Thứ Hai, 9 tháng 12, 2024

Một năm có một lần mơ trùng phùng

Một năm có một lần mơ trùng phùng

Thôi nào, Ô Thước thờ ơ/ Một năm có một lần mơ trùng phùng/ Cạn rồi nước mắt rưng rưng/ Chỉ còn mây trắng ngập ngừng trôi qua.
LẠI NGỒI VỚI HUẾ
Lại ngồi với Huế đêm nay
Sông Hương nửa tỉnh nửa say thẫn thờ
Gió như là gió ngày xưa
Trăng như trăng thuở bơ vơ ban đầu
Tiếng chuông chìm giữa dòng sâu
Thuyền nan buông lưới vớt câu thơ buồn
Lại ngồi với Huế. Và thương
Những vàng son. Những vô thường. Phong ba…
Những tươi thắm. Những phôi pha
Những oan ức. Những gần xa nỗi niềm…
Lại ngồi với Huế cạn đêm
Nghe âm thầm nỗi biến thiên, bão bùng
Sông Hương không phải là sông
Tràng Tiền sáu nhịp cũng không là cầu
Hà Khê trước, Ngự Bình sau
Gió lay trăng rụng về đâu thế này?
Lại ngồi với Huế đêm nay
Rêu phong khóc nỗi đắng cay cõi người
Sông Hương không lở không bồi
Mà sao con nước mồ côi giữa dòng?
MÙA NGÂU
Thôi nào, mặc kệ Ngưu Lang
Nhịp cầu Ô Thước lỡ làng mùa ngâu
Nắng chang chang nắng trên đầu
Cũng không ngăn nổi sông sâu sóng trào
Thôi nào, nhung nhớ làm sao
Một mùa ngâu nắng cồn cào thế kia
Ngưu Lang quên mất nẻo về
Để cho Chức Nữ tàn khuya thẫn thờ…
Thôi nào, Ô Thước thờ ơ
Một năm có một lần mơ trùng phùng
Cạn rồi nước mắt rưng rưng
Chỉ còn mây trắng ngập ngừng trôi qua
Hình như Chức Nữ về nhà
Đổ thương nhớ xuống Ngân Hà, rồi quên…
Hình như nhặt được là em
Cả mùa gỡ những nỗi niềm rối tung…
THÁNG BẢY  
Tháng bảy đành hanh nắng
Tháng bảy ào ạt mưa
Đất trời còn đỏng đảnh
Huống là người – năm – xưa..
Gặp tình cờ quán vắng
Hoa vẫn tươi như đùa
Ai thở dài khe khẽ
Ai hát lời bâng quơ…
Thời gian dài như gió
Thổi trên đồng cỏ hoang
Mắt đen còn như lửa
Soi những điều hoang mang..
Bao nhiêu là xưa cũ
Bao nhiêu là… bao nhiêu…
Ký ức ngồi ngoan thế
Mà nắng mưa thì liều…
Đường còn xa tít tắp
Ngoái sau lưng làm gì…
Tháng bảy ơi tháng bảy
Cứ bình yên mà về…
VU LAN LÊN CHÙA
Vu Lan lên vãn cảnh chùa
Gặp sen một đóa cuối mùa lẻ loi
Sắc hương liệu có luân hồi?
Giật mình vấp tiếng chuông rơi giữa chiều…
VỀ QUÊ NGOẠI
Bà đã thành mây trắng
Bay dọc triền sông Lô
Cháu về quê vẫn khóc
Trước khói nhang bơ phờ…
Ôi trập trùng quê ngoại
Núi trong mây im lìm
Lá cọ xoè xanh biếc
Những mặt trời thần tiên
Ôi nhọc nhằn quê ngoại
Heo hút mãi chân trời
Tuổi thơ vàng cánh bướm
Hương rừng quanh vành nôi…
Bước đầu tiên chập chững
Quê ngoại nâng bàn chân
Chớp mắt mà xa thế…
Năm tháng đã phù vân..
Bà đã thành cơn gió
Khuất ven đồi xa xanh
Cháu về quê vẫn khóc
Những nỗi niềm không tên…
16/8/2022
Nguyễn Thị Việt Nga
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhà văn tỉnh lẻ

Nhà văn tỉnh lẻ Mấy tuần liền, nhà văn Ký gần như nhốt mình trong phòng viết, tách biệt hẳn thế giới hiện đại; internet cắt, ti vi cắt, đi...