Biểu cảm về mùa thu trong đó
Có biết bao lý do để tôi yêu mùa thu - một mùa đẹp trong vòng tuần hoàn của thời
gian trôi chảy: Xuân - Hạ - Thu - Đông. Yêu lắm các vòm trời cao trong xanh vời
vợi, vắt ngang vài dải mây trắng lơ lửng trôi! Yêu lắm nắng mùa thu sao dịu
dàng đến thế! Nắng thu mỏng mảnh như tơ trời vàng óng phủ khắp mọi nơi. Vạn vật
được đắm mình tha hồ vùng vẫy trong cái nắng dịu, tươi sáng, trong trẻo như đôi
mắt trong veo của bé thơ. Nắng thu không chói chang như nắng mùa hạ, không hanh
hao, vàng vọt, yếu ớt như nắng mùa đông. Có ai bảo: Sao giống nắng xuân đến thế!
Nhưng không phải! Mùa xuân nắng mong manh không thành màu, đâu trong sáng như nắng
mùa thu. Không những thế, nắng thu còn đánh thức cả lương tâm cây trái, báo hiệu
một mùa quả chín đỏ mọng hay vàng ươm đang trĩu trên cành.
Thuở bé, tôi được nghe những câu chuyện “Vì sao hoa cúc có nhiều cành?” mà
không khỏi xúc động trước tình cảm của em bé đối với bà mẹ. Phải chăng bóng hoa
cúc - đặc trưng của mùa thu là minh chứng cho tình mẫu tử cao đẹp ấy? Dần lớn
lên, bài học ấy vẫn mãi theo tôi. Chính loài hoa này đã dạy cho tôi biết thế
nào là tình yêu, là sự hy sinh, là hạnh phúc? Có lẽ vậy nên mỗi độ thu về, được
ngắm loài Liêu Chi, lòng tôi lại trào dâng bao nỗi niềm khó tả, nó đánh thức và
nhắc nhở tôi bài học về lòng hiếu thảo.
Bạn đã bao giờ ngắm nhìn hoa quỳnh nở dưới trăng chưa? Trên nền trời cao thăm
thẳm, trăng dịu dàng như cô tiên nữ với chiếc váy trắng óng ánh đang nô đùa
cùng muôn ngàn sao lấp lánh. Khoảng giữa là không trung bao la thoáng đãng, còn
dưới mặt đất này, bầu không khi tĩnh lặng yên bình, được ngắm hoa quỳnh nở
trong cảnh gió mát trăng thanh còn gì thú bằng? Hoa cựa mình khẽ khàng, rồi từ
từ, từ từ nhẹ nhàng nở bung ra, tắm mình dưới ánh trăng ngân, thật đắm say lòng
người. Không chọn cho mình cái rộn ràng của buổi bình minh, không lựa lúc cuộc
sống ồn ào, hối hả ban ngày quỳnh chọn cho mình cái khoảnh khắc tĩnh mịch này để
nhẹ nhàng tỏa hương. Hoa nhẹ nhàng tỏa hương ngọt ngào của mình trong đêm để
quyến rũ hồn người, khiến cho lòng người bâng khuâng, man mác. Và kìa! Trăng ngỡ
ngàng, sững sờ, sà xuống hôn lên những cánh hoa trắng muốt, tinh khôi, lưu lại
đấy một phết vàng lung linh huyền ảo. Chao ôi, đẹp đến mê người!
Nhắc đến mùa thu tôi lại nhớ đến những chiều tà! Thật thanh thản
khi thả mình giữa những cơn mưa lá, bước dần lên thảm lá vàng rụng đầy, sực nức
một hương thơm thôn dã. Hít thở cái hương vị thiên nhiên mang dáng vẻ đồng nội ấy
đã thấy lòng mình mênh mang. Chợt nghe đâu đây lời ru ngọt ngào: “À ơi! Gió mùa
thu mẹ ru con ngủ (…) Hãy ngủ, ngủ đi con, Con hời con hỡi…”, lòng ta lại nao
nao, bâng khuâng đến lạ.
Nhưng đặc biệt, tôi yêu mùa thu vì đây là mùa mà tôi cất tiếng khóc chào đời.
Thật hạnh phúc biết bao bởi từ lúc hé mắt nhìn cha mẹ, người thân, cuộc đời…
tôi lại được đón nhận khoảng trời thu, làn gió thu, ánh nắng thu… Cứ mỗi mùa
thu, tôi lại háo hức chờ đón ba ngày vui cùng lúc: một là ngày sinh nhật với
riêng mình, hai là ngày tết trung thu với cả niềm vui của trẻ con trên đời này
và ngày thứ ba là ngày tựu trường tràn đầy hạnh phúc khi được mẹ đưa đến trường
trên con đường thân thuộc - đến cái nơi mà khi chiếc cổng mở ra là có biết bao
điều kỳ diệu.
Thu đẹp lắm nhưng thật khó thể hiện ra. Bao bức tranh tôi đã từng
được ngắm, được xem, song bức tranh thu trong tâm hồn tôi mãi đẹp hơn cả. Xin cảm
ơn mùa thu đã cho tôi bao xúc cảm, niềm hạnh phúc lớn lao. Và trên tất cả là
thu đã dang rộng vòng tay chào đón tôi khi tôi cất tiếng khóc đầu đời. Yêu lắm,
mùa thu ơi!.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét