Thứ Tư, 3 tháng 1, 2018

Những nẻo đường tôi qua

Những nẻo đường tôi qua...
Chiều quê người. Xứ xa thấm lạnh. Mưa giăng từng dải buồn. Màu trắng nhạt nhòa. Phất phơ ảm đạm. Tôi tiễn bạn mình về một thế giới xa vời nào đó? Dòng người trôi đi chậm chạp như muốn níu kéo lại phút giây chia ly này dài thêm chút nữa. Tiếng khóc nghẹn ngào của người đàn bà góa bụa đang ở độ xuân sắc... Thổn thức Tiếc nuối Vỡ òa... Trong đời có bao nhiêu lần người ta phải khóc vì nhau? Bao nhiêu giận hờn rải rác? Bao nhiêu chia ly tạm thời? Bao nhiêu ngày yêu thương nhau nồng nàn và bao nhiêu ngày chán ghét nhau? Giờ kẻ đi người ở. Giờ như nước tuột qua kẽ tay. Ai tiếc cho ai? Tình yêu cho nhau dựa vào thời gian mà tồn tại. Chỉ có thể nói yêu nhau thật nhiều chứ ai đã dám nói yêu nhau trọn vẹn? Khi thời gian còn. Thời gian rộng lòng cho Tình yêu hứa hẹn. Thời gian cho cơ hội để tha thứ những lỗi lầm. Để hy vọng. Để mong chờ. Để sửa chữa. Giờ thời gian khép lại mất rồi. Thời gian cắt rời. Thời gian đòi lại. Thời gian xóa sạch. Người đi có mất mát không? Hay người ở mới thực sự thấm thía mất mát? Xót thương này cho nhau hay chỉ là cho chính bản thân mình? Trước mộ bia vô hồn. Tiếng khóc nghẹn ngào kia chẳng phải là chỉ cho người sống đó sao? Người chết bỏ đi thì còn gì đâu để mà tiếc nuối? Cũng chẳng còn cơ hội để xót thương. Người sống mang xót thương tới đây rồi lại mang xót thương về. Tiếng khóc tử biệt thật là buồn bã. Khi thực sự thời gian cho nhau đã mất rồi. Giờ mới thấy thương nhau bao nhiêu cũng không đủ. Giờ mới thấy bao nhiêu nước mắt cũng chẳng thể lấp đầy được khoảng khắc trống không hiện tại. Hoa sẽ tàn. Cỏ lại lên xanh. Nước mắt rồi thì cũng khô. Có theo người chết được đâu mà gửi yêu thương cho họ? Hoa trên nghĩa trang vẫn hồn nhiên khoe hương sắc. Hoa cho người sống. Tri ân. Xã giao. Xoa dịu lòng người ở lại đó thôi. Người chết không có địa chỉ làm sao mà nhận?
Để mà nhìn ngắm hay cảm thấy. Khi còn có nhau thì nhớ được thương được. Mất nhau rồi chỉ nhớ thôi làm sao thương được nữa? Nhớ mà thế thì đau lòng lắm. Vậy thì hãy trao thương nhớ cho nhau khi còn có nhau trong cuộc đời. Rồi cũng có lúc sẽ phải từ giã nhau như thế này. Biệt ly không hẹn. Hãy làm những gì có thể cho nhau khi còn có thể. Hãy tựa vào vai nhau khi bờ vai còn ấm. Hãy nối liền những khoảng cách khi đôi chân còn có thể rộn ràng bước đi. Hãy ôm nhau khi đôi tay còn đủ sức lực. Vì biết đâu cái gọi là thời gian ấy sẽ không bao giờ đến nữa. Giây phút này đây. Lặng lẽ đặt cành hồng xuống nấm đất vô tri. Hương thơm cay xé trái tim tôi. Muộn màng quá. Làm sao bạn biết?
Lại mưa! bốn phía sũng nước..sầm sập giận hờn..người người, xe xe mải miết. Tụ lại tan ra như lũ kiến co cụm, rối rít chạy dọc chạy ngang. Mưa sài gòn như cầm cả gáo nước mà đổ. Ai cũng vội vã tìm chỗ trốn tránh. Mình lại lao ra đường, đầu óc trống rỗng như được gột rửa sạch những bụi bặm ồn ã! Lao đi như không còn trọng lượng cảm giác vừa trốn thoát được khỏi cái tù túng chật chội. Sở thích sao mà thật lạ lùng? Sáng chiều toàn những lo toan tính toán, chẳng biết tương lai ở đâu? Quá khứ còn hay mất? Ăn gì cũng sợ, nghe gì cũng hoảng. Hương vị của cuộc sống hiện đại toàn mùi thơm của giả tạo của các loại hóa chất. Một mình, một xe. Công việc là đuổi theo những con số luôn nhảy múa. Niềm vui là lang thang và khóc chẳng cần lý do. Mở ngoặc thì thêm một chứng bệnh gì đó mà người ta bảo không bình thường.
Mình thích dầm mưa, thói quen từ ngày còn nhỏ. Tại muốn tìm một chút bình an đâu đó trong lá hương nhu, hương sả, hương chanh, hương bưởi của vườn nhà Ngoại. Trùm chăn để mồ hôi toát ra như tắm. Chân tay bợt bạt trắng xanh, mẹ xót xa: Không biết thương mình. Cười cười ồn ào rồi ngủ vùi trong mệt mỏi. Sáng mai lại lao đi như đã được lập trình, nơi đến nơi về. Rồng rồng, rắn rắn những con đường chật cứng khói bụi. Những khu công nghiệp nuốt vào đấy đủ mọi mối lo, đủ mọi loại người.
Ở đấy người ta quay cuồng kiếm tiền, bán sức lao động với cái giá rẻ mạt. Nghe những kẻ ngoại quốc thoá mạ, chửi bới mà vẫn cúi cúi, cười cười vẻ như không sao. Rồi ngủ quên vì mệt, máy cán vào chân, kim đâm vào tay, tóc quấn vào quạt (sức người có hạn làm sao theo kịp máy móc...) Rồi chen chúc trong những khu nhà trọ chật hẹp ẩm thấp chăng dọc, chăng ngang những mối lo. Thành phố đấy, chật chội nghẹt thở biết đấy mà vẫn đầy cám dỗ.. Không hiểu sao đôi lúc tôi nhớ mùi phù sa ngai ngái của con sông mùa nước lớn. Thèm mùi rạ rơm và mùi khoai nướng vùi trong than lửa giữa chiều đông rét mướt của quê nhà ngày xưa.. Hôm nay lại nhận được thiệp hồng. Thêm con cá vào nơm, con chim vào lồng. Chỉ khổ Đức phật trên chùa nghìn mắt nghìn tay mà không cứu nổi chúng sinh. Ừ trăm năm hạnh phúc nhé, đầu bạc răng long nhé v.v.. và.. v.v thành phản xạ. Không đi thì thiếu đi lại thấy thừa thừa, cứ như kịch bản ăn uống chúc tụng phong bì... Lại cười, cái nụ cười cơ học. Thế là xong sứ mệnh bạn bè. Chiều toàn mưa! Mờ mịt, lành lạnh, lại thấy thiêu thiếu một điều gì đó. Thèm một cuộc điện thoại, một dòng tin nhắn của ai đó. Để cái thứ đồ chơi hiện đại kia réo rắt bản nhạc mình thích. Để thấy không gian đang sống và mình đang tồn tại. Chiều cạn trơ đáy, hết một ngày chạy đua cùng công việc. Lại dắt xe ra, kéo ga và lao vào cơn mưa. Đằng sau cơn mưa là nơi phải trở về! Cho mình bình yên trong lời cằn nhằn của mẹ. Để lại ngủ quên trong hương nhu, chanh, sả... Đằng đẵng thời gian, nước mắt chảy ngược không biết từ đâu trong trái tim bé nhỏ của mình lại có nhiều sức chịu đựng nhiều như vậy? Ai đã nói đừng chọn con đường nhiều hoa để đi mà hãy trồng hoa trên những nẻo đi qua. Mình đang gieo những hạt đắng của đời mình xuống lối mình chọn, tưới bằng nước mắt! MẶN MÒI THẾ BIẾT CÓ NỞ THÀNH HOA?.
 PHAN THỊ HOÀI THỦY
Theo https://pdoyl.curd.io/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tưởng chừng như

Tưởng chừng như (Nói với Gaston,  15.Dec.2013-15.Dec.2020) Đập cổ kính ra tìm lấy bóng Xếp tàn y lại để dành hơi (Khóc Bằng Phi, Vua Tự Đứ...