Thứ Hai, 30 tháng 7, 2018

Thơ Xuân Diệu

Thơ Xuân Diệu
Tiểu sử
Xuân Diệu tên thật là Ngô Xuân Diệu. Ông sinh ngày 2 tháng 2 năm 1916 tại Tuy Phước, tỉnh Bình Ðịnh cũ, nơi cha là Ngô Xuân Thọ vào dạy học và kết duyên với mẹ là Nguyễn Thị Hiệp. 
Xuân Diệu sau ra Hà Nội học; 1938-1940 ông và Huy Cận ở gác 40 Hàng Than. Ông tốt nghiệp kỹ sư canh nông năm 1943. Ông mất ngày 18 tháng 12 năm 1985.
Xuân Diệu viết tổng cộng khoảng 450 bài thơ, trong đó một số lớn chưa được xuất bản. Tác phẩm tiêu biểu của ông gồm có các tập thơ Thơ Thơ (1938), Gửi Hương Cho Gió (1945), Ngọn Quốc Kỳ (1945), Một Khối Hồng (1964), Thanh Ca (1982), Tuyển Tập Xuân Diệu (1983), truyện ngắn Phấn Thông Vàng (1939); và nhiều bút ký; tiểu luận, phê bình văn học.
Xuân Diệu là một trong những nhà thơ tiêu biểu nhất của trong trào Thơ Mới. Ông mang ngọn gió rạo rực, thiết tha, nồng cháy, khao khát yêu thương đến cho thi ca. Thơ Xuân Diệu là "Vườn mơn trớn", ca ngợi tình yêu bằng muôn sắc điệu, âm thanh và hương vị trong Thơ Thơ, pha lẫn chút vị đắng cay trong Gửi Hương Cho Gió.  Nhiều câu nhiều bài chịu ảnh hưởng từ thi ca lãng mạn Pháp.
Yêu 
Yêu là chết ở trong lòng một ít 
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu. 

Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu; 

Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết...
Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt. 
Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu, 

Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu! 

- Yêu, là chết ở trong lòng một ít.
Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt, 
Những người ai theo dõi dấu chân yêu; 

Và cảnh đời là sa mạc cô liêu. 

Và tình ái là sợi dây vấn vít. 
Yêu, là chết ở trong lòng một ít.

Tình Thứ Nhất
Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất, 
Anh cho em, kèm với một lá thư. 
Em không lấy, và tình anh đã mất. 
Tình đã cho không lấy lại bao giờ.
Thư thì mỏng như suốt đời mộng ảo. 
Tình thì buồn như tất cả chia ly. 
Giấy phong kỹ mang thầm trong túi áo. 
Mãi trăm lần viết lại mới đưa đi.
Lòng e thẹn cũng theo tờ vụng dại 
Tới bên em, chờ đợi mãi không về. 
Em đã xé lòng non cùng giấy mới, 
- Mây đầy trời hôm ấy phủ sơn khê.
Cũng may mắn, lòng anh còn trẻ quá, 
Máu mùa xuân chưa nở hết bông hoa; 
Vườn mưa gió còn nghe chim rộn rã. 
Ai lại còn yêu, bông lựu, bông trà.
Nhưng giây phút dầu say hoa bướm thắm. 
Ðã nghìn lần anh bắt được anh mơ 
Ðôi mắt sợ chẳng bao giờ dám ngắm. 
Ðôi tay yêu không được nắm bao giờ.
Anh vẫn tưởng chuyện đùa khi tuổi nhỏ. 
Có ai ngỡ lòng vỡ đã từ bao! 
Mắt không ướt, nhưng bao hàng lệ rỏ. 
Len tỉ tê thầm trộm chảy quay vào.
Hoa thứ nhất có một mùi trinh bạch, 
Xuân đầu mùa trong sạch vẻ đơn sơ. 
Hương mới thấm bền ghi như thiết thạch; 
Sương nguyên tiêu, trời đất cũng chung mờ.
Tờ lá thắm đã lạc dòng u uất, 
Ánh mai soi cũng pha nhạt màu ôi. 
Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất, 
Anh cho em, nên anh đã mất rồi.
Chiều
Hôm nay trời nhẹ lên cao,
Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn...
Lá hồng rơi lặng ngỏ thuôn
Sương trinh rơi kín từ nguồn yêu thương.
Phất phơ hồn của bông hường,
Trong hơi phiêu bạt còn vương má hồng.
Nghe chừng gió ý qua sông,
E bên lau lách thuyền không vắng bờ
Không gian như có dây tơ
Bước đi sẽ đứt động hờ sẽ tiêu
Êm êm chiều ngẩn ngơ chiều
Lòng không sao cả, hiu hiu khẽ buồn.
Vì Sao
Bữa trước, riêng hai dưới nắng đào,
Nhìn tôi cô muốn hỏi "vì sao?"
Khi tôi đến kiếm trên môi đẹp
Một thoáng cười yêu thỏa khát khao.
- Vì sao giáp mặt buổi đầu tiên,
Tôi đã đày thân giữa xứ phiền,
Không thể vô tình qua trước cửa,
Biết rằng gặp gỡ đã vô duyên?
Ai đem phân chất một mùi hương
Hay bản cầm ca! Tôi chỉ thương,
Chỉ lặng chuồi theo giòng cảm xúc,
Như thuyền ngư phủ lạc trong sương.
Làm sao cắt nghĩa được tình yêu!
Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt,
Bằng mây nhẹ nhẹ, gió hiu hiu...
Cô hãy là nơi mấy khóm dừa
Dầm chân trong nước, đứng say sưa,
Cho tôi là kẻ qua sa mạc
Tạm lánh hè gay; - thế cũng vừa.
Rồi một ngày mai, tôi sẽ đị
Vì sao, ai nỡ hỏi làm chi!
Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ quá,
Chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì
Nguyên Ðán
Xuân của đất trời nay mới đến;
Trong tôi, xuân đến đã lâu rồi;
Từ lúc yêu nhau, hoa nở mãi
Trong vườn thơm ngát của hồn tôị
Trăng
Trong vườn đêm ấy nhiều trăng quá;
Ánh sáng tuôn đầy các lối đi,
Tôi với người yêu qua nhẹ nhẹ...
Im lìm, không dám nói năng chi.
Bâng khuâng chân tiếc dậm lên vàng,
Tôi sợ đường trăng tiếng dậy vang,
Ngơ ngác hoa duyên còn núp lá.
Và làm sai lỡ nhịp trăng đang.
Dịu dàng đàn những ánh tơ xanh,
Cho gió du dương điệu múa cành;
Cho gió đượm buồn, thôi náo động
Linh hồn yểu điệu của đêm thanh.
Chúng tôi lặng lẽ bước trong thơ,
Lạc giữa niềm êm chẳng bến bờ.
Trăng sáng, trăng xa, trăng rộng quá!
Hai người, nhưng chẳng bớt bơ vơ.
Xa Cách
Có một bận, em ngồi xa anh quá,
Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn.
Em xích gần thêm một chút: anh hờn.
Em ngoan-ngoãn xích gần thêm chút nữa.
Anh sắp giận, em mỉm cười, vội vã
Ðến kề anh, và mơn trớn: "Em đây!"
Anh vui liền; nhưng bỗng lại buồn ngay.
Vì anh nghĩ: thế vẫn còn xa lắm.
Ðôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm!
Ôi trời xa, vừng trán của người yêu!
Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều
Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng.
Dầu tin-tưỡng: chung một đời, một mộng.
Em là em; anh vẫn cứ là anh.
Có thể nào qua Vạn Lý Trường Thành
Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật.
Thương nhớ cũ trôi theo ngày tháng mất,
Quá khứ anh; anh không nhắc cùng em.
- Linh hồn ta còn u ẩn hơn đêm,
Ta chưa thấu, nữa là ai thấu rõ.
Kiếm mãi, nghi hoài, hay ghen bóng gió,
Anh muốn vào dò xét giấc em mơ.
Nhưng anh giấu em những mộng không ngờ,
Cũng như em giấu những điều quá thực...
Hãy sát đôi đầu! Hãy kề đôi ngực!
Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài!
Những cánh tay! Hãy quấn riết đôi vai!
Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt!
Hãy khắng khít những cặp môi gắn chặt
Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng;
Trong say-sưa, anh sẽ bảo em rằng :
"Gần thêm nữa! Thế vẫn còn xa lắm!"
Phải Nói
"Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ?
Anh tham lam, anh đòi hỏi quá nhiều.
Anh biết rồi, em đã nói em yêu;
Sao vẫn muốn nhắc mọi lời đã cũ? "
- Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ,
Nếu em yêu mà chỉ để trong lòng;
Không tỏ hay, yêu mến cũng là không.
Và sắc đẹp chỉ làm bằng cẩm thạch.
Anh thèm muốn vô biên và tuyệt đích,
Em biết không? Anh tìm kiếm em hoài.
Sự thật ngày nay không thật đến ngày mai...
Thì ân ái có bao giờ lại cũ?
Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ,
Phải nói yêu, trăm bận đến nghìn lần;
Phải mặn nồng cho mãi mãi đêm xuân,
Ðem chim bướm thả trong vườn tình ái.
Em phải nói, phải nói, và phải nói
Bằng lời riêng nơi cuối mắt, đầu mày,
Bằng nét vui, bằng vẽ thẹn, chiều say,
Bằng đầu ngả, bằng miệng cười, tay riết,
Bằng im lặng, bằng chi anh có biết!
Cốt nhất là em chớ lạnh như đồng,
Chớ thản nhiên bên một kẻ cháy lòng,
Chớ yên ổn như mặt hồ nước ngủ.
Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ.
Hẹn Hò
Anh đã nói, từ khi vừa gặp gỡ:
"Anh rất ngoan, anh không dám mong nhiều.
Em bằng lòng cho anh được phép yêu;
Anh sung sướng với chút tình vụn ấy".
Em đáp lại: "Nói gì đau đớn vậy!
Vừa gặp anh em cũng đã mến rồi.
Em phải đâu là ngọn nước trôi xui;
Chưa hy vọng sao anh liền thất vọng?"
Lời nói ấy về sau đem gió sóng
Cho lòng anh đã định chỉ yêu thôi;
Anh tưởng em là của của anh rồi,
Em mắc nợ, anh đòi em cho được
Ðấy, ai bảo em làm anh mơ ước!
Lúc đầu tiên anh có mộng gì đâu!
Tưởng có nhau ai ngờ vẫn xa nhau,
Em ác quá! Lòng anh như tự xé...
Mùa Thi

Thơ ta hơ hớ chưa chồng
Ta yêu, muốn cưới, mà không thì giờ
Mùa thi sắp tới! - em thơ,
Cái hôn âu yếm xin chờ năm sau!
Thơ Bát Cú
Em tới, em đi, ngọn gió lành
Gió hương thương mến đến phòng anh
Bỗng òa gặp mặt sau muôn nhớ
Rồi lại chia tay giữa vạn tình.
Em ở nữa giờ, thương mỗi nét
Em đi hai tháng ngóng từng canh
Anh như cây cối chờ xuân biếc
Hôm sớm trông mong ngọn gió lành.
Vô Biên
Như kẻ hành nhân quáng nắng thiêu,
Ta cần uống ở suối thương yêu;
Hãy tuôn âu yếm, lùa mơn trớn,
Sóng mắt, lời môi, nhiều thật nhiều!
Chớ nên tiết kiệm, hỡi nàng tiên!
Ta được em chăng, lại mất liền :
Với bạn ân tình hay với cảnh,
Nơi nào ta cũng kiếm Vô biên.
Những phen reo hót, những cơn say,
Những lúc mây đen ám mặt mày,
Là lúc rời xa muôn thế giới
Ðến vờn trong dạ cánh chim baỵ..
Trời cao trêu nhử chén xanh êm;
Biển đắng không nguôi nỗi khát thèm.
Nên lúc môi ta kề miệng thắm
Trời ơi, ta muống uống hồn em!
Nhớ Mông Lung
Muôn nghìn thương nhớ tới bên tôi, 
Tôi tới bên cây lẳng lặng ngồị 

Ánh sáng vấn vương chiều uể oải, 

Sắc hè bông phương rớt từng đôi.
Sắc hạ rung rinh bốn phía hè... 
Hồn ai hiu hắt lá xanh tre? 

Dịu dàng như có, như không có, 

Biển ở xa xăm gởi gió về
Hương ngây tội lỗi rải mơ màng 
Da thịt du dương của những nàng 

Tên tuổi mờ bay, thân chẳng định, 

Mắt buồn đâu đã khép trong sương.
Có ai nhớ đến giữa lòng tôi 
Phong cảnh trăm năm, buồn vạn đời 

Trong gió? Trong mây? Trong nắng ngã? 

Từ đâu đưa lại tiếng chơi vơi!
Mà nhớ điều chi? Hay nhớ ai? 
Cũng không biết nữa. - Nhớ nhung hoài 

Những trời xa lắm, xưa, xưa quá, 

Ðến nỗi trong lòng sắc đã phai.
Ðơn Sơ
Em nói trong thư: "Mấy bữa rày,
Sao mà bươm bướm cứ đua bay;
Em buồn em nhớ, chao! em nhớ!
Em gọi thầm anh suốt cả ngàỵ
Ngoài ấy vui không, anh của em?
Trong này đã có nắng vàng êm;
Mỗi lần nắng rọi, em ra cửa,
Em nghĩ gì đâu, đứng lặng im.
Mùa xuân khó chịu quá đi thôi!
Cảnh đẹp làm em thấy lẻ loi,
Chim hót xui em nghe quạnh quẽ:
Hay là anh đã bỏ em rồi?
Ồ! mới nghiêng mình xem nước trong,
Vui mừng em thấy má em hồng...
Em tôi ăn nói vô duyên quá!
Em đốt lòng anh, em biết không?
Tương Tư Chiều
Bữa nay lạnh mặt trời đi ngủ sớm,
Anh nhớ em, em hỡi! Anh nhớ em.
Không gì buồn bằng những buổi chiều êm,
Mà ánh sáng đều hòa cùng bóng tối.
Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối;
Vài miếng đêm u uất lẩn trong cành;
Mây theo chim về dãy núi xa xanh
Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ.
Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ.
Thôi hết rồi! Còn chi nữa đâu em!
Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm,
Với sương lá rụng trên đầu gần gũi.
Thôi đã hết hờn ghen và giận dỗi.
(Ðược giận hờn nhau! Sung sướng bao nhiêu!)
Anh một mình, nghe tất cả buổi chiều
Vào chầm chậm ở trong hồn hiu quạnh.
Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh.
Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi!
Anh nhớ em của ngày tháng xa khơi,
Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời,
Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm.
Em! xích lại! và đưa tay anh nắm!
Gió bao lần, từng trận nhớ thương đi,
- Mà kỷ niệm ôi, còn gọi ta chi...
Cảm Xúc
Làm thi sĩ, nghĩa là ru với gió
Mơ theo trăng, và vơ vẩn cùng mây,
Ðể linh hồn ràng buộc bởi muôn dây,
Hay chia sẻ bởi trăm tình yêu mến.
Ðây là quán tha hồ muôn khách đến;
Ðây là bình thu hợp trí muôn hương;
Ðây là vườn chim nhả hạt mười phương,
Hoa mật ngọt chen giao cùng trái độc....
Ðôi giếng mắt đã chứa trời vạn hộc;
Ðôi bờ tai nào ngăn cản thanh âm :
Của vu vơ nghe mãi tiếng kêu thầm...
Của xanh thắm thấy luôn màu nói sẽ...
Tay ấp ngực dò xem triều máu lệ,
Nghìn trái tim mang trong một trái tim
Ðể hiểu vào giọng suối với lời chim,
Tiếng mưa khóc, lời reo tia nắng động.
Không có cánh nhưng vẫn thèm bay bổng;
Ði trong sân mà nhớ chuyện trên trời:
Trút ngàn năm trong một phút chơi vơi;
Ngắm phong cảnh giữa hai bề lá cỏ...
Tôi chỉ là một cây kim bé nhỏ,
Mà vạn vật là muôn đá nam châm;
Nếu hương đêm say dậy với trăng rằm,
Sao lại trách người thơ tình lơi lả.

Với Bàn Tay Ấy
Với bàn tay ấy ở trong tay,
Tôi đã nguôi quên hận tháng ngày,
Một tối trăng cao gieo mộng tưởng
Vào lòng gió nhẹ thẩn thơ bay.
Một tối bầu trời đắm sắc mây,
Cây tìm nghiêng xuống cánh hoa gầy.
Hoa nghiêng xuống cỏ, trong khi cỏ
Nghiêng xuống làn rêu, một tối đầy.
Những lời huyền bí toả lên trăng,
Những ý bao la rủ xuống trần,
Những tiếng ân tình hoa bảo gió,
Gió đào thỏ thẻ bảo hoa xuân.
Bóng chiều đi vụt: bỗng đêm nay
Tôi lại đa mang hận tháng ngày
Dưới ánh trăng cười, tôi kiếm mãi
Dấu bàn tay ấy ở trên tay.
Thơ Duyên
Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên,
Cây me ríu rít cặp chim chuyền.
Ðổ trời xanh ngọc qua muôn lá,
Thu đến nơi nơi động tiếng huyền.
Con đường nhỏ nhỏ, gió xiêu xiêu,
Lả lả cành hoang nắng trở chiều.
Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn,
Lần đầu rung động nỗi thương yêu.
Em bước điềm nhiên không vướng chân,
Anh đi lững đững chẳng theo gần,
Vô tâm nhưng giữa bài thơ dịu,
Anh với em như một cặp vần.
Mây biếc về đâu bay gấp gấp,
Con cò trên ruộng cánh phân vân.
Chim nghe trời rộng giang thêm cánh,
Hoa lạnh chiều thưa sương xuống dần.
Ai hay tuy lặng bước thu êm,
Tuy chẳng băng nhân gạ tỏ niềm,
Trông thấy chiều hôm ngơ ngẩn vậy,
Lòng anh thôi đã cưới lòng em.
Mời Yêu
Ngày trong lắm, lá êm, hoa đẹp quá,
Nhan sắc ơi, cây cỏ chói đầy sao;
Tháng giêng cười, không e lệ chút nào,
Bằng trăm cánh của bướm chim rối rắm.
Ai có biết mùa xuân lên nặng lắm
Trên cành hồng và trong những trái tim?
Nghe điệu lòng hưởng ứng với ca chim,
Tôi tự thấy lạc loài trong nắng mới.
Mở miệng vàng...và hãy nói yêu tôi...
Dù chỉ là trong một phút mà thôi...
Ðã bao lúc màu hoa đem nhớ tới,
Biết nhớ ai, đành chỉ nhớ xa xôi.
Lời ái ân ngừng lại ở trên môi,
Mặc ánh sáng tha hồ reo trên nội.
Năm nay lại vương bồi hồi gió sợi.
Năm nay hương dây lại tới bồi hồi.
Một trời mơ đang cầu nguyện trong tôi,
Chờ một tiếng để bừng lên hạnh phúc.
Mở miệng vàng...và hãy nói yêu tôi,
Dù chỉ là trong một phút mà thôi!...
Cần chi biết ngày mai hay bữa trước?
Gần hôm nay thì yêu dấu là nên.
Tôi ưng đùa, người hãy cợt thản nhiên:
Ta tưởng tượng một tình duyên mới nụ
Người được nói, tôi được nghe là đủ
Thực càng hay, mà giả dối lại sao?
Gặp nhau đây, ai biết tự thời nào;
Xa nhau nữa, ai đoán ngày tái hội!
Mở miệng vàng, và hãy nói yêu tôi,
Dù chỉ là trong một phút mà thôi...
Hỡi nhan sắc, ngại ngùng chi không nói,
Cho trời thêm xanh, cho cảnh càng xinh,
Cho dư âm vang động của lời tình
Làm êm ấm đôi ngày xuân trống trải.
Tôi lắng đợi! Nhịp lòng tôi đứng lại!
Tôi cần tin! Tôi khao khát được nhầm!
Cho tôi mơ một ảo tưởng thâm trầm,
Và mặc kệ, nếu đó là dối trá!
Mở miệng vàng! và hãy nói yêu tôi!
Dù chỉ là trong một phút mà thôi!
Anh Là Người Bạc Bẽo
Ngẫm cho kỹ anh là người bạc bẽo,
Em yêu rồi, anh đã vội quên ngay
Mới hôm kia tình tự đến mê say
Sang bữa nay anh làm như mất hết
Anh đòi mãi như một kẻ keo kiệt,
Trong hồn anh tình ái chẳng lâu sao?
Anh không chắt chiu dành dụm tí nào,
Là đất xấu hạt gieo không nảy nở
Nên anh mới luôn luôn nghèo khổ
Giận hờn như anh chẳng được em yêu
Mà thật ra em yêu dấu rất nhiều
Ngẫm cho kỹ anh là người bạc bẽo.
Hoa Ngọc Trâm
Anh tặng cho em hoa ngọc trâm
Hoa như ánh sáng, ngọc như mầm
Như cài trên tóc hoa trâm ngọc,
Anh tặng cho em hoa ngọc trâm.
Lá biếc đơn sơ, cánh nuột nà,
Rung rinh trên nước một cành hoạ
Một cành chụm nở hoa hai đóa,
Ôi cái đêm đầu hợp giữa ta.
Hoa giúp cho anh tỏ mối tình,
Vì ta hoa đã nở năm canh...
Dịu dàng canh một trăng soi bóng,
Tha thiết canh năm nguyệt trở mình.
Từ ấy anh yêu hoa ngọc trâm.
Những khi vắng vẫn mong thầm.
Mỗi mùa hoa nở trong như tuyết,
Anh lại tìm thăm hoa ngọc trâm
Bên Ấy Bên Này
Lòng ta trống lắm, lòng ta sụp
Như túp nhà không, bốn vách xiêu
Em chẳng cứu giùm, em bỏ mặc
Mưa đưa ta đến bến đìu hiu.
Em ở bên mình: ta ngó say:
Song le bên ấy với bên này
Cũng xa như những bờ xa cách
Không có thuyền qua, không cánh bay.
Ta thấy em xinh, khẽ lắc đầu
Bởi vì ta có được em đâu!
Tay kia sẽ ấp nhiều tay khác
Môi ấy vì ai sẽ đượm màu.
Họ sẽ ôm em với cánh tay,
Và em yêu họ đến muôn ngày
Thôi rồi! Em chẳng thờ ơ nữa,
Nhứ đối cùng ta tự bấy nay.
Như đối cùng ta giữa cảnh mưa,
Mà lòng không hiểu, trán bơ vơ,
Không tăng âu yếm trong câu nói,
Trong mắt còn nguyên vẻ hửng hờ.
Xuân Không Mùa
Một ít nắng, vài ba sương mỏng thắm,
Mấy cành xanh, năm bảy sắc yêu yêu.
Thế là xuân. Tôi không hỏi chi nhiều.
Xuân đã sẵn trong lòng tôi lai láng.
Xuân không chỉ ở mùa xuân ba tháng;
Xuân là khi nắng rạng đến tình cờ,
Chim trên cành há mỏ hót ra thơ;
Xuân là lúc gió về không định trước.
Ðông đang lạnh bỗng một hôm trở ngược,
Mây bay di để hở một khung trờị
Thế là xuân. Ngày chỉ ấm hơi hơi,
Như được nắm một bàn tay son sẻ...
Xuân ở giửa mùa đông khi nắng hé;
Giữa mùa hè khi trời biếc sau mưa;
Giữa mùa thu khi gió sáng bay vừa
Lùa thanh sắc ngẫu nhiên trong áo rộng.
Nếu lá úa trên cành bàng không rụng,
Mà hoa thưa ửng máu quá ngày thường;
Nếu vườn nào cây nhãn bỗng ra hương,
Là xuân đó. Tôi đợi chờ chi nữa?
Bình minh quá, mỗi khi tình lại hứa,
Xuân ơi xuân vĩnh viễn giữa lòng ta
Khi những em gặp gỡ giữa đường qua
Ngừng mắt lại, để trao cười, bỡ ngỡ.
Ấy là máu báo tin lòng sắp nở
Thêm một phen, tuy đã mất lần tàn.
Ấy là hồn giăng rộng khắp không gian
Ðể đánh lưới những duyên hờ mới mẻ?
Ấy những cánh chuyển trong lòng nhẹ nhẹ
Nghe xôn xao rờn rợn đến hay hay...
Ấy là thư hồi hộp đón trong tay;
Ấy dư âm giọng nói đã lâu ngày
Một sớm tim bỗng dịu dàng đồng vọng...
Miễn trời sáng, màlòng ta dợn sóng,
Thế là xuân. Hà tất đủ chim, hoa?
Kể chi mùa, thời tiết, với niên hoa,
Tình không tuổi, và xuân không ngày tháng.
Muộn Màng
Anh biết yêu em đã muộn màng
Nhưng mà ai cưỡng được tình thương!

Ngậm ngùi tặng trái tim lưu lạc

Anh chỉ xin về một chút thương.
Một chút hương phai của ái tình
Mà em không thể gửi cùng anh;

Ðể lòng ướp với tình phai ấy

Anh tưởng từ đây bớt một mình.
Mắt ướt trông nhau, lệ muốn tuôn,
Gượng cười anh phải khóc thầm luôn:

Em là người của ai ai đấy,

Lưu luyến chi nhau để xót buồn.
Dầu chiếm tay em, anh vẫn hay
Rằng anh chỉ nắm cánh chim bay:

Bao giờ có được người yêu dấu!

Chất chức trong lòng vạn đắng cay.
Anh chỉ là con chim bơ vơ
Lạnh lùng bay giữa gió, sương, mưa

Qua gần tổ ấm đôi chim bạn,

Bỗng thấy lòng cuồng yêu ngẩn ngơ
Yêu ngẩn ngơ rồi đau xót xa
Số anh là khổ, phận anh là

Suốt đời nuốt lệ vào trong ngực:

Ðem ái tình dâng kẻ phụ ta.
Chưa đi mà đã cách xa nhau,
Lúc biệt ly rồi, xa đến đâu?

Thôi hãy để anh đi hốt hoảng,

Gấp đem thương nhớ khuất mây mù.
Thôi hãy để anh đi thất thơ
Mặc luồng gió lạnh, mặc mưa to

Ðánh vào thân thể run như sậy

- Tôi chẳng cần ai thương hại cho.
Buồn Trăng
Gió sáng bay về, thi sĩ nhớ; 
Thương ai không biết, đứng buồn trăng. 

Huy hoàng trăng rộng, nguy nga gió, 

Xanh biếc trời cao, bạc đất bằng.
Mây trắng ngang hàng tự thuở xưa, 
Bao giờ viễn vọng đến bây giờ. 

Sao vàng lẻ một, trăng riêng chiếc; 

Ðêm ngọc tê ngời men với tợ..
Khắp biển trời xanh, chẳng bến trời, 
Mắt tìm thêm rợn ánh khơi vơi, 

Trăng ngà lặng lẽ như buông tuyết. 

Trong suốt không gian, tịch mịch đờị
Gió nọ mà bay lên nguyệt kia, 
Thêm đêm sương lạnh xuống đầm đìạ 

Ngẩng đầu ngắm mãi chưa xong nhớ, 

Hoa bưởi thơm rồi: đêm đã khuyạ 
Lạc Quan
Vườn cười bằng bướm, hót bằng chim; 
Dưới nhánh, không còn một chút đêm: 

Những tiếng tung hô bằng ánh sáng 

Ca đời hưng phục trẻ trung thêm.
Gió qua, như một khách thừa lương, 
Lay nắng trên mình lá loáng sương. 

