Thứ Năm, 31 tháng 10, 2024
Chuông đêm
Ngàn Thương đau đã một tuần nay. Cô bé phải nghỉ học và tạm ngưng tất cả mọi hoạt động. Cô nằm trên giường, khuôn mặt đỏ bừng vì cơn sốt đang hoành hành. Đôi môi căng, mọng đỏ, làn da bên ngoài se lại khiến cô cảm thấy khó khăn mỗi khi cần phải nói. Mái tóc mây óng ả hôm nào bây giờ khô cứng và rời rạc, vài sợi lòa xòa phủ trên gương mặt bầu bĩnh nhưng kém phần tươi. Một tấm chăn dạ mỏng phủ ngang ngực và trùm kín đến chân, bởi vi cơn sốt làm cô nóng bừng khuôn mặt, nhưng lại khiến cho mình cô lạnh run, nhất là đôi chân, nó tê cóng. Cái lạnh kỳ lạ, không phải đột nhập từ bên ngoài, nhưng hình như phát ra từ xương tủy, nó tạo thành một cái cảm giác lạ kỳ mà chỉ người phải nhận chịu mới có thể hiểu nổi.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Chạy trốn - Truyện ngắn của Đào Quốc Vịnh
Chạy trốn - Truyện ngắn của Đào Quốc Vịnh Thực lòng lúc ấy tôi bỗng ứa nước mắt. Nhưng bất giác tôi kịp tỉnh ra là mình đã bắt đầu làm cho...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét