Lê Bá Ðảng, kịch người
Có thể nói mỗi thời kỳ hội họa của Lê Bá Ðảng, đều
phát xuất từ bi kịch cá nhân. Cuộc đời trực tiếp của tác giả và những người
thân đã là củi lửa cho tác phẩm, những kịch người mà ông đặt
tên là tấn tuồng nhân loại (comédie humaine) thoát thai từ
những trò đời, trò điếm, mà tác giả đả trải qua.
Nếu từ ngựa, Lê
Bá Ðảng cấu tạo thế giới lạc quan về người, thì với người, ông đứng ở tư thế
ngược lại. Ông vẽ người dưới góc độ thú, hoặc ít ra là bằng cái nhìn của thú về
người. Francis Ponge đã từng nhìn người bằng mắt ốc, mắt sỏi... Lê Bá Ðảng nhìn
người bằng mắt ngựa, mắt mèo, mắt núi, mắt sông... và như thế, chưa chắc người
đã cao và sâu hơn thú hoặc vật.
Người xem đặt
biệt chú ý đến những nét mỏng, nét đơn, tôi gọi là
những nét bi quan Lê Bá Ðảng:
Nếu trong tranh ngựa, nét của ông tung bay, giàu có, hoành tráng, thì trong tranh người, ông hà tiện nét, nét của ông hoài nghi, cay độc, châm biếm, đôi khi đến độ suồng xã, dâm ô... Những nét ấy nói hộ tranh, chúng bộc lộ những gì thoát ra từ cuộc sống tráo trở của con người với những hỉ, nộ, ái ố, lạc... trong trạng thái trần trụi thê thảm nhất và vì thế, cũng khôi hài, hạ tiện, cũng đơn mỏng và lật lọng như phận người.
Nếu trong tranh ngựa, nét của ông tung bay, giàu có, hoành tráng, thì trong tranh người, ông hà tiện nét, nét của ông hoài nghi, cay độc, châm biếm, đôi khi đến độ suồng xã, dâm ô... Những nét ấy nói hộ tranh, chúng bộc lộ những gì thoát ra từ cuộc sống tráo trở của con người với những hỉ, nộ, ái ố, lạc... trong trạng thái trần trụi thê thảm nhất và vì thế, cũng khôi hài, hạ tiện, cũng đơn mỏng và lật lọng như phận người.
Dessin của ông đã sống và sáng hộ
người, trong cái tư thế vừa mong manh, vừa bạc bẽo, nhạt nhẽo, phận sao
phận bạc như vôi. Chúng biểu trưng cảm nhận bi quan của Lê Bá Ðảng về
con người, chúng là hiện thân thói đời đơn bạc, đảo điên, thế bấp bênh trong
cuộc sống. Chúng vắt vẻo cái mong manh trong sinh mệnh con người treo ngành
giữa sống và chết.
Lê Bá Ðảng dùng
nét vừa như chất liệu hội họa, vừa như dung cách họa sĩ, vừa như nhân cách của
đối tượng hội họa tức là con người. Và hiếm có nghệ sĩ nào, chỉ với khía cạnh
dessin không thôi, có thể phủ lấp nhiều diện mạo nghệ thuật như thế.
Có thể nói Lê Bá
Ðảng ghét người. Ông thao túng con người bằng những nét mỉa mai, châm biếm, Lê
Bá Ðảng nhìn và thực hiện cõi nhân sinh bé tí(1) trong những trạng
thái ngoạn mục và khôi hài. Ở đây, chữ nhân đi liền với chữ dục,
thế giới người của Lê Bá Ðảng là cõi nhân dục triền miên. Ông
vẽ những cái không thể vẽ được: cái phiếm và cái điếm trong
con người.
Tính cách biếm và điếm trong
con người hòa hợp với chất rong chơi, hài hước của chính tác giả, tác hợp với
những chất liệu cực kỳ đơn giản: mực tàu, nét mỏng, tạo không khí đối thoại,
thỏa hiệp tay đôi giữa nghệ sĩ và những nhân vật do ông tạo ra: Nhân vật được
nghệ sĩ nhìn và vẽ, đồng thời nghệ sĩ cũng là nhân vật. Nghệ sĩ ở trong nhân
vật, nhìn và vẽ nhân vật bằng linh hồn và thể xác của chính mình.
Có thể nói, khi
vẽ người, Lê Bá Ðảng đã phân thân và hóa thân. Ông vừa vẽ, lại vừa là nhân vật
trong tranh ông đang vẽ. Hành trình này thực hiện qua trọng tâm mắt.
Vượt ra ngoài câu nói thường tình đôi mắt là cửa sổ của linh hồn, mắt
đối với Lê Bá Ðảng là hồng tâm sáng tạo. Mắt soi suốt tâm linh và thể xác người
và vật. Mắt sống trong núi, trong cây, trong cỏ, trong sông, trong biển... Mắt
ở thượng nguồn chẩy xuống miền xuôi: suối mắt, mắt phượng, mắt hiển linh, mắt
thịt da, mắt dâm ô trụy lạc, mắt thú, mắt người...
Ðối tượng bị vẽ
sẽ được nhiều con mắt ở tứ phía chiếu vào như thế, và chính đối tượng cũng có
quyền nhìn lại những quang cảnh xẩy ra trước mắt. Hiện tượng
phức xạ này khiến cho những chân dung người trong tranh Lê Bá Ðảng lạ lùng hơn
những biếm họa khác: Chúng nhiều chiều. Xoay đi, xoay lại, nhìn
dưới góc độ nào, mỗi nhân vật trong tranh đều có thể nhìn mình, đều có thể dở
dói những hành vi khác nhau, những tâm cảm khác nhau. Chúng bộc lộ không những
cả nội tâm lẫn hình thức của chúng, mà chúng còn cho biết
những ẩn ức, những điều không nói, những ám ảnh, những mộng
mơ, chưa thành hình. Nói theo ngôn ngữ triết học, tác giả mở cho người xem vào
cả các vùng ý thức lẫn tiềm thức trong con người. Nói gọn: Tác phẩm mở cho thấy
chỗ có thể của con người. Và chính cái có thể đó,
là cơ nguyên nghệ thuật, là nguồn cảm hứng bất tận của nhân sinh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét