Thứ Ba, 31 tháng 12, 2024

Tiếng chân nhẹ khẽ qua những yên ngủ hoang tàn

Tiếng chân nhẹ khẽ qua
những yên ngủ hoang tàn

Tây Ninh là vùng đất của nắng và gió. Tây Ninh là vùng biên viễn ở phía Tây Nam Tổ quốc. Những đặc điểm đó đã sản dinh ra một con người với những câu thơ mở ra như đất, như hoa cỏ, cây trái dưới chân và như nắng gió trên đầu. Những câu thơ thì thầm như chỉ vang lên trong con người ấy và chỉ để mình người đó nghe.
NHÀ THƠ PHẠM SỸ SÁU chọn và giới thiệu
BA VÀ CỔ TÍCH
Ra đồng từ lúc tờ mờ sương
ba mang về sự tích trong mỗi bữa cơm
con hải âu suốt cuộc đời chao mình trên sóng
mong chuộc tội bất hiếu với cha
Có cậu bé không nghe lời mẹ
mẹ đi rồi còn tìm lại được đâu
trên nấm mồ trồi lên cây lạ
trái vú sữa vì con mà ngọt lịm giữa trời
Tiếc của, con thằn lằn tặc lưỡi
sống trên đời mà thiếu nghĩa thiếu nhân
chết đi rồi vẫn còn ân hận
kiếp bò sát cho chừa thói tham
Con bỏ đũa, chống cằm
thương con dã tràng se cát cố tìm lại viên ngọc đánh rơi
bàn ăn cơm lạnh. Ba ơi… tội nghiệp!
ba giật mình chữa lại cổ tích: “Dã tràng kiếm ăn”
Bẵng đi mấy chục năm con chưa nghe ba kể
chiều nay trong tất bật mưu sinh
con muốn chạy về bên bữa cơm nhà mình
để nghe ba kể chuyện cổ tích như ngày đó, ba ơi!
CÀ PHÊ VỚI NÚI
Mặc kệ mưa phương nào không biết
góc cà phê Ngũ Hành Sơn vừa tầm ngắm
vàng ươm từng sợi nắng
ngọt lịm môi cười trong chút mặn mòi gió biển
Phật Thích Ca ẩn hiện trong mắt xa xôi
sách xưa tích cũ trôi về nguyên vẹn phía em ngồi
thoáng thấy Lão Tử đang đi vào núi
có gặp không, Khổng Tử từ vách đá bước ra?
Em không là con gái phú ông
chưa từng chứng kiến mười tám tên cướp xông vào cửa phủ
giọt cà phê thì thầm vừa đủ
những viên đá giòn khua gọi giấc xưa từ lâu lắm chưa về
Anh dắt lên chùa
trả lời em câu hỏi về vẻ mặt hun của Thập Bát La Hán
anh diễn mặt buồn, mình cũng từng trong số đó
nhưng còn mắc nợ trần gian
Nợ những lần cùng em góc quán
nợ những bước chân hoang dìu em khắp cùng suốt kiếp
anh giả vờ trả hoài không hết để thành thừa
cho em nợ ngược và trả mãi kiếp sau…
CHIỀU TRÊN ĐỒI VẮNG
Em tìm dấu trăng rơi trong hoang tàn đổ nát
trong cỏ dại nhờ nhờ nhập nhoạng
ánh trăng người đã bán
giờ vẫn còn nghiêng nghiêng
Em tìm dấu chân đôi tình nhân cũ
trong sẫm tối mịt mờ
bờ cát dài lẳng lặng
xóa dấu tình trăm năm
Pôsahnư công chúa thủy chung chờ chồng
trên đồi cao vọng tưởng
như hòn vọng phu ngóng trông bốn phía buồn chất ngất
nước mắt hoà biển xanh
Em và anh
rời đồi hoang trong vội vàng hấp tấp
Bà Nài chiều xuống thật nhanh
em tiếc mình không kịp đọc câu thơ cũ
Em ngoái nhìn
Lầu Ông Hoàng vẫn còn đây dù hoang phế
tháp Pôsahnư dịu dàng đoan thục cô quạnh dưới trăng nghiêng
em lọt thỏm trong bóng chiều ngơ ngác
nhưng mà có anh…
MỘT MÌNH TRƯỚC GÀNH ĐÁ ĐĨA
Có thể lắm
ấu thơ của trăm triệu năm trước
em và anh chơi nhà chòi dưới vòm trời cao vọi
sóng trắng mênh mang
mây cõng gió lang thang
và trăng
ánh trăng ghé vào xem
Em làm đĩa
mong vành trăng đừng vỡ
anh chất chồng lên cao… lên cao…
này 1 dĩa 2 đĩa 3 đĩa
vô vàn cột đĩa sâu thẳm trong lòng đại dương nhô lên khỏi mặt đất
sóng đùa từng đợt phụ giúp
mây gió hát ca hoà điệu trùng dương
cứ như chúng ta xây lâu đài bằng tất thảy yêu thương
cần mẫn như dã tràng se cát
Đột nhiên
anh đi theo ngọn gió hoang
trò chơi dở dang từ đó
Người đời không biết hoặc biết sai vì sao biển xanh lại mặn
nước mắt em đổ vào cho từng đợt sóng cuốn đi
Chúng ta đã trải qua bao kiếp bên nhau mải miết trò chơi cùng những chiếc đĩa xinh
từng cột đĩa kết dính
đại dương sóng dữ cũng không bao giờ chia cắt
duyên mình sánh không bằng chiếc đĩa phải không anh?
Đã bao lần đứng trước biển xanh
ngắm nhìn đá đĩa, ngơ ngác hỏi mây hỏi gió
hỏi anh còn mải rong chơi đâu đó
bao giờ về cùng em?
RÁNG CHIỀU BÊN CỔ THÁP
Nắng chiều đổ dài tháp xưa chạm đỉnh thiêng
bóng hai mái đầu sóng đôi in lên đền đài cổ
những viên gạch trùng tu hằn sáng tường rêu cũ
tiếng chân nhẹ khẽ qua những yên ngủ hoang tàn
Cánh hoa dầu rơi bâng quơ thềm cát
cơn gió qua vai tượng thần, qua cánh tay vũ nữ vai thon
điệu múa nghìn năm thức dậy với hoàng hôn
cội sứ trầm tư đong đưa những chùm hoa trắng
Ruộng lúa vàng từ ngàn xưa vẫn miệt mài mưa nắng
bảo bọc chở che quanh ngọn tháp u huyền
vết sẹo cây trường vẫn đó, nở hình trái tim
cỏ cây có biết hờn không một viên đạn lạc?
Em đến tháp lần này và bao nhiêu lần khác
hôm nay có người khách lạ hóa thành quen
hoa nắng nhắm vào tóc em
rơi đúng nụ hôn đầu tiên bất chợt…
DẮT EM VỀ VỚI MỸ SƠN
Sớm ngày mùa trong veo
anh dắt em về Mỹ Sơn thánh địa
đôi bàn chân bước nhẹ
anh ơi… em sợ
cái dịch chuyển nhỏ xíu cũng làm kinh động ngàn năm
Vua chúa đâu
cung tần mỹ nữ giai nhân đâu
quân hầu đâu
ai qua đây đã hóa thành ngọn gió
hóa thành đất, thành nước hay muôn thú cỏ cây?
Có ai đó thành mây bay?
về đây ngắm lại nơi mình từng thờ tự
bỗng chốc tiêu tan
Vua chúa mà chi
chức tước làm gì
rồi cũng như khói như mây
chỉ còn đây phế tích hoang tàn
Bàn chân bước nhẹ nhé anh
kẻo vỡ động viên gạch nào đấy thêm đau lòng em không chịu nổi
bước đi như hơi thở
không lời nào mà như nói nhiều lắm đấy
Anh dắt em về đây
bước chân nhẹ như thực như mơ
có khi nào qua bao năm hóa kiếp
nay anh dắt em về chiêm bái lại ngày xưa???
8/10/2021
Trần Nhã My
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Trọng thệ

Trọng thệ Nếu kể chuyện chơi bạo thắng đậm, còn ai qua mặt nổi lão tây chủ đồn điền kiêm chủ nhân ông hãng cao su Con Ó ở Algérie vào đầu ...