Thứ Ba, 29 tháng 10, 2024

Thơ của hội viên mới Nguyễn Vũ Quỳnh

Thơ của hội viên
mới Nguyễn Vũ Quỳnh

Nguyễn Vũ Quỳnh sinh ngày 12.9.1952 tại xã Tùng Lâm, thị xã Nghi Sơn, tỉnh Thanh Hóa. Hiện nay ông thường trú tại TP Thủ Đức, TP Hồ Chí Minh.
Năm 1971, ông nhập ngũ vào quân đội, nguyên trợ lý chính trị cấp cao, nhà báo.
Nhà thơ Nguyễn Vũ Quỳnh đã xuất bản; Khúc hát xa quê (thơ 2006), Hai mươi năm sau (truyện và ký 2008), Ru lời yêu em (thơ 2009), Đối thoại với thời gian (thơ 2011), Chép lên khoảng trời (thơ 2014), Dan díu với thơ (tiểu luận phê bình văn học 2018), Chạm vào nỗi nhớ (thơ 2019), Ru lại lời quê (thơ2023).
Năm 2023, ông đạt giải nhất Cuộc thi Bút ký Văn học viết về đề tài nông dân, nông thôn do Hội Nhà văn TP Hồ Chí Minh phối hợp với Hội Nông dân TP Hồ Chí Minh tổ chức.
Nhà thơ Nguyễn Vũ Quỳnh được kết nạp Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam năm 2023.
CÓ NHỮNG NỤ CƯỜI ĐẸP NHƯ HOA HẬU HÔM NAY
Kính tặng những nữ chiến sĩ đường Trường Sơn huyền thoại
Đi qua Trường Sơn giữa thế kỷ hai mươi
Khi những cung đường mới chớm mùa hoa nở
Khung cửa trời và cuộc đời dang dở
Ta gặp mùa con gái giữa Trường Sơn 
Có những mái tóc khó tìm nơi chỗ nào hơn
Có những nụ cười đẹp như hoa hậu hôm nay
Có những làn da vượt qua muôn lần son phấn
Ôi những thiên thần ra trận hóa thiên thai
Chính các chị làm đẹp con đường chúng ta đi
Thi vị một thời đất nước chống xâm lăng
Cống hiến tuổi thanh xuân cho Tổ quốc
Dâng hương thơm đầu đời cho rừng núi Trường Sơn
Ơi những dòng sông ngập xiết chỗ nào hơn
Ơi những suối khe mùa bướm bay lèn đá
Ơi những cánh rừng khét lẹt mùi bom đạn
Nhưng vẫn chở che nuôi ngàn vạn tiếng cười
Ơi những người mãi mãi tuổi hai mươi
Khi ngã xuống tiếng cười còn đọng lại
Chưa biết cuộc tình con trai con gái
Trái cấm đầu đời chưa biết là chi
Các chị ơi! Nhớ một thời đánh Mỹ
Hơn triệu đóa hoa hồng bởi đất nước hôm nay.
CHẤT VẤN CÁNH ĐỒNG
Bên kia cánh đồng làng. Khoai
Bên này cánh đồng làng. Lúa
Lớn lên chúng mình như hương hoa cải
Bay xa để lại quê nhà
Người trẻ bây giờ
Mấy ai hiểu muối trắng trên vai áo cha
Mồ hôi ướt đầm sau lưng áo mẹ
Để có cánh đồng bên con suối dòng sông
Để có cánh cò khiêng nắng mênh mông
Để có dẻo thơm hạt gạo trắng ngần
Để góp phần đánh thắng ngoại xâm
Thuở ấy chúng tôi dại khờ như khóm cúc bờ sân
Như cỏ cây bên bờ hoang dại
Như mây trời đỏng đảnh ở đáy sông
Chưa biết lẽ đời, chưa hiểu hết nhà nông
Một nắng hai sương cánh đồng làng xóm
Lam lũ nhọc nhằn bàn tay như mắt khóm
Nhưng lời quê thôn xóm hiền hòa
Bây giờ thôn làng từ quê bị xóa, bị nhòa
Cãi nhau với cả thời gian
Chất vấn được mất cánh đồng
Thế thời đánh cắp dòng sông
Suy tư cuộc đời khôn dại
Thương những bắp chân trần con gái
Vội vàng chao giữa cầu ao
Ống quần vương bùn vết đất
Sau lưng in dấu cánh đồng
Nghĩ về nơi ước mơ xa
Trên mảnh đất nhiều đời con cháu ông cha
Thơm hương cơm nếp đầu mùa
Cúng trời đội ơn cây lúa
Khói lam chiều bảng lảng mái nhà xưa
Bây giờ bóng quê không còn tre nứa
Nhà xây nhiều cái lên tầng
Cánh đồng bê tông cốt thép
Nhà máy khói bay tỏa bóng lưng trời
Lúa xanh không còn vắng hẳn bóng cây
Đâu rồi bông trắng như mây
Để cho con cháu về đây thuở nào
Khuya về ngọn gió lao xao
Con sông không chảy ồn ào quê xưa
Làng không còn tiếng võng đưa
Trẻ con không tắm dưới mưa tồng ngồng
Chia xa rũ rượi cánh đồng
Chiều qua quê mất cả dòng sông xưa.
ĐÊM NAY GIÔNG GIÓ NGOÀI QUÊ
Bến chiều khuất nắng bờ em
Dòng sông khát nước để thêm đợi chờ
Sao cỏ cây cứ dại khờ
Cằn khô năm tháng vẫn chờ đợi ai
Từ hoàng hôn đến sáng mai
Dáng ai soi bóng thiên thai trở về
Duyên tình bờ bến tỷ tê
Dấu xưa vết cũ bờ đê lối mòn
Không biết em có bồn chồn
Mà sao anh, gió thổi luồn thân đê
Ta đãi vàng giữa cơn mê
Đêm nay giông gió ngoài quê sẽ về.
TIẾNG THƠ TRÊN ĐÈO PHU-ĐA-NHÍCH
Tiếng thơ bay đến cổng trời
Mắc vào cánh võng ru đời mênh mang
Xe ta tung cánh đại bàng
Vượt qua bom đạn đại ngàn quân đi
Phu-đa-nhích có ngại chi
Trường Sơn đẹp lắm những khi trăng về
Câu thơ ru tiếng nhà quê
Nghe như tiếng mẹ mải mê ruộng đồng
Đòng đòng cây lúa trổ bông
Cổng trời mà gặp cánh đồng tuổi thơ
Bồi hồi nghe tiếng ầu ơ
Trong như tiếng suối câu thơ mát trời
Tổ quốc ơi tiếng ru hời
Còn vang vọng đến lưng trời Trường Sơn
Chiến tranh còn chỗ nào hơn
Mà ta vẫn có nụ hôn chiến trường
QUA MIỀN KÝ ỨC
Xưa nghèo rách cả đường làng
Cá lẹp rau muống khoai lang mất mùa
Hanh hao sương lạnh gió lùa
Vàng hoe cả mắt những trưa học về
Bước chân lội khắp đồng quê
Đêm nằm mơ cũng mớ về chợ phiên
Cái thời đói rách triền miên
Cá lòng tong vẫn lo tiền đủ không
Bếp chiều con tép bờ sông
Chạy qua hành mỡ ngoài đồng cũng thơm
Quê thời bếp núc rạ rơm
Muối trên lưng mẹ nồi cơm độn đầy
Cái thời bánh chưng bánh dầy
Tứa trong nước miếng luống cày đồng xa
Những ngày giáp hạt tháng Ba
Củ dong thì sượng cây cà đang hoa
Cánh cò mỏng mảnh trời xa
Cáy cua không có vắng nhà vại dưa
Đường làng rát bỏng nắng trưa
Bàn chân không dép đi bừa đồng xa
Nắng chiều trộn với mưa sa
Gió tung vạt áo đường tà lưng quen
Nhà ai lấp ló ánh đèn
Ở quê thương nhớ những đêm thế này
Lời xưa gửi lại hôm nay
Qua miền ký ức tháng ngày quê xa
TRƯỜNG SƠN GỬI LẠI HÔM NAY
Gửi tặng các chiến sĩ nữ Bộ đội và TNXP D24- E 6- F47
Đoàn 559 mở đưởng14 Trường Sơn năm1970-1975
Ở Trường Sơn giữa hai đầu trận đánh
Em đi hái rau rừng
Ngọn lá tàu bay non quá
Sau mưa dầm vắt bung lên cành lá
Búng vào khoảng lặng miên man
Tiếng tắc kè rung bật cánh phong lan
Anh ngắt lá mua, em đừng sợ vắt
Vòm ngực trần trong long lanh ánh mắt
Bất chợt đầu đời… người ra trận hôm nay
Con đường ngoằn ngoèo cua gấp nửa cùi tay
Những cô gái chênh vênh bên vách núi
Đôi mắt trong xanh bắp chân trần lúi cúi
Bom đạn chẳng nề những dấu ấn địa danh
Xứ Lạng, xứ Đoài, xứ Nghệ, xứ Thanh
Cùng Hải Dương,Thái Bình, Hà Tĩnh…
Con nhà nông tiếng cười dòn ngộ nghĩnh
Mười tám đôi mươi nhiều đứa lúm đồng tiền
Giữa Trường Sơn giống như những nàng tiên
Những cái tên Kết – Nụ – Hồng – Hoa
Phương – Vân – Vy – Như – Hòa – Thư – Thiết…
Con gái mở đường như đi giữa bão giông
Đakarông lạnh lắm suốt mùa đông
Em xuống tắm cả dòng sông nổi nóng
Hoa ven bờ cũng thầm ghen bóng
Da em hồng ngà ngọc của mẹ cho
Đời lính đi qua dốc Khỉ, đèo Ho
Chỉ áo xuân hè với vành mũ cối
Tiếng phập phồng con tim mình bối rối
Lúc nửa khuya xoa ngực bỗng bật cười
Ngày Mỹ thả bom tiếng nổ rung trời
Người ngã xuống không một lời trăng trối
Cái bếp thường ngày hôm nay không khói
Mặt đường ngả nghiêng tiếng gọi rã rời
Đi tìm nhau trên lưng chừng trời
Vẫn bồi hồi trái tim non khờ dại
Những cung đường có bao giờ em ngại
Nói người yêu e thẹn chưa từng
Những lá thư viết ở trong mùng
Nắn nót vẫn chung chiêng nghiêng ngửa
Đọc đôi lần còn thiếu gì đây nữa
Bỗng quên rồi chẳng nhớ nổi hòm thư
Sau Ba mươi tháng Tư biết bao người nằm lại
Những nấm mộ bên đường cỏ mới lên xanh
Người may mắn trở về chia tay Trường Sơn
Vẫn khao khát một lần ao ước nụ hôn
Đời người lính chẳng ai tính dại khôn
Nhưng rủi may là điều có thật
Có những tiếng cười chất đầy ngây ngất
Nhưng có nhiều người số phận mãi long đong
Đến bây giờ nhiều đứa lính phòng không
Nhiều đứa cùng nhau nơi bến không chồng
Vẫn an nguyên với quãng đời tu hạnh
Tiếng chuông chùa se sắt bóng nhà sư
Đã nhiều lần qua Ba mươi tháng Tư
Những người mở đường chiến trường xưa gửi lại
Ai còn nhớ đường Trường Sơn huyền thoại
Và đang đi trên đường Hồ Chí Minh hôm nay
Nghĩ gì về những người xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước
Cùng nhân dân Tổ quốc bây giờ.
NƠI TIẾNG TRỐNG SÂN TRƯỜNG NGÀY XƯA
Về đi em giữa yêu thương
Về nơi tiếng trống sân trường ngày xưa
Về nơi ta trú cơn mưa
Về thăm mẹ với võng đưa một thời
Về nghe lại tiếng ru hời
Về nghe thổn thức bồi hồi con tim
Về quê nơi tím hoa sim
Về nơi năm ấy đi tìm tuổi thơ
Về nơi dang dở ước mơ
Về nơi ai đợi ai chờ đợi ai
Về nơi vạt sắn ngọn khoai
Về nơi quê ấy của hai chúng mình
Về nơi thức tỉnh bình minh
Về nơi thổn thức chuyện tình lứa đôi
Về cùng một chút thảnh thơi
Ngõ quê lối xóm một thời bên nhau
Về nơi khoai sắn cơm rau
Về nơi ta có với nhau ban đầu
Về nơi qua khúc sông sâu
Về nơi ao ước cây cầu em sang
Về nơi đàn sếu đàn giang
Về qua đồng lúa ta sang sườn đồi
Về đi em! Về đi thôi
Về quê lên đỉnh bồi hồi gặp xưa.
CÁNH ĐỒNG MẸ TÔI
Làng tôi thuở ấy quê mùa
Cánh cò hoang hoải cáy cua cũng gầy
Hạn khô như vắt cổ chày
Dòng sông cạn bụng tháng ngày long đong
Trên bàn đám cười hoa dong
Con sông trở dạ đục trong đôi bờ
Đường quê cái thuở dại khờ
Bùn nâu chân đất câu hò trong veo
Cái thời bánh chưng, bánh xèo
Tứa trong nước miếng, xóm nghèo cũng thua
Bếp nhà một góc vại dưa
Con rô, con diếc đồng trưa chợ làng
Gió lào thiêu cháy cỏ hoang
Vẫn vang vọng tiếng dô khoan bến Sòng
Cái ngày chị đi lấy chồng
Hoa chuối thắm đỏ bờ sông cầu vồng
Cái ngày cây lúa trổ bông
Lời ru gặt giữa cánh đồng mẹ tôi.
ĐỒNG ĐỘI ƠI
Kính viếng hương hồn các anh hùng liệt sĩ đã hy sinh vì sự nghiệp giải phóng và bảo vệ Tổ quốc
Nhiều năm rồi! Chiến tranh đã lùi xa
Nhưng vẫn còn dày những mẫu tin nhắn tìm đồng đội
Nhiều người lính hy sinh chưa tìm thấy mộ
Họ ra đi đường quê vẫn chưa về
Bây giờ ở nghĩa trang liệt sỹ
Bên cạnh mộ có tên
Bia mộ vô danh trắng mấy dãy dài
Đồng đội ơi! Chúng ta
Chẳng đứa nào mà không có tên
Khi điểm danh đứa nào cũng có
Lúc ngã xuống trong bom rơi đạn nổ
Trên mộ phần tên đứa có đứa không
Đồng đội ơi! Sao chúng mày nghiêm quá
Cứ mãi xếp hàng không chịu tản ra
Khi còn sống đã xếp hàng đều đặn
Hy sinh rồi hàng vẫn xếp thẳng ngay
Đồng đội! Sao mà im lặng thế
Trên tượng đài súng vẫn chắc trong tay
Năm tháng đi qua ngày lại nối ngày
Để đất nước hôm nay trẻ lại
Dâng Tổ quốc hòa bình mãi mãi
Thanh thản trước sau nhân tình thế thái
Trọn đời mình một tấm lòng nhân ái
Tiếng cười dòn vang trên đỉnh Trường Sơn
Chiều nghĩa trang nhè nhẹ khói hương thơm
Nơi đồng đội tôi đang tập hợp trở về
Đã cùng nhau chung một lời thề
Giữ non nước này Tổ quốc bình yên.
14/1/2024
Nguyễn Vũ Quỳnh
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tưởng chừng như

Tưởng chừng như (Nói với Gaston,  15.Dec.2013-15.Dec.2020) Đập cổ kính ra tìm lấy bóng Xếp tàn y lại để dành hơi (Khóc Bằng Phi, Vua Tự Đứ...