Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2024

Mỗi viên đá chồng cao huyền thoại

Mỗi viên đá chồng cao huyền thoại!

Dốc dựng, vực thẳm, đường ngang trời/ Những con đường vắt ngang phận đá/ Đá đứng, đá ngồi ngàn năm cuồn cuộn/ Nho Quế mùa này tia sữa mỏng/ Vắt từ đất Mẹ vào thơ/ Hơn bốn triệu năm… đá vẫn mang hồn đá/ Pì Lèng không già, Pì Lèng không tuổi/ Mỗi viên đá chồng cao huyền thoại!
Lên Ô Quy Hồ tự
Cụ Nguyễn Tuân từng viết “Ô Quy Hồ”
Nguyễn Thành Long viết “Lặng lẽ Sa Pa”
Ngày ấy họ lên đây bằng cách nào?
Điệp trùng núi, điệp trang văn thuở trước!
Các bậc văn nhân thiết tha cái đẹp
Trùng trùng thang mây, dốc mấy cũng trèo
Những ngọn đèo hiểm trở, vòng vèo
Đục đẽo, tạo hình…tạc vào thế kỷ …
“Ô Quy Hồ tự” mọc lên!
Một ngôi chùa, ban thờ trang nghiêm
Phật Bà như ngăn mây chắn gió
Biển mây dâng bồng bềnh ngang trời!
Lên Ô Quy Hồ, chỉ một mình tôi
Không anh, cả vòm xanh trống vắng
Là chỉ thoáng chạnh lòng gió thoảng
Quanh tôi còn có bao người…
Phật Bà mỉm cười
Đón tôi trước Ô Quy Hồ tự!
Một vườn cây xanh, những khóm hoa rực rỡ sắc màu,
quanh bao bức tượng
Tôi bay trên thiên đường tiên cảnh bồng lai!
Gió thì thầm những cung bậc xanh
Ngỡ ngàng một thiên nhiên hùng vĩ
Tiếng chim gọi diết da thắm núi
Khắc vào tôi tiếng của đất trời!                    
Ô Quy Hồ, 10.2019
Mã Pì Lèng
Dốc dựng, vực thẳm, đường ngang trời
Những con đường vắt ngang phận đá
Đá đứng, đá ngồi ngàn năm cuồn cuộn
Nho Quế mùa này tia sữa mỏng
Vắt từ đất Mẹ vào thơ
Hơn bốn triệu năm… đá vẫn mang hồn đá
Pì Lèng không già, Pì Lèng không tuổi
Mỗi viên đá chồng cao huyền thoại!
Đường Hạnh Phúc, Đồng Văn, Mèo Vạc
Qua Mã Pì Lèng núi cõng mây thung thăng
Mười một tháng công nhân treo người lưng chừng dốc
Như đàn dơi
Đánh vật với đèo.
Đèo thua sức người, đá thua chân đất!
Lưng núi kia ngả xuống làm đường.
Mã Pì Lèng, Mã Pì Lèng muôn dặm đá vôi
Tình người Pì Lèng không vôi đá!
Em gái HMông miệng cười duyên quá
Tóc xòe mây thơm tỏa hương rừng
Những gùi ngô vàng cõng hoàng hôn qua dốc
Mã Pì Lèng tỏa sắc đá triệu năm!                
8.2017
Chiều
Ổi na hương nức vùng đồi
Tiếng chim ríu rít…bà ngồi chẳng yên .
Nhớ cháu – một khoảng trời riêng
Sao ve réo rắt…làm nghiêng cả chiều  
Phan Xi Păng
Đỉnh Phan Xi Păng
Chênh vênh trên ba ngàn mét
Đã như trí tuệ con người!
Tàu hỏa, cáp treo như đang hóa phép
Đưa người lên đỉnh dạo chơi!
Cáp treo chạy đua với mây chơi vơi
Mây mờ ảo dở phép thần che mặt
Bằng một trận mưa sối xả tràn qua mắt
Em vẫn tự tin, leo chót vót đỉnh trời!
Cột cờ đỏ ghi: Phan Xi Păng 3143 mét – đây rồi!
Thả sức ngắm nhìn gió thổi, mây trôi…
Vô tư, thấy mình nhẹ bẫng!
Niềm tin thắp sáng cuộc đời!                       
Phan Xi Păng, 10.2019.
Tình đá với người
Đá đứng, đá ngồi đan nhau cuồn cuộn
Đá mẹ, đá con xếp thành núi cõng nhau lên làm bạn với trời…
Giăng lũy giăng thành chất ngất chơi vơi,
thách thức thời gian, thách thức với người…
Đá bền vững, đá là vô tận!
Cao nguyên đá bừng bừng sức sống
Đá vô tư không chịu cúi mình
Từng bầy đàn từ thuở nguyên sinh
Mỗi khe đá khoe ra màu xanh bất diệt!
Đá dũng mãnh mang hồn dân tộc
Hàng triệu triệu năm đá đứng kiên cường
Đá giăng lũy, giăng thành gìn gữ biên cương
Đá tôn lên cột cờ Lũng Cú
Cũng trải những cơn đau địa cầu vần vũ
Cũng đổ mồ hôi cho ngô lúa xanh đồng
Đá nhập hồn giấc ngủ người Mông
Người Dáy, người Dao, Sán Dìu…tôi biết.
Đá im lặng mà lòng ta thân thiết
Em gái Mông váy đỏ, bước tinh sương
Gùi trên lưng những mùa ngô vàng ruộm
Kéo nắng về…sáng cả lòng thung!                         
Thánh địa Mỹ Sơn
Những câu thơ thi sĩ Chế*
Bỗng vang lên nhắc nhở cùng ta
Sắc núi vẫn đìu hiu trước hoang sơ lặng lẽ
“Điêu tàn” ư? Ừ nhỉ, Mỹ Sơn à!
Trước mắt ta – thần Si-va huyền bí
Có còn đâu lời kinh Vê-đa sương khói đã lâu rồi
Giữa thung lũng ngập tràn làn gió hú
Những cổ tháp rêu phong, lau cỏ nhớ dân Hời…
Thánh địa uy nghiêm giữa nơi trần thế
Hoàng hôn buông xám sẫm sắc Chàm pha!
Thần nhan sắc ngực trần, lưng thon lung linh kỳ ảo.
Vũ điệu Áp–sa–ra khiến thung lũng Mỹ Sơn nghiêng ngả
Những tháp Chàm màu lửa cũng rung lên.
Pho tượng cụt đầu vẫn chỏng trơ ngồi đó
Đem Thiện Tâm nhắc nhở với muôn đời!
* Chế Lan Viên – tác giả tập thơ “Điêu tàn” nổi tiếng, đã được giải thưởng của Tự lực văn đoàn trước Cách mạng tháng Tám
Phong Nha Kẻ Bàng
Sông Son xanh
Nước biếc xanh
Núi rừng kết lại mà thành non tơ
Kẻ Bàng đưa khách vào mơ
Động Tiên Cung trải chiếu thơ tự tình
Thủy Cung xinh
Hàng cột xinh
Đứng bên vách động xếp hình làm duyên.
Phong Nha xưa – Động Thấy Tiên
Trinh nguyên vẻ đẹp thiên nhiên bao đời.
Vẫn mơ màng, vẫn non tươi
Ngàn xanh như gọi như mời thi nhân.
Ngẩn ngơ lạc giữa mùa xuân
Câu thơ lỗi nhịp trong ngần cõi mơ!
Bản Vàng Bắc Kạn
Thác Tát Mạ có chàng trai ngã ngựa
Em gái Tày mỏi mắt chờ trông
Bao đời nay thác miệt mài tưới nước
Bãi soi ngô lúa cùng mừng trổ bông.
Ngang chừng núi
Người Tày sống thành bản làng, chòm xóm
Cũng cửa hàng, cửa hiệu, chợ quê
Dốc lớn, dốc con chịu thua chân đất
Dù đi đâu…xa mấy cũng về!
Nhà sàn đây, bao đời chung sống
Tứ đại đồng đường sớm tối vào ra
Sàn lên nước, óng nâu bóng lộn
Điếu cày đây – từ thuở ông bà…
Hương nếp thơm lừng từ bếp thoảng đưa
Kìa đại trắng chùm lên màu thương nhớ!
Hoa trạng nguyên tươi màu rực rỡ
Trong rì rầm Tát Mạ kể chuyện xưa…
Xa Bản Vàng từ ấy đến giờ
Nay trở lại nhận người quen qua tiếng
Em gái Tày mắt cười lúng liếng
Cảnh níu người… quấn quện chẳng muốn xa…
14/9/2022
Nguyễn Thị Lan Thanh
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Thức tỉnh

Thức tỉnh Có thể anh sẽ không vui khi tôi nói ra những lời dưới đây bằng một bài viết nhưng anh biết rồi đó, tôi yêu quý anh như một người...