,
Em vấn đầu soi gương.
Khăn nhỏ, đuôi gà cao,
Em đeo giải yếm đào;
Quần lĩnh, áo the mới,
Tay cầm nón quai thao.
Me cười: "Thầy nó
trông!
Chân đi đôi dép cong,
Con tôi xinh xinh quá!
Bao giờ cô lấy chồng?"
- Em tuy mới mười lăm
Mà đã lắm người thăm,
Nhờ mối mai đưa tiếng,
Khen tươi như trăng rằm.
Nhưng em chưa lấy ai,
Vì thầy bảo người mai
Rằng em còn bé lắm!
(Ý đợi người tài trai).
Em đi cùng với me.
Me em ngồi cáng tre,
Thầy theo sau cưỡi ngựa,
Thắt lưng dài đỏ hoe.
Thầy me ra đi đò,
Thuyền mấp mênh bên bờ.
Em nhìn sông nước chẩy,
Đưa cánh buồm lô nhô.
Mơ xa lại nghĩ gần,
Đời mấy kẻ tri âm?
Thuyền nan vừa lẹ bước,
Em thấy một văn nhân.
Người đâu thanh lạ thường!
Tướng mạo trông phi thường.
Lưng cao dài, trán rộng.
Hỏi ai nhìn không thương?
Chàng ngồi bên me em,
Me hỏi chuyện làm quen:
"Thưa thầy đi chùa ạ?
Thuyền đông, trời ôi,
chen!"
Chàng thưa: "Vâng,
thuyền đông!"
Rồi ngắm trời mênh mông,
Xa xa mờ núi biếc,
Phơn phớt áng mây hồng.
Ngâm nga chàng đọc thơ.
Thầy khen: "Hay!
Hay quá!"
Em nghe rồi ngẩn ngơ.
Thuyền đi, Bến Đục qua.
Mỗi lúc gặp người ra,
Thẹn thùng em không nói:
"Nam vô A-Di-Đà!"
Réo rắt suối đưa quanh.
Ven bờ, ngọn núi xanh,
Nhịp cầu xa nho nhỏ.
Cảnh đẹp gần như tranh.
Sau núi Oản, Gà, Xôi,
Bao nhiêu là khỉ ngồi.
Tới núi con Voi phục,
Có đủ cả đầu đuôi.
Chùa lấp sau rừng cây.
(Thuyền ta đi một ngày)
Lên cửa chùa em thấy
Hơn một trăm ăn mày.
Em đi, chàng theo sau.
Em không dám đi mau,
Ngại chàng chê hấp tấp,
Số gian nan không giàu.
Thầy me đến điện thờ,
Trầm hương khói tỏa mờ.
Hương như là sao lạc,
Lớp sóng người lô nhô.
Chen vào thật lắm công.
Thầy me em lễ xong,
Quay về nhà ngang bảo:
"Mai mới vào chùa
trong."
Chàng hai má đỏ hồng
Kêu với thằng tiểu đồng
Mang túi thơ bầu rượu:
"Mai ta vào chùa
trong!"
Mùi trầm hương bay lừng.
Em nằm nghe tiếng mõ,
Rồi chim kêu trong rừng.
Em mơ, em yêu đời!
Mơ nhiều... Viết thế thôi,
Kẻo ai mà xem thấy,
Nhìn em đến nực cười!
Em chưa tỉnh giấc nồng,
Mây núi đã pha hồng.
Thầy me em sắp sửa
Vàng hương vào chùa trong.
Đường mây đá cheo veo,
Hoa đỏ, tím, vàng leo.
Vì thương me quá mệt,
Săn sóc chàng đi theo.
Me bảo: "Đường còn
lâu,
Cứ vừa đi ta cầu
Quan-Thế-âm-bồ-tát
Là tha hồ đi mau!"
Em ư? Em không cầu,
Đường vẫn thấy đi mau.
Chàng cũng cho như thế.
(Ra ta hợp tâm đầu).
Khi qua chùa Giải-oan,
Trông thấy bức tường ngang,
Chàng đưa tay, lẹ bút
Thảo bài thơ liên hoàn.
Tấm tắc thầy
khen: "Hay!
Chữ đẹp như rồng bay."
(Bài thơ này em nhớ,
Nên chả chép vào đây).
Ô! Chùa trong đây rồi!
Động thẳm bóng xanh ngời.
Gấm thêu trần thạch nhũ,
Ngọc nhuốm hương trầm rơi.
Me vui mừng hả hê:
"Tặc! Con đường mà
ghê!"
Thầy kêu: "Mau lên
nhé!
Chiều hôm nay ta về."
Em nghe bỗng rụng rời!
Nhìn ai luống nghẹn lời!
Giờ vui đời có vậy,
Thoảng ngày vui qua rồi!
Làn gió thổi hây hây,
Em nghe tà áo bay,
Em tìm hơi chàng thở!
Chàng ôi, chàng có hay?
Đường đây kia lên trời,
Ta bước tựa vai cười.
Yêu nhau, yêu nhau mãi!
Đi, ta đi, chàng ôi!
Ngun ngút khói hương vàng,
Em cầu xin Trời, Phật
Sao cho em lấy chàng.
Thiên ký sự đến đây là hết.
Tôi tin rồi hai người lấy nhau, vì không lấy được nhau thì cô bé còn viết nhiều.
Lấy nhau rồi là hết chuyện.)
(Ngày Xưa)
Nguyễn Nhược Pháp
(1914-1938)
LAI LỊCH BÀI THƠ:
Bài thơ Chùa
Hương là bài khá nhất trong tập thơ Ngày Xua, có một lai lịch kì thú
không ngờ. Chuyến đi chùa Hương ấy, Nhược Pháp đi với tôi và hai cô gái nữa,
đều là nữ sinh cả. Hai cô có mang theo hai máy chụp hình, còn Nhược Pháp và
tôi đều đi tay không.
Trèo lên đến Rừng Mơ bỗng
chúng tôi gặp một bà cụ vừa bước lên đèo, đường đá gồ ghề lởm chởm, vừa niệm: "Nam
Mô Cứu Khổ Cứu Nạn Quan Thế Âm Bồ Tát...". Cô gái quê có lẽ là con của cụ,
cũng đang niệm câu ấy nhưng nửa chừng trông thấy chúng tôi là hai chàng trai
nhìn cô trân trân thì cô bẽn lẽn làm thinh không niệm Phật nữa. Cô đang đọc: "Nam
Mô cứu khổ cứu nạn..." rồi cô im. Đôi má đỏ bừng, cô cúi mặt xuống.
Hai đứa tôi hỏi cô: Tại sao trông thấy chúng tôi, cô không niệm Phật nữa? Cô
gái quê có vẻ đẹp ngây thơ bỗng tỏ vẻ bối rối muốn khóc.
Không ngờ hai cô bạn nữ
sinh lén chụp được tấm hình hai đứa tôi đang hỏi chuyện cô gái quê, rồi có lẽ
không bằng lòng chúng tôi nên hai cô lén đi trước, và đi lúc nào chúng tôi
không hay biết, cũng chẳng nói năng gì với chúng tôi cả, bỏ chúng tôi ở lại với
cô gái quê. Chúng tôi mê nói chuyện với cô này, một lúc sực nhớ lại hai cô bạn
chúng tôi vội vàng đi theo nhưng không kịp. Hai cô đã lên đến Chùa Ngoài, rồi
lên đến Chùa Tiên Sơn, lẫn trong đám đông người, biến mất dạng.
Đêm ấy ngủ trong Chùa
Hương, sáng hôm sau ra về, chúng tôi mới gặp lại hai cô bạn đồng hành. Tôi phải
xin lỗi mãi, nhưng Nhược Pháp cứ tủm tỉm cười không nói.
Về Hà Nội, hai hôm sau,
Nhược Pháp đem đến tôi bài thơ Chùa Hương, mà trong bản chép ra đầu tiên
Nhược Pháp đề là "Cô gái chùa Hương". Nhược Pháp lấy cuộc gặp
gỡ lí thú của chúng tôi với cô gái quê để làm đề tài và tưởng tượng thêm ra,
thành bài thơ đẹp, giọng thơ ngây, y như cô gái chùa Hương hôm ấy...
Trong tuần ấy, anh góp
nhóp các bài thơ của anh, thành một quyển. Anh đưa tôi và hỏi:
- Có nên xuất bản không?
- Nên
- Nhưng tiền đâu? Nhược
Pháp cười móm mém.
- Xin ông Cụ.
- Đưa bà Cụ vậy.
- Ừ, phải đấy!
Một tháng sau, quyển
thơ Ngày Xưa ra đời. Sách in xong mà Nguyễn Nhược Pháp vẫn rụt rè,
chưa dám đưa cụ Nguyễn Văn Vĩnh xem vội, chỉ sợ Cụ vứt vào sọt rác.
(Nguyễn Vỹ, Văn Thi Sĩ Tiền
Chiến, Nxb Văn Học, 2007)
|
NẮNG MỚI
LƯU TRỌNG LƯ
Sinh năm 1912 ở
Cao-lao hạ, huyện Bố Trạch (Quảng-bình). Học trường Quốc học Huế đến năm thứ ba, ra
Hà nội học tư rồi bỏ đi làm báo, làm sách cho đến nay. Chủ trương Ngân sơn
tùng thư, Huế (l933-1934).
Đã viết
giúp: Phụ nữ tân văn, Phụ nữ thời đàm, Tiến hóa, Hà Nội báo, Tân thiếu niên, Tao đàn...
Đã xuất-bản: Tiếng thu (l939).
Đã xuất-bản: Tiếng thu (l939).
(Thi Nhân Việt Nam,
Hoài Thanh & Hoài Chân)
Lưu Trọng Lư (1912-1991)
Xao xác gà trưa gáy não
nùng,
Lòng rượi buồn theo thời dĩ
vãng,
Chập chờn sống lại những
ngày không.
Tôi nhớ me tôi, thuở thiếu
thời
Lúc người còn sống tôi lên
mười;
Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội,
Áo đỏ người đưa trước dậu
phơi.
Hình dáng me tôi chửa xóa mờ
Hãy còn mường tượng lúc vào
ra:
Nét cười đen nhánh sau tay
áo
Trong ánh trưa hè trước giậu
thưa.
(Tiếng Thu)
Lưu Trọng Lư
(1912-1991)
Nguồn: Thi Nhân Việt Nam
(Hoài Thanh & Hoài Chân)
MỘT CÁCH HIỂU BÀI THƠ:
... Về phương diện cấu
trúc ngữ nghĩa, “nắng mới” khác với những cụm từ thông thường chúng
ta hay dùng: nắng sớm, nắng trưa, nắng chiều, nắng vàng, nắng hanh, nắng
nhạt, nắng gắt, nắng ấm v.v... Trong tất cả những cụm từ này, từ phía
sau bao giờ cũng có chức năng hạn định ý nghĩa của từ “nắng” phía
trước: hạn định màu sắc, cường độ, tính chất và nhất là hạn định về thời
gian. Đó không phải là cái nắng chung chung, muôn thuở. Đã đành. Đó cũng khó
có thể là cái nắng của một ngày, một khoảng thời gian quá dài cho bao nhiêu
thay đổi trong dáng hình của nắng.
Trường hợp “nắng mới” rõ
ràng là khác. Dù hiểu theo nghĩa nào, là nắng đầu xuân, đầu hè hoặc nắng của
một ngày ráo tạnh rớt vào giữa chuỗi ngày mưa gió, “nắng mới” tuy vẫn
là cái nắng trong một thời điểm cụ thể song nó lại được đặt trong mối tương
quan với một khoảng thời gian dài, đối lập với những ngày tháng trước đó.
Hơn nữa, bản thân khái niệm “nắng
mới” còn gợi ra tính chất chu kỳ: cứ mỗi dịp chuyển mùa hay chuyển thời
tiết là một lần nắng mới. Đều đặn. Nhịp nhàng.
Hai đặc điểm này làm cho cụm
từ “nắng mới” có một hàm nghĩa đặc biệt: nó bao gồm cả ý niệm về
không gian lẫn ý niệm về thời gian.
Bài thơ “Nắng mới”,
do đó, theo tôi, không phải là một bài thơ mô tả nỗi niềm nhớ mẹ. Nó chỉ
nhằm thể hiện mối quan hệ giữa tâm sự thương nhớ của con người với không gian
và thời gian họ sống. Điều này giải thích lý do tại sao ngay cả khi mẹ chúng
ta còn sống, chúng ta vẫn thích và thường ngâm nga bài “Nắng mới”. Chỉ cần
trong lòng dậy lên niềm nhớ nhung xa xôi nào đó...
Nguyễn Hưng Quốc (THƠ, v.v... và v.v..., Nxb Văn Nghệ, 1996).
|
TRÀNG GIANG
HUY CẬN
Cù Huy Cận sinh ngày 31 mai
1919. Quê quán làng Ân-phú, huyện Hương sơn (Hà tĩnh). Học: lớp năm ở trường
tổng, lớp tư đến khi đậu tú tài Tây ở Huế.
Hồi 1936, có viết
giúp Tràng an, Sóng hương (ký Hán quỳ). Từ 1938, đăng thơ ở Ngày nay. Đã xuất bản: Lửa
Thiêng (Đời nay, Hà nội, 1940)
Bâng khuâng trời rộng nhớ
sông dài
H.C.
Tặng Trần Khánh Giư
Sóng gợn tràng giang buồn điệp
điệp,
Con thuyền xuôi mái nước
song song,
Thuyền về nước lại, sầu trăm
ngả;
Củi một cành khô lạc mấy
dòng.
Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu,
Đâu tiếng làng xa vãn chợ
chiều.
Nắng xuống, trời lên sâu
chót vót;
Sông dài, trời rộng, bến cô
liêu.
Bèo dạt về đâu, hàng nối
hàng;
Mênh mông không một chuyến
đò ngang.
Không cầu gợi chút niềm thân
mật.
Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi
vàng.
Lớp lớp mây cao đùn núi bạc,
Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng
chiều sa,
Lòng quê dợn dợn vời con nước,
Không khói hoàng hôn cũng nhớ
nhà.
(Lửa Thiêng)
Huy Cận
(1919–2005)
Nguồn: Thi Nhân Việt Nam
(Hoài Thanh & Hoài Chân)
KHẢO LUẬN:
Người ta thường cho rằng
văn học lãng mạn, nhất là thơ trữ mình, có nhiệm vụ đạo đạt một số cảm hứng dựa
vào những tình cảm phổ biến, cái đáy chung của con tim nhân loại. Như vậy nhà
thơ Huy Cận đào sâu cái buồn mênh mang ấy quả đã góp phần bổ túc một đề tài
muôn thuở, làm phong phú thơ mới ở một giai đoạn chuyên về tạo tình. Song ta
cũng có thể nói, quá năm 1938, ở xã hội Việt Nam, cái vui vẻ trẻ trung người
ta, kể cả thanh niên, uống đã tới chỗ cặn đắng. Cái buồn của Huy Cận đây phải
chăng cũng là một phản ứng thời đại. Người ta nghĩ đến những lời rền rĩ bâng
khuâng của Á Nam và Tản Đà. Chiếc linh hồn nhỏ là tác giả Lửa thiêng, phải
chăng như một cánh chim đầu đàn tiên cảm cơn bão tố sắp tới.
Nhưng cũng ở sự tiếp xúc với
thiên nhiên với ngoại cảnh, có điểm mà trong nhiều bài thơ, Huy Cận đã tiếp tục
Xuân Diệu một cách rõ rệt hơn, đó là cái khuynh hướng cảm thụ của thi phàn.
Huy Cận cũng như Xuân Diệu sử dụng một giác quan mẫn nhuệ lạ thường, rất nhạy
với những âm hưởng, những giây tơ trong cảnh vật và cuộc đời. Ông rung động
trước cảnh mai sương buông thưa, cảnh chiều thịnh trị, cảnh mùa xuân tươi
mát. Ông nói đến "lá thơm như thể da người" và mùi của tơ
duyên, mùi của luống đất mới xới. Ông thu được cả âm thanh thao thức trong mạch
đời, thấy được ý mùa rợn trong thân mới, nhựa mạch trào lên lá cây. Ở chỗ này
có thể nói Huy Cận tiến xa hơn Xuân Diệu. Thơ ông thiên hẳn về "duy
cảm chủ nghĩa". Thí dụ tả buổi Chiều xuân, Huy Cận không tả bằng
màu sắc mà tả bằng cảm giác đã lắng nghe kỹ lưỡng trong tâm hồn ông và trong
thân hình tạo vật...
Về hình thức Huy Cận cũng
kế tlếp Xuân Diệu ở nhiều điểm. Nói về thể cách òng cũng không ưa lối phá thể
lộn xộn mà đi vào những điệu đều: ngũ ngôn, lục bát, 7 chữ, 8 chữ. Điệu 7 chữ
phân đoạn 4 câu 3 hoặc 2 vần và điệu lục bát có thể coi là sở trường của Huy
Cận. Về ngôn ngữ thì ông đã lợi dụng được phần nào sự canh cải mở đường của
Xuân Diệu. Đến Huy Cận, những ẩn dụ đột ngột, những ngữ điệu Tây, những lối
nói như ốn vách nghiêm trang, Chiều tẻ cúi đầu, Chiều chan không ấm người
nằm một, Đêm mưa làm nhớ không gian, cách tập hợp cảm giác lẫn lộn
như Cả không gian hồn hậu rất thơm tho, Gió hương đưa mùi dìu dịu phất
phơ, không còn làm cho người ta thấy chướng lắm nữa.
Ngoài ra ông còn làm
việc để loại bỏ sự quá độ, trở về phục hưng một ít chữ xưa, nhất là trau giồi
kỹ thuật, săn sóc âm vận và từ ngữ hơn. Ở Xuân Diệu, đôi khi người ta tháy một
sự bừa bãí lòng thòng, những hàng dông dài non nớt pha loãng. Huy Cận khó
tính hơn, muốn thu bỏ, đúc chuốt, nói lên một tiếng thơ tinh thuần hơn. Sự cố
gắng ước thúc có khi đưa đến một cách dùng chữ hoặc đặt chữ quá gò ép,
như Nhà em ba ngõlắm (để đối với Thôn anh một phương
thôi), Tiền nhà ít gởi biết chi mua, Ai biết đường kia dặm mấy
lần, Với gió xa xôi lạnh lẽo ngàn... Song những tì vết đó không làm
cho chúng ta quên sự thành công của tác giả. Cái nghệ thuật hàm súc và tinh
vi của ông đưa ông về thẩm thức Á đông, đưa ông đến cả chỗ học cổ và hoài cổ
nữa, và cho chúng ta những bài thơ rất hay.
Những bài lục bát
như Thuyền đi, Thu rừng, thất ngôn như Tràng giang, Vạn lý tình, phảng
phất phong vị truyện Kiều và thơ Đường, đều là những kiệt tác trong thơ Huy Cận.
(Phạm Thế Ngũ, Việt Nam
Văn Học Sử Giản Ước Tân Biên III, Nxb Đại Nam)
|
LỜI KỸ NỮ
XUÂN DIỆU
Họ Ngô. Sinh ngày 2 février
1917. Người làng Trảo nha, huyện Can Lộc (Hà Tĩnh). Học ở Qui nhơn, Huế,
Hà Nội. Có bằng tú tài Tây. Có chân trong Tự-lực
văn-đoàn. Đã viết giúp: Phong hóa, Ngày nay, Tinh hoa. Đã xuất bản: Thơ
thơ (Đời nay, Hà Nội, 1938.)
Khách ngồi lại cùng em trong
chốc nữa;
Vội vàng chi, trăng sáng
quá, khách ơi.
Đêm nay rằm: yến tiệc sáng
trên trời;
Khách không ở, lòng em cô độc
quá.
Khách ngồi lại cùng em! Đây
gối lả,
Tay em đây, mời khách ngả đầu
say;
Đây rượu nồng. Và hồn của em
đây,
Em cung kính đặt dưới chân
hoàng tử.
Chớ đạp hồn em!
Trăng từ viễn xứ
Đi khoan thai lên ngự đỉnh
trời tròn.
Gió theo trăng từ biển thổi
qua non;
Buồn theo gió lan xa từng
thoáng rợn.
Lòng kỹ nữ cũng sầu như biển
lớn,
Chớ để riêng em phải gặp
lòng em;
Tay ái ân du khách hãy làm
rèm,
Tóc xanh tốt em xin nguyền dệt
võng.
Đẩy hộ hồn em triền miên
trên sóng,
Trôi phiêu lưu không vọng bến
hay gành;
Vì mình em không được quấn
chân anh,
Tóc không phải những dây
tình vướng víu.
Em sợ lắm. Giá băng tràn mọi
nẻo;
Trời đầy trăng lạnh lẽo suốt
xương da.
Người giai nhân: bến đợi dưới
cây già,
Tình du khách: thuyền qua
không buộc chặt.
Lời kỹ nữ đã vỡ vì nước mắt.
Cuộc yêu đương gay gắt vị
làng chơi.
Người viễn du lòng bận nhớ
xa khơi,
Gỡ tay vướng để theo lời gió
nước.
