Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014

Anh nằm xuống ... Như một lần vào viễn du

Anh nằm xuống ... Như một lần vào viễn du 

Ngồi nghe nhạc Trịnh mà ngoài trời mưa rỉ rả, thấy lòng chùng xuống kì lạ. Cũng lâu rồi mới dám bật bài “Mưa hồng”, vì sợ chạm vào một cái gì sâu thẳm, dù sâu thẳm đến đâu thì tiếng leng keng vẫn vọng ồn ào trong tim.
Trời ươm nắng cho mây hồng
Mây qua mau em nghiêng sầu
Còn mưa xuống như hôm nào em đến thăm
Mây âm thầm mang gió lên
Người ngồi đó trông mưa nguồn
Ôi yêu thương nghe đã buồn
Ngoài kia lá như vẫn xanh
Ngoài sông vắng nước dâng lên hồn muôn trùng
Cứ ngỡ đời trôi chôn vùi những điều không mong mỏi, yêu thương quên dần trong mắt để đầy lên một yêu thương khác. Mòn mỏi đã phai nắng ngoài cửa. Ngày gió ngày mưa rồi bão lũ, chỉ vì không muốn đốt thời gian xa xỉ của mình mà tập cho quên đi. Đời trôi dằng dặc cho cái nắm tay ngày xa không còn ấm. Từng ru mình bằng lời ru lừa dối, để hời hợt tiếng ca, rớt khỏi môi trầm …
Này em đã khóc chiều mưa đỉnh cao
Còn gì nữa đâu sương mù đã lâu
Em đi về cầu mưa ướt áo
Đường phượng bay mù không lối vào
Hàng cây lá xanh gần với nhau
Không còn những ngày mưa bay ở con đường ngập bóng nhau. Không thể nào còn. Không còn có thể khóc nức để tiếng hát im bặt lắng nghe. Ru mình rồi đánh thức để thấy người ra đi là thật. Có khi ngơ ngác nhìn, không còn kỉ vật nào, không còn bất cứ gì người để lại, đánh dấu trong đời ta là người từng đến đây, từng ngồi hát ta nghe, từng viết cho ta những dòng vội vã.
“Một câu chuyện cổ tích…
…Con Gaí là chuá khóc nhè. Con Trai vẫn thưởng cuống lên và… dỗ, dù không phaỉ lỗi cuả Con Trai tẹo nào. Con Trai dụ khị Con Gaí “Nín đi, Con Trai chở Con Gaí đi bắt bươm bướm hén!”. Con Gaí quẹt mắt cười khì…
“Xoè tay ra coi!”. Con Trai hấp haý mắt, bí mật lắm! “Cái gì mới được?”. “Thì bướm!”… “Eo ơi, tội nó lắm, thả đi!” … “Nó không bay được.” … “Trời, sao bay không được?”… “thì xoè tay ra đi… ”
Mắt Con Gái đề phòng. Miệng Con Trai vẫn cười gian lắm!
“Trời, trò naỳ cũ xì!”… Con Trai bị quê, gaĩ gaĩ caí đầu… “Ờ, vậy hả? Vậy trả tui! “… Con Gái bưng miệng cười khúc khích, Con Trai ngơ ngẩn ngó lơ… “Mình đi kiếm bông làm bướm nữa hén!”… “Ở đâu?”… “Ngoaì Bến Bụi, nhiều lắm!”… “LÀ ở đâu?”… “Đi thì biết. Rắc rối ghê!” … Con Gaí xụ mặt… Con Trai laị gaĩ đầu… “Hic hic… Tui xin đi… Đi mau không thôi hết cả muà người ta bây giờ“
Cả con đường toàn phượng là phượng.” Con đường đẹp duy nhất ở thành phố đó!” Con Trai noí tiá lia. Con Gai chỉ có nghe và ngắm, lâu lâu bắt Con Trai hát vaì câu nghe cho sướng tai. “Đường phượng bay mù không lối vaò, hàng cây lá xanh gần với nhau…”
“Mai mốt Con Trai về sẽ trồng cho Con Gaí cả một thành phố phượng“… Tay Con Trai kheó, làm con bướm naò cũng xinh… Con Gaí làm con bị sút cánh, con bị gaỹ râu…” Bất công ghê! “…”Có sao đâu, Con Trai làm cho Con Gái nè!“… Chìa con bướm bằng phượng ra, Con Gaí cười ngất, “Bướm có cánh hình trái tim hả?” “Ờ… “
Con Trai leo cây hái cho Con Gaí một nhánh phượng và hoàng điệp… Con Gaí không vui, đứng dưới chỉ lo Con Trai bị ngã. Con Trai cười tít mắt “Sát thủ leo cây mừ… Con Gaí lo gì chứ?“. Con Gaí lè lưỡi đón chùm hoa, nắng hạ thao thiết trên những ngã đường. Muà hạ vàng như cổ tích…
Bây giờ, con đường đó người ta đã chặt hết 36 cây kỉ niệm. Đường rộng hơn và caí Bến Buị không còn. Lần Con Gaí phát hiện ra điều naỳ rồi offline cho Con Trai biết, Con Trai nhắn “Ừ, buồn hả? Người ta phaỉ xây thành phố cấp 2 gì đó mà? Cũng phaỉ đổi mới, cây cao ngã đổ thì sao… Con Gaí tiếc cũng đâu được. Mốt Con
Trai về sẽ trồng cho Con Gaí một thành phố phượng...” . Con Gái giật mình… Mỉm cười… Còn nhớ hay sao?…”
Ngày trôi vô tình. Người đã tan biến vào thinh không, muốn nhìn thấy nhau lần nữa, miên man mưa…
Người ngồi xuống mây ngang đầu
Mong em qua, bao nhiêu chiều
Vòng tay đã xanh xao nhiều
Ôi tháng năm gót chân mòn trên phiếm du
“Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi một con người vì sợ mất tình mà giữ trong lòng một nỗi nhớ nhung…”
Người ngồi xuống xin mưa đầy
Trên hai tay cơn đau dài
Người nằm xuống nghe tiếng ru
Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ.

Chờ anh nghen em! Chờ ngày cùng về. Về với nhau chỉ để ấm áp nhắm mắt cảm nhận bàn tay không còn kẽ hở thời gian. Lắc đầu cho mưa rơi nhòa. Em xin mưa về, trên những nẻo đường anh từng đến để xóa hết, xóa hết tình yêu ám ảnh tồn tại. Sao anh hát em nghe bài ca này để cuộc đời dang dở mãi? Sao anh gắn mình vào đau thương, sao ánh mắt không thể né tránh trở thành tình yêu kì dị trong tim. Vỡ. Vỡ hết. Vỡ hết rồi.
“Nhớ một con người là nhớ cả một trần gian… Chắc chắn rồi sẽ có một lần về vĩnh viễn để mãi mãi không bao giờ còn ra đi nữa… Nhưng đối với một người đã nằm xuống ta sẽ không còn phải lo sợ rằng họ còn có thể tốt hay xấu, còn có thể đúng hay sai, xứng đáng hoặc không xứng đáng nữa…”
Muốn nâng niu câu “Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ” để tim biết lắng nghe, không thờ ơ lần nào nữa mà sao khó.? Cuộc sống ghép mảng anh vào mảng em, ghép tim anh vào tim em đầy đặn để em được yêu thương trọn vẹn. mà tiếng yêu nồng nàn quá, mà tiếng mưa xót xa quá, mà ta nhớ quá, một bàn tay đã vẫy nơi cuối đường, tất cả đã là ấm áp, suốt đời.
“ Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như một người đãng trí, Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để đi về một chốn khác. Phụ đời và phụ người hình như cũng vậy mà thôi…” [ Trịnh Công Sơn ]
dù ghé qua đây một ngày hay một khắc, nụ cười anh được mưa trần gian giữ lại để khóc một kiếp người mải miết yêu.
“Nhưng có khi cũng chẳng vì một lý do gì, chẳng một ai có lỗi mà vẫn phải xa nhau.
 Phiên Nghiên

                           Cho Một Người Vừa Nằm Xuống





                                Khánh Ly

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  “Văn Hóa Không Tên” tạo nên linh hồn của Sài Gòn xưa. Buổi sáng thứ sáu tuần vừa qua, tôi được một ông bạn điện thoại đến rủ ra Givral...