Em ngất xỉu ngay chỗ bồn hoa bên ngoài ban công trên tầng sáu
của một khách sạn. Dấu chấm hết là em định dùng cho cuộc đời mình, may quá, được
đổi thành dấu chấm lửng…
Cả thành phố sáng ấy bàng hoàng, hơi… xao xuyến. Vì cái cảnh
em nằm vắt vẻo trên bồn hoa quá ngoạn mục, mạo hiểm như Thành Long đóng phim.
Vì người ta hay chui vào phòng kín để tự vẫn, lâu lắm rồi mới có kẻ làm chuyện
đó ngoài đại lộ sáng trưng. Vì người ta nhận ra em cực kỳ xinh đẹp, và giàu
(nghĩa là mức độ bàng hoàng của người đời sẽ tụt giảm đáng kể nếu kẻ tìm đến
cái chết xấu xí mà còn… nghèo. Người đời là vậy…).
Và những ngọn gió xao xuyến ùa vào những ô cửa sổ cơ quan mở
tung buổi sớm. Trời ạ, em đi tự vẫn là vì tình, vì một anh chàng giám sát công
trình đã thay lòng đổi dạ. Chuyện quá bình thường, xưa rày xảy ra hoài, câu hỏi
đặt ra là tại sao ta lại xao xuyến không tan vì điều bình thường đó?
Buộc phải giở cái thứ gọi là… tình yêu ra định nghĩa, định
giá lại. Thời @, người ta đã quen với những thứ tình toan tính, tình… nhín nhín
(để dành), tình cạn cợt, tình sương sương, tình mây bay gió thoảng…
Đọc báo thường xuyên, thường gặp những ngôi sao âm nhạc hay ngôi sao điện ảnh hơi lâu không ai… nhắc, hoặc trước liveshow, album, phim mới bỗng dưng yêu mãnh liệt, “nhìn thấy anh tôi biết đây là người đàn ông của đời mình” hay “lễ cưới là lời khẳng định của tình yêu” hay “chúng tôi thề hẹn cùng nhau đi hết cuộc đời”… chừng vài ba tuần sau, các sao mặt ráo hoảnh như cơm khô để nguội, vụ hôm trước hả, huề rồi. Ra đời, gặp đủ dạng yêu, vì căn biệt thự quá đẹp, yêu vì hộ khẩu, yêu cho… bỏ ghét.. thì em ra tuyên bố chắc nụi, TÌNH YÊU (chứ không phải thằng nhóc bạc lòng kia) đáng giá cả cuộc đời. Nó đáng để người ta trao gửi trọn vẹn, sâu đậm tâm hồn mình, đáng cùng ta hít thở, vui buồn. Và điều đó làm những kẻ luôn tự hào rằng mình xưa rày yêu trơ trơ, yêu tỉnh bơ bỗng choáng váng, chông chênh. Nhận ra ta không hết mình với cuộc đời này, dửng dưng với mọi thứ, vô cảm với mọi thứ, đơn cử, khi yêu ta cũng yêu vừa vừa, yêu chừa hậu. Dâng hiến thế nào, thì nhận thế ấy, nên tình yêu chỉ có ý nghĩ chút chút, khi đến và đi.
Đọc báo thường xuyên, thường gặp những ngôi sao âm nhạc hay ngôi sao điện ảnh hơi lâu không ai… nhắc, hoặc trước liveshow, album, phim mới bỗng dưng yêu mãnh liệt, “nhìn thấy anh tôi biết đây là người đàn ông của đời mình” hay “lễ cưới là lời khẳng định của tình yêu” hay “chúng tôi thề hẹn cùng nhau đi hết cuộc đời”… chừng vài ba tuần sau, các sao mặt ráo hoảnh như cơm khô để nguội, vụ hôm trước hả, huề rồi. Ra đời, gặp đủ dạng yêu, vì căn biệt thự quá đẹp, yêu vì hộ khẩu, yêu cho… bỏ ghét.. thì em ra tuyên bố chắc nụi, TÌNH YÊU (chứ không phải thằng nhóc bạc lòng kia) đáng giá cả cuộc đời. Nó đáng để người ta trao gửi trọn vẹn, sâu đậm tâm hồn mình, đáng cùng ta hít thở, vui buồn. Và điều đó làm những kẻ luôn tự hào rằng mình xưa rày yêu trơ trơ, yêu tỉnh bơ bỗng choáng váng, chông chênh. Nhận ra ta không hết mình với cuộc đời này, dửng dưng với mọi thứ, vô cảm với mọi thứ, đơn cử, khi yêu ta cũng yêu vừa vừa, yêu chừa hậu. Dâng hiến thế nào, thì nhận thế ấy, nên tình yêu chỉ có ý nghĩ chút chút, khi đến và đi.
Và dấu chấm hết không thành của em đã làm đám đông xao lòng.
Cả ngày hôm ấy, bỗng dưng mọi câu chuyện đều liên quan đến tình yêu. Có người
nhớ hồi học văn khoa, có chàng bạn học người miền biển để ý, nhưng chàng trờ tới
cửa trước thì nàng lẩn ra cửa sau, vậy mà đeo đuổi nhau đến ba năm trời, đến mỏi
mê. Người khác nghe xong, cũng kể lể, hồi đó sỡ dĩ vào bưng theo cách mạng là
vì… thất tình. Ở lại thành phố thì đi qua góc đường, con hẻm nào cũng xuống nước
mắt, cả cái cây me cụt đọt trước bưu điện cũng mang dấu vết tình yêu. Vậy là chạy
trốn. Phải như bây giờ thì yêu chàng này không được thì có chàng khác, mắc mớ
gì sâu đậm, chết lên chết xuống.
Những người còn lại ngu ngơ, họ không có gì để kể, họ chưa
bao giờ biết yêu theo kiểu “quăng nguyên con” nên chữa thẹn bằng cách lớn giọng
rầy, con nhỏ đó dại quá. Không, em rất bình thường, cả chuyện em tự vẫn cũng là
tâm sinh lý bình thường của tuổi trẻ, bên cạnh thương ghét giận hờn… ta còn muốn…
chết, và chết cũng là một ngôn ngữ, một hành động phản ứng cuộc sống. Dường như
bất cứ ai cũng nghĩ đến chết vài lần, vài chục lần, vài trăm lần trong đời, khi
gặp đau khổ, khó khăn nhưng họ không thực hiện điều đó vì yêu đời, vì nghị lực
kiên cường, vì dũng cảm hay chỉ vì sợ… đau, sợ… xấu. Em chỉ hơi khác thường là
đã trèo ra tận… bồn hoa.
Nhưng ông trời dậy sớm, thương xót cái gọi là… tình yêu, nên
em không thể lao mình xuống. Điềm nhiên nhắm nghiền mắt trước trời xanh mặc cho
mọi người quáng quàng tìm cách cứu mình. Điềm nhiên viết lại câu chuyện cổ tích
về tình yêu, “ngày xửa ngày xưa, người ta yêu rất sâu, đằm và mãnh liệt…”
Dấu ba chấm tuyệt đẹp. Vừa đủ cho đám người đang quay cuồng với
chữ @ bỗng dừng chân bên đường nghĩ về tình yêu, về cuộc sống. Vừa đủ để không
biến tình yêu thành một thứ thảm họa, cho những người chưa từng biết yêu (mà tưởng
mình giỏi giang lắm) khỏi vênh vang, thấy chưa, phải yêu lai rai như tui thì
đâu có… chết.
Em không chết. Em tỉnh dậy, và sống những ngày tháng mới, người
ta không thể chết hai lần. Nghen em, vì… TÌNH YÊU.
Lâu lâu, lại có dịp viết hoa hai từ này.
Nguyễn Ngọc Tư
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét