Tôi muốn nói đến những ca
khúc người ta chỉ vô tình được nghe một lần để rồi sau đó thổn thức kiếm tìm
một cái gì vô định. Người ta không biết rằng dư ba của bài hát cũng theo đó
mà dao động mãi. Những lúc ấy, tôi thường tưởng tượng như đang đứng trong một
căn phòng ngột ngạt, bất chợt mát rượi một cơn gió nhẹ, dù chỉ là thoáng qua…
Người ta có thể được nghe nhạc nhiều lần, nhưng mấy khi có được cảm giác như
thế. Tôi cho như vậy là may mắn lắm. Tôi cũng đã từng may mắn như vậy khi
nghe “Để gió cuốn đi” của Trịnh Công Sơn. Nếu một lúc nào đó, tự thấy lòng
mình không thể thanh thản thì hãy để gió cuốn đi, để cho mây trôi qua dòng
sông và sông sẽ cuốn trôi tất cả…
Nhạc Trịnh Công Sơn thường
triết lý, người ta bảo vậy. Nhưng tôi thì lại thấy khác. Có người làm nghệ
thuật nào lại chẳng muốn gửi gắm một chút suy nghĩ của mình vào đứa con tinh
thần. Nhưng phải chăng vì thế mà người ta cố gắng gò nặn ra triết lý?
Với Trịnh Công Sơn, phải
chăng ông cũng thích đưa vào tác phẩm của mình những cái phù du, bồng bềnh,
khó hiểu? Đánh giá một con người là một việc làm hết sức tế nhị. Hơn nữa đây
lại là một nhạc sỹ, một nhạc sỹ có tên tuổi và có vị trí trong lòng thính giả
hẳn hoi. Thực tình mà nói là tôi không dám tự mình đưa ra kết luận nào cả
trong chuyện này. Nhưng vẫn bằng cái trực quan của một thính giả, tôi thấy
đơn giản là ông chỉ muốn đưa những rung cảm của mình vào giai điệu, vào ca
từ… rồi tự nhiên nó thành ra triết lý. Chẳng hạn như bài để gió cuốn đi có
những câu: “Ôi trái tim đang bay theo thời gian, làm chiếc bóng đi rao lời
dối gian”. Phải chăng khi viết như vậy là ông đang nghĩ đến chính bản thân
mình?
Bài hát có thể kết thúc đã
lâu nhưng người ta dường như vẫn cảm thấy những cơn gió lòng còn đang ngập
tràn dòng xúc cảm. Gió khi lăn tăn, lúc nhẹ nhàng, chợt im lặng… lúc lại tưng
bừng mịt mù cát bụi. Soi vào không gian vô chừng ấy, người ta như người mộng
du, bởi vì ngay từ đầu tác giả đã ru người nghe bằng một lời thủ thỉ:
“Sống trong đời sống, cần có
một tấm lòng. Để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi. Để gió cuốn đi…”
Bình thường nếu có ai bất
chợt hỏi tôi câu này, tôi sẽ tìm cách lấp liếm hoặc trả lời chung chung vì
chẳng biết trả lời sao cho thoả đáng cả. Không phải câu hỏi khó mà vì nó đụng
đến phạm trù đạo đức. Mà hễ nhắc đến đạo đức thì chẳng có chuẩn mực nào là tuyệt
đối. Cần có một tấm lòng để đùm bọc? Yêu thương? San sẻ?… biết trả lời thế
nào cho đủ. Thế mà câu trả lời của người đặt câu hỏi lại chẳng ăn nhập gì tới
vấn đề này cả. Đó là một cách trả lời trốn tránh, nhiều người có thể cho là
như vậy. Tác giả đang trốn tránh phải trả lời câu hỏi hóc búa, hay ông chỉ
muốn làm cho ca từ thêm bâng khuâng khó hiểu để thu hút người nghe? Hoặc giả
chính ông cũng đang không hiểu nổi cảm xúc của mình. Tất cả vẫn chỉ là điều
giả định. Có một điều chắc chắn là để gió cuốn đi rồi người ta sẽ thấy lòng
mình nhẹ nhõm. Nhưng rồi sau đó, lòng ta sẽ đi đâu?
“Gió cuốn đi cho mây qua dòng
sông. Ngày vừa lên hay đêm xuống mênh mông. Ôi trái tim đang bay theo thời
gian. Làm chiếc bóng đi rao lời dối gian”.
Ngày lên hay đêm xuống chỉ là
một cách diễn đạt, có khác chăng là tâm trạng nhân vật trữ tình đang bi quan
hay phơi phới niềm tin cuộc sống. Đến bây giờ người ta mới hiểu. Người ta có
thể thấy thanh thản khi thả hồn theo gió. Nhưng có còn thanh thản nữa không
khi gió đã cuốn nó vào dòng đời trôi nổi. Góp vào đời những tiếng nói, người
ta thấy nói ra thì dễ mà nghe lại thì không dễ chút nào. Trong biết bao nhiêu
lần nghe lại những gì mình đã nói, sẽ có lúc ta phải dằn vặt vì đã có những
lời “làm chiếc bóng đi rao lời dối gian”. Người ý thức được nỗi sợ hãi đó và
biến nó thành bi kịch của mình là không ai khác ngườI nghệ sỹ. Họ có sứ mệnh
phảI tạo ra những tiếng vọng đúng đắn cho đời, ca ngợi những cái đẹp đích
thực chứ không phải lọc lừa người thưởng thức bằng những giá trị dối trá. Càng
thấy cái đáng sợ của nghề nghiệp, họ càng phải biết nghiêm khắc với chính
mình.
“Những khi chiều tới, cần có
một tiếng cườI để nhậm ngùi theo lá bay. Rồi nước cuốn trôi. Rồi nước cuốn
trôi…”. Tại sao cứ phải tự ép mình
một nụ cười giả tạo khi mà người ta còn không thể vui nổi? Ấy thế, vì không
có mới phải cần. Nếu như ai cũng biết quên để mà vui sống, biết cái sứ mệnh
cao cả của chiếc lá khi chấm dứt màu xanh nguyên thuỷ là để chuẩn bị cho một
màu xanh vĩnh hằng thì đời làm gì có nỗI buồn, người ta làm gì biết đến thất
bại và biết đâu làm gì còn phần con trong chất ngườI được nữa?!!
Dường như cả bài ca, tác giả
chỉ đưa vào đó nào gió, nào mây, nào sông nước mênh mông. Nhưng đây không đơn
thuần là ca khúc mô tả thiên nhiên, bởi nếu thế đã không còn là Trịnh Công
Sơn nữa. Ta có thể thấy đằng sau đó là một con người, một tâm hồn đang đi tìm
kiếm chân lý, tìm kiếm con người thật của mình. Sau cuộc hành trình ấy, người
ta đã quên hết mình đã phiêu du những đâu, đã trăn trở như thế nào. Chỉ có
một điều duy nhất mà ai cũng có thể nhận ra: không thể cứ mãi phiêu du được
nữa khi “nhìn suốt một mối tình” mà “chỉ lặng nhìn không nói năng”. Nhìn mà
không nói thì chẳng thay đổI được gì cả. Hoặc giả chính tác giả đang sợ sự
thay đổI, sợ sẽ lại “làm chiếc bóng đi rao lời dối gian”. Chẳng thà cứ như
thế, “tình không lên tiếng là tình trăm năm” (Mưa Thì Thầm -Tôn Thất Lập).
Nếu để nói về một con người,
không nên chỉ nhận xét qua một câu nói của người ấy. Nói như vậy để thấy rằng
không thể chỉ bằng một ca khúc hay một bản nhạc mà thâu tóm phong cách của
một nhạc sỹ, nhất là khi đó lại là một phong cách lớn. Đối với Trịnh Công Sơn
thì lại càng không thể. Nhưng qua “Để gió cuốn đi” và một số bài khác của ông
như “Hoa vàng mấy độ”, “Chuyện đoá quỳnh hương”… tôi mới hiểu nhạc Trịnh Công
Sơn liên kết với người nghe bằng một sợi tơ vô hình mà bền chắc. Có thể qua
thời gian vô số những sợi tơ như vậy sẽ bao bọc trái tim người nghe bằng cả
tấm mạng mang tinh thần Trịnh Công Sơn. Làm sao người ta có thể quên một
người nghệ sỹ suốt đời gởi hương cho gió đế đến với đời như Trịnh Công Sơn?…
Theo: Giaidieuxanh.com.vn
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét