Thứ Năm, 31 tháng 10, 2024

Tìm lấy tay nhau trong nỗi tái tê đau buốt phận người

Tìm lấy tay nhau trong
nỗi tái tê đau buốt phận người

Chúng ta nói với nhau về nỗi nhớ dòng sông/ nơi chúng ta gửi xuống những khát khao buồn tủi đời mình/ chúng ta nhớ đỉnh núi hoang vắng/nơi ngước lên vời vợi ước mơ/và nhìn xuống run rẩy rụng rời/ lòng chúng ta bỗng sừng sững trơ trọi/ tìm lấy tay nhau trong nỗi tái tê đau buốt phận người
TRONG CƠN KHÁT CỦA MÙA THU
chúng ta nằm bên nhau lặng lẽ tựa mặt sông
gió đi vắng, mây im, căn phòng không một chiếc gương
tơ lụa mùa thu, những đám cỏ li ti, tiếng thảng thốt ngoài kia
có thể biệt ly lại sắp về đâu đó…
chúng ta nói với nhau về nỗi nhớ đất đai
điều tưởng chừng xưa cũ
nhưng đã từ lâu cứ ít dần đi nhung nhớ
về nơi chúng ta đã chôn giấu bao yêu thương bằn bặt những kiếp người…
chúng ta nói với nhau về nỗi nhớ dòng sông
nơi chúng ta gửi xuống những khát khao buồn tủi đời mình
chúng ta nhớ đỉnh núi hoang vắng
nơi ngước lên vời vợi ước mơ
và nhìn xuống run rẩy rụng rời
lòng chúng ta bỗng sừng sững trơ trọi
tìm lấy tay nhau trong nỗi tái tê đau buốt phận người
quá khứ nặng cùm gông
chúng ra nhắc về những kỷ niệm ngọt ngào giờ trở nên củi mục
hai gương mặt chúng ta cách nhau đến một kiếp đau thương
căn phòng không gió không gương
chúng ta nhìn thấy cơn khát của mùa thu trong từng cọng lá rời khô
chúng ta xiết chặt tay nhau hơn
soi trong mắt đau nỗi ly biệt của mùa đông âu lo sợ hãi
hai gương mặt chúng ta chỉ còn cách một tấc u buồn
em ơi đừng day dứt nữa
chúng ta sẽ mang theo
trước mặt chúng ta còn bí ẩn những khu vườn…
VẼ
đêm trước
em mộng thấy mình bay lên trên những đường cong
mùa quả chín phố thơm
những người đàn bà quảy gánh
anh vẽ ngôi nhà
anh sắp đặt nơi này cho con, nơi này của chúng ta
ngoài kia vườn xanh
những búp non thiên thần
trong này nhạc dịu êm
những giấc mơ run rẩy
nhưng đêm trước
anh ơi, em mộng thấy
em chết trong ngôi nhà trang hoàng bởi sắc màu anh vẽ ngày mai…
MÂY TRẮNG
chạm vào cánh cửa
huyền miên nở
tóc xưa mây trắng
dùng dằng giăng mơ
đừng day dứt nữa những tủi buồn
thế giới đang lỏng dần tan rữa những cánh hoa
bay đi
bờ lau táp gió
nắng xanh ấm da vàng
mùa cải tàn song mây
những đứa trẻ lem luốc
mắt trong giọt đầy
những bà mẹ còng lưng
rối rít cánh hoa rời cuống
còn tiếng thở sâu trên đất này
còn mây trắng bay…
SEN 
sen đã gãy chiều nay gục xuống
mặt hồ mưa giăng cung thơm
ta còn năm ngón yêu thương
đã đủ đắng cay gân guốc
búp ngọc giấu giọt xanh hôm qua
ta cất lại những bí mật thượng đế
ngoài phố thơm mùi sen mới
ta còn tiếc mùa sen tu
BÀI THƠ ĐỂ ANH ĐẶT TÊN
anh đừng đợi một năm hai năm nữa
tình yêu của em
có thể bạc đi như tóc trên mái đầu hai ta
sự bất tử của một dòng sông
sự vĩnh hằng của một ngọn núi
dấu vết ngày nào ta đến đó
chúng sẽ không biết
để có thể mọc lên một nhành lau trắng rụng tóc
hay một nhành hoa mẫu đơn đỏ rực
rờ rỡ chết như thơ ngây cô độc
anh cũng đừng nói về cơn mộng đêm qua
tiếng chim ác ma rùng rùng gãy gục rặng tre
em sẽ không khóc
nước mắt quá nhạt hay quá mặn dù long lanh đẹp đẽ
đều vô nghĩa khi bài thơ ta viết cho người lìa bỏ ta
buổi sáng của dòng sông là cái chết của bầy sẻ con mất nhà…
LOÀI CÔ ĐỘC
những nhà thơ đã chết
trở về đòi nợ tôi trong đêm bồng bềnh suy kiệt
tôi mang căn bệnh khước từ mọi phương cách muốn cứu con người khỏi cái chết
tôi làm lễ từ biệt chữ đêm qua
hoa lá vườn tôi vỡ nước mắt ái ân đòi sống độc kiếp
tôi muốn hỏi những nhà thơ đã chết
chữ muốn lao khổ tim tôi thêm những lần suy kiệt
dòng sông đã nguyện thề mây trắng
mây trắng có đói không
nước có đói không?/ tình yêu của tôi
sông có đói không?/ cô độc loài người
người ngồi bên sông
mắt phù sa cuồng sóng mấy nghìn năm/ không trả lời
tôi sắp xếp hai mươi chín ký tự vào năm ngón tay
thơ có làm tôi trở nên phù phiếm hay vĩ đại?
thơ có nói với anh rằng tôi yêu anh kiếp này?
không cần dòng sông không cần hòa chung không nguyện thề mây trắng
không những nhà thơ đã chết trở về đêm đêm
không thêm loài cô độc
NHỮNG BUỒNG MƠ CĂNG NỞ
rồi sẽ qua đi những ngày
mắt em đốt hay lòng ta tự lửa
bàn ghế cũ bày biện vần thơ cũ
sau lưng một cây cầu, trước mặt là dòng sông
rồi ta phải quên
ánh mắt em nhìn đâu rời bỏ
sóng vẫn vỗ bờ, tre còn xanh
bầy sẻ trêu ngươi không vì ta mà thôi hót
nơi này ta yêu em
nơi này ta đau những ngày em khóc
em không về nữa cùng ta mây trắng
căn phòng vuông tim ta ngờ vực
những buồng mơ căng nở đêm nay
đã biệt ly hơn ngàn ngày
từng ngón tay phồng rộp lên
biết cánh cửa nhà ta có lửa.
21/12/2023
Trang Thanh
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chạy trốn - Truyện ngắn của Đào Quốc Vịnh

Chạy trốn - Truyện ngắn của Đào Quốc Vịnh Thực lòng lúc ấy tôi bỗng ứa nước mắt. Nhưng bất giác tôi kịp tỉnh ra là mình đã bắt đầu làm cho...