Thứ Tư, 30 tháng 10, 2024

Thơ Nguyễn Thanh Ứng: Lời thuyền

Thơ Nguyễn Thanh Ứng: Lời thuyền

“Suối tự nhiên về sông/ Sông tự nhiên về biển/ Biển hóa thành mênh mông.// Sạch đổ vào mênh mông/ Bẩn đổ vào mênh mông.// Hay đổ vào mênh mông/ Dở đổ vào mênh mông.// Biển thành nơi chứa đựng/ Biển thành nơi chịu đựng.// Vì thế biển đầy sóng/ Lòng không mấy khi yên”.
Thơ Nguyễn Thanh Ứng ưa vân vi, ngẫm ngợi. Thêm nữa, lại chân thành, bộn bề cảm xúc. Trên cái nền và thế mạnh ấy, mà có thêm đà để phát tiết, thăng hoa. Đối với người làm thơ, những phẩm chất ấy là rất đáng quý, nếu như không muốn nói là đáng quý nhất. Thơ ông cũng như con người ông thật dung dị và dễ gần.
Mặt khác, thơ ông cũng như cuộc đời ông nhiều sóng gió và từng trải. Cho nên, không phải ngẫu nhiên mà người xưa dạy: “Đời không cát bụi đời không sạch/ Chí bất ba đào chí bất cao”. Cho nên, cũng không phải ngẫu nhiên mà nhà thơ Nguyễn Thanh Ứng chọn “Lời thuyền” làm tên gọi cho đứa con tinh thần thứ tư của mình.
Xin được giới thiệu một số bài thơ chọn trong tập thơ mới xuất bản của Nguyễn Thanh Ứng qua Nhà xuất bản Hội Nhà văn năm 2023.
NHÀ THƠ ĐẶNG HUY GIANG giới thiệu
LỜI THUYỀN
Ở chỗ này: Chia tay
Ở chỗ này: Hò hẹn
Nơi người đời vẫn gọi là bến
Đến và đi
Đi và đến không ngừng.
Tôi – con thuyền khao khát khúc sông yên
Một bên bờ bồi
Một bên bờ lở
Thả cánh buồm phơi phới cùng nắng gió.
Mặt trời nhấn chìm tôi ngày ngày
Mặt trăng nhấn chìm tôi đêm đêm
Ấy là thời gian
Như mây trôi
Như nước nổi
Đi qua
Để lại trong tôi vết rạn
Cùng muôn nỗi giằng xé và được – mất đời thuyền
Tôi nổi lên trong khúc sông yên
Hát bài ca sóng nước
Bài ca những cái đã qua
Bài ca những gì sắp đến.
Trong đậm đà hạt hạt phù sa
Ngày lại ngày
Con thuyền tôi
Tới bến.
NHẮM MẮT LẠI
Nhắm mắt lại
Thế giới tôi trong trẻo lạ kỳ
Chẳng còn gờn gợn
Những chiều dài, chiều ngang rườm rà của cây
Những đường viền vòng vèo của lá
Một màu nâu đến vất vả của đất
Một màu xanh đến nhàn nhã của trời
Cả dãy núi lặng câm
Cả đại dương ồn ã
Cả một đám đông người lên xuống
Cả một đám xe cộ vào ra…
Chẳng còn hình thù nào rõ rệt.
Và khi ấy
Tôi chỉ còn nghe tiếng con tim mách bảo:
Thế giới ơi, trong trẻo lạ kỳ
Nhắm mắt vào, đừng vội mở mắt ra!
Tháng 5 năm 2018
LÝ GIẢI
Suối tự nhiên về sông
Sông tự nhiên về biển
Biển hóa thành mênh mông.
Sạch đổ vào mênh mông
Bẩn đổ vào mênh mông.
Hay đổ vào mênh mông
Dở đổ vào mênh mông.
Biển thành nơi chứa đựng
Biển thành nơi chịu đựng.
Vì thế biển đầy sóng
Lòng không mấy khi yên.
CHIM PHỐ
Tự do bay nhảy trong rừng
Cây cao bóng cả từng từng tán che
Tiếng chim vang vọng núi, khe
Gọi bạn đâu đó tìm về hoang vu
Một ngày bỗng kiếp cầm tù
Bán mua, mua bán mịt mù tháng năm
Xác xơ, xơ xác chiều đông
Vật vã trong lồng tìm kiếm lối ra
Khản giọng, gọi bạn tình xa
Than ôi! Bạn cũng như ta trong lồng
Vào rừng…muông thú vắng không
Về phố, gặp tiếng chim lồng gọi nhau.
CON ĐƯỜNG TÌNH YÊU
Gió đông… vẫn đất, vẫn trời
Nhớ ai năm tháng một lời yêu thương
Tằm rút ruột tơ còn vương
Làm sao đi hết con đường tình yêu!
THẢ CÁ VÀ GIĂNG CÂU
Sáng, dạo quanh đầm Chuối
Mặt trời nghiêng mặt hồ
Gặp em, tay khỏa nước
Thả cá và Nam mô…
Chiều, vui theo chân người
Đi tìm sự khuây khỏa
Cũng đầm Chuối đấy thôi
Anh giăng câu đợi cá…
Chuyện chẳng có gì lạ
Như nước chảy qua cầu
Em ra hồ thả cá
Anh đến hồ giăng câu.
KHÔNG ĐỀ
Ngày như trận gió ồn ào
Không tên, không tuổi thổi vào cách xa
Nhớ em như nhớ ngôi nhà
Có bếp lửa ấm
có ta
có mình
Đôi ngọn đèn sáng lung linh
Đôi vì sao sáng
tự tình trong đêm.
HỎI
Có gì không?
Còn gì không?
Hỏi núi
núi lặng
Hỏi sông
sông lờ
Hỏi rừng
cây cối thờ ơ
Hỏi biển
sóng cứ ỡm ờ
lạ chưa?
Chót đời
chưa tỉnh cơn mê
Khi đi tay trắng
khi về trắng tay.
HOA LOA KÈN
Hoa loa kèn nở ngần ấy ngày thôi
Nụ hoa vàng non
Cánh hoa trắng muốt…
Ta không ngắm hoa thì hoa cũng hết
Mà có ngắm hoa rồi
Hoa cũng đi xa…
Như ngần ấy năm qua, anh nào nói câu gì
Khiến hai ta chẳng gần nhau thêm nữa
Mà đã phận hoa thì em phải nở…
Hoa loa kèn nở ngần ấy ngày thôi!
UỐNG RƯỢU
Trong như nước, trắng như mây
Nâng lên mà uống cho đầy đặn nhau
Ai đi trước, ai về sau
Nhớ thương vẫn thuở ban đầu, bạn ơi!
MỘT GÓC THIỀN QUANG
Tôi ngồi một góc Thiền Quang
đột nhiên
chuông thỉnh
hàng hàng
tăng
ni
Nắng như quên buổi đương thì
Gió như quên bẵng
bước đi
thì thầm
Bông hoa quên vẻ trầm ngâm
Cái hổ ngửa mặt
thăng trầm đẩu đâu
Mùa thu vắt một nhịp cầu
Qua đây quên những dãi dầu, trái ngang
Và tôi – một góc Thiền Quang.
26/12/2023
Nguyễn Thanh Ứng
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chạy trốn - Truyện ngắn của Đào Quốc Vịnh

Chạy trốn - Truyện ngắn của Đào Quốc Vịnh Thực lòng lúc ấy tôi bỗng ứa nước mắt. Nhưng bất giác tôi kịp tỉnh ra là mình đã bắt đầu làm cho...