Hoa cúc dường như thôi ẩn dật. 

Hoa hồng có vẻ bận soi gương.
Vàng tươi, thược dược cánh hơi xòa; 
Ửng dạng, phù dung nghiêng mặt hoa; 

Nhánh vút làm cho bông huệ ngợp. 

Lòng trinh giữ lại nửa bông trà.
Hình eo, dáng lả, sắc xinh xinh 
Phơi phới cùng nhau thở thái bình 

Của nỗi yêu trùm không giới hạn 

Dịu dàng tỏa xuống tự trời xanh.
Hạnh phúc vờn trong buổi sớm mai, 
Vừa tầm với bắt của tay người; 

Ái tình đem máu lên hoa diện: 

Thi sĩ đi đâu cũng thấy cườị 
Dối Trá
Nói chi nữa tiếng buồn ghê gớm ấy 
Ðể lòng tôi sung sướng muốn tiêu tan? 

Tất cả tôi rung rẩy tựa dây đàn 

Nghe thỏ thẻ chính điều tôi giấu kỹ,
Sợ đôi mắt điềm nhiên và diễm lệ 
Vâng, nói chi để khiêu lại nguồn sầu

Tôi ngỡ đã cạn hẳn trong bấy lâu, 
Ðể lại nhóm cho cháy thêm ngọn lửa 

Tưởng gần tàn. - Yêu? yêu nhau? làm chi nữa! 

Tôi vẫn biết rằng tôi chẳng xứng người; 
Mùa xuân tôi chưa hề có hoa tươi; 
Tôi như chiếc thuyền hư, không bến đỗ; 
Tôi là một con chim không tổ, 
Lòng cô đơn hơn một đứa mồ côi,

Nhặt nụ cười của thiên hạ, than ôi, 
Ðể tự nhủ: "ta được yêu đấy chứ". 

Tôi chỉ sống để hoài hoài tưởng nhớ 

Mãi mãi yêu, nhưng giấu giếm luôn luôn; 
Mà người thì,lơ đãng, dậm trên buồn, 
Buồn đi hái những cành vui xanh thắm.

Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm! 
Hỡi lòng dạ xâu xa như vực thẳm! 

Tôi biết rằng người nói vậy cười chơi, 

Tiếng đã làm tôi tê tái cả người, 
Tim ngừng đập, để thu hồn nghe lắng, 
Máu ngừng chạy, để cho lòng bớt nặng. 
Tôi biết rằng, chỉ cách một ngày sau, 
Cây bên đường sẽ trông thấy tôi sầu, 
Ði thất thểu, đi lang thang, đi quạnh quẽ.

Vì vội đến kiếm tìm nhau, tôi sẽ 
Chỉ thấy người thương nhưng chẳng thấy tình thương. 

Và như màu theo nắng nhạt, như hương 

Theo gió mất, tình người đành tản mác. 
Tôi sẽ trốn, thẫn thờ, ngơ ngác, 
Trái tim buồn như một bãi tha ma, 
Gượng mỉm cười: "Người quên nghĩ rằng ta 
Sẽ đau đớn bởi một lời nói vội".

Vì khốn nỗi! tôi vẫn còn tin mãi 
Sự nhầm kia; tôi không thể không yêu. 

Dầu không tin, tôi càng cứ yêu nhiều: 

Khi người nói, tiếng người êm ái quá... 
Có lúc, tưởng chỉ để rơi tàn lửa, 
Tay vô tình gây một đám cháy to: 
Người tưởng buông chỉ một tiếng hẹn hò, 
Tôi hưởng ứng bằng vạn lời say đắm

Ðương rạo rực, thì thào, rối rắm 
Ngập lòng tôi. - Mà ai ngó tới đâu: 

Tôi điên cuồng, tất nhiên phải khổ đau, 

Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm! 
Vậy, trót lỡ, tôi sẽ đành lẳng lặng 
Chịu mối tình gây lại bởi tay ai, 
Không cần xin, không trách móc, ví ôi!

Tôi chẳng biết làm cho lòng cứng cỏị 
Cứ như thế cho đến giờ đen tối 

Hoa ái tình chung phận đóa hồng khô, 

Mà trái tim đã ghê dáng hững hờ 
Ðã chung phận của tro tàn bếp lạnh 
Tôi giấu sẵn một linh hồn hiu quạnh, 
Cho nên, liền chiều đó, tôi hết vui. 
Không thấy người bằng không thấy mặt trời,

Tôi ôm ngực thử tìm xem biên giới 
Của sầu tủị Nhưng, hỡi người yêu hỡi! 

Nó mênh mông, vô ảnh, bủa vây tôi; 

Yên ổn đi, thắc mắc đến đây rồi, 
Mơ ước tới, mà chán chường cũng lạị 
Và mơn trớn cả một kho ân ái, 
Tôi một mình đối diện với tình không 
Ðể lắng nghe tiếng khóc mất trong lòng.
Dại Khờ
Người ta khổ vì thương không phải cách,
Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người.
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tùy nơi,
Người ta khổ vì xin không phải chỗ.
Ðường êm quá ai đi mà nhớ ngó,
Ðến khi hay gai nhọn đã vào xương.
Vì thả lòng không kềm chế dây cương,
Người ta khổ vì lui không được nữa.
Thu
Nõn nà sương ngọc quanh thềm đậu.
Nắng nhỏ bâng khuâng chiều lỡ thì.
Hư vô bóng khói trên đầu hạnh;
Cành biếc run run chân ý nhi.
Gió thầm, mây lặng, dáng thu xa.
Mới tạnh mưa trưa, chiều đã tà.
Buồn ở sông xanh nghe đã lại,
Mơ hồ trong một tiếng chim qua.
Bên cửa ngừng kim thêu bức gấm,
Hây hây thục nữ mắt như thuyền.
Gió thu hoa cúc vàng lưng giậu,
Sắc mạnh huy hoàng áo trạng nguyên.
Hết ngày hết tháng

Hết ngày, hết tháng, hết! em ôi!
Kinh hãi không gian quặn tiếng còị
Anh ngóng tìm em, tuy thấy đó,
Sắp xa thôi cũng tựa xa rồi!
Ðầu nghiêng, môi gượng, mắt mơn da,
Chân luyến bên chân, thế nghĩa là...
Ôi những bàn chân không dứt được,
Ôi lời căng thấp giọng hò ba!
Khắc giờ tan lụn, dạ chon von,
Không dám nhìn xa sắc núi non:
- Hãy nhớ ngoảnh đầu khi khuất hẳn,
Cho anh tưởng tượng vẫn đang còn.
Ðêm qua mưa gió lạnh lùng trời,
Anh ở, em đi, lạnh lẽo người.
Còi thét như gươm, tay hoảng đứt,
Khói đùn mây bạc, lệ lên ngươi!
Em đi: mưa phủ, khuất ân tình.
Anh ở: trời tan trên mắt anh.
Vừa đó nhìn nhau, nay tưởng ngóng;
Không gian ở giữa cách hai mình.
Chiều góa không em lạnh lẽo sao!
Một mình anh lạc dưới thu cao.
Sắc trời: sương đọng; non: mây tỏa,
Không biết lòng đi tới chốn nào...
Giục Giã
Mau với chứ, vội vàng lên với chứ,
Em, em ơi, tình non đã già rồi;
Con chim hồng, trái tim nhỏ của tôi,
Mau với chứ! Thời gian không đứng đợi.
Tình thổi gió, màu yêu lên phấp phới
Nhưng đôi ngày, tình mới đã thành xưa,
Nắng mọc chưa tin, hoa mọc không ngờ,
Tình yêu đến, tình yêu đi ai biết!
Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt:
Những vườn xưa, nay đoạn tuyệt dấu hài
Gấp đi em, anh rất sợ ngày mai;
Ðời trôi chảy, lòng ta không vĩnh viễn.
Vừa xịch gối chăn, mộng vàng tan biến;
Dung nhan xê động, sắc đẹp tan tành.
Vàng son đương lộng lẫy buổi chiều xanh,
Quay mặt lại: cả lầu chiều đã vỡ
Vì chút mây đi, theo làn vút gió.
Biết thế nào mà chậm rãi, em ơi?
Sớm nay, sương xê xích cả chân trời,
Giục hồng nhạn thiên đi về cõi bắc.
Ai nói trước lòng anh không phản trắc,
Mà lòng em, sao lại chắc trơ trơ?
- Hái một mùa hoa lá thuở măng tơ,
Ðốt muôn nến sánh mặt trời chói lọi;
Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối,
Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.
Em vui đi, răng nở ánh trăng rằm,
Anh hút nhụy của mỗi giờ tình tự.
Mau với chứ! Vội vàng lên với chứ!
Em, em ơi! Tình non sắp già rồi...
Ca Tụng
Trăng, vú mộng đã muôn đời thi sĩ
Giơ hai tay mơn trớn vẻ tròn đầy;
Trăng, hoa vàng lay lắt cạnh bờ mây;
Trăng, đĩa ngọc giữa mâm trời huyền bí;
Trăng, vú mộng đã muôn đời thi sĩ
Giơ hai tay mơn trớn vẻ tròn đầy.
Trăng, nguồn sương làm ướt cả gió hây,
Trăng, võng rượu khiến đêm mờ chếnh choáng!
Ngươi ám ảnh hương thơm bằng ánh sáng,
Ru màu êm, mà gọi thức lòng ngây;
Trăng, nguồn sương làm ướt cả gió hây,
Trăng, võng rượu khiến đêm mờ chếnh choáng!
Trăng thánh thoát, họa đàn tơ lấp loáng,
Trăng nghiêng nghiêng, suy nghĩ chuyện ưu phiền;
Ngươi làm ma, rồi ngươi lại làm tiên;
Ngươi tạo lập những đền đài mỏng thoáng;
Trăng thánh thoát, họa đàn tơ lấp loáng,
Trăng nghiêng nghiêng, suy nghĩ chuyện ưu phiền...
Ngươi là trăng, hỡi trăng dẹp bình yên;
Hỡi trăng đẹp, ngươi là trăng náo nức;
Ngươi hay khóc, ngươi không cần sự thực,
Nhớ thương luôn, nên mắt có quầng viền,
Ngươi là trăng, hỡi trăng đẹp bình yên,
Hỡi trăng đẹp, ngươi là trăng náo nức.
Rừng xõa tóc để ngươi thành chiếc lược;
Biển nhân ngươi thành ức triệu vòng khuyên;
Gió căng ngươi trên những cánh buồm thuyền;
Người định nhịp cho sóng triều xuôi ngược;
Rừng xõa tóc để ngươi thành chiếc lược;
Biển nhân ngươi thành ức triệu vòng khuyên...
Trăng của xa xôi, trăng của hão huyền,
Ngươi vĩnh viễn như lòng trăng, ý gió;
Trăng của mắt, trăng của hồn rạng tỏ,
(Trăng rất trăng là trăng của tình duyên)
Trăng của xa xôi, trăng của hão huyền,
Trăng, vú mộng của muôn đời thi sĩ.
Ngẩn Ngơ
Ta tiếc theo sau những đóa hồng,
Những nàng con gái sớm phai bông;
Những cô hây hẩy còn đôi tám,
Xô đuổi tình yêu, vội lấy chồng.
Ta đã tìm thăm những nấm mồ
Vô tình chôn giữa trái tim thơ,
Vô hình ôm ấp bao di tích
Của những tình thương bị hững hờ.
Giở lạnh rồi đây! Sắp nhớ nhung!
Sương the lãng đãng bạc cây tùng.
Từng nhà mở cửa tương tư nắng,
Sắp sửa lòng ta để lạnh lùng!
Mùa cúc năm nay sắc đã già
Chim hồng, chim phượng với chim nga
Dõi cùng chim thúy đi đâu mất?
- Ôi! Phượng bao giờ lại nở hoa!
Nguyệt cầm
Trăng nhập vào dây cung nguyệt lạnh
Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần
Ðàn buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm
Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân.
Mây vắng trời trong đêm thủy tinh
Lung linh bóng sáng bỗng run mình
Vì nghe nương tử trong câu hát
Ðã chết đêm rằm theo nước xanh.
Thu lạnh càng thêm nguyệt tỏ ngời,
Ðàn ghê như nước, lạnh trời ơi...
Long lanh tiếng sỏi vang vang hận
Trăng nhớ Tầm Dương, nhạc nhớ người...
Bốn bề ánh nhạc: biển pha lê
Chiếc đảo hồn tôi rộn bốn bề...

Sương bạc làm thinh, khuya nín thở
Nghe sầu âm nhạc đến sao Khuê.
Huyền Diệu
Này lắng nghe em khúc nhạc thơm
Say người như rượu tối tân hôn;
Như hương thấm tận qua xương tuỷ,
Âm điệu, thần tiên, thấm tận hồn.
Hãy tự buông cho khúc nhạc hường
Dẫn vào thế giới của Du Dương:
Ngừng hơi thở lại, xem trong ấy
Hiển hiện hoa và phảng phất hương...
Hãy nghe lẫn lộn ghé bên tai
Giọng suối, lời chim, tiếng khóc người.
Hãy uống thơ tan trong khúc nhạc
Ngọt ngào kêu gọi thuở xa khơi.
Rồi khi khúc nhạc đã ngừng im
Hãy vẫn ngừng hơi nghe trái tim
Còn cứ run hoài, như chiếc lá
Sau khi trận gió đã im lìm.
Tặng Thơ
Ðây dây thơ e ấp đã lâu rồi
Chìm trong cỏ một vườn hoa bỏ vắng
Lòng tôi đó, một vườn hoa cháy nắng
Xin lòng người mở cửa ngó lòng tôị
Từ ngàn xưa, người ta héo, than ôi!
Vì mang phải những sắc lòng tươi quá.
Tôi không biết, không biết gì nữa cả,
Chỉ yêu nhiều là tôi biết mà thôi.
Hãy để yên tôi dệt thắm tên người
Ai lý luận với ân tình cho đáng!
Trời reo nắng thì chim reo tiếng sáng!
Xuân có hồng thì tôi có tình tôi.
Tiếc nhau chi, mai mốt đã xa rồi;
Xa là chết; hãy tặng tình lúc sống.
Chớ chia rẽ dễ gì ta gặp mộng!
Những dòng đời muôn kiếp đã chia trôi.
Chính hôm nay gió dại tới trên đồi;
Cây không hẹn để ngày mai sẽ mát;
Trời đã thắm, lẽ đâu vườn cứ nhạt?
Ðắn đo gì cho lỡ mộng song đôi!
Tôi gởi lòng tôi, tôi gởi hồn tôi
Không giấu giếm, như một con đường thẳng.
Lá hơi úa, và mùi hoa hơi đắng,
Ðây dây thơ tôi đã rứt vì ngườị
Cứ Phải Là
Cứ phải là em, chẳng phải ai
Là em, em nữa, chỉ em thôi
Sao người anh quý anh yêu thế
Mà chẳng cùng anh ở suốt đời.
Khéo chi cây sống mà đem chặt
Chặt giữa ngang lưng sự sống còn,
Chặt giữa đang hoa, ngang giữa lá,
Khác chi hoa nở phải vùi chôn.
Em có bao giờ tưởng tượng xem
Một mình anh sẽ sống không em
Bơ vơ như đã muôn lần chết.
Ðã chết nhưng còn phải sống thêm!
Lời ước cùng nhau thuở sánh đôi
Anh còn vẹn vẻ giữ y lời
Rằng không ai thể thay em được
Em vắng, yêu em vẫn suốt đời.
Duy có lòng em vẫn hẹn hò,
Ấy là ân huệ của em cho
Cho anh một đóa hoa tinh túy,
Một đóa hoa lòng chẳng héo khô.
Xuân Ðầu
Trời xanh thế! hàng cây thơ biết mấy!
Vườn non sao! đường cỏ mộng bao nhiêu,
Khi Phạm Thái gặp Quỳnh Như thuở ấy,
Khi chàng Kim vừa được thấy nàng Kiều.
Hỡi năm tháng vội đi làm quá khứ!
Trở về đây! và đem trở về đây
Rượu nơi mắt với khi nhìn ướm thử,
Gấm trong lòng và khi đứng chờ ngây.
Và nhạc phất dưới chân mừng sánh bước;
Và tơ giăng trong lòng nhỏ khơi ngòi;
Tà áo mới cũng say mùi gió nước;
Rặng mi dài xao động ánh dương vui.
Thiêng liêng quá, những chiều không dám nói,
Những tay e, những đầu ngượng cúi mau;
Chim giữa nắng sao mà kêu đến chói!
Ôi vô cùng trong một phút nhìn nhaụ
Nước Ðổ Lá Khoai
Lòng ta là một cơn mưa lũ
Ðã gặp lòng em là lá khoai.
Mưa biếc tha hồ rơi giọt ngọc,
Lá xanh không ướt đến da ngoài.
Ta trút bâng quơ một trận lòng,
Biết rằng đau khổ giữa hư không.
Khóc mình uổng lệ rơi vô lý,
Mưa vẫn cần rơi lệ vạn dòng.
Ta như cô khách khoảng đìu hiu
Ðã gặp chiều hôm lại bước liều.
Muốn trốn sầu đơn muôn vạn kiếp,
Lại tìm sa mạc của tình yêu.
Yêu mến
Bao nhiêu sầu, ôi sầu biết bao nhiêu,
Khi yêu tình, khi theo mãi tình yêu!
Một phút gặp thôi là muôn buổi nhớ,
Vài giây trông khơi mối vạn ngày theo.
Mộng bay chơi nhằm một buổi trời chiều,
Gặp tóc biếc : tưởng sắc ngày xưa nở!
Nửa câu nói, một chút cười, đôi tiếng thở
Tình cờ qua trên miệng nở quá xinh:
Ta ngây thơ vội tưởng họ yêu mình
Về dâng vội cả ân tình thứ nhất.
Ðương vương chủ ta bỗng thành hành khất,
Chỉ vì nghe một lời hứa như chim.
Ôi đôi chân! sao mà chúng hay tìm!
Ôi cái ngực! sao mi thường đập mạnh.
Tỏa thương nhớ để ôm choàng bóng ảnh,
Những chiều thu góp lạnh giữa mù sương;
Những đêm đông giạt bước ở trên đường,
Gió khuya khoắt dậy cơn buồn lá úa;
Sao rải rác như lệ vàng đêm nhỏ,
Mưa lơ phơ như dạ khóc âm thầm!
Những mai mong, tối đợi, những trưa cầm,
Ðến phong cảnh cũng mượn làm nỗi thảm...
Bao nhiêu sầu! Ôi sầu biết bao nhiêu,
Khi yêu tình, khi theo mãi tình yêu?
Dâng
Ðây chùm mong nhớ, khóm yêu đương,
Ðây nụ mơ mòng đợi ánh sương,
Ðây lá bâng khuâng run trước gió;
Ðây em, cành thẹn lẩn cành thương.
Tất cả vườn anh rất đợi chờ.
Bởi vì em có ngón tay thơ,
Ðến đây em hái giùm đôi lộc,
Kẻo tội lòng anh tủi ước mợ
Bước đẹp em vừa ngự tới đây,
Chim hòa ríu rít, liễu vui vầỵ
Hãy làm dáng điệu xuân ôm ấp;
Ánh sáng ban từ một nét tay.
Hoa Nở Ðể Mà Tàn
Hoa nở để mà tàn;
Trăng tròn để mà khuyết;
Bèo hợp để chia tan;
Người gần để ly biệt
Hoa thu không nắng cũng phai màu.
Trên mặt người kia in nét đau.
Rạo Rực
Tơ liễu dong gần tơ liễu êm;
Bướm bay lại sánh bướm bay kèm;
Ngàn đôi chim hót. - Chàng trai ấy
Không có người yêu để gọi "em".
Mặt trời vừa mới cưới trời xanh.
Duyên đẹp hôm nay sẽ tốt lành.
Son sẻ như trời mười sáu tuổi;
Má hồng phơn phớt, mắt long lanh.
Có lẽ chàng tơ đến tuổi rồi.
Ra đường, ngỡ gặp dáng hoa khôi.
- Uổng cho áo mới mừng Xuân rộn!
Ai đợi chàng đâụ Chỉ nắng cười.
Ghen tuông nhìn chạnh gió chen cây;
Chim lẻo không im; liễu cứ gầy.
Và các môi hoa như sắp nói:
"Ái tình đẹp tợ chúng em đây".
Gởi hương cho gió
Biết bao hoa đẹp trong rừng thẳm
Ðem gởi hương cho gió phủ phàng!
Mất một đời thơm trong kẽ núi,
Không người du tử đến nhằm hang.
Hoa ngỡ đem hương gởi gió kiều,
Là truyền tin thắm gọi tình yêu.
Song le hoa đợi càng thêm tủi,
Gió mặc hồn hương nhạt với chiều.
Tản mác phương ngàn lạc gió câm
Dưới rừng hương đẹp chẳng tri âm,
Trên rừng hoa đẹp rơi trên đá,
Lặng lẽ hoàng hôn phủ bước thầm.
Tình yêu muôn thuở vẫn là hương;
Biết mấy lòng thơm mở giữa đường
Ðã mất tình yêu trong gió rủi,
Không người thấu rõ đến nguồn thương!
Thiên hạ vô tình nhận ước mơ
Nhận rồi không hiểu mộng và thơ...
Người si muôn kiếp là hoa núi
Uống nhụy lòng tươi tặng khách hờ.
Lời Kỹ Nữ
Khách ngồi lại cùng em trong chốc nữa; 
Vội vàng chi, trăng sáng quá, khách ơi. 

Ðêm nay rằm: yến tiệc sáng trên trời; 

Khách không ở, lòng em cô độc quá.
Khách ngồi lại cùng em! Ðây gối lả, 
Tay em đây mời khách ngả đầu say; 
Ðây rượu nồng. Và hồn của em đây, 
Em cung kính đặt dưới chân hoàng tử.

Chớ đạp hồn em! Trăng từ viễn xứ 
Ði khoan thai lên ngự đỉnh trời tròn. 

Gió theo trăng từ biển thổi qua non; 

Buồn theo gió lan xa từng thoáng rợn.
Lòng kỹ nữ cũng sầu như biển lớn, 
Chớ để riêng em phải gặp lòng em; 

Tay ái ân du khách hãy làm rèm, 

Tóc xanh tốt em xin nguyền dệt võng.
Ðẩy hộ hồn em triền miên trên sóng, 
Trôi phiêu lưu không vọng bến hay gành; 

Vì mình em không được quấn chân anh, 

Tóc không phải những dây tình vướng víu.
Em sợ lắm. Giá băng tràn mọi nẻo; 
Trời đầy trăng lạnh lẽo suốt xương da. 

Người giai nhân: bến đợi dưới cây già, 

Tình du khách: thuyền qua không buộc chặt.
Lời kỹ nữ đã vỡ vì nước mắt. 
Cuộc yêu đương gay gắt vị làng chơi. 

Người viễn du lòng bận nhớ xa khơi, 

Gỡ tay vướng để theo lời gió nước.
Xao xác tiếng gà. Trăng ngà lạnh buốt. 
Mắt run mờ, kỹ nữ thấy sông trôi. 

Du khách đi. Du khách đã đi rồi. 

Hỏi
Một năm, thêm mấy tháng rồi 
Thu đi, đông lại, bồi hồi sắp xuân 

Gặp em, em gặp mấy lần 

Tưởng quen mà lạ, tưởng gần mà xa
Ai làm cách trở đôi ta 
Vì anh vụng ngượng, hay là vì em? 

Trăng còn đợi gió chưa lên, 

Hay là trăng đã tròn trên mái rồi?
Hằng ngày em nói bao lời 
Với cha, với mẹ, với người xung quanh 

Với đường phố, với cây xanh, 

Sao em chưa nói với anh một lời?
Tương tư ăn phải miếng mồi 
Ðứng đi trên lửa, nằm ngồi trong sương 

Phải duyên, phải lứa thì thương, 

Ðể chi đêm thẳm ngày trường em ơi! 
Mưa
Lâm râm mưa chuyện trên cành.
Thì thầm lá nói trong mành nước xe

Phòng anh nghe tiếng mưa đi,

Em xa - chẳng hiểu làm chi giờ này.
Khí đêm man mát qua tay,
Có mưa thưa nhẹ, thêm ngây vị hè.

Ve im, lặng vắng tứ bề:

Em xa - mưa có bay về chốn em?
Hơn là nhắn cá gửi chim.
Nhớ xưa đưa bức chăn êm tới người.

Thôi em nghỉ việc, khuya rồi.

Chăn mưa em đắp cùng trời - với anh.
Hoa Nở Sớm
Hoa chẳng chờ em, nở sớm hơn,
Một vùng xao xuyến Dạ - lan - hương.

Bỗng đêm ngào ngạt qua khung cửa,

Ấy dạ - lan - hoa hội giữa vườn.
Từ khi hoa trổ những chùm xinh
Trong ý thương yêu đã để dành

Nghĩ đến em về, hoa độ nở

Vì em, hương đượm cả mi thanh
Mấy ngày đông ấm giục hoa sinh
Ðêm đến tin hương bỗng giật mình

Nhưng sóng ngạt ngào từng đợt một,

Dạ - lan kỳ ảo thấm năm canh
Muốn cầm hương quý, đợi em anh.
Anh cất hoa hương giữa ái tình

Muôn vạn hương triều thơm tựa biển,

Em về trở lại giữa hồn anh.
Mượn Nhà Vũ Trụ
Gốc cây là một gốc cây;
Chiều hôm là khoảng bóng dầy chiều hôm;

Ðường đi đường vẫn đi mòn;

Làng em trước mắt, non dồn tận xa...
Một lần đặt bước đôi ta,
Gốc cây, đường cái bỗng là thịt xương!

Chiều hôm bỗng hóa tâm hồn;

Hình non bảng lảng, sương thôn dịu hòa...
Ngang vai đêm tới la đà
Bóng ngường cùng với bóng ta bồi hồi;

Bóng chiều chen lẫn hoa môi;

Gốc cây thương mến quen rồi thiết tha.
Em ơi! Trời đất bao la
Mượn trong vũ trụ làm nhà anh, em;

Tình yêu - dấu đã như in.

Dù hoa, cỏ, đá lòng quên được nào! 
Áo Em
Áo em để lại dáng hình
Treo trên mắc áo cho mình thấy thương

Ðôi vai nho nhỏ bình thường

Khuỷu tay áo gợi hình xương tay gầy.
Sờn sờn đôi chỗ đâu đây.
Áo em nhuộm chắc, xanh tày biển xa,

Mấy khuy cúc áo thật thà.

Ngắn rồi - em để về nhà mặc thêm.
Áo nhìn anh thật thương em
Hiểu còn gian khổ cho nên tay gầy.

Áo em gần với anh thay!

Những khi khoai sắn là ngày cùng nhau.
Áo em thoang thoảng hoa câu
Áo em say đắm một màu trầm hương

Áo em ngày nhớ đêm thương

Áo em chín nắng mười sương anh chờ.
Biển
Anh không xứng là biển xanh 
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng 

Bờ cát dài phẳng lặng 

Soi ánh nắng pha lê...
Bờ đẹp đẽ cát vàng 
Thoai thoải hàng thông đứng 

Như lặng lẽ mơ màng 

Suốt ngàn năm bên sóng...
Anh xin làm sóng biếc 
Hôn mãi cát vàng em 

Hôn thật khẽ, thật êm 

Hôn êm đềm mãi mãi
Ðã hôn rồi, hôn lại 
Cho đến mãi muôn đời 

Ðến tan cả đất trời 

Anh mới thôi dào dạt...
Cũng có khi ào ạt 
Như nghiến nát bờ em 

Là lúc triều yêu mến 

Ngập bến của ngày đêm
Anh không xứng là biển xanh 
Nhưng cũng xin làm bể biếc 

Ðể hát mãi bên gành 

Một tình chung không hết,
Ðể những khi bọt tung trắng xóa 
Và gió về bay tỏa nơi nơi 

Như hôn mãi ngàn năm không thỏa, 

Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi! 
Anh Về Ấm Thượng...
Anh về Ấm Thượng tìm em,
Nhà gianh một túp, hương đêm một vùng.

Bóng xanh vườn nhãn um tùm,

Khói ngưng mặt nước, sương trùm đầu non.
Anh về Ấm Thượng thăm em,
Gọi tên yêu, khẽ gõ rèm cọ khô.

Em đang thức ngủ mơ hồ

Tưởng rằng anh ở trong mơ gọi thầm.
Thấy anh, em xiết nỗi mừng
Nhìn em, gương mặt sáng bừng đêm khuya.

Làng không một tiếng chân đi,

Trái tim ta chuyện thầm thì cùng nhau.
Ðêm về Ấm Thượng chưa lâu,
Núi sông, cây cỏ nhuộm màu thần tiên.

Chỉ cần một ánh nhen lên,

Một lời ý hiệp nên thiên sử tình. 
Buồn Ðêm Mưa
Ðêm mưa làm nhớ không gian, 
Lòng rung thêm lạnh nỗi hàn bao la...

Tai nương nước giọt mái nhà 
Nghe trời nặng nặng, nghe ta buồn buồn.

Nghe đi rời rạc trong hồn 
Những chân xa vắng dặm mòn lẻ loi...

Rơi rơi... dìu dịu rơi rơi... 
Trăm muôn giọt nhẹ nối lời vu vơ...

Tương tư hướng lạc phương mờ... 
Trở nghiêng gối mộng, hững hờ nằm nghe.

Gió về, lòng rộng không che, 
Hơi may hiu hắt bốn bề tâm tư... 

Tình Qua
Tôi dạo thanh bình giữa phố đông, 
Tự cười sao chở núi và thông 

Ðến đây áng trở người qua lại; 

Bỗng lướt ngang tôi một thoáng hồng.
Tâm trí còn kinh trận gió người! 
Bốn bề không khí bỗng reo tươi. 

Một luồng ánh sáng xô qua mặt, 

Thắm cả đường đi, rực cả đời.
Tôi trải thương yêu đưới gót giày, 
Ôm chừng bóng lạ giữa mê say. 

Lòng buồn lững thững vương sau áo, 

Bước đẹp mà sao khéo tỏa dây.
Thiên hạ về đâu? Sao vội đi? 
Bao giờ gặp nữa? Có tình chi? 

- Lòng tôi theo bước người qua ấy, 

Cho đến hôm nay vẫn chẳng về. 
Anh thương em khi ngủ
Anh thương em khi ngủ 
Phong thái rất hồn nhiên. 

Em ngủ như trẻ nhỏ 

Ngon say một giấc liền.
Tay em thả xuôi xuôi 
Như bơi vào cỗi mộng 

Mắt em khép dài dài 

Dưới trán em lồng lộng.
Em nằm in trẻ nhỏ 
Trong chiếc võng yêu thương 

Anh dệt giăng khắp chỗ 

Trong phòng, quanh quất giường.
Anh thức nhìn em ngủ, 
Anh canh giấc cho em; 

Anh lắng nghe nhịp thở 

Ngực em điều xuống lên.
Trở mình, tay ấp má 
Anh thương em dáng người 

Tin cậy vào cuộc sống, 

Tin ở anh trong đờị
Sau một ngày đầy việc 
Chúc em tôi giấc lành! 

Anh vô cùng sung sướng 

Nếu em mơ thấy anh. 
Mặt Em
Ðã bốn năm trời nghĩa với duyên
Mặt em thay đổi vẫn y nguyên

Nét thêm rờ rỡ như tơ chín,

Dáng vẫn thanh thanh tựa nước hiền.
Kể từ sen ngó với đào tơ,
Anh đã thầm yêu vẻ dịu mơ

Trong mắt ngọc đen kỳ diệu thế,

Nhìn anh như hẹn đã nghìn xưa.
Khi mắt em gầy, lại rất yêu,
Niềm thương như bỗng dội lên nhiều

Mảng nhìn bịn rịn lo em ốm

Mà mặt em thêm vẻ lệ kiều.
Khuôn mặt xinh em mãi rỡ ràng
Lá sách nghìn trang sách vạn trang

Sớm mai anh thấy mặt trời mọc,

Chiều hôm anh đọc ánh trăng vàng.
Mặt em ở giữa kho trời đất
Vô tận thời gian có mặt em.

Ðáy thẳm tâm hồn anh đã cất

Mặt em, hoa vĩnh viễn ngày đêm. 
Chén Nước
Em cho anh chén nước
Anh biến thành rượu nho

Rượu triền miên mộng ước,

Rượu nồng nàn thơm tho.
Cái men trong mắt em
Anh để vào chén nước;

Hương hơi thở của mình

Ðã hóa thành rượu chuốc.
Anh thêm vào chén nước
Rượu cất của hồn anh,

Rượu cười sao lấp lánh

Như ánh mắt trời xanh.
Ôi! Chén rượu ân tình
Từ bình minh sự sống

Rót mãi tới vô cùng

Của cuộc đời lồng lộng.
Anh lại nâng chén nước
Mời em nhắp môi cho

Em ơi, đừng uống hết

Kẻo say chết bay giờ. 
Thác
Như nước dòng lao gặp đá ngăn
Cuộn từ đáy vực tỏa băn khoăn

Chưa vần được đá nên tung sóng,

Ức mãi ngàn năm vẫn thét gầm:
Thắm thiết tình anh gặp cách xa
Cuộn tròn đau khổ sóng tung hoa.

Cuốn em đi đấy, em yêu hỡi!

Cuốn mãi ngàn năm chẳng thả ra. 
Hôn
Trời ơi, ôm lấy say sưa 
Mặt khao khát mặt, lòng mơ ước lòng 

Hôn em nước mắt chảy ròng 

Em ơi như ngọn đèn chong vẫn chờ.
Em hôn anh suốt một giờ, 
Anh hôn em mấy cho vừa lòng đau. 

Sao mà chia cách giữa xa nhau 

Ðể Cho tháng thảm ngày sầu thế em?
Chao ôi mãi mãi mất tìm, 
Thấy rồi sung sướng ta đem nhau về. 
Hôn em ngàn thuở chưa xuê 
Ấp yêu xương thịt, gắn kề tâm linh.

Chiêm bao mà chẳng mơ lòng, 
Rõ ràng chân thật như trong cuộc đờị 

Trách Em
Em không có gì đáng trách 
Nhưng anh muốn trách em 

Trách bởi sao yêu mến 

Rồi lại đến yêu thêm.
Trách: sao anh nhớ em 
Ðến nỗi hồn xẻ nửa, 

Trách: sao em đi rồi 

Anh như ngồi trên lửa.
Trách chiếc răng nho nhỏ 
Bên một khóe môi cười. 

Anh trách nhiều em đó 

Ðôi mắt đen, em ơi.
Thương em sợ trễ tàu 
Quên trái cam để lại. 

Giận anh tối hôm qua 

Phải viết bài, thức mãi.
Thương em đi vội vã 
Tem không kịp mua dành 

Về làng xa bưu điện 

Là chậm thư cho anh.
Anh còn muốn trách em 
Bỗng gió mùa đông bắc 

Em đi chăn mỏng manh 

Chợt trên đường công tác.
Anh vừa thương vừa trách 
Càng trách lại càng thương 

Tìm theo anh xa cách, 

Lòng anh đi giữa đường... 
Ý Thu
Những chút hồ buồn trong lá rụng 
Bị nhàu ai tưởng dưới trăm chân. 

Bông hoa rứt cánh, rơi không tiếng; 

Chẳng hái mà hoa cũng hết dần.
Dưới gốc, nào đâu thấy xác ve, 
Thế mà ve đã tắt theo hè. 

Chắc rằng gió cũng đau thương chứ; 

Gió vỡ ngoài kia ai có nghe?
Hôm nay tôi đã chết theo người 
Xưa hẹn nghìn năm yêu mến tôi; 

Với bóng hình xưa, tăm tiếng cũ, 

Cách xa chôn hết nhớ thương rồi.
Yêu vui xây dựng bởi nguôi quên. 
Muốn bước trong đời, phải dậm trên 

Muôn tiếng kêu than thầm lẳng lặng. 

Nhưng hoa có thể cứ lâu bền.
Ờ nhỉ! Sao hoa lại phải rơi? 
Ðã xa, sao lại hứa yêu hoài? 

Thực là dị quá - Mà tôi nữa! 

Sao nghĩ làm chi chuyện nhạt phai? 

Có Em
Có em tồn tại trên đời 
Cho anh còn được có người để yêu, 

Thế thôi, thôi thế cũng nhiều, 

Em ơi! Quấn quýt mai chiều được đâu 
Những gì cao đẹp thẳm sâu 
Anh cho em hết lòng đau còn gì 
Chỉ còn cái bóng anh đi 
Cái gan cái ruột tình si khoét rồi! 
Có em trên cõi đời này 
Là còn hạnh phúc vui vầy cho anh. 
Em ơi! Khỏe mạnh tốt lành 
Ấm êm, vui đẹp, cho anh khỏi buồn. 

Kỷ Niệm
Trên đường quần ngựa, chiều kia...
Em ơi, anh muốn dựng bia ân tình

Khi anh qua đó một mình

Thấy còn in bóng in hình đôi ta.
Một chiều gió đỡ mâu xa,
Chiều sương phảng phất cho hoa dịu dàng 

Em ngồi dước gốc cây dương

Mắt yêu xinh đẹp là gương đất trời.
Trái tim anh nói bồi hồi
Mà tim em cũng trao lời vấn vương

Ðất trời chìm giữa yêu đương

Thời gian cũng gượm trên đường vô biên.
Dù anh sống đến ngàn niên,
Không quên những phút cùng em mơ màng

Thu kia, hôm ấy, bên đàng.

Khúc cong cong ấy, bên hàng cây dương.
Thân Em
Ðôi tay anh khẽ ôm mình
Lòng anh tỏa ấp thân hình sáng trong;

Tay em ôm ấp bên lòng

Thân em, nghìn tía muôn hồng cũng thua 
Không nền, sao dựng lầu thơ?
Không thân thể, chỉ bâng quơ cái hồn.

- Nhưng thân mới chỉ là nguồn.
Ðục trong, dòng nước hãy còn tùy sau.

Thân em, anh quý như châu

Hình em anh có dám đâu coi thường;
Trong thân, anh đã thấy hồn
Tinh hoa ánh mắt, xinh giòn cánh tay

Anh ôm khe khẽ mình đây

Ôi thân yêu quí, chứa say tâm tình!
Nói Tào Lao
Nếu anh chết thử Vài năm. 
Ðể xem em đứt ruột tằm ra saỏ 

Ðể xem nỗi quý niềm yêu 

Một lần cuối rốt bao nhiêu mặn nồng?
Sống cho tốt đẹp với lòng, 
Chết thôi nước mắt ròng ròng làm chi! 
Anh buồn anh bỏ anh đi, 
Em còn sống đó vui chi một mình!

Muôn năm ước hẹn nghĩa tình, 
Một giờ sao bỗng lạ mình lạ ta! 

Sống mà cách biệt, chia xạ 

Thôi anh chết thử xem ra thế nào 
Tiếc em, anh nói tào lao 
Em ơi, chớ thấy máu đào ở trong! 

Khung Cửa Sổ
Anh có nhà có cửa
Nhưng không vợ không con

Sợ cái bếp không lửa

Sợ cái của không đèn.
Những đêm đi xa về
Tận xa nhìn cửa đóng

Không ánh sáng đón mình,

Không có ai trong ngóng
Từ khi em đến anh
Cửa sổ ánh đèn xanh

Xa xa anh thấy sáng

Trong đêm khung cửa lành.
Biết có em trong phòng
Viết bài hay đọc sách,

Như trong bếp nấu cơm

Có lửa hồng tí tách.
Ôi cái khung cửa sổ
Em thường đứng nhìn ra:

Em là sao của cửa

Em là hồn của nhà.
Giờ nghĩ chuyện em đi,
Anh sợ khung cửa sổ

Sợ những lúc xa về

Không thấy đèn sáng cửa.
Ôi cái khung cửa sổ
Của kiếp anh, đời anh!

Tay em không đến mở

Thôi còn gì tươi xanh?
Bến Thần Tiên
Xin em nói với thời gian
Ghé thuyền chở hộ ta sang bến Thần.

Lên bờ vừa mới đặt chân

Nước non đâu bỗng trong ngần gần xa.
Quanh mình cũng chỉ có ta
Sao nghe nhân loại hòa ca với mình

Không hoa, cũng chẳng lá cành,

Mà sao em đã tạo thành sắc duyên
Tạo hình gió thoảng, trăng lên
Hoa bên bờ suối, mây trên đá gành.

Một mình em sáng tạo anh

Theo em, anh sáng tạo thành đôi ta.
Thời gian rót xuống dần dà
Một mình êm dịu bao la đất trời

Trải bao đau khổ trong đời

Mới dành cho - phút được ngồi - bên em.
Tư Tuyệt Tương Tư
Lâu lắm em ơi, tháng rưỡi rồi
Sao nhiều xa cách thế, em ơi!

Sớm trông mặt đất thương xanh núi;

Chiều vọng chân mây nhớ tím trời.
Bỗng nhiên trời đất nhớ người yêu
Cây vắng: chim bay, nắng vắng chiều
Nước cũng lơ thơ, bờ líu ríu
Mây chừng ấy đó, gió bao nhiêu...
Hoa tím tương tư đã nở đầy!
Mời em dạo bước tới vườn đây
Em xem: yêu mến em gieo hạt
Hoa tím tương tư đã nỡ đầy... 

Lạ
Người nào xa lạ đâu đây, 
Người mi thanh sáng, người tay dịu hiền 

Tôi nhìn quên đẹp, quên duyên, 

Quên câu ăn nói, tôi nhìn người thôi
Người nào một nữa thân tôi 
Bước chân êm ái, nụ cười thần tiên 

Người nào tôi tưởng đã quen 

Một ngày không gặp lại nên mới rồi
Một kho vàng ngọc thêm hoài, 
Người nào như cả loài người đến đây 

Khiến tôi giận cả nước mây 

Vòng tay khăn khít, mở tay : giao hòa
Ôm em trong cánh tay xòa 
Nghe là vũ trụ, nghe là nhân gian. 

Nhớ Nhỏ Ðôi Tay
Nhớ em, nhớ nhỏ đôi tay
Hơi hương nhớ dịu, lông mày nhớ thanh.

Măng trong, anh nhớ long lanh,

Hàm răng, anh lại nhớ anh hay nhìn!

Sương mờ
Sương lan mờ, bờ sông tưởng gần nhau, 
Sương lan mờ, và hồn tôi nghe đau.

Sương bạc lấp cả một trời trắng sữa, 
Sương mông lung như giữa khoảng giang hà. 

Mắt tuy mở mà lòng không thấy nữa, 

Hồn lạc rồi, không biết ngõ nào ra.
Sương lan mờ, cây gần cũng như xa; 
Sương lan bay, ngày đứng cũng như tà. 

Những sao cũ chưa sáng bừng trở lại, 

Trong đêm tăm đi mãi biết ngừng đâu?
Buồm giữa bạc biết phương mô trở lái, 
Tình xa xôi không ai vẽ nên màu. 

Sương lan mờ, bờ sông tưởng gần nhau, 

Sương lan mờ, và hồn tôi nghe đau...
Ở Ngoại Vạn Lý...
Ở ngoài vạn lý thương em,
Anh đi vạn lý nhìn xem chân trời!

Tấm thân vàng ngọc xa vời,

Nhớ nhà, nhớ nước, liên hồi nhớ em.
Hai tuần đã nhói trong tim
Nhưng chiêm bao mặt lại chiêm bao hồn;

Chiêm bao nhớ dập thương dồn

Nữa đêm vạn lý hãy còn tìm nhau!
Ước chi đôi phút qua mau
Thấy em một chút đỡ sầu cách xa

Một phần trái đất bao la

Hai hôm cất cánh đã qua muôn trùng
Thư nhà anh vẫn đợi trông,
Chữ tay em viết, sóng lòng em trao

Canh khuya thương nhớ khát khao

Em ơi, vạn lí lòng hao đêm dài...
Nằm Ðêm Anh Cứ Thương Em
Nằm đêm anh cứ thương em
Rơi nghiêng nước mắt một bên gối nằm.

Thế này cho hết trăm năm

Ðến muốn năm vẫn âm thầm thương em.
Ðánh Em Ðau
Có khi vò một cành hoa 
Bỗng lên hương mới như là đậm sâu. 

Anh không vò nát em đâu 

Nhưng anh có lúc đánh rầu lòng em
Muốn cho em khổ, em phiền, 
Ðánh đau em để bắt đền sầu anh.

Không Ðề
Tôi nhận cái này đã từ lâu. 
Bây giờ nó tới, dẫu hơi mau, 

Ðã không tránh khỏi thì tôi tiếp 

Một cách đau thương nhưng ngẩng đầu.
Ai có thích gì đi mãi mãi 
Vô trong cái cõi chẳng mô tê. 

Một khi cập bến vào vô tận 

Thì đến vô biên chẳng trở về.
Tuy vậy, tôi đã sống hết mình, 
Suốt đời không một phút coi khinh. 

Tôi coi trọng nhất khi làm việc, 

Họa có thua khi sống với tình.
Cái quả cam này đà vắt hết 
Hiến cho non nước, hiến đời thân. 

Tuy không biết đến bao giờ kiệt, 

Nhưng dẫu sao thì cũng phải dừng.
Xin hãy cho tôi được giã từ... 
Vẫy chào cõi thực để vào hư. 

Trong hơi thở cuối dâng trời đất 

Cũng vẫn si tình đến ngất ngư... 
Theo http://www.oocities.org/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Người kể chuyện lúc nửa đêm và những giấc mộng 2

Người kể chuyện lúc nửa đêm và những giấc mộng 2 MƯỜI SÁU Trên mênh mông vùng đồi xứ Ai Len Tôi được Ban lãnh đạo khu sáng tác mang tên nh...