Xao xác tiếng gà. Trăng ngà
lạnh buốt.
Mắt run mờ, kỹ nữ thấy sông
trôi.
Du khách đi.
Du khách đã đi rồi.
(Ngày Nay)
Xuân Diệu
(1917–1985)
Nguồn: Thi Nhân Việt Nam
(Hoài Thanh & Hoài Chân)
Thế Lữ và tờ Phong Hóa có
thể tự hào đã có công phát kiến và gày nuôi một thi tài đích đáng. Thơ Xuân
Diệu lúc đầu đăng trên tờ báo của nhóm Tự Lực, cái điệu lạ ông đem đến gây bỡ
ngỡ cho người đọc, khiến lắm kẻ chê bai, nhưng ít lâu sau, ông tự tỏ rõ giá
trị, được giới trẻ theo rõi, rồi hoan nghênh, rồi tôn thờ. Và điều không ngờ
là vài năm sau nữa, hoàn thành pho Việt Nam văn học sử đầu tiên, nhà biên khảo
Dương Quảng Hàm đã dành cho tác giả Thơ Thơ một chỗ ngồi vinh dự,
đưa người thanh niên ngoài 20 ấy vào văn học sử hiện đại, bên cạnh những Phạm
Quỳnh, Tản Đà, Nhất Linh, Thế Lữ.
Xuân Diệu cùng giống Thế Lữ
và Lưu Trọng Lư và đứng trong giai đoạn ở chỗ dành một số lớn sáng tác của
ông để ca tụng ái tình và sắc đẹp. Nhưng cái giọng yêu đương mà ông đem vào
thơ khác xa đám đàn anh. Đó là cái tình chàng trai 18 chưa rời ghế nhà trường,
đầy bỡ ngỡ háo hức, đi thí nghiệm tình yêu trong những trường hợp ngồ ngộ.
Tác giả kể lại chuyện mình, lòng mình, nhưng cũng nóí hộ chung cho lứa tuổi.
Đây hình ảnh cậu học trò ấy - có lẽ trên con đường tới trường hàng ngày đi về
- lững thững đi sau một thiếu nữ:
Em bước điềm nhiên không
vướng chân,
Anh đi lững thững chẳng
theo gần.
Vô tâm nhưng giữa bài thơ
dịu,
Anh với em như một cặp vần.
(Thơ duyên)
Thật ra đọc Xuân Diệu nhiều
khi ta có cảm tưởng như nghe một đứa trẻ tập nói chưa hề biết những khuôn thức
người lớn, tự nhiên tìm đổ những cảm giác của nó ra bằng phương tiện kiếm được.
Ngôn ngữ ấy lúc đầu có phần ngượng nghịu, bối rối nữa; nhưng dần dần mềm dẻo
hoạt bát và chinh phục người ta bằng vị thanh tân của nó. Có khi cùng trong một
bài, nếu có câu: Tôi đã đầy thân giữa xứ phiền, thi cũng có những câu:
Làm sao cắt nghĩa được
tình yêu.
Có nghĩa gì đâu một buổi
chiều,
Nó chiếm hồn ta bằng nắng
nhạt,
Bằng mây nhè nhẹ gió hiu
hiu.
Thật là một ngôn ngữ thơ,
trong veo không gợn, hồn nhiên mà ý vị biết bao.
Nhất là về sau thi sĩ càng
chịu làm việc, cần mẫn ở âm vận và chinh phục người ta bằng nhạc chất phong
phú. Thơ Xuân Diệu sau dần cũng tiến tới êm tai, chuốt giọng, không phải cái
êm chuốt du dương nhàm rẻ của tay thợ vựng, mà là một nhạc điệu cũng đặc sắc mới
mẻ. Ở phương diện náy những bài như Nhị hồ, Nguyệt cầm, Đây mùa thu tới,
Trăng, đã vưọt xa kỹ thuật cũ mà lại có thể làm thỏa mãn cả những thẩm khuynh
cổ điển khó tính nhất. Sau 1940, người ta không còn mè nheo Xuân Diệu về tật
ngô nghê, người ta ngâm nga và bắt chước. Thi sĩ quả đã với tác dụng mầu nhiệm
của thiên tài, vừa giáo hóa mình vừa cảm hóa người, lôi công chúng vào chia sẻ
và thưởng ngoạn ngôn ngữ mình, biến nó thành mẫu mực của thẩm thức.
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét