Ai cũng có dòng sông tuổi thơ!
CHUNG THANH HUY (TPHCM)
Có những bài ca không đơn thuần chỉ là những
nốt nhạc, tiết tấu hay lời ca mà còn là cả một ký ức trong mỗi tâm hồn. Để rồi,
có lúc chỉ thoáng nghe qua giai điệu ấy trong tôi chợt sống lại bao kỷ niệm của
những ngày thơ ấu.
“Quê tôi ai cũng có một dòng sông bên nhà.
Con sông quê gắn bó với tuổi thơ đời tôi” (Trở về dòng sông tuổi thơ của Hoàng
Hiệp). Nơi tôi sinh ra và lớn lên là một xóm nhỏ nằm bên dòng sông Sa Đéc, nên
tuổi thơ tôi gắn liền với những kỷ niệm của một miền quê sông nước. Tảng sáng,
khi mặt trời chưa ló dạng, bến sông đã chộn rộn đủ loại xuồng, ghe cũng là khi
mẹ tôi tất bật chuẩn bị mấy thứ cây nhà lá vườn cho kịp buổi chợ. Chiều xuống,
khi con nước ròng, mấy dề lục bình lững lờ trôi ngược ra sông cái lại là lúc ba
tôi trở về sau buổi thăm đồng với những nhịp chèo mạnh mẽ. Những trò chơi của
tuổi thơ miền sông nước khó mà kể hết: nóng nực thì cứ nhảy ùm xuống sông vẫy
vùng cho đã cùng với những chiếc phao từ thân cây chuối trắng nõn; lúc khác thì
bì bõm tập chèo ghe, bơi xuồng. Nhưng thích nhất là những buổi trưa hè nằm vắt
vẻo trên những cành cây nhô ra mé sông mà ngủ. Nước lớn cứ việc vô đồng giăng
câu, thả lưới. Nước ròng thì ở nhà lội xuống bùn tát cá, đặt lờ, đặt lợp...
Để rồi ngày tôi xa quê, hành trang mang theo,
trong tâm trí tôi có cả hình bóng của dòng sông thân yêu: “Bao năm xa quê ấy.
Trong mơ tôi vẫn thấy. Hôm nay tôi trở về lòng chợt vui thấy sông không già”.
Có người nói rằng: “Không ai có thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông”. Nhưng
với tôi, bằng cảm nhận của con tim, tôi cho rằng dòng sông không hề có tuổi. Bởi
con sông quê tôi quanh năm vẫn đỏ nặng phù sa, vẫn vơi đầy theo từng con nước,
vẫn rặng trâm bầu sum sê nơi bến sông trước nhà và nhất là tuổi thơ tôi vẫn gần
như nguyên vẹn mỗi lúc tôi quay về đứng trước dòng sông. “Sông vẫn in màu mây .
Vẫn khi vơi đầy vẫn mang phù sa làm đẹp thêm làng quê yêu dấu. Sông vẫn như thuở
ấy. Có con đò ngang đón đưa người sang và từng đêm hát ru đôi bờ”.
Theo tháng năm, tôi có dịp đi qua nhiều vùng
của đất nước. Mỗi địa danh gần như gắn liền với mỗi con sông khác nhau: sông Hồng,
sông Hương, sông Đồng Nai, sông Sài Gòn, sông Tiền, sông Hậu... nhưng tâm trí
tôi vẫn luôn khắc khoải nhớ về dòng Sa Giang yêu dấu. Nói khác hơn, tình yêu
quê hương đất nước trong mỗi con người luôn thấp thoáng hình bóng của một dòng
sông thơ ấu. “Trong tim ai cũng có một dòng sông riêng mình. Tim tôi luôn gắn
bó với dòng sông tuổi thơ. Con sông tôi tắm mát. Con sông tôi đã hát. Con sông
cho tôi đậm một tình yêu nước non quê nhà”. Dòng sông cũng như người con gái miền
quê: đã yêu thì yêu nồng nàn, say đắm nhưng cũng có lúc vu vơ hờn ghen, giận dỗi.
“Sông cũng như người ấy. Có khi vui buồn có khi hờn ghen chỉ tình yêu tuổi thơ
mới thấy”.
Trở về dòng sông tuổi thơ - Hoàng Hiệp - Mỹ Linh
Chiều nay, trong khi kẹt cứng giữa dòng xe cộ
lúc tan tầm, bất chợt nhận ra cô gái bên cạnh tai mang headphone, miệng hát lẩm
nhẩm: “Ôi những con thuyền giấy, những năm tuổi thơ đã đi về đâu để mình tôi nhớ
nhung bây giờ”. Tôi mỉm cười thầm nghĩ giữa nhịp sống Sài Gòn sôi động đâu chỉ
có mình ta hoài niệm về dòng sông của tuổi thơ!
Điều giản dị của tình yêu
Mạnh Duy (TPHCM)
Đêm nay, qua sóng phát thanh chợt nghe được lời
nhắn gửi của một cô gái tới người yêu đang làm nhiệm vụ ngoài biên cương: “Anh
hãy yên tâm làm nhiệm vụ. Em mãi yêu anh!”. Sau lời nhắn gửi ấy, ca khúc Điều
giản dị của nhạc sĩ Phú Quang vang lên trong đêm khuya thật sâu lắng, giàu cảm
xúc.
Có lẽ chàng trai nghe xong lời nhắn gửi ấy hẳn
sẽ có thêm sức mạnh để làm tròn nhiệm vụ của một người chiến sĩ nơi biên giới.
Tình yêu của họ thật đẹp và giản dị như chính lời bài hát đang ngân nga: “Người
yêu ơi dù mai này cách xa mãi mãi diệu kỳ là tình yêu chúng ta. Và ta biết một
điều thật giản dị, càng xa em ta càng thấy yêu em”.
Dù đã nghe những câu hát ấy nhiều lần nhưng
không hiểu sao lần này tôi lại cảm thấy xúc động đến vậy. Có lẽ chỉ khi ở vào
trạng thái cảm xúc của những người đang yêu phải xa nhau mới có được những rung
cảm và nhận thức được ý nghĩa sâu sắc của những lời hát ấy. Tình yêu là câu
chuyện của trái tim và nó có thể vượt qua mọi khoảng cách địa lý hay bất kỳ rào
cản nào khác. Dẫu vẫn biết hội ngộ rồi chia ly, cuộc đời vẫn thế, nhưng nếu
không có người, cuộc đời trôi về đâu; nếu không có người, mặt đất hóa hoang vu.
Biết bao đôi lứa yêu nhau phải sống trong xa cách về không gian. Khoảng cách có
thể khiến họ tạm thời xa nhau, nhưng họ vẫn có thể ngân nga những Điều giản dị
để xua đi nỗi nhớ người yêu.
Hình ảnh của người yêu trong tâm trí mỗi người
chắc cũng lung linh như lời hát mà Phú Quang viết. Đôi môi, đôi mắt và sự mong
manh của người con gái gợi lên nỗi nhớ da diết: Dịu dàng hạt nắng đùa nhẹ trên
áo đôi môi em gợi bao khát khao, mắt em vời vợi đăm đắm trời cao. Em mong manh
tựa rừng cây trút rơi lá, gió chiều bất chợt xao xuyến mãi không nguôi.
Đêm nay, chợt nghĩ miên man. Đúng là khi xa
người yêu và những người thân ta mới cảm nhận rõ hơn tình cảm dành cho nhau. Bỗng
nhớ quá những người bạn mấy năm nay không gặp, những người bạn đang đi xa. Một
ánh mắt, một câu nói quen thuộc của ngày ấy, người ấy đủ sức làm ta rơi lệ.
Điều giản dị - Phú Quang - Ngọc Anh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét