Trong lịch sử âm nhạc thế giới, nhạc
sĩ người Italia Ni-cô-lô Pa-ga-ni-ni được đánh giá là một trong những người
biểu diễn và sáng tác cho violon thành công nhất. Ông được mệnh danh là “Phù
thuỷ của cây đàn violon”.
Ni-cô-lô Pa-ga-ni-ni (1782-1840) là nhà danh cầm và soạn nhạc tài hoa, một
trong những người sáng lập dòng âm nhạc lãng mạn ở châu Âu. Ông là bạn cùng
thời của Sô-panh, Lixt và nhiều nhạc sĩ tài năng khác.
Từ bé, Pa-ga-ni-ni đã có
ngoại hình khá kì dị, cậu bé trông giống như con khỉ bởi có làn da nâu sẫm, tóc
dài và quăn, người nhiều lông và tay chân rất dài, khi đứng, bàn tay có thể
chạm tới đầu gối. Tuy vậy, cậu bé lại có đôi mắt đen lấp lánh và ẩn chứa trong
đó một vẻ đẹp diệu kì.
Gia đình Pa-ga-ni-ni rất
nghèo, cậu bé có thân hình gầy guộc vì ăn uống thiếu thốn. Đã thế, người cha
lại rất tàn nhẫn, ông thường hành hạ, bắt Pa-ga-ni-ni phải chơi đàn violon
ngoài phố để kiếm tiền.
Người dân Italia luôn tự
hào rằng, mình có tài năng âm nhạc ngay từ trong bụng mẹ. Họ nổi tiếng về lòng
yêu thích, sự am hiểu cây đàn violon. Đất nước này có những nhà sản xuất violon
giỏi nhất thế giới như Ni-cô-lô A-ma-ti (1596-1684), Giu-xep-pê Gac-nê-ri
(1698-1744) và đặc biệt là An-tô-ni-ô Xtơ-ra-đi-va-ri (1644-1737). Hầu hết
những cây đàn của họ sản xuất là những kiệt tác về nghệ thuật chế tạo nhạc cụ,
là tài sản quí giá của đất nước Italia.
Khi Pa-ga-ni-ni lên 8
tuổi, ở thành phố Giê-noa là quê hương của cậu, người ta tổ chức một cuộc thi
tìm kiếm những tài năng biểu diễn violon dành cho thiếu nhi dưới 15 tuổi. Vì
muốn giành được giải thưởng lớn, cha của Ni-cô-lô là ông An-tô-ni-ô Pa-ga-ni-ni
đã ép cậu phải tham dự cuộc thi mặc dù cậu còn rất nhỏ tuổi.
Một buổi sáng, trước khi
đi làm, ông An-tô-ni-ô gọi con trai đến và đưa cậu bé một bản nhạc rất dài và
khó, đó là một trong những tác phẩm bắt buộc của cuộc thi. Ông yêu cầu trong
ngày hôm đó cậu phải tập xong phần đầu của bản nhạc. Do rất sợ cha, Pa-ga-ni-ni
đã tập bản nhạc suốt cả buổi sáng. Nhưng đối với một cậu bé lên 8 tuổi thì bản
nhạc đó thật là quá khó. Dù rất cố gắng, cậu cũng không thể nhớ hết và chơi
chính xác được những phần đã tập. Buổi trưa đi làm về, ông An-tô-ni-ô bắt
Pa-ga-ni-ni chơi lại đoạn nhạc đã tập. Thấy con đàn chưa trôi chảy và thành
thạo, người cha giận dữ nhốt cậu vào nhà kho và không cho ăn trưa. Cả buổi
chiều cậu bé phải tiếp tục tập luyện bản nhạc một cách khổ sở trong nhà kho với
cái bụng đói cồn cào. Đến tối, ông bố kiểm tra lại và vẫn chưa hài lòng về phần
trình bày của con trai. Không hiểu rằng cậu bé đã nỗ lực hết sức, ông tàn nhẫn
rút thắt lưng quật cho cậu một trận tơi bời. Người mẹ rất thương con, đợi đêm
xuống khi ông bố ngủ say mới dám mang cho cậu bánh mì và nước uống. Trời lạnh
buốt, cả đêm Pa-ga-ni-ni không sao ngủ được. Cậu căm thù cây đàn violon và nghĩ
rằng vì nó mà mình bị cha hành hạ khổ sở.
Với cách dạy hà khắc đến
tàn nhẫn của người cha, mặc dù không hề yêu thích, Pa-ga-ni-ni đã nhanh chóng
luyện tập thành công tác phẩm để dự thi. Ngày thi đã đến, trong khi nhiều đứa
trẻ ăn vận sang trọng, đi xe ngựa đến nhà hát tham gia cuộc thi thì cậu bé
Pa-ga-ni-ni gầy gò và rách rưới phải đi bộ cùng cha đến nhà hát. Mọi người xôn
xao, nhiều người lắc đầu khi thấy Pa-ga-ni-ni bước ra sân khấu. Cậu là đứa trẻ
nhỏ bé, gầy gò và xấu xí tham dự cuộc thi. Không ai tin là tiết mục của cậu sẽ
thành công. Khi tiếng đàn của Pa-ga-ni-ni vừa cất lên với những dòng âm thanh
dữ dội và tuyệt đẹp, những âm thanh vô tận vút lên, chúng lung linh và huyền ảo
tưởng như không bao giờ tắt. Cả nhà hát đứng dậy nín thở theo dõi, hàng trăm
cặp mắt không rời người nghệ sĩ tí hon cho đến khi bản nhạc kết thúc. Cậu bé đã
vượt qua vòng thứ một để có mặt ở vòng hai với 7 thí sinh khác.
Pa-ga-ni-ni là thí sinh
ít tuổi nhất lọt vào vòng hai, cậu phải thi với những đứa trẻ 14, 15 tuổi, con
các gia đình giàu có, lại được học hành qui củ và được sự chăm sóc của cha mẹ.
Với những giọt nước mắt uất hận vì không muốn tiếp tục bị cha hành hạ,
Pa-ga-ni-ni đã chơi đàn với bản năng vô song và giành giải nhất cuộc thi tài
năng violon của thành Giê-noa khi mới 8 tuổi.
Danh tiếng của
Pa-ga-ni-ni sớm nổi lên trong giới âm nhạc thành Giê-noa và những thành phố lân
cận. Cùng với cha, cậu thường đi biểu diễn khắp trong vùng để kiếm tiền nuôi
gia đình. Nhìn rõ tài năng âm nhạc của Pa-ga-ni-ni, giám đốc nhạc viện thành
Pacma là Phec-đi-nan Paec đã nhận hướng dẫn Pa-ga-ni-ni về các kĩ thuật biểu
diễn và sáng tác âm nhạc. Sự nghiệp của chàng trai còn chịu ảnh hưởng sâu sắc
của các nhạc sĩ Cô-re-li, Vi-van-đi, Pu-nhi-ani, Vi-ôt-ti và Tac-ti-ni. Với tài
năng thiên bẩm cộng với tinh thần ham học, chẳng mấy chốc, Pa-ga-ni-ni đã được
mệnh danh là nhạc sĩ có đôi tai thần diệu, có đôi bàn tay vàng, có khả năng
chơi đàn ở mức độ tuyệt kĩ và là Thầy phù thuỷ của cây đàn violon.
Tuy nhiên khi tiếng tăm
của Pa-ga-ni-ni càng nổi thì ông lại càng có nhiều kẻ thù. Năm 18 tuổi,
Pa-ga-ni-ni gia nhập tổ chức Cac-bô-na-ri, biểu tượng của ý chí độc lập, tự do
của nhân dân Italia trước hoạ xâm lăng của quân đội Pháp. Pa-ga-ni-ni
thường xuyên bị chính quyền thân Pháp theo dõi. Ông được nhân dân Italia và
công chúng yêu nhạc châu Âu yêu thích bao nhiêu thì lại bị những kẻ đố kị trong
giới giáo hội phản động và những kẻ bất tài trong giới âm nhạc căm ghét bấy
nhiêu. Một số sinh viên dốt nát tại nhạc viện Pacma rất căm tức tài năng của
Pa-ga-ni-ni. Chúng thường xuyên viết thư nặc danh,vu cáo, hăm doạ chàng nhạc sĩ
trẻ tuổi.
Pa-ga-ni-ni nhanh chóng
đứng vào hàng ngũ những nhà sáng tác và biểu diễn violon xuất sắc nhất của
Italia. Ông tự cải tiến cây violon của mình theo cách mà từ trước chưa có ai
thực hiện, đó là mắc dây đàn xen-lô, sử dụng chiếc vĩ dài gần gấp đôi bình
thường. Pa-ga-ni-ni còn là người chơi ghi-ta rất tuyệt, nhưng hiếm khi ông biểu
diễn ghi-ta trước công chúng. Trong lĩnh vực sáng tác, Pa-ga-ni-ni đã có nhiều
cách tân táo bạo, vì thế ngôn ngữ âm nhạc của ông rất mới lạ so với những tác
phẩm khác. Đối với công chúng, những sáng tác của ông rất khó hiểu, khó hiểu
đến nỗi người đương thời nghĩ là do một ma lực siêu nhiên nào đó đã nhập vào
người ông.
Pa-ga-ni-ni đã tham gia
nhiều cuộc thi về biểu diễn violon và dường như ông không có đối thủ xứng tầm.
Ông đã biểu diễn ở hơn 40 thành phố của châu Âu và tiếng tăm ngày càng vang
dội. Trong các cuộc thi hay biểu diễn, nhiều lần Pa-ga-ni-ni bị kẻ thù hãm hại
nhưng ông vẫn khẳng định mình là tay violon số một của Italia.
Một lần, Pa-ga-ni-ni
nhận lời đến thành phố Livorno để thi biểu diễn violon với nghệ sĩ tài năng
người Pháp là Mac-xen. Cuộc thi diễn ra tại nhà hát thành phố vào tối thứ bảy,
nhân dịp ra mắt của viên lãnh sự nước Anh. Như các lần thi trước, Pa-ga-ni-ni đều
giành thắng lợi nên ông có phần chủ quan. Buổi sáng, Pa-ga-ni-ni vẫn cùng một
người bạn ra ngoại ô đi săn, đến chiều mới trở về nhà trọ.
Trong khi Pa-ga-ni-ni đi
vắng, kẻ thù của ông là Nô-vi và Gác-đi, những người đã từng học với ông ở nhạc
viện Pacma, đã thuê gã dọn phòng ở nhà trọ vào lấy cắp đôi giày và cứa gần đứt
những chiếc dây đàn trên chiếc violon của ông.
Khi trở về nhà trọ chuẩn
bị cho cuộc thi vào buổi tối, Pa-ga-ni-ni kiểm tra lại cây đàn nhưng không phát
hiện ra những sự bất thường. Ông cho rằng mọi thứ vẫn ổn. Sắp tới giờ đến nhà
hát, Pa-ga-ni-ni tìm đôi giày và ngạc nhiên vì không thấy, ông đành chạy xuống
hiệu giày ở góc phố mua một đôi. Điều này đã nằm trong những tính toán của kẻ
thù. Lão chủ hiệu được Nô-vi và Gác-đi thuê đã đưa cho Pa-ga-ni-ni một đôi giày
khá đẹp vừa với chân ông, nhưng chúng được đóng thêm vào dưới gót những chiếc
đinh dài hơn bình thường. Tuy nhiên lúc thử giày, do còn tấm đệm chân và chưa
bước mạnh nên Pa-ga-ni-ni không phát hiện ra âm mưu đó.
Pa-ga-ni-ni mang cây đàn
xuống đường phố và gọi một chiếc xe ngựa. Không may cho ông là chẳng có chiếc
xe nào chạy vào đường đó. Vội vã, ông rảo bước đến nhà hát thành phố. Đi một
quãng, chân Pa-ga-ni-ni bắt đầu đau nhói vì những chiếc đinh đã xuyên qua tấm
đệm, đâm vào bàn chân. Ngừng lại giây lát, dựa lưng vào tường, ông kiểm tra lại
đôi giày, những chiếc đinh xuyên lên làm bàn chân ông chảy máu. Không có cách
nào nhổ chúng ra, đường phố thì đầy tuyết trộn lẫn bùn đất, không thể cởi giày
ra được. Đành vậy, ông tiếp tục rảo bước trong tiết trời giá lạnh, mồ hôi đẫm
khuôn mặt và máu đầy bàn chân.
Pa-ga-ni-ni tới nhà hát
khi cuộc thi sắp bắt đầu. Lời giới thiệu về chương trình biểu diễn đã làm khán
giả vỗ tay vang dội. Họ mong chờ giây phút này đã lâu, cuộc thi giữa hai nghệ
sĩ violon thuộc loại xuất sắc nhất của hai nước láng giềng Italia và Pháp.
Cuộc thi tuy diễn ra
trên đất Italia nhưng Pa-ga-ni-ni lại gặp nhiều bất lợi. Vô số kẻ thù của ông
có mặt ở đó, chúng huýt sáo la ó khi ông xuất hiện trên sân khấu. Theo qui
định, cuộc thi gồm ba phần; phần một hai nghệ sĩ lần lượt chơi bản Sô-nát của
Tac-ti-ni; phần hai họ sẽ biểu diễn một sáng tác của mình; phần ba một người sẽ
phải ứng tác theo chủ đề của người kia.
Mac-xen bước ra sân khấu
và chơi phần thứ nhất, tiếng đàn và những kĩ thuật điêu luyện của nghệ sĩ người
Pháp đã thể hiện rất thành công bản Sô-nát của Tac-ti-ni. Pa-ga-ni-ni giật mình
vì tài năng của Mac-xen, ông tự nhủ, mình đã gặp một đối thủ lớn.
Tới lượt Pa-ga-ni-ni,
ông bước ra sân khấu với đôi chân tập tễnh. Nhiều tiếng la ó nổi lên vì khán
giả nghĩ ông đang đùa cợt. Ông tiến lên phía trước, mặt hơi tái vì vết thương
và đứng yên lặng giây lát. Chợt Pa-ga-ni-ni nghiêng người đặt cây đàn lên vai,
những âm thanh vút lên, tiếng xì xào im bặt. Pa-ga-ni-ni đã trình bày phần mở
đầu bản Sô-nát rất khó khăn bởi đau đớn, mệt mỏi và căng thẳng. Nhưng dần dần,
ông bị lôi cuốn bởi những âm thanh do mình tạo ra. Pa-ga-ni-ni như quên đi
chính bản thân mình, quên đi nỗi đau đớn về thể xác. Trong đầu ông, xung quanh
ông chỉ còn tràn ngập những âm thanh. Đến cao trào của bản nhạc, khi
Pa-ga-ni-ni kéo mạnh chiếc vĩ vào dây đàn, một tiếng khô khốc vang lên, một dây
đàn bị đứt. Khán giả ồ lên nhưng họ lại nhanh chóng im lặng, bởi họ thấy
Pa-ga-ni-ni chỉ thoáng dừng lại rồi tiếp tục chơi đàn như không có chuyện gì
xảy ra. Thể hiện bản Sô-nát của Tac-ti-ni trên cây đàn violon đủ 4 dây cũng đã
là việc khó ngay với cả những nghệ sĩ bậc thầy. Khi đàn đứt một dây, việc đó
càng khó gấp bội. Với ba dây còn lại, hai tay của Pa-ga-ni-ni buộc phải chuyển
động nhanh hơn, vươn những quãng xa hơn để bù lại cho sự thiếu hụt đó. Dòng máu
Pa-ga-ni-ni như trào sôi, khả năng phi thường của ông đã bùng lên trong hoàn
cảnh khó khăn nhất. Bản nhạc kết thúc trong sự nghẹt thở của khán giả, họ vừa
được chứng kiến sự xuất thần của nghệ sĩ người Italia.
Pa-ga-ni-ni lui vào
trong sân khấu khi Mac-xen trình bày phần thi thứ hai, Mac-xen đang biểu diễn
một sáng tác của mình. Pa-ga-ni-ni nhờ một người phục vụ đi tìm cho ông một
chiếc dây đàn để thay chiếc bị đứt. Một lát anh ta quay lại và nói rằng không
tìm được chiếc dây nào thay thế.
Thế là, Pa-ga-ni-ni lại
bước ra sân khấu để biểu diễn một sáng tác của mình khi cây violon chỉ còn 3
dây. Ông chơi khúc biến tấu theo chủ đề bài Cac-ma-nhon. Ông như
một chiến binh trên chiến trường, đang mang trên mình những nỗi đau đớn về thể
xác và sự hằn học của kẻ thù. Vũ khí của ông- cây đàn cũng không còn nguyên
vẹn. Pa-ga-ni-ni hiểu rằng mình đang tham dự một cuộc thi khó nhăn nhất, căng
thẳng nhất và ông cần phải chiến thắng. Với lòng dũng cảm, sự quyết tâm và tài
năng âm nhạc đặc sắc, tiếng đàn vút lên làm sửng sốt khán giả. Họ nhận ra cây
đàn của ông chỉ còn ba dây nhưng âm thanh của nó như được phù phép làm họ bị mê
hoặc. Lần nữa, đến cao trào của khúc biến tấu, dòng âm thanh đang lên chỗ cao
nhất, mạnh nhất thì dây đàn thứ hai lại đứt phựt. Cả nhà hát lặng đi, rồi như
một làn sóng, người ta gào lên, dường như không ai còn giữ được bình tĩnh nữa.
Số dây đàn càng thiếu thì người nghệ sĩ càng khó thể hiện được tư tưởng của tác
phẩm. Nhưng Pa-ga-ni-ni vẫn thản nhiên, dường như ông đã biết trước được những
thử thách đang đợi mình. Trong khó khăn tài năng của ông càng bộc lộ. Vả lại,
đây là bản nhạc của ông, vì thế ông được thoả sức sáng tạo trên ba dây đàn mình
có. Có lẽ chưa bao giờ người ta lại thấy một nghệ sĩ chơi đàn violon chỉ với 2
dây mà lại xuất sắc thế. Bản nhạc kết thúc trong sự ngạc nhiên đến tột độ,
những tiếng la ó hoàn toàn bị át đi bởi tiếng vỗ tay vang dội.
Phần thi thứ ba cũng là
phần cuối, cả hai nghệ sĩ cùng ra sân khấu. Pa-ga-ni-ni vẫn để nguyên chiếc đàn
đứt hai dây, ông đàn một chủ đề ngắn để Mac-xen trình bày khả năng ứng tác của
mình. Nghệ sĩ người Pháp chơi phần ứng tác rất hay và sáng tạo, ông ta xứng
đáng nhận được những tràng vỗ tay, những lời tán thưởng từ khán giả. Nhưng với
những người sành nhạc, như thế vẫn là chưa đủ. Họ đang chờ xem Pa-ga-ni-ni sẽ
làm gì với cây đàn chỉ còn hai dây khi phải ứng tác trước chủ đề của Mac-xen.
Mac-xen biết cây đàn của
Pa-ga-ni-ni chỉ còn hai dây nhưng ông ta lại đưa ra một chủ đề rất hóc búa. Nét
giai điệu với những âm luyến láy, những âm liền bậc và cả những quãng chạy hợp
âm rất xa. Chủ đề vừa dứt, Pa-ga-ni-ni lướt nhanh chiếc vĩ trên dây đàn, ông
tái hiện lại chủ đề rồi phát triển nó rất hay và độc đáo. Pa-ga-ni-ni thầm nghĩ
rằng, ông sẽ chơi cho đến khi cây violon đứt hết dây, vì thế tiếng đàn vút lên
vô cùng dữ dội, mạnh mẽ và táo bạo. Khán giả không ai còn ngồi yên trên ghế
được nữa. Họ đứng cả dậy như bị thôi miên, mắt mở to dán chặt vào người nghệ sĩ
đang say sưa chơi nhạc trên sân khấu. Ông ta dường như không phải là người bình
thường, dường như có hàng trăm bàn tay, hàng trăm chiếc vĩ đang cùng điều khiển
cây violon, làm cho dòng âm thanh phát ra như có hàng trăm cây đàn cùng hoà giọng.
Tiếng đàn làm khán giả có một ảo giác ma quái, làm họ phấn khích đến điên rồ,
hơi thở ngừng lại, tim đập đến mức hoảng loạn.
Âm thanh của khúc ứng
tác đã kết thúc mà mọi người vẫn còn như chưa sực tỉnh. Mất một hồi lâu, những
tràng vỗ tay và những tiếng kêu mới nổi lên như sấm, không còn nghe thấy gì
ngoài tiếng vỗ tay. Giống như một chiến binh đã chiến đấu vô cùng dũng cảm, khi
tiếng vỗ tay vang lên cũng là lúc Pa-ga-ni-ni đã kiệt sức. Ông đã chơi đàn với
tất cả sức lực của mình cả về tinh thần lẫn thể xác, chút năng lượng cuối cùng
dường như đã cạn. Ông lảo đảo vì mất nhiều máu và căng thẳng, bàn chân đau buốt
và tê dại, cây đàn suýt rời khỏi tay. Mọi người xô tới, nhưng Mac-xen đứng gần
đó đã nhanh hơn, nghệ sĩ người Pháp đỡ lấy ông, cầm một tay Pa-ga-ni-ni giơ lên
cao, dấu hiệu của người chiến thắng rồi dìu ông vào sau sân khấu.
Sau cuộc thi thành công
và vô cùng kì diệu đó, nhiều báo chí ở Italia, ở Pháp, ở Anh và nhiều nước châu
Âu đã gọi Pa-ga-ni-ni là “Thầy phù thuỷ của cây đàn violon”. Chẳng nghệ sĩ nào
nghĩ đến chuyện thi tài với Pa-ga-ni-ni nữa. Họ chỉ mong muốn được nghe tiếng
đàn của ông, muốn bị thôi miên bởi tiếng đàn, muốn được run rẩy trước những cảm
xúc kì lạ mà tiếng đàn mang đến. Người ta tin rằng, dù cây violon chỉ có một
dây, ông vẫn có thể chơi hay hơn nhiều nghệ sĩ nổi tiếng với những cây đàn có
đủ bốn dây.
Pa-ga-ni-ni là con người
lạ thường về ngoại hình, về tính cách và khả năng biểu diễn, sáng tác âm nhạc.
Với nhiều người, âm nhạc của ông quá khó hiểu, rất khó để biểu diễn, vì thế người
ta thường đánh giá khả năng biểu diễn của ông cao hơn khả năng sáng tác âm
nhạc.
Có nhiều ý kiến khác
nhau về cuộc đời và sự nghiệp âm nhạc của Pa-ga-ni-ni. Tuy nhiên lời đánh giá
của nhà lí luận âm nhạc người Pháp Caxtin Bơ-lát (1784-1857) có lẽ xác đáng hơn
cả: Pa-ga-ni-ni là nhà bác học, những nét nhạc của ông cũng vĩ đại như việc
phát kiến ra thế giới hay vùng đất mới, chúng là kết quả của những kiến thức âm
nhạc và quá trình tìm tòi gần như siêu phàm. Pa-ga-ni-ni là người duy nhất
trong thế giới âm nhạc, là hiện tượng có giá trị đặc biệt. Cây đàn như biết nói
tiếng của con người, nó dễ hiểu với tất cả mọi người song chỉ có mình ông mới
có thể bắt nó nói tiếng ấy. Vượt qua mọi sức tưởng tượng của con người, chiếc
vĩ của Pa-ga-ni-ni như chiếc đũa thần đã chinh phục thế giới. Theo http://www.music.edu.vn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét