Thứ Hai, 9 tháng 12, 2024

Người đàn bà thép

Người đàn bà thép

Con đã viết rất nhiều về bạn bè, tình yêu, những gì diễn ra xung quanh cuộc sống của con, nhưng chưa bao giờ con viết về má – trừ những bài tập làm văn thuở nhỏ với dòng suy nghĩ khó khăn và nét chữ vội vàng, chưa bao giờ đạt điểm trung bình khi cô giáo yêu cầu miêu tả về mẹ. Vì con là đứa thật thà, một đứa học trò ít “mặn mà” với văn học, con không thể có trí tưởng tượng bay bổng để thêu dệt hình ảnh mẹ mình như một người mẫu, một trí thức đa tài, đoan trang, dịu dàng, đằm thắm… trong khi má của con là một người rất cứng cỏi và nghiêm khắc.
Bốn mươi tuổi, con run rẩy từng nét chữ chậm chạp như những ngày đầu tiên má cầm tay con tô những đường ngang, dọc trong quyển tập viết vỡ lòng dành cho trẻ vào lớp Một. Con viết trong kí ức, trong hiện tại, trong nụ cười và cả trong nước mắt nhòe trên con chữ với những dòng cảm xúc về má đang ào ạt, dữ dội đổ về trong con như dòng nước đỏ ngầu, hung bạo của con sông Ba quê mình mùa nước lũ.
Con làm sao quên được chuyến hàng cả nửa gia tài của gia đình mất trắng sau một đêm. Người đàn ông trụ cột là ba ngã oằn, nhập viện trong hoang mang. Ấy vậy mà người phụ nữ vẫn giữ nguyên cái dáng đi thẳng với những bước chân vững vàng cùng gương mặt cương nghị không hề thay đổi là má của con đấy! Người bình tĩnh, thản nhiên lo việc cửa nhà, người xiết mạnh tay chồng với câu nói đầy sức mạnh của niềm tin “Mình sẽ làm lại, có em đừng lo gì cả! ”…
Thời gian vừa đủ cho sự bình yên thì con sóng đời nghiệt ngã, phũ phàng ập xuống nhà ta – một tai nạn lấy đi trí nhớ em Loan. Ba ngã gục khóc ròng khẩn cầu trời đất rũ lòng thương, má lần nữa kiên cường chống chọi… và những tưởng từ đây sẽ chẳng còn sóng gió khi các con đã trưởng thành – đứa vào đại học, đứa lập gia đình… người phụ nữ vừa nở nụ cười đã vụt tắt trước cơn “hồng thủy” phá tan mái nhà. Má đờ đẫn không tin vào mắt, không tin vào tai khi bác sĩ nói ba bị ung thư phổi giai đoan cuối rồi.
Mấy chị em con sững sờ khóc nấc nhìn má vẫn gương mặt kiên định, sắt đá điểm mặt từng đứa con mình. “Ở bên cạnh ba đứa nào buồn, đứa nào khóc thì đừng đến”. Một mình người toàn tâm, toàn ý bên “người bạn đời” đến phút giây cuối cùng. Con đau lòng chứng kiến một chiều hạ đẹp ba cầm tay má yếu ớt: “Anh không mở mắt được nữa, có phải anh sắp chết?”, má mỉm cười: “Không! Anh buồn ngủ thôi, có em đây đừng sợ.”. Ba đã tin, đã nhắm mắt với nụ cười thật hiền. Má nghẹn ngào “Mấy đứa ơi! Ba đi rồi, đi thiệt rồi.”, trái tim sắt đá đã vỡ tung, má đã khóc như chưa bao giờ được khóc. Lần đầu tiên con thấy người yếu đuối…
Dường như người sinh ra là để chống chọi giông bão của cuộc đời này. Điểm lại thanh xuân của người cho đến bây giờ có mấy lúc bình yên. Trời còn bắt tội nên người đành chịu đựng đứa con gái đầu lòng mắc chứng “Rối loạn lo âu” là con. Má đã ở bên con, vẫn gương mặt cứng cỏi, sắt đá nhìn con lẩy bẩy run, bám chặt vào tường, cơ hồ mười ngón tay mình có thể lún sâu vào đó. Người đã xúc động bằng cơn thịnh nộ quát mắng: “Con muốn sống thì không uống thuốc nữa! Ngồi xuống hít thở sâu, ảo giác thôi, có má đừng sợ.”. Con đã vượt qua những giờ phút kinh hoàng, con vui mừng tái sinh như thế đó!…
Và con đã rời khỏi người vào một ngày thu bắt đầu những sắc vàng trên sân ga nhỏ bé, lời nói người nhẹ nhàng: “Trời sinh người phụ nữ vốn yếu mềm, muốn đi hết cuộc đời này phải cứng cỏi lên, đừng buông tay khi còn có thể chịu đựng, má tin con làm được”. Tàu chuyển bánh, con nhìn dáng má hắt hiu xa dần, dấu hỏi thời gian đã về trên lưng người và về trong tim con với nghi ngờ “Má không khỏe phải không?”- người đàn bà thép của con.
22/8/2022
Trương Duy Vũ
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Miền cổ tích hoang hư 2

Miền cổ tích hoang hư 2 7 - Ngọ... Chiếc tàu thu mua hải sản ném Phương lên bờ tại cảng cá tanh hôi và ồn ào của Hải Phòng. Lôi thôi lếch